Chương 20: Thôn phệ độc chướng (1)
Hắn cứ thế mà đi, ngang nhiên như là đang dạo trong hoa viên nhà mình. Thỉnh thoảng ễnh mông lên, luồn tay vào gãi gãi tiểu-khê-hậu... Lúc khác thì ngoáy lỗ mũi, móc lỗ tai.
Cái này nói lên một đạo lý rằng cái gì bị ức chế, kiềm nén quá lâu, có cơ hội tự do thì tính hư tật xấu tự nhiên bung xõa.
Hắn bước từng bước thủng thẳng, tự do tiêu sái. Mồm nghêu ngao: chưa có bao giờ đẹp như hôm nay…♫♪♪♪… ta ngoáy, ta chùi...♪♪♪… tùm lum tà la… ♫♪♪♪…
Hắn kiếp trước, đói nghèo vì miếng cơm manh áo lúc nào đầu óc cũng vật vã tiền tiền tiền, hắn chưa có một giờ phút nào được thảnh thơi. Áp lực chạy bài cho đúng hạn đè nặng lên đầu. Đi đâu cũng kè kè cái laptop to đùng nặng chà-bá-y-ngố.
Kiếp này, trước lúc hắn xuyên qua, tiền thân Từ Tự Cung tuy thân là thiếu chủ nhưng vì 2 chữ “phế vật” cay đắng mà ngày ngày bị vây nhốt trong tiểu viện. Nói là được cưng chiều, bảo vệ, nhưng trên thực tế cuộc sống khác gì chim lồng, cá chậu.
Giờ hắn như chim sổ lồng, như cá về sông, mây trời tự do tung cánh mà bay, đất bằng, tung tăng cước bộ rong rủi…
Hắn hí hửng chạy nhảy ngắm nghía cái này, dòm ngó cái kia. Nhưng chưa được bao lâu thì ngơ ngác nhận ra sự thay đổi khác thường của mọi thứ xung quanh. Trong cái chớp mắt, không gian bị phong tỏa, cảnh vật đông cứng lại trong làn sương mù bao phủ.
Sương ở đây vô cùng lạ, không có bất cứ dấu hiệu nào báo trước, đột nhiên xuất hiện. Trước đó vài bước, mọi thứ vẫn trong sáng rõ ràng, nhưng sau vài bước thì lập tức mờ mịt.
Hắn lầm thầm: Chết mịa rồi… Xúi hẻo con bà nó luôn…
Dẫu chưa trải sự đời như này bao giờ, nhưng hắn cũng đoán ra có lẽ bản thân đã rơi vào trận pháp phòng hộ nào đó của Ly Hỏa Sơn Mạch và sương này nếu không phải là do ảo trận tạo ra thì cũng là chướng khí, độc vụ ngưng tụ mà thành.
Sự lạ tất có biến. Hắn biết vậy. Nhưng hắn chẳng biết phải làm sao. Trầm ngâm giây lát, hắn quyết định chơi lớn, lấy ra tuyệt chiêu áp-đáy-hòm quất cho khô máu luôn: Đó là bí kíp “Ném giày chỉ đường” đã thất truyền hàng trăm triệu năm vì tính hoang đường và ngu xuẩn của nó.
Hắn tháo giày ra – “nam tả nữ hữu” – hắn chọn chiếc trái. Tay phải cầm chặt, mắt nhắm mắt mở, miệng lảm nhảm tụng “ông dô bà ra… ông dô bà ra… ông dô bà ra” rồi ném lên cao. Chiếc giày rớt xuống, mũi giày rơi xuống chỉ về hướng nào thì hắn đi về phương ấy.
Hắn nhích từng bước từng bước một. Cứ thế hắn mò cái mẫm… Mò không ra cái mẫm, hắn lại ném giày.
Miệng cứ thao thao, “ông dô bà ra… ông dô bà ra… ông dô bà ra”
Ném giày và đi. Đi rồi ném giày…
Trong vòng vây vũ lộng của sương mù, Từ Hiển dựa vào sự chỉ dẫn của chiếc giày, chạy bừa, đi bậy tiến về phía trước. Cũng may, chẳng thấy con hung thú nào, cũng chẳng có tên cướp đường nào xuất hiện.
Tay phải nắm chặt Thôn Phệ Đao, tay trái nắm chặt nắm đấm vận kình Phá Sơn Quyền luôn trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với những tập kích bất ngờ đến từ yêu thú, yêu nhân, thổ phỉ.
Tới lúc này, hắn mới ngộ ra được cái gì là sự khác biệt một trời một vực giữa lý-thuyết-sách-vở, giữa những cái-nghe-nói với cái-thực-tế-tự-thân-trải-nghiệm.
Trước giờ hắn đọc nhiều, biên tập nhiều những tiểu thuyết võ hiệp, tiên hiệp, huyền huyễn, xuyên không… Những kiến thức mà hắn thụ lãnh được về kĩ năng sinh tồn hoang dã, lịch lãm di tích cổ, hay tiến nhập những nguy hiểm chi địa tìm kiếm cơ duyên… trong các tiểu thuyết đều là do các nhà văn hiện đại tưởng tượng ra, vẽ ra theo ý muốn của mình.
Nói bao giờ cũng đơn giản hơn làm. Tưởng tượng là tưởng tượng, không phải là thực tế. Nó khác lắm với cái hiện thực mà hắn đang đối mặt.
Cái khó của nói chỉ là việc sắp xếp ngôn từ, ý tưởng dựa trên những hình ảnh giả tưởng trong tưởng tượng; tuy nhiên, nhà văn có thể soạn thảo bản nháp, sửa đi sửa lại bản thảo, không vừa ý đoạn này đoạn kia, có thể bỏ đi soạn lại.
Cái khó của hiện thực là đối mặt. Đối mặt cần những kĩ năng thực tế, cần thần kinh vận động linh hoạt, sự gan dạ, mưu trí và tầm quan sát phán đoán chính xác tình hình để giải quyết vấn đề. Thực tế không cho ai cơ hội xé nháp làm lại.
Nói không tốt, cùng lắm thì cái mất chỉ là không có người thèm nghe.
Đối mặt với hoàn cảnh, xử lý không tốt, cái mất có thể chính là mạng sống.
Mặt hắn lúc này nhăn thít lại, trán mướt mồ hôi. Sương mù càng lúc càng dày đặc. Ngoài việc "lao tâm khổ tứ" ném giày tụng niệm "...ông dô bà ra..." cầu may trong hiểm cảnh, lầm lũi tiến về phía trước, dĩ bất biến ứng vạn biến, tới đâu tính tới đó, thì hắn chẳng có cách gì.
Đang lúc vô kế khả thi, xoay mòng mòng một chập trong hỗn loạn vụ hải, Từ Hiển phát hiện ra một việc đó là sương mù khi đến gần hắn thì biến mất… và càng lúc càng nhiều, biển sương mù như bị cơ thể hắn hút mạnh về. Từng dòng sương hóa thành những con vụ long điên cuồng lao về phía hắn. Cơ thể hắn như động không đáy, đến bao nhiêu thì cắn nuốt bấy nhiêu, không phân lớn nhỏ. Đến một, hút một. Đến ngàn, hút ngàn. Đến bao nhiêu cũng thu.
Cái này nói lên một đạo lý rằng cái gì bị ức chế, kiềm nén quá lâu, có cơ hội tự do thì tính hư tật xấu tự nhiên bung xõa.
Hắn bước từng bước thủng thẳng, tự do tiêu sái. Mồm nghêu ngao: chưa có bao giờ đẹp như hôm nay…♫♪♪♪… ta ngoáy, ta chùi...♪♪♪… tùm lum tà la… ♫♪♪♪…
Hắn kiếp trước, đói nghèo vì miếng cơm manh áo lúc nào đầu óc cũng vật vã tiền tiền tiền, hắn chưa có một giờ phút nào được thảnh thơi. Áp lực chạy bài cho đúng hạn đè nặng lên đầu. Đi đâu cũng kè kè cái laptop to đùng nặng chà-bá-y-ngố.
Kiếp này, trước lúc hắn xuyên qua, tiền thân Từ Tự Cung tuy thân là thiếu chủ nhưng vì 2 chữ “phế vật” cay đắng mà ngày ngày bị vây nhốt trong tiểu viện. Nói là được cưng chiều, bảo vệ, nhưng trên thực tế cuộc sống khác gì chim lồng, cá chậu.
Giờ hắn như chim sổ lồng, như cá về sông, mây trời tự do tung cánh mà bay, đất bằng, tung tăng cước bộ rong rủi…
Hắn hí hửng chạy nhảy ngắm nghía cái này, dòm ngó cái kia. Nhưng chưa được bao lâu thì ngơ ngác nhận ra sự thay đổi khác thường của mọi thứ xung quanh. Trong cái chớp mắt, không gian bị phong tỏa, cảnh vật đông cứng lại trong làn sương mù bao phủ.
Sương ở đây vô cùng lạ, không có bất cứ dấu hiệu nào báo trước, đột nhiên xuất hiện. Trước đó vài bước, mọi thứ vẫn trong sáng rõ ràng, nhưng sau vài bước thì lập tức mờ mịt.
Hắn lầm thầm: Chết mịa rồi… Xúi hẻo con bà nó luôn…
Dẫu chưa trải sự đời như này bao giờ, nhưng hắn cũng đoán ra có lẽ bản thân đã rơi vào trận pháp phòng hộ nào đó của Ly Hỏa Sơn Mạch và sương này nếu không phải là do ảo trận tạo ra thì cũng là chướng khí, độc vụ ngưng tụ mà thành.
Sự lạ tất có biến. Hắn biết vậy. Nhưng hắn chẳng biết phải làm sao. Trầm ngâm giây lát, hắn quyết định chơi lớn, lấy ra tuyệt chiêu áp-đáy-hòm quất cho khô máu luôn: Đó là bí kíp “Ném giày chỉ đường” đã thất truyền hàng trăm triệu năm vì tính hoang đường và ngu xuẩn của nó.
Hắn tháo giày ra – “nam tả nữ hữu” – hắn chọn chiếc trái. Tay phải cầm chặt, mắt nhắm mắt mở, miệng lảm nhảm tụng “ông dô bà ra… ông dô bà ra… ông dô bà ra” rồi ném lên cao. Chiếc giày rớt xuống, mũi giày rơi xuống chỉ về hướng nào thì hắn đi về phương ấy.
Hắn nhích từng bước từng bước một. Cứ thế hắn mò cái mẫm… Mò không ra cái mẫm, hắn lại ném giày.
Miệng cứ thao thao, “ông dô bà ra… ông dô bà ra… ông dô bà ra”
Ném giày và đi. Đi rồi ném giày…
Trong vòng vây vũ lộng của sương mù, Từ Hiển dựa vào sự chỉ dẫn của chiếc giày, chạy bừa, đi bậy tiến về phía trước. Cũng may, chẳng thấy con hung thú nào, cũng chẳng có tên cướp đường nào xuất hiện.
Tay phải nắm chặt Thôn Phệ Đao, tay trái nắm chặt nắm đấm vận kình Phá Sơn Quyền luôn trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với những tập kích bất ngờ đến từ yêu thú, yêu nhân, thổ phỉ.
Tới lúc này, hắn mới ngộ ra được cái gì là sự khác biệt một trời một vực giữa lý-thuyết-sách-vở, giữa những cái-nghe-nói với cái-thực-tế-tự-thân-trải-nghiệm.
Trước giờ hắn đọc nhiều, biên tập nhiều những tiểu thuyết võ hiệp, tiên hiệp, huyền huyễn, xuyên không… Những kiến thức mà hắn thụ lãnh được về kĩ năng sinh tồn hoang dã, lịch lãm di tích cổ, hay tiến nhập những nguy hiểm chi địa tìm kiếm cơ duyên… trong các tiểu thuyết đều là do các nhà văn hiện đại tưởng tượng ra, vẽ ra theo ý muốn của mình.
Nói bao giờ cũng đơn giản hơn làm. Tưởng tượng là tưởng tượng, không phải là thực tế. Nó khác lắm với cái hiện thực mà hắn đang đối mặt.
Cái khó của nói chỉ là việc sắp xếp ngôn từ, ý tưởng dựa trên những hình ảnh giả tưởng trong tưởng tượng; tuy nhiên, nhà văn có thể soạn thảo bản nháp, sửa đi sửa lại bản thảo, không vừa ý đoạn này đoạn kia, có thể bỏ đi soạn lại.
Cái khó của hiện thực là đối mặt. Đối mặt cần những kĩ năng thực tế, cần thần kinh vận động linh hoạt, sự gan dạ, mưu trí và tầm quan sát phán đoán chính xác tình hình để giải quyết vấn đề. Thực tế không cho ai cơ hội xé nháp làm lại.
Nói không tốt, cùng lắm thì cái mất chỉ là không có người thèm nghe.
Đối mặt với hoàn cảnh, xử lý không tốt, cái mất có thể chính là mạng sống.
Mặt hắn lúc này nhăn thít lại, trán mướt mồ hôi. Sương mù càng lúc càng dày đặc. Ngoài việc "lao tâm khổ tứ" ném giày tụng niệm "...ông dô bà ra..." cầu may trong hiểm cảnh, lầm lũi tiến về phía trước, dĩ bất biến ứng vạn biến, tới đâu tính tới đó, thì hắn chẳng có cách gì.
Đang lúc vô kế khả thi, xoay mòng mòng một chập trong hỗn loạn vụ hải, Từ Hiển phát hiện ra một việc đó là sương mù khi đến gần hắn thì biến mất… và càng lúc càng nhiều, biển sương mù như bị cơ thể hắn hút mạnh về. Từng dòng sương hóa thành những con vụ long điên cuồng lao về phía hắn. Cơ thể hắn như động không đáy, đến bao nhiêu thì cắn nuốt bấy nhiêu, không phân lớn nhỏ. Đến một, hút một. Đến ngàn, hút ngàn. Đến bao nhiêu cũng thu.