Chương : 15
Địch Nãi trước tiên mang theo Phất Lôi cùng vài thú nhân đi đắp ống khói, sắp xếp người lực mớ tạp chất trong bùn ra, sau đó thêm chút cát mịn trong sông vào trộn đều.
Địch Nãi nhìn mớ cây tre bọn họ mang về, chọn ra một cây khá thô, dùng dao găm cắt thành một đoạn có chiều dài thích hợp rồi chọt thông những đốt tre, sau đó chỉ huy các thú nhân dựng nó ở phía sau lò.
Bởi vì sợ ống tre hun khói sẽ dễ bị nứt, Địch Nãi dứt khoát chỉ điểm cho bọn họ bôi một tầng bùn thật dày trên ống tre.
Sau khi làm xong ống khói, Địch Nãi kiểm tra thấy bùn trộn bên kia cũng không sai biệt lắm, bắt đầu ngồi xuống đất dạy mọi người làm.
Thực rõ ràng, trình độ thủ công của nhóm phi thú nhân đều rất tốt.
Cuối cùng thú nhân chọn làm những đồ vật lớn, phi thú nhân thì làm những món tinh xảo. Bọn họ có người thì làm theo bản mẫu của Địch Nãi cùng Phất Lôi, có người lại tự nghĩ ra hình dáng mới. Địch Nãi mặc kệ hình dáng, chỉ xem có hợp quy tắc hay không. Bóng loáng là duyệt, có thể trực tiếp mang vào hầm chứa hong khô. Không hợp quy tắc thì đập bể làm lại.
Người được chọn trên gương mặt đều vô thức lộ ra vui sướng. Dù sao ai cũng muốn sớm làm ra đồ gốm.
Rất nhanh, ngay cả lò lửa cũng chất đầy, Địch Nãi liền bảo dừng.
Những người chưa làm ra phôi gốm đều thất vọng, Địch Nãi đành phải an ủi, nói sau này còn nhiều cơ hội, bảo bọn họ chiều mai lại đến, lúc này mọi người mới lục đục rời đi.
Địch Nãi đứng lên, xoay xoay cánh tay có chút đau nhức. Làm thầy không dễ chút nào a!
Rất nhanh, Địch Nãi lại được Phất Lôi cõng về sơn động, Mã Cát chờ sẵn ở đó. Hắn nói với Phất Lôi, Bội Cách có việc tìm y, vì thế Phất Lôi lại bay qua sơn động Bội Cách.
Mã Cát đưa đồ gốm đã nung xong cho Địch Nãi xem. Cậu phát hiện hai cái bình làm đồ chua có một cái bị nứt, cái còn lại có thể xem là hoàn hảo. Địch Nãi thở phào, may mắn có một bình thành công.
Địch Nãi dùng dao găm cắt miếng số măng còn lại, bỏ vào bình gốm đã được rửa sạch cùng lau khô, sau đó lại đổ vào chút rượu nồng độ cao mà cậu mang theo, cuối cùng đậy kín lại, còn trét thêm một lớp nước bên mép bình đề phòng có khe hở. Sau khi làm xong, còn cố ý rắc một vòng tro xung quanh bình để tránh bị ngã.
Mã Cát ở bên cạnh nhìn không chớp mắt, thẳng đến khi Địch Nãi lam xong mới nhịn không được mở miệng hỏi: “Đây là thứ có thể ăn ngon sao?”
Địch Nãi kiên nhẫn đáp: “Đúng vậy, thứ này được gọi là măng chua, dùng làm món khai vị. Bất quá, phải tầm ba ngày nữa mới có thể lấy ra ăn.”
Mã Cát vẫn còn vấn đề: “Nga, vậy thứ giống như nước mà ngươi rót vào bình là gì vậy?”
“Đó là rượu, có thể uống. Để ta rót một chút cho ngươi nếm thử.” Địch Nãi tinh nghịch mỉm cưởi, dùng nắp rót một chút rượu cho Mã Cát.
Mã Cát sáp qua, hớp một ngụm vào miệng: “Khụ khụ khụ.” Ngay lập tức bị sặc, dùng sức mà ho khan, ngay cả nước mắt cũng chảy ra.
Thấy trò đùa dai thành công, Địch Nãi cao hứng vỗ bả vai Mã Cát cười ha hả: “Ngươi uống chưa quen đó thôi, kì thật rượu uống rất ngon! Về sau có cơ hội, ông ủ rượu nho cho ngươi uống. Bảo đảm ngươi sẽ thích.”
Phất Lôi rất nhanh đáp xuống, bỏ ra con dê núi đang ngậm trong miệng, sau khi biến hình thì khẩn cấp nói với Địch Nãi cùng Mã Cát: “Bội Cách mang thai! Ta sắp làm thúc thúc rồi!”
Địch Nãi cùng Mã Cát đều chúc mừng hắn. Địch Nãi không biết sao lại thế này, cứ cảm thấy có chút khác thường. Biết nơi này nam nhân có thể sinh đứa nhỏ nhưng thực sự tiếp xúc lại là một chuyện khác.
Mặc kệ nói thế nào, Bội Cách mà cậu gặp rõ ràng là một nam giới, hiện giờ lại thật sự đang mang thai. Tin tức này đối với Địch Nãi thật sự đủ kích thích.
Hưng phấn nói xong, Phất Lôi liền kéo con dê đi xử lý, chuẩn bị buổi tối ăn thịt dê nướng.
Địch Nãi cố ý dặn Phất Lôi mang gan dê về. Gan dê chính là thứ tốt a! Cậu định làm canh gan dê. Tuy không có gia vị nhưng chắc hẳn hương vị cũng không kém.
Địch Nãi còn nghĩ, đáng tiếc đó là dê núi, nếu có cừu thì có thể lấy lông nó làm quần áo a!
Bất quá cậu lại nghĩ, cho dù đó là cừu thì sao chứ, ông đây cũng đâu biết làm máy dệt, chỉ có thể bỏ phí.
Lúc thức ăn chuẩn bị xong, Tiểu Nhị cũng trở lại. Hai ngày nay nó thường xuyên chạy ra ngoài chơi, bất quá luôn đúng giờ trở về ăn cơm. Địch Nãi thấy người nó lành lặn không có dấu vết bị thương nên cũng mặc nó chạy loạn.
Chỉ chốc lát, ba người một thú càu nhàu ở cùng một chỗ ăn cơm rồi tự đi nghỉ ngơi.
Da dê Phất Lôi vẫn đưa cho Địch Nãi. Địch Nãi nghĩ nghĩ liền giao cho Mã Cát, bảo hắn mang về. Mã Cát thích làm mấy thứ này, da thú ở chỗ hắn mới được tận dụng tốt nhất!
Một đêm đảo mắt lại trôi qua.
Hôm nay bởi vì nung gốm phải chờ đến chiều nên buổi sáng cơ bản không có chuyện gì.
Sáng sớm Địch Nãi ở bờ sông dùng xà bông làm lúc trước hảo hảo gội đầu một phen, cảm thấy cả người đều thoải mái. Xem ra, hôm nào phải tìm nơi tắm táp một chút. Nói thật, nước sông trong vắt như thế nhưng không thể nào nhảy ùm xuống thỏa chí tắm táp một phen thật sự làm Địch Nãi buồn bực tới cực điểm.
Vốn cậu định buổi tối sẽ lén ra sông tắm rửa. Nhưng nơi này ánh trăng rất sáng làm cậu ngay cả một cơ hội cũng không tìm ra. Cậu nghĩ, nếu không muốn bị thú nhân đùa giỡn, kéo tới một trận phong ba không cần thiết thì vẫn nên an phận một chút.
Vì thế buổi tối Địch Nãi chỉ múc chút nước sông mang về lau người, cái quần lót duy nhất cũng được giặt sạch phơi trên nhánh cây trong sơn động, buổi sáng lại lấy mặc vào.
Trời vừa sớm là Phất Lôi lại tới, cho Địch Nãi mấy quả cam cùng trứng đã luộc chín.
Địch Nãi không chút khách sáo nhận lấy ăn luôn, sau đó lại chỉ huy Phất Lôi lấy một cây trong số đống tre các thú nhân mang về hôm qua về đây.
Phất Lôi cơ hồ không bao giờ từ chối yêu cầu của Địch Nãi, bất luận là chuyện gì cũng lập tức chạy đi làm, không hề lười biếng hay dây dưa kéo dài.
Địch Nãi thầm nghĩ, Phất Lôi đúng là bạn tốt, chiếu cố mình như vậy, sau này trở về nhất định sẽ rất nhớ y.
Sau khi lấy tre về, Địch Nãi dùng dao găm cẩn thận cắt chúng thành từng ống, vì thế trong sơn động lại có thêm một đống ống tre. Ống tre cũng là thứ tốt, rơi cũng không sợ vỡ, còn có thể chứa rất nhiều thứ!
Làm xong ống tre, Địch Nãi lại rảnh rỗi. Cậu bất mãn lầm bầm: ông đúng là số lao lực mà, nhàn rỗi một chút liền bực bội. Nếu Phất Lôi cũng không có việc gì, không bằng bảo y mang mình ra ngoài xem thử. Ăn thịt nướng nhiều ngày như vậy cũng ngán muốn chết rồi, ông phải nghĩ cách hái chút rau dại, ha hả, thuận tiện tìm thử xem có cây ớt không.
Phất Lôi nghe thấy yêu cầu của cậu thì cũng thật vui vẻ, Địch Nãi muốn cùng y một mình ra ngoài, kia có phải chứng tỏ Địch Nãi cũng có hảo cảm với y? Vì thế Phất Lôi liền mỉm cười, cười đến cả gương mặt đều sáng bừng.
Địch Nãi nhìn y cười mà có chút khó hiểu: người này, tự dưng cười tươi như thế làm gì? Chẳng lẽ vì muốn ăn đồ ông nấu? Bất quá, người này thật sự là đẹp trai rạng ngời a, nếu đi làm diễn viên nhất định sẽ làm một đống phụ nữ mê điếu đổ. Bất quá, ông cũng không kém a. Hắc hắc.
Địch Nãi cầm theo một tấm da thú rồi leo lên lưng Phất Lôi.
Kỳ thật đối với hình thú của Phất Lôi, Địch Nãi luôn cảm thấy y giống con chó ngao mà liên đội nuôi, nó rất hung dữ nhưng đối với người quen lại rất thân thiết. Cậu vuốt vuốt lớp lông bóng loáng trên lưng Phất Lôi, ân, thực mềm mại. Người Phất Lôi cũng sạch sẽ, ngửi rất dễ chịu. Hắc hắc, chờ chân lành lại, nhất định phải đánh thử một trận. Lúc ở quân đội, rất nhiều anh em đều từ đánh nhau mà ra.
Bất quá, Địch Nãi nhất định không ngờ, ở thế giới này giống đực cơ bản chỉ chở giống cái mình thích, mà giống cái nếu không có hảo cảm với giống đực sẽ không ngồi trên lưng đối phương.
Địch Nãi ngồi trên lưng Phất Lôi quan sát cây cối cùng thảo nguyên bên dưới, cảm thấy tâm tình sảng khoái vô cùng, quả thực muốn rống to một tiếng. Nhóm chiến hữu luôn nói xe nào mới là tốt nhất, xe mui trần phong cách nhất. Hắc hắc, nhưng có đủ phong cách bằng tọa kỵ này của ông không hả?
Đột nhiên nghĩ tới, Phất Lôi nhất định có thể xoay vòng như máy bay chiến đấu. Chậc, mình có thể thử nghiệm một chút không? Tuy đang bị thương một chân, bất quá chỉ cần cố gắng đừng đùng lực ở chân, chỉ giữ thăng bằng thôi là được.
Vì thế, cậu ôm chặt cổ Phất Lôi, hai chân kẹp chặt lưng Phất Lôi, nói to bên tai y: “Phất Lôi, làm thử mấy động tác yêu cầu cao đi?
Thấy Phất Lôi có vẻ như không hiểu, cậu lại nói: “Chính là xoay đó, xoay vòng vòng a, ngươi biết không?”
Phất Lôi không chút do dự chấp hành. Ở giữa không trung xoay vòng, lao xuống, động tác nối tiếp nhau hoàn toàn không hề trùng lắp.
Ha ha, quá sung sướng! Hệt như đang ở thiên đường vui chơi a!
Địch Nãi ngồi trên lưng Phất Lôi, cao hứng kêu ‘ấu ấu ấu’ thật to. Thẳng đến khi kiệt sức, có chút chịu không nổi mới gào lên bảo Phất Lôi dừng lại.
Phất Lôi đáp xuống thảo nguyên, thu cánh.
Địch Nãi thở hồng hộc từ trên lưng Phất Lôi lăn xuống, nằm ngửa trên cỏ mà thì thào: “Thực quá đã!” Lại khen Phất Lôi: “Phất Lôi, ngươi thật lợi hại a, so với máy bay chiến đầu còn mạnh hơn nhiều.”
Phất Lôi lắc lắc đầu, phát ra tiếng phì phì trong mũi, y hiểu Địch Nãi khen mình nhưng không hiểu máy bay chiến đấu là gì. Bất quá, nhìn giống cái vì kích động mà gương mặt đỏ bừng, y cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Địch Nãi đưa tay qua sờ sờ đầu y, nhớ lại: “Máy bay chiến đấu a, chính là một loại chim to bằng máy móc do con người điều khiển.”
Phất Lôi vẫn nghe không hiểu, đành không ý tới vấn đề này nữa. Y lăn hai vòng trên mặt đất rồi mới đứng lên hóa thành hình người, ngẩng đầu cảnh giác quan sát xung quanh.
Địch Nãi cũng đứng dậy, phát hiện bọn họ đang đứng trên một mảnh thảo nguyên. Cây cỏ ở đây dị thường tươi tốt, Địch Nãi nhớ tới con chim phun lửa mình gặp lần trước, liền hỏi Phất Lôi: “Phất Lôi, trước lúc ngươi cứu ta, ta có gặp một loại chim phun lửa trên thảo nguyên, đó là chim gì vậy?”
Phất Lôi có chút khẩn trương nhìn Địch Nãi: “Ngươi gặp phải loại chim này? Không bị thương chứ? Nó gọi là liệt hỏa điểu, có thể phun lửa, chúng ta rất khó tới gần để giết nó. Vì thế, tộc nhân thường không trêu chọc nó. Về sau nếu gặp loại chim này thì nhất định phải cẩn thận tránh đi.”
Địch Nãi gật gật đầu, sự lợi hại của liệt hỏa điểu cậu từng kiến thức qua. Nếu không có súng, chống lại nó Địch Nãi hoàn toàn không có phần thắng.
Địch Nãi phát hiện, hoàn cảnh địa lý nơi này quả thật tương tự Vân Nam, nhưng cũng có vài loại động thực vật trước kia cậu chưa từng thấy qua. Bất quá, cậu chỉ cần hái những loại rau dại mình biết là được.
Tìm kiếm khắp nơi trên thảo nguyên nhưng chỉ tìm được chút ngũ vị hương cùng ngải dầu. Vì thế lại bảo Phất Lôi đi vào trong rừng.
Trong đám cây cối, cậu hái được rất nhiều rau dại có thể ăn, càng đáng mừng chính là cậu không những tìm thấy ớt, còn hái được tiêu dại cùng hành hoang. Lần này, Địch Nãi thật sự rất vui vẻ.
Đáng tiếc chính là vui quá hóa buồn. Bởi vì quá hưng phấn lúc tìm thấy cây ớt nên Địch Nãi bấp chấp không có nạng đã nhảy lò cò đi hái, không ngờ mặt đất khá trơn, một phút lơ là liền trượt chân ngã sấp xuống. Cái chân vốn đã bị thương kia bị rể cây đâm vào bắp đùi, thủng một lỗ chảy máu.
Phất Lôi vì nghe lời Địch Nãi ngoan ngoãn hái tiêu dại nên không kịp đỡ cậu.
Nghe thấy tiếng Địch Nãi ngã xuống, Phất Lôi vội vàng chạy tới đỡ cậu ngồi dậy, sau đó đau lòng ngồi xổm xuống, nâng chân cậu lên kiểm tra. Ống quần bị kéo lên, có thể nhìn thấy vết thương nổi bật trên bắp chân săn chắc. Miệng vết thương không sâu nhưng hơi dài.
Phất Lôi đột nhiên cúi đầu làm một việc kích thích đến mức Địch Nãi run bắn cả người, da gà toàn thân đều trỗi dậy.
Hoàn Chương 15.
Địch Nãi nhìn mớ cây tre bọn họ mang về, chọn ra một cây khá thô, dùng dao găm cắt thành một đoạn có chiều dài thích hợp rồi chọt thông những đốt tre, sau đó chỉ huy các thú nhân dựng nó ở phía sau lò.
Bởi vì sợ ống tre hun khói sẽ dễ bị nứt, Địch Nãi dứt khoát chỉ điểm cho bọn họ bôi một tầng bùn thật dày trên ống tre.
Sau khi làm xong ống khói, Địch Nãi kiểm tra thấy bùn trộn bên kia cũng không sai biệt lắm, bắt đầu ngồi xuống đất dạy mọi người làm.
Thực rõ ràng, trình độ thủ công của nhóm phi thú nhân đều rất tốt.
Cuối cùng thú nhân chọn làm những đồ vật lớn, phi thú nhân thì làm những món tinh xảo. Bọn họ có người thì làm theo bản mẫu của Địch Nãi cùng Phất Lôi, có người lại tự nghĩ ra hình dáng mới. Địch Nãi mặc kệ hình dáng, chỉ xem có hợp quy tắc hay không. Bóng loáng là duyệt, có thể trực tiếp mang vào hầm chứa hong khô. Không hợp quy tắc thì đập bể làm lại.
Người được chọn trên gương mặt đều vô thức lộ ra vui sướng. Dù sao ai cũng muốn sớm làm ra đồ gốm.
Rất nhanh, ngay cả lò lửa cũng chất đầy, Địch Nãi liền bảo dừng.
Những người chưa làm ra phôi gốm đều thất vọng, Địch Nãi đành phải an ủi, nói sau này còn nhiều cơ hội, bảo bọn họ chiều mai lại đến, lúc này mọi người mới lục đục rời đi.
Địch Nãi đứng lên, xoay xoay cánh tay có chút đau nhức. Làm thầy không dễ chút nào a!
Rất nhanh, Địch Nãi lại được Phất Lôi cõng về sơn động, Mã Cát chờ sẵn ở đó. Hắn nói với Phất Lôi, Bội Cách có việc tìm y, vì thế Phất Lôi lại bay qua sơn động Bội Cách.
Mã Cát đưa đồ gốm đã nung xong cho Địch Nãi xem. Cậu phát hiện hai cái bình làm đồ chua có một cái bị nứt, cái còn lại có thể xem là hoàn hảo. Địch Nãi thở phào, may mắn có một bình thành công.
Địch Nãi dùng dao găm cắt miếng số măng còn lại, bỏ vào bình gốm đã được rửa sạch cùng lau khô, sau đó lại đổ vào chút rượu nồng độ cao mà cậu mang theo, cuối cùng đậy kín lại, còn trét thêm một lớp nước bên mép bình đề phòng có khe hở. Sau khi làm xong, còn cố ý rắc một vòng tro xung quanh bình để tránh bị ngã.
Mã Cát ở bên cạnh nhìn không chớp mắt, thẳng đến khi Địch Nãi lam xong mới nhịn không được mở miệng hỏi: “Đây là thứ có thể ăn ngon sao?”
Địch Nãi kiên nhẫn đáp: “Đúng vậy, thứ này được gọi là măng chua, dùng làm món khai vị. Bất quá, phải tầm ba ngày nữa mới có thể lấy ra ăn.”
Mã Cát vẫn còn vấn đề: “Nga, vậy thứ giống như nước mà ngươi rót vào bình là gì vậy?”
“Đó là rượu, có thể uống. Để ta rót một chút cho ngươi nếm thử.” Địch Nãi tinh nghịch mỉm cưởi, dùng nắp rót một chút rượu cho Mã Cát.
Mã Cát sáp qua, hớp một ngụm vào miệng: “Khụ khụ khụ.” Ngay lập tức bị sặc, dùng sức mà ho khan, ngay cả nước mắt cũng chảy ra.
Thấy trò đùa dai thành công, Địch Nãi cao hứng vỗ bả vai Mã Cát cười ha hả: “Ngươi uống chưa quen đó thôi, kì thật rượu uống rất ngon! Về sau có cơ hội, ông ủ rượu nho cho ngươi uống. Bảo đảm ngươi sẽ thích.”
Phất Lôi rất nhanh đáp xuống, bỏ ra con dê núi đang ngậm trong miệng, sau khi biến hình thì khẩn cấp nói với Địch Nãi cùng Mã Cát: “Bội Cách mang thai! Ta sắp làm thúc thúc rồi!”
Địch Nãi cùng Mã Cát đều chúc mừng hắn. Địch Nãi không biết sao lại thế này, cứ cảm thấy có chút khác thường. Biết nơi này nam nhân có thể sinh đứa nhỏ nhưng thực sự tiếp xúc lại là một chuyện khác.
Mặc kệ nói thế nào, Bội Cách mà cậu gặp rõ ràng là một nam giới, hiện giờ lại thật sự đang mang thai. Tin tức này đối với Địch Nãi thật sự đủ kích thích.
Hưng phấn nói xong, Phất Lôi liền kéo con dê đi xử lý, chuẩn bị buổi tối ăn thịt dê nướng.
Địch Nãi cố ý dặn Phất Lôi mang gan dê về. Gan dê chính là thứ tốt a! Cậu định làm canh gan dê. Tuy không có gia vị nhưng chắc hẳn hương vị cũng không kém.
Địch Nãi còn nghĩ, đáng tiếc đó là dê núi, nếu có cừu thì có thể lấy lông nó làm quần áo a!
Bất quá cậu lại nghĩ, cho dù đó là cừu thì sao chứ, ông đây cũng đâu biết làm máy dệt, chỉ có thể bỏ phí.
Lúc thức ăn chuẩn bị xong, Tiểu Nhị cũng trở lại. Hai ngày nay nó thường xuyên chạy ra ngoài chơi, bất quá luôn đúng giờ trở về ăn cơm. Địch Nãi thấy người nó lành lặn không có dấu vết bị thương nên cũng mặc nó chạy loạn.
Chỉ chốc lát, ba người một thú càu nhàu ở cùng một chỗ ăn cơm rồi tự đi nghỉ ngơi.
Da dê Phất Lôi vẫn đưa cho Địch Nãi. Địch Nãi nghĩ nghĩ liền giao cho Mã Cát, bảo hắn mang về. Mã Cát thích làm mấy thứ này, da thú ở chỗ hắn mới được tận dụng tốt nhất!
Một đêm đảo mắt lại trôi qua.
Hôm nay bởi vì nung gốm phải chờ đến chiều nên buổi sáng cơ bản không có chuyện gì.
Sáng sớm Địch Nãi ở bờ sông dùng xà bông làm lúc trước hảo hảo gội đầu một phen, cảm thấy cả người đều thoải mái. Xem ra, hôm nào phải tìm nơi tắm táp một chút. Nói thật, nước sông trong vắt như thế nhưng không thể nào nhảy ùm xuống thỏa chí tắm táp một phen thật sự làm Địch Nãi buồn bực tới cực điểm.
Vốn cậu định buổi tối sẽ lén ra sông tắm rửa. Nhưng nơi này ánh trăng rất sáng làm cậu ngay cả một cơ hội cũng không tìm ra. Cậu nghĩ, nếu không muốn bị thú nhân đùa giỡn, kéo tới một trận phong ba không cần thiết thì vẫn nên an phận một chút.
Vì thế buổi tối Địch Nãi chỉ múc chút nước sông mang về lau người, cái quần lót duy nhất cũng được giặt sạch phơi trên nhánh cây trong sơn động, buổi sáng lại lấy mặc vào.
Trời vừa sớm là Phất Lôi lại tới, cho Địch Nãi mấy quả cam cùng trứng đã luộc chín.
Địch Nãi không chút khách sáo nhận lấy ăn luôn, sau đó lại chỉ huy Phất Lôi lấy một cây trong số đống tre các thú nhân mang về hôm qua về đây.
Phất Lôi cơ hồ không bao giờ từ chối yêu cầu của Địch Nãi, bất luận là chuyện gì cũng lập tức chạy đi làm, không hề lười biếng hay dây dưa kéo dài.
Địch Nãi thầm nghĩ, Phất Lôi đúng là bạn tốt, chiếu cố mình như vậy, sau này trở về nhất định sẽ rất nhớ y.
Sau khi lấy tre về, Địch Nãi dùng dao găm cẩn thận cắt chúng thành từng ống, vì thế trong sơn động lại có thêm một đống ống tre. Ống tre cũng là thứ tốt, rơi cũng không sợ vỡ, còn có thể chứa rất nhiều thứ!
Làm xong ống tre, Địch Nãi lại rảnh rỗi. Cậu bất mãn lầm bầm: ông đúng là số lao lực mà, nhàn rỗi một chút liền bực bội. Nếu Phất Lôi cũng không có việc gì, không bằng bảo y mang mình ra ngoài xem thử. Ăn thịt nướng nhiều ngày như vậy cũng ngán muốn chết rồi, ông phải nghĩ cách hái chút rau dại, ha hả, thuận tiện tìm thử xem có cây ớt không.
Phất Lôi nghe thấy yêu cầu của cậu thì cũng thật vui vẻ, Địch Nãi muốn cùng y một mình ra ngoài, kia có phải chứng tỏ Địch Nãi cũng có hảo cảm với y? Vì thế Phất Lôi liền mỉm cười, cười đến cả gương mặt đều sáng bừng.
Địch Nãi nhìn y cười mà có chút khó hiểu: người này, tự dưng cười tươi như thế làm gì? Chẳng lẽ vì muốn ăn đồ ông nấu? Bất quá, người này thật sự là đẹp trai rạng ngời a, nếu đi làm diễn viên nhất định sẽ làm một đống phụ nữ mê điếu đổ. Bất quá, ông cũng không kém a. Hắc hắc.
Địch Nãi cầm theo một tấm da thú rồi leo lên lưng Phất Lôi.
Kỳ thật đối với hình thú của Phất Lôi, Địch Nãi luôn cảm thấy y giống con chó ngao mà liên đội nuôi, nó rất hung dữ nhưng đối với người quen lại rất thân thiết. Cậu vuốt vuốt lớp lông bóng loáng trên lưng Phất Lôi, ân, thực mềm mại. Người Phất Lôi cũng sạch sẽ, ngửi rất dễ chịu. Hắc hắc, chờ chân lành lại, nhất định phải đánh thử một trận. Lúc ở quân đội, rất nhiều anh em đều từ đánh nhau mà ra.
Bất quá, Địch Nãi nhất định không ngờ, ở thế giới này giống đực cơ bản chỉ chở giống cái mình thích, mà giống cái nếu không có hảo cảm với giống đực sẽ không ngồi trên lưng đối phương.
Địch Nãi ngồi trên lưng Phất Lôi quan sát cây cối cùng thảo nguyên bên dưới, cảm thấy tâm tình sảng khoái vô cùng, quả thực muốn rống to một tiếng. Nhóm chiến hữu luôn nói xe nào mới là tốt nhất, xe mui trần phong cách nhất. Hắc hắc, nhưng có đủ phong cách bằng tọa kỵ này của ông không hả?
Đột nhiên nghĩ tới, Phất Lôi nhất định có thể xoay vòng như máy bay chiến đấu. Chậc, mình có thể thử nghiệm một chút không? Tuy đang bị thương một chân, bất quá chỉ cần cố gắng đừng đùng lực ở chân, chỉ giữ thăng bằng thôi là được.
Vì thế, cậu ôm chặt cổ Phất Lôi, hai chân kẹp chặt lưng Phất Lôi, nói to bên tai y: “Phất Lôi, làm thử mấy động tác yêu cầu cao đi?
Thấy Phất Lôi có vẻ như không hiểu, cậu lại nói: “Chính là xoay đó, xoay vòng vòng a, ngươi biết không?”
Phất Lôi không chút do dự chấp hành. Ở giữa không trung xoay vòng, lao xuống, động tác nối tiếp nhau hoàn toàn không hề trùng lắp.
Ha ha, quá sung sướng! Hệt như đang ở thiên đường vui chơi a!
Địch Nãi ngồi trên lưng Phất Lôi, cao hứng kêu ‘ấu ấu ấu’ thật to. Thẳng đến khi kiệt sức, có chút chịu không nổi mới gào lên bảo Phất Lôi dừng lại.
Phất Lôi đáp xuống thảo nguyên, thu cánh.
Địch Nãi thở hồng hộc từ trên lưng Phất Lôi lăn xuống, nằm ngửa trên cỏ mà thì thào: “Thực quá đã!” Lại khen Phất Lôi: “Phất Lôi, ngươi thật lợi hại a, so với máy bay chiến đầu còn mạnh hơn nhiều.”
Phất Lôi lắc lắc đầu, phát ra tiếng phì phì trong mũi, y hiểu Địch Nãi khen mình nhưng không hiểu máy bay chiến đấu là gì. Bất quá, nhìn giống cái vì kích động mà gương mặt đỏ bừng, y cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Địch Nãi đưa tay qua sờ sờ đầu y, nhớ lại: “Máy bay chiến đấu a, chính là một loại chim to bằng máy móc do con người điều khiển.”
Phất Lôi vẫn nghe không hiểu, đành không ý tới vấn đề này nữa. Y lăn hai vòng trên mặt đất rồi mới đứng lên hóa thành hình người, ngẩng đầu cảnh giác quan sát xung quanh.
Địch Nãi cũng đứng dậy, phát hiện bọn họ đang đứng trên một mảnh thảo nguyên. Cây cỏ ở đây dị thường tươi tốt, Địch Nãi nhớ tới con chim phun lửa mình gặp lần trước, liền hỏi Phất Lôi: “Phất Lôi, trước lúc ngươi cứu ta, ta có gặp một loại chim phun lửa trên thảo nguyên, đó là chim gì vậy?”
Phất Lôi có chút khẩn trương nhìn Địch Nãi: “Ngươi gặp phải loại chim này? Không bị thương chứ? Nó gọi là liệt hỏa điểu, có thể phun lửa, chúng ta rất khó tới gần để giết nó. Vì thế, tộc nhân thường không trêu chọc nó. Về sau nếu gặp loại chim này thì nhất định phải cẩn thận tránh đi.”
Địch Nãi gật gật đầu, sự lợi hại của liệt hỏa điểu cậu từng kiến thức qua. Nếu không có súng, chống lại nó Địch Nãi hoàn toàn không có phần thắng.
Địch Nãi phát hiện, hoàn cảnh địa lý nơi này quả thật tương tự Vân Nam, nhưng cũng có vài loại động thực vật trước kia cậu chưa từng thấy qua. Bất quá, cậu chỉ cần hái những loại rau dại mình biết là được.
Tìm kiếm khắp nơi trên thảo nguyên nhưng chỉ tìm được chút ngũ vị hương cùng ngải dầu. Vì thế lại bảo Phất Lôi đi vào trong rừng.
Trong đám cây cối, cậu hái được rất nhiều rau dại có thể ăn, càng đáng mừng chính là cậu không những tìm thấy ớt, còn hái được tiêu dại cùng hành hoang. Lần này, Địch Nãi thật sự rất vui vẻ.
Đáng tiếc chính là vui quá hóa buồn. Bởi vì quá hưng phấn lúc tìm thấy cây ớt nên Địch Nãi bấp chấp không có nạng đã nhảy lò cò đi hái, không ngờ mặt đất khá trơn, một phút lơ là liền trượt chân ngã sấp xuống. Cái chân vốn đã bị thương kia bị rể cây đâm vào bắp đùi, thủng một lỗ chảy máu.
Phất Lôi vì nghe lời Địch Nãi ngoan ngoãn hái tiêu dại nên không kịp đỡ cậu.
Nghe thấy tiếng Địch Nãi ngã xuống, Phất Lôi vội vàng chạy tới đỡ cậu ngồi dậy, sau đó đau lòng ngồi xổm xuống, nâng chân cậu lên kiểm tra. Ống quần bị kéo lên, có thể nhìn thấy vết thương nổi bật trên bắp chân săn chắc. Miệng vết thương không sâu nhưng hơi dài.
Phất Lôi đột nhiên cúi đầu làm một việc kích thích đến mức Địch Nãi run bắn cả người, da gà toàn thân đều trỗi dậy.
Hoàn Chương 15.