Chương : 21
Edit: V.O
Trình Phi cho là tối hôm qua mình ngồi ở trong xe nhìn lầm, không nghĩ tới bây giờ nhìn thấy lại là thật!
Bạc Lương thật ở đây, cho nên Cố Vãn mới hốt hoảng muốn rời đi sao?
Chẳng lẽ...
Cố Vãn đã gặp Bạc Lương?
"Chỉ muốn nói với em, tối nay chúng ta đi đi.''
"Hả?''
Cố Vãn ngạc nhiên, chính bản thân cô cũng chưa từng gấp gáp như vậy, cô đã bỏ công việc ở Vân Quỹ, hoàn toàn không gặp Bạc Lương nữa, huống chi cô cần có thời gian dọn dẹp, xử lý chuyện ở Kinh Thành, sao có thể nói tối nay đi là đi? Trình Phi bị sao vậy?
"Nhưng chúng ta không kịp..."
"Không sao, ném hết đồ đi, người đi là được. Em và anh dẫn Tiểu Sâm cùng đi được không? Tối nay chúng ta đi liền đi! Anh đã đặt vé máy bay xong, mười một rưỡi, anh chờ em ở sân bay!"
"Nhanh vậy à? A lô..."
Cố Vãn còn muốn hỏi cụ thể rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đối phương đã cúp điện thoại.
Bên kia, Trình Phi che giấu đội cái mũ lên, chạy như bay đến cửa sân bay, tránh né người của Bạc Lương đuổi theo sau anh. Cho nên hẹn Cố Vãn buổi tối gặp mặt trực tiếp ở sân bay là vì đề phòng người của Bạc Lương có thể theo mình tìm được Cố Vãn!
Năm năm trước anh có thể dẫn Cố Vãn đi khỏi thuộc hạ của Bạc Lương, lần này nhất định có thể dẫn Cố Vãn đi lần nữa!
Anh sẽ không cho Bạc Lương bất kỳ cơ hội nào!
"Boss! Có chuyện cần nói với anh, hình như chúng tôi vừa nhìn thấy một người rất giống Trình Phi năm năm trước!"
"Trình Phi?"
Lúc nghe thấy cái tên quen thuộc đó, dieendaanleequuydoon – V.O, chợt Bạc Lương dừng bước!
Cái tên vốn nên biến mất từ năm năm trước lại xuất hiện ở hiện tại?
"Anh chắc chắn?"
"Bây giờ còn chưa biết, chẳng qua là vẻ ngoài khoảng 95% tương tự, nhưng đối phương là một người què. Tôi đã cho người theo dõi rồi! Nhưng ý thức trinh sát của anh ta rất mạnh, tôi sợ trong chốc lát không theo dõi được. Chờ đuổi theo được là có thể xác định thân phận!"
Chợt tay Bạc Lương siết chặt, tây trang nổi tiếng trên tay anh đã bị bóp toàn là nếp gấp.
"Điều tra xong thì nói cho tôi biết, bỏ tất cả lịch trình trở về hôm nay, đi làm thêm một chuyện khác cho tôi." Đôi mắt Bạc Lương thâm thúy, nhìn chằm chằm cửa sân bay.
Trình Phi sao?
Năm năm trước, Cố Vãn và Trình Phi cùng nổ tung mà chết.
Khi đó kết quả giám định DNA của hai cái xác bày ngay trước mặt mình.
Người giám định một nửa là người Bạc Thị, một nửa là cảnh sát.
Hai phần kết quả giám định giống nhau, cho nên mình mới tin không cần lý do.
Nhưng nếu bây giờ Trình Phi xuất hiện.
Vậy...
Cố Vãn thì sao?
Có phải cô cũng hoàn toàn chưa chết!
Cái xác cháy rụi năm năm trước, thật ra hoàn toàn chỉ là hiện tượng giả?
Còn cả người phụ nữ tối hôm qua...
-----
"Vãn Vãn, em đến rồi à, em không biết nếu em không tới, tối nay chỗ chúng ta sẽ bị đập, Hàn tổng lần trước đó, nói không gặp được em sẽ không bỏ qua!"
Cầm tỷ nhìn thấy Cố Vãn giống như nhìn thấy cứu tinh của mình.
"Chị cũng không biết đám người này bị sao! Chị đã nói em không còn làm ở đây nữa, nhưng bọn họ vẫn không dừng tay, em không biết, một hàng người đen ngịt đi tới, còn có mấy người của quân đội, chị cũng bị hù chết, chỗ nhỏ như chúng ta không chịu được hành hạ như thế! Vãn Vãn à, chị cũng biết rất xin lỗi em, chỉ cần em có thể trấn an bọn họ, nói chuyện với bọn họ, chị sẽ thật sự cám ơn em, nếu không chị cũng không biết nên làm gì bây giờ..."
Cầm tỷ chặn tất cả những lời Cố Vãn muốn nói, muốn từ chối cũng không từ chối được
Trình Phi cho là tối hôm qua mình ngồi ở trong xe nhìn lầm, không nghĩ tới bây giờ nhìn thấy lại là thật!
Bạc Lương thật ở đây, cho nên Cố Vãn mới hốt hoảng muốn rời đi sao?
Chẳng lẽ...
Cố Vãn đã gặp Bạc Lương?
"Chỉ muốn nói với em, tối nay chúng ta đi đi.''
"Hả?''
Cố Vãn ngạc nhiên, chính bản thân cô cũng chưa từng gấp gáp như vậy, cô đã bỏ công việc ở Vân Quỹ, hoàn toàn không gặp Bạc Lương nữa, huống chi cô cần có thời gian dọn dẹp, xử lý chuyện ở Kinh Thành, sao có thể nói tối nay đi là đi? Trình Phi bị sao vậy?
"Nhưng chúng ta không kịp..."
"Không sao, ném hết đồ đi, người đi là được. Em và anh dẫn Tiểu Sâm cùng đi được không? Tối nay chúng ta đi liền đi! Anh đã đặt vé máy bay xong, mười một rưỡi, anh chờ em ở sân bay!"
"Nhanh vậy à? A lô..."
Cố Vãn còn muốn hỏi cụ thể rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đối phương đã cúp điện thoại.
Bên kia, Trình Phi che giấu đội cái mũ lên, chạy như bay đến cửa sân bay, tránh né người của Bạc Lương đuổi theo sau anh. Cho nên hẹn Cố Vãn buổi tối gặp mặt trực tiếp ở sân bay là vì đề phòng người của Bạc Lương có thể theo mình tìm được Cố Vãn!
Năm năm trước anh có thể dẫn Cố Vãn đi khỏi thuộc hạ của Bạc Lương, lần này nhất định có thể dẫn Cố Vãn đi lần nữa!
Anh sẽ không cho Bạc Lương bất kỳ cơ hội nào!
"Boss! Có chuyện cần nói với anh, hình như chúng tôi vừa nhìn thấy một người rất giống Trình Phi năm năm trước!"
"Trình Phi?"
Lúc nghe thấy cái tên quen thuộc đó, dieendaanleequuydoon – V.O, chợt Bạc Lương dừng bước!
Cái tên vốn nên biến mất từ năm năm trước lại xuất hiện ở hiện tại?
"Anh chắc chắn?"
"Bây giờ còn chưa biết, chẳng qua là vẻ ngoài khoảng 95% tương tự, nhưng đối phương là một người què. Tôi đã cho người theo dõi rồi! Nhưng ý thức trinh sát của anh ta rất mạnh, tôi sợ trong chốc lát không theo dõi được. Chờ đuổi theo được là có thể xác định thân phận!"
Chợt tay Bạc Lương siết chặt, tây trang nổi tiếng trên tay anh đã bị bóp toàn là nếp gấp.
"Điều tra xong thì nói cho tôi biết, bỏ tất cả lịch trình trở về hôm nay, đi làm thêm một chuyện khác cho tôi." Đôi mắt Bạc Lương thâm thúy, nhìn chằm chằm cửa sân bay.
Trình Phi sao?
Năm năm trước, Cố Vãn và Trình Phi cùng nổ tung mà chết.
Khi đó kết quả giám định DNA của hai cái xác bày ngay trước mặt mình.
Người giám định một nửa là người Bạc Thị, một nửa là cảnh sát.
Hai phần kết quả giám định giống nhau, cho nên mình mới tin không cần lý do.
Nhưng nếu bây giờ Trình Phi xuất hiện.
Vậy...
Cố Vãn thì sao?
Có phải cô cũng hoàn toàn chưa chết!
Cái xác cháy rụi năm năm trước, thật ra hoàn toàn chỉ là hiện tượng giả?
Còn cả người phụ nữ tối hôm qua...
-----
"Vãn Vãn, em đến rồi à, em không biết nếu em không tới, tối nay chỗ chúng ta sẽ bị đập, Hàn tổng lần trước đó, nói không gặp được em sẽ không bỏ qua!"
Cầm tỷ nhìn thấy Cố Vãn giống như nhìn thấy cứu tinh của mình.
"Chị cũng không biết đám người này bị sao! Chị đã nói em không còn làm ở đây nữa, nhưng bọn họ vẫn không dừng tay, em không biết, một hàng người đen ngịt đi tới, còn có mấy người của quân đội, chị cũng bị hù chết, chỗ nhỏ như chúng ta không chịu được hành hạ như thế! Vãn Vãn à, chị cũng biết rất xin lỗi em, chỉ cần em có thể trấn an bọn họ, nói chuyện với bọn họ, chị sẽ thật sự cám ơn em, nếu không chị cũng không biết nên làm gì bây giờ..."
Cầm tỷ chặn tất cả những lời Cố Vãn muốn nói, muốn từ chối cũng không từ chối được