Chương 15: Ăn xong… cái bụng lép kẹp
Năng lượng tràn trề xông vào lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách hải… Hắn sung-cái-sướng khép mắt lim dim tận hưởng, nên không hề nhận ra Thi Mai sau hớp rượu, hai gò má ửng đỏ lên trông vô cùng diễm lệ.
Nàng nhẹ nhàng châm rượu và gắp thức ăn cho hắn. Hắn tiếp nhận và ăn như một chuyện hiển nhiên.
Một khi người ta sướng thì ăn cái gì cũng sướng. Nhìn cái gì cũng thuận mắt. Nghe cái gì cũng không chướng tai.
Cái tiếng ting… ting… vốn dĩ lạnh lùng nhưng giờ đây trong tai hắn lại là tiếng gọi của thiêng liêng hơn bất cứ âm thanh nào.
Nó chứa đầy khát khao và hi vọng. Nó trở thành tín ngưỡng của hắn, tín ngưỡng của gã xuyên không.
Tiếng ting… ting… cứ chốc chốc lại vang lên. Càng ting nhiều, hắn càng sướng.
Vẻ mặt hắn biểu cảm như say ngật ngà ngật ngưỡng, nhưng không phải say rượu mà là say thăng cấp, say vì sướng.
Hắn ngẫm thấy cuộc đời của hắn đúng thật như lời Trần Tử Ngang nói trong Đăng U Châu đài ca, nên buộc miệng ngâm:
Tiền bất kiến cổ nhân,
Hậu bất kiến lai giả.
Niệm thiên địa chi du du,
Độc sảng nhiên nhi thế hạ
Rồi lắc lắc cái đầu thở dài. Hắn im im lặng lặng tay nâng ly rượu xoay tròn nhè nhẹ và mắt nhìn bâng quơ ra ngoài, mặt tỉnh như sáo nhưng trong cái tỉnh ấy, hắn cố nặn ra cái lạnh lùng thâm u bất khả trắc.
Sau khi làm một hiệp 5 ly liên tiếp, mặc dù chẳng có chút men nào ngấm vào người nhưng cũng phải làm bộ làm dạng chút. Ai đời cứ nốc liên tục, ăn luôn mồm. Làm cái hành động điên cuồng như vậy thì còn gì là hình tượng thiếu chủ đẹp trai phong lưu tiêu sái.
Nghĩ tới sự thất thố vừa rồi, hắn cũng thấy quá buồn cười, quá mất mặt. Trước mặt tiểu nha hoàn mỹ nữ mà hắn chơi liên tục 5 ly liền một mạch trông cứ như thằng hủ hèm.
Hắn cười ha ha rồi lại quất tiếp đoạn cuối bài Bả tửu vấn nguyệt của Lý Bạch.
Kim nhân bất kiến cổ thời nguyệt
Kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân
Cổ nhân kim nhân nhược lưu thuỷ
Cộng khan minh nguyệt giai như thủ
Cả hai bài thơ đều vẽ lên một thế giới cô độc đến tột cùng. Chỉ có làm bộ đầy-tâm-trạng như vậy thì mới cứu chuộc được hình tượng xấu xí vừa rồi.
Hắn cười ha ha… Nhưng trong cái cười ấy ẩn chứa nhiều cung bậc tâm tư, chỉ riêng hắn, chỉ mình hắn mới thực sự hiểu được đó là gì.
Hắn làm bộ, giật mình nhìn lại Thi Mai vẫn đang ngồi im nhìn hắn. Nàng chưa động đũa ăn chút gì.
- Xin lỗi muội, ta thất thố rồi.
- Không sao, Thiếu chủ. Thi Mai thích nghe cậu ngâm thơ. Thơ của cậu nghe rất hào sảng, rất khí phách nhưng nặng một niềm cô độc.
Hắn làm bộ thở dài, lắc lắc cái đầu mím môi như nén sầu hận… Với tay cầm đũa nhẹ gắp thức ăn cho nàng.
- Này, muội ăn đi. Thức ăn dọn lên bàn thì phải ăn lúc còn nóng mới ngon.
Cung cách gắp thức ăn cho một cô gái không hề xa lạ gì đối với hắn dù là bây giờ hắn là thiếu chủ. Thiếu chủ thì đã sao? Nha hoàn thì đã sao? Ở kiếp trước, đi ăn đi nhậu với bạn bè và người thân, việc gắp đồ ăn chia cho nhau là hoàn toàn bình thường. Đó không phải là lễ nghi gì mà là biểu đạt tình cảm thân mật với nhau, nên không phân tôn ti lớn bé cao thấp gì cả. Cảm thấy phần thức ăn này ngon, thì gắp chia cho mọi người cùng ăn, thế thôi.
Ở thế giới này, hành động của Thi Mai lại mang tính lễ nghi và bổn phận. Nàng là nha hoàn, gắp thức ăn, châm rượu phục vụ chủ nhân là bổn phận. Nhưng hắn là thiếu chủ, không thể hạ mình phục vụ nha hoàn. Cho nên, khi Từ Hiển hắn gắp thức ăn cho nàng khiến nàng có chút bỡ ngỡ, nhưng rất nhanh nàng hiểu được cái ý nghĩa thâm tình ở trong hành động tưởng như là chỉ tiện tay của thiếu chủ. Nàng trân trọng cái cảm giác gần gũi thân mật này. Và cũng cật lực ăn hết những gì hắn gắp cho.
Có lẽ trong khoảnh khắc ấy, nàng đã hiểu: chỉ có ăn uống cật lực như vậy mới là điều nàng nên làm và phải làm. Nàng mà bẽn lẽn thì có lỗi với thiếu chủ.
Thực lòng mà nói, cùng một thân xác nhưng dù là linh hồn Từ Tự Cung trước kia hay là Từ Hiển bây giờ thì đều đối xử với nàng như muội muội ruột của mình. Tuy giai phận là chủ tớ nhưng cư xử như huynh muội, như bằng hữu. Dùng lễ ngang hàng mà đối xử.
Nhìn qua, không có mấy ai nghĩ đây là mối quan hệ thiếu chủ cùng tiểu nha hoàn. Trông hai người cụng ly, nâng chén nói nói cười cười nhẹ nhàng tinh tế đến từng cử chỉ ánh mắt như một đôi tình nhân đang ấm nồng hạnh phúc.
Bữa ăn diễn ra trong không khí nhẹ nhàng và linh diệu như thế.
Hai người ăn say sưa nhưng chỉ có Thi Mai là no căng bụng. Thân thể được thịt yêu thú, linh dược, linh quả tẩm bổ, sinh lực căng tràn. Tinh thần vô cùng sảng khoái. Một bữa ăn đáng giá bằng bế quan tu luyện cả năm trời.
Hắn đứng dậy xoa cái bụng của mình. Cái bụng lép kẹp đói mèm. Cái bụng này bây giờ là cái bụng của một Võ sĩ tam tinh đỉnh phong, chứ không còn là của phế vật Từ Tự Cung. Tuy chẳng có gì trong bụng, tất cả thức ăn và linh tửu đều chuyển thành tu vi của hắn, nhưng tu vi tăng lên hắn cảm thấy tràn trề sinh lực, có thể nhịn ăn vài ngày cũng không thành vấn đề.
Quay qua nhìn Thi Mai, nhìn cái bình Vạn Linh Tửu sạch không còn một giọt nằm chơ vơ trên bàn, hắn định bụng bảo nàng mua thêm mấy bình đem về, nhưng tần ngần một chút rồi thôi.
Nhìn qua mấy bụi Thanh Tâm Thảo, Thiên Hương Thảo trên bàn, hắn cũng muốn đưa tay sờ 2 cái để lại thêm 2 tiếng Ting.. Ting… Nhưng hắn chưa đến nỗi tham quá mất kiểm soát. Hắn cười cười tự trào mình một câu: Làm người nên biết đủ.
Nàng nhẹ nhàng châm rượu và gắp thức ăn cho hắn. Hắn tiếp nhận và ăn như một chuyện hiển nhiên.
Một khi người ta sướng thì ăn cái gì cũng sướng. Nhìn cái gì cũng thuận mắt. Nghe cái gì cũng không chướng tai.
Cái tiếng ting… ting… vốn dĩ lạnh lùng nhưng giờ đây trong tai hắn lại là tiếng gọi của thiêng liêng hơn bất cứ âm thanh nào.
Nó chứa đầy khát khao và hi vọng. Nó trở thành tín ngưỡng của hắn, tín ngưỡng của gã xuyên không.
Tiếng ting… ting… cứ chốc chốc lại vang lên. Càng ting nhiều, hắn càng sướng.
Vẻ mặt hắn biểu cảm như say ngật ngà ngật ngưỡng, nhưng không phải say rượu mà là say thăng cấp, say vì sướng.
Hắn ngẫm thấy cuộc đời của hắn đúng thật như lời Trần Tử Ngang nói trong Đăng U Châu đài ca, nên buộc miệng ngâm:
Tiền bất kiến cổ nhân,
Hậu bất kiến lai giả.
Niệm thiên địa chi du du,
Độc sảng nhiên nhi thế hạ
Rồi lắc lắc cái đầu thở dài. Hắn im im lặng lặng tay nâng ly rượu xoay tròn nhè nhẹ và mắt nhìn bâng quơ ra ngoài, mặt tỉnh như sáo nhưng trong cái tỉnh ấy, hắn cố nặn ra cái lạnh lùng thâm u bất khả trắc.
Sau khi làm một hiệp 5 ly liên tiếp, mặc dù chẳng có chút men nào ngấm vào người nhưng cũng phải làm bộ làm dạng chút. Ai đời cứ nốc liên tục, ăn luôn mồm. Làm cái hành động điên cuồng như vậy thì còn gì là hình tượng thiếu chủ đẹp trai phong lưu tiêu sái.
Nghĩ tới sự thất thố vừa rồi, hắn cũng thấy quá buồn cười, quá mất mặt. Trước mặt tiểu nha hoàn mỹ nữ mà hắn chơi liên tục 5 ly liền một mạch trông cứ như thằng hủ hèm.
Hắn cười ha ha rồi lại quất tiếp đoạn cuối bài Bả tửu vấn nguyệt của Lý Bạch.
Kim nhân bất kiến cổ thời nguyệt
Kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân
Cổ nhân kim nhân nhược lưu thuỷ
Cộng khan minh nguyệt giai như thủ
Cả hai bài thơ đều vẽ lên một thế giới cô độc đến tột cùng. Chỉ có làm bộ đầy-tâm-trạng như vậy thì mới cứu chuộc được hình tượng xấu xí vừa rồi.
Hắn cười ha ha… Nhưng trong cái cười ấy ẩn chứa nhiều cung bậc tâm tư, chỉ riêng hắn, chỉ mình hắn mới thực sự hiểu được đó là gì.
Hắn làm bộ, giật mình nhìn lại Thi Mai vẫn đang ngồi im nhìn hắn. Nàng chưa động đũa ăn chút gì.
- Xin lỗi muội, ta thất thố rồi.
- Không sao, Thiếu chủ. Thi Mai thích nghe cậu ngâm thơ. Thơ của cậu nghe rất hào sảng, rất khí phách nhưng nặng một niềm cô độc.
Hắn làm bộ thở dài, lắc lắc cái đầu mím môi như nén sầu hận… Với tay cầm đũa nhẹ gắp thức ăn cho nàng.
- Này, muội ăn đi. Thức ăn dọn lên bàn thì phải ăn lúc còn nóng mới ngon.
Cung cách gắp thức ăn cho một cô gái không hề xa lạ gì đối với hắn dù là bây giờ hắn là thiếu chủ. Thiếu chủ thì đã sao? Nha hoàn thì đã sao? Ở kiếp trước, đi ăn đi nhậu với bạn bè và người thân, việc gắp đồ ăn chia cho nhau là hoàn toàn bình thường. Đó không phải là lễ nghi gì mà là biểu đạt tình cảm thân mật với nhau, nên không phân tôn ti lớn bé cao thấp gì cả. Cảm thấy phần thức ăn này ngon, thì gắp chia cho mọi người cùng ăn, thế thôi.
Ở thế giới này, hành động của Thi Mai lại mang tính lễ nghi và bổn phận. Nàng là nha hoàn, gắp thức ăn, châm rượu phục vụ chủ nhân là bổn phận. Nhưng hắn là thiếu chủ, không thể hạ mình phục vụ nha hoàn. Cho nên, khi Từ Hiển hắn gắp thức ăn cho nàng khiến nàng có chút bỡ ngỡ, nhưng rất nhanh nàng hiểu được cái ý nghĩa thâm tình ở trong hành động tưởng như là chỉ tiện tay của thiếu chủ. Nàng trân trọng cái cảm giác gần gũi thân mật này. Và cũng cật lực ăn hết những gì hắn gắp cho.
Có lẽ trong khoảnh khắc ấy, nàng đã hiểu: chỉ có ăn uống cật lực như vậy mới là điều nàng nên làm và phải làm. Nàng mà bẽn lẽn thì có lỗi với thiếu chủ.
Thực lòng mà nói, cùng một thân xác nhưng dù là linh hồn Từ Tự Cung trước kia hay là Từ Hiển bây giờ thì đều đối xử với nàng như muội muội ruột của mình. Tuy giai phận là chủ tớ nhưng cư xử như huynh muội, như bằng hữu. Dùng lễ ngang hàng mà đối xử.
Nhìn qua, không có mấy ai nghĩ đây là mối quan hệ thiếu chủ cùng tiểu nha hoàn. Trông hai người cụng ly, nâng chén nói nói cười cười nhẹ nhàng tinh tế đến từng cử chỉ ánh mắt như một đôi tình nhân đang ấm nồng hạnh phúc.
Bữa ăn diễn ra trong không khí nhẹ nhàng và linh diệu như thế.
Hai người ăn say sưa nhưng chỉ có Thi Mai là no căng bụng. Thân thể được thịt yêu thú, linh dược, linh quả tẩm bổ, sinh lực căng tràn. Tinh thần vô cùng sảng khoái. Một bữa ăn đáng giá bằng bế quan tu luyện cả năm trời.
Hắn đứng dậy xoa cái bụng của mình. Cái bụng lép kẹp đói mèm. Cái bụng này bây giờ là cái bụng của một Võ sĩ tam tinh đỉnh phong, chứ không còn là của phế vật Từ Tự Cung. Tuy chẳng có gì trong bụng, tất cả thức ăn và linh tửu đều chuyển thành tu vi của hắn, nhưng tu vi tăng lên hắn cảm thấy tràn trề sinh lực, có thể nhịn ăn vài ngày cũng không thành vấn đề.
Quay qua nhìn Thi Mai, nhìn cái bình Vạn Linh Tửu sạch không còn một giọt nằm chơ vơ trên bàn, hắn định bụng bảo nàng mua thêm mấy bình đem về, nhưng tần ngần một chút rồi thôi.
Nhìn qua mấy bụi Thanh Tâm Thảo, Thiên Hương Thảo trên bàn, hắn cũng muốn đưa tay sờ 2 cái để lại thêm 2 tiếng Ting.. Ting… Nhưng hắn chưa đến nỗi tham quá mất kiểm soát. Hắn cười cười tự trào mình một câu: Làm người nên biết đủ.