Chương 22: Thôn phệ độc chướng (3)
Trên 3 trang còn lại ghi chép bí quyết tu luyện 3 thức của Mê Vụ Quyết:
● Thức thứ nhất: Thuấn di vụ. Thân hóa mê vụ, nhất túc di thiên lý.
● Thức thứ 2: Khống hồn vụ: Độc vụ vô thanh vô tức tấn công thức hải đối thủ, phá hủy ý thức, biến đối thủ thành con rối trung thành với mọi mệnh lệnh của chủ nhân.
● Thức thứ 3: Thôn phệ vụ: Độc vụ luyện thành khi chiến đấu cận thân - chưởng đối chưởng - có thể cắn nuốt linh lực đối thủ, biến thành năng lượng cho bản thân sử dụng (một kiểu như Hấp Tinh Đại Pháp của Nhậm Ngã Hành giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo vậy).
- Ting… chúc mừng kí chủ đã học thành Mê Vụ Quyết - Mê Vụ Tam Thức.
Tinh thần hắn rời khỏi thức hải. Hắn đứng nghiêm, đầu cúi xuống, mắt khép hờ mặc niệm, lòng thì thầm:
- Sư tôn tại thượng, linh hồn người có linh thiêng xin nhận đệ tử Từ Hiển con đây lễ bái sư.
Nói xong, hắn quỳ xuống thực hiện đại lễ 3 quỳ chín lạy.
Hắn kiếp trước hay kiếp này đều là người hiểu đạo nghĩa, vì thế tuy rằng Độc Vụ Lão Nhân đã vẫn lạc từ lâu, nhưng nhận truyền thừa của người, thì phải tỏ tâm ý biểu đạt cái gọi “uống nước nhớ nguồn”, nhận người một giọt ơn thì trả người một suối nghĩa…
Hắn đứng dậy, hướng về thiên không xa xôi, miệng nói rõ:
- Sư tôn, dù người không muốn ta làm bất cứ điều gì cho người nhưng đệ tử xin lấy đạo tâm tuyên thệ: Đệ tử sẽ phát dương quang đại tâm ý võ đạo của người như lời căn dặn, tạo phúc cho chúng nhân. Nỗi bi ai của người để đệ tử thay người giải quyết. Trước khi chết già, đảm bảo với sư tôn, đệ tử chắc chắn sẽ phá thân đồng nam, ái ân cùng mỹ nữ để sư tôn trên trời cao được yên lòng nhắm mắt.
Đúng lúc đó, ở đằng xa đưa lại tiếng cười nói của 2 tiểu loli:
- Ha ha…, tỷ tỷ, ở đằng kia có thằng ngu. Hắn đứng nói nhảm, quỳ lạy một mình.
- Muội muội, chớ càn rỡ. Hắn đâu chỉ ngu, mà là cực kỳ ngu. Muội không thấy sau lưng hắn có một bãi cờ-ức to lù lù kia sao? Ha ha…
Hắn giật mình nhìn lại sau lưng, quả thật có mỗi bãi rõ to đen thùi lùi của 1 con yêu thú nào đó để quên. Hắn điên máu, chửi thầm: Móa nó, nãy giờ quên chú ý…. Thôi kệ, giữa rừng mà… Miễn là không phải của người là được. Dù sao cũng đâu phải là của mình.
Hắn không thèm quan tâm đến 2 con nhỏ ăn nói lỗ mãng, hắn quay người bỏ đi. Nhưng thói đời có bao giờ đơn giản như hắn nghĩ đâu.
- Ê, tên ngu, đứng lại đó cho ta.
Bị con nhóc gọi là tên ngu, thằng ngu, hắn tối sầm mặt mũi. Trong đầu hồi ức lại những lời thoại của các nhân vật phụ trong tiểu thuyết, sôi máu chửi tục:
- Bà cha nó, mấy con tiểu loli khốn nạn. Thiệt không thể thay đổi kịch bản khác đi so với tiểu thuyết được sao?
Trong kí ức của hắn, khi nhân vật phụ là mấy con nhóc xuất hiện, hễ trăm con thì đến 99 con rưỡi đều rặt một kiểu xấc láo, ăn nói giọng bà cô tổ, mẹ đời thiên hạ. Hắn vốn dĩ không muốn chấp nhặt với 2 con thổ tả này, nhưng cục tức bị gọi là thằng ngu hắn không nhịn được.
- Chíp hôi, ngươi nói ai ngu?
- Chíp hôi? Sao tên ngu nhà ngươi biết được tên ta là Chíp Hôi? Nói mau, tên ngu nhà ngươi điều tra thông tin của ta phải không? Ngươi có ý đồ bất chính gì?.
||||| Truyện đề cử: |||||
- Bà mẹ nó chứ, sao trùng hợp dữ vậy trời.??? Ta làm đếch gì biết ngươi tên là chíp hôi. Ta chỉ thuận miệng gọi ngươi thế thôi.
- Ah, tên ngu nhà ngươi còn già mồm cãi láo nữa à? Ta thấy ngươi không những ngu mà còn đê tiện vô sỉ. Cái mặt nhà ngươi hiện lên 2 chữ DÂM TẶC không thể chối cãi. Ta phải thay trời hành đạo trừng phạt ngươi.
- Trừng phạt ta?
- Ngươi đúng là tên ngu mà. Không trừng phạt ngươi thì trừng phạt ai?
- Ngươi là cái giống gì mà đòi trừng phạt ta? Ta có chọc ghẹo gì ngươi chứ? Ngươi có bệnh thì ở nhà điều trị, chứ nổi cơn dại chạy lung tung ra rừng thấy cờ-ức, thèm quá nên mất kiểm soát à?
- Ah… tên ngu nhà ngươi, tên dâm tặc nhà ngươi đáng chết, dám nói ta là chó thèm cờ-ức. Ta phải giết ngươi… Không, giết ngươi thì quá hời cho ngươi rồi. Ta phải thiến ngươi, trừ hại cho đời.
- Móa, con điên này. Ngươi đòi thiến ta? Thiến con mả mẹ mày…
Hắn nổi máu xung thiên vận kình Phá Sơn Quyền thức thứ nhất Thôi Sơn đấm thẳng vào mỏ con nhỏ.
- Bùm… Bùm…
Tiếng BÙM thứ nhất là kình khí phát ra từ cú đấm của hắn đập thẳng vô cái mỏ con nhỏ. Tiếng BÙM thứ hai là âm thanh do con nhỏ bay một phát văng ra xa đụng vào gốc cây cổ thụ tạo nên. Con nhỏ ngã lăn quay xuống đất, răng rụng từa lưa, máu me be bét…
Khuôn mặt con nhỏ biến dạng. Phần mũi bị sụp lún vào trong. Nó ngồi xả lai dưới đất. Tư thế rất chi là tư thế… không còn chút bộ dáng kín đáo của một tiểu thư quyền quý.
Mắt mở to đầy vẻ kinh hoàng. Từ nhỏ lớn lên có ai dám nói nặng với nó đâu. Tỷ muội nó chỉ có ức hiếp người khác, đánh mắng người khác, có ai lại to gan như thằng người trước mặt kia. Hắn không những phản kháng chửi lại nó mà còn ra quyền đập vô mặt nó, đập cho rụng hết răng. Tổ tiên 18 đời nhà nó cũng không thể nào tưởng tượng ra được.
Uất quá, nó nhìn hắn trân trối. Nước mắt nó chảy xuống. Máu ở miệng cũng chảy xuống…
● Thức thứ nhất: Thuấn di vụ. Thân hóa mê vụ, nhất túc di thiên lý.
● Thức thứ 2: Khống hồn vụ: Độc vụ vô thanh vô tức tấn công thức hải đối thủ, phá hủy ý thức, biến đối thủ thành con rối trung thành với mọi mệnh lệnh của chủ nhân.
● Thức thứ 3: Thôn phệ vụ: Độc vụ luyện thành khi chiến đấu cận thân - chưởng đối chưởng - có thể cắn nuốt linh lực đối thủ, biến thành năng lượng cho bản thân sử dụng (một kiểu như Hấp Tinh Đại Pháp của Nhậm Ngã Hành giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo vậy).
- Ting… chúc mừng kí chủ đã học thành Mê Vụ Quyết - Mê Vụ Tam Thức.
Tinh thần hắn rời khỏi thức hải. Hắn đứng nghiêm, đầu cúi xuống, mắt khép hờ mặc niệm, lòng thì thầm:
- Sư tôn tại thượng, linh hồn người có linh thiêng xin nhận đệ tử Từ Hiển con đây lễ bái sư.
Nói xong, hắn quỳ xuống thực hiện đại lễ 3 quỳ chín lạy.
Hắn kiếp trước hay kiếp này đều là người hiểu đạo nghĩa, vì thế tuy rằng Độc Vụ Lão Nhân đã vẫn lạc từ lâu, nhưng nhận truyền thừa của người, thì phải tỏ tâm ý biểu đạt cái gọi “uống nước nhớ nguồn”, nhận người một giọt ơn thì trả người một suối nghĩa…
Hắn đứng dậy, hướng về thiên không xa xôi, miệng nói rõ:
- Sư tôn, dù người không muốn ta làm bất cứ điều gì cho người nhưng đệ tử xin lấy đạo tâm tuyên thệ: Đệ tử sẽ phát dương quang đại tâm ý võ đạo của người như lời căn dặn, tạo phúc cho chúng nhân. Nỗi bi ai của người để đệ tử thay người giải quyết. Trước khi chết già, đảm bảo với sư tôn, đệ tử chắc chắn sẽ phá thân đồng nam, ái ân cùng mỹ nữ để sư tôn trên trời cao được yên lòng nhắm mắt.
Đúng lúc đó, ở đằng xa đưa lại tiếng cười nói của 2 tiểu loli:
- Ha ha…, tỷ tỷ, ở đằng kia có thằng ngu. Hắn đứng nói nhảm, quỳ lạy một mình.
- Muội muội, chớ càn rỡ. Hắn đâu chỉ ngu, mà là cực kỳ ngu. Muội không thấy sau lưng hắn có một bãi cờ-ức to lù lù kia sao? Ha ha…
Hắn giật mình nhìn lại sau lưng, quả thật có mỗi bãi rõ to đen thùi lùi của 1 con yêu thú nào đó để quên. Hắn điên máu, chửi thầm: Móa nó, nãy giờ quên chú ý…. Thôi kệ, giữa rừng mà… Miễn là không phải của người là được. Dù sao cũng đâu phải là của mình.
Hắn không thèm quan tâm đến 2 con nhỏ ăn nói lỗ mãng, hắn quay người bỏ đi. Nhưng thói đời có bao giờ đơn giản như hắn nghĩ đâu.
- Ê, tên ngu, đứng lại đó cho ta.
Bị con nhóc gọi là tên ngu, thằng ngu, hắn tối sầm mặt mũi. Trong đầu hồi ức lại những lời thoại của các nhân vật phụ trong tiểu thuyết, sôi máu chửi tục:
- Bà cha nó, mấy con tiểu loli khốn nạn. Thiệt không thể thay đổi kịch bản khác đi so với tiểu thuyết được sao?
Trong kí ức của hắn, khi nhân vật phụ là mấy con nhóc xuất hiện, hễ trăm con thì đến 99 con rưỡi đều rặt một kiểu xấc láo, ăn nói giọng bà cô tổ, mẹ đời thiên hạ. Hắn vốn dĩ không muốn chấp nhặt với 2 con thổ tả này, nhưng cục tức bị gọi là thằng ngu hắn không nhịn được.
- Chíp hôi, ngươi nói ai ngu?
- Chíp hôi? Sao tên ngu nhà ngươi biết được tên ta là Chíp Hôi? Nói mau, tên ngu nhà ngươi điều tra thông tin của ta phải không? Ngươi có ý đồ bất chính gì?.
||||| Truyện đề cử: |||||
- Bà mẹ nó chứ, sao trùng hợp dữ vậy trời.??? Ta làm đếch gì biết ngươi tên là chíp hôi. Ta chỉ thuận miệng gọi ngươi thế thôi.
- Ah, tên ngu nhà ngươi còn già mồm cãi láo nữa à? Ta thấy ngươi không những ngu mà còn đê tiện vô sỉ. Cái mặt nhà ngươi hiện lên 2 chữ DÂM TẶC không thể chối cãi. Ta phải thay trời hành đạo trừng phạt ngươi.
- Trừng phạt ta?
- Ngươi đúng là tên ngu mà. Không trừng phạt ngươi thì trừng phạt ai?
- Ngươi là cái giống gì mà đòi trừng phạt ta? Ta có chọc ghẹo gì ngươi chứ? Ngươi có bệnh thì ở nhà điều trị, chứ nổi cơn dại chạy lung tung ra rừng thấy cờ-ức, thèm quá nên mất kiểm soát à?
- Ah… tên ngu nhà ngươi, tên dâm tặc nhà ngươi đáng chết, dám nói ta là chó thèm cờ-ức. Ta phải giết ngươi… Không, giết ngươi thì quá hời cho ngươi rồi. Ta phải thiến ngươi, trừ hại cho đời.
- Móa, con điên này. Ngươi đòi thiến ta? Thiến con mả mẹ mày…
Hắn nổi máu xung thiên vận kình Phá Sơn Quyền thức thứ nhất Thôi Sơn đấm thẳng vào mỏ con nhỏ.
- Bùm… Bùm…
Tiếng BÙM thứ nhất là kình khí phát ra từ cú đấm của hắn đập thẳng vô cái mỏ con nhỏ. Tiếng BÙM thứ hai là âm thanh do con nhỏ bay một phát văng ra xa đụng vào gốc cây cổ thụ tạo nên. Con nhỏ ngã lăn quay xuống đất, răng rụng từa lưa, máu me be bét…
Khuôn mặt con nhỏ biến dạng. Phần mũi bị sụp lún vào trong. Nó ngồi xả lai dưới đất. Tư thế rất chi là tư thế… không còn chút bộ dáng kín đáo của một tiểu thư quyền quý.
Mắt mở to đầy vẻ kinh hoàng. Từ nhỏ lớn lên có ai dám nói nặng với nó đâu. Tỷ muội nó chỉ có ức hiếp người khác, đánh mắng người khác, có ai lại to gan như thằng người trước mặt kia. Hắn không những phản kháng chửi lại nó mà còn ra quyền đập vô mặt nó, đập cho rụng hết răng. Tổ tiên 18 đời nhà nó cũng không thể nào tưởng tượng ra được.
Uất quá, nó nhìn hắn trân trối. Nước mắt nó chảy xuống. Máu ở miệng cũng chảy xuống…