Chương : 5
Ba ngày liên tục, câu lạc bộ đều có người đến gây náo loạn ầm ĩ, hơn nữa người tới đều là mấy tay lão luyện, vệ sĩ trông coi câu lạc bộ cùng thuộc hạ đều bị đánh quật tầm mười mấy người, đại sảnh cùng tất cả các gian phòng bài trí đồ có giá trị đều bị đập vỡ sạch sẽ.
Biên Dĩ Thu người này không hiểu cái gì gọi là nhỏ không đành lòng, lớn sẽ loạn thành đại mưu, y từ khi sơ khai đến bắt đầu, không ai dạy y khi gặp được đối thủ mạnh hơn mình, sẽ học cách nhẫn nhịn cùng chạy trốn. Cho dù lúc chỉ mới bảy tám tuổi bị một tên khốn lớn hơn mình mười tuổi đánh cho chỉ còn nửa cái mạng, y cũng vẫn liều lĩnh mà đánh trả, hung hăng cắn vào cổ họng người nọ, mãi cho tới khi người nọ tắt thở cũng không nhả ra.
Con đường của y phải giẫm lên máu tươi cùng bạo lực mà một bước đi đến đích, tuy rằng sau khi gặp được Cửu gia, cuộc sống hằng ngày tương đối khá giả, nhưng sự tàn ác của tận sâu trong đáy lòng y cho tới bây giờ cũng không triệt để tan biến.
Cách cư xử ở trên đường của y luôn là “Cậu kính tôi một thước, tôi kính cậu một trượng”, cho dù trước kia đi theo vài vị chú bác anh em của Cửu gia, mặc kệ sau lưng cùng y đấu đá thế nào, bên ngoài vĩnh viễn vẫn là hòa hợp êm thấm, hòa thuận vui vẻ.
Chưa từng có đám người nào dám ở trước mặt cùng y khiêu khích, cả giới hắc đạo ở thành phố Z đều muốn nằm chờ xem y sẽ đáp trả thế nào, nhưng lần này Biên Dĩ Thu lại cho những người nằm chờ xem kịch đều phải há hốc mồm.
Y không hề phát hỏa, cũng không trả thù, thậm chí ngay cả một câu nói nặng cũng không có, phát cho những thủ hạ bị thương mỗi người một khoản tiền thuốc men không hề nhỏ, sau đó kêu Diệp Trăn mang một khoản lại đây, đem câu lạc bộ trang hoàng lại một lần nữa, xem như việc này chưa từng xảy ra mà để yên trong quá khứ.
Cái này không chỉ người ngoài xem không hiểu, ngay cả thuộc hạ của y cũng rất nghi hoặc, tất cả mọi người đều đoán, tên đến tìm phiền toái rốt cuộc là người có tiếng tăm như nào.
Biên Dĩ Thu tuy rằng ngoài mặt giả vờ bình tĩnh, nhưng nội tâm kỳ thật hận không thể đem tổ tông tám đời của tên họ Kha kia đào ra đánh cho hả giận. Chữ nhẫn trên đầu có một thanh đao, phàm là con người quá nhẫn nhịn, người mang trong mình tư vị kia đồng nghĩa chịu không ít khổ sở. Nhưng chuyện này, y ngoài trừ nhịn, thật đúng là không có cách nào khác. Bởi vì Kha gia, y cho tới bây giờ thật sự không thể trêu vào.
Nếu Biên Dĩ Thu còn một mình như trước kia, cho dù không thể trêu vào y cũng sẽ nghĩ ra một biện pháp cực kì tệ hại, mặc kệ có phải trả giá lớn thế nào, y cũng sẽ không để cho Kha Minh Hiên được sống yên. Nhưng hiện tại y không một mình, Cửu gia đem cả gia nghiệp to như vậy giao cho y, y phải chịu trách nghiệm cho tính mạng cùng đường sống của 1800 anh em cùng người nhà của họ, y không thể đem sự tức giận nhất thời này làm cho cả tập đoàn Cửu An lâm vào nguy cơ.
Sau sự kiện bắt cóc kia, y cho người điều tra chi tiết tên họ Kha kia, kết quả có chút không ngờ tới, năng lực ở trước mặt y kiêu ngạo cùng thản nhiên như vậy, Kha Minh Hiên đích thị là một nhà tư bản.
Người đứng đầu trong họ hàng thái tử ở thành phố Z, cha là tham mưu quân khu, cậu là thị an cục trưởng, quan trọng nhất chính là ông ngoại hắn tuy đã lui về phía sau hậu đài nhưng uy quyền vẫn như trước không hề thuyên giảm, mấy năm nay dựa vào việc ông ngoại hắn đề bạt lên cán bộ từ thủ đô tới thành phố Z, hệ thống thực quyền trải rộng, một gốc cây đại thụ với bối cảnh thâm hậu.
Mà chính hắn, tốt nghiệp đại học rồi thành lập truyền thông Hòa Thịnh, chỉ tốn năm năm để nhảy lên top 3 ngành truyền thông trong nước, ý nghĩa chân chính của cụm từ có tiền có quyền. Nếu so sánh y cùng với Kha đại thiếu gia, hắc đạo hỗn tạp lập nghiệp của bọn họ quả thật giống như phù sa mà đòi nhìn trăng sáng, không đáng được nhắc tới.
Lần này những người đó đến câu lạc bộ gây hấn, tuy rằng đều mặc thường phục, nhưng thân thủ cùng khí chất vừa nhìn đã biết là người trong quân đội. Thử hỏi trên cái đất Trung Quốc này, trong hắc bang kẻ nào không sợ chết mà dám cùng quân đội phân cao thấp? Cho nên Biên lão đại dù nhổ răng cùng nuốt máu, nhịn không đến không chịu nổi, khẩu khí cho đến cùng vẫn là nhẫn nhịn. Y đối với việc áp dụng tạm xử lý này không đáng đáp trả, cũng nghĩ thái tử gia Kha Minh Hiên như một vầng thái dương, hẳn sẽ không ở câu lạc bộ nhỏ này của y đặt nhiều tâm tư, chơi đùa vài ngày không có nghĩa lý gì thì sẽ thu tay lại.
Sự thật chứng minh suy nghĩ của y rất đúng, Kha Minh Hiên quả thật thu tay lại, ít nhất là sau khi y sửa chữa xong, câu lạc bộ cũng không bị người đập phá nữa.
Đang lúc Biên lão đại nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến việc này rồi mấy việc đã xảy ra, hành động của Kha Minh Hiên lại một lần nữa đánh vào suy nghĩ của y.
Y bị bắt cóc!
Đúng vậy, y, Biên Dĩ Thu, Biên lão đại, bị bắt cóc!
Hơn nữa bị bắt cóc không chỉ một lần!
Lần đầu tiên lúc y quay về bãi đỗ xe câu lạc bộ, Biên lão đại lên xe của mình mới phát hiện lái xe cùng vệ sĩ đều thay người, đệ nhị quay về khách sạn đi toilet, lúc gã đi toilet đã bị người đánh ngất, đệ tam quay về phòng trong khách sạn trắng trợn ôm một cậu trai dễ nhìn trần truồng rơi vào cảnh xuân, đột nhiên bị người phá cửa mà vào…….
Cái gì chứ? Mấy người hỏi mấy lần này Tả Thành đang làm gì hả? Y cũng muốn hỏi Tả Thành đang làm gì đó! Dù sao Kha Minh Hiên có thể bắt Tả Thành đi trong nháy mắt lúc y vừa rời khỏi, tận dụng mọi thứ mà đem cậu bắt đi, làm cho y thiếu chút nữa nghĩ đến Tả Thành bị hắn bắt đi rồi thu mua thành nội gián!
Nhưng trên thực tế, trừ bỏ lần đầu tiên y tới bãi đỗ xe rồi mới phát hiện có đồ đạc quan trọng không mang theo, kêu Tả Thành trở về lấy, đệ nhị đi WC còn đệ tam quay về phòng cùng tiểu tình nhân bắn một pháo, quả thật không có khả năng người ngoài nhìn thấy cậu —- ai có thể nghĩ tới cái tên vương bát đản Kha Minh Hiên này trợn mắt tất báo hạ lưu vô sĩ?
Thủ hạ của hắn trói y lại, y trả gấp ba kêu thả người. Hơn nữa ở lần thứ ba, bởi vì lúc bị trói có chút…đặc thù, Biên lão đại toàn thân ngay cả quần lót cũng không mặc, cả người trần truồng như thế lại bị đưa đến trước mặt Kha thiếu gia.
Sau đó, y chợt nghe thấy tiếng cười thật đáng giận của Kha Minh Hiên, y nghe được mấy tiếng bốp bốp bốp mông dưới bị xoa bóp vô số lần.
Biên Dĩ Thu giận không thể kìm được, lúc này định đứng dậy cùng Kha Minh Hiên liều mạng, đáng tiếc hai tay hai chân đều bị dây thừng cột lấy, ngay cả mắt cũng bị che bằng miếng vải đen, động tác duy nhất có thể làm chính là mở miệng.
“Họ Kha anh có bản lĩnh thì giết tôi đi, nếu không lão tử nhất định sẽ tìm cơ hội giết chết anh!”
Kha Minh Hiên tính toán bắt tay vào thưởng thức Biên lão đại tươi mát trần trụi không che vừa mới chộp được, đối với việc y gào khóc đều giả vờ mắt điếc tai ngơ, một bên nhìn một bên tỏ vẻ lưu manh nói: “Biên lão đại, em có biết bộ dáng của em bây giờ có bao nhiêu mê người hay không? Cơ thể này của em quả thật chính là sinh ra để được trói buộc đây mà, thấy thôi mà tôi đã cứng rồi.”
Biên Dĩ Thu nghe hắn nói như thế, trên mặt tức giận lúc trắng lúc đỏ, hận không thể một dao cắt đứt cái chỗ Kha Minh Hiên nói cứng kia, nhưng mà sự thật y hiện tại ngay cả đứng dậy cũng không làm được.
L*n mẹ mày! Chiến sĩ có thể chết nhưng không thể nhục, đã như vậy mà còn có thể nhịn được, y sẽ viết ngược ba chữ Biên Dĩ Thu!
Vì thế, một ngày nào đó không lâu, Biên lão đại đơn thương độc mã ở bãi đỗ xe truyền thông Hòa Thành chắn đường Kha Minh Hiên, đánh gãy một chân hắn, hung tợn chỉ vào mũi Kha đại thiếu gia: “Đánh anh là hành vi cá nhân của tôi, anh có muốn đấu thì tìm tôi mà đấu, đừng con mẹ nó lôi bối cảnh gia tộc vào đây.”
Kha đại thiếu gia trong lòng cười lạnh, em theo tôi đùa giỡn cái gì chứ? Bối cảnh gia tộc tư bản, em có không? Em không có. Tốt, vậy em ngoan ngoãn chờ lão tử đem em nghiền thành mảnh vụn!
Trong mấy ngày tiếp theo, Biên lão đại khắc sâu cảm nhận được thế nào là mười mặt mai phục, vây kín bốn bề.
Đầu tiên là câu lạc bộ luôn bị cảnh sát, công thương, thuế vụ thay nhau tra xét, phòng cháy chữa cháy không phù hợp bị phạt mấy chục vạn, thả lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh để chỉnh đốn; không quá vài ngày, xuất nhập khẩu của tập đoàn cũng phải lúng túng trước hải quan, nói là giấy chứng nhận không chính xác với số thuyền vào cảng; tài chính của Nhuệ Danh bởi vì cho vay nặng lãi nên bị người tố giác, bị Cục quản lý ngân hàng chèn ép; ngay cả khu đất rất được coi trọng chuẩn bị xây khách sạn đều cạnh tranh thất bại….. Mà tất cả các mối quan hệ bình thường Biên lão đại chi tiền bảo vệ cũng không có đất dụng võ. Ở thành phố Z, không có người nào dám trắng trợn qua mặt Kha đại thiếu gia.
Biên lão đại sau này mới biết cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình, lăn lộn hai mươi ba năm trong hắc bang, kỳ thật nếu nói đến bất quá cũng thành tựu rất lớn, ở trong mắt thiên chi kiêu tử, sinh ra đã ngậm thìa vàng như Kha Minh Hiên, sự giàu có và địa vị ít ỏi bọn ho kiếm được, kỳ thật cũng chả có nghĩa lý gì.
Kha Minh Hiên cho dù nằm trong phòng bệnh, cũng có thể điều khiển trên tay một bó lớn mối quan hệ, đem tập đoàn Cửu An một lưới bắt hết, nhưng kỳ thật hắn không có hạ tử thủ, mỗi việc đều lưu lại một con đường sống để cứu vãn.
Tỷ như câu lạc bộ chỉ là ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, chỉnh đốn xong còn có thể mở lại tiếp tục, giấy chứng nhận xuất nhập cảnh cũng cố ý kéo dài vài ngày rồi cùng cho thuyền hàng vào cảng, tiền lãi và chi phí cho vay nặng lãi của công ty chỉ được tính riêng cho nên họ chỉ đóng vai trò CBRC*, cũng không tạo thành tổn thất thực tế cho công ty; mà mảnh đất kia, cuối cùng không tranh được, Cửu An không có được, công ty khác cũng không có được, cho nên vẫn còn có cơ hội cạnh tranh lần thứ hai…….
*CBRC: Uỷ ban điều tiết ngân hàng Trung Quốc
Đương nhiên, Biên Dĩ Thu cũng không nghĩ đến Kha Minh Hiên chừa cho y con đường lui là bởi vì thỏa lòng. Tựa như một con mèo, chộp được con chuột trong tay cũng không một ngụm mà cắn chết, nó trước tiên sẽ tùy ý đe dọa, đùa bỡn, chà đạp, nhìn thấy con chuột kinh hoàng nhảy ba chân bốn cẳng, bất lực, ngoan nị mới có hứng thú mà cắt đứt sinh mạng nhỏ bé của nó.
Mà việc trên thuyền hàng của y có thuốc phiện, đại khái chính là Kha đại thiếu gia chơi đùa không đủ kiên nhẫn cuối cùng một kích- ở một khắc lúc Biên lão đại biết trên thuyền mình có thuốc phiện, y quả thật đã nghĩ như vậy.
Bất qua sau khi Kha Minh Hiên nói thuốc phiện kia không phải hắn cho người mang tới, hắn không có ý nghĩ muốn hại chết y, nguyên nhân đơn nhiên không phải bởi vì chơi đùa chưa đủ.
Biên Dĩ Thu căn bản không tin, nhưng nghe hắn nói nguyên nhân này thì lại tin.
Muốn nói Kha Minh Hiên người này có ưu điểm gì, kia hẳn chính là thằng thắn thành khẩn, mặc kệ thủ đoạn của hắn có bao nhiêu ác liệt, bao nhiêu kiêu ngạo, tóm lại tuyệt đối khinh thường việc nói dối.
Nói cách khác, “con chuột” Biên Dĩ Thu y còn chưa tới lúc chết, Kha đại thiếu gia vẫn còn muốn giữ lại tiếp tục chơi đùa.
Cũng bởi vì như thế, Kha Minh Hiên không chỉ không có ném đá xuống giếng, ngược lại còn giúp y một ơn lớn, ở cảnh cục hải quan hòa giải, đem sự kiện thuốc phiện nói rõ ràng, xem như cứu y một mạng.
Biên Dĩ Thu bị hắn vỗ tay đùa bỡn không hề có lực chống đỡ, rõ ràng lúc trước bị hắn chỉnh đến chết đi sống lại, hiện tại tự dưng thiếu hắn một cái ân tình thật to, dù sao mặc kệ nói như thế nào, Kha Minh Hiên này nhắm vào tập đoàn Cửu An mờ ám, cùng với đại án buôn lậu thuốc phiện này hoàn toàn không thể so sánh.
Biên Dĩ Thu thành tâm thành ý muốn nói cảm ơn hắn, cũng muốn nhân cơ hội này đem chuyện trước đây giữa bọn họ chấm dứt, vì thế mới mời hắn ăn cơm.
Kha Minh Hiên đáp ứng xong, nhưng chỉ vào chân mình, cười nói: “Chờ tới khi nó đi lại bình thường, tôi nhận lời mời của em.”
Biên lão đại nhất thời không nói gì, bởi vì cái chân này là chân chính bị y xuống tay đánh gãy.
Bất quá sau đó, Cửu An cũng không khó xử lọt vào kiểm ngạch của Chính phủ, thậm chí mảnh đất kia dễ dàng thu được về tay. Từ đó, y cùng Kha Minh Hiên xem như tới một mức nào đó duy trì trạng thái cân bằng.
Một ngày trong tháng mười, đột nhiên Kha Minh Hiên gọi điện thoại đến, hỏi y còn muốn mời hắn đi ăn cơm không.
Biên lão đại tuy rằng đối với vị thái tử gia cá tính ương ngạch này không hề muốn gặp, nhưng sẽ không bỏ qua cơ hội cùng Kha Minh Hiên bắt tay giảng hòa. Vì thế hẹn hắn cuối tuần đi Vịnh Duyệt Lung, muốn chiêu đãi hắn thật ngon.
Vịnh Duyệt Lung tuy rằng là một khách sạn suối nước nóng nằm ở ngoại ô phía Bắc làng du lịch, nhưng chủ trì phòng bếp nấu đồ ăn Trung Quốc là y bỏ ra một số tiền thật lớn để đón từ nhà hàng Michellin Samsung về, có vài món ăn đặc trưng được biết đến không tồi.
Y tới nhà hàng gọi món, rất nhanh Kha Minh Hiên đã tới, hơn nữa là hắn tự mình lái xe tới, một người dư thừa bên mình cũng không mang, nhưng làm cho Biên Dĩ Thu dắt theo vài tên vệ sĩ bên mình có chút ngượng.
Kha Minh Hiên mang vẻ mặt trêu tức: “Các người toàn là hắc bang hỗn tạp, còn sợ chết vậy sao?
“Kẻ thù nhiều lắm, lại không có gia cảnh như Kha đại thiếu gia, mang theo vệ sĩ, đề phòng vạn nhất.” Biên Dĩ Thu ngoài cười nhưng trong không cười đáp trả một câu, quay đầu kêu Tả Thành dẫn theo các vệ sĩ ra khỏi phòng.
Bởi vì ăn đồ ăn Trung Quốc, Biên Dĩ Thu đầu tiên lấy ra một lo rượu Mao Đài mười lăm năm mà mình trân quý nhất, thị trường bán đã ngoài một vạn. Bình rượu vừa mở ra, khắp căn phòng đều là hương rượu làm say lòng người.
Kha Minh Hiên cười nói: “Em đây là ý định chuốc rượu tôi, tôi một mình lái xe tới, nếu không về được thì làm sao bây giờ.”
“Nơi này là khách sạn, còn có thể thiếu chỗ cho anh ngủ sao?”
Kha Minh Hiên ngồi như không ngồi mà tựa vào ghế, bên kia bàn đầy những món ăn ngon, tựa tiếu phi tiếu nhìn y, sau đó nâng chén rượu lên, không nhanh không chậm uống vào bụng.
Sau khi hai người quất xong một bình Mao Đài, đồ ăn trên bàn đã vơi không ít. Kha Minh Hiên thích ăn cá, vì vậy anh đã ăn sạch sẽ một đĩa cá mú hấp, món khác cơ hồ một đũa cũng không động.
Tửu lượng của Biên Dĩ Thu cũng bình thường, chai rượu 53° giảm xuống một nửa, đầu óc có chút choáng váng, nhưng Kha Minh Hiên thoạt nhìn chả có cảm giác gì, cho nên Biên Dĩ Thu hoài nghi có phải hắn không uống cạn hay không, khách khí hỏi hắn có muốn uống thêm một chai nữa hay không.
Kha Minh Hiên buông đũa, nhìn y một cái, đột nhiên cong môi, nói: “Không cần, tôi thấy nhiêu đây là đủ tốt rồi.”
Biên Dĩ Thu cũng không biết hắn nói cái gì đủ tốt, tóm lại y nghe không cần nữa nên nhẹ nhàng thở ra.
Hai người ở trên bàn cơm tán gẫu coi như khoái trá, ít nhất không có giương cung bạt kiếm trừng mắt nhìn đối phương— tuy rằng hai người thật sự không có đề tài gì chung.
Vòng luẩn quẩn không giống, bối cảnh không giống, bằng cấp không giống, sở thích không giống.
Kha Minh Hiên thích uống rượu đỏ, Biên lão đại cảm thấy cái loại đồ vật này chỉ có đàn bà mới uống, Biên lão đại thích đánh golf; Kha thiếu gia lại thấy đó là loại vận động nhà giàu mới nổi mới thích; Kha Minh Hiên thích tán gẫu ảnh hưởng của chính trị quốc tế với kinh tế toàn cầu, Biên lão đại nói hắn đau răng; Biên lão đại nói với hắn đầu năm nay hắc bang không tốt lắm, Kha Minh Hiên nói vậy đừng lăn lộn nữa.
Biên lão đại không nói, nếu kêu y không lăn lộn, thì còn gì nữa đâu chứ.
Sau đó Kha Minh Hiên đứng lên, nói: “Ăn đủ rồi, đi thôi.”
Biên Dĩ Thu cũng đứng lên, xoay người lấy áo khoác móc lên ghế bắt lên khuỷu tay: “Tôi ở chỗ này có một biệt thự chuyên dụng, so với phòng khách sạn thoải mái hơn nhiều, nếu anh không chê, tối hôm nay ở chỗ đó đi.”
“Em cũng ở?” Kha Minh Hiên vừa nói vừa mở cửa phòng.
“Hửm?” Biên Dĩ Thu không nghĩ tới hắn lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn thành thành thật thật trả lời: “Không được, tôi phải quay về nội thành còn có việc.”
Kha Minh Hiên từ chối cho ý kiến, đứng trên hành lang nhìn thảm thực vật xanh ngắt trong vườn: “Chỗ này của em cảnh sắc không tồi, theo dẫn tôi chút đi.”
“Đi, tôi dẫn anh đến biệt thự.”
Khách sạn Vịnh Duyệt Lung là một tòa lớn theo kiến trúc lâm viên Giang Nam, mấy chục đống biệt thự cổ tạo hình độc đáo như vỏ sò được làm đẹp nổi bât giữa tầng tầng lớp lớp cây cối xanh um, mỗi một biệt thự đều được trang bị suối nước nóng chuyên dụng. Lúc này là giữa mùa thu, trăng sáng trên cao, hương quế nhẹ nhàng thổi, dòng nước lạnh lẽo chảy chậm trên con đường cong được lát bằng đá cuội, và thực sự là một khung cảnh yên tĩnh không dễ dàng có được.
Căn biệt thư tư nhân của Biên Dĩ Thu nằm ở vườn cuối, đi bộ đại khái hơn mười phút. Hai người cứ như vậy chậm rãi từ từ đi qua, chủ yếu để tiêu cơm.
Tới chỗ, Biên Dĩ Thu mở cửa vào nhà, đơn giản giới thiệu bố trí ở Vịnh Duyệt Lung, cũng nói với hắn có gì có thể dùng máy bay riêng hoặc liên hệ với quầy tiếp tân trước khách sạn, cuối cùng nói “Kha thiếu gia nghỉ ngơi sớm một chút”, liền xoay người chuẩn bị rời đi, lại không nghĩ Kha Minh Hiên vẫn luôn trầm mặc ở phía sau gọi y.
Biên Dĩ Thu xoay người, nhìn thấy một người đàn ông tuấn mỹ ngồi trên sô pha, huyệt thái dương không biết vì cái gì, thình thịch rạo rực.
Kha Minh Hiên một tay đặt trên tay vịn sô pha, một tay đặt trên đùi, thân thể hơi ngã về phía sau tựa vào lớp da mềm mại trên sô pha, hơi ngẩng đầu nhìn về phía y, là một tư thế vô cũng tao nhã.
Sau đó, như thể không chút để ý nói một câu: “Biên lão đại thích đàn ông.”
Không phải câu nghi vấn, chính là một câu trần thuật đơn giản.
Biên Dĩ Thu nhíu mày, không có trả lời, chờ hắn tiếp tục mở miệng.
Mà Kha Minh Hiên cũng không làm y thất vọng, rất nhanh tiếp tục. Nhưng câu nói kia khi Biên Dĩ Thu nghe tới, thật sự có chút long trời lở đất.
Hắn nói: “Một khi đã như vậy, đêm nay sẽ không dùng mà lại trở về sao.”
Biên Dĩ Thu người này không hiểu cái gì gọi là nhỏ không đành lòng, lớn sẽ loạn thành đại mưu, y từ khi sơ khai đến bắt đầu, không ai dạy y khi gặp được đối thủ mạnh hơn mình, sẽ học cách nhẫn nhịn cùng chạy trốn. Cho dù lúc chỉ mới bảy tám tuổi bị một tên khốn lớn hơn mình mười tuổi đánh cho chỉ còn nửa cái mạng, y cũng vẫn liều lĩnh mà đánh trả, hung hăng cắn vào cổ họng người nọ, mãi cho tới khi người nọ tắt thở cũng không nhả ra.
Con đường của y phải giẫm lên máu tươi cùng bạo lực mà một bước đi đến đích, tuy rằng sau khi gặp được Cửu gia, cuộc sống hằng ngày tương đối khá giả, nhưng sự tàn ác của tận sâu trong đáy lòng y cho tới bây giờ cũng không triệt để tan biến.
Cách cư xử ở trên đường của y luôn là “Cậu kính tôi một thước, tôi kính cậu một trượng”, cho dù trước kia đi theo vài vị chú bác anh em của Cửu gia, mặc kệ sau lưng cùng y đấu đá thế nào, bên ngoài vĩnh viễn vẫn là hòa hợp êm thấm, hòa thuận vui vẻ.
Chưa từng có đám người nào dám ở trước mặt cùng y khiêu khích, cả giới hắc đạo ở thành phố Z đều muốn nằm chờ xem y sẽ đáp trả thế nào, nhưng lần này Biên Dĩ Thu lại cho những người nằm chờ xem kịch đều phải há hốc mồm.
Y không hề phát hỏa, cũng không trả thù, thậm chí ngay cả một câu nói nặng cũng không có, phát cho những thủ hạ bị thương mỗi người một khoản tiền thuốc men không hề nhỏ, sau đó kêu Diệp Trăn mang một khoản lại đây, đem câu lạc bộ trang hoàng lại một lần nữa, xem như việc này chưa từng xảy ra mà để yên trong quá khứ.
Cái này không chỉ người ngoài xem không hiểu, ngay cả thuộc hạ của y cũng rất nghi hoặc, tất cả mọi người đều đoán, tên đến tìm phiền toái rốt cuộc là người có tiếng tăm như nào.
Biên Dĩ Thu tuy rằng ngoài mặt giả vờ bình tĩnh, nhưng nội tâm kỳ thật hận không thể đem tổ tông tám đời của tên họ Kha kia đào ra đánh cho hả giận. Chữ nhẫn trên đầu có một thanh đao, phàm là con người quá nhẫn nhịn, người mang trong mình tư vị kia đồng nghĩa chịu không ít khổ sở. Nhưng chuyện này, y ngoài trừ nhịn, thật đúng là không có cách nào khác. Bởi vì Kha gia, y cho tới bây giờ thật sự không thể trêu vào.
Nếu Biên Dĩ Thu còn một mình như trước kia, cho dù không thể trêu vào y cũng sẽ nghĩ ra một biện pháp cực kì tệ hại, mặc kệ có phải trả giá lớn thế nào, y cũng sẽ không để cho Kha Minh Hiên được sống yên. Nhưng hiện tại y không một mình, Cửu gia đem cả gia nghiệp to như vậy giao cho y, y phải chịu trách nghiệm cho tính mạng cùng đường sống của 1800 anh em cùng người nhà của họ, y không thể đem sự tức giận nhất thời này làm cho cả tập đoàn Cửu An lâm vào nguy cơ.
Sau sự kiện bắt cóc kia, y cho người điều tra chi tiết tên họ Kha kia, kết quả có chút không ngờ tới, năng lực ở trước mặt y kiêu ngạo cùng thản nhiên như vậy, Kha Minh Hiên đích thị là một nhà tư bản.
Người đứng đầu trong họ hàng thái tử ở thành phố Z, cha là tham mưu quân khu, cậu là thị an cục trưởng, quan trọng nhất chính là ông ngoại hắn tuy đã lui về phía sau hậu đài nhưng uy quyền vẫn như trước không hề thuyên giảm, mấy năm nay dựa vào việc ông ngoại hắn đề bạt lên cán bộ từ thủ đô tới thành phố Z, hệ thống thực quyền trải rộng, một gốc cây đại thụ với bối cảnh thâm hậu.
Mà chính hắn, tốt nghiệp đại học rồi thành lập truyền thông Hòa Thịnh, chỉ tốn năm năm để nhảy lên top 3 ngành truyền thông trong nước, ý nghĩa chân chính của cụm từ có tiền có quyền. Nếu so sánh y cùng với Kha đại thiếu gia, hắc đạo hỗn tạp lập nghiệp của bọn họ quả thật giống như phù sa mà đòi nhìn trăng sáng, không đáng được nhắc tới.
Lần này những người đó đến câu lạc bộ gây hấn, tuy rằng đều mặc thường phục, nhưng thân thủ cùng khí chất vừa nhìn đã biết là người trong quân đội. Thử hỏi trên cái đất Trung Quốc này, trong hắc bang kẻ nào không sợ chết mà dám cùng quân đội phân cao thấp? Cho nên Biên lão đại dù nhổ răng cùng nuốt máu, nhịn không đến không chịu nổi, khẩu khí cho đến cùng vẫn là nhẫn nhịn. Y đối với việc áp dụng tạm xử lý này không đáng đáp trả, cũng nghĩ thái tử gia Kha Minh Hiên như một vầng thái dương, hẳn sẽ không ở câu lạc bộ nhỏ này của y đặt nhiều tâm tư, chơi đùa vài ngày không có nghĩa lý gì thì sẽ thu tay lại.
Sự thật chứng minh suy nghĩ của y rất đúng, Kha Minh Hiên quả thật thu tay lại, ít nhất là sau khi y sửa chữa xong, câu lạc bộ cũng không bị người đập phá nữa.
Đang lúc Biên lão đại nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến việc này rồi mấy việc đã xảy ra, hành động của Kha Minh Hiên lại một lần nữa đánh vào suy nghĩ của y.
Y bị bắt cóc!
Đúng vậy, y, Biên Dĩ Thu, Biên lão đại, bị bắt cóc!
Hơn nữa bị bắt cóc không chỉ một lần!
Lần đầu tiên lúc y quay về bãi đỗ xe câu lạc bộ, Biên lão đại lên xe của mình mới phát hiện lái xe cùng vệ sĩ đều thay người, đệ nhị quay về khách sạn đi toilet, lúc gã đi toilet đã bị người đánh ngất, đệ tam quay về phòng trong khách sạn trắng trợn ôm một cậu trai dễ nhìn trần truồng rơi vào cảnh xuân, đột nhiên bị người phá cửa mà vào…….
Cái gì chứ? Mấy người hỏi mấy lần này Tả Thành đang làm gì hả? Y cũng muốn hỏi Tả Thành đang làm gì đó! Dù sao Kha Minh Hiên có thể bắt Tả Thành đi trong nháy mắt lúc y vừa rời khỏi, tận dụng mọi thứ mà đem cậu bắt đi, làm cho y thiếu chút nữa nghĩ đến Tả Thành bị hắn bắt đi rồi thu mua thành nội gián!
Nhưng trên thực tế, trừ bỏ lần đầu tiên y tới bãi đỗ xe rồi mới phát hiện có đồ đạc quan trọng không mang theo, kêu Tả Thành trở về lấy, đệ nhị đi WC còn đệ tam quay về phòng cùng tiểu tình nhân bắn một pháo, quả thật không có khả năng người ngoài nhìn thấy cậu —- ai có thể nghĩ tới cái tên vương bát đản Kha Minh Hiên này trợn mắt tất báo hạ lưu vô sĩ?
Thủ hạ của hắn trói y lại, y trả gấp ba kêu thả người. Hơn nữa ở lần thứ ba, bởi vì lúc bị trói có chút…đặc thù, Biên lão đại toàn thân ngay cả quần lót cũng không mặc, cả người trần truồng như thế lại bị đưa đến trước mặt Kha thiếu gia.
Sau đó, y chợt nghe thấy tiếng cười thật đáng giận của Kha Minh Hiên, y nghe được mấy tiếng bốp bốp bốp mông dưới bị xoa bóp vô số lần.
Biên Dĩ Thu giận không thể kìm được, lúc này định đứng dậy cùng Kha Minh Hiên liều mạng, đáng tiếc hai tay hai chân đều bị dây thừng cột lấy, ngay cả mắt cũng bị che bằng miếng vải đen, động tác duy nhất có thể làm chính là mở miệng.
“Họ Kha anh có bản lĩnh thì giết tôi đi, nếu không lão tử nhất định sẽ tìm cơ hội giết chết anh!”
Kha Minh Hiên tính toán bắt tay vào thưởng thức Biên lão đại tươi mát trần trụi không che vừa mới chộp được, đối với việc y gào khóc đều giả vờ mắt điếc tai ngơ, một bên nhìn một bên tỏ vẻ lưu manh nói: “Biên lão đại, em có biết bộ dáng của em bây giờ có bao nhiêu mê người hay không? Cơ thể này của em quả thật chính là sinh ra để được trói buộc đây mà, thấy thôi mà tôi đã cứng rồi.”
Biên Dĩ Thu nghe hắn nói như thế, trên mặt tức giận lúc trắng lúc đỏ, hận không thể một dao cắt đứt cái chỗ Kha Minh Hiên nói cứng kia, nhưng mà sự thật y hiện tại ngay cả đứng dậy cũng không làm được.
L*n mẹ mày! Chiến sĩ có thể chết nhưng không thể nhục, đã như vậy mà còn có thể nhịn được, y sẽ viết ngược ba chữ Biên Dĩ Thu!
Vì thế, một ngày nào đó không lâu, Biên lão đại đơn thương độc mã ở bãi đỗ xe truyền thông Hòa Thành chắn đường Kha Minh Hiên, đánh gãy một chân hắn, hung tợn chỉ vào mũi Kha đại thiếu gia: “Đánh anh là hành vi cá nhân của tôi, anh có muốn đấu thì tìm tôi mà đấu, đừng con mẹ nó lôi bối cảnh gia tộc vào đây.”
Kha đại thiếu gia trong lòng cười lạnh, em theo tôi đùa giỡn cái gì chứ? Bối cảnh gia tộc tư bản, em có không? Em không có. Tốt, vậy em ngoan ngoãn chờ lão tử đem em nghiền thành mảnh vụn!
Trong mấy ngày tiếp theo, Biên lão đại khắc sâu cảm nhận được thế nào là mười mặt mai phục, vây kín bốn bề.
Đầu tiên là câu lạc bộ luôn bị cảnh sát, công thương, thuế vụ thay nhau tra xét, phòng cháy chữa cháy không phù hợp bị phạt mấy chục vạn, thả lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh để chỉnh đốn; không quá vài ngày, xuất nhập khẩu của tập đoàn cũng phải lúng túng trước hải quan, nói là giấy chứng nhận không chính xác với số thuyền vào cảng; tài chính của Nhuệ Danh bởi vì cho vay nặng lãi nên bị người tố giác, bị Cục quản lý ngân hàng chèn ép; ngay cả khu đất rất được coi trọng chuẩn bị xây khách sạn đều cạnh tranh thất bại….. Mà tất cả các mối quan hệ bình thường Biên lão đại chi tiền bảo vệ cũng không có đất dụng võ. Ở thành phố Z, không có người nào dám trắng trợn qua mặt Kha đại thiếu gia.
Biên lão đại sau này mới biết cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình, lăn lộn hai mươi ba năm trong hắc bang, kỳ thật nếu nói đến bất quá cũng thành tựu rất lớn, ở trong mắt thiên chi kiêu tử, sinh ra đã ngậm thìa vàng như Kha Minh Hiên, sự giàu có và địa vị ít ỏi bọn ho kiếm được, kỳ thật cũng chả có nghĩa lý gì.
Kha Minh Hiên cho dù nằm trong phòng bệnh, cũng có thể điều khiển trên tay một bó lớn mối quan hệ, đem tập đoàn Cửu An một lưới bắt hết, nhưng kỳ thật hắn không có hạ tử thủ, mỗi việc đều lưu lại một con đường sống để cứu vãn.
Tỷ như câu lạc bộ chỉ là ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, chỉnh đốn xong còn có thể mở lại tiếp tục, giấy chứng nhận xuất nhập cảnh cũng cố ý kéo dài vài ngày rồi cùng cho thuyền hàng vào cảng, tiền lãi và chi phí cho vay nặng lãi của công ty chỉ được tính riêng cho nên họ chỉ đóng vai trò CBRC*, cũng không tạo thành tổn thất thực tế cho công ty; mà mảnh đất kia, cuối cùng không tranh được, Cửu An không có được, công ty khác cũng không có được, cho nên vẫn còn có cơ hội cạnh tranh lần thứ hai…….
*CBRC: Uỷ ban điều tiết ngân hàng Trung Quốc
Đương nhiên, Biên Dĩ Thu cũng không nghĩ đến Kha Minh Hiên chừa cho y con đường lui là bởi vì thỏa lòng. Tựa như một con mèo, chộp được con chuột trong tay cũng không một ngụm mà cắn chết, nó trước tiên sẽ tùy ý đe dọa, đùa bỡn, chà đạp, nhìn thấy con chuột kinh hoàng nhảy ba chân bốn cẳng, bất lực, ngoan nị mới có hứng thú mà cắt đứt sinh mạng nhỏ bé của nó.
Mà việc trên thuyền hàng của y có thuốc phiện, đại khái chính là Kha đại thiếu gia chơi đùa không đủ kiên nhẫn cuối cùng một kích- ở một khắc lúc Biên lão đại biết trên thuyền mình có thuốc phiện, y quả thật đã nghĩ như vậy.
Bất qua sau khi Kha Minh Hiên nói thuốc phiện kia không phải hắn cho người mang tới, hắn không có ý nghĩ muốn hại chết y, nguyên nhân đơn nhiên không phải bởi vì chơi đùa chưa đủ.
Biên Dĩ Thu căn bản không tin, nhưng nghe hắn nói nguyên nhân này thì lại tin.
Muốn nói Kha Minh Hiên người này có ưu điểm gì, kia hẳn chính là thằng thắn thành khẩn, mặc kệ thủ đoạn của hắn có bao nhiêu ác liệt, bao nhiêu kiêu ngạo, tóm lại tuyệt đối khinh thường việc nói dối.
Nói cách khác, “con chuột” Biên Dĩ Thu y còn chưa tới lúc chết, Kha đại thiếu gia vẫn còn muốn giữ lại tiếp tục chơi đùa.
Cũng bởi vì như thế, Kha Minh Hiên không chỉ không có ném đá xuống giếng, ngược lại còn giúp y một ơn lớn, ở cảnh cục hải quan hòa giải, đem sự kiện thuốc phiện nói rõ ràng, xem như cứu y một mạng.
Biên Dĩ Thu bị hắn vỗ tay đùa bỡn không hề có lực chống đỡ, rõ ràng lúc trước bị hắn chỉnh đến chết đi sống lại, hiện tại tự dưng thiếu hắn một cái ân tình thật to, dù sao mặc kệ nói như thế nào, Kha Minh Hiên này nhắm vào tập đoàn Cửu An mờ ám, cùng với đại án buôn lậu thuốc phiện này hoàn toàn không thể so sánh.
Biên Dĩ Thu thành tâm thành ý muốn nói cảm ơn hắn, cũng muốn nhân cơ hội này đem chuyện trước đây giữa bọn họ chấm dứt, vì thế mới mời hắn ăn cơm.
Kha Minh Hiên đáp ứng xong, nhưng chỉ vào chân mình, cười nói: “Chờ tới khi nó đi lại bình thường, tôi nhận lời mời của em.”
Biên lão đại nhất thời không nói gì, bởi vì cái chân này là chân chính bị y xuống tay đánh gãy.
Bất quá sau đó, Cửu An cũng không khó xử lọt vào kiểm ngạch của Chính phủ, thậm chí mảnh đất kia dễ dàng thu được về tay. Từ đó, y cùng Kha Minh Hiên xem như tới một mức nào đó duy trì trạng thái cân bằng.
Một ngày trong tháng mười, đột nhiên Kha Minh Hiên gọi điện thoại đến, hỏi y còn muốn mời hắn đi ăn cơm không.
Biên lão đại tuy rằng đối với vị thái tử gia cá tính ương ngạch này không hề muốn gặp, nhưng sẽ không bỏ qua cơ hội cùng Kha Minh Hiên bắt tay giảng hòa. Vì thế hẹn hắn cuối tuần đi Vịnh Duyệt Lung, muốn chiêu đãi hắn thật ngon.
Vịnh Duyệt Lung tuy rằng là một khách sạn suối nước nóng nằm ở ngoại ô phía Bắc làng du lịch, nhưng chủ trì phòng bếp nấu đồ ăn Trung Quốc là y bỏ ra một số tiền thật lớn để đón từ nhà hàng Michellin Samsung về, có vài món ăn đặc trưng được biết đến không tồi.
Y tới nhà hàng gọi món, rất nhanh Kha Minh Hiên đã tới, hơn nữa là hắn tự mình lái xe tới, một người dư thừa bên mình cũng không mang, nhưng làm cho Biên Dĩ Thu dắt theo vài tên vệ sĩ bên mình có chút ngượng.
Kha Minh Hiên mang vẻ mặt trêu tức: “Các người toàn là hắc bang hỗn tạp, còn sợ chết vậy sao?
“Kẻ thù nhiều lắm, lại không có gia cảnh như Kha đại thiếu gia, mang theo vệ sĩ, đề phòng vạn nhất.” Biên Dĩ Thu ngoài cười nhưng trong không cười đáp trả một câu, quay đầu kêu Tả Thành dẫn theo các vệ sĩ ra khỏi phòng.
Bởi vì ăn đồ ăn Trung Quốc, Biên Dĩ Thu đầu tiên lấy ra một lo rượu Mao Đài mười lăm năm mà mình trân quý nhất, thị trường bán đã ngoài một vạn. Bình rượu vừa mở ra, khắp căn phòng đều là hương rượu làm say lòng người.
Kha Minh Hiên cười nói: “Em đây là ý định chuốc rượu tôi, tôi một mình lái xe tới, nếu không về được thì làm sao bây giờ.”
“Nơi này là khách sạn, còn có thể thiếu chỗ cho anh ngủ sao?”
Kha Minh Hiên ngồi như không ngồi mà tựa vào ghế, bên kia bàn đầy những món ăn ngon, tựa tiếu phi tiếu nhìn y, sau đó nâng chén rượu lên, không nhanh không chậm uống vào bụng.
Sau khi hai người quất xong một bình Mao Đài, đồ ăn trên bàn đã vơi không ít. Kha Minh Hiên thích ăn cá, vì vậy anh đã ăn sạch sẽ một đĩa cá mú hấp, món khác cơ hồ một đũa cũng không động.
Tửu lượng của Biên Dĩ Thu cũng bình thường, chai rượu 53° giảm xuống một nửa, đầu óc có chút choáng váng, nhưng Kha Minh Hiên thoạt nhìn chả có cảm giác gì, cho nên Biên Dĩ Thu hoài nghi có phải hắn không uống cạn hay không, khách khí hỏi hắn có muốn uống thêm một chai nữa hay không.
Kha Minh Hiên buông đũa, nhìn y một cái, đột nhiên cong môi, nói: “Không cần, tôi thấy nhiêu đây là đủ tốt rồi.”
Biên Dĩ Thu cũng không biết hắn nói cái gì đủ tốt, tóm lại y nghe không cần nữa nên nhẹ nhàng thở ra.
Hai người ở trên bàn cơm tán gẫu coi như khoái trá, ít nhất không có giương cung bạt kiếm trừng mắt nhìn đối phương— tuy rằng hai người thật sự không có đề tài gì chung.
Vòng luẩn quẩn không giống, bối cảnh không giống, bằng cấp không giống, sở thích không giống.
Kha Minh Hiên thích uống rượu đỏ, Biên lão đại cảm thấy cái loại đồ vật này chỉ có đàn bà mới uống, Biên lão đại thích đánh golf; Kha thiếu gia lại thấy đó là loại vận động nhà giàu mới nổi mới thích; Kha Minh Hiên thích tán gẫu ảnh hưởng của chính trị quốc tế với kinh tế toàn cầu, Biên lão đại nói hắn đau răng; Biên lão đại nói với hắn đầu năm nay hắc bang không tốt lắm, Kha Minh Hiên nói vậy đừng lăn lộn nữa.
Biên lão đại không nói, nếu kêu y không lăn lộn, thì còn gì nữa đâu chứ.
Sau đó Kha Minh Hiên đứng lên, nói: “Ăn đủ rồi, đi thôi.”
Biên Dĩ Thu cũng đứng lên, xoay người lấy áo khoác móc lên ghế bắt lên khuỷu tay: “Tôi ở chỗ này có một biệt thự chuyên dụng, so với phòng khách sạn thoải mái hơn nhiều, nếu anh không chê, tối hôm nay ở chỗ đó đi.”
“Em cũng ở?” Kha Minh Hiên vừa nói vừa mở cửa phòng.
“Hửm?” Biên Dĩ Thu không nghĩ tới hắn lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn thành thành thật thật trả lời: “Không được, tôi phải quay về nội thành còn có việc.”
Kha Minh Hiên từ chối cho ý kiến, đứng trên hành lang nhìn thảm thực vật xanh ngắt trong vườn: “Chỗ này của em cảnh sắc không tồi, theo dẫn tôi chút đi.”
“Đi, tôi dẫn anh đến biệt thự.”
Khách sạn Vịnh Duyệt Lung là một tòa lớn theo kiến trúc lâm viên Giang Nam, mấy chục đống biệt thự cổ tạo hình độc đáo như vỏ sò được làm đẹp nổi bât giữa tầng tầng lớp lớp cây cối xanh um, mỗi một biệt thự đều được trang bị suối nước nóng chuyên dụng. Lúc này là giữa mùa thu, trăng sáng trên cao, hương quế nhẹ nhàng thổi, dòng nước lạnh lẽo chảy chậm trên con đường cong được lát bằng đá cuội, và thực sự là một khung cảnh yên tĩnh không dễ dàng có được.
Căn biệt thư tư nhân của Biên Dĩ Thu nằm ở vườn cuối, đi bộ đại khái hơn mười phút. Hai người cứ như vậy chậm rãi từ từ đi qua, chủ yếu để tiêu cơm.
Tới chỗ, Biên Dĩ Thu mở cửa vào nhà, đơn giản giới thiệu bố trí ở Vịnh Duyệt Lung, cũng nói với hắn có gì có thể dùng máy bay riêng hoặc liên hệ với quầy tiếp tân trước khách sạn, cuối cùng nói “Kha thiếu gia nghỉ ngơi sớm một chút”, liền xoay người chuẩn bị rời đi, lại không nghĩ Kha Minh Hiên vẫn luôn trầm mặc ở phía sau gọi y.
Biên Dĩ Thu xoay người, nhìn thấy một người đàn ông tuấn mỹ ngồi trên sô pha, huyệt thái dương không biết vì cái gì, thình thịch rạo rực.
Kha Minh Hiên một tay đặt trên tay vịn sô pha, một tay đặt trên đùi, thân thể hơi ngã về phía sau tựa vào lớp da mềm mại trên sô pha, hơi ngẩng đầu nhìn về phía y, là một tư thế vô cũng tao nhã.
Sau đó, như thể không chút để ý nói một câu: “Biên lão đại thích đàn ông.”
Không phải câu nghi vấn, chính là một câu trần thuật đơn giản.
Biên Dĩ Thu nhíu mày, không có trả lời, chờ hắn tiếp tục mở miệng.
Mà Kha Minh Hiên cũng không làm y thất vọng, rất nhanh tiếp tục. Nhưng câu nói kia khi Biên Dĩ Thu nghe tới, thật sự có chút long trời lở đất.
Hắn nói: “Một khi đã như vậy, đêm nay sẽ không dùng mà lại trở về sao.”