Chương 9: Đồng ý
Mặc dù Đường Hạo cũng rất bực mình khi bị Lâm Nhã chê bai, nhưng xác thực người anh có chút bẩn, vậy nên không thể làm gì hơn là đứng lên, đi vào phòng tắm.
Nơi này không có quần áo cho nam, anh đành mặc lại quần áo cũ. Làm xong hết thảy thì bên ngoài cũng đã được dọn dẹp gọn gàng, nữ nhân kia đang nấu thứ gì đó, mùi rất thơm.
Lâm Nhã thấy anh tắm rửa sạch sẽ trở lại thì quay đầu hỏi:
“Anh ăn mì không?”
Đường Hạo nhìn cô, đáp:
“Tôi chưa bao giờ ăn mì gói.”
Dứt lời, bụng đột nhiên phát ra âm thanh làm anh cứng đờ người. Tiệc tối chỉ lo uống rượu, sau đó còn “hoạt động mạnh” suốt đêm, bụng rỗng là chuyện rất bình thường.
Lâm Nhã không cho anh chút mặt mũi nào, cười nói:
“Đói còn cần liêm sỉ sao? Vậy anh nhịn đói rồi suy nghĩ về vấn đề của chúng ta đi nha, tôi ăn trước.”
Cô đem phần mì đơn giản bao gồm trứng, xúc xích và rau cải đặt xuống bàn nhỏ, ngồi ăn ngon lành. Tiếng húp mì sồn sột của cô làm Đường Hạo không thoải mái, anh đứng đó, liếc mắt ra ngoài cửa sổ, phát hiện nắng đã lên cao.
“Tôi về trước, sau khi nghĩ kỹ, tôi sẽ liên lạc với cô.”
Anh phải về thay uần áo khác, thêm nữa bụng cũng đang đau, không thể nhịn tiếp được.
Đường Hạo muốn đi, nhưng Lâm Nhã đâu để anh thực hiện được ý đồ đơn giản như thế, cô vừa nhai mì vừa nói:
“Sắp hết nửa tiếng thời gian suy nghĩ rồi, anh còn chưa trả lời tôi. Tôi không phải người có kiên nhẫn đâu, anh xem, ngộ nhỡ tôi lỡ tay gửi ảnh của anh cho tòa soạn nào đó, hay là gửi cho đối thủ của anh thì ~”
Cô kéo dài câu cuối, làm thân thể cao lớn hơi run lên, chắc là đang kìm nén cơn giận.
Đường Hạo đưa tay xoa trán, có chút nhức đầu với cô nàng này.
“Tôi không biết cô là ai, cô nghĩ tôi dám để cô ở cạnh mình sao? Chuyện làm thư ký cho tôi, cô nên từ bỏ đi.”
“Tôi tên Lâm Nhã, năm nay hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, việc gì cũng giỏi. Quan trọng hơn là, đêm qua tôi cứu anh và anh còn làm chuyện có lỗi với tôi đó, chẳng lẽ điều kiện đơn giản này thật sự không được sao? Lý lịch của tôi rất trong sạch.”
Cô nói không dứt miệng, tranh thủ thời gian giới thiệu về mình. Lúc nhắc đến chuyện đêm qua, cô còn hất cằm về phía Đường Hạo, hay nói đúng hơn là đang hất cằm chỉ về phía cái áo đang dính máu của anh.
Đường Hạo cúi đầu nhìn áo mình, ngẫm lại rồi đột nhiên nhếch miệng cười:
“Được rồi, tôi đồng ý với cô, nhưng tôi cũng có điều kiện của mình.”
“A? Anh đồng ý?”
Cô còn nghĩ sẽ phải tốn thêm rất nhiều nước miếng, nhưng Đường Hạo lại bất ngờ đáp ứng, sau đó cầm lấy áo vest rơi trên sàn lên mặc vào rồi tiếp:
“Hôm nay tôi còn có chuyện cần xử lý, buổi chiều đến công ty tìm tôi, chúng ta bàn thêm về hợp đồng.”
“Anh có lật lọng không đấy?”
Người nào đó đổi lại không yên tâm lắm trước thái độ thỏa hiệp của anh.
Đường Hạo dặn dò:
“Tôi nói được làm được. Cô tốt nhất không nên để lộ những tấm ảnh đó cho người khác biết.”
Anh cứ thế mở cửa bước ra ngoài, để lại Lâm Nhã ngơ ngác ngồi một chỗ ăn mì.
Chà, không ngờ mọi chuyện có thể thuận lợi thế này. Nhưng mà, cái nụ cười vừa rồi của anh ta có chút nguy hiểm, cô cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần đối phó với anh ta mới được. Ban đầu còn tức giận vì bị cô lừa gạt, về sau thì thay đổi 180 độ, có quỷ mới biết anh ta nghĩ gì.
Lâm Nhã ăn xong, cầm điện thoại lên gọi cho bạn tốt của cô, đêm qua cậu ấy hy sinh thân mình giúp cô tạo cơ hội, bây giờ thế nào rồi còn chưa biết. Thiên Tinh không phải nơi mà bọn họ có thể tùy tiện náo loạn, hậu quả của việc làm hỏng tâm trạng các vị khách quý vào đêm qua là… nộp phạt một số tiền khá lớn, cộng thêm tạm giam ba ngày.
[Làm sao bây giờ? Cậu lấy đâu ra số tiền lớn như thế? Nếu không bồi thường là tôi phải ngồi tù mấy tháng đó… huhu… bọn họ đáng sợ quá, còn không cho tôi ăn cơm nữa, cậu mau đến cứu tôi.]
“Được rồi, cậu đừng gấp, tôi sẽ đến đó ngay.”
Thay quần áo xong, Lâm Nhã ra ngoài mua chút đồ ăn ngon và mang đến đồn cảnh sát cho cậu bạn tốt của mình - Từ Côn.
Cô không biết người đứng phía sau Thiên Tinh là ai, nhưng để giữ vững danh tiếng bao năm của mình, người nọ sẽ không thật sự làm hại Từ Côn, cùng lắm phạt một chút. Cô sớm đoán được rồi, bất quá, số tiền mà bọn họ đòi bồi thường cũng quá lớn…
Từ Côn vừa ăn cơm vừa mếu máo:
“Cảm ơn cậu, bạn tốt, sau phi vụ này, cậu phải bù cho tôi đấy.”
“Đã biết, cậu cố gắng ở lại thêm một ngày, mai tôi sẽ đưa cậu ra khỏi đây.”
Sau khi đến thăm Từ Côn xong, Lâm Nhã bắt xe đi đến công ty Hải Đường - nơi làm việc của Đường Hạo. Hải Đường là tên của mẹ Đường Hạo, một nữ diễn viên khá nổi tiếng, về sau thì được bố của anh ta nhìn trúng, một bước trở thành phượng hoàng.
Công ty Hải Đường chuyên về thời trang, sản xuất quần áo và các loại phụ kiện khác, tuy không phải doanh nghiệp lớn nhất nhì nước, nhưng danh tiếng cực tốt. Ở thành phố N này, Hải Đường có rất ít đối thủ.
Lâm Nhã xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mắt. Cô nhìn bao nhiêu lần vẫn thấy thích cấu trúc độc đáo của nơi này. Chiều dài hơn trăm mét bao lấy một khoảng sân rộng, tựa như quảng trường cỡ nhỏ, tạo thành hình vòng cung. Từ cổng chính đi vào, cánh trái là nhà ăn, cánh phải có các quán cafe cửa kính, vừa nhìn đã biết đãi ngộ của nhân viên nơi này rất tốt. Ở giữa thì là nơi làm việc chính - công ty Hải Đường, trông không quá khoa trương, chỉ cao ba mươi tầng.
Lâm Nhã nắm trong tay thứ để uy hiếp Đường Hạo, chỉ là cô biết rõ, mấy tấm ảnh đơn giản này có tung ra cũng chỉ tạo được một chút scandal mà thôi, không ảnh hưởng nhiều đến công ty. Lý do chính khiến cô dám nói chuyện khó nghe với Đường Hạo là cô hiểu anh ta - một người vô cùng xem trọng danh tiếng của bản thân.
______________________________
Nơi này không có quần áo cho nam, anh đành mặc lại quần áo cũ. Làm xong hết thảy thì bên ngoài cũng đã được dọn dẹp gọn gàng, nữ nhân kia đang nấu thứ gì đó, mùi rất thơm.
Lâm Nhã thấy anh tắm rửa sạch sẽ trở lại thì quay đầu hỏi:
“Anh ăn mì không?”
Đường Hạo nhìn cô, đáp:
“Tôi chưa bao giờ ăn mì gói.”
Dứt lời, bụng đột nhiên phát ra âm thanh làm anh cứng đờ người. Tiệc tối chỉ lo uống rượu, sau đó còn “hoạt động mạnh” suốt đêm, bụng rỗng là chuyện rất bình thường.
Lâm Nhã không cho anh chút mặt mũi nào, cười nói:
“Đói còn cần liêm sỉ sao? Vậy anh nhịn đói rồi suy nghĩ về vấn đề của chúng ta đi nha, tôi ăn trước.”
Cô đem phần mì đơn giản bao gồm trứng, xúc xích và rau cải đặt xuống bàn nhỏ, ngồi ăn ngon lành. Tiếng húp mì sồn sột của cô làm Đường Hạo không thoải mái, anh đứng đó, liếc mắt ra ngoài cửa sổ, phát hiện nắng đã lên cao.
“Tôi về trước, sau khi nghĩ kỹ, tôi sẽ liên lạc với cô.”
Anh phải về thay uần áo khác, thêm nữa bụng cũng đang đau, không thể nhịn tiếp được.
Đường Hạo muốn đi, nhưng Lâm Nhã đâu để anh thực hiện được ý đồ đơn giản như thế, cô vừa nhai mì vừa nói:
“Sắp hết nửa tiếng thời gian suy nghĩ rồi, anh còn chưa trả lời tôi. Tôi không phải người có kiên nhẫn đâu, anh xem, ngộ nhỡ tôi lỡ tay gửi ảnh của anh cho tòa soạn nào đó, hay là gửi cho đối thủ của anh thì ~”
Cô kéo dài câu cuối, làm thân thể cao lớn hơi run lên, chắc là đang kìm nén cơn giận.
Đường Hạo đưa tay xoa trán, có chút nhức đầu với cô nàng này.
“Tôi không biết cô là ai, cô nghĩ tôi dám để cô ở cạnh mình sao? Chuyện làm thư ký cho tôi, cô nên từ bỏ đi.”
“Tôi tên Lâm Nhã, năm nay hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, việc gì cũng giỏi. Quan trọng hơn là, đêm qua tôi cứu anh và anh còn làm chuyện có lỗi với tôi đó, chẳng lẽ điều kiện đơn giản này thật sự không được sao? Lý lịch của tôi rất trong sạch.”
Cô nói không dứt miệng, tranh thủ thời gian giới thiệu về mình. Lúc nhắc đến chuyện đêm qua, cô còn hất cằm về phía Đường Hạo, hay nói đúng hơn là đang hất cằm chỉ về phía cái áo đang dính máu của anh.
Đường Hạo cúi đầu nhìn áo mình, ngẫm lại rồi đột nhiên nhếch miệng cười:
“Được rồi, tôi đồng ý với cô, nhưng tôi cũng có điều kiện của mình.”
“A? Anh đồng ý?”
Cô còn nghĩ sẽ phải tốn thêm rất nhiều nước miếng, nhưng Đường Hạo lại bất ngờ đáp ứng, sau đó cầm lấy áo vest rơi trên sàn lên mặc vào rồi tiếp:
“Hôm nay tôi còn có chuyện cần xử lý, buổi chiều đến công ty tìm tôi, chúng ta bàn thêm về hợp đồng.”
“Anh có lật lọng không đấy?”
Người nào đó đổi lại không yên tâm lắm trước thái độ thỏa hiệp của anh.
Đường Hạo dặn dò:
“Tôi nói được làm được. Cô tốt nhất không nên để lộ những tấm ảnh đó cho người khác biết.”
Anh cứ thế mở cửa bước ra ngoài, để lại Lâm Nhã ngơ ngác ngồi một chỗ ăn mì.
Chà, không ngờ mọi chuyện có thể thuận lợi thế này. Nhưng mà, cái nụ cười vừa rồi của anh ta có chút nguy hiểm, cô cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần đối phó với anh ta mới được. Ban đầu còn tức giận vì bị cô lừa gạt, về sau thì thay đổi 180 độ, có quỷ mới biết anh ta nghĩ gì.
Lâm Nhã ăn xong, cầm điện thoại lên gọi cho bạn tốt của cô, đêm qua cậu ấy hy sinh thân mình giúp cô tạo cơ hội, bây giờ thế nào rồi còn chưa biết. Thiên Tinh không phải nơi mà bọn họ có thể tùy tiện náo loạn, hậu quả của việc làm hỏng tâm trạng các vị khách quý vào đêm qua là… nộp phạt một số tiền khá lớn, cộng thêm tạm giam ba ngày.
[Làm sao bây giờ? Cậu lấy đâu ra số tiền lớn như thế? Nếu không bồi thường là tôi phải ngồi tù mấy tháng đó… huhu… bọn họ đáng sợ quá, còn không cho tôi ăn cơm nữa, cậu mau đến cứu tôi.]
“Được rồi, cậu đừng gấp, tôi sẽ đến đó ngay.”
Thay quần áo xong, Lâm Nhã ra ngoài mua chút đồ ăn ngon và mang đến đồn cảnh sát cho cậu bạn tốt của mình - Từ Côn.
Cô không biết người đứng phía sau Thiên Tinh là ai, nhưng để giữ vững danh tiếng bao năm của mình, người nọ sẽ không thật sự làm hại Từ Côn, cùng lắm phạt một chút. Cô sớm đoán được rồi, bất quá, số tiền mà bọn họ đòi bồi thường cũng quá lớn…
Từ Côn vừa ăn cơm vừa mếu máo:
“Cảm ơn cậu, bạn tốt, sau phi vụ này, cậu phải bù cho tôi đấy.”
“Đã biết, cậu cố gắng ở lại thêm một ngày, mai tôi sẽ đưa cậu ra khỏi đây.”
Sau khi đến thăm Từ Côn xong, Lâm Nhã bắt xe đi đến công ty Hải Đường - nơi làm việc của Đường Hạo. Hải Đường là tên của mẹ Đường Hạo, một nữ diễn viên khá nổi tiếng, về sau thì được bố của anh ta nhìn trúng, một bước trở thành phượng hoàng.
Công ty Hải Đường chuyên về thời trang, sản xuất quần áo và các loại phụ kiện khác, tuy không phải doanh nghiệp lớn nhất nhì nước, nhưng danh tiếng cực tốt. Ở thành phố N này, Hải Đường có rất ít đối thủ.
Lâm Nhã xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mắt. Cô nhìn bao nhiêu lần vẫn thấy thích cấu trúc độc đáo của nơi này. Chiều dài hơn trăm mét bao lấy một khoảng sân rộng, tựa như quảng trường cỡ nhỏ, tạo thành hình vòng cung. Từ cổng chính đi vào, cánh trái là nhà ăn, cánh phải có các quán cafe cửa kính, vừa nhìn đã biết đãi ngộ của nhân viên nơi này rất tốt. Ở giữa thì là nơi làm việc chính - công ty Hải Đường, trông không quá khoa trương, chỉ cao ba mươi tầng.
Lâm Nhã nắm trong tay thứ để uy hiếp Đường Hạo, chỉ là cô biết rõ, mấy tấm ảnh đơn giản này có tung ra cũng chỉ tạo được một chút scandal mà thôi, không ảnh hưởng nhiều đến công ty. Lý do chính khiến cô dám nói chuyện khó nghe với Đường Hạo là cô hiểu anh ta - một người vô cùng xem trọng danh tiếng của bản thân.
______________________________