Chương : 14
Sắc mặt Đại phu nhân đã khôi phục sự bình tĩnh, xem ra, vẫn là Đại phu nhân ung dung quý phái, bà lạnh lùng trách cứ Lâm ma ma: “Để người khác làm ta vẫn thấy lo lắng, nên đặc biệt để ngươi đi làm! Ta dặn đi dặn lại, nhanh chóng đem quần áo mới đến đó! Ngươi sao có thể chậm trễ như thế? Vị Ương là Tam tiểu thư Lí gia chúng ta, đường đường là thiên kim Thừa tướng, sao có thể khoan dung sự chậm trễ của các ngươi! Ngươi xem đi, bảo Tam tiểu thư mặc loại xiêm y này đi ra ngoài, còn đạo lý gì nữa! Rõ ràng muốn châm ngòi chia rẽ mẹ con chúng ta, để người khác phỉ nhổ ta là mẫu thân khắc nghiệt Tam tiểu thư hả?!”
Lí Vị Ương nghe xong, trên mặt cực kỳ cung kính, trong lòng lại cười lạnh, quả nhiên là Đại phu nhân, từng câu nói đến trọng điểm. Những lời này mình cũng có thể nói, nếu như vậy, Đại phu nhân sẽ mất hết thể diện trước mặt mọi người, nhưng nếu tự Đại phu nhân nói, tương đương định tội danh cho Lâm ma ma.
Lâm ma ma lập tức phản ứng kịp, quỳ xuống đất khóc lóc nức nở nhận sai, nói mình nhất thời sơ ý, xiêm y đã làm xong hết, nhưng vẫn chưa bảo người đem sang, do bà năng lực kém… Trong lòng thì đang âm thầm hối hận, tuy bên ngoài Đại phu nhân phân phó làm xiêm y cho Tam tiểu thư, nhưng bà biết, Đại phu nhân chỉ làm bộ làm tịch thế thôi, nguyên nhân là vì lần trước Đại tiểu thư bị liên luỵ nên mới không vui, sao có thể thật sự may xiêm y cho Lí Vị Ương! Nói chính xác ra hai ngày này còn đang chờ Lí Vị ương đến cửa xin tha thứ, ai ngờ lại lan đến tận chỗ lão phu nhân!
Tam tiểu thư này, nhìn có vẻ yếu đuối, thực tế lại cắm gai đầy người! Nàng ta rất thông minh! Nếu nàng ta ngốc một chút, đến chỗ Đại phu nhân đòi công đại, chắc chắn sẽ mất hết thể diện, mà nàng ta lại cố tình nhân lúc Nhị phòng đang ở đây trình ra trước mặt lão phu nhân, lúc này Đại phu nhân có nghiến nát răng cũng không thể không nhịn xuống!
“Còn không đi nhận sai với Tam tiểu thư!” Lí Trường Nhạc quát lớn.
Nàng ta dung mạo xinh đẹp, cho nên nói chuyện cũng thấy tao nhã, nhưng Lí Vị Ương nghe, lại thấy giả nhân giả nghĩa cùng đáng ghét không lời nào nói hết. Vị Ương không giống với đám người Lí Thường Hỉ, các nàng ấy trăm phương nghìn kế lấy lòng Đại phu nhân, tương lai cầu được nhân duyên tốt, nhưng mà Lí Vị Ương quá rõ ràng, Đại phu nhân chỉ muốn đem bán từng người các nàng đi, biến thành đá lót đường cho Lí Trường Nhạc!
Diễn trò một lượt, Lâm ma ma quỳ xuống nhận sai bồi tội với Lí Vị Ương: “Tam tiểu thư, đều do nô tỳ nhất thời sơ sẩy, để tiểu thư chịu oan ức, nô tỳ lập tức bảo người đem quần áo mới đến cho người, tuyệt đối cam đoan sẽ hợp ý người.”
Lí Vị Ương như phát hoảng, vội vàng lui về phía sau một bước, nhìn về phía Đại phu nhân: “Mẫu thân, việc này, thật ra…” Nàng nói rất chậm, như muốn cầu xin cho Lâm ma ma, nhưng nói rất chậm chạp mãi không hết câu.
Đại phu nhân rất dịu dàng đáp: “Vị Ương, con yên tâm, tất cả cứ giao cho mẫu thân, về sau ở trong phủ con thấy thiếu cái gì, mẫu thân tất nhiên sẽ thay con xử lý đám nô tài lười biếng đó!”
Lí Vị Ương cảm kích cúi người: “Đa tạ mẫu thân, mọi thứ đều do mẫu thân làm chủ.” Nhưng mà, trong lòng nàng rõ ràng, qua chuyện hôm nay, ít nhất người ngoài, sẽ không dám khinh thường nàng!
Mạnh thị đánh giá Lí Vị Ương, vẫy vẫy tay với nàng, nói: “Lại đây, đứa nhỏ.”
Lí Vị Ương đi qua, Mạnh thị phất tay với La ma ma, cười nói: “Con đã đến đây một tháng rồi, ta muốn tặng con thứ gì đó.”
La ma ma hiểu ý, không bao lâu sau cầm ra một cái tráp nhỏ khắc hoa, mở ra nhìn thấy, bên trong đầy đồ trang sức. Lí Thường Hỉ nhìn thoáng qua, thấy trong đó có trâm cài hoa hải đường phú quý bản thân luôn muốn xin Mạnh thị, trâm cài kia chạm trổ tinh tế, bên trên điêu khắc một đoá hoa hải đường toả sáng lấp lánh, giá trị xa xỉ, tốn không biết bao nhiêu thời gian công sức ở chỗ Mạnh thị mà lão phu nhân không hề để ý đến, hôm nay không ngờ lại đem cho Lí Vị Ương! Mắt nàng lập tức trần ngập ghen ghét, trừng mắt với Lí Vị Ương, đỏ cả mắt!
Lí Vị Ương cũng bất ngờ, nàng không ngờ lão phu nhân lại tặng tráp cho mình, trong lòng lập tức có dòng nước ấm chảy qua, tổ mẫu làm như vậy, hiển nhiên là nói cho mọi người biết, trong lòng bà có người cháu gái Lí Vị Ương này!
Trong lòng Lí Vị Ương, lúc này tràn ngập cảm kích với lão phu nhân. Hành vi của mình, chẳng những không trách tội, còn biến bản thân thành chỗ dựa cho nàng, nàng không nói thêm lời nào nữa, chỉ quỳ xuống, dập đầu thật sâu với lão phu nhân: “Đa tạ lão phu nhân, ân điển của người, cháu gái ghi nhớ trong lòng.”
Chỉ một câu nói, Mạnh thị đã biết, Lí Vị Ương hiểu ý của bà, thản nhiên lộ ra một nụ cười.
Sắc mặt Đại phu nhân trong nháy mắt cứng ngắc đến tột đỉnh, Ôn thị bên cạnh nhìn thấy, cười thầm trong lòng, vào những thời điểm này, làm những chuyện khiến Đại phu nhân ngột ngạt, bà đều vui vẻ làm, vì thế bà lập tức lấy xuống cây trâm phượng bằng vàng ròng trên đầu mình, đặt vào tay Vị Ương: “Đến đây, đây là quà Nhị thẩm cho con, hài tử ngoan, cầm lấy đi.”
Lí Vị Ương trên mặt mang theo vẻ ngượng ngùng nhận lấy, liếc mắt nhìn về phía Đại phu nhân, nhìn thấy khuôn mặt bà đã giận đến xanh lét, lần này không nhìn Lí Vị Ương nữa, mà nhìn về phía Ôn thị, Ôn thị lại không hề để ý đến, cười càng thoải mái hơn.
Lí Trường Nhạc đã hồi phục vẻ thong dong thường ngày, nhẹ ho khan một tiếng, Đại phu nhân lập tức phản ứng lại, hai mắt nhìn thẳng Lí Vị Ương, làm bộ người lớn không thèm để ý đến, từ ái cười nói: “Nữ nhi ngoan mau đến đây! Lễ vật của mẫu thân đã chuẩn bị sẵn cho con, nhân dịp hôm nay tặng luôn cho con vậy.”
Lúc trước Đại phu nhân đã ban cho Lí Vị Ương một ít đồ trang trí nhìn qua có vẻ đáng giá, nhưng thực tế không có chút tác dụng nào. Hiện giờ thấy lão phu nhân đã đi trước, lại có Ôn thị chèn ép, không thể không làm ra vẻ.
Nhiều ánh mắt nhìn mình như vậy, Đại phu nhân nín nhịn sự tức giận, từ trên cổ tay lấy xuống vòng tay dương chi bạch ngọc, bộ dáng đau lòng đeo vào cổ tay Lí Vị Ương: “Đây là đồ tốt từ trong cung triều trước lấy ra, con hãy nhận lấy đi.”
Lí Vị Ương đã từng làm Hoàng hậu, những thứ đồ vàng ngọc, nàng liếc mắt đã có thể nhìn ra, Tưởng thị không nói sai, lễ vật lần này đúng là giá trị xa xỉ, nàng mỉm cười: “Đa tạ mẫu thân.”
Miệng Đại phu nhân vì giận mà hơi lệch đi, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói: “Cảm tạ gì chứ, đúng là đứa nhỏ khờ!”
Lí Thường Hỉ oán giận như muốn phóng độc, khoé môi hàm chứa sự châm chọc: “Vị Ương, ngươi đúng là phát tài rồi! Vòng tay này của mẫu thân muốn giữ lại cho Đại tỷ, hôm nay cũng đem ra cho ngươi!”
Lí Vị Ương vừa nghe xong, lập tức đưa tay định tháo ra: “Vậy sao? Thế thì Vị Ương không thể nhận được!”
Đại phu nhân sao có thể để nàng tháo ra, hung dữ trừng mắt nhìn Lí Thường Hỉ, quay đầu thay bằng vẻ tươi cười ấm áp, vỗ vỗ tay Lí Vị Ương: “Hài tử ngốc, con cũng là bảo bối trong lòng ta, cho con thì có gì không đúng! Mau nhận lấy, bằng không mẫu thân sẽ thành người không hào phóng!”
Lí Vị Ương thấy bộ dáng Đại phu nhân miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, trong lòng rất vui vẻ, miệng đáp: “Vậy thì đa tạ mẫu thân!”
Lí Thường Hỉ hận đến hai mắt mở to, Lí Trường Nhạc lại thản nhiên dời ánh mắt đi, nhìn về phía lô hương làm bằng bạc pha đồng khắc hoa văn cánh hoa sen khảm bảo châu, nghĩ thầm Ngũ muội chung quy vẫn là thứ nữ, mẫu thân giáo dưỡng lâu như vậy, vẫn không thể tốt hơn được. Một cái vòng tay có là gì đâu? Hôm nay lão phu nhân rõ ràng đã cho Lí Vị Ương thể diện, chẳng lẽ mẫu thân lại đối nghịch với bà? Chẳng phải để cho Nhị phòng có cơ hội chế giễu!
Lúc Lí Vị Ương rời đi, La ma ma đuổi theo đến hành lang, cười nói: “Tam tiểu thư, lão phu nhân nói, sau này mỗi ngày mời tiểu thư đến đây pha trà cho người, vậy có được không?”
Lí Vị Ương vội vàng nói: “La ma ma sao lại nói vậy, tẫn hiếu với lão phu nhân là chuyện phải làm.”
Thấy nàng nhu thuận, La ma ma khẽ cười, không uổng công lão phu nhân cất nhắc nàng, đúng là người có hiểu biết.
Lí Vị Ương trở lại phòng, mở tráp lão phu nhân cho, mới phát hiện bên dưới còn một tầng nữa, kéo vải đỏ ra, thấy mười đĩnh bạc trắng bóng.
Tử Yên khẽ hô lên một tiếng, gần như nói không nên lời.
Tay Lí Vị Ương dừng lại, tất cả những thứ ban cho đều không thực tế, không thể bán cũng không thể thưởng cho hạ nhân, chỉ riêng bạc, mới là thứ quan trọng nhất, lão phu nhân biết hôm nay chỉ là tuồng kịch mình diễn, nhưng vẫn lặng lẽ cho mình bạc… Vì sao?
Lí Vị Ương nghe xong, trên mặt cực kỳ cung kính, trong lòng lại cười lạnh, quả nhiên là Đại phu nhân, từng câu nói đến trọng điểm. Những lời này mình cũng có thể nói, nếu như vậy, Đại phu nhân sẽ mất hết thể diện trước mặt mọi người, nhưng nếu tự Đại phu nhân nói, tương đương định tội danh cho Lâm ma ma.
Lâm ma ma lập tức phản ứng kịp, quỳ xuống đất khóc lóc nức nở nhận sai, nói mình nhất thời sơ ý, xiêm y đã làm xong hết, nhưng vẫn chưa bảo người đem sang, do bà năng lực kém… Trong lòng thì đang âm thầm hối hận, tuy bên ngoài Đại phu nhân phân phó làm xiêm y cho Tam tiểu thư, nhưng bà biết, Đại phu nhân chỉ làm bộ làm tịch thế thôi, nguyên nhân là vì lần trước Đại tiểu thư bị liên luỵ nên mới không vui, sao có thể thật sự may xiêm y cho Lí Vị Ương! Nói chính xác ra hai ngày này còn đang chờ Lí Vị ương đến cửa xin tha thứ, ai ngờ lại lan đến tận chỗ lão phu nhân!
Tam tiểu thư này, nhìn có vẻ yếu đuối, thực tế lại cắm gai đầy người! Nàng ta rất thông minh! Nếu nàng ta ngốc một chút, đến chỗ Đại phu nhân đòi công đại, chắc chắn sẽ mất hết thể diện, mà nàng ta lại cố tình nhân lúc Nhị phòng đang ở đây trình ra trước mặt lão phu nhân, lúc này Đại phu nhân có nghiến nát răng cũng không thể không nhịn xuống!
“Còn không đi nhận sai với Tam tiểu thư!” Lí Trường Nhạc quát lớn.
Nàng ta dung mạo xinh đẹp, cho nên nói chuyện cũng thấy tao nhã, nhưng Lí Vị Ương nghe, lại thấy giả nhân giả nghĩa cùng đáng ghét không lời nào nói hết. Vị Ương không giống với đám người Lí Thường Hỉ, các nàng ấy trăm phương nghìn kế lấy lòng Đại phu nhân, tương lai cầu được nhân duyên tốt, nhưng mà Lí Vị Ương quá rõ ràng, Đại phu nhân chỉ muốn đem bán từng người các nàng đi, biến thành đá lót đường cho Lí Trường Nhạc!
Diễn trò một lượt, Lâm ma ma quỳ xuống nhận sai bồi tội với Lí Vị Ương: “Tam tiểu thư, đều do nô tỳ nhất thời sơ sẩy, để tiểu thư chịu oan ức, nô tỳ lập tức bảo người đem quần áo mới đến cho người, tuyệt đối cam đoan sẽ hợp ý người.”
Lí Vị Ương như phát hoảng, vội vàng lui về phía sau một bước, nhìn về phía Đại phu nhân: “Mẫu thân, việc này, thật ra…” Nàng nói rất chậm, như muốn cầu xin cho Lâm ma ma, nhưng nói rất chậm chạp mãi không hết câu.
Đại phu nhân rất dịu dàng đáp: “Vị Ương, con yên tâm, tất cả cứ giao cho mẫu thân, về sau ở trong phủ con thấy thiếu cái gì, mẫu thân tất nhiên sẽ thay con xử lý đám nô tài lười biếng đó!”
Lí Vị Ương cảm kích cúi người: “Đa tạ mẫu thân, mọi thứ đều do mẫu thân làm chủ.” Nhưng mà, trong lòng nàng rõ ràng, qua chuyện hôm nay, ít nhất người ngoài, sẽ không dám khinh thường nàng!
Mạnh thị đánh giá Lí Vị Ương, vẫy vẫy tay với nàng, nói: “Lại đây, đứa nhỏ.”
Lí Vị Ương đi qua, Mạnh thị phất tay với La ma ma, cười nói: “Con đã đến đây một tháng rồi, ta muốn tặng con thứ gì đó.”
La ma ma hiểu ý, không bao lâu sau cầm ra một cái tráp nhỏ khắc hoa, mở ra nhìn thấy, bên trong đầy đồ trang sức. Lí Thường Hỉ nhìn thoáng qua, thấy trong đó có trâm cài hoa hải đường phú quý bản thân luôn muốn xin Mạnh thị, trâm cài kia chạm trổ tinh tế, bên trên điêu khắc một đoá hoa hải đường toả sáng lấp lánh, giá trị xa xỉ, tốn không biết bao nhiêu thời gian công sức ở chỗ Mạnh thị mà lão phu nhân không hề để ý đến, hôm nay không ngờ lại đem cho Lí Vị Ương! Mắt nàng lập tức trần ngập ghen ghét, trừng mắt với Lí Vị Ương, đỏ cả mắt!
Lí Vị Ương cũng bất ngờ, nàng không ngờ lão phu nhân lại tặng tráp cho mình, trong lòng lập tức có dòng nước ấm chảy qua, tổ mẫu làm như vậy, hiển nhiên là nói cho mọi người biết, trong lòng bà có người cháu gái Lí Vị Ương này!
Trong lòng Lí Vị Ương, lúc này tràn ngập cảm kích với lão phu nhân. Hành vi của mình, chẳng những không trách tội, còn biến bản thân thành chỗ dựa cho nàng, nàng không nói thêm lời nào nữa, chỉ quỳ xuống, dập đầu thật sâu với lão phu nhân: “Đa tạ lão phu nhân, ân điển của người, cháu gái ghi nhớ trong lòng.”
Chỉ một câu nói, Mạnh thị đã biết, Lí Vị Ương hiểu ý của bà, thản nhiên lộ ra một nụ cười.
Sắc mặt Đại phu nhân trong nháy mắt cứng ngắc đến tột đỉnh, Ôn thị bên cạnh nhìn thấy, cười thầm trong lòng, vào những thời điểm này, làm những chuyện khiến Đại phu nhân ngột ngạt, bà đều vui vẻ làm, vì thế bà lập tức lấy xuống cây trâm phượng bằng vàng ròng trên đầu mình, đặt vào tay Vị Ương: “Đến đây, đây là quà Nhị thẩm cho con, hài tử ngoan, cầm lấy đi.”
Lí Vị Ương trên mặt mang theo vẻ ngượng ngùng nhận lấy, liếc mắt nhìn về phía Đại phu nhân, nhìn thấy khuôn mặt bà đã giận đến xanh lét, lần này không nhìn Lí Vị Ương nữa, mà nhìn về phía Ôn thị, Ôn thị lại không hề để ý đến, cười càng thoải mái hơn.
Lí Trường Nhạc đã hồi phục vẻ thong dong thường ngày, nhẹ ho khan một tiếng, Đại phu nhân lập tức phản ứng lại, hai mắt nhìn thẳng Lí Vị Ương, làm bộ người lớn không thèm để ý đến, từ ái cười nói: “Nữ nhi ngoan mau đến đây! Lễ vật của mẫu thân đã chuẩn bị sẵn cho con, nhân dịp hôm nay tặng luôn cho con vậy.”
Lúc trước Đại phu nhân đã ban cho Lí Vị Ương một ít đồ trang trí nhìn qua có vẻ đáng giá, nhưng thực tế không có chút tác dụng nào. Hiện giờ thấy lão phu nhân đã đi trước, lại có Ôn thị chèn ép, không thể không làm ra vẻ.
Nhiều ánh mắt nhìn mình như vậy, Đại phu nhân nín nhịn sự tức giận, từ trên cổ tay lấy xuống vòng tay dương chi bạch ngọc, bộ dáng đau lòng đeo vào cổ tay Lí Vị Ương: “Đây là đồ tốt từ trong cung triều trước lấy ra, con hãy nhận lấy đi.”
Lí Vị Ương đã từng làm Hoàng hậu, những thứ đồ vàng ngọc, nàng liếc mắt đã có thể nhìn ra, Tưởng thị không nói sai, lễ vật lần này đúng là giá trị xa xỉ, nàng mỉm cười: “Đa tạ mẫu thân.”
Miệng Đại phu nhân vì giận mà hơi lệch đi, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói: “Cảm tạ gì chứ, đúng là đứa nhỏ khờ!”
Lí Thường Hỉ oán giận như muốn phóng độc, khoé môi hàm chứa sự châm chọc: “Vị Ương, ngươi đúng là phát tài rồi! Vòng tay này của mẫu thân muốn giữ lại cho Đại tỷ, hôm nay cũng đem ra cho ngươi!”
Lí Vị Ương vừa nghe xong, lập tức đưa tay định tháo ra: “Vậy sao? Thế thì Vị Ương không thể nhận được!”
Đại phu nhân sao có thể để nàng tháo ra, hung dữ trừng mắt nhìn Lí Thường Hỉ, quay đầu thay bằng vẻ tươi cười ấm áp, vỗ vỗ tay Lí Vị Ương: “Hài tử ngốc, con cũng là bảo bối trong lòng ta, cho con thì có gì không đúng! Mau nhận lấy, bằng không mẫu thân sẽ thành người không hào phóng!”
Lí Vị Ương thấy bộ dáng Đại phu nhân miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, trong lòng rất vui vẻ, miệng đáp: “Vậy thì đa tạ mẫu thân!”
Lí Thường Hỉ hận đến hai mắt mở to, Lí Trường Nhạc lại thản nhiên dời ánh mắt đi, nhìn về phía lô hương làm bằng bạc pha đồng khắc hoa văn cánh hoa sen khảm bảo châu, nghĩ thầm Ngũ muội chung quy vẫn là thứ nữ, mẫu thân giáo dưỡng lâu như vậy, vẫn không thể tốt hơn được. Một cái vòng tay có là gì đâu? Hôm nay lão phu nhân rõ ràng đã cho Lí Vị Ương thể diện, chẳng lẽ mẫu thân lại đối nghịch với bà? Chẳng phải để cho Nhị phòng có cơ hội chế giễu!
Lúc Lí Vị Ương rời đi, La ma ma đuổi theo đến hành lang, cười nói: “Tam tiểu thư, lão phu nhân nói, sau này mỗi ngày mời tiểu thư đến đây pha trà cho người, vậy có được không?”
Lí Vị Ương vội vàng nói: “La ma ma sao lại nói vậy, tẫn hiếu với lão phu nhân là chuyện phải làm.”
Thấy nàng nhu thuận, La ma ma khẽ cười, không uổng công lão phu nhân cất nhắc nàng, đúng là người có hiểu biết.
Lí Vị Ương trở lại phòng, mở tráp lão phu nhân cho, mới phát hiện bên dưới còn một tầng nữa, kéo vải đỏ ra, thấy mười đĩnh bạc trắng bóng.
Tử Yên khẽ hô lên một tiếng, gần như nói không nên lời.
Tay Lí Vị Ương dừng lại, tất cả những thứ ban cho đều không thực tế, không thể bán cũng không thể thưởng cho hạ nhân, chỉ riêng bạc, mới là thứ quan trọng nhất, lão phu nhân biết hôm nay chỉ là tuồng kịch mình diễn, nhưng vẫn lặng lẽ cho mình bạc… Vì sao?