Chương : 26
Edit: V.O
Người đàn ông đối diện không lên tiếng, cũng không đáp.
Cố Thanh không dám phát giận, sợ hãi ôm lấy Kiều Sâm trên ghế đi.
Nhưng trước lúc ra cửa, người đàn ông phía sau lại nói một câu dài: "Nhớ, đứa bé này là thịt trong lòng Cố Vãn, lúc cần thiết, có thể lợi dụng đứa bé này."
"..."
Cố Thanh không nhịn được sợ run cả người.
Cô ta ác, cô ta có thể ép Cố Vãn phá thai, nhưng cô ta không có tâm cơ thâm trầm như Trình Phi, cũng không máu lạnh như anh ta.
Đứa bé này chính là người anh ta móc tim móc phổi chăm sóc năm năm, lại có thể dễ dàng làm vật hy sinh vì đạt được mục đích.
Cô ta gần như có chút nghi ngờ, có phải Trình Phi chỉ có tình cảm với một mình Cố Vãn!
——
Cố Vãn đợi đến lúc Trình Phi trở về, đã khóc không thành tiếng, hai con mắt đều sưng.
"Trình Phi, em nên làm cái gì bây giờ, Bạc Lương dẫn Tiểu Sâm đi, rốt cuộc anh ta muốn làm gì, tại sao anh ta luôn đối xử với em như vậy, em đã rời đi năm năm, tại sao anh ta còn tới tổn thương con trai của em!"
Cô vừa khóc, vừa hỏi từng tiếng.
Chợt nghĩ đến cái gì đó, hoảng sợ mở to hai mắt, nắm cổ áo Trình Phi khóc: "Nếu như anh ta biết Tiểu Sâm chính là con của anh ta, anh ta có thể dẫn Tiểu Sâm đi không, không không, anh ta không thể làm như vậy! Không thể làm như vậy!"
Trình Phi nhíu mày, vươn tay khẽ đặt lên vai cô yên lặng an ủi.
"Nếu như em thật sự sợ Bạc Lương sẽ dẫn Tiểu Sâm đi, vậy cũng chỉ có một cách..."
Cố Vãn nghe vậy, dieendaanleequuydoon – V.O, lập tức ngẩng đầu nhìn anh ta.
"Boss, đây là tất cả tài liệu về Kiều Phi Vãn, tài liệu thẻ căn cước cũng không có vấn đề, trước kia cô ấy vẫn sống ở nước ngoài, thậm chí gặp gỡ Trình Phi cũng thông qua một lần ngoài ý muốn, hoàn toàn không tra được bất kỳ sai lầm, cho nên..."
"Đây nhất định là giả! Bản thân Trình Phi chính là cảnh sát, che dấu thân phận một người đối với anh ta mà nói gần như là chuyện dễ dàng." Bạc Lương lạnh mặt ném tài liệu trong tay lên bàn.
Người nọ nhất định là Cố Vãn, anh sẽ không nhận lầm!
"Nhưng..." Trợ lý do dự đặt một phần tài liệu khác ở trước mặt Bạc Lương, phía trên là mặt một đứa bé trai, dáng dấp rất giống Cố Vãn, cũng chính là Kiều Phi Vãn bây giờ!
"Đây là con trai của vị Kiều tiểu thư kia, tên là Kiều Sâm. Năm nay hơn bốn tuổi. Theo tài liệu biểu hiện, thân thể của cậu bé rất không tốt, thân mắc bệnh nan y, Kiều tiểu thư và Trình Phi vẫn chạy đôn chạy đáo khắp nơi vì tiền chữa bệnh cho đứa bé này, lần này trở về Kinh Thành cũng là bởi vì muốn tìm chuyên gia tiến hành trị liệu."
"..."
Trợ lý liên tục giới thiệu, nhưng một chữ Bạc Lương cũng không nghe lọt.
Cố Vãn có một đứa con?
Hơn bốn tuổi?
"Đứa bé này là của ai?"
Tay anh run run nhìn cậu bé trong hình, không biết có phải mình ảo giác hay không, nhìn thế nào đứa bé này đều giống như là của mình, nhưng...có thể sao?
Năm năm trước, là Cố Vãn tự mình đưa xác cho mình.
Đứa bé này là của ai?
Trình Phi?
Không!
Sẽ không!
Nếu như hai người bọn họ cùng nhau, tại sao đứa bé vẫn họ Kiều mà không phải họ Trình!
Chợt điện thoại ong ong vang lên.
Bạc Lương nhận nghe xong nhướng mày lên, có vài phần mừng rỡ.
——
Cố Vãn lo lắng chờ ở Vân Quỹ, cô không biết rốt cuộc Bạc Lương muốn làm gì, cô chỉ muốn cắt đứt với anh, chỉ muốn đón con, sau này cao bay xa chạy, không bao giờ ... trở về nước nữa!
Đều là chính cô, nếu như không phải do cô muốn trở về, Bạc Lương hoàn toàn sẽ không có cơ hội cướp con của cô đi!
"Mới gặp nhau chưa tới hai tiếng, em lại nhớ anh rồi sao?"
Người đàn ông đối diện không lên tiếng, cũng không đáp.
Cố Thanh không dám phát giận, sợ hãi ôm lấy Kiều Sâm trên ghế đi.
Nhưng trước lúc ra cửa, người đàn ông phía sau lại nói một câu dài: "Nhớ, đứa bé này là thịt trong lòng Cố Vãn, lúc cần thiết, có thể lợi dụng đứa bé này."
"..."
Cố Thanh không nhịn được sợ run cả người.
Cô ta ác, cô ta có thể ép Cố Vãn phá thai, nhưng cô ta không có tâm cơ thâm trầm như Trình Phi, cũng không máu lạnh như anh ta.
Đứa bé này chính là người anh ta móc tim móc phổi chăm sóc năm năm, lại có thể dễ dàng làm vật hy sinh vì đạt được mục đích.
Cô ta gần như có chút nghi ngờ, có phải Trình Phi chỉ có tình cảm với một mình Cố Vãn!
——
Cố Vãn đợi đến lúc Trình Phi trở về, đã khóc không thành tiếng, hai con mắt đều sưng.
"Trình Phi, em nên làm cái gì bây giờ, Bạc Lương dẫn Tiểu Sâm đi, rốt cuộc anh ta muốn làm gì, tại sao anh ta luôn đối xử với em như vậy, em đã rời đi năm năm, tại sao anh ta còn tới tổn thương con trai của em!"
Cô vừa khóc, vừa hỏi từng tiếng.
Chợt nghĩ đến cái gì đó, hoảng sợ mở to hai mắt, nắm cổ áo Trình Phi khóc: "Nếu như anh ta biết Tiểu Sâm chính là con của anh ta, anh ta có thể dẫn Tiểu Sâm đi không, không không, anh ta không thể làm như vậy! Không thể làm như vậy!"
Trình Phi nhíu mày, vươn tay khẽ đặt lên vai cô yên lặng an ủi.
"Nếu như em thật sự sợ Bạc Lương sẽ dẫn Tiểu Sâm đi, vậy cũng chỉ có một cách..."
Cố Vãn nghe vậy, dieendaanleequuydoon – V.O, lập tức ngẩng đầu nhìn anh ta.
"Boss, đây là tất cả tài liệu về Kiều Phi Vãn, tài liệu thẻ căn cước cũng không có vấn đề, trước kia cô ấy vẫn sống ở nước ngoài, thậm chí gặp gỡ Trình Phi cũng thông qua một lần ngoài ý muốn, hoàn toàn không tra được bất kỳ sai lầm, cho nên..."
"Đây nhất định là giả! Bản thân Trình Phi chính là cảnh sát, che dấu thân phận một người đối với anh ta mà nói gần như là chuyện dễ dàng." Bạc Lương lạnh mặt ném tài liệu trong tay lên bàn.
Người nọ nhất định là Cố Vãn, anh sẽ không nhận lầm!
"Nhưng..." Trợ lý do dự đặt một phần tài liệu khác ở trước mặt Bạc Lương, phía trên là mặt một đứa bé trai, dáng dấp rất giống Cố Vãn, cũng chính là Kiều Phi Vãn bây giờ!
"Đây là con trai của vị Kiều tiểu thư kia, tên là Kiều Sâm. Năm nay hơn bốn tuổi. Theo tài liệu biểu hiện, thân thể của cậu bé rất không tốt, thân mắc bệnh nan y, Kiều tiểu thư và Trình Phi vẫn chạy đôn chạy đáo khắp nơi vì tiền chữa bệnh cho đứa bé này, lần này trở về Kinh Thành cũng là bởi vì muốn tìm chuyên gia tiến hành trị liệu."
"..."
Trợ lý liên tục giới thiệu, nhưng một chữ Bạc Lương cũng không nghe lọt.
Cố Vãn có một đứa con?
Hơn bốn tuổi?
"Đứa bé này là của ai?"
Tay anh run run nhìn cậu bé trong hình, không biết có phải mình ảo giác hay không, nhìn thế nào đứa bé này đều giống như là của mình, nhưng...có thể sao?
Năm năm trước, là Cố Vãn tự mình đưa xác cho mình.
Đứa bé này là của ai?
Trình Phi?
Không!
Sẽ không!
Nếu như hai người bọn họ cùng nhau, tại sao đứa bé vẫn họ Kiều mà không phải họ Trình!
Chợt điện thoại ong ong vang lên.
Bạc Lương nhận nghe xong nhướng mày lên, có vài phần mừng rỡ.
——
Cố Vãn lo lắng chờ ở Vân Quỹ, cô không biết rốt cuộc Bạc Lương muốn làm gì, cô chỉ muốn cắt đứt với anh, chỉ muốn đón con, sau này cao bay xa chạy, không bao giờ ... trở về nước nữa!
Đều là chính cô, nếu như không phải do cô muốn trở về, Bạc Lương hoàn toàn sẽ không có cơ hội cướp con của cô đi!
"Mới gặp nhau chưa tới hai tiếng, em lại nhớ anh rồi sao?"