Chương 5: Ta thỏa mãn yêu cầu của ngươi
Một tiếng hét thảm, thân thể Tô Huyền giống như con diều đứt dây đập mạnh xuống đất.
Kết cục của Tô Huyền cũng giống Tô Dương, huyết luân bị kiếm khí đâm xuyên.
Lặng ngắt như tờ, không ai dám phát ra chút âm thanh nào, tất cả đều ngẩn người nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt.
Không ai ngờ Tô Minh lại dám ra tay phá hủy huyết luân của đại gia. Phải biết rằng, huyết luân quan trọng với võ giả chẳng khác gì sinh mệnh, một khi mất đi huyết luân thì cả đời chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới Tiên Thiên, không có hy vọng lên Trúc Cơ.
“Ông có thể chẳng ra gì nhưng Tô Minh ta vẫn có giới hạn của mình.”
Dù sao Tô Huyền cũng là đại bá của hắn, hắn không phải yêu thú vô tình, không thể giết người nhà của mình, nhưng hủy huyết luân của Tô Dương và Tô Huyền chính là cái giá đắt mà bọn họ phải trả vì động tới hắn.
Mọi người sợ điếng người. Tô Minh thật sự quá mạnh, ngay cả đại gia cảnh giới Trúc Cơ cấp tám cũng không thể ngăn được một chiêu kiếm của Tô Minh. Chuyện này đáng sợ biết bao.
Quan trọng nhất là, gia chủ không ra tay ngăn cản.
“Gia gia, ân oán giữa cháu và Tô Hạo sẽ không liên lụy đến gia tộc. Từ giờ trở đi, Tô Minh cháu tự mình rời khỏi gia tộc, không còn là con cháu của Tô gia nữa, cháu sẽ rời khỏi Tô gia. Phụ thân không liên quan gì tới chuyện này, xin hãy đối xử tử tế với phụ thân.”
Nghe vậy, mọi người đều rất xúc động, không ngờ Tô Minh lại chọn tự rời khỏi gia tộc.
Ai nấy thở dài.
Muốn bảo vệ gia tộc chẳng thể làm được gì khi đứng trước Tô tộc lớn mạnh.
Nhìn bóng người quay lưng bước đi, Tô Uyên đau khổ nhắm mắt lại.
Tô Hạo không chỉ cướp mất Đế cốt vốn thuộc về Tô Minh mà còn dùng Tô tộc ép ông ta phải trơ mắt nhìn cháu trai rời khỏi gia tộc. Ông ta là gia gia nhưng chỉ có thể chấp nhận.
“Đưa Tô Huyền đi chăm sóc cẩn thận.”
“Phụ thân, chẳng lẽ thực sự để Tô Minh tự rời khỏi gia tộc sao?”
“Việc này dừng lại ở đây, dặn dò mọi người, không ai được tự ý bàn tán chuyện này, kẻ nào trái lệnh, giết!”
“Vâng.”
Trong băng thất.
Bốn bề đều là những khối băng lớn đã đóng băng được một thời gian dài, trên khối băng lớn nằm ở giữa có một quan tài bằng băng màu xanh lam.
Trong quan tài băng có một nam tử trung niên đang nằm, nét mặt giống Tô Minh tới bảy phần, người này chỉ lẳng lặng nằm đó như đã chết.
Bóng dáng Tô Minh xuất hiện trong băng thất.
Nhìn quan tài băng trước mặt, nhất là nam tử trong quan tài băng, hắn từ từ quỳ hai đầu gối xuống.
“Phụ thân, con trai bất hiếu, vì lý do đặc biệt nên đã tự rời khỏi gia tộc, sắp đi khỏi đây.”
“Một ngày nào đó, nhất định con sẽ giúp phụ thân tỉnh lại.”
Tô Chiến từng là cường giả số một Đông Hoang, uy hiếp các tộc và tông môn, vậy mà bây giờ lại chỉ có thể nằm trong quan tài băng, trở thành hoạt tử nhân.
Tô gia đã thử vô số cách nhưng không có cách nào có thể làm Tô Chiến tỉnh lại.
Đột nhiên!
Huyết mạch Long Tượng trong cơ thể Tô Minh sôi trào, một giọt tinh huyết Long Tượng bị ép ra ngoài cơ thể, nhanh chóng dung nhập vào trong quan tài băng.
Một giây sau.
Trong quan tài băng truyền ra chấn động Long Tượng dữ dội tựa như thủy triều điên cuồng tràn vào trong đầu Tô Minh.
Quá trình dung hợp kéo dài tròn nửa canh giờ, Tô Minh mới chậm rãi mở hai mắt ra.
“Cửu Long Cửu Tượng thuật!”
Tô Minh có thể đoán ra, chuyện bản thân bị phong ấn huyết mạch Long Tượng và Cửu Long Cửu Tượng thuật vừa lấy được từ trong quan tài băng nhất định là có bí mật nào đó không ai biết, nhưng phụ thân đã là hoạt tử nhân nên không thể nói cho hắn biết.
Tiếng bước chân vang lên.
Tô Uyên đi đến, nhìn cháu trai quỳ gối trước quan tài băng, thầm thở dài một tiếng.
“Minh Nhi, ta đã liên lạc với viện trưởng học viện Đông Hoang rồi, năm xưa phụ thân cháu có ơn với học viện nên cháu có thể tới học viện Đông Hoang để tu luyện. Tô tộc không dám đắc tội với học viện Đông Hoang đâu.”
Tô Minh nhìn tấm ngọc bài gia gia đưa cho mình, thấy trên đó viết bốn chữ “Học viện Đông Hoang”, hắn cũng không từ chối.
Hắn hiểu ý của gia gia, chỉ khi tìm được một chỗ che chở đủ mạnh thì hắn mới có thời gian để tu luyện, mới có thực lực để tới Tô tộc báo thù.
“Đây là hôn ước, chuyện của cháu đã truyền tới tai hoàng thất, hoàng thất Kỷ gia muốn giải trừ hôn ước.”
Tô Minh nhận lấy ngọc bài và hôn thư, ánh mắt nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Năm xưa, Bàn Đỉnh hoàng thất Kỷ gia thấy phụ thân hùng bá Đông Hoang nên phái người hết lần này tới lần khác tới xin kết thông gia.
Giờ thấy hắn bị cướp mất Đế cốt, còn bị Tô tộc uy hiếp, cuối cùng họ không ngồi yên nổi nữa, chọn giải trừ hôn ước.
Muốn từ hôn à?
Tô Minh đứng dậy, bỏ ngọc bài và hôn thư vào trong nhẫn không gian.
Cho dù có hủy hôn thì cũng là hắn hủy chứ không phải là Kỷ gia.
Thấy cháu trai quay người chuẩn bị rời đi, mặt Tô Uyên tái nhợt, ông ta muốn nói gì đó nhưng lời ra tới khóe môi lại nuốt trở về. Ông ta không biết mình nên nói gì, dù sao cũng là ông ta có lỗi với Minh Nhi.
Tô Minh rời khỏi gia tộc, không ở lại đây nữa.
Hắn định tới thẳng học viện Đông Hoang, nhất định phải tranh thủ thời gian tu luyện.
Học viện Đông Hoang là học viện số một ở Đông Hoang.
Ngay cả Tô tộc cũng không dám dùng biện pháp cứng rắn với học viện, chắc hẳn Tô tộc cũng sẽ không vì Tô Hạo mà đối đầu với học viện Đông Hoang tới mức không đội trời chung.
Trên phố xá ồn ào, đâu đâu cũng có tiếng rao to.
Thế nhưng, Tô Minh hoàn toàn không có tâm trạng ngắm nhìn cảnh tượng phồn vinh này.
“Ồ, chẳng phải đây là đại thiên tài tiếng tăm lừng lẫy của Bàn U thành của chúng ta sao?”
Giọng nói mỉa mai vang lên, mấy chục thanh niên nở nụ cười đầy xảo trá bước tới, đứa nào đứa nấy đều nhìn Tô Minh bằng ánh mắt không có ý tốt.
“Cút đi!”
Sao Tô Minh lại không nhận ra những người này chứ, bọn chúng đều là con cháu của các đại gia tộc của Bàn U thành, từng là những con chó đi theo sau lưng hắn, giờ nghe tin hắn bị phế huyết luân nên nhảy ra sủa bậy.
“Ồ? Tô đại thiên tài đến cả huyết luân cũng bị người ta phế mất rồi, vậy mà vẫn còn dám ngông cuồng như thế, ngươi có tin là dù ta giẫm chết ngươi thì Tô gia cũng không dám ra mặt không?”
“Quỳ xuống sủa hai tiếng đi, chỉ cần ngươi làm bọn ta vui thì ngươi sẽ không sao, nếu không, lát nữa ngươi sẽ phải vác cái đầu sưng như đầu lợn về nhà đấy.”
Thấy ánh mắt lạnh lùng của Tô Minh, mười mấy người này hoàn toàn không sợ, huyết luân bị phế rồi thì còn thực lực gì nữa? Cảm giác làm nhục được kẻ từng là thiên tài thật là sung sướng.
“Tô đại thiên tài, lẽ nào ngươi không phục? Được thôi, lão tử sẽ đứng yên đây, có giỏi thì ngươi đánh ta đi.”
Một người trong bọn chúng đi thẳng tới trước mặt Tô Minh, kéo nắm đấm của Tô Minh dí sát vào mặt mình, luôn miệng kêu gào, đoán chừng là biết đối phương không dám đánh thật nên mới không kiêng nể gì như thế.
Những người đứng xem xung quanh đều thổn thức không thôi.
Ai có thể ngờ được người từng là thiên tài số một của Bàn U thành, Tô Minh của Tô gia, lại rơi vào cảnh bị người làm nhục cũng không dám lên tiếng như thế này.
Đây chính là hiện thực tàn khốc.
“Ta thỏa mãn yêu cầu của ngươi.”
Keng!
Tiếng kiếm ngân vang lên từ trong người Tô Minh, trên đỉnh đầu hắn đột nhiên ngưng tụ ra huyết luân kiếm, làm mọi người xung quanh giật nảy mình.
Không đợi đám đông kịp hoàn hồn, Tô Minh đã thi triển kiếm quyết, dung nhập huyết luân kiếm vào trong.
Kiếm khí ngang ngược chằng chịt phóng ra, đâm xuyên qua cơ thể của mười mấy người, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất. Mùi máu tươi khó ngửi nói cho tất cả mọi người biết, chuyện vừa xảy ra trước mặt là sự thật.
Một chiêu kiếm giết sạch mười mấy người đang làm ầm ĩ, quả là ghê gớm!
Kết cục của Tô Huyền cũng giống Tô Dương, huyết luân bị kiếm khí đâm xuyên.
Lặng ngắt như tờ, không ai dám phát ra chút âm thanh nào, tất cả đều ngẩn người nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt.
Không ai ngờ Tô Minh lại dám ra tay phá hủy huyết luân của đại gia. Phải biết rằng, huyết luân quan trọng với võ giả chẳng khác gì sinh mệnh, một khi mất đi huyết luân thì cả đời chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới Tiên Thiên, không có hy vọng lên Trúc Cơ.
“Ông có thể chẳng ra gì nhưng Tô Minh ta vẫn có giới hạn của mình.”
Dù sao Tô Huyền cũng là đại bá của hắn, hắn không phải yêu thú vô tình, không thể giết người nhà của mình, nhưng hủy huyết luân của Tô Dương và Tô Huyền chính là cái giá đắt mà bọn họ phải trả vì động tới hắn.
Mọi người sợ điếng người. Tô Minh thật sự quá mạnh, ngay cả đại gia cảnh giới Trúc Cơ cấp tám cũng không thể ngăn được một chiêu kiếm của Tô Minh. Chuyện này đáng sợ biết bao.
Quan trọng nhất là, gia chủ không ra tay ngăn cản.
“Gia gia, ân oán giữa cháu và Tô Hạo sẽ không liên lụy đến gia tộc. Từ giờ trở đi, Tô Minh cháu tự mình rời khỏi gia tộc, không còn là con cháu của Tô gia nữa, cháu sẽ rời khỏi Tô gia. Phụ thân không liên quan gì tới chuyện này, xin hãy đối xử tử tế với phụ thân.”
Nghe vậy, mọi người đều rất xúc động, không ngờ Tô Minh lại chọn tự rời khỏi gia tộc.
Ai nấy thở dài.
Muốn bảo vệ gia tộc chẳng thể làm được gì khi đứng trước Tô tộc lớn mạnh.
Nhìn bóng người quay lưng bước đi, Tô Uyên đau khổ nhắm mắt lại.
Tô Hạo không chỉ cướp mất Đế cốt vốn thuộc về Tô Minh mà còn dùng Tô tộc ép ông ta phải trơ mắt nhìn cháu trai rời khỏi gia tộc. Ông ta là gia gia nhưng chỉ có thể chấp nhận.
“Đưa Tô Huyền đi chăm sóc cẩn thận.”
“Phụ thân, chẳng lẽ thực sự để Tô Minh tự rời khỏi gia tộc sao?”
“Việc này dừng lại ở đây, dặn dò mọi người, không ai được tự ý bàn tán chuyện này, kẻ nào trái lệnh, giết!”
“Vâng.”
Trong băng thất.
Bốn bề đều là những khối băng lớn đã đóng băng được một thời gian dài, trên khối băng lớn nằm ở giữa có một quan tài bằng băng màu xanh lam.
Trong quan tài băng có một nam tử trung niên đang nằm, nét mặt giống Tô Minh tới bảy phần, người này chỉ lẳng lặng nằm đó như đã chết.
Bóng dáng Tô Minh xuất hiện trong băng thất.
Nhìn quan tài băng trước mặt, nhất là nam tử trong quan tài băng, hắn từ từ quỳ hai đầu gối xuống.
“Phụ thân, con trai bất hiếu, vì lý do đặc biệt nên đã tự rời khỏi gia tộc, sắp đi khỏi đây.”
“Một ngày nào đó, nhất định con sẽ giúp phụ thân tỉnh lại.”
Tô Chiến từng là cường giả số một Đông Hoang, uy hiếp các tộc và tông môn, vậy mà bây giờ lại chỉ có thể nằm trong quan tài băng, trở thành hoạt tử nhân.
Tô gia đã thử vô số cách nhưng không có cách nào có thể làm Tô Chiến tỉnh lại.
Đột nhiên!
Huyết mạch Long Tượng trong cơ thể Tô Minh sôi trào, một giọt tinh huyết Long Tượng bị ép ra ngoài cơ thể, nhanh chóng dung nhập vào trong quan tài băng.
Một giây sau.
Trong quan tài băng truyền ra chấn động Long Tượng dữ dội tựa như thủy triều điên cuồng tràn vào trong đầu Tô Minh.
Quá trình dung hợp kéo dài tròn nửa canh giờ, Tô Minh mới chậm rãi mở hai mắt ra.
“Cửu Long Cửu Tượng thuật!”
Tô Minh có thể đoán ra, chuyện bản thân bị phong ấn huyết mạch Long Tượng và Cửu Long Cửu Tượng thuật vừa lấy được từ trong quan tài băng nhất định là có bí mật nào đó không ai biết, nhưng phụ thân đã là hoạt tử nhân nên không thể nói cho hắn biết.
Tiếng bước chân vang lên.
Tô Uyên đi đến, nhìn cháu trai quỳ gối trước quan tài băng, thầm thở dài một tiếng.
“Minh Nhi, ta đã liên lạc với viện trưởng học viện Đông Hoang rồi, năm xưa phụ thân cháu có ơn với học viện nên cháu có thể tới học viện Đông Hoang để tu luyện. Tô tộc không dám đắc tội với học viện Đông Hoang đâu.”
Tô Minh nhìn tấm ngọc bài gia gia đưa cho mình, thấy trên đó viết bốn chữ “Học viện Đông Hoang”, hắn cũng không từ chối.
Hắn hiểu ý của gia gia, chỉ khi tìm được một chỗ che chở đủ mạnh thì hắn mới có thời gian để tu luyện, mới có thực lực để tới Tô tộc báo thù.
“Đây là hôn ước, chuyện của cháu đã truyền tới tai hoàng thất, hoàng thất Kỷ gia muốn giải trừ hôn ước.”
Tô Minh nhận lấy ngọc bài và hôn thư, ánh mắt nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Năm xưa, Bàn Đỉnh hoàng thất Kỷ gia thấy phụ thân hùng bá Đông Hoang nên phái người hết lần này tới lần khác tới xin kết thông gia.
Giờ thấy hắn bị cướp mất Đế cốt, còn bị Tô tộc uy hiếp, cuối cùng họ không ngồi yên nổi nữa, chọn giải trừ hôn ước.
Muốn từ hôn à?
Tô Minh đứng dậy, bỏ ngọc bài và hôn thư vào trong nhẫn không gian.
Cho dù có hủy hôn thì cũng là hắn hủy chứ không phải là Kỷ gia.
Thấy cháu trai quay người chuẩn bị rời đi, mặt Tô Uyên tái nhợt, ông ta muốn nói gì đó nhưng lời ra tới khóe môi lại nuốt trở về. Ông ta không biết mình nên nói gì, dù sao cũng là ông ta có lỗi với Minh Nhi.
Tô Minh rời khỏi gia tộc, không ở lại đây nữa.
Hắn định tới thẳng học viện Đông Hoang, nhất định phải tranh thủ thời gian tu luyện.
Học viện Đông Hoang là học viện số một ở Đông Hoang.
Ngay cả Tô tộc cũng không dám dùng biện pháp cứng rắn với học viện, chắc hẳn Tô tộc cũng sẽ không vì Tô Hạo mà đối đầu với học viện Đông Hoang tới mức không đội trời chung.
Trên phố xá ồn ào, đâu đâu cũng có tiếng rao to.
Thế nhưng, Tô Minh hoàn toàn không có tâm trạng ngắm nhìn cảnh tượng phồn vinh này.
“Ồ, chẳng phải đây là đại thiên tài tiếng tăm lừng lẫy của Bàn U thành của chúng ta sao?”
Giọng nói mỉa mai vang lên, mấy chục thanh niên nở nụ cười đầy xảo trá bước tới, đứa nào đứa nấy đều nhìn Tô Minh bằng ánh mắt không có ý tốt.
“Cút đi!”
Sao Tô Minh lại không nhận ra những người này chứ, bọn chúng đều là con cháu của các đại gia tộc của Bàn U thành, từng là những con chó đi theo sau lưng hắn, giờ nghe tin hắn bị phế huyết luân nên nhảy ra sủa bậy.
“Ồ? Tô đại thiên tài đến cả huyết luân cũng bị người ta phế mất rồi, vậy mà vẫn còn dám ngông cuồng như thế, ngươi có tin là dù ta giẫm chết ngươi thì Tô gia cũng không dám ra mặt không?”
“Quỳ xuống sủa hai tiếng đi, chỉ cần ngươi làm bọn ta vui thì ngươi sẽ không sao, nếu không, lát nữa ngươi sẽ phải vác cái đầu sưng như đầu lợn về nhà đấy.”
Thấy ánh mắt lạnh lùng của Tô Minh, mười mấy người này hoàn toàn không sợ, huyết luân bị phế rồi thì còn thực lực gì nữa? Cảm giác làm nhục được kẻ từng là thiên tài thật là sung sướng.
“Tô đại thiên tài, lẽ nào ngươi không phục? Được thôi, lão tử sẽ đứng yên đây, có giỏi thì ngươi đánh ta đi.”
Một người trong bọn chúng đi thẳng tới trước mặt Tô Minh, kéo nắm đấm của Tô Minh dí sát vào mặt mình, luôn miệng kêu gào, đoán chừng là biết đối phương không dám đánh thật nên mới không kiêng nể gì như thế.
Những người đứng xem xung quanh đều thổn thức không thôi.
Ai có thể ngờ được người từng là thiên tài số một của Bàn U thành, Tô Minh của Tô gia, lại rơi vào cảnh bị người làm nhục cũng không dám lên tiếng như thế này.
Đây chính là hiện thực tàn khốc.
“Ta thỏa mãn yêu cầu của ngươi.”
Keng!
Tiếng kiếm ngân vang lên từ trong người Tô Minh, trên đỉnh đầu hắn đột nhiên ngưng tụ ra huyết luân kiếm, làm mọi người xung quanh giật nảy mình.
Không đợi đám đông kịp hoàn hồn, Tô Minh đã thi triển kiếm quyết, dung nhập huyết luân kiếm vào trong.
Kiếm khí ngang ngược chằng chịt phóng ra, đâm xuyên qua cơ thể của mười mấy người, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất. Mùi máu tươi khó ngửi nói cho tất cả mọi người biết, chuyện vừa xảy ra trước mặt là sự thật.
Một chiêu kiếm giết sạch mười mấy người đang làm ầm ĩ, quả là ghê gớm!