Chương : 49
Edit: V.O
Cố Vãn nhận ra Cố Thanh muốn làm gì, cầu xin: "Cố Thanh, đừng! Cô không thể làm như vậy! Cô làm như vậy, Bạc Lương sẽ chết!"
"Ha ha...các người đã muốn chết cùng một chỗ, vậy tôi sẽ thành toàn cho các người, không phải là vô cùng tốt sao!" Cố Thanh cười lạnh lái thuyền đi, cô ta không cần phải chết, cô ta muốn tiếp tục sống! Nhìn đôi tiện nhân này chết không có chỗ chôn!
Mà lần này cô ta cũng cứng rắn chặt đứt một tia hi vọng sống cuối cùng của Cố Vãn.
"Bạc Lương, em xin anh, xin anh đừng chết đừng chết..."
Cố Vãn bị dọa sợ đến hốt hoảng, chỉ có thể kéo Bạc Lương bơi vào bờ biển.
Nhưng mình nên đi hướng nào.
Đây là trung tâm vùng biển, cách bờ biển hơn mười km.
Chung quanh không có người ở, ngay cả thuyền cũng không thấy, mình nên làm cái gì bây giờ, cô phải làm sao!
Bạc Lương...
Em xin anh kiên trì được không?
Chúng ta nhất định sẽ đợi được đến khi có người tới cứu chúng ta!
Xin anh...
Cố Vãn kéo Bạc Lương, dùng hết sức.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Cố Vãn và Bạc Lương đã kiên trì ở trong nước hơn nửa canh giờ, nhưng đội cứu viện lại chậm chạp không đến, toàn thân Cố Vãn cũng bị mất sức, nhưng cô lại không dám thả lỏng! Chỉ cần cô buông tay, người cô ôm sẽ vĩnh viễn biến mất.
Cô không muốn...
Cô không muốn...
Cô không dám làm như thế.
Máu Bạc Lương chảy càng ngày càng nhiều, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ, nếu từ nãy tới giờ Cố Vãn không nói chuyện với anh, mà anh cũng không yên lòng Cố Vãn, nếu không sớm đã bất tỉnh.
Ngay vào lúc này, Cố Vãn thật vất vả nhìn thấy một chiếc thuyền nho nhỏ.
Cô liều mạng quơ tay, dường như người trên thuyền cũng nhìn thấy mình, lái tới cạnh mình.
Bạc Lương mơ mơ màng màng mở mắt nhìn về phía chiếc thuyền kia, biết Cố Vãn của anh đã được cứu...
Lòng lo lắng cuối cùng cũng buông lỏng.
Cố Vãn liều mạng kéo Bạc Lương qua chỗ thuyền. Nhưng bất chợt, trong nước biển truyền đến xôn xao.
Cố Thanh từng nói, nơi này có cá mập!
Thân thể Cố Vãn cứng đờ.
Tay kéo Bạc Lương chặt vài phần, tốc độ bơi cũng nhanh hơn rất nhiều.
Cô đang sợ, máu Bạc Lương đã nhiễm đỏ một vùng biển tương đối lớn, cá mập rất nhanh có thể tìm mùi đến.
"Không...sẽ không..."
Đương nhiên Bạc Lương cũng cảm thấy nguy hiểm. Ngẩng đầu nhìn Cố Vãn kéo mình, phí sức nở nụ cười, mở mắt ra nhìn người phụ nữ trước mặt khiến mình nhớ thương cả đời, thì ra lúc này...đã đến lúc biệt ly sao?
Anh cười.
Trên mặt, trên người, dieendaanleequuydoon – V.O, khắp nơi đều là máu.
Nhưng nằm ở trong nước biển, mở mắt ra nhìn thấy bầu trời đầy sao, cho nên cảm thấy có chút tốt đẹp.
Thật tốt, một lần cuối cùng trước khi chết còn có thể giữ được cô.
Chẳng qua là, thật đáng tiếc, rõ ràng mới gặp nhau không bao lâu, bây giờ lại phải biệt ly.
Sau này cô sẽ sống cùng ai đây?
Có thể gặp một người yêu cô lần nữa hay không?
Ha ha...
Chắc chắn người kia không biết yêu cô thế nào...
Anh thật không yên lòng...
Sao anh dám yên tâm giao người phụ nữ mình yêu cả đời vào trong tay người khác.
Nhưng lại rất bất đắc dĩ.
Anh chỉ muốn cô tiếp tục sống...
Đang lúc Cố Vãn phí sức kéo Bạc Lương tới gần thuyền đánh cá, chợt trên mặt biển bạo động.
"Nguy rồi, là cá mập...ôi trời, sao còn là một người bị thương, cá mập nghe mùi sẽ đuổi theo, chúng tôi cũng sẽ gặp nạn!" Người đánh cá có chút không sẵn lòng giúp đỡ, dù sao trước tình huống tính mạng của mình gặp nguy hiểm, giúp người cũng không có lời.
"Xin anh, cứu chúng tôi, cứu chúng tôi..."
Cố Vãn vội vàng cầu xin, nhưng mặt người đánh cá lại không vui, thậm chí có chút oán giận: "Chỉ có thể cứu một mình cô, anh ta, không được, chúng ta phải nhanh lên, cá mập sắp tới rồi, nếu không ai trong chúng ta cũng không trốn thoát!"
"..."
Chợt tay Cố Vãn buông lỏng thuyền đánh cá ra.
Sự lạnh lẽo trong tim làm cô không cảm nhận được bất kỳ nhiệt độ nào.
"Vậy..."
"Vậy em đi theo bọn họ đi."
"Anh nói gì?"
Cố Vãn nghe thấy lời Bạc Lương, mở to hai mắt.
Thật ra thì cô đã sớm hết sức, ngay cả sức nói chuyện đều là cố chống.
Kéo một người bị thương nặng ở trong nước biển, bơi gần một canh giờ, đã sớm vượt qua cực hạn thân thể cô, bây giờ cô nói thêm một câu đều là đang tiêu hao thể năng của cô, ngay cả ý thức của cô cũng mơ hồ, nhưng những lời này của Bạc Lương lại giống như là một cây kim châm vào lòng cô, để cho cô tỉnh táo trong nháy mắt.
"Không...anh đang nói mê sảng gì vậy, anh im miệng cho em! Muốn chết thì cùng chết, muốn sống thì cùng sống! Em sẽ không từ bỏ!"
Chợt cô đẩy thuyền đánh cá, đẩy cả hai bọn họ lọt vào trong nước, cô không hề sợ cá mập, cũng không sợ chết, nhưng cô rất sợ mình sống, Bạc Lương lại rời bỏ cô...
Cô sợ...
Là thật sự sợ...
Bạc Lương cười bất đắc dĩ, dùng hết sức lực, kéo người trước mặt, nhẹ nhàng hôn.
Vốn tưởng rằng là một nụ hôn triền miên, nhưng Bạc Lương lại vươn tay đánh mạnh vào gáy cô.
Trước một giây Cố Vãn bất tỉnh, trong mắt tràn đầy bi thống và tuyệt vọng.
Bạc Lương tốn sức cười cười, gỡ tay cô nắm chặt cổ tay mình xuống, mượn tay người đánh cá, đưa cô lên thuyền.
"Anh..." Người đánh cá có chút do dự.
"Tôi sẽ bơi về hướng ngược lại, anh, đưa cô ấy đi đi, có được không!"
Người đánh cá ngẩn người, gật đầu.
Bạc Lương cười biết ơn.
Trước khi đi nhìn thật sâu Cố Vãn.
"Tạm biệt Vãn Vãn. Anh muốn sống cùng em, nhưng anh càng luyến tiếc em chết! Anh hi vọng lúc anh chết, em vẫn an toàn! Anh yêu em..."
Nói xong, vọt xuống, mang theo một thân máu tươi bơi ngược hướng thuyền, anh bơi nhiều một thước, người trên thuyền phía sau anh sẽ có thêm một phần an toàn, đây là cam kết cuối cùng anh cho cô...
Anh sẽ không nhìn cô gặp chuyện...
Một chút xíu cũng sẽ không!
Cố Vãn nhận ra Cố Thanh muốn làm gì, cầu xin: "Cố Thanh, đừng! Cô không thể làm như vậy! Cô làm như vậy, Bạc Lương sẽ chết!"
"Ha ha...các người đã muốn chết cùng một chỗ, vậy tôi sẽ thành toàn cho các người, không phải là vô cùng tốt sao!" Cố Thanh cười lạnh lái thuyền đi, cô ta không cần phải chết, cô ta muốn tiếp tục sống! Nhìn đôi tiện nhân này chết không có chỗ chôn!
Mà lần này cô ta cũng cứng rắn chặt đứt một tia hi vọng sống cuối cùng của Cố Vãn.
"Bạc Lương, em xin anh, xin anh đừng chết đừng chết..."
Cố Vãn bị dọa sợ đến hốt hoảng, chỉ có thể kéo Bạc Lương bơi vào bờ biển.
Nhưng mình nên đi hướng nào.
Đây là trung tâm vùng biển, cách bờ biển hơn mười km.
Chung quanh không có người ở, ngay cả thuyền cũng không thấy, mình nên làm cái gì bây giờ, cô phải làm sao!
Bạc Lương...
Em xin anh kiên trì được không?
Chúng ta nhất định sẽ đợi được đến khi có người tới cứu chúng ta!
Xin anh...
Cố Vãn kéo Bạc Lương, dùng hết sức.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Cố Vãn và Bạc Lương đã kiên trì ở trong nước hơn nửa canh giờ, nhưng đội cứu viện lại chậm chạp không đến, toàn thân Cố Vãn cũng bị mất sức, nhưng cô lại không dám thả lỏng! Chỉ cần cô buông tay, người cô ôm sẽ vĩnh viễn biến mất.
Cô không muốn...
Cô không muốn...
Cô không dám làm như thế.
Máu Bạc Lương chảy càng ngày càng nhiều, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ, nếu từ nãy tới giờ Cố Vãn không nói chuyện với anh, mà anh cũng không yên lòng Cố Vãn, nếu không sớm đã bất tỉnh.
Ngay vào lúc này, Cố Vãn thật vất vả nhìn thấy một chiếc thuyền nho nhỏ.
Cô liều mạng quơ tay, dường như người trên thuyền cũng nhìn thấy mình, lái tới cạnh mình.
Bạc Lương mơ mơ màng màng mở mắt nhìn về phía chiếc thuyền kia, biết Cố Vãn của anh đã được cứu...
Lòng lo lắng cuối cùng cũng buông lỏng.
Cố Vãn liều mạng kéo Bạc Lương qua chỗ thuyền. Nhưng bất chợt, trong nước biển truyền đến xôn xao.
Cố Thanh từng nói, nơi này có cá mập!
Thân thể Cố Vãn cứng đờ.
Tay kéo Bạc Lương chặt vài phần, tốc độ bơi cũng nhanh hơn rất nhiều.
Cô đang sợ, máu Bạc Lương đã nhiễm đỏ một vùng biển tương đối lớn, cá mập rất nhanh có thể tìm mùi đến.
"Không...sẽ không..."
Đương nhiên Bạc Lương cũng cảm thấy nguy hiểm. Ngẩng đầu nhìn Cố Vãn kéo mình, phí sức nở nụ cười, mở mắt ra nhìn người phụ nữ trước mặt khiến mình nhớ thương cả đời, thì ra lúc này...đã đến lúc biệt ly sao?
Anh cười.
Trên mặt, trên người, dieendaanleequuydoon – V.O, khắp nơi đều là máu.
Nhưng nằm ở trong nước biển, mở mắt ra nhìn thấy bầu trời đầy sao, cho nên cảm thấy có chút tốt đẹp.
Thật tốt, một lần cuối cùng trước khi chết còn có thể giữ được cô.
Chẳng qua là, thật đáng tiếc, rõ ràng mới gặp nhau không bao lâu, bây giờ lại phải biệt ly.
Sau này cô sẽ sống cùng ai đây?
Có thể gặp một người yêu cô lần nữa hay không?
Ha ha...
Chắc chắn người kia không biết yêu cô thế nào...
Anh thật không yên lòng...
Sao anh dám yên tâm giao người phụ nữ mình yêu cả đời vào trong tay người khác.
Nhưng lại rất bất đắc dĩ.
Anh chỉ muốn cô tiếp tục sống...
Đang lúc Cố Vãn phí sức kéo Bạc Lương tới gần thuyền đánh cá, chợt trên mặt biển bạo động.
"Nguy rồi, là cá mập...ôi trời, sao còn là một người bị thương, cá mập nghe mùi sẽ đuổi theo, chúng tôi cũng sẽ gặp nạn!" Người đánh cá có chút không sẵn lòng giúp đỡ, dù sao trước tình huống tính mạng của mình gặp nguy hiểm, giúp người cũng không có lời.
"Xin anh, cứu chúng tôi, cứu chúng tôi..."
Cố Vãn vội vàng cầu xin, nhưng mặt người đánh cá lại không vui, thậm chí có chút oán giận: "Chỉ có thể cứu một mình cô, anh ta, không được, chúng ta phải nhanh lên, cá mập sắp tới rồi, nếu không ai trong chúng ta cũng không trốn thoát!"
"..."
Chợt tay Cố Vãn buông lỏng thuyền đánh cá ra.
Sự lạnh lẽo trong tim làm cô không cảm nhận được bất kỳ nhiệt độ nào.
"Vậy..."
"Vậy em đi theo bọn họ đi."
"Anh nói gì?"
Cố Vãn nghe thấy lời Bạc Lương, mở to hai mắt.
Thật ra thì cô đã sớm hết sức, ngay cả sức nói chuyện đều là cố chống.
Kéo một người bị thương nặng ở trong nước biển, bơi gần một canh giờ, đã sớm vượt qua cực hạn thân thể cô, bây giờ cô nói thêm một câu đều là đang tiêu hao thể năng của cô, ngay cả ý thức của cô cũng mơ hồ, nhưng những lời này của Bạc Lương lại giống như là một cây kim châm vào lòng cô, để cho cô tỉnh táo trong nháy mắt.
"Không...anh đang nói mê sảng gì vậy, anh im miệng cho em! Muốn chết thì cùng chết, muốn sống thì cùng sống! Em sẽ không từ bỏ!"
Chợt cô đẩy thuyền đánh cá, đẩy cả hai bọn họ lọt vào trong nước, cô không hề sợ cá mập, cũng không sợ chết, nhưng cô rất sợ mình sống, Bạc Lương lại rời bỏ cô...
Cô sợ...
Là thật sự sợ...
Bạc Lương cười bất đắc dĩ, dùng hết sức lực, kéo người trước mặt, nhẹ nhàng hôn.
Vốn tưởng rằng là một nụ hôn triền miên, nhưng Bạc Lương lại vươn tay đánh mạnh vào gáy cô.
Trước một giây Cố Vãn bất tỉnh, trong mắt tràn đầy bi thống và tuyệt vọng.
Bạc Lương tốn sức cười cười, gỡ tay cô nắm chặt cổ tay mình xuống, mượn tay người đánh cá, đưa cô lên thuyền.
"Anh..." Người đánh cá có chút do dự.
"Tôi sẽ bơi về hướng ngược lại, anh, đưa cô ấy đi đi, có được không!"
Người đánh cá ngẩn người, gật đầu.
Bạc Lương cười biết ơn.
Trước khi đi nhìn thật sâu Cố Vãn.
"Tạm biệt Vãn Vãn. Anh muốn sống cùng em, nhưng anh càng luyến tiếc em chết! Anh hi vọng lúc anh chết, em vẫn an toàn! Anh yêu em..."
Nói xong, vọt xuống, mang theo một thân máu tươi bơi ngược hướng thuyền, anh bơi nhiều một thước, người trên thuyền phía sau anh sẽ có thêm một phần an toàn, đây là cam kết cuối cùng anh cho cô...
Anh sẽ không nhìn cô gặp chuyện...
Một chút xíu cũng sẽ không!