Chương : 2
Editor: Minh
Buổi sáng, sau khi ăn điểm tâm xong Diệp Mỹ Linh mang theo túi sách chạy xuống lầu, cho tới bây giờ mẹ Diệp chưa bao giờ nhìn thấy cô vui vẻ đi đến trường như vậy.
Nhìn thấy Chung Nhất Minh đã đợi mình ở dưới lầu, không biết anh đợi lâu chưa, cô có chút ngượng ngùng hỏi: “Chờ đã lâu chưa?”
“Không, vừa tới.” Chung Nhất Minh nhìn thấy vệt sữa bò màu trắng ở khóe miệng của Diệp Mỹ Linh, cười cười, giơ tay lên lau giúp cô, nói: “Mèo hoa nhỏ.”
Sau khi anh lau xong, thả tay xuống ngưới, Diệp Mỹ Linh đỏ mặt cúi thấp đầu.
Anh nhìn ra được cô đang rất xấu hổ, thế là nắm tay cô nói: “Đi thôi.”
Cứ như vậy, hai người nắm tay nhau cùng đi đến trường.
“Đúng rồi, tối hôm qua mình trốn học, có phải chủ nhiệm lớp biết rồi đúng không.” Diệp Mỹ Linh có chút lo lắng hỏi.
“Ừm, biết rồi.” Giọng nói anh nhàn nhạt.
“A? Vậy là hôm nay mình phải chạy ba vòng xung quanh sân trường sao?” Vẻ mặt thiếu nữ kinh ngạc, mang theo một chút tuyệt vọng.
“Mình đã nói với thầy, lúc cậu đến trường cảm thấy không thoải mái, mình đưa cậu về nhà.” Chung Nhất Minh cười nói.
“Như vậy cũng được sao?” Diệp Mỹ Linh cảm thấy lừa gạt người khác thật không đúng.
“Mình đi đến muộn nửa tiếng, cũng phải nghĩ cớ chứ? Cũng không thể nói thẳng với thầy là mình chạy đến dưới nhà cậu, muốn hẹn hò được?” Ánh mắt anh ra vẻ vô tội nhìn cô nói.
Diệp Mỹ Linh nghe được ba chữ “muốn hẹn hò” này thì không khỏi đưa tay lên che miệng cười.
“Mỹ Linh!” Lý Lệ Hồng, bạn thân tốt nhất của cô như thường ngày vừa hét gọi ở phía sau vừa chạy đến. Nhìn thấy hai người Chung Nhất Minh và Diệp Mỹ Linh thế nhưng lại nắm tay, rất thức thời nói: “Ha ha, mình đi đến trường học trước, các cậu cứ từ từ. Đúng rồi, lúc đến trường nhớ đưa bài tập số học cho mình chép.” Sau đó chạy về phía trường học.
Gần đến cổng trường học, nhìn thấy thầy chủ nhiệm đã đứng ở cửa ra vào kiểm tra, Diệp Mỹ Linh vội vàng rút tay ra. Chung Nhất Minh không có biểu cảm liếc mặt nhìn cô một cái. Cô sợ anh hiểu lầm, cần thận từng li từng tí giải thích: “Thầy chủ nhiệm đứng ở nơi đó, mình sợ bị thầy nhìn thấy.”
Anh nhún nhún vai, cười cười, nói: “Mình cũng sợ.”
Chung Nhất Minh cười một tiếng, làm bầu không khí dịu đi không ít, Diệp Mỹ Linh cũng cười một cái đáp lại.
“Chúc mừng cậu và Chung Nhất Minh thành một đôi!” Diệp Mỹ Linh đi đến phòng học, vừa ngồi xuống. Lý Lệ Hồng đã đặt mông ngồi yên ở vị trí còn trống bên cạnh cô, chúc mừng cô. Sau đó chuyển sang đề tài chính: “Lấy bài tập số học ra đây, chỉ còn 15 phút nữa là đến giờ thể dục buổi sáng, mình phải chép xong ngay lập tức mới được.”
Diệp Mỹ Linh ra vẻ ghét bỏ lấy bài tập số học đã làm xong ở nhà vào hôm qua đưa cho cô.
“Đúng rồi, cậu đã nói với Chung Nhất Minh chuyện cậu phải sang nước ngoài chưa?” Lý Lệ Hồng vừa chép bài tập, vừa phân tâm hỏi.
Diệp Mỹ Linh giống như xem nhẹ vấn đề này, thế nhưng cô lại không muốn đối mặt với vấn đề này, có chút mệt mỏi mà trả lời: “Không, không biết phải nói với cậu ấy như thế nào.”
“Cái gì? Chẳng lẽ cậu định một tuần sau sẽ bỏ rơi cậu ấy sao?” Lý Lệ Hồng chộp lấy bài tấp, cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô, dùng giọng nói kinh ngạc hỏi cô.
“Aiz.” Diệp Mỹ Linh bất đắc dĩ thờ dài một tiếng nói: “Cậu bảo mình phải nói như thế nào cho cậu ấy biết đây.”
Thực sự cô cũng không biết phải nói thế nào với Chung Nhất Minh, tuần sau cô phải di cư sang nước ngoài.
Tiết thứ ba buổi sáng là tiết học máy tính, phải đi đến phòng máy vi tính để học.
Chung Nhất Minh tạm thời đổi chỗ ngồi cùng bàn với Diệp Mỹ Linh, ngồi ở bên cạnh Mỹ Linh. Bạn ngồi cùng bàn với Diệp Mỹ Linh vẻ mặt mơ hồ nhìn hai người bọn họ, từ lúc nào mà quan hệ của hai người bọn họ tốt đến như vậy?
“Buổi sáng tốt lành, dường như cậu có chút mất hồn mất vía, có điều gì phiền não sao?” Chung Nhất Minh ngồi bên cạch cô vừa mở sách vở ra xem, vừa hỏi.
Anh có để ý đến cô?
Diệp Mỹ Linh suy nghĩ một lúc, có chút xấu hổ, sau đó lắc đầu nói: “Không có.”
Thực ra là có, thế nhưng lại không biết mở miệng nói thế nào.
“Giữa trưa có thể cùng đi ăn cơm không?” Chung Nhất Minh hỏi.
Nhà của Diệp Mỹ Linh cách trường học rất gần, bình thường cô sẽ về nhà ăn cơm trưa cùng cơm tối. Nhưng Chung Nhất Minh đã mời, cô cũng có thể không trở về nhà ăn cơm. Cô gật đầu một cái, nói: “Có thể, chờ đến tiết sau mình gửi tin nhắn cho mẹ của mình, bảo mẹ không cần phải nấu cơm cho mình.”
Giờ ăn trưa, nhà ăn trong trường học cùng tiệm ăn nhanh gần trường học có rất nhiều người, không quá thích những nơi đông người Chung Nhất Minh mượn xe đạp của bạn học chở Diệp Mỹ đến một quán ăn cách trường học một đoạn để ăn trưa.
Chung Nhất Minh bắt đầu đạp xe đạp, Diệp Mỹ Linh đi một bước rồi nhảy lên, ngồi ngay ngắn trên yên sau của xe đạp. Chung Nhất Minh thấy cô ngồi ở phía sau, hai tay buông thõng, nhìu mày một cái nói: “Mỹ Linh, cậu ngồi như vậy không an toàn, cậu ôm eo mình, nếu không cậu sẽ bị ngã xuống mất.”
Diệp Mỹ Linh không chút suy nghĩ, nghe theo lời nói của anh đưa tay lên ôm eo của anh, bỗng nhiên nhận thấy hành động này quá thân mật, mặt nóng bừng lên không nói lời nào, may mắn Chung Nhất Minh ngồi phía trước nên không nhìn thấy.
Bọn họ đi đến nơi mọi người ăn cơm. Tuy nơi này cách trường học có chút xa nhưng vẫn có không ít học sinh cùng trường đến chỗ này ăn cơm, có vẻ là người yêu cũng rất nhiều, có lẽ cũng muốn tránh tình huống gặp được giáo viên ở gần trường học.
“Ăn cái gì?” Lúc hai người xếp hàng chọn món, Chung Nhất Minh hỏi.
Mỹ Linh liếc nhìn menu được dán trên tường một cái nói: “Cơm thịt nướng đi.”
“Với canh hay là nước ngọt có gas?” Chung Nhất Minh hỏi lại.
Suy nghĩ một chút, nhiệt độ không khí có chút cao, cô quyết định uống nước ngọt lạnh có: “Nước ngọt có gas.”
“Ừm, được rồi! Cậu đi giành hai chỗ ngỗi trước đi, mua xong mình sẽ tìm cậu.”
“Được.” Sau khi đồng ý Diệp Mỹ Linh mở túi sách vừa lấy tiền vừa nói: “Mình đưa tiền cho cậu.”
Chung Nhất Minh vươn tay ngăn cản cô lấy túi tiền ra, nói: “Không cần đâu, mình mời cậu.”
“Ách...” Diệp Mỹ Linh có chút áy náy, không biết làm sao.
“Cậu đi giành chỗ người trước đi.” Chung Nhất Minh xoa xoa đầu của cô một cái, vỗ vỗ bả vai của cô.
Diệp Mỹ Linh đành phải đi ra giành chỗ ngồi.
Sau khi Chung Nhất Minh mua xong, tìm đến chỗ Diệp Mỹ Linh, ngồi xuống trước mặt cô.
Diệp Mỹ Linh vẫn cảm thấy băn khoăn, bời vì tiệm ăn nhanh ở trường học có 15 tệ một xuất, mà ở trong này cần đến 30 tệ một xuất. Tiền tiêu vặt của học sinh cấp ba cũng không nhiều, tiền tiêu vặt trong một tháng của Diệp Mỹ Linh cũng chỉ có 100 tệ mà thôi, cho nên Diệp Mỹ Linh quyết định trả tiền xuất ăn này của chính mình. Lấy tiền trong túi ra, cầm lấy 30 tệ đưa cho Chung Nhất Minh, nói: “Đây là tiền cơm của mình.”
Chung Nhất Minh liếc nhìn cô một cái nói: “Không cần.”
“Nếu như cậu tiếp tục nói không cần, lần sau mình sẽ không dám đi ăn cơm cùng với cậu nữa.” Vẻ mặt cô nghiêm túc nói.
“Mỹ Linh, một tháng cậu có bao nhiêu tiền tiêu vặt?”
“100 tệ.” Cô thành thật trả lời.
“Một tháng mình có 1000 tệ tiền tiêu vặt, hơn nữa lại không bao gồm tiền cơm, tiêu không nhiều đến như vậy.” Chung Nhất Minh đẩy tay cầm tiền của Diệp Mỹ Linh về.
Cái gì? 1000 tệ? Diệp Mỹ Linh lớn đến 17 tuổi, vẫn chưa một lần thử sờ qua 10 tờ giấy hồng in hình cụ Mao có cảm giác gì.
Diệp Mỹ Linh thấy Chung Nhất Minh đẩy tiền của cô trở lại, cũng không cố chấp đưa cho anh nữa, nói: “Buổi chiều nay đi ăn cơm cùng với nhau, mình sẽ trả tiền.”
“Cậu đang hẹn mình chiều nay cùng nhau ăn cơm sao?” Chung Nhất Minh cười hỏi.
Diệp Mỹ Linh lại xấu hổ cúi đầu, gật đầu một cái: “Ừm.”
Sau buổi cơm trưa, còn hơn một tiếng nữa mới đến thời gian lên lớp buổi chiều. Diệp Mỹ Linh có thói quen ngủ trưa, nhưng hôm nay lại đi theo Chung Nhất Minh.
“Về trường học đi.” Chuôg Nhất Minh lấy ra xe đạp nói.
“Ừm.” Diệp Mỹ Linh đáp lại.
“Mỹ Linh, chẳng phải mình đã nói ngồi như vậy không an toàn sao? Mau ôm lấy eo của mình.” Đang đạp xe đạp Chung Nhất Minh phát hiện Mỹ Linh không có ôm anh.
Diệp Mỹ Linh đỏ mặt, cẩn thận từng li từng tí ôm eo của anh, trái tim nhỏ đập nhanh hơn.
Ôi trời ạ, cứ ở chung một chỗ với Chung Nhất Minh là khuôn mặt lại không nhịn được mà nóng bừng lên.
Về tới trường học, hai người cũng không biết làm gì. Bời vì nghỉ trưa nên phòng học bị khóa cửa, hai người cũng không phải học sinh ở trọ tại trường, nên không thể về ký túc xá. Thế là hai người tùy tiện đi dạo trong sân trường.
“Cậu có thói quen ngủ trưa sao?” Chung Nhất Minh đi đến trước một gốc cây lớn rồi dừng lại.
Diệp Mỹ Linh gật gật đầu.
“Vậy chúng ta ngồi ngủ ở chỗ này đi! Minh cũng buồn ngủ.” Chung Nhất Minh đi đến ngồi xuống dưới gốc cây lớn, vẫy tay với cô.
“Như vậy không tốt đâu?” Diệp Mỹ Linh sợ bị bảo vệ tuần tra trong trường nhìn thấy, nói cho thầy chủ nhiệm có người yêu sớm.
“Giữa trưa, mặt trời nắng gắt như vậy, sẽ không có người đi ra đâu, đặt đồng hồ báo thức sớm hơn 10 phút để rời đi là được.” Nói xong, Chung Nhất Minh cầm điện thoại di động lên đặt đồng hồ báo thức.
“Ừm.” Cô đi qua ngồi dựa vào người anh.
Chung Nhất Minh ngồi dưới tàng cây, duỗi thẳng chân, chỉ chỉ vào bắp đùi của mình nói: “Đến đây, gối đầu lên chỗ này.”
Diệp Mỹ Linh cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn nghe theo lời của Chung Nhất Minh, gối đầu lên đùi của anh.
Diệp Mỹ Linh nằm trên mặt đất, chớp chớp đôi mắt to nhìn khuôn mặt của Chung Nhất Minh, anh có một đôi mắt hạnh xinh đẹp, lông mình thật dài, bờ một hơi mỏng, làn da trắng mịn ngay cả sẹo cũng không có,... Mặc dù bình thường cô vẫn luôn chú ý đến mọi hành động của anh, nhưng dường như chưa từng chú ý đến khuôn mặt của anh, dù sao nhìn chằm chằm vào mặt của người khác, rất bị hiểu lầm là đồ mê trai.
“Nhìn cái gì đấy?”Giọng nói trầm thấp dịu dàng của anh vang lên, sờ lấy mái tóc mềm mại của cô.
“Bỗng nhiên phát hiên thì ra bộ dáng của cậu lại đẹp trai như vậy.” Cô cũng không có keo kiệt khen ngợi anh.
“Trước kia không cảm thấy mình rất đẹp trai sao?” Anh cười hỏi.
“Trước kia cũng đẹp trai, chỉ là không dám quá nhìn mặt của cậu, sợ cậu biết mình thích cậu...” Giọng nói của Diệp Mỹ Linh càng lúc càng nhỏ.
“Cậu nên biểu hiện ra bên ngoài sớm một chút, như vậy chúng ta có thể kết giao sớm hơn.” Khóe miệng của anh khẽ mỉm cười, Diệp Mỹ Linh nhớ đến một cuốn tiểu thuyết rất hot tên là ‘Một nụ cười khuynh thành’, có phải cảm giác cũng giống như thế này bị một một nụ cười làm cho mê đắm sao? Mặc dù cô chưa từng đọc qua cuốn tiểu thuyết đó.
“Ngủ đi, tiết học sau là tiết Vật Lý, cần thận bị nắng chiều vào đầu.” Chung Nhất Minh sợ ánh sáng quá chói mắt, dùng bàn tay che trên ánh mắt của cô, để cô có thể nhanh chóng chìm vào giác ngủ.
“Diệp Mỹ Linh, em lên bảng làm đề đầu tiên, Chung Nhất Minh, em làm đề thứ hai.” Trên lớp học, giáo viên dạy vật lý ra hai đề bài, bắt đầu chọn người đi lên bảng làm bài.
“Oa...” Dưới lớp các bạn học lén lén cười trộm, bởi vì có rất nhiều người biết chuyện Diệp Mỹ Linh và Chung Nhất Minh đang hẹn hò.
“Ồn ào cái gì? Còn không nhanh chóng làm bài tập đi?” Giáo viên dạy vật lý nghe thấy ở dưới lớp bỗng nhiên có tiếng ồn, nên phải duy trì kỷ luật.
Diệp Mỹ Linh ngồi tại chỗ nhìn đề đầu tiên một chút, cái quỷ gì thế này? Học qua từ khi nào vậy? Mình nên dùng công thức gì?
Chung Nhất Minh ngồi tại chỗ, nhanh chóng phân tích và giải đề, khoảng hai ba phút sau Chung Nhất Minh đi lên bảng bắt đầu giải đề.
“Diệp Mỹ Linh, còn không mau đi lên?” Giáo viên dạy Vật lý nhìn thấy Chung Nhất Minh đang ở trước bảng đen giải đề, mà Diệp Mỹ Linh vẫn còn ngồi im một chỗ ngẩn người, có chút không vui.
Diệp Mỹ Linh bị thầy giáo vật lý thúc giục, lập tức chạy đến bục giảng vừa cầm lấy viên phấn, ra vẻ chuẩn vị giải đề, trong lòng nói thầm: Đề bài này đang nói gì vậy? Rõ ràng là viết bằng tiếng Trung, thế nhưng tại sao lại nhìn thấy xa lạ như vậy?
Lúc này Chung Nhất Minh tới gần cô, len lén nhét một tờ giấy. Các bạn học ở dưới lớp đều vùi đầu vào làm bài, không có chú ý đên động tác nhỏ như vậy của bọn họ.
Diệp Mỹ Linh mở ra xem, là đáp án của đề đầu tiên, vội vàng liếc nhìn một chút rồi nhét vào trong túi quần, bắt đầu giải đề.
Hai người giải đề xong, trở lại chỗ ngồi của chính mình. Thầy giáo Vật lý nhìn đáp án ở trên bảng đen một chút, hài lòng nói: “Mỹ Linh, làm tốt lắm.”
Diệp Mỹ Lình vì không dựa vào chính năng lực của mình để giải đề mà nhận được lời khen, có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Hôm nay là thứ ba ngày 19 tháng 5 năm 201X, Diệp Mỹ Linh và Chung Nhất Minh trở thành người yêu ngày thứ hai.
Buổi sáng, sau khi ăn điểm tâm xong Diệp Mỹ Linh mang theo túi sách chạy xuống lầu, cho tới bây giờ mẹ Diệp chưa bao giờ nhìn thấy cô vui vẻ đi đến trường như vậy.
Nhìn thấy Chung Nhất Minh đã đợi mình ở dưới lầu, không biết anh đợi lâu chưa, cô có chút ngượng ngùng hỏi: “Chờ đã lâu chưa?”
“Không, vừa tới.” Chung Nhất Minh nhìn thấy vệt sữa bò màu trắng ở khóe miệng của Diệp Mỹ Linh, cười cười, giơ tay lên lau giúp cô, nói: “Mèo hoa nhỏ.”
Sau khi anh lau xong, thả tay xuống ngưới, Diệp Mỹ Linh đỏ mặt cúi thấp đầu.
Anh nhìn ra được cô đang rất xấu hổ, thế là nắm tay cô nói: “Đi thôi.”
Cứ như vậy, hai người nắm tay nhau cùng đi đến trường.
“Đúng rồi, tối hôm qua mình trốn học, có phải chủ nhiệm lớp biết rồi đúng không.” Diệp Mỹ Linh có chút lo lắng hỏi.
“Ừm, biết rồi.” Giọng nói anh nhàn nhạt.
“A? Vậy là hôm nay mình phải chạy ba vòng xung quanh sân trường sao?” Vẻ mặt thiếu nữ kinh ngạc, mang theo một chút tuyệt vọng.
“Mình đã nói với thầy, lúc cậu đến trường cảm thấy không thoải mái, mình đưa cậu về nhà.” Chung Nhất Minh cười nói.
“Như vậy cũng được sao?” Diệp Mỹ Linh cảm thấy lừa gạt người khác thật không đúng.
“Mình đi đến muộn nửa tiếng, cũng phải nghĩ cớ chứ? Cũng không thể nói thẳng với thầy là mình chạy đến dưới nhà cậu, muốn hẹn hò được?” Ánh mắt anh ra vẻ vô tội nhìn cô nói.
Diệp Mỹ Linh nghe được ba chữ “muốn hẹn hò” này thì không khỏi đưa tay lên che miệng cười.
“Mỹ Linh!” Lý Lệ Hồng, bạn thân tốt nhất của cô như thường ngày vừa hét gọi ở phía sau vừa chạy đến. Nhìn thấy hai người Chung Nhất Minh và Diệp Mỹ Linh thế nhưng lại nắm tay, rất thức thời nói: “Ha ha, mình đi đến trường học trước, các cậu cứ từ từ. Đúng rồi, lúc đến trường nhớ đưa bài tập số học cho mình chép.” Sau đó chạy về phía trường học.
Gần đến cổng trường học, nhìn thấy thầy chủ nhiệm đã đứng ở cửa ra vào kiểm tra, Diệp Mỹ Linh vội vàng rút tay ra. Chung Nhất Minh không có biểu cảm liếc mặt nhìn cô một cái. Cô sợ anh hiểu lầm, cần thận từng li từng tí giải thích: “Thầy chủ nhiệm đứng ở nơi đó, mình sợ bị thầy nhìn thấy.”
Anh nhún nhún vai, cười cười, nói: “Mình cũng sợ.”
Chung Nhất Minh cười một tiếng, làm bầu không khí dịu đi không ít, Diệp Mỹ Linh cũng cười một cái đáp lại.
“Chúc mừng cậu và Chung Nhất Minh thành một đôi!” Diệp Mỹ Linh đi đến phòng học, vừa ngồi xuống. Lý Lệ Hồng đã đặt mông ngồi yên ở vị trí còn trống bên cạnh cô, chúc mừng cô. Sau đó chuyển sang đề tài chính: “Lấy bài tập số học ra đây, chỉ còn 15 phút nữa là đến giờ thể dục buổi sáng, mình phải chép xong ngay lập tức mới được.”
Diệp Mỹ Linh ra vẻ ghét bỏ lấy bài tập số học đã làm xong ở nhà vào hôm qua đưa cho cô.
“Đúng rồi, cậu đã nói với Chung Nhất Minh chuyện cậu phải sang nước ngoài chưa?” Lý Lệ Hồng vừa chép bài tập, vừa phân tâm hỏi.
Diệp Mỹ Linh giống như xem nhẹ vấn đề này, thế nhưng cô lại không muốn đối mặt với vấn đề này, có chút mệt mỏi mà trả lời: “Không, không biết phải nói với cậu ấy như thế nào.”
“Cái gì? Chẳng lẽ cậu định một tuần sau sẽ bỏ rơi cậu ấy sao?” Lý Lệ Hồng chộp lấy bài tấp, cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô, dùng giọng nói kinh ngạc hỏi cô.
“Aiz.” Diệp Mỹ Linh bất đắc dĩ thờ dài một tiếng nói: “Cậu bảo mình phải nói như thế nào cho cậu ấy biết đây.”
Thực sự cô cũng không biết phải nói thế nào với Chung Nhất Minh, tuần sau cô phải di cư sang nước ngoài.
Tiết thứ ba buổi sáng là tiết học máy tính, phải đi đến phòng máy vi tính để học.
Chung Nhất Minh tạm thời đổi chỗ ngồi cùng bàn với Diệp Mỹ Linh, ngồi ở bên cạnh Mỹ Linh. Bạn ngồi cùng bàn với Diệp Mỹ Linh vẻ mặt mơ hồ nhìn hai người bọn họ, từ lúc nào mà quan hệ của hai người bọn họ tốt đến như vậy?
“Buổi sáng tốt lành, dường như cậu có chút mất hồn mất vía, có điều gì phiền não sao?” Chung Nhất Minh ngồi bên cạch cô vừa mở sách vở ra xem, vừa hỏi.
Anh có để ý đến cô?
Diệp Mỹ Linh suy nghĩ một lúc, có chút xấu hổ, sau đó lắc đầu nói: “Không có.”
Thực ra là có, thế nhưng lại không biết mở miệng nói thế nào.
“Giữa trưa có thể cùng đi ăn cơm không?” Chung Nhất Minh hỏi.
Nhà của Diệp Mỹ Linh cách trường học rất gần, bình thường cô sẽ về nhà ăn cơm trưa cùng cơm tối. Nhưng Chung Nhất Minh đã mời, cô cũng có thể không trở về nhà ăn cơm. Cô gật đầu một cái, nói: “Có thể, chờ đến tiết sau mình gửi tin nhắn cho mẹ của mình, bảo mẹ không cần phải nấu cơm cho mình.”
Giờ ăn trưa, nhà ăn trong trường học cùng tiệm ăn nhanh gần trường học có rất nhiều người, không quá thích những nơi đông người Chung Nhất Minh mượn xe đạp của bạn học chở Diệp Mỹ đến một quán ăn cách trường học một đoạn để ăn trưa.
Chung Nhất Minh bắt đầu đạp xe đạp, Diệp Mỹ Linh đi một bước rồi nhảy lên, ngồi ngay ngắn trên yên sau của xe đạp. Chung Nhất Minh thấy cô ngồi ở phía sau, hai tay buông thõng, nhìu mày một cái nói: “Mỹ Linh, cậu ngồi như vậy không an toàn, cậu ôm eo mình, nếu không cậu sẽ bị ngã xuống mất.”
Diệp Mỹ Linh không chút suy nghĩ, nghe theo lời nói của anh đưa tay lên ôm eo của anh, bỗng nhiên nhận thấy hành động này quá thân mật, mặt nóng bừng lên không nói lời nào, may mắn Chung Nhất Minh ngồi phía trước nên không nhìn thấy.
Bọn họ đi đến nơi mọi người ăn cơm. Tuy nơi này cách trường học có chút xa nhưng vẫn có không ít học sinh cùng trường đến chỗ này ăn cơm, có vẻ là người yêu cũng rất nhiều, có lẽ cũng muốn tránh tình huống gặp được giáo viên ở gần trường học.
“Ăn cái gì?” Lúc hai người xếp hàng chọn món, Chung Nhất Minh hỏi.
Mỹ Linh liếc nhìn menu được dán trên tường một cái nói: “Cơm thịt nướng đi.”
“Với canh hay là nước ngọt có gas?” Chung Nhất Minh hỏi lại.
Suy nghĩ một chút, nhiệt độ không khí có chút cao, cô quyết định uống nước ngọt lạnh có: “Nước ngọt có gas.”
“Ừm, được rồi! Cậu đi giành hai chỗ ngỗi trước đi, mua xong mình sẽ tìm cậu.”
“Được.” Sau khi đồng ý Diệp Mỹ Linh mở túi sách vừa lấy tiền vừa nói: “Mình đưa tiền cho cậu.”
Chung Nhất Minh vươn tay ngăn cản cô lấy túi tiền ra, nói: “Không cần đâu, mình mời cậu.”
“Ách...” Diệp Mỹ Linh có chút áy náy, không biết làm sao.
“Cậu đi giành chỗ người trước đi.” Chung Nhất Minh xoa xoa đầu của cô một cái, vỗ vỗ bả vai của cô.
Diệp Mỹ Linh đành phải đi ra giành chỗ ngồi.
Sau khi Chung Nhất Minh mua xong, tìm đến chỗ Diệp Mỹ Linh, ngồi xuống trước mặt cô.
Diệp Mỹ Linh vẫn cảm thấy băn khoăn, bời vì tiệm ăn nhanh ở trường học có 15 tệ một xuất, mà ở trong này cần đến 30 tệ một xuất. Tiền tiêu vặt của học sinh cấp ba cũng không nhiều, tiền tiêu vặt trong một tháng của Diệp Mỹ Linh cũng chỉ có 100 tệ mà thôi, cho nên Diệp Mỹ Linh quyết định trả tiền xuất ăn này của chính mình. Lấy tiền trong túi ra, cầm lấy 30 tệ đưa cho Chung Nhất Minh, nói: “Đây là tiền cơm của mình.”
Chung Nhất Minh liếc nhìn cô một cái nói: “Không cần.”
“Nếu như cậu tiếp tục nói không cần, lần sau mình sẽ không dám đi ăn cơm cùng với cậu nữa.” Vẻ mặt cô nghiêm túc nói.
“Mỹ Linh, một tháng cậu có bao nhiêu tiền tiêu vặt?”
“100 tệ.” Cô thành thật trả lời.
“Một tháng mình có 1000 tệ tiền tiêu vặt, hơn nữa lại không bao gồm tiền cơm, tiêu không nhiều đến như vậy.” Chung Nhất Minh đẩy tay cầm tiền của Diệp Mỹ Linh về.
Cái gì? 1000 tệ? Diệp Mỹ Linh lớn đến 17 tuổi, vẫn chưa một lần thử sờ qua 10 tờ giấy hồng in hình cụ Mao có cảm giác gì.
Diệp Mỹ Linh thấy Chung Nhất Minh đẩy tiền của cô trở lại, cũng không cố chấp đưa cho anh nữa, nói: “Buổi chiều nay đi ăn cơm cùng với nhau, mình sẽ trả tiền.”
“Cậu đang hẹn mình chiều nay cùng nhau ăn cơm sao?” Chung Nhất Minh cười hỏi.
Diệp Mỹ Linh lại xấu hổ cúi đầu, gật đầu một cái: “Ừm.”
Sau buổi cơm trưa, còn hơn một tiếng nữa mới đến thời gian lên lớp buổi chiều. Diệp Mỹ Linh có thói quen ngủ trưa, nhưng hôm nay lại đi theo Chung Nhất Minh.
“Về trường học đi.” Chuôg Nhất Minh lấy ra xe đạp nói.
“Ừm.” Diệp Mỹ Linh đáp lại.
“Mỹ Linh, chẳng phải mình đã nói ngồi như vậy không an toàn sao? Mau ôm lấy eo của mình.” Đang đạp xe đạp Chung Nhất Minh phát hiện Mỹ Linh không có ôm anh.
Diệp Mỹ Linh đỏ mặt, cẩn thận từng li từng tí ôm eo của anh, trái tim nhỏ đập nhanh hơn.
Ôi trời ạ, cứ ở chung một chỗ với Chung Nhất Minh là khuôn mặt lại không nhịn được mà nóng bừng lên.
Về tới trường học, hai người cũng không biết làm gì. Bời vì nghỉ trưa nên phòng học bị khóa cửa, hai người cũng không phải học sinh ở trọ tại trường, nên không thể về ký túc xá. Thế là hai người tùy tiện đi dạo trong sân trường.
“Cậu có thói quen ngủ trưa sao?” Chung Nhất Minh đi đến trước một gốc cây lớn rồi dừng lại.
Diệp Mỹ Linh gật gật đầu.
“Vậy chúng ta ngồi ngủ ở chỗ này đi! Minh cũng buồn ngủ.” Chung Nhất Minh đi đến ngồi xuống dưới gốc cây lớn, vẫy tay với cô.
“Như vậy không tốt đâu?” Diệp Mỹ Linh sợ bị bảo vệ tuần tra trong trường nhìn thấy, nói cho thầy chủ nhiệm có người yêu sớm.
“Giữa trưa, mặt trời nắng gắt như vậy, sẽ không có người đi ra đâu, đặt đồng hồ báo thức sớm hơn 10 phút để rời đi là được.” Nói xong, Chung Nhất Minh cầm điện thoại di động lên đặt đồng hồ báo thức.
“Ừm.” Cô đi qua ngồi dựa vào người anh.
Chung Nhất Minh ngồi dưới tàng cây, duỗi thẳng chân, chỉ chỉ vào bắp đùi của mình nói: “Đến đây, gối đầu lên chỗ này.”
Diệp Mỹ Linh cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn nghe theo lời của Chung Nhất Minh, gối đầu lên đùi của anh.
Diệp Mỹ Linh nằm trên mặt đất, chớp chớp đôi mắt to nhìn khuôn mặt của Chung Nhất Minh, anh có một đôi mắt hạnh xinh đẹp, lông mình thật dài, bờ một hơi mỏng, làn da trắng mịn ngay cả sẹo cũng không có,... Mặc dù bình thường cô vẫn luôn chú ý đến mọi hành động của anh, nhưng dường như chưa từng chú ý đến khuôn mặt của anh, dù sao nhìn chằm chằm vào mặt của người khác, rất bị hiểu lầm là đồ mê trai.
“Nhìn cái gì đấy?”Giọng nói trầm thấp dịu dàng của anh vang lên, sờ lấy mái tóc mềm mại của cô.
“Bỗng nhiên phát hiên thì ra bộ dáng của cậu lại đẹp trai như vậy.” Cô cũng không có keo kiệt khen ngợi anh.
“Trước kia không cảm thấy mình rất đẹp trai sao?” Anh cười hỏi.
“Trước kia cũng đẹp trai, chỉ là không dám quá nhìn mặt của cậu, sợ cậu biết mình thích cậu...” Giọng nói của Diệp Mỹ Linh càng lúc càng nhỏ.
“Cậu nên biểu hiện ra bên ngoài sớm một chút, như vậy chúng ta có thể kết giao sớm hơn.” Khóe miệng của anh khẽ mỉm cười, Diệp Mỹ Linh nhớ đến một cuốn tiểu thuyết rất hot tên là ‘Một nụ cười khuynh thành’, có phải cảm giác cũng giống như thế này bị một một nụ cười làm cho mê đắm sao? Mặc dù cô chưa từng đọc qua cuốn tiểu thuyết đó.
“Ngủ đi, tiết học sau là tiết Vật Lý, cần thận bị nắng chiều vào đầu.” Chung Nhất Minh sợ ánh sáng quá chói mắt, dùng bàn tay che trên ánh mắt của cô, để cô có thể nhanh chóng chìm vào giác ngủ.
“Diệp Mỹ Linh, em lên bảng làm đề đầu tiên, Chung Nhất Minh, em làm đề thứ hai.” Trên lớp học, giáo viên dạy vật lý ra hai đề bài, bắt đầu chọn người đi lên bảng làm bài.
“Oa...” Dưới lớp các bạn học lén lén cười trộm, bởi vì có rất nhiều người biết chuyện Diệp Mỹ Linh và Chung Nhất Minh đang hẹn hò.
“Ồn ào cái gì? Còn không nhanh chóng làm bài tập đi?” Giáo viên dạy vật lý nghe thấy ở dưới lớp bỗng nhiên có tiếng ồn, nên phải duy trì kỷ luật.
Diệp Mỹ Linh ngồi tại chỗ nhìn đề đầu tiên một chút, cái quỷ gì thế này? Học qua từ khi nào vậy? Mình nên dùng công thức gì?
Chung Nhất Minh ngồi tại chỗ, nhanh chóng phân tích và giải đề, khoảng hai ba phút sau Chung Nhất Minh đi lên bảng bắt đầu giải đề.
“Diệp Mỹ Linh, còn không mau đi lên?” Giáo viên dạy Vật lý nhìn thấy Chung Nhất Minh đang ở trước bảng đen giải đề, mà Diệp Mỹ Linh vẫn còn ngồi im một chỗ ngẩn người, có chút không vui.
Diệp Mỹ Linh bị thầy giáo vật lý thúc giục, lập tức chạy đến bục giảng vừa cầm lấy viên phấn, ra vẻ chuẩn vị giải đề, trong lòng nói thầm: Đề bài này đang nói gì vậy? Rõ ràng là viết bằng tiếng Trung, thế nhưng tại sao lại nhìn thấy xa lạ như vậy?
Lúc này Chung Nhất Minh tới gần cô, len lén nhét một tờ giấy. Các bạn học ở dưới lớp đều vùi đầu vào làm bài, không có chú ý đên động tác nhỏ như vậy của bọn họ.
Diệp Mỹ Linh mở ra xem, là đáp án của đề đầu tiên, vội vàng liếc nhìn một chút rồi nhét vào trong túi quần, bắt đầu giải đề.
Hai người giải đề xong, trở lại chỗ ngồi của chính mình. Thầy giáo Vật lý nhìn đáp án ở trên bảng đen một chút, hài lòng nói: “Mỹ Linh, làm tốt lắm.”
Diệp Mỹ Lình vì không dựa vào chính năng lực của mình để giải đề mà nhận được lời khen, có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Hôm nay là thứ ba ngày 19 tháng 5 năm 201X, Diệp Mỹ Linh và Chung Nhất Minh trở thành người yêu ngày thứ hai.