Chương : 4
Carl là lính đánh thuê tự do, ngoại trừ có được lực phòng ngự cao, cường đại điển hình của hùng tộc ra còn có thân thủ linh hoạt khác biệt so với đại đa số hùng tộc, quân bộ vẫn muốn mời chào nhân tài nhưng đáng tiếc tính tình Carl vội vàng, nóng nảy không thích nghe người khác ra lệnh, dứt khoát rời nhà đi nơi nơi lang bạt.
“Bác sĩ! Ở đây có giống cái bị đụng xe bị thương! Bác sĩ!”. Carl ôm Đường Vũ trực tiếp tới trung tâm sức khỏe tư nhân cao cấp gần cái bệnh viện vừa rồi, nơi này chủ yếu phục vụ đối tượng thú nhân có địa vị cao, tự nhiên giá cả làm cho Đường Vũ chùn bước, cậu có 100 tệ đế quốc còn chưa đủ phí khám bệnh 1 lần của người ta.
Carl mặc kệ ánh mắt khinh bỉ xung quanh của các giống cái ra vẻ cao quý tao nhã, trực tiếp giữ chặt 1 giống cái nhìn giống bác sĩ, đưa ra card đen chữ vàng bằng sợi tổng hợp cho người ta, bác sĩ giống cái nhìn thấy tấm card, vẻ mặt vốn từ chán ghét trực tiếp chuyển biến thành nhiệt tình, vội vàng mời Carl đến phòng VIP, không cần xếp hàng liền lập tức giúp bọn họ gọi tới 1 giống cái bác sĩ nổi tiếng.
Anh ta cẩn thận giúp Đường Vũ kiểm tra một hồi, cau mày la mắng Carl, “Buổi sáng đụng bị thương, cư nhiên buổi chiều mới đi khám! Anh làm giống đực kiểu gì vậy?”.
Đường Vũ nghe vậy đang muốn phản bác, kết quả Carl nhanh chóng gật đầu, trên mặt còn tràn đầy sám hối, “Vâng, vâng! Là sơ suất của tôi! Lần sau sẽ không như vậy!”.
Bác sĩ cho Đường Vũ uống viên thuốc không có vị gì, lại giúp cậu xử lý ngoại thương cũng cố định vị trí trên ngực, vốn là xương sườn của cậu bị nứt nhỏ, cậu mới 16 tuổi nếu điều trị không tốt về sau nó mọc lệch hoặc xương phát triển sẽ rất phiền phức. Hùng tộc Carl nóng nảy cư nhiên rất có kiên nhẫn nhớ kỹ mỗi một câu dặn dò của bác sĩ, sau khi xong tất cả Carl hỏi Đường Vũ, “Tiểu Vũ, tôi đưa cậu về nhà nhé”.
Vừa rồi Carl giúp Đường Vũ hoàn tất thủ tục khám bệnh, thông tin của cậu đều từ trong quang não biết được, cũng không thể trách cậu không cảnh giác, cậu nào đâu biết rằng quang não trên cổ tay có thể để lộ ra nhiều thông tin như vậy, cậu còn chưa hiểu rõ toàn bộ trí nhớ này.
“Đừng! Anh đừng gọi tôi là tiểu Vũ nghe rất buồn nôn”. Đường Vũ nghe Carl gọi cậu như vậy thì cả người nổi hết da gà, đừng nhìn bề ngoài hiện tại chỉ có 16 tuổi nhưng thực tế cậu đã 27, 28 tuổi, làm sao chịu nổi cách gọi như vậy, “Anh gọi tôi Đường Vũ là được rồi, không cần anh đưa tôi tự mình ngồi xe cơ giáp công cộng là được rồi”.
Đáng tiếc phản đối không có hiệu quả, Carl vẫn khăng khăng làm theo ý mình ôm lấy Đường Vũ hướng xe cơ giáp của mình đi tới, động tác thế nhưng lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều cũng không làm cậu bị đau.
Nhà Đường Vũ đối với hùng tộc thú nhân Carl mà nói có vẻ rất nhỏ, anh đi vài bước đều có thể bị khung cửa đụng vào đầu. Ba của thân thể này của Đường Vũ là báo tộc săn mồi, dáng người thuộc bậc trung, ban đầu lúc mua gia sản này dựa theo chiều cao cơ thể giống đực thú nhân mà trang hoàng.
“Bang!”. Lại một tiếng động cùng với âm thanh ầm ầm vỡ vụn của cánh cửa, Đường Vũ bất đắc dĩ thở dài, anh ta ở đây chưa tới 1 ngày nhà này đã muốn tan tành.
Ngực Đường Vũ bị quấn băng, đi chầm chậm nhẹ nhàng đến trước mặt Carl, anh ta đang nấu cơm, hùng tộc thích lang thang này có trù nghệ (tài nấu nướng) không tệ. Mũi Đường Vũ bị kích thích ngửi ngửi, đưa tới tiếng cười sang sảng của Carl.
“Đói bụng rồi? Đồ ăn xong ngay đây, là món đặc sản của hùng tộc chúng tôi, ăn rất ngon!”. Carl dùng mâm trực tiếp bê lên 1 cái bánh mật khổng lồ để trên bàn ăn, xé xuống 1 miếng đưa cho Đường Vũ, “Ăn đi! Ban ngày tôi đi tìm cậu cũng nhanh chết đói rồi!”.
Lời muốn đuổi người nói không nên lời, Đường Vũ không cốt khí (khí khái, khí phách, cốt cách) bị chìm đắm trong hương thơm ngọt ngào của mật ong hấp dẫn, kiếp trước cậu là người bệnh tiểu đường không thể ăn nhiều đồ ngọt, mỗi lần ăn đều cách thật lâu mới dám ăn 1 chút điểm tâm hoặc kẹo, hiện giờ cậu có được thân thể khỏe mạnh có thể ăn thả phanh! Mở miệng hung hăng cắn 1 miếng lớn, hương vị ngọt ngào tràn ngập trong miệng, câu cảm động muốn khóc.
Hùng tộc thú nhân thần kinh thô làm hỏng bầu không khí, “Nhìn giống cái các cậu ăn cơm thật khó chịu, từng miếng từng miếng nhỏ còn chưa đủ nhét kẽ răng!”. Carl nói xong trực tiếp đem cái bánh mật to khoảng 90 cm một phát nuốt vào, làm Đường Vũ có xúc động buồn nôn, chiếc bánh ngon đều thấy ngấy luôn, thú nhân này ăn luôn cơm kiểu này à?
“Cơm nước xong anh đi về đi”. Đường Vũ đem lời đuổi người nói ra miệng, cậu rút khăn tay lau miệng với 2 tay, nhẹ giọng nói với Carl.
Carl ngừng động tác ăn cơm, cả người trầm tĩnh xuống dưới thoạt nhìn như có cỗ hơi thở xơ xác tiêu điều rất khó hình dung, huyết tinh (mùi máu) làm trong lòng cậu hồi hộp, bất cứ lúc nào cũng làm tốt chuẩn bị chạy trốn vào không gian.
“Tôi biết rồi”. Hùng tộc thú nhân không nói thêm gì chính là lẳng lặng thu dọn sạch sẽ bàn ăn và cánh cửa trong phòng bị anh ta đụng hỏng, lại đưa bát cháo mới nấu cho cậu mới đi đến cạnh cửa, “Cháo này để cậu ăn buổi tối, cách liên lạc với tôi đã đưa vào quang não của cậu, cần gì liền liên lạc với tôi, tôi đi nhé”.
Cuối cùng đuổi hùng tộc thú nhân ra khỏi nhà thì Đường Vũ mới nhẹ nhàng thở ra, cậu vừa tới thú nhân thế giới còn chưa có thăm dò nơi này đã bị ép buộc cùng người bản xứ tiến hành trao đổi thân mật, áp lực đúng là rất lớn, sợ bị phát hiện có chỗ không hợp lý, may mắn anh ta chắc là không phát hiện cái gì, cũng không biết thú nhân thế giới sẽ đối xử với tồn tại kỳ dị tá thi hoàn hồn như thế nào.
Bánh đặc sản của hùng tộc mùi rất thơm ngon, đáng tiếc ăn nhiều có chút ngấy, xem ra đã quen với việc ăn nhạt nhiều năm rồi nên trong nhất thời rất khó thay đổi. Đường Vũ từ không gian lấy bộ trà cụ Thanh Hoa đặt trên bàn cơm, mở hộp trà ra, mùi thơm ngát xông vào mũi, hộp trà này là trà hoa lài mất nửa tháng cậu mới làm ra, gần đây cậu vẫn chịu đựng không uống hôm nay vừa lúc thích hợp pha 1 bình chống ngấy.
Trà hoa lài rất dễ phân biệt, thoạt nhìn giống lá thông, lông trắng rõ ràng, trà hoa lài ngon nhất là ngắt vào 10 ngày trước Thanh Minh*, chọn từng chồi 1, chồi trà dài 2 cm, trải qua chế biến thủ công có tay nghề cao, tinh khiết, tuyết đối là trân phẩm trong trà xanh.
*Thanh Minh: hay còn gọi là tảo mộ, vào khoảng tháng 3. Thanh Minh là ngày cúng mồ mả tổ tiên trong phong tục cua ng Hoa, nó là ngay thu 100 tình từ ngày Đông chí. (thanks Thủy Lưu Ly và Lãnh My đã giải thích cho Mèo)
Đầu tiên làm nóng chén trà, chờ nước sôi khoảng 80~90 độ rồi đổ vào ấm trà, lại đem nước đầu đổ đi, chờ pha nước thứ 2 ngâm 5 giây liền là có thể có trà ngon, lúc nước nóng 40~50 độ uống trà hương vị ngon nhất.
Đường Vũ cầm chén trà đến bên môi chậm rãi uống 1 ngụm, thoải mái thở dài, đời người a!.
Lúc này hùng tộc thú nhân canh giữ ở ngoài cửa nghi hoặc ngửi ngửi, tại sao mùi truyền đến cư nhiên có thể làm cho thú nguyên lực của anh có chút dấu hiệu tăng trưởng, chẳng lẽ gần đây có người dùng ma thực cấp cao?
Siêu hâm mộ!
Hùng tộc thú nhân tủi thân cắn một bánh mật ong, cha anh thích ăn giấm chua (ghen), đợi ngày anh tròn 18 tuổi trưởng thành sẽ không cho phép anh dùng ma thực mẹ anh ngưng kết ra, vài năm nay liều chết kiếm tiền để cưới giống cái nhưng lại đem hầu hết số tiền kiếm được đổi ma thực. Nghĩ đến cưới giống cái đột nhiên trong đầu xẹt qua khuôn mặt của Đường Vũ, làn da màu nâu khỏe mạnh của hùng tộc thú nhân hiện lên màu đỏ ửng khả nghi.
“Bác sĩ! Ở đây có giống cái bị đụng xe bị thương! Bác sĩ!”. Carl ôm Đường Vũ trực tiếp tới trung tâm sức khỏe tư nhân cao cấp gần cái bệnh viện vừa rồi, nơi này chủ yếu phục vụ đối tượng thú nhân có địa vị cao, tự nhiên giá cả làm cho Đường Vũ chùn bước, cậu có 100 tệ đế quốc còn chưa đủ phí khám bệnh 1 lần của người ta.
Carl mặc kệ ánh mắt khinh bỉ xung quanh của các giống cái ra vẻ cao quý tao nhã, trực tiếp giữ chặt 1 giống cái nhìn giống bác sĩ, đưa ra card đen chữ vàng bằng sợi tổng hợp cho người ta, bác sĩ giống cái nhìn thấy tấm card, vẻ mặt vốn từ chán ghét trực tiếp chuyển biến thành nhiệt tình, vội vàng mời Carl đến phòng VIP, không cần xếp hàng liền lập tức giúp bọn họ gọi tới 1 giống cái bác sĩ nổi tiếng.
Anh ta cẩn thận giúp Đường Vũ kiểm tra một hồi, cau mày la mắng Carl, “Buổi sáng đụng bị thương, cư nhiên buổi chiều mới đi khám! Anh làm giống đực kiểu gì vậy?”.
Đường Vũ nghe vậy đang muốn phản bác, kết quả Carl nhanh chóng gật đầu, trên mặt còn tràn đầy sám hối, “Vâng, vâng! Là sơ suất của tôi! Lần sau sẽ không như vậy!”.
Bác sĩ cho Đường Vũ uống viên thuốc không có vị gì, lại giúp cậu xử lý ngoại thương cũng cố định vị trí trên ngực, vốn là xương sườn của cậu bị nứt nhỏ, cậu mới 16 tuổi nếu điều trị không tốt về sau nó mọc lệch hoặc xương phát triển sẽ rất phiền phức. Hùng tộc Carl nóng nảy cư nhiên rất có kiên nhẫn nhớ kỹ mỗi một câu dặn dò của bác sĩ, sau khi xong tất cả Carl hỏi Đường Vũ, “Tiểu Vũ, tôi đưa cậu về nhà nhé”.
Vừa rồi Carl giúp Đường Vũ hoàn tất thủ tục khám bệnh, thông tin của cậu đều từ trong quang não biết được, cũng không thể trách cậu không cảnh giác, cậu nào đâu biết rằng quang não trên cổ tay có thể để lộ ra nhiều thông tin như vậy, cậu còn chưa hiểu rõ toàn bộ trí nhớ này.
“Đừng! Anh đừng gọi tôi là tiểu Vũ nghe rất buồn nôn”. Đường Vũ nghe Carl gọi cậu như vậy thì cả người nổi hết da gà, đừng nhìn bề ngoài hiện tại chỉ có 16 tuổi nhưng thực tế cậu đã 27, 28 tuổi, làm sao chịu nổi cách gọi như vậy, “Anh gọi tôi Đường Vũ là được rồi, không cần anh đưa tôi tự mình ngồi xe cơ giáp công cộng là được rồi”.
Đáng tiếc phản đối không có hiệu quả, Carl vẫn khăng khăng làm theo ý mình ôm lấy Đường Vũ hướng xe cơ giáp của mình đi tới, động tác thế nhưng lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều cũng không làm cậu bị đau.
Nhà Đường Vũ đối với hùng tộc thú nhân Carl mà nói có vẻ rất nhỏ, anh đi vài bước đều có thể bị khung cửa đụng vào đầu. Ba của thân thể này của Đường Vũ là báo tộc săn mồi, dáng người thuộc bậc trung, ban đầu lúc mua gia sản này dựa theo chiều cao cơ thể giống đực thú nhân mà trang hoàng.
“Bang!”. Lại một tiếng động cùng với âm thanh ầm ầm vỡ vụn của cánh cửa, Đường Vũ bất đắc dĩ thở dài, anh ta ở đây chưa tới 1 ngày nhà này đã muốn tan tành.
Ngực Đường Vũ bị quấn băng, đi chầm chậm nhẹ nhàng đến trước mặt Carl, anh ta đang nấu cơm, hùng tộc thích lang thang này có trù nghệ (tài nấu nướng) không tệ. Mũi Đường Vũ bị kích thích ngửi ngửi, đưa tới tiếng cười sang sảng của Carl.
“Đói bụng rồi? Đồ ăn xong ngay đây, là món đặc sản của hùng tộc chúng tôi, ăn rất ngon!”. Carl dùng mâm trực tiếp bê lên 1 cái bánh mật khổng lồ để trên bàn ăn, xé xuống 1 miếng đưa cho Đường Vũ, “Ăn đi! Ban ngày tôi đi tìm cậu cũng nhanh chết đói rồi!”.
Lời muốn đuổi người nói không nên lời, Đường Vũ không cốt khí (khí khái, khí phách, cốt cách) bị chìm đắm trong hương thơm ngọt ngào của mật ong hấp dẫn, kiếp trước cậu là người bệnh tiểu đường không thể ăn nhiều đồ ngọt, mỗi lần ăn đều cách thật lâu mới dám ăn 1 chút điểm tâm hoặc kẹo, hiện giờ cậu có được thân thể khỏe mạnh có thể ăn thả phanh! Mở miệng hung hăng cắn 1 miếng lớn, hương vị ngọt ngào tràn ngập trong miệng, câu cảm động muốn khóc.
Hùng tộc thú nhân thần kinh thô làm hỏng bầu không khí, “Nhìn giống cái các cậu ăn cơm thật khó chịu, từng miếng từng miếng nhỏ còn chưa đủ nhét kẽ răng!”. Carl nói xong trực tiếp đem cái bánh mật to khoảng 90 cm một phát nuốt vào, làm Đường Vũ có xúc động buồn nôn, chiếc bánh ngon đều thấy ngấy luôn, thú nhân này ăn luôn cơm kiểu này à?
“Cơm nước xong anh đi về đi”. Đường Vũ đem lời đuổi người nói ra miệng, cậu rút khăn tay lau miệng với 2 tay, nhẹ giọng nói với Carl.
Carl ngừng động tác ăn cơm, cả người trầm tĩnh xuống dưới thoạt nhìn như có cỗ hơi thở xơ xác tiêu điều rất khó hình dung, huyết tinh (mùi máu) làm trong lòng cậu hồi hộp, bất cứ lúc nào cũng làm tốt chuẩn bị chạy trốn vào không gian.
“Tôi biết rồi”. Hùng tộc thú nhân không nói thêm gì chính là lẳng lặng thu dọn sạch sẽ bàn ăn và cánh cửa trong phòng bị anh ta đụng hỏng, lại đưa bát cháo mới nấu cho cậu mới đi đến cạnh cửa, “Cháo này để cậu ăn buổi tối, cách liên lạc với tôi đã đưa vào quang não của cậu, cần gì liền liên lạc với tôi, tôi đi nhé”.
Cuối cùng đuổi hùng tộc thú nhân ra khỏi nhà thì Đường Vũ mới nhẹ nhàng thở ra, cậu vừa tới thú nhân thế giới còn chưa có thăm dò nơi này đã bị ép buộc cùng người bản xứ tiến hành trao đổi thân mật, áp lực đúng là rất lớn, sợ bị phát hiện có chỗ không hợp lý, may mắn anh ta chắc là không phát hiện cái gì, cũng không biết thú nhân thế giới sẽ đối xử với tồn tại kỳ dị tá thi hoàn hồn như thế nào.
Bánh đặc sản của hùng tộc mùi rất thơm ngon, đáng tiếc ăn nhiều có chút ngấy, xem ra đã quen với việc ăn nhạt nhiều năm rồi nên trong nhất thời rất khó thay đổi. Đường Vũ từ không gian lấy bộ trà cụ Thanh Hoa đặt trên bàn cơm, mở hộp trà ra, mùi thơm ngát xông vào mũi, hộp trà này là trà hoa lài mất nửa tháng cậu mới làm ra, gần đây cậu vẫn chịu đựng không uống hôm nay vừa lúc thích hợp pha 1 bình chống ngấy.
Trà hoa lài rất dễ phân biệt, thoạt nhìn giống lá thông, lông trắng rõ ràng, trà hoa lài ngon nhất là ngắt vào 10 ngày trước Thanh Minh*, chọn từng chồi 1, chồi trà dài 2 cm, trải qua chế biến thủ công có tay nghề cao, tinh khiết, tuyết đối là trân phẩm trong trà xanh.
*Thanh Minh: hay còn gọi là tảo mộ, vào khoảng tháng 3. Thanh Minh là ngày cúng mồ mả tổ tiên trong phong tục cua ng Hoa, nó là ngay thu 100 tình từ ngày Đông chí. (thanks Thủy Lưu Ly và Lãnh My đã giải thích cho Mèo)
Đầu tiên làm nóng chén trà, chờ nước sôi khoảng 80~90 độ rồi đổ vào ấm trà, lại đem nước đầu đổ đi, chờ pha nước thứ 2 ngâm 5 giây liền là có thể có trà ngon, lúc nước nóng 40~50 độ uống trà hương vị ngon nhất.
Đường Vũ cầm chén trà đến bên môi chậm rãi uống 1 ngụm, thoải mái thở dài, đời người a!.
Lúc này hùng tộc thú nhân canh giữ ở ngoài cửa nghi hoặc ngửi ngửi, tại sao mùi truyền đến cư nhiên có thể làm cho thú nguyên lực của anh có chút dấu hiệu tăng trưởng, chẳng lẽ gần đây có người dùng ma thực cấp cao?
Siêu hâm mộ!
Hùng tộc thú nhân tủi thân cắn một bánh mật ong, cha anh thích ăn giấm chua (ghen), đợi ngày anh tròn 18 tuổi trưởng thành sẽ không cho phép anh dùng ma thực mẹ anh ngưng kết ra, vài năm nay liều chết kiếm tiền để cưới giống cái nhưng lại đem hầu hết số tiền kiếm được đổi ma thực. Nghĩ đến cưới giống cái đột nhiên trong đầu xẹt qua khuôn mặt của Đường Vũ, làn da màu nâu khỏe mạnh của hùng tộc thú nhân hiện lên màu đỏ ửng khả nghi.