Chương : 41
“Như thế nào vẫn chưa ra? Hay là muốn ta tự mình mời ngươi ra.”
Ánh mắt lạnh lùng liếc về phía bóng đen chỗ tối kia, lén lút làm cái gì vậy? Con ngươi đen chợt loé lên vẻ trào phúng rồi biến mất, khoé miệng gợi lên cười nhạo, hai tay vòng lên nhau, làm điểm tựa cho đầu
Thần sắc thoải mái thích ý, khuôn mặt lại tràn ngập vẻ lạnh lẽo, từ khoảng khắc hắn thức tỉnh, liền nhận thấy ở chỗ kia có ẩn nấp một hơi thở, nhưng thần sắc Thác Bạt lại rất tự nhiên, giống như không nhận thấy chỗ kia có người đang ẩn nấp.
Không thể phủ nhận, thân thể hắn sau khi chuyển hoá, cảm giác của hắn tăng lên vài cấp, nhưng hắn vẫn như trước chưa phải là đối thủ của Thác Bạt, nhưng người tới lại có thể giấu diếm được Thác Bạt, chỉ có duy nhất một cách giải thích đó chính là Thác Bạt cũng không hề xa lạ với hơi thở này.
Nói là xa lạ, có lẽ nên nói đúng hơn là quen thuộc, chỉ có khi đối mặt với người quen, người ta mới có thể theo bản năng mà dỡ bỏ phòng bị.
Mang theo đáy lòng nghi hoặc, Trầm Lăng ngữ khí lạnh lẽo đạm mạc, sát khí nồng đậm hướng thẳng về phía bóng đen kia, cánh tay cảnh giác nắm chặt dao giải phẫu, ngấm ngầm đề phòng kẻ kia.
“Ngươi thế nào lại phát hiện ra ta? Công phu Bế khí đến ngay cả thúc thúc cũng không phát hiện được đi, hừ! Quả nhiên là yêu nghiệt, không những mê hoặc thúc thúc, còn cùng giống đực của Dực Xà tộc, Vũ Linh tộc thông đồng với nhau nữa. ”
Tiếng nói non nớt, nhu nhu ngọt nị. Vóc dáng không cao, hai má trắng nõn cùng dôi trà mâu chớp chớp, mái tóc màu xám dài ngang vai có một ít áp sát hai gò má, khuôn mặt tròn tròn đáng yêu, phẫn uất nhìn chằm chằm Trầm Lăng
Rõ ràng là tò mò, lại ra vẻ rụt rè, làm ra thần thái hung tợn trừng mắt với Trầm Lăng, đôi môi thuỷ nhuận phấn nộn, nhếch lên như tố cáo uỷ khuất to lớn, da thú trên người được mặc gọn gàng, lộ ra tứ chi cân xứng trắng noãn, trên chân là một đôi da thú, buộc chặt lộ ra mười đầu ngón chân xinh xinh.
Đối với những vật khả ái, Trầm Lăng luôn luôn không có bao nhiêu tự chủ, hơn nữa với tiểu thú nhân giống như con mèo con đáng yêu, khẽ động chạm sẽ xù lông này, đôi ngươi trà mâu khác với ánh mắt luôn hồn nhiên trong suốt của Thác Bạt, đôi mắt kia tròn trịa, vì tức giận mà trợn tròn, đáy mắt và vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ.
Thân mình bán cung, làm ra tư thế chuẩn bị công kích, thân cao trừng một mét, trong tay cầm một nhánh cây dài nhỏ, chỉ vào Trầm Lăng đang nửa tựa trên giường, hai cái chân ngắn ngủi căng cứng, giống như tuỳ thời đều xông lên cùng Trầm Lăng liều mạng.
Bị sát khí nồng đậm của Trầm Lăng áp chế, thân mình nhỏ gầy run nhè nhẹ, đến ngay cả nhánh cây đang cầm trong cánh tay kia cũng có chút cầm không nổi, cắn chặt môi, quật cường trừng mắt nhìn Trầm Lăng, như thế nào cũng không nguyện nhận thua, đáy mắt nhanh chóng co rút tiết lộ ý niệm chân thật trong nội tâm bé. Bé sợ hãi, sợ hãi cái giống cái đang tựa vào đầu giường kia.
Rõ ràng chỉ là giống cái, vì cái gì lại có được sát khí lợi haị như vậy, so với các giống đực trong tộc của bé không hề thua kém chút nào.
Thác Lạt nhẹ nhàng nuốt nước miếng, âm thầm hối hận bản thân vì xúc động, không chịu hỏi rõ toàn bộ tình huống đã chạy vội tới đây, bất quá Cáp Đặc thu thập tình báo như thế nào, cái gì là tên đó trừ bỏ mặt, cùng giống cái bình thường còn kém mấy phần.
Thác Lạt thực sự là ngay cả ý định làm thịt Cấp Đặc cũng đã nổi lên trong đầu, cách cửa sổ phẫn uất trừng Trầm Lăng, đến ngay cả khí lực chạy trốn cũng dậy không nổi, thân mình cứng ngắc vẫn trừng to hai mắt nhìn chăm chú vào giống cái mảnh mai trong phòng
Lúc này ai dám nói cái giống cái kia mảnh mai, Thác Lạt tuyệt đối sẽ hung hăng giơ ngón giữa lên khinh bỉ y, nhánh cây trong tay cũng sẽ không do dự chém chết y, đâm chết y ….. Các loại ý niệm này đều hỗn loạn thổi qua trong đầu.
“Tiến vào.”
Lạnh lùng phun ra hai chữ, con ngươi đen của Trầm Lăng giống như mang theo hơi thở ma mị, làm cho người ta không đành lòng làm trái ý hắn, Thác Lạc cương thân mình, thong thả đi tới, qua tới cửa sổ, liền chậm rãi leo vào.
Đi tới trước mặt Trầm Lăng, trà mâu tràn đầy khiếp đảm, sợ hãi trừng trụ Trầm Lăng, đôi mắt giống như đang chất vấn Trầm Lăng, đến tột cùng đã dùng ma pháp gì, thế nhưng lại làm cho bé thuận theo ý hắn đi vào, lại còn đi tới trước mặt hắn
“Ngươi, ngươi là ác ma. Ta phải nói với Thác Bạt thúc thúc, để thúc thúc đem ngươi trục xuất khỏi tộc”
Thác Lạc lắp bắp nói xong, tiểu thân mình hơi hơi cuồn cuộn, trà mâu trừng lên càng to, càng lớn hơn nữa. Ở đỉnh đầu giống như xuất hiện một đôi tai, đang nhẹ nhàng lay lay cảnh giác, hùng dũng oai vệ gương nanh múa vuốt đối với Trầm Lăng rống to.
Càng nhìn gần tựa hồ càng thấy đáng yêu hơn, Trầm Lăng thú vị mười phần nhìn chằm chằm vào Thác Lạc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm, khoé miệng gợi lên một nụ cười không chút hảo ý, bàn tay liền vươn ra ngoài hướng về phía Thác Lạc, không chút do dự rơi xuống đỉnh đầu bé, nhẹ nhàng xoa.
Thác Lạt bị tay Trầm Lăng vuốt ve rối loạn, trừng to mắt, hổn hển hướng về Trầm Lăng rống to “Đáng chết, ngươi làm gì thế! đừng cò động cút liền chạm vào đầu giống đực, làm Ám Dạ tộc tộc trưởng tương lai, ta là để cho ngươi có thể chạm sao?”
Ngẩng cao đầu nâng cao tiếng nói, chán ghét trừng Trầm Lăng, một bên nhanh chóng vuốt ve chỗ tóc bị Trầm Lăng làm rối bù, miệng lại không ngừng lầm bầm nguyền rủa, trong đôi mắt thực to kia tràn đầy phẫn uất sát ý.
Bị Thác Lạc gạt tay, Trầm Lăng cũng không sinh khí, ngược lại thú vị dào dạt nhìn chằm chằm tiểu bất điểm trước mắt, gọi là tiểu bất điểm một chút cũng không sai, dù sao lúc tới thời không này thú nhân trái phải không là một mét chín, thì là hai mét. Thân thể cường tráng, to lớn khổng võ hữu lực. Tiểu thú nhân trước mắt này than cao không tới một mét, tròn tròn phì phì, khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo một chút nộn nộn của trẻ con, tiếng nói nhu nhu, lại không hề có lực sát thương.
Chỉ khẽ chọc một cái sẽ xù lông, đôi mắt to màu trà kia tựa như một con mèo màu cà phê biếng nhác, cao quý lại tao nhã, làm cho người ta không nhịn được mà muốn đùa, nhanh chóng di động thân mình, phút chốc đem Thác Lạc đối diện kéo vào trong lòng, hai tay nhanh nhẹ tập kích hai má Thác Lạc, vừa lòng chà đáp hai miếng thịt béo ở hai bên sườn mặt, trắng nõn mềm mại, thuỷ nộn nộn, trắng mịn. hồng hào.
Trầm Lăng hé môi, mặt lạnh cười lớn, nhướn mày nhìn tiểu thú nhân trong lòng, nhìn hai má cùng cái cổ của Thác Lạc, bị nhéo đỏ bừng, hứng trí tăng cao, vươn tay nhéo tiếp.
“Uy, tiểu bất điểm ngươi tên là gì? Ai sai ngươi tới giám thị ta, nói mau, không nói thì chờ đại hình hầu hạ nga.”Trầm Lăng tặc lưỡi hề hề cười, khoé miệng gợi lên tươi cười quỷ dị, làm bé Thác Lạc đối diện nhất thời sợ tới mức không nhẹ
Cương thân mình, trợn to con mắt, há to mồm, trả lời “Ngẫu mới không nói tên ngẫu là gì, nãi nhanh buông tay, nhéo đau quá đi!” Cái mặt bị Trầm Lăng chà đạp mãnh liệt, khiến lời than vãn trong miệng kia căn bản là nói không thành câu. (Ngẫu / Nãi : nghe rất hay lên mình giữ nguyên theo cách xưng hô của bé)
“Như thế nào, không nói sao? Kia về sau liền kêu ngươi là tiểu bất điểm cũng tốt, dù sao…” Ánh mắt miệt thị, khinh khi nhìn lướt qua Thác Lạc, thần sắc khinh thị kia không cần nói tiếp cũng biết, nói tiếp “Dù sao, với tiểu thân thể này, cũng không tới hai lượng thịt, gọi tiểu bất điểm cũng không sai, nho nhỏ, khi khi dễ mới thấy thú vị”
“Nãi buông tay, có nghe không.”
Thác Lạc hổn hển giãy dụa, khả như thế nào cũng giãy không ra, nhất thời khiến hai con mắt đỏ bừng, bé là Ám Dạ tộc tộc trưởng tương lai, như thế nào lại có thể có cái danh tự không chút uy phong như vậy.
“Ngẫu kêu Thác Lạc, nãi mau buông tay, bằng không, ngẫu gọi Cáp Đặc chém ngươi, có nghe không.” Thác Lạc khó thở, liền nhớ tới Cáp Đặc tối thân cận, Thác Bạt bé không dám gọi, bất quá Cáp Đặc thực sẽ nghe theo lời bé, bé nói cái gì, cho tới giờ còn chưa thấy Cáp Đặc cự tuyệt qua, giống cái chết tiệt, dám nhéo mặt bé, bé tuyệt đối sẽ không cho hắn sống yên ổn. (xin hỏi 2 bé có gian tình gì ko?????????????)
“Con quay, ta có lạc đà a, vẫn dọi tiểu bất điểm nghe hay hơn, uy! Tiểu bất điểm, ta mệt rồi, nhanh nhanh tới bóp vai cho ta, banừg không — ta gọi Thác Bạt tới, ta cũng không biết có thể nói ra cái gì không nên nói hay không? Tỷ như, có ai đó nói muốn cho người tới chém ta a.”
Ngồi ngay ngắn trên giường gỗ, hai chân vắt chéo lên nhau, kéo da thú tuỳ ý khoác lên mình, hồng ngân trên người tuy biến đi gần hết, nhưng ít nhiều vẫn có thể nhìn ra một chút. Tràn đầy tình sắc ái muội
“Ngươi…..”Thác Lạc khẩn trương che hai gò má, thở phì phì trừng mắt ngó Trầm Lăng, đáy mắt tức giận như muốn xông lên hành hung Trầm Lăng một trận, bất quá cái ý niệm này bé cũng chỉ dám nghĩ mà thôi.
“Ta làm sao, Thác……”
Trầm Lăng vừa định đối với ngoài cửa hô to, Thác Lạc đã chạy nhanh tới vươn tay che kín miệng Trầm Lăng, không cho hắn mở miệng, ánh mắt suy tính, tiểu thân thể gắt gao che lại Trầm Lăng, thần sắc bất an nhìn ra ngoài cửa, xác nhận an toàn mới quay đầu lại.
Trầm Lăng nhướn mày, thân thủ chỉ vào cái tay nhỏ bé đang che miệng hắn, không có hảo ý vươn đầu lưỡi, đụng chạm lòng bàn tay của Thác Lạc, nhất thời doạ Thác Lạc nhảy dựng lên, thất kinh trừng Trầm Lăng
“Ngươi, ngươi… Lưu manh đùa giỡn!” Thác Lạc vội vàng ôm lấy mình, hung tợn trừng Trầm Lăng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ ửng, ánh mắt nồng đậm đầy ý xấu hổ, ánh mắt hung hãn không khỏi yếu đi vài phần.
Hai tay ôm chặt lấy nhau, hận không thể đem toàn bộ thân thể lùi về sau, cắn chặt môi, giống như vừa chịu phải uỷ khuất rất lớn.
Trầm Lăng nhìn thấy Thác Lạc hành động như vậy, khoé mắt giật giật vài cái, hắn ở thời điểm kia làm chuyện người người oán trách, lại còn đem tiểu bất điểm doạ thành như vậy, nhìn Thác Lạc luýnh quýnh phòng bị, hành động nan giải kia biến hắn trở thành bọn buôn người dụ dỗ tiểu hài tử.
Nhất thời Trầm Lăng liền bị cái ý nghĩ này của mình oanh tạc không nhẹ, tà mắt quét sang đánh giá Thác Lạc, quyết đoán lắc đầu, tỏ vẻ hắn không phải loại có khẩu vị kia, tuyệt sẽ không đối với tiểu thí hài hạ thủ.
“Thiết! Nhìn cái tiểu thân hình kia của ngươi, ta sao có thể đối với ngươi đùa giỡn lưu manh, ngươi nghĩ nhiều qua.”
Lạnh lùng xem xét Thác Lạc, lướt qua hai chân, tầm mắt sắc bén không chút lưu tình đảo qua, kén cá chọn canh đáng giá thân mình không mấy lượng thịt của Thác Lạc, khoé miệng gợi lên độ cong trào phúng
Nghe Trầm Lăng nói vậy, Thác Lạc nhất thời xù lông, lớn tiếng biện giải “Cái gì nói ta tiểu thân mình, ta còn chưa trưởng thành, chờ ta trưởng thành tự nhiên sẽ rất lợi hại.”
“Nga! Phải không? Thanh âm ngươi lớn như vậy, người ngoài sẽ nghe thấy đó.” Vươn tay chỉ chỉ, Thác Bạt mặt mày xám xịt lúc này đang đứng ở cửa, cười đến đắc ý, Thác Lạc cứng cổ, không dám ngoái lại, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra
“Thác Lạc, ngươi ở đây làm gì?”
Ngữ khí Thác Bạt âm trầm, giống như đang nghiến răng nghiến lợi, khiến Thác Lạc kinh hoàng nuốt nước miệng, hai bàn tay không ngừng lắc lắc trong không, nói “Ta không phải cố ý tới đây nghe lén a, ta tuyệt đối không có làm gì xấu, ta chỉ là tuỳ tiện tới đây ngó coi —” Còn chưa nói xong, Thác Lạc đã gắt gao bịt miệng lại, cái này không phải gọi là chưa đánh đã khai sao?
“Ân, ngươi nói cái gì? Ta chưa nghe rõ, ngươi lặp lại một lần nữa coi.” Thác Bạt nhíu mày, nhìn chằm chằm Thác Lạc cười có chút âm trầm, Trầm Lăng co co chân, thú vị mười phần nhìn cảnh tượng trước mắt, khoé miệng gợi lên độ cong sung sướng, không nghĩ tới Thác Bạt còn có một mặt như vậy, chậc chậc! Quả nhiên cái vẻ mặt trúc trắc kia chỉ là vẻ biểu lộ bên ngoài thôi phải không?
“Ta cái gì cũng chưa nói, các ngươi nghe lầm a.”
Thác Lạc cũng nhận thấy sự không thích hợp, không ngừng lức lắc tay, thân mình vẫn lui về sau, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, giống như thập phần sợ hãi Thác Bạt, điều này làm cho Trầm Lăng cảm thấy rất khó hiểu, tiểu bất điểm này không phải rất thích Thác Bạt sao, rất tôn sùng Thác Bạt sao? Như thế nào lại biểu lộ quỷ dị như vậy.
“Ý ngươi là lỗ tai ta có vấn đề, ta như thế nào lại không biết có chuyện này?” Thác Bạt gương mặt tuấn lãng, mang theo một chút khiêu khích, nhìn chằm chằm vào Thác Lạc đã muốn lui vào góc, trong mắt không mang theo chút hảo ý nào. Doạ cho Thác Lạc sợ tới mức nhảy dựng lên, phút chốc nhảy ra sau lưng Trầm Lăng, nhanh tay cầm lấy da thú của Trầm Lăng, núp núp phía sau, như thế nào cũng không chấp nhận chui ra.
Ánh mắt lạnh lùng liếc về phía bóng đen chỗ tối kia, lén lút làm cái gì vậy? Con ngươi đen chợt loé lên vẻ trào phúng rồi biến mất, khoé miệng gợi lên cười nhạo, hai tay vòng lên nhau, làm điểm tựa cho đầu
Thần sắc thoải mái thích ý, khuôn mặt lại tràn ngập vẻ lạnh lẽo, từ khoảng khắc hắn thức tỉnh, liền nhận thấy ở chỗ kia có ẩn nấp một hơi thở, nhưng thần sắc Thác Bạt lại rất tự nhiên, giống như không nhận thấy chỗ kia có người đang ẩn nấp.
Không thể phủ nhận, thân thể hắn sau khi chuyển hoá, cảm giác của hắn tăng lên vài cấp, nhưng hắn vẫn như trước chưa phải là đối thủ của Thác Bạt, nhưng người tới lại có thể giấu diếm được Thác Bạt, chỉ có duy nhất một cách giải thích đó chính là Thác Bạt cũng không hề xa lạ với hơi thở này.
Nói là xa lạ, có lẽ nên nói đúng hơn là quen thuộc, chỉ có khi đối mặt với người quen, người ta mới có thể theo bản năng mà dỡ bỏ phòng bị.
Mang theo đáy lòng nghi hoặc, Trầm Lăng ngữ khí lạnh lẽo đạm mạc, sát khí nồng đậm hướng thẳng về phía bóng đen kia, cánh tay cảnh giác nắm chặt dao giải phẫu, ngấm ngầm đề phòng kẻ kia.
“Ngươi thế nào lại phát hiện ra ta? Công phu Bế khí đến ngay cả thúc thúc cũng không phát hiện được đi, hừ! Quả nhiên là yêu nghiệt, không những mê hoặc thúc thúc, còn cùng giống đực của Dực Xà tộc, Vũ Linh tộc thông đồng với nhau nữa. ”
Tiếng nói non nớt, nhu nhu ngọt nị. Vóc dáng không cao, hai má trắng nõn cùng dôi trà mâu chớp chớp, mái tóc màu xám dài ngang vai có một ít áp sát hai gò má, khuôn mặt tròn tròn đáng yêu, phẫn uất nhìn chằm chằm Trầm Lăng
Rõ ràng là tò mò, lại ra vẻ rụt rè, làm ra thần thái hung tợn trừng mắt với Trầm Lăng, đôi môi thuỷ nhuận phấn nộn, nhếch lên như tố cáo uỷ khuất to lớn, da thú trên người được mặc gọn gàng, lộ ra tứ chi cân xứng trắng noãn, trên chân là một đôi da thú, buộc chặt lộ ra mười đầu ngón chân xinh xinh.
Đối với những vật khả ái, Trầm Lăng luôn luôn không có bao nhiêu tự chủ, hơn nữa với tiểu thú nhân giống như con mèo con đáng yêu, khẽ động chạm sẽ xù lông này, đôi ngươi trà mâu khác với ánh mắt luôn hồn nhiên trong suốt của Thác Bạt, đôi mắt kia tròn trịa, vì tức giận mà trợn tròn, đáy mắt và vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ.
Thân mình bán cung, làm ra tư thế chuẩn bị công kích, thân cao trừng một mét, trong tay cầm một nhánh cây dài nhỏ, chỉ vào Trầm Lăng đang nửa tựa trên giường, hai cái chân ngắn ngủi căng cứng, giống như tuỳ thời đều xông lên cùng Trầm Lăng liều mạng.
Bị sát khí nồng đậm của Trầm Lăng áp chế, thân mình nhỏ gầy run nhè nhẹ, đến ngay cả nhánh cây đang cầm trong cánh tay kia cũng có chút cầm không nổi, cắn chặt môi, quật cường trừng mắt nhìn Trầm Lăng, như thế nào cũng không nguyện nhận thua, đáy mắt nhanh chóng co rút tiết lộ ý niệm chân thật trong nội tâm bé. Bé sợ hãi, sợ hãi cái giống cái đang tựa vào đầu giường kia.
Rõ ràng chỉ là giống cái, vì cái gì lại có được sát khí lợi haị như vậy, so với các giống đực trong tộc của bé không hề thua kém chút nào.
Thác Lạt nhẹ nhàng nuốt nước miếng, âm thầm hối hận bản thân vì xúc động, không chịu hỏi rõ toàn bộ tình huống đã chạy vội tới đây, bất quá Cáp Đặc thu thập tình báo như thế nào, cái gì là tên đó trừ bỏ mặt, cùng giống cái bình thường còn kém mấy phần.
Thác Lạt thực sự là ngay cả ý định làm thịt Cấp Đặc cũng đã nổi lên trong đầu, cách cửa sổ phẫn uất trừng Trầm Lăng, đến ngay cả khí lực chạy trốn cũng dậy không nổi, thân mình cứng ngắc vẫn trừng to hai mắt nhìn chăm chú vào giống cái mảnh mai trong phòng
Lúc này ai dám nói cái giống cái kia mảnh mai, Thác Lạt tuyệt đối sẽ hung hăng giơ ngón giữa lên khinh bỉ y, nhánh cây trong tay cũng sẽ không do dự chém chết y, đâm chết y ….. Các loại ý niệm này đều hỗn loạn thổi qua trong đầu.
“Tiến vào.”
Lạnh lùng phun ra hai chữ, con ngươi đen của Trầm Lăng giống như mang theo hơi thở ma mị, làm cho người ta không đành lòng làm trái ý hắn, Thác Lạc cương thân mình, thong thả đi tới, qua tới cửa sổ, liền chậm rãi leo vào.
Đi tới trước mặt Trầm Lăng, trà mâu tràn đầy khiếp đảm, sợ hãi trừng trụ Trầm Lăng, đôi mắt giống như đang chất vấn Trầm Lăng, đến tột cùng đã dùng ma pháp gì, thế nhưng lại làm cho bé thuận theo ý hắn đi vào, lại còn đi tới trước mặt hắn
“Ngươi, ngươi là ác ma. Ta phải nói với Thác Bạt thúc thúc, để thúc thúc đem ngươi trục xuất khỏi tộc”
Thác Lạc lắp bắp nói xong, tiểu thân mình hơi hơi cuồn cuộn, trà mâu trừng lên càng to, càng lớn hơn nữa. Ở đỉnh đầu giống như xuất hiện một đôi tai, đang nhẹ nhàng lay lay cảnh giác, hùng dũng oai vệ gương nanh múa vuốt đối với Trầm Lăng rống to.
Càng nhìn gần tựa hồ càng thấy đáng yêu hơn, Trầm Lăng thú vị mười phần nhìn chằm chằm vào Thác Lạc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm, khoé miệng gợi lên một nụ cười không chút hảo ý, bàn tay liền vươn ra ngoài hướng về phía Thác Lạc, không chút do dự rơi xuống đỉnh đầu bé, nhẹ nhàng xoa.
Thác Lạt bị tay Trầm Lăng vuốt ve rối loạn, trừng to mắt, hổn hển hướng về Trầm Lăng rống to “Đáng chết, ngươi làm gì thế! đừng cò động cút liền chạm vào đầu giống đực, làm Ám Dạ tộc tộc trưởng tương lai, ta là để cho ngươi có thể chạm sao?”
Ngẩng cao đầu nâng cao tiếng nói, chán ghét trừng Trầm Lăng, một bên nhanh chóng vuốt ve chỗ tóc bị Trầm Lăng làm rối bù, miệng lại không ngừng lầm bầm nguyền rủa, trong đôi mắt thực to kia tràn đầy phẫn uất sát ý.
Bị Thác Lạc gạt tay, Trầm Lăng cũng không sinh khí, ngược lại thú vị dào dạt nhìn chằm chằm tiểu bất điểm trước mắt, gọi là tiểu bất điểm một chút cũng không sai, dù sao lúc tới thời không này thú nhân trái phải không là một mét chín, thì là hai mét. Thân thể cường tráng, to lớn khổng võ hữu lực. Tiểu thú nhân trước mắt này than cao không tới một mét, tròn tròn phì phì, khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo một chút nộn nộn của trẻ con, tiếng nói nhu nhu, lại không hề có lực sát thương.
Chỉ khẽ chọc một cái sẽ xù lông, đôi mắt to màu trà kia tựa như một con mèo màu cà phê biếng nhác, cao quý lại tao nhã, làm cho người ta không nhịn được mà muốn đùa, nhanh chóng di động thân mình, phút chốc đem Thác Lạc đối diện kéo vào trong lòng, hai tay nhanh nhẹ tập kích hai má Thác Lạc, vừa lòng chà đáp hai miếng thịt béo ở hai bên sườn mặt, trắng nõn mềm mại, thuỷ nộn nộn, trắng mịn. hồng hào.
Trầm Lăng hé môi, mặt lạnh cười lớn, nhướn mày nhìn tiểu thú nhân trong lòng, nhìn hai má cùng cái cổ của Thác Lạc, bị nhéo đỏ bừng, hứng trí tăng cao, vươn tay nhéo tiếp.
“Uy, tiểu bất điểm ngươi tên là gì? Ai sai ngươi tới giám thị ta, nói mau, không nói thì chờ đại hình hầu hạ nga.”Trầm Lăng tặc lưỡi hề hề cười, khoé miệng gợi lên tươi cười quỷ dị, làm bé Thác Lạc đối diện nhất thời sợ tới mức không nhẹ
Cương thân mình, trợn to con mắt, há to mồm, trả lời “Ngẫu mới không nói tên ngẫu là gì, nãi nhanh buông tay, nhéo đau quá đi!” Cái mặt bị Trầm Lăng chà đạp mãnh liệt, khiến lời than vãn trong miệng kia căn bản là nói không thành câu. (Ngẫu / Nãi : nghe rất hay lên mình giữ nguyên theo cách xưng hô của bé)
“Như thế nào, không nói sao? Kia về sau liền kêu ngươi là tiểu bất điểm cũng tốt, dù sao…” Ánh mắt miệt thị, khinh khi nhìn lướt qua Thác Lạc, thần sắc khinh thị kia không cần nói tiếp cũng biết, nói tiếp “Dù sao, với tiểu thân thể này, cũng không tới hai lượng thịt, gọi tiểu bất điểm cũng không sai, nho nhỏ, khi khi dễ mới thấy thú vị”
“Nãi buông tay, có nghe không.”
Thác Lạc hổn hển giãy dụa, khả như thế nào cũng giãy không ra, nhất thời khiến hai con mắt đỏ bừng, bé là Ám Dạ tộc tộc trưởng tương lai, như thế nào lại có thể có cái danh tự không chút uy phong như vậy.
“Ngẫu kêu Thác Lạc, nãi mau buông tay, bằng không, ngẫu gọi Cáp Đặc chém ngươi, có nghe không.” Thác Lạc khó thở, liền nhớ tới Cáp Đặc tối thân cận, Thác Bạt bé không dám gọi, bất quá Cáp Đặc thực sẽ nghe theo lời bé, bé nói cái gì, cho tới giờ còn chưa thấy Cáp Đặc cự tuyệt qua, giống cái chết tiệt, dám nhéo mặt bé, bé tuyệt đối sẽ không cho hắn sống yên ổn. (xin hỏi 2 bé có gian tình gì ko?????????????)
“Con quay, ta có lạc đà a, vẫn dọi tiểu bất điểm nghe hay hơn, uy! Tiểu bất điểm, ta mệt rồi, nhanh nhanh tới bóp vai cho ta, banừg không — ta gọi Thác Bạt tới, ta cũng không biết có thể nói ra cái gì không nên nói hay không? Tỷ như, có ai đó nói muốn cho người tới chém ta a.”
Ngồi ngay ngắn trên giường gỗ, hai chân vắt chéo lên nhau, kéo da thú tuỳ ý khoác lên mình, hồng ngân trên người tuy biến đi gần hết, nhưng ít nhiều vẫn có thể nhìn ra một chút. Tràn đầy tình sắc ái muội
“Ngươi…..”Thác Lạc khẩn trương che hai gò má, thở phì phì trừng mắt ngó Trầm Lăng, đáy mắt tức giận như muốn xông lên hành hung Trầm Lăng một trận, bất quá cái ý niệm này bé cũng chỉ dám nghĩ mà thôi.
“Ta làm sao, Thác……”
Trầm Lăng vừa định đối với ngoài cửa hô to, Thác Lạc đã chạy nhanh tới vươn tay che kín miệng Trầm Lăng, không cho hắn mở miệng, ánh mắt suy tính, tiểu thân thể gắt gao che lại Trầm Lăng, thần sắc bất an nhìn ra ngoài cửa, xác nhận an toàn mới quay đầu lại.
Trầm Lăng nhướn mày, thân thủ chỉ vào cái tay nhỏ bé đang che miệng hắn, không có hảo ý vươn đầu lưỡi, đụng chạm lòng bàn tay của Thác Lạc, nhất thời doạ Thác Lạc nhảy dựng lên, thất kinh trừng Trầm Lăng
“Ngươi, ngươi… Lưu manh đùa giỡn!” Thác Lạc vội vàng ôm lấy mình, hung tợn trừng Trầm Lăng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ ửng, ánh mắt nồng đậm đầy ý xấu hổ, ánh mắt hung hãn không khỏi yếu đi vài phần.
Hai tay ôm chặt lấy nhau, hận không thể đem toàn bộ thân thể lùi về sau, cắn chặt môi, giống như vừa chịu phải uỷ khuất rất lớn.
Trầm Lăng nhìn thấy Thác Lạc hành động như vậy, khoé mắt giật giật vài cái, hắn ở thời điểm kia làm chuyện người người oán trách, lại còn đem tiểu bất điểm doạ thành như vậy, nhìn Thác Lạc luýnh quýnh phòng bị, hành động nan giải kia biến hắn trở thành bọn buôn người dụ dỗ tiểu hài tử.
Nhất thời Trầm Lăng liền bị cái ý nghĩ này của mình oanh tạc không nhẹ, tà mắt quét sang đánh giá Thác Lạc, quyết đoán lắc đầu, tỏ vẻ hắn không phải loại có khẩu vị kia, tuyệt sẽ không đối với tiểu thí hài hạ thủ.
“Thiết! Nhìn cái tiểu thân hình kia của ngươi, ta sao có thể đối với ngươi đùa giỡn lưu manh, ngươi nghĩ nhiều qua.”
Lạnh lùng xem xét Thác Lạc, lướt qua hai chân, tầm mắt sắc bén không chút lưu tình đảo qua, kén cá chọn canh đáng giá thân mình không mấy lượng thịt của Thác Lạc, khoé miệng gợi lên độ cong trào phúng
Nghe Trầm Lăng nói vậy, Thác Lạc nhất thời xù lông, lớn tiếng biện giải “Cái gì nói ta tiểu thân mình, ta còn chưa trưởng thành, chờ ta trưởng thành tự nhiên sẽ rất lợi hại.”
“Nga! Phải không? Thanh âm ngươi lớn như vậy, người ngoài sẽ nghe thấy đó.” Vươn tay chỉ chỉ, Thác Bạt mặt mày xám xịt lúc này đang đứng ở cửa, cười đến đắc ý, Thác Lạc cứng cổ, không dám ngoái lại, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra
“Thác Lạc, ngươi ở đây làm gì?”
Ngữ khí Thác Bạt âm trầm, giống như đang nghiến răng nghiến lợi, khiến Thác Lạc kinh hoàng nuốt nước miệng, hai bàn tay không ngừng lắc lắc trong không, nói “Ta không phải cố ý tới đây nghe lén a, ta tuyệt đối không có làm gì xấu, ta chỉ là tuỳ tiện tới đây ngó coi —” Còn chưa nói xong, Thác Lạc đã gắt gao bịt miệng lại, cái này không phải gọi là chưa đánh đã khai sao?
“Ân, ngươi nói cái gì? Ta chưa nghe rõ, ngươi lặp lại một lần nữa coi.” Thác Bạt nhíu mày, nhìn chằm chằm Thác Lạc cười có chút âm trầm, Trầm Lăng co co chân, thú vị mười phần nhìn cảnh tượng trước mắt, khoé miệng gợi lên độ cong sung sướng, không nghĩ tới Thác Bạt còn có một mặt như vậy, chậc chậc! Quả nhiên cái vẻ mặt trúc trắc kia chỉ là vẻ biểu lộ bên ngoài thôi phải không?
“Ta cái gì cũng chưa nói, các ngươi nghe lầm a.”
Thác Lạc cũng nhận thấy sự không thích hợp, không ngừng lức lắc tay, thân mình vẫn lui về sau, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, giống như thập phần sợ hãi Thác Bạt, điều này làm cho Trầm Lăng cảm thấy rất khó hiểu, tiểu bất điểm này không phải rất thích Thác Bạt sao, rất tôn sùng Thác Bạt sao? Như thế nào lại biểu lộ quỷ dị như vậy.
“Ý ngươi là lỗ tai ta có vấn đề, ta như thế nào lại không biết có chuyện này?” Thác Bạt gương mặt tuấn lãng, mang theo một chút khiêu khích, nhìn chằm chằm vào Thác Lạc đã muốn lui vào góc, trong mắt không mang theo chút hảo ý nào. Doạ cho Thác Lạc sợ tới mức nhảy dựng lên, phút chốc nhảy ra sau lưng Trầm Lăng, nhanh tay cầm lấy da thú của Trầm Lăng, núp núp phía sau, như thế nào cũng không chấp nhận chui ra.