Chương 16: Thí Thần Tuyệt Cốt, ba mũi tên trấn áp thành Thiên Cốt
“Ai cho ngươi rời đi?”
Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên, thành chủ Tề Thương vừa dứt lời, hai võ giả cảnh giới Thực Đan lập tức chặn Tô Minh lại.
Những võ giả vây xem xung quanh đều không có vẻ gì ngạc nhiên, bởi vì thanh niên này đã công khai giết chết sáu vị cảnh giới Hư Đan của Đổng gia, mà đây lại là thành Thiên Cốt, làm sao thành chủ có thể để mặc người này rời đi.
Võ giả cảnh giới Hư Đan hoàn toàn không thể so sánh với võ giả cảnh giới Thực Đan.
Không chỉ là phủ thành chủ, mà ngay cả Hạ gia cũng phái hai võ giả cảnh giới Thực Đan đến.
Tổng cộng có bốn vị cảnh giới Thực Đan vây Tô Minh ở trung tâm.
Đổng Hi cười lạnh nói: “Tiểu tử, Đổng Hi ta nói thì nhất định sẽ giữ lời. n oán giữa ngươi và Đổng gia ta chấm dứt ở đây. Về việc ngươi láo xược ở thành Thiên Cốt như vậy, đó là chuyện của phủ thành chủ.”
Không biết xấu hổ!
Thật sự không biết xấu hổ!
Tô Minh lại mỉm cười.
“Ngươi cười cái gì?”
“Ta cười ông mặt dày không biết xấu hổ, thành Thiên Cốt muốn giữ ta lại, cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh này không.”
Lời này quá ngông cuồng! Cũng quá hỗn xược!
Hạ Tuyền mỉm cười nói: “Các hạ có thể thắng cảnh giới Hư Đan, đúng là có chỗ hơn người. Nhưng, nơi này là thành Thiên Cốt, ngươi công khai giết người ở đây, phải cho phủ thành chủ một lời giải thích.”
Bóng dáng một con cáo trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Tô Minh, nó nhìn chằm chằm mọi người trước mặt với đôi mắt lạnh lẽo.
“Bạch Hồ, quay về.”
Nó trực tiếp lựa chọn không để ý tới Hạ Lê Nhan, kêu chít chít.
Sau khi sờ đầu Bạch Hồ, Tô Minh cười nói: “Cảm ơn lòng tốt của ngươi, ngươi rời khỏi đây trước đi.”
Bạch Hồ cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nghe lời Tô Minh, bóng người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Nhìn bốn vị cảnh giới Thực Đan xung quanh, Tô Minh có thể đoán được, thành chủ thành Thiên Cốt, bao gồm cả hai gia chủ còn lại, hẳn đều ở cảnh giới Kim Đan. Hắn có thể giết được cảnh giới Hư Đan, nhưng chưa chắc có thể chống lại cảnh giới Thực Đan chứ đừng nói đến là cảnh giới Kim Đan.
Chắc chắn không thể lựa chọn từ bỏ.
“Tất cả biến đi, ai cản đường ta sẽ chết!”
Nhất định phải rời khỏi thành Thiên Cốt.
Nghe vậy, thành chủ Tề Thương bật cười, ai cũng có thể thấy trong tiếng cười của Tề Thương có sự giễu cợt và khinh thường trắng trợn.
Có thể giết chết sáu võ giả cảnh giới Hư Đan, không có nghĩa là có thể thắng được võ giả cảnh giới Thực Đan, chứ đừng nói đến chống lại thành chủ có cảnh giới Kim Đan.
“Giết!”
Tề Thương không có một chút lưu tình, theo ông ta, thân là thành chủ thành Thiên Cốt, việc ông ta phải làm chính là bảo vệ tôn nghiêm của mình, không ai được phép xâm phạm, huống chi là một tên cảnh giới Trúc Cơ.
Bốn vị võ giả cảnh giới Thực Đan trực tiếp xông về phía Tô Minh.
Đôi mắt Tô Minh đã vô cùng lạnh lẽo, trong tay hắn lập tức xuất hiện một cây cung dài màu đen, đó là cây cung Thí Thần Tuyết Cốt mà hắn lấy được trong rừng Thiên Phạt, trên cây cung xuất hiện một mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt.
Hiện tại, cung Thí Thần Tuyệt Cốt bị trấn áp ở Hỗn Độn trong cơ thể hắn, còn có tám vị Phật Đà giúp đỡ, bởi vì lo lắng bị phản hệ nên hắn không muốn tùy tiện sử dụng cây cung này.
Chỉ là bây giờ, tình thế đã khác hoàn toàn.
Đối mặt với bốn vị cảnh giới Thực Đan, cộng thêm thành chủ có cảnh giới Kim Đan, nếu không sử dụng cung Thí Thần Tuyệt Cốt sẽ khó rời khỏi thành Thiên Cốt.
Hắn dương cung và kéo mũi tên, lập tức từng đợt sát khí khủng bố vô cùng hung hãn và đáng sợ phát ra từ cung Thí Thần Tuyệt Cốt, sắc mặt mọi người thay đổi hoàn toàn, kể cả bốn vị võ giả cảnh giới Thực Đan cũng bất chợt rùng mình.
Bọn họ liên tục lùi về phía sau, Tô Minh không lãng phí thời gian nữa, hắn buông tay ra, một mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt lao ra, mang theo một luồng khí hung ác hướng lên trời gào thét.
“Tránh đi!”
Đã quá muộn, bốn võ giả cảnh giới Thực Đan vội vàng né tránh, nhưng họ không ngờ mình đã bị mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt khóa chặt, thậm chí không có cơ hội né tránh.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
Cơ thể của bốn vị võ giả cảnh giới Thực Đan bị mũi tên dài màu đen xuyên qua, một mũi tên giết chết cả bốn người, bọn họ giống như xiên thịt dê. Cơ thể bốn người lần lượt nổ tung, lồng ngực nổ tung như pháo hoa, máu ngưng tụ bắn ra tung tóe, mùi máu tanh lan ra bốn phía.
Tô Minh loạng choạng suýt ngã, đương nhiên hắn biết, với tu vi của mình hiện tại, rất khó cưỡng ép sử dụng cung Thí Thần Tuyết Cốt, hắn phải đánh nhanh thắng nhanh, tuyệt đối không thể tiếp tục kéo dài thời gian.
Trong tình huống này, hắn kéo dài càng lâu thì càng bất lợi cho bản thân, đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Hắn còn không biết mình có thể bắn được bao nhiêu mũi tên.
Đã bắn ra mũi tên đầu tiên.
Ngay sau đó, mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt thứ hai xuất hiện trên cây cung, hắn nhanh chóng dương cung và kéo tên, cố nén sự khó chịu trong đầu, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo.
Mục tiêu của mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt thứ hai là Đổng Hi và Hạ Tuyền.
Dường như Đổng Hi và Hạ Tuyền nhận ra, nên lập tức xoay người rút lui, tuy rằng tốc độ của bọn họ rất nhanh, nhưng mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt lại càng nhanh hơn, giống như một tia chớp xuyên thủng tầng không gian, bắn thẳng về phía hai người họ.
Khoảnh khắc mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt biến mất khỏi cây cung, Tô Minh cũng biến mất tại chỗ.
Trong hư không vang lên một tiếng kêu thảm thiết như giết heo, Đổng Chương mở to mắt với vẻ khó tin, hắn thực sự không hiểu tại sao cho dù phụ thân hắn ta và thành chủ đã đến, mà mình vẫn phải chết.
Rốt cuộc người này có phải cảnh giới Trúc Cơ không vậy?
Trong nháy mắt Đổng Chương bị một kiếm chém chết, bóng người Tô Minh lại biến mất, hắn muốn lợi dụng khoảng trống này để giết chết hai tên đầu sỏ.
Đổng Hi và Hạ Tuyền đều là cảnh giới Kim Đan cấp hai, đều là những người giỏi nhất ở cả thành Thiên Cốt, bọn họ có thể dẫn dắt gia tộc mình đứng vững ở thành Thiên Cốt nhiều năm như vậy, năng lực của bản thân cũng không phải bàn cãi.
Đáng tiếc, bọn họ vốn tưởng rằng một tên cảnh giới Trúc Cơ dễ bắt nạt, nên muốn tiêu diệt tận gốc, nhưng họ không ngờ cung Thí Thần Tuyết Cốt trong tay Tô Minh lại bá đạo như vậy.
Hai người lần lượt bỏ chạy về hai hướng, chỉ để đánh cược xem ai may mắn hơn.
Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ đến, Tô Minh vừa giết Đổng Chương xong, mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt thứ ba cũng được bắn ra, đồng thời lao về phía hai hướng Đổng Hi và Hạ Tuyền.
Với sự tự tin tuyệt đối, hắn dùng hai mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt, chắc chắn có thể giết chết hai vị cảnh giới Kim Đan.
Phụt!
Một ngụm máu trào ra, sắc mặt Tô Minh tái nhợt như tờ giấy, hắn đã bắn liên tiếp ba mũi tên, không thể bắn được mũi tên thứ tư nữa, chuyện quan trọng bây giờ là rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Nhưng trước khi rời đi, hắn cần phải làm một việc nữa.
Hắn xuất hiện ở trước mặt Hạ Lê Nhan như một bóng ma, dùng đôi mắt lạnh lẽo như quỷ nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, và lạnh lùng nói: “Ỷ thế hiếp người, ngươi cần phải trả giá thật lớn.”
“Đừng, ta biết lỗi rồi.”
Biết lỗi rồi?
Đã quá muộn.
Trên đời này cũng không bán thuốc hối hận, sai chính là sai, có một số sai lầm không thể tha thứ, cho dù có đánh chết Hạ Lê Nhan cũng không ngờ rằng sự tình lại đi đến nước này.
Bình thường nàng ta cao cao tại thượng, là viên minh châu trong mắt Hạ gia, đặc biệt là ở thành Thiên Cốt, nàng ta muốn làm gì thì làm cái đó, chưa từng gặp phải rắc rối nào.
Nhưng lần này nàng ta thua cược rồi.
Bởi vì tùy hứng, vô lý và ỷ thế hiếp người nên nàng ta đã đánh mất tính mạng.
Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên, thành chủ Tề Thương vừa dứt lời, hai võ giả cảnh giới Thực Đan lập tức chặn Tô Minh lại.
Những võ giả vây xem xung quanh đều không có vẻ gì ngạc nhiên, bởi vì thanh niên này đã công khai giết chết sáu vị cảnh giới Hư Đan của Đổng gia, mà đây lại là thành Thiên Cốt, làm sao thành chủ có thể để mặc người này rời đi.
Võ giả cảnh giới Hư Đan hoàn toàn không thể so sánh với võ giả cảnh giới Thực Đan.
Không chỉ là phủ thành chủ, mà ngay cả Hạ gia cũng phái hai võ giả cảnh giới Thực Đan đến.
Tổng cộng có bốn vị cảnh giới Thực Đan vây Tô Minh ở trung tâm.
Đổng Hi cười lạnh nói: “Tiểu tử, Đổng Hi ta nói thì nhất định sẽ giữ lời. n oán giữa ngươi và Đổng gia ta chấm dứt ở đây. Về việc ngươi láo xược ở thành Thiên Cốt như vậy, đó là chuyện của phủ thành chủ.”
Không biết xấu hổ!
Thật sự không biết xấu hổ!
Tô Minh lại mỉm cười.
“Ngươi cười cái gì?”
“Ta cười ông mặt dày không biết xấu hổ, thành Thiên Cốt muốn giữ ta lại, cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh này không.”
Lời này quá ngông cuồng! Cũng quá hỗn xược!
Hạ Tuyền mỉm cười nói: “Các hạ có thể thắng cảnh giới Hư Đan, đúng là có chỗ hơn người. Nhưng, nơi này là thành Thiên Cốt, ngươi công khai giết người ở đây, phải cho phủ thành chủ một lời giải thích.”
Bóng dáng một con cáo trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Tô Minh, nó nhìn chằm chằm mọi người trước mặt với đôi mắt lạnh lẽo.
“Bạch Hồ, quay về.”
Nó trực tiếp lựa chọn không để ý tới Hạ Lê Nhan, kêu chít chít.
Sau khi sờ đầu Bạch Hồ, Tô Minh cười nói: “Cảm ơn lòng tốt của ngươi, ngươi rời khỏi đây trước đi.”
Bạch Hồ cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nghe lời Tô Minh, bóng người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Nhìn bốn vị cảnh giới Thực Đan xung quanh, Tô Minh có thể đoán được, thành chủ thành Thiên Cốt, bao gồm cả hai gia chủ còn lại, hẳn đều ở cảnh giới Kim Đan. Hắn có thể giết được cảnh giới Hư Đan, nhưng chưa chắc có thể chống lại cảnh giới Thực Đan chứ đừng nói đến là cảnh giới Kim Đan.
Chắc chắn không thể lựa chọn từ bỏ.
“Tất cả biến đi, ai cản đường ta sẽ chết!”
Nhất định phải rời khỏi thành Thiên Cốt.
Nghe vậy, thành chủ Tề Thương bật cười, ai cũng có thể thấy trong tiếng cười của Tề Thương có sự giễu cợt và khinh thường trắng trợn.
Có thể giết chết sáu võ giả cảnh giới Hư Đan, không có nghĩa là có thể thắng được võ giả cảnh giới Thực Đan, chứ đừng nói đến chống lại thành chủ có cảnh giới Kim Đan.
“Giết!”
Tề Thương không có một chút lưu tình, theo ông ta, thân là thành chủ thành Thiên Cốt, việc ông ta phải làm chính là bảo vệ tôn nghiêm của mình, không ai được phép xâm phạm, huống chi là một tên cảnh giới Trúc Cơ.
Bốn vị võ giả cảnh giới Thực Đan trực tiếp xông về phía Tô Minh.
Đôi mắt Tô Minh đã vô cùng lạnh lẽo, trong tay hắn lập tức xuất hiện một cây cung dài màu đen, đó là cây cung Thí Thần Tuyết Cốt mà hắn lấy được trong rừng Thiên Phạt, trên cây cung xuất hiện một mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt.
Hiện tại, cung Thí Thần Tuyệt Cốt bị trấn áp ở Hỗn Độn trong cơ thể hắn, còn có tám vị Phật Đà giúp đỡ, bởi vì lo lắng bị phản hệ nên hắn không muốn tùy tiện sử dụng cây cung này.
Chỉ là bây giờ, tình thế đã khác hoàn toàn.
Đối mặt với bốn vị cảnh giới Thực Đan, cộng thêm thành chủ có cảnh giới Kim Đan, nếu không sử dụng cung Thí Thần Tuyệt Cốt sẽ khó rời khỏi thành Thiên Cốt.
Hắn dương cung và kéo mũi tên, lập tức từng đợt sát khí khủng bố vô cùng hung hãn và đáng sợ phát ra từ cung Thí Thần Tuyệt Cốt, sắc mặt mọi người thay đổi hoàn toàn, kể cả bốn vị võ giả cảnh giới Thực Đan cũng bất chợt rùng mình.
Bọn họ liên tục lùi về phía sau, Tô Minh không lãng phí thời gian nữa, hắn buông tay ra, một mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt lao ra, mang theo một luồng khí hung ác hướng lên trời gào thét.
“Tránh đi!”
Đã quá muộn, bốn võ giả cảnh giới Thực Đan vội vàng né tránh, nhưng họ không ngờ mình đã bị mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt khóa chặt, thậm chí không có cơ hội né tránh.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
Cơ thể của bốn vị võ giả cảnh giới Thực Đan bị mũi tên dài màu đen xuyên qua, một mũi tên giết chết cả bốn người, bọn họ giống như xiên thịt dê. Cơ thể bốn người lần lượt nổ tung, lồng ngực nổ tung như pháo hoa, máu ngưng tụ bắn ra tung tóe, mùi máu tanh lan ra bốn phía.
Tô Minh loạng choạng suýt ngã, đương nhiên hắn biết, với tu vi của mình hiện tại, rất khó cưỡng ép sử dụng cung Thí Thần Tuyết Cốt, hắn phải đánh nhanh thắng nhanh, tuyệt đối không thể tiếp tục kéo dài thời gian.
Trong tình huống này, hắn kéo dài càng lâu thì càng bất lợi cho bản thân, đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Hắn còn không biết mình có thể bắn được bao nhiêu mũi tên.
Đã bắn ra mũi tên đầu tiên.
Ngay sau đó, mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt thứ hai xuất hiện trên cây cung, hắn nhanh chóng dương cung và kéo tên, cố nén sự khó chịu trong đầu, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo.
Mục tiêu của mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt thứ hai là Đổng Hi và Hạ Tuyền.
Dường như Đổng Hi và Hạ Tuyền nhận ra, nên lập tức xoay người rút lui, tuy rằng tốc độ của bọn họ rất nhanh, nhưng mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt lại càng nhanh hơn, giống như một tia chớp xuyên thủng tầng không gian, bắn thẳng về phía hai người họ.
Khoảnh khắc mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt biến mất khỏi cây cung, Tô Minh cũng biến mất tại chỗ.
Trong hư không vang lên một tiếng kêu thảm thiết như giết heo, Đổng Chương mở to mắt với vẻ khó tin, hắn thực sự không hiểu tại sao cho dù phụ thân hắn ta và thành chủ đã đến, mà mình vẫn phải chết.
Rốt cuộc người này có phải cảnh giới Trúc Cơ không vậy?
Trong nháy mắt Đổng Chương bị một kiếm chém chết, bóng người Tô Minh lại biến mất, hắn muốn lợi dụng khoảng trống này để giết chết hai tên đầu sỏ.
Đổng Hi và Hạ Tuyền đều là cảnh giới Kim Đan cấp hai, đều là những người giỏi nhất ở cả thành Thiên Cốt, bọn họ có thể dẫn dắt gia tộc mình đứng vững ở thành Thiên Cốt nhiều năm như vậy, năng lực của bản thân cũng không phải bàn cãi.
Đáng tiếc, bọn họ vốn tưởng rằng một tên cảnh giới Trúc Cơ dễ bắt nạt, nên muốn tiêu diệt tận gốc, nhưng họ không ngờ cung Thí Thần Tuyết Cốt trong tay Tô Minh lại bá đạo như vậy.
Hai người lần lượt bỏ chạy về hai hướng, chỉ để đánh cược xem ai may mắn hơn.
Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ đến, Tô Minh vừa giết Đổng Chương xong, mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt thứ ba cũng được bắn ra, đồng thời lao về phía hai hướng Đổng Hi và Hạ Tuyền.
Với sự tự tin tuyệt đối, hắn dùng hai mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt, chắc chắn có thể giết chết hai vị cảnh giới Kim Đan.
Phụt!
Một ngụm máu trào ra, sắc mặt Tô Minh tái nhợt như tờ giấy, hắn đã bắn liên tiếp ba mũi tên, không thể bắn được mũi tên thứ tư nữa, chuyện quan trọng bây giờ là rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Nhưng trước khi rời đi, hắn cần phải làm một việc nữa.
Hắn xuất hiện ở trước mặt Hạ Lê Nhan như một bóng ma, dùng đôi mắt lạnh lẽo như quỷ nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, và lạnh lùng nói: “Ỷ thế hiếp người, ngươi cần phải trả giá thật lớn.”
“Đừng, ta biết lỗi rồi.”
Biết lỗi rồi?
Đã quá muộn.
Trên đời này cũng không bán thuốc hối hận, sai chính là sai, có một số sai lầm không thể tha thứ, cho dù có đánh chết Hạ Lê Nhan cũng không ngờ rằng sự tình lại đi đến nước này.
Bình thường nàng ta cao cao tại thượng, là viên minh châu trong mắt Hạ gia, đặc biệt là ở thành Thiên Cốt, nàng ta muốn làm gì thì làm cái đó, chưa từng gặp phải rắc rối nào.
Nhưng lần này nàng ta thua cược rồi.
Bởi vì tùy hứng, vô lý và ỷ thế hiếp người nên nàng ta đã đánh mất tính mạng.