Chương : 17
Loại động vật này được gọi là hổ răng dài, giống như loài hổ răng kiếm từng tồn tại trên trái đất, có răng nanh rất dài, sắc nhọn, có thể dễ dàng xé rách da lông con mồi, lực cắn mạnh cùng thân mình linh mẫn, móng vuốt bén nhọn, là một trong những con mồi khó săn nhất trong đại lục thú nhân. Bình thường, thú nhân sẽ không một mình chống lại một con hổ răng dài, nhất là mấy thú nhân có thú hình là động vật hiền lành, giá trị vũ lực nhỏ.
Tuy thú nhân tộc Dực Hổ có hình thú là hổ, nhưng nếu đối mặt với hổ răng dài, người nào yếu hơn một chút thì sẽ mất mạng, còn người mạnh thì dù có giết được hổ nhưng cũng sẽ bị thương nặng. Cũng đúng thôi, chữa thương ở thú thế không phát triển như ở hiện đại, bởi thế mà dù có giết được hổ răng dài thì cũng không thay đổi được vận mệnh trở về với cái ôm của thần thú. Vì thế, lúc đối mặt với hai con hổ răng dài, Og và Tư Văn cực kì căng thẳng.
Dù căng thẳng nhưng đầu Tư Văn vẫn suy nghĩ cực nhanh. Hôm nay bọn họ đi săn xong, Og đi hái trái cây cho Sitter, mà Tư Văn đang muốn theo đuổi Vân nên cũng cùng hái. Hai người cùng nhau đi tới một nơi cạnh khu an toàn, vì giống cái không thường tới đây nên nhiều trái cây hơn. Vậy nhưng bọn họ còn chưa hái được bao nhiêu thì hai con vật cực lớn giống hổ răng kiếm liền xuất hiện.
Do đã học hỏi về động vật hung mãnh ở thú thế từ Og, Tư Văn liếc mắt đã nhận ra loại động vật giống hổ răng kiếm này chính là một trong những loại động vật hung ác nhất ở thú thế – hổ răng dài.
Nơi này theo lý thuyết là tương đối an toàn, căn bản không có khả năng xuất hiện loại động vật hung mãnh như hổ răng dài, thế nhưng hiện tại xuất hiện là do trùng hợp sao? Chỉ có hai con này hay vẫn còn những con khác? Theo như Og nói, hổ răng dài là loại động vật quần cư, một tộc quần nhỏ nhất có bảy, tám cá thể, lớn nhất có thể có mười hai, mười ba. Nói cách khác, có khả năng rất lớn rằng cách bộ lạc không xa có những con động vật hung ác này.
Anh nhìn Og, rõ ràng đối phương cũng ý thức được vấn đề này. Hai con hổ cực lớn nhìn nhau, lập tức đè thấp chi trước, trong chớp mắt mở ra đôi cánh lớn trên lưng, cúi đầu cảnh giác nhìn hổ răng dài trước mắt, gầm rú cảnh cáo. Hai con hổ răng dài nhàn nhã đảo quanh Dực Hổ, tìm kiếm cơ hội tấn công.
Bốn con hổ bất đồng chủng loại giằng co không biết bao lâu, sau đó, một con hổ răng dài bỗng nhiên hành hồng, há cái mồm đầy máu về phía một con Dực Hổ, một con khác cũng như nhận được tín hiệu mà tấn công con còn lại.
Thân hình to lớn của hổ răng dài lao tới, mồm mở to, hai cái răng nanh to lớn phản xạ ánh sáng lạnh. Tư Văn bình tĩnh nhảy sang bên cạnh, vả mạnh vào cổ con hổ răng dài. Hổ răng dài bị đau, gầm to một tiếng, bỏ qua Tư Văn, quay sang định cùng một con hổ răng dài khác vây công Og. Tư Văn cả kinh, lập tức cắn vào chân sau của con hổ răng dài, máu nóng từ chỗ cắn chảy ra, sau một tiếng hổ gầm, đầu Tư Văn bị một cái chân xù lông hung hăng đạp một phát.
Tư Văn bị đá đến mắt đầy sao, không thể không buông hổ răng dài. Có lẽ vì Tư Văn làm nó chảy máu, con hổ răng dài này sau đó vẫn chăm chú tấn công anh. Rất nhanh, hai bên đều bị thương ở những mức khác nhau. Tư Văn âm thầm sợ hãi than, sức chiến đầu của hổ răng dài đúng là đáng sợ, nếu không phải nhờ có cánh, không chừng anh đã chết mấy lần. Thế nhưng cũng vì dùng cánh mà hai Dực Hổ xuống sức rất nhanh.
Og còn đỡ, Tư Văn là người hiện đại chỉ vừa đến thú thế chưa đầy hai tháng, chưa từng đối mặt với dã thú mạnh hơn mình nhiều như vậy, nên sợ hãi hơn Og nhiều, thương cũng nặng hơn. Đến bây giờ Tư Văn mới thực sự hiểu được, đối với lực lượng tuyệt đối, chỉ có thực lực mới có thể chống lại, nếu chỉ dùng kỹ xảo là không có khả năng. Vậy nhưng anh không cam lòng, anh thật vất cả mới chấp nhận được việc mình xuyên đến một xã hội toàn dân làm gay, còn có đối tượng muốn theo đuổi, muốn sinh hoạt thật tốt ở nơi này, sao có thể chết như vậy được.
Đôi mắt Dực Hỗ bỗng sáng lên, dùng hình thú thì dù linh hoạt như thế nào thì vì cơ thể to lớn nên kém hơn hình người một ít, mà tốc độ của hổ răng dài xấp xỉ như Dực Hổ, nếu anh biến về hình người thì sẽ nhanh hơn hổ răng dài rất nhiều.
Ngay sau đó, một con Dực Hổ đang giằng co với hổ răng dài liền biến thành một người đàn ông cao lớn mặc quần da thú, trong nháy mắt vừa biến thành hình người, hai tay người đàn ông lập tức biến thành một đôi chi trước xù lông của thú. Người đàn ông nhanh chóng chạy đến trước mặt hổ răng dài, xoay người né công kích của nó, nhảy một cái liền xuất hiện trên cổ con hổ.
Hổ răng dài vừa gầm rú vừa vặn vẹo kịch liệt, muốn hất người ngồi trên lưng mình xuống đất. Tư Văn sao có thể để nó thực hiện được, một cái tay thú hóa ôm chặt phần lông dài trên cổ con hổ, cái tay còn lại đâm mạnh vào mắt nó. Tiếng hổ gầm thê lương lập tức vang vọng khắp rừng.
Tư Văn rụt tay, gần như nằm trên cổ con hổ răng dài, ôm thật chặt cổ đối phương, không thể thả lỏng, nếu thả lỏng anh nhất định sẽ bị quăng đi, sau đó bị giẫm thành một đống thịt nát. Hai bên đang giằng co, một con hổ răng dài khác cũng kêu lên một tiếng thê lương. Khóe miệng Tư Văn cong cong, xem ra Og cũng có tiến triển.
Tư Văn bị vung vẩy một lúc, sức lực của con hổ răng dài dần dần hao hết, hơn nữa máu mắt chảy không ngừng, nó dần dần trở nên suy yếu. Tư Văn nuốt nước miếng, giơ tay thú hóa lên đâm thật mạnh, thật sâu vào cổ con hổ. Hình như dự cảm được cái chết đang đến gần, con hổ răng dài điên cuồng giãy dụa, Tư Văn đã hết sức nên bị hất ngã xuống đất, may mà anh cũng biết tình huống hiện tại, nhịn đau lăn một vòng, trốn khỏi phạm vi công kích của chân hổ răng dài.
Dù vết thương kia không phải ở động mạch chủ của đối phương, thế nhưng con hổ răng dài vốn đã mất khá nhiều máu vẫn từ từ ngã xuống, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, vết máu đỏ tươi chậm rãi lan ra mặt đất. Tư Văn cảnh giác nhìn chằm chằm vào con hổ răng dài đã không còn sức chiến đấu, đến tận khi đối phương không còn phát ra tiếng động mới từ từ lê thân hình đau đớn lại gần, sợ nó còn chưa chết hẳn nên vả thêm một cái, sau đó mới nhẹ nhàng thở phào.
Mềm nhũn mà ngã úp sấp vào trên người con hổ răng dài, Tư Văn nhìn về phía Og, người này cũng không biết từ lúc nào đã giết con hổ răng dài kia, thế nhưng chính anh bị thương cũng không nhẹ. Tư Văn nở nụ cười, cảm giác chinh phục quá cường liệt, đúng là quá quá tốt, nhưng một lần là đủ rồi, nếu là hai lần cái mạng của anh cũng chưa chắc đã giữ được.
Cuộc chiến đấu này làm hai người mất quá nhiều sức lực, lại còn bị thương, căn bản không có khả năng mang con mồi về bộ lạc, chỉ sợ tự mình về đã là một việc khó khăn. Cũng không biết có phải ông trời thương bọn họ hay không, sau khi kết thúc chiến đấu không bao lâu, Tư Văn liền nghe thấy tiếng “phì phì” đặc biệt của rắn. Tư Văn tuyệt vọng nhắm mắt lại, lúc suy yếu như vậy mà còn gặp một con rắn thì bọn họ đúng là không còn đường sống.
Nhưng ngoài dự đoán của anh, Og vốn đang dựa vào hổ răng dài nhắm mắt dưỡng thần, gầm lên một tiếng hổ gầm trầm thấp từ ***g ngực. Ngay sau đó, tiếng “phì phì” này càng rõ hơn, một con rắn xanh to như thùng nước bò vào tầm mắt Tư Văn, đầu rắn vươn cao, một người đàn ông tóc xanh đẹp trai dần dần hiện ra.
“Bacon, quả nhiên là cậu.” Khuôn mặt liệt của Og thế mà xuất hiện nụ cười nhẹ.
Tư Văn không còn sức cảm thán và kinh ngạc, từ lời của Og nghe ra đây là người quen, anh vừa thả lỏng liền rơi vào bóng tối vô tận.
**
Zổ: u về, nhà cửa sáng bóng, mặc dù vẫn được nghe bài ca không bao giờ quên QAQ.
U: con không thấy bẩn à, phải chăm mà cọ chứ *lược ba trăm chữ*
Tui không dám nói thật là con không thấy bẩn, nếu không tui sẽ bị mẹ tui vả như Tư Văn vả hổ trong khu an toàn vậy đó QAQ