Chương : 140
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Typer: Candace bé bỏng <3
“Rừng cây phía trước có con mồi.” Lí Nguyên Hành chỉ cách đó không xa, nơi đó thường xuyên có người săn thú, tuy rằng kém bãi săn của hoàng gia nhưng con cháu quyền quý kinh đô thường xuyên lui tới khu vực này.
Lí Vị Ương gật đầu, xem như ngầm đồng ý. Được nàng cho phép Lí Nguyên Hành vội vàng gọi người chuẩn bị yên ngựa cùng roi, sau đó thật ân cần đưa roi cho Lí Vị Ương. Lí Vị Ương cười nhàn nhạt quay đầu, nói với thiếu niên không vui phía sau: “Nếu đệ thấy hứng thú có thể đi cùng.”
Lí Mẫn Đức nhướng mày, hỏi Lí Nguyên Hành: “Điện hạ hoan nghênh sao?”
Lí Nguyên Hành cười sang sảng: “Đương nhiên! Đương nhiên! Ta cũng chuẩn bị ngựa cho Lí công tử.”
Hòa Sướng nhìn vẻ mặt của mấy người bọn họ, trước mắt rõ ràng là tình cảnh cứng nhắc giữa 3 người Lí Nguyên Hành, Lí Vị Ương còn có vị công tử tuấn tú kia. Nàng cười lạnh một tiếng, Lí Vị Ương à Lí Vị Ương xem ra người cũng không phải kẻ dễ bắt nạt! Bên cạnh rõ ràng có thiếu niên tuấn tú lại còn muốn lúc gần lúc xa với Tứ ca ta.
Tươi cười của Lí Mẫn Đức có một tia ý nhị.
Bốn người bốn ngựa tuy rằng đều cầm cung tiễn, nhưng Lí Vị Ương cùng Lí Nguyên Hành đi phía trước nói chuyện dáng vẻ rất ăn ý, rõ ràng không phải đi săn thú. Cảnh này rơi vào mắt Lí Mẫn Đức đằng sau, khuôn mặt tuấn tú của hắn chậm rãi trở nên băng lạnh làm người khác sợ hãi. Nhưng những người Mạc Bắc khác lại thấy không có gì không ổn, dù sao các cô nương Mạc Bắc người nào cũng thế này, cưỡi ngựa bắn tên với nam nhân, thậm chí còn hung hãn hơn cả nam nhân, theo bọn họ thấy vị An Bình huyện chủ vẫn hơi dè dặt.
“Lí công tử, nơi đó có con mồi.” Hòa Sướng cười chỉ vào con thỏ trốn sau bụi cỏ. Còn chưa dứt lời, Lí Mẫn Đức đã bắn một mũi tên qua nhưng lại trượt, con thỏ đó đã không biết chạy đi đâu. Hòa Sướng đang định trêu đùa hắn vài câu, lại phát hiện hắn căn bản không nhìn về phía con mồi mà ngược lại mặt hắn cứng ngắc như pho tượng, thứ duy nhất di động là ánh mắt đốt cháy bừng bừng, hướng hắn nhìn đúng là bóng hình Lí Vị Ương cùng Lí Nguyên Hành phía trước.
Hòa Sướng cười rộ lên, mọi người đều nói Hoàng tộc không sạch sẽ, lời này không sai. Nhưng nghe nói hai người kia là đường tỷ đệ, sao quan hệ cũng ái muội như vậy, có thể thấy chỗ nào cũng có quan hệ không thể nói ra ngoài. Hai mắt nàng chớp chớp cố ý giục ngựa tới gần, nụ cười càng thêm ngọt ngào, thậm chí mang theo một tia dụ hoặc, hơi nghiêng đầu, nói chuyện với Lí Mẫn Đức: “Mọi người đều nói phong cảnh Đại Lịch rất đẹp, không biết Lí công tử có thể dẫn đường cho ta không?”
Lí Mẫn Đức không thèm liếc nhìn nàng một lần, trong mắt chưa từng có nửa phần cảnh trí.
Ánh mắt hắn gần như đính tại trên người Lí Vị Ương –– Hòa Sướng nở nụ cười: “Lí công tử cho dù công tử thích tỷ tỷ mình cũng không nên ngay cả một bằng hữu cũng không cho tỷ ấy kết giao chứ.”
Lí Mẫn Đức lúc này mới quay đầu, liếc mắt nhìn Hòa Sướng, đột nhiên thấp giọng nói: “Hòa Sướng công chúa, thu vẻ mặt giả dối lại đi, trò xiếc nhỏ này, Công chúa cho rằng ta sẽ để vào mắt sao?”
Sắc mặt Hòa Sướng hơi biến đổi, lập tức nói: “Công tử có ý gì, ta nghe không hiểu!”
Lí Mẫn Đức cong môi lộ ra ý cười lạnh băng, đột nhiên giục ngựa nhanh hơn phóng về rừng cây phía trước, hiển nhiên không cho hai người kia có cơ hội ở riêng một chỗ, tuy rằng hắn biết rõ hiện tại Lí Nguyên Hành sẽ không làm gì Lí Vị Ương, Vị Ương cũng sẽ không cho Lí Nguyên Hành cơ hội, nhưng chung quy, hắn vẫn không muốn để nàng cùng nam nhân khác cười nói vui vẻ với nhau.
Cho dù biết rõ là hư tình giả ý nhưng dù sao vẫn thấy khó chịu. Hắn luôn nghiêng tai nghe động tĩnh bên kia, thấy trong gió truyền đến cuộc đối thoại giữa hai người.
Lí Vị Ương cười nói: “Tứ hoàng tử định ở lại đây bao lâu?”
Lí Nguyên Hành cười: “Vốn định trong hai ngày này sẽ đi, nhưng –– hiện tại ta muốn ở lâu thêm vài ngày.”
Giọng nói Lí Vị Ương nghe qua có chút bất ngờ: “Ở đây Tứ hoàng tử còn chuyện gì chưa làm xong sao?”
Lí Nguyên Hành đương nhiên sẽ biểu hiện ra vẻ lưu luyến không rời: “Thật ra –– bệ hạ đã tứ hôn, ông ấy gả trưởng nữ nhà Nam An Hầu cho ta.”
Lí Vị Ương nghe xong chỉ nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, Lí Thường Như gả cho trưởng tử phủ Nam An hầu, lại nói tiếp hai nhà thật có chút sâu xa… Nàng trầm ngâm: “Thiên kim phủ Nam An hầu dịu dàng hiền thục, vẻ ngoài cũng đẹp, là thiên kim danh môn hiếm thấy.” Điều này chỉ là đoán mò, trưởng nữ phủ Nam An Hầu… đã sớm gả ra ngoài, lấy đâu ra một người nữa gả cho hoàng tử Mạc Bắc, nàng hoài nghi phủ Nam An Hầu đã thông đồng với Hoàng đế gả nữ nhi thứ xuất qua cho có. Nhưng lời này, nàng không định nói với Lí Nguyên Hành.
“Nàng cười lên rất đẹp!” Lí Nguyên Hành phảng phất như không nghe thấy, bắt đầu khen ngợi Lí Vị Ương. Thật ra Lí Vị Ương cười không nhiều, nhưng nàng cười rất xinh đẹp.
Đại khái là không có nữ hài tử nào cười lên không xinh, Lí Vị Ương tự mình biết mình, sẽ không vì đôi câu khen ngợi của nam nhân anh tuấn đã không biết trời cao đất dày, nàng chỉ thản nhiên đáp: “Đã hứa hôn rồi, điện hạ nên sớm mang tân nương tử trở về đi.”
Mặt Lí Nguyên Hành bỗng dưng đỏ lên, giọng nói đột nhiên dịu dàng ấm áp: “Nhưng ta chưa gặp nàng ấy, cũng không thích nàng ấy, người ta nhìn trúng ngay từ đầu chính là nàng.”
Lí Vị Ương nhíu mày: “Nhưng điện Cát Tường bỗng dưng cháy, bệ hạ đã từ chối hôn sự này. Điện hạ hẳn đã rõ, bệ hạ triều ta nhất ngôn cửu đỉnh tuyệt đối sẽ không thay đổi ý định.”
Giọng nói Lí Nguyên Hành hết sức kiên định: “Ta đương nhiên biết điều này, nhưng ta cũng muốn nói với nàng ta ở lại chờ nàng, chờ đến khi nàng đáp ứng mới thôi. Hơn nữa vị trí chính phi ta chỉ giữ lại cho nàng.”
Trong khoảnh khắc giọng nói Lí Vị Ương có chút không vui: “Lấy về làm vợ, bỏ trốn nạp thiếp. Tứ điện hạ chỉ lo thổ lộ tâm ý, chẳng lẽ muốn ta bỏ trốn cùng điện hạ sao?”
Trong mắt Lí Nguyên Hành tràn đầy nghiêm túc, làm khuôn mặt góc cạnh của rõ ràng của hắn nhìn qua vô cùng thành khẩn: “Không, bỏ trốn là cách nói của người nơi này, chỉ cần nàng theo ta rời khỏi Đại Lịch, nơi đó chúng ta căn bản không nói như vậy. Mẫu phi ta năm đó cũng như thế, mẫu phi xuất thân không cao, lại sớm có trượng phu, nhưng mẫu phi thích phụ hoàng ta, ban đêm liều lĩnh bỏ đi cùng phụ hoàng, không ai cười nhạo mẫu phi, người khác chỉ biết tán dương dũng khí cùng quyết tâm của người.”
Lí Vị Ương cười rõ ràng không có hứng thú với chuyện xưa này. Lí Nguyên Hành có chút khó hiểu, tiểu thư thiên kim bình thường nghe xong đều sẽ thật cảm động, giống như hắn rất phiền chán tình tiết kịch nói ở Đại Lịch, tiểu thư trẻ tuổi yêu thư sinh phong lưu, liều lĩnh bỏ lại dòng dõi cao quý rời nhà trốn đi với hắn, sau này thư sinh trúng Trạng Nguyên mang tiểu thư áo gấm về nhà, mọi người đều vui vẻ, đây không phải là chuyện xưa mọi nữ nhân hướng tới sao? Không, có lẽ nữ tử thông minh như Lí Vị Ương không bị sự khao khát tình yêu mê hoặc dễ dàng, vậy thì hắn phải nỗ lực ở phương diện khác.
Nghĩ đến đây hắn đột nhiên nhớ tới điều gì: “Buối tối hôm qua ta đến bái phỏng huynh đệ Tưởng Hoa, ta thấy ý hận của hắn với nàng không giảm, hơn nữa qua hai ngày, Tưởng Quốc Công sẽ trở về, chỉ sợ bọn họ sẽ thiết lập cạm bẫy hại nàng. Tưởng Hoa là huynh đệ của ta, nàng là người trong lòng, ta không muốn hai người có xung đột, nhưng nếu hai người bắt buộc tổn thương lẫn nhau, ta nhất định sẽ đứng bên nàng.” Nói xong, hắn lấy lệnh bài ra, “Cầm lấy lệnh bài này, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể đến dịch quán tìm ta.”
Dáng vẻ như tình thân ý trọng, nếu nàng là thiếu nữ không hiểu chuyện nhất định sẽ cảm động. Giữa huynh đệ cùng nữ tử yêu thương lại lựa chọn hồng nhan? Những lời này, chẳng hiểu sao lại làm người khác muốn cười. Lí Vị Ương nhận lấy lệnh bài, tươi cười càng sâu, theo Lí Nguyên Hành nhận thấy là như bị hắn làm cho cảm động: “Vậy thì đa tạ”.
Lí Nguyên Hành cười, trong điệu cười sang sảng lại lộ ra ấm áp: “Nàng với ta không cần phải nói lời cám ơn.”
Người này quả thật là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, mắt Lí Mẫn Đức thiếu chút nữa phun ra lửa.
“Lí công tử.” Hòa Sướng ở phía sau thật vất vả đuổi kịp, gọi hắn, cũng là nói với hắn, “Con mồi kia tìm được rồi, công tử bắn trúng mắt nó, hơn nữa ghim trên cây cách xa mười thước. Công tử làm cách nào vậy, thần xạ thủ tốt nhất ở Mạc Bắc cũng không thể không cần nhìn cũng bắn được như vậy đâu!” Vừa rồi Lí Mẫn Đức không có nhìn con thỏ kia, vì sao có thể nhận ra phương hướng, Hòa Sướng nghĩ, nếu không phải hắn có nội công cực kì cao, thì chính là thính giác hơn hẳn người thường.
Lí Mẫn Đức thản nhiên nói: “Chỉ may mắn mà thôi.” Dáng vẻ không muốn nói nhiều.
Hòa Sướng nhíu mày, nàng trước giờ chưa từng bị coi nhẹ như vậy, đến ngay cả phò mã Thụy Niên Tam tỷ phu của nàng rõ ràng chung tình với Tam tỷ như vậy lại không nhịn được bị nàng mê hoặc, nam nhân ư, đều là kẻ ăn trong chén ngó trong nồi, huống chi, tâm cơ của Lí Vị Ương có lẽ cũng tầm tầm nàng, nhưng dung mạo tuyệt đối không hơn, theo lý cho dù Lí Mẫn Đức có đối tượng chung tình cũng sẽ không cự tuyệt diễm phúc như nàng mới đúng. Có lẽ nhận thức từ trước đã sai lầm, nàng nhìn nửa khuôn mặt tuấn mĩ bức người của Lí Mẫn Đức có chút mê mẩn.
Bốn người không chú ý dưới chân khẽ rung, rất nhanh toàn bộ mặt đất rung chuyển kịch liệt, ngựa bị dọa sợ, chân trước giơ cao, thân mình toàn bộ vọt về phía trước, ngựa phát cuồng! Lí Nguyên Hành phản ứng trong nháy mắt, để bảo vệ mình dứt khoát lao người xuống ngựa, lăn mấy vòng trên mặt đất. Lúc này hắn căn bản không bận tâm đến Lí Vị Ương ở chỗ đó thế nào, thậm chí không liếc mắt nhìn một lần, hồn nhiên quên luôn dáng vẻ thâm tình của mình vừa rồi.
Lí Mẫn Đức lập tức liều mạng kéo dây cương, cấp tốc phi về phía nàng. Lí Vị Ương là người đầu tiên cảm thấy địa chấn, chỉ có điều động tác của nàng chậm hơn Lí Nguyên Hành nửa nhịp, còn chưa kịp xuống con ngựa đã lao nhanh về phía trước, chưa kịp kêu lên, phía sau có tiếng vó ngựa rầm rầm, cả người bỗng chốc bay lên không trung, được người khác ôm xuống ngựa.
“Nàng có sao không?” Lí Mẫn Đức ngã nhào trên mặt đất lại chỉ đau lòng ôm nàng.
“Không sao.” Thân mình Lí Vị Ương hơi lung lay, ý thức vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, choáng váng khó chịu, bởi vì mặt đất vẫn đang rung động. Lúc này nghe thấy Hòa Sướng hét lên một tiếng, đám người hầu xa xa cũng không khống chế được ngựa của mình, làm sao có thể phân biệt đông tây nam bắc? Mọi người tựa như ruồi nhặng không có người dẫn đầu, chạy trốn khắp xung quanh.
Vốn tưởng rằng toàn bộ hỗn loạn chỉ cần địa chấn ngừng sẽ trôi qua, nhưng không đợi Lí Mẫn Đức đỡ Lí Vị Ương đứng lên, đột nhiên một trận trời đất ngả nghiêng mãnh liệt rung động làm cho người ngã ngựa đổ. Lí Nguyên Hành té ngã, chưa kịp đứng lên đã nghe thấy tiếng ầm ầm rung động nặng nề, hắn thầm kêu một tiếng “Không tốt rồi.”, bất chấp những người khác, lăn mình sang một bên. Gần như ngay tại giây tiếp theo, một tiếng kinh thiên động địa phụ họa, vô số cây đại thụ trong rừng cây đổ xuống, trong nhất thời, bụi bay mù mịt bao phủ hết tất cả mọi thứ!
Giữa quang cảnh khói bụi, Lí Mẫn Đức không nhìn thấy gì cả, nhưng vẫn ôm chặt Lí Vị Ương bảo vệ nàng. Lí Nguyên Hành rốt cuộc nhớ tới gì đó, quay đầu tìm Lí Vị Ương, nhưng một cây đại thụ đột nhiên đổ xuống, ngăn cản tầm mắt hắn. Lúc này, hắn nghe thấy tiếng thét chói tai của Hòa Sướng, còn có những người hầu lúc hỗn loạn chưa kịp chạy trốn bị cây cối hoặc là vó ngựa dẫm lên phát ra tiếng thét thảm thiết. Hòa Sướng còn có chỗ cần dùng đến, hiện tại không thể chết, Lí Nguyên Hành quyết định quay đầu cứu Hòa Sướng.
Lí Vị Ương nghe thấy tiếng nổ thật lớn, phảng phất như toàn bộ đất trời đều đang chấn động, nàng thậm chí không thể phân biệt phương hướng, chỉ cảm thấy chỗ mình đang ngồi dường như đang phân liệt. Động vật trong rừng ào ào chạy trốn, những con không kịp trốn lập tức rơi vào khe nứt, loại cảm nhận này thật là đáng sợ.
Lí Mẫn Đức luôn ôm chặt nàng, che chở cho nàng –– hiện tại Lí Vị Ương đã không kịp suy nghĩ vì sao phát sinh địa chấn lớn như vậy, nàng cũng nắm lấy tay Lí Mẫn Đức, nàng chỉ hy vọng hắn đừng bị thương, không hơn. Cho nên khi hòn đá bén nhón cắt quá mắt cá chân trái nàng, nàng cắn chặt răng không kêu một tiếng, nàng không muốn để đối phương lo lắng, cũng không muốn tại thời khắc sống còn thế này lại bắt hắn phân tâm.
___________________________
TM: Có typer đỡ hẳn ~≧◡≦~
___________________________
Không biết qua bao lâu, toàn bộ địa chấn mới dần dần chấm dứt, cho dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng trong mắt Lí Vị Ương thậm chí còn dài hơn cả một cuộc đời. Tuy rằng cảm giác đất nứt rốt cuộc dừng lại. Hai tai nàng vẫn lùng bùng, choáng váng, miễn cưỡng trấn định, phát hiện xung quanh chỗ nào cũng hỗn độn, thậm chí những người vừa rồi không biết đã chạy trốn nơi đâu.
Lí Mẫn Đức trầm ngâm lắng nghe một lúc, rốt cuộc xác định địa chấn đã ngừng lại, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng cúi đầu kiểm tra Lí Vị Ương.
“Ta không sao.” Lí Vị Ương vội vàng nói, tuy rằng lúc này cả khuôn mặt nàng lấm lem bụi đất, nhưng ít nhất vẫn còn sống.
“Không ngờ lại phát sinh địa chấn.” Lí Mẫn Đức tin rằng nàng không sao, mới quay đầu nhìn bốn phía, hiện tại bọn họ tránh trong khe đá thật lớn, hòn đá này hẳn là lăn từ trên núi xuống, ngọn núi chỉ là một gò đất tương đối cao vốn đứng sừng sững bên cạnh rừng cây, hiện tại đã bị san thành bình địa. Thoáng nghỉ ngơi lấy lại sức lực, Lí Mẫn Đức đứng lên sau đó kéo Lí Vị Ương cùng đứng dậy.
Lí Vị Ương thật vất vả đứng vững, khó chịu đến không thở ra hơi, cố nín thở thấp giọng khụ hai tiếng, ngực như bị tảng đá đè nặng, khó thở. Lí Mẫn Đức vội quay đầu giúp nàng thuận khí, còn chưa thuận xong đã thấy nàng ánh mắt kì quái nhìn bàn tay hắn, hắn sửng sốt phát hiện cảm xúc dưới tay mình thật mềm mại, lúc ấy mới ý thức được hình như mình đã sờ nơi không nên sờ, đỏ mặt ngượng ngùng, rút tay về: “Những người vừa rồi đi cùng chúng ta chẳng biết đã chạy đi đâu.”
Lí Vị Ương vốn định trừng hắn, nhưng lại chẳng có sức lực, chỉ nói: “Người ta đương nhiên đều tự mình chạy trối chết, ai giống ngươi lúc nguy cấp lại còn nhào tới, ra vẻ không sợ chết sao?” Nói tới đây thấy hắn vẻ mặt chẳng có gì đáng kể, nàng thở dài ngược lại nhìn về nơi khác, “Mọi người trong thành không biết có xảy ra chuyện gì không.”
Lí Vị Ương nói tất nhiên là Lí Mẫn Chi cùng Thất di nương còn cả lão phu nhân, Lí Mẫn Đức gật đầu: “Mọi người ở trong phòng, cảm thấy địa chấn tất nhiên sẽ chạy ra bên ngoài, hẳn không có việc gì.” Nói thì nói vậy, nhưng hẳn cảm thấy chưa chắc, nhưng hiện tại bọn họ ốc không mang nổi mình ốc, hắn không thể nói sự lo lắng của mình với Lí Vị Ương.
“Lí Nguyên Hành hẳn còn ở gần đây.” Lí Vị Ương nhìn thấy thi thể hươu sao cách đó không xa, hiển nhiên trong lúc vô ý nó đã lăn từ trên sườn núi xuống cùng bọn họ, hiện tại, trên mặt đất ngoại trừ thi thể động vật, bọn họ không nhìn thấy những người khác ở đâu.
“Huynh đệ Triệu Nam hẳn cũng không việc gì, bọn họ luôn đi theo phía sau chắc sắp tìm được chúng ta.” Hiện tại biện pháp tốt nhất là ngồi tại chỗ không di chuyển, chờ người khác tới cứu viện. Nhưng chỗ này hoàn toàn khác với vị trí lúc trước, ngay cả Lí Mẫn Đức cũng không dám khẳng định, rốt cục bọn họ đang ở đâu. Có lẽ vừa rồi địa chấn đáng sợ đã làm lệch đường đi, đẩy bọn họ vào sơn cốc xa lạ.
Lí Vị Ương bình tĩnh trở lại, lúc này mới cảm thấy mắt cá chân đau nhức, nàng muốn nói chuyện, lại cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, cả người bất giác mềm nhũn, mất đi ý thức.
Lí Mẫn Đức thấy nàng đột nhiên té xỉu, biết vừa rồi nhất định nàng bị thương, lại không thấy vết thương nàng ở nơi nào, trong lòng căng thẳng, thật vất vả mới cõng được nàng lên, đi tìm một nơi tránh gió. Đợi nửa canh giờ, Lí Vị Ương mới chậm rãi mở mắt, ho khan hai tiếng, liếc nhìn hắn, thấy chưa có ai tìm thấy bọn họ, miễn cưỡng cười nói: “Ta cho rằng thân thể mình tốt lắm ai ngờ yếu như vậy!”
Lí Mẫn Đức trừng mắt với nàng, mà trong mắt tràn đầy đau lòng: “Nàng không nên đáp ứng người khác đi ra ngoài cưỡi ngựa bắn tên!”
Lí Vị Ương bật cười: “Ở trong thành thì sẽ không bị địa chấn sao? Đây là giận chó đánh mèo. Ai da!” Nàng đột nhiên kêu một tiếng nhíu mày, “Ngươi nhẹ tay chút.”
Lí Mẫn Đức vội vàng buông tay: “Ai bảo chân nàng bị thương cũng không nói.” Đáy mắt hắn ửng đỏ, tóc tán loạn, trên mặt còn vương bùn đất, nhìn qua vô cùng chật vật.
Lí Vị Ương bất giác cười, lấy tay lau mặt cho Lí Mẫn Đức: “Nhìn ngươi chật vật như vậy, phải để cho những cô nương thích ngươi nhìn thấy, thật tình nhìn rất buồn cười.”
Hẳn sửng sốt, lập tức rời mắt nói: “Cứ ra vẻ tỷ tỷ, nàng biết rõ ta không nhỏ tuổi hơn nàng. Cho dù đến tình trạng này vẫn còn giễu cợt ta, bằng không nàng sẽ thấy bất an có phải không?”
Tâm tư của Lí Vị Ương cứ thế bị hắn nhìn thấu, nhất thời không nói ra lời. Đúng vậy, đây là lần đầu ở riêng cùng hắn, nàng không biết nói gì, cho nên mới cố ý ra vẻ thoải mái trêu đùa: “Ta chỉ…”
“Nàng chỉ không biết nên đối mặt với ta như thế nào, nhưng ta biết mặc kệ nàng đối xử với ta ra sao, tâm tư của ta vẫn sẽ không thay đổi.”
“Sẽ không thay đổi ư?” Lí Vị Ương sửng sốt, sau đó lẩm bẩm, dường như nhớ tới điều gì, thở dài nặng nề một hơi, trên đời này, có gì vĩnh viễn không thay đổi đâu, nàng không tin, cho tới bây giờ đều không tin, người tin câu đó toàn bộ đều là kẻ ngốc.
Lí Mẫn Đức không nói gì, lạnh mặt cởi đôi giày dính máu của nàng: “Phải bôi thuốc, chịu đau một chút.”
Lí Vị Ương lại chú ý tới miệng vết thương trên vai hắn, nàng đột nhiên nhớ tới, sau khi địa chấn đột nhiên phát sinh, lúc nàng mở mắt ra hắn vẫn ôm nàng gắt gao, dưới mái tóc tán loạn thấp thoáng ánh mắt lo âu khẩn trương của hắn, trái tim đập thình thịch cũng giống như nàng vậy, hiện giờ áo trên vai hắn đã rách nát, lộ ra vết máu ghê người, miệng vết thương dữ tợn, hóa ra lúc ngã ngựa hắn đã bị thương. Một lúc lâu sau nàng mới cất tiếng nói: “…Vì sao không bôi thuốc?”
Lí Mẫn Đức liền đáp: “Chút vết thương nhỏ không đáng để ý, vết thương trên chân nàng nặng hơn.” Hắn chỉ mang theo một lọ dược, không thể tùy tiện lãng phí.
Lí Vị Ương trong lòng đau xót: “Là lỗi của ta, không nên bảo ngươi đi cùng.”
Lí Mẫn Đức nhíu mày: “Không dẫn ta theo, nàng định một mình mạo hiểm?”
Lí Vị Ương kinh ngạc nhìn, cho đến khi hắn băng bó xong, ngẩng đầu lên, thấy nàng vẫn còn đang nhìn mình, hắn kinh ngạc, cũng không đứng dậy, chị hạ giọng hỏi: “Vậy nàng…cùng Thác Bạt Ngọc…là thế nào?”
Đây là cái gai đâm sâu trong lòng hắn mấy ngày nay không thể nhổ ra.
Lí Vị Ương ngẩn người, định tùy tiện bịa lời để nói cho có lệ, cuối cùng vẫn thành thật: “Ta không thích hắn, cho tới giờ vẫn chưa từng thích hắn, hơn nữa ta cũng không định giúp hắn, cho dù ngươi nhìn qua cảm thấy ta đang trợ giúp hắn.” Ngẩng đầu thấy Lí Mẫn Đức vẻ mặt tươi cười, lại cảm thấy những lời mình nói theo bản năng thật chẳng có ý nghĩa, đẩy đẩy người hắn, “Còn không mau đứng dậy”, lúc này mới chú ý miệng vết thương trên vai hắn vỡ ra càng thêm nghiêm trọng, kinh hoảng hô một tiếng, vội vàng cẩn thận xem xét, Lí Mẫn Đức lại thuận tay cầm lấy tay nàng, nắm thật chặt, lòng bàn tay đều bao phủ bởi mồ hôi, dường như đã hạ quyết tâm, mở miệng: “Ta…”
“Ngươi cũng phải bôi thuốc, nhỡ bị viêm nhiễm thì làm thế nào!” Lí Vị Ương không đợi hắn nói xong, vội vàng rút tay ra, Lí Mẫn Đức sửng sốt lập tức ngậm miệng.
Cũng may Lí Mẫn Đức chỉ bị thương ngoài da, Lí Vị Ương xem xét qua, thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên mới phát hiện hắn chăm chút nhìn nàng, chưa từng ngừng một giây, như thế, trái tim nàng không có lý do đập nhanh hơn, những lời đang định nói càng không nói nên lời.
Thiếu niên này hình như nàng luôn không có biện pháp ứng đối hắn.
Hắn không phải là Thác Bạt Chân cho nên không phải kẻ thù, không phải là Thác Bạt Ngọc cho nên không phải minh hữu, cũng không phải Tưởng Hoa cho nên không phải là tử địch, như vậy hắn là gì? Người thân sao? Tình nguyện đánh cược tính mạng của mình cũng muốn bảo vệ nàng? Có người thân như vậy ư? Lúc này mới chú ý hơi thở hắn gần quá mức, nóng bỏng không giống trước đây, làm nàng hoảng hốt, trái tim đập thật nhanh, mặt bắt đầu nóng lên, ánh mắt đen láy chuyển sang chỗ khác không nhìn tới mặt hắn.
Haizzz, nàng nên làm gì bây giờ, lần đầu tiên chủ động tránh ánh mắt hắn, Lí Vị Ương cảm thấy tình cảnh này vô cùng hỏng bét.
“Ta thích nàng, không liên quan đến bất cứ kẻ nào trong thiên hạ, ngay cả chính nàng cũng không thể ngăn cản.” Lí Mẫn Đức phảng phất như đang lẩm bẩm.
“Ta thích nàng, chỉ cần nghĩ đến nàng ta sẽ bất chấp tất cả, ta thích nàng, dù khó khăn cũng muốn để nàng vui vẻ.”
Lí Vị Ương ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn. Lúc này, khuôn mặt anh tuấn như điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, hàng mi nhướng lên, bên dưới hàng mi cong cong là một đôi mắt trầm tĩnh, ổn trọng làm người khác động tâm, lúc này đang nhìn chằm chằm nàng lúc chớp lúc không, như thể trong nháy mắt, người trước mặt sẽ biến mất vậy.
“Ta có thể bị thương vì nàng, chịu đau vì nàng, chết vì nàng, vì nàng có thể phụ hết mọi người trong thiên hạ, ta không cần gì cả. Ta chỉ muốn nàng cười với ta, nhớ được sự tồn tại của ta, nhớ được rằng ta yêu nàng. Cho nên ta không hối hận đi cùng nàng đến nơi này, cho dù chết ở đây ta cũng sẽ không hối hận.”
Lí Vị Ương sửng sốt, hắn nói nghiêm túc như vậy, giống như lời thề, hại tim nàng đập nhanh mất đi cả bình tĩnh. Nàng đặt tay lên ngực, cảnh cáo bản thân, đừng bị thuyết phục chỉ vì hai ba câu nói. Hắn trẻ tuổi như vậy, tuấn mĩ như vậy, có vô số nữ hài tử thần hồn điên đảo vì hắn, thiếu nàng cũng chẳng sao. Nàng không phải là tiểu cô nương mười bảy mười tám vì thiếu niên xinh đẹp đã liều lĩnh đâm đầu vào. Nàng ý chí kiên cường, sẽ không bị bất cứ sự tình gì dao động, nàng là người tồn tại vì báo thù, tình yêu nghe vào tai là đủ rồi, trăm ngàn lần đừng coi là thật.
“Mẫn Đức, ta nói rồi.” thật lâu sau nàng mới kìm nén rung động trong lòng, mở miệng nói rõ ràng từng chữ.
Lí Mẫn Đức đột nhiên cười, vứt lọ thuốc rỗng kia đi, đứng lên, phủ định toàn bộ những lời vừa rồi như đang đùa giỡn: “Những lời này ta rất ghét nói, cho nên ta chỉ nói một lần, nàng nghe qua là được rồi, ta tuyệt đối sẽ không nói lại làm nàng phiền não. Nàng cứ coi như… ta chưa nói gì!” Nói xong, hắn đi đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, không quay đầu lại nói, “Sắc trời sắp tối, mặc dù bọn họ không tìm đến, chúng ta cũng phải đi về hướng nam, chắc sẽ tìm được đường về. Đi thôi.”
Hắn định cõng nàng!? Lí Vị Ương sửng sốt, sau đó ý thức được đây là biện pháp tốt nhất. Chân nàng chưa thể đi được, nếu cứ chậm rãi đi bộ, đến hừng đông vẫn chưa tìm được người nào. Bất đắc dĩ, nàng khoác tay lên bờ vai hắn, hắn cõng nàng đứng dậy, để thân hình nàng mềm mại dựa vào tấm lừng dày rộng của hắn.
Cũng may không phải mặt đối mặt, Lí Vị Ương thở phào, hơi thở thổi qua bên tai, làm hắn run run khác thường. Lí Mẫn Đức bỗng dưng đứng lên: “Chúng ta đi thôi.”
Hắn cõng nàng, nhanh chóng đi về phía trước. Đùa giỡn cũng được, thổ lộ cũng tốt, đều là kìm lòng không được, bất giác nói ra, hắn sao có thể nỡ làm nàng khó xử, lại không có người thân thiết với nàng hơn, một đường này, hắn muốn đi cùng với nàng, muốn cứ cõng nàng như vậy, để nàng toàn tâm toàn ý ỷ lại hắn! Cho dù phải trả giá bao nhiêu hắn đều chấp nhận!
Suốt nửa canh giờ, Lí Mẫn Đức không nói câu nào, Lí Vị Ương thở dài trong lòng, nàng cảm thấy hình như mình quá thẳng thắn, làm tổn thương trái tim đối phương, dù sao tuy rằng hắn nói chỉ thổ lộ nỗi lòng nhưng trái tim không phải làm bằng tảng đá, không biết đau thương. Có lẽ nàng hẳn nên dùng giọng điệu uyển chuyển hơn, dù sao hắn cũng toàn tâm toàn ý tốt cho nàng.
Lí Mẫn Đức không biết bản thân mình đã bị gắn cho mác bi thương, nguyên nhân hắn trầm mặc hoàn toàn là đang tự hỏi biểu hiện vừa rồi có phải mãnh liệt quá mức không, tuy rằng hắn nói đều là lời trong lòng, nhưng mọi việc phải tiến hành theo trình tự, lần sau loại phương thức thổ lộ dọa đến người khác này cần phải cải tiến. Đương nhiên, lần tiếp theo phải chuẩn bị cho tốt, dáng vẻ hiện giờ không đủ ngọc thụ lâm phong, rất khó làm người trong lòng động tâm.
_______________________
Candace: Chết cười với anh này, cách mạng chưa thành công đồng chí cần cố gắng nhiều hơn ))))
TM: Điệp khúc lười a lười~
_______________________
Hai người nghĩ những vấn đề không liên quan đến nhau, đều trầm mặc.
Lí Vị Ương hít sâu vài lần, rốt cuộc nghe thấy có người gọi tên nàng, nàng vội vã nói: “Buông ta xuống.”
Lí Mẫn Đức làm theo, vừa mới hạ người xuống, đã nhìn thấy Lí Nguyên Hành mang theo một đám người sốt ruột chạy lại.
“Huyện chủ! Nàng không có việc gì thật tốt quá!” Lí Nguyên Hành áy náy đầy mặt nhìn Lí Vị Ương, “Lúc địa chấn phát sinh ta thấy Lí công tử đuổi qua, nên cứu Hòa Sướng trước.”
Lí Vị Ương gật đầu, “Ta không sao, không biết Hòa Sướng công chúa có sao không?”
“Muội muội ta ngã từ trên ngựa xuống, không cẩn thận bị nứt xương sườn, ta đã sai người nhanh chóng đưa muội ấy trở về.” Lí Nguyên Hành lập tức trả lời, “Huynh muội Huyện chủ mang đến tìm hai người khắp nơi, cuối cùng vẫn là nhờ phúc bọn họ chúng ta mới có thể tìm đúng hướng.”
Lí Vị Ương cũng nhìn huynh muội Triệu Nguyệt toàn thân chật vật, thấy bọn họ không bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Tiểu thư có phải bị thương ở chỗ nào không?” Triệu Nguyệt chạy nhanh tới.
Lí Vị Ương nhẹ giọng: “Không quan trọng, mắt cá chân bị thương, đi lại không tiện.”
Lí Nguyên Hành vừa nghe nhất thời sốt ruột, vội vàng nói: “Ta bị thương khi đi săn trên thảo nguyên đều tự mình băng bó vết thương, để ta xem.” Nói xong định đi qua xốc váy Lí Vị Ương.
Lí Mẫn Đức biến sắc, chắn trước mặt hắn: “Không cần, không hợp cấp bậc lễ nghĩa.”
Lí Nguyên Hành sửng sốt, ngượng ngùng cười, lại nói thêm: “Xin lỗi, ta nhất thời cấp bách, quay về tìm đại phu là được. Giờ nên nhanh chóng về thành, vừa rồi địa chấn rất lớn, sợ các nhà đều có tổn thất.
Lí Vị Ương gật đầu, không nói thêm gì nữa, đoàn người vội vàng chạy về thành.
Dọc đường đi Lí Vị Ương nghe thấy rất nhiều tin tức, ví như cửa chùa Phổ Tế lớn nhất ngoài thành tụ tập mấy trăm người toàn bộ đều là dân chạy nạn. Ví như không ít phòng ở Vương phủ bị sập, ví như hơn mười tiệm gạo cùng ngân hàng ở kinh thành đều bị người ta cướp đoạt, ví như có một số người nhân lúc cháy nhà đi hôi của lao vào đống đổ nát… Cũng may Kinh Triệu Doãn khẩn cấp tiến cung bẩm báo, điều động cấm quân, tạm thời khống chế được tình thế. Nhưng theo Lí Vị Ương thấy tình hình tệ nhất hiển nhiên chưa phát sinh.
Ban đầu nàng cho rằng địa chấn chỉ phát sinh ở gần kinh đô, nhưng vào thành Lí Nguyên Hành nói: “Nghe nói tai họa lần này trải rộng hơn phân nửa Đại Lịch, rất nghiêm trọng!”
“Ồ, Mạc Bắc thì sao?” Lí Vị Ương đột nhiên hỏi một câu.
Lí Nguyên Hành lắc đầu: “Theo ta được biết, phương Bắc không có chuyện gì.”
“Ồ.” Lí Vị Ương nhàn nhạt gật đầu, “Vậy… Phía nam?”
Lí Nguyên Hành nhíu mày, không biết một cô nương như Lí Vị Ương sao lại nghĩ nhiều như vậy, hắn trầm ngâm: “Phía nam tạm thời chưa có tin tức truyền đến.” Rốt cuộc Lí Vị Ương không mở miệng nữa, nàng trầm mặc.
Cuối cùng cũng đến Lí gia, Lí Vị Ương nhìn thấy gần cửa phủ đông nghịt người, lúc này mới thoáng yên tâm
“Huyện chủ vừa về nhà, lúc này chắc khá bận rộn, ta đi trước, qua mấy ngày sẽ đến bái phỏng.” Lí Nguyên Hành rõ ràng dứt khoát nói
Lí Vị Ương gật đầu, thấy hắn lên ngựa nhanh chóng rời đi. Lí Mẫn Đức ở phía sau hừ một tiếng, hoàn toàn không kiên nhẫn.
Lí Vị Ương không nói thêm gì nữa, đỡ tay Triệu Nguyệt, chịu đựng đau đớn ở mắt cá chân bước vào Lí gia, đứng trước cửa lớn nhà mình, nhìn vào bên trong, mới biết được hóa ra không phải không có tổn thất. Gia đinh giữ cửa kinh sợ đi ra nghênh đón, Lí Vị Ương cũng rất bình tĩnh, nhưng hai tay bất giác nắm chặt: “Lão phu nhân, Thất di cùng Tứ thiếu gia đâu?”
“Bẩm tiểu thư, Lão phu nhân lúc đó đang trông Tứ thiếu gia chơi ở trong hoa viên, đình hóng mát đột nhiên sụp xuống một góc, Lão phu nhân lấy cánh tay mình che chở cho Tứ thiếu gia, bản thân bị trầy gia, nhưng không có vấn đề gì. Thất di nương đã ôm Tứ thiếu gia về phòng, Tứ thiếu gia bị dọa, khóc suốt. Cũng may phu nhân lúc đó ở đây, phu nhân là người đầu tiên phát hiện có điều không đúng, liều mạng kêu lên, còn lao vào đình hóng mát, nếu không phải phu nhân đẩy Lão phu nhân, cứu Tứ thiếu gia, thì khẳng định đã xảy ra chuyện xấu.” Quản gia kể lại mọi chuyện đâu vào đấy.
Trên mặt Lí Vị Ương không có biểu cảm gì, chỉ lặng lặng nghe. Người không có việc gì là tốt rồi, nhưng không ngờ rằng Tưởng Nguyệt Lan lại cứu Lí Mẫn Chi, đây là điều nàng không ngờ. “Tổn thất trong nhà thế nào?” Lí Vị Ương đi về phía Hà Hương viện, trước tiên nàng phải đi thăm Lão phu nhân mà không phải đến chỗ Thất di nương, bởi vì đây là nghĩa vụ của người làm cháu gái.
“Đồ cổ đồ sứ cùng thơ họa của Lão gia tổn thất nhiều nhất.” Quản gia lắp bắp nói, “Còn mọi thứ khác không vấn đề gì.”
Cho dù phòng ở không sập, nhưng những món đồ trân quý thì không cần phải nói, tất cả đều trực tiếp tan nát, đồ trang trí trong mỗi phòng đều lộn xộn lung tung, làm người khác nhìn vào cảm thấy da đầu run lên. Quản gia vừa nghĩ đến khuôn mặt đáng sợ của Lí Tiêu Nhiên, bất giác cả người rét lạnh.
Lí Vị Ương gật đầu, cùng Lí Mẫn Đức bước vào viện của Lão phu nhân, vừa bước vào cửa thì nghe tiếng khóc ầm ĩ, trong lòng căng thẳng, nhanh chóng vén rèm bước vào.
Vừa vào cửa, liền nghe thấy Lão phu nhân nghiêm khắc trách cứ: “Khóc cái gì! Ngậm miệng lại cho ta!” Tiếng khóc im bặt, biến thành nhỏ giọng nức nở.
Lí Vị Ương thấy bà giọng nói khỏe mạnh mười phần mới yên lòng, cất cao giọng nói: “Lão phu nhân, người không có việc gì chứ?”
Lí lão phu nhân ngẩng đầu lên thấy là Lí Vị Ương, hơn nữa nàng còn toàn vẹn trở về, lúc này mới buông xuống tâm tư: “Người thì không có việc gì, nhưng tổn thất một chút tài vật, con xem nàng ta khóc thành thế này đây.” Nói xong, Lão phu nhân hung dữ trừng mắt với Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân ngồi ở ghế tựa, cẩn thận dùng khăn lau hốc mắt: “Lão phu nhân, con không nghĩ như vậy, mà là phòng ngủ của con đã sụp mất một nửa.”
Lúc này, Tưởng Nguyệt Lan lại nói: “Để ta chia viện của mình cho đệ muội. Chỗ ta ít người, không dùng viện lớn như vậy.”
Người trong phòng đều nhìn về phía nàng, Tưởng Nguyệt Lan vốn luôn bị nhốt ở trong viện, sau này khách đến nhà nhiều, cứ bị nhốt cũng chẳng ra thể thống gì, cuối cùng Lí Tiêu Nhiên vẫn thả ra, chỉ có điều không quan tâm đến, người trong nhà cũng đối xử với nàng ấy không ra gì. Lúc này nghe thấy nàng ấy đột nhiên nói chuyện, tiếng khóc của Nhị phu nhân bất giác ngừng lại, hai mặt nhìn nhau với Nhị tiểu thư bên cạnh, đều lộ vẻ khó hiểu. Sau khi Tưởng Nguyệt Lan bị xui xẻo, hai người bắt nạt nàng ấy không ít, sao đột nhiên lại tốt bụng như vậy, chẳng lẽ có mục đích gì?
Nhìn thấy Nhị phu nhân lộ ra ánh mắt nghi ngờ, Tưởng Nguyệt Lan lại thảnh nhiên nói: “Còn nữa, Nhị tiểu thư sắp xuất giá, cần một căn phòng sạch sẽ, ta có thể dọn sương phòng phía Đông cho Nhị tiểu thư.” Nàng không phải muốn kể công, nhưng mà làm như thế sẽ có lợi cho việc cải thiện tình cảnh của mình. Hiện giờ tình cảnh nàng gian nan, tuyệt đối không thể làm chuyện ngu xuẩn!
Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Tưởng Nguyệt Lan, “Chuyện hôm nay con đã nghe quản gia nói, cũng phải đa tạ mẫu thân cứu Lão phu nhân và Tứ đệ.” Thật ra nếu Tưởng Nguyệt Lan là người thông minh, hẳn nên hi vọng Lão phu nhân chết sớm, Lí Mẫn Chi cũng vậy.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Tưởng Nguyệt Lan hiện lên nụ cười: “Ta ít nhiều đã chăm sóc Tứ thiếu gia mấy ngày, không thể trơ mắt nhìn.” Lại nói chính bản thân nàng không biết mình vì sao lại xông lên, đúng là khó hiểu. Nhưng khi nhìn thấy tươi cười sáng bừng cả khuôn mặt của Lí Mẫn Chi, nàng bất giác hành động.
Lí Vị Ương cười, không nhiều lời nữa, quay đầu hỏi Lão phu nhân: “Phụ thân đâu?”
Sắc mặt Lão phu nhân trầm xuống: “Lần này Kinh đô đột nhiên phát sinh địa chấn, sập rất nhiều phòng ở, ngay cả cung điện của bệ hạ cũng không may mắn thoát khỏi, tổn thất rất lớn, nghe nói bệ hạ bị kinh sợ, lập tức xây dựng pháp đàn, thông báo cho tất cả các vương công đại thần cùng đến quỳ lạy.”
Lí Vị Ương nhướng mày, tuy rằng thiên tai không thể tránh khỏi, nhưng mọi người cứ cố chấp nhận rằng bản thân Hoàng đế phạm sai lầm, cho nên trời cao giáng tội. Tối hôm đó một trận hỏa hoạn đã hù dọa Hoàng đế, đột nhiên lại thêm địa chấn, lần này, chỉ sợ Hoàng đế cảm thấy ông trời đang trừng phạt mình.
“Bệ hạ đương nhiên không nghĩ lần này là tại sai lầm của mình, mà là chịu lỗi thay đám công thần.” Lão phu nhân sầu lo đầy mặt, “Bệ hạ gọi hết các hoàng tử, Vương gia, thừa tướng, Thượng thư lục bộ, còn không ít các đại thần tiến cung, toàn bộ cùng quỳ với bệ hạ. Hiện giờ đã quỳ một hai canh giờ, chỉ sợ phụ thân con không chịu nổi!”
Lí Vị Ương kìm nén ý cười trong lòng, nghĩ thầm nên để cho Lí Tiêu Nhiên quỳ đến tám ngày mười ngày mới đúng, tốt nhất quỳ què cả hai đùi không thể đứng lên, mới là hết giận. Nhưng trên mặt nàng lại lộ ra sầu lo: “Đúng vậy, nên sớm chuẩn bị canh gừng.” Nàng liếc nhìn Tưởng Nguyệt Lan, thấy nàng ấy vẻ mặt không cho là đúng, bất giác nở nụ cười, hiện giờ người hận Lí Tiêu Nhiên nhất không phải là mình, mà là vị Lí phu nhân này. Chậm trễ thanh xuân của nàng ấy không nói, Lí Tiêu Nhiên còn hoàn toàn từ bỏ nàng ấy ngay tại thời khắc mấu chốt, hai người kết thù hận lớn.
Lí Vị Ương đi thăm Lí Lão phu nhân xong, lại đến chỗ Thất di nương, cố chịu đựng đau đớn ở mắt cá nhân an ủi hai mẹ con đang bị kinh sợ, lúc này mới trở lại viện của mình, nhìn thấy Bạch Chỉ, Mạc Trúc đều nước mắt lưng tròng chờ mình, bất giác phát hoảng.
Lí Mẫn Đức không còn gì để nói: “Các ngươi làm sao vậy?”
Bạch Chỉ bật khóc: “Nô tỳ… Nô tỳ sợ tiểu thư…”
Sợ nàng không về được? Lí Vị Ương nghĩ thầm mạng mình rất dài, làm sao có thể chết ở bên ngoài như vậy? Trên mặt nàng mang theo tươi cười an ủi: “Không sao, các người nhìn ta không phải đã bình an trở lại đấy sao?”
Bạch Chỉ cùng Mạc Trúc gật đầu, lại vẫn không khống chế được nước mắt rơi ào ào. Lí Vị Ương không nhiều lời nữa, gắng gượng trở lại phòng, mắt cá chân đã sưng thật lớn. Lí Mẫn Đức không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Bạch Chỉ, cởi giày cho nàng, đau lòng xoa ấn: “Ta đã nói với nàng về nghỉ ngơi trước, lại muốn chạy qua bên kia xem. Đã nói không có việc gì, ta đi là được rồi.”
Rơi vào đáy mắt của Lí Vị Ương, là ánh nhìn ấm áp sâu xa của hắn, sự quan tâm cùng không nỡ viết thật rõ ràng. Biết hắn đối xử tốt với mình, cũng thật nghiêm túc nhìn hắn, mà vẫn làm nàng mềm lòng. Nhưng nàng không thể đón nhận!
Mày Lí Vị Ương nhíu thật chặt, hiện tại mới thấy đau, nàng cắn chặt môi, mồ hôi nhỏ từ trên trán xuống: “Ngươi không thạo băng bó, để Bạch Chỉ làm.” Thật sự đau chết nàng, chỉ có mỗi sắc đẹp thì không thể đỡ đau, trong lòng Lí Vị Ương bổ sung thêm.
Hắn đúng là tay chân vụng về, có khả năng làm nàng càng đau hơn, Lí Mẫn Đức đỏ mặt, lúc này mới buông tay, Lí Vị Ương vội đẩy hắn: “Cả ngươi cũng bị thương, còn không mau trở về gọi đại phu khám.”
Ánh mắt hắn kia của hắn, không thể nhìn tiếp, nhìn tiếp sẽ làm ý chí của nàng sụp đổ.
Lí Mẫn Đức đứng lên, lui qua một bên: “Ta không sao.” Bạch Chỉ tiếp nhận công việc của hắn, cẩn thận nói: “Tiểu thư, người mới cần tìm đại phu đến xem, mắt cá chân này sưng thật đáng sợ.”
Lí Vị Ương nghĩ thầm, còn chẳng phải do Lí Mẫn Đức không biết băng bó còn dám động tay, còn chẳng bằng tự nàng làm ––
Lí Mẫn Đức ngồi bên cạnh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nàng: “Hiện tại nàng có thể nói kế hoạch của nàng với ta rồi chứ?”
Lí Vị Ương thấy hắn nhất định không chịu rời đi, không khuyên nữa, mà cười đáp: “Phát sinh chuyện lớn như vậy, kế hoạch ban đầu của chúng ta cần phải điều chỉnh.”
Lí Mẫn Đức nhíu mày: “Nàng nói là địa chấn lần này sẽ phát sinh biến hóa với thế cục hiện tại?”
Bạch Chỉ động tác mềm nhẹ có hiệu quả, Lí Vị Ương thở phào một hơi, “Đương nhiên, nếu chỉ Đại Lịch gặp tai họa mà Mạc Bắc cùng Nam Cương không có chuyện gì, khó đảm bảo không xảy ra chiến sự. Cho dù không phải chiến tranh quy mô lớn, nhưng nhân lúc cháy nhà đi hôi của khẳng định không ít. Còn có người làm náo loạn khắp nơi ––”
Lí Mẫn Đức lập tức nói đến chỗ mấu chốt: “Nàng sợ Tưởng gia xoay người?”
Bên môi Lí Vị Ương hiện lên một tia cười lạnh: “Chuyện ngươi và ta đều nghĩ đến, bọn họ không nghĩ đến sao? Chỉ sợ Tưởng Quốc Công sẽ không về, hơn nữa, những người khác của Tưởng gia cũng chờ khôi phục quan chức, dù sao phát sinh đại sự như vậy, Hoàng đế sẽ suy nghĩ lại chuyện đại tang, tại thời điểm đặc biệt xử lý đặc biệt lúc trước cũng từng có qua.”
Trong mắt Lí Mẫn Đức lướt qua ý cười: “Nàng nói chúng ta diễn trò cùng Tứ hoàng tử Mạc Bắc mấy ngày nay, có phải đến lúc nên có tác dụng rồi không?”
Tươi cười của Lí Vị Ương tràn đầy trào phúng: “Đúng vậy, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, gọi ta đi săn bắn cùng hắn sao, sẽ phải đáp lễ cho ta một chút, sợ hắn sẽ đau lòng đến nhỏ máu.”
Bạch Chỉ cùng Mạc Trúc liếc lẫn nhau, càng không rõ Lí Vị Ương đang suy nghĩ gì. Muốn để cho Tứ hoàng tử Mạc Bắc đau lòng nhỏ máu đâu dễ dàng như vậy!
—— Lời tác giả ——
Biên tập: Ngươi định làm gì tiếp theo?
Tiểu Tần: Xử lí Lí Nguyên Hành! Xử lí Tưởng Hoa! Xử lí Tưởng gia! Rống rống rống rống rống rống rống rống rống rống rống
Biên tập: Thật đáng sợ (⊙o⊙)
Typer: Candace bé bỏng <3
“Rừng cây phía trước có con mồi.” Lí Nguyên Hành chỉ cách đó không xa, nơi đó thường xuyên có người săn thú, tuy rằng kém bãi săn của hoàng gia nhưng con cháu quyền quý kinh đô thường xuyên lui tới khu vực này.
Lí Vị Ương gật đầu, xem như ngầm đồng ý. Được nàng cho phép Lí Nguyên Hành vội vàng gọi người chuẩn bị yên ngựa cùng roi, sau đó thật ân cần đưa roi cho Lí Vị Ương. Lí Vị Ương cười nhàn nhạt quay đầu, nói với thiếu niên không vui phía sau: “Nếu đệ thấy hứng thú có thể đi cùng.”
Lí Mẫn Đức nhướng mày, hỏi Lí Nguyên Hành: “Điện hạ hoan nghênh sao?”
Lí Nguyên Hành cười sang sảng: “Đương nhiên! Đương nhiên! Ta cũng chuẩn bị ngựa cho Lí công tử.”
Hòa Sướng nhìn vẻ mặt của mấy người bọn họ, trước mắt rõ ràng là tình cảnh cứng nhắc giữa 3 người Lí Nguyên Hành, Lí Vị Ương còn có vị công tử tuấn tú kia. Nàng cười lạnh một tiếng, Lí Vị Ương à Lí Vị Ương xem ra người cũng không phải kẻ dễ bắt nạt! Bên cạnh rõ ràng có thiếu niên tuấn tú lại còn muốn lúc gần lúc xa với Tứ ca ta.
Tươi cười của Lí Mẫn Đức có một tia ý nhị.
Bốn người bốn ngựa tuy rằng đều cầm cung tiễn, nhưng Lí Vị Ương cùng Lí Nguyên Hành đi phía trước nói chuyện dáng vẻ rất ăn ý, rõ ràng không phải đi săn thú. Cảnh này rơi vào mắt Lí Mẫn Đức đằng sau, khuôn mặt tuấn tú của hắn chậm rãi trở nên băng lạnh làm người khác sợ hãi. Nhưng những người Mạc Bắc khác lại thấy không có gì không ổn, dù sao các cô nương Mạc Bắc người nào cũng thế này, cưỡi ngựa bắn tên với nam nhân, thậm chí còn hung hãn hơn cả nam nhân, theo bọn họ thấy vị An Bình huyện chủ vẫn hơi dè dặt.
“Lí công tử, nơi đó có con mồi.” Hòa Sướng cười chỉ vào con thỏ trốn sau bụi cỏ. Còn chưa dứt lời, Lí Mẫn Đức đã bắn một mũi tên qua nhưng lại trượt, con thỏ đó đã không biết chạy đi đâu. Hòa Sướng đang định trêu đùa hắn vài câu, lại phát hiện hắn căn bản không nhìn về phía con mồi mà ngược lại mặt hắn cứng ngắc như pho tượng, thứ duy nhất di động là ánh mắt đốt cháy bừng bừng, hướng hắn nhìn đúng là bóng hình Lí Vị Ương cùng Lí Nguyên Hành phía trước.
Hòa Sướng cười rộ lên, mọi người đều nói Hoàng tộc không sạch sẽ, lời này không sai. Nhưng nghe nói hai người kia là đường tỷ đệ, sao quan hệ cũng ái muội như vậy, có thể thấy chỗ nào cũng có quan hệ không thể nói ra ngoài. Hai mắt nàng chớp chớp cố ý giục ngựa tới gần, nụ cười càng thêm ngọt ngào, thậm chí mang theo một tia dụ hoặc, hơi nghiêng đầu, nói chuyện với Lí Mẫn Đức: “Mọi người đều nói phong cảnh Đại Lịch rất đẹp, không biết Lí công tử có thể dẫn đường cho ta không?”
Lí Mẫn Đức không thèm liếc nhìn nàng một lần, trong mắt chưa từng có nửa phần cảnh trí.
Ánh mắt hắn gần như đính tại trên người Lí Vị Ương –– Hòa Sướng nở nụ cười: “Lí công tử cho dù công tử thích tỷ tỷ mình cũng không nên ngay cả một bằng hữu cũng không cho tỷ ấy kết giao chứ.”
Lí Mẫn Đức lúc này mới quay đầu, liếc mắt nhìn Hòa Sướng, đột nhiên thấp giọng nói: “Hòa Sướng công chúa, thu vẻ mặt giả dối lại đi, trò xiếc nhỏ này, Công chúa cho rằng ta sẽ để vào mắt sao?”
Sắc mặt Hòa Sướng hơi biến đổi, lập tức nói: “Công tử có ý gì, ta nghe không hiểu!”
Lí Mẫn Đức cong môi lộ ra ý cười lạnh băng, đột nhiên giục ngựa nhanh hơn phóng về rừng cây phía trước, hiển nhiên không cho hai người kia có cơ hội ở riêng một chỗ, tuy rằng hắn biết rõ hiện tại Lí Nguyên Hành sẽ không làm gì Lí Vị Ương, Vị Ương cũng sẽ không cho Lí Nguyên Hành cơ hội, nhưng chung quy, hắn vẫn không muốn để nàng cùng nam nhân khác cười nói vui vẻ với nhau.
Cho dù biết rõ là hư tình giả ý nhưng dù sao vẫn thấy khó chịu. Hắn luôn nghiêng tai nghe động tĩnh bên kia, thấy trong gió truyền đến cuộc đối thoại giữa hai người.
Lí Vị Ương cười nói: “Tứ hoàng tử định ở lại đây bao lâu?”
Lí Nguyên Hành cười: “Vốn định trong hai ngày này sẽ đi, nhưng –– hiện tại ta muốn ở lâu thêm vài ngày.”
Giọng nói Lí Vị Ương nghe qua có chút bất ngờ: “Ở đây Tứ hoàng tử còn chuyện gì chưa làm xong sao?”
Lí Nguyên Hành đương nhiên sẽ biểu hiện ra vẻ lưu luyến không rời: “Thật ra –– bệ hạ đã tứ hôn, ông ấy gả trưởng nữ nhà Nam An Hầu cho ta.”
Lí Vị Ương nghe xong chỉ nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, Lí Thường Như gả cho trưởng tử phủ Nam An hầu, lại nói tiếp hai nhà thật có chút sâu xa… Nàng trầm ngâm: “Thiên kim phủ Nam An hầu dịu dàng hiền thục, vẻ ngoài cũng đẹp, là thiên kim danh môn hiếm thấy.” Điều này chỉ là đoán mò, trưởng nữ phủ Nam An Hầu… đã sớm gả ra ngoài, lấy đâu ra một người nữa gả cho hoàng tử Mạc Bắc, nàng hoài nghi phủ Nam An Hầu đã thông đồng với Hoàng đế gả nữ nhi thứ xuất qua cho có. Nhưng lời này, nàng không định nói với Lí Nguyên Hành.
“Nàng cười lên rất đẹp!” Lí Nguyên Hành phảng phất như không nghe thấy, bắt đầu khen ngợi Lí Vị Ương. Thật ra Lí Vị Ương cười không nhiều, nhưng nàng cười rất xinh đẹp.
Đại khái là không có nữ hài tử nào cười lên không xinh, Lí Vị Ương tự mình biết mình, sẽ không vì đôi câu khen ngợi của nam nhân anh tuấn đã không biết trời cao đất dày, nàng chỉ thản nhiên đáp: “Đã hứa hôn rồi, điện hạ nên sớm mang tân nương tử trở về đi.”
Mặt Lí Nguyên Hành bỗng dưng đỏ lên, giọng nói đột nhiên dịu dàng ấm áp: “Nhưng ta chưa gặp nàng ấy, cũng không thích nàng ấy, người ta nhìn trúng ngay từ đầu chính là nàng.”
Lí Vị Ương nhíu mày: “Nhưng điện Cát Tường bỗng dưng cháy, bệ hạ đã từ chối hôn sự này. Điện hạ hẳn đã rõ, bệ hạ triều ta nhất ngôn cửu đỉnh tuyệt đối sẽ không thay đổi ý định.”
Giọng nói Lí Nguyên Hành hết sức kiên định: “Ta đương nhiên biết điều này, nhưng ta cũng muốn nói với nàng ta ở lại chờ nàng, chờ đến khi nàng đáp ứng mới thôi. Hơn nữa vị trí chính phi ta chỉ giữ lại cho nàng.”
Trong khoảnh khắc giọng nói Lí Vị Ương có chút không vui: “Lấy về làm vợ, bỏ trốn nạp thiếp. Tứ điện hạ chỉ lo thổ lộ tâm ý, chẳng lẽ muốn ta bỏ trốn cùng điện hạ sao?”
Trong mắt Lí Nguyên Hành tràn đầy nghiêm túc, làm khuôn mặt góc cạnh của rõ ràng của hắn nhìn qua vô cùng thành khẩn: “Không, bỏ trốn là cách nói của người nơi này, chỉ cần nàng theo ta rời khỏi Đại Lịch, nơi đó chúng ta căn bản không nói như vậy. Mẫu phi ta năm đó cũng như thế, mẫu phi xuất thân không cao, lại sớm có trượng phu, nhưng mẫu phi thích phụ hoàng ta, ban đêm liều lĩnh bỏ đi cùng phụ hoàng, không ai cười nhạo mẫu phi, người khác chỉ biết tán dương dũng khí cùng quyết tâm của người.”
Lí Vị Ương cười rõ ràng không có hứng thú với chuyện xưa này. Lí Nguyên Hành có chút khó hiểu, tiểu thư thiên kim bình thường nghe xong đều sẽ thật cảm động, giống như hắn rất phiền chán tình tiết kịch nói ở Đại Lịch, tiểu thư trẻ tuổi yêu thư sinh phong lưu, liều lĩnh bỏ lại dòng dõi cao quý rời nhà trốn đi với hắn, sau này thư sinh trúng Trạng Nguyên mang tiểu thư áo gấm về nhà, mọi người đều vui vẻ, đây không phải là chuyện xưa mọi nữ nhân hướng tới sao? Không, có lẽ nữ tử thông minh như Lí Vị Ương không bị sự khao khát tình yêu mê hoặc dễ dàng, vậy thì hắn phải nỗ lực ở phương diện khác.
Nghĩ đến đây hắn đột nhiên nhớ tới điều gì: “Buối tối hôm qua ta đến bái phỏng huynh đệ Tưởng Hoa, ta thấy ý hận của hắn với nàng không giảm, hơn nữa qua hai ngày, Tưởng Quốc Công sẽ trở về, chỉ sợ bọn họ sẽ thiết lập cạm bẫy hại nàng. Tưởng Hoa là huynh đệ của ta, nàng là người trong lòng, ta không muốn hai người có xung đột, nhưng nếu hai người bắt buộc tổn thương lẫn nhau, ta nhất định sẽ đứng bên nàng.” Nói xong, hắn lấy lệnh bài ra, “Cầm lấy lệnh bài này, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể đến dịch quán tìm ta.”
Dáng vẻ như tình thân ý trọng, nếu nàng là thiếu nữ không hiểu chuyện nhất định sẽ cảm động. Giữa huynh đệ cùng nữ tử yêu thương lại lựa chọn hồng nhan? Những lời này, chẳng hiểu sao lại làm người khác muốn cười. Lí Vị Ương nhận lấy lệnh bài, tươi cười càng sâu, theo Lí Nguyên Hành nhận thấy là như bị hắn làm cho cảm động: “Vậy thì đa tạ”.
Lí Nguyên Hành cười, trong điệu cười sang sảng lại lộ ra ấm áp: “Nàng với ta không cần phải nói lời cám ơn.”
Người này quả thật là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, mắt Lí Mẫn Đức thiếu chút nữa phun ra lửa.
“Lí công tử.” Hòa Sướng ở phía sau thật vất vả đuổi kịp, gọi hắn, cũng là nói với hắn, “Con mồi kia tìm được rồi, công tử bắn trúng mắt nó, hơn nữa ghim trên cây cách xa mười thước. Công tử làm cách nào vậy, thần xạ thủ tốt nhất ở Mạc Bắc cũng không thể không cần nhìn cũng bắn được như vậy đâu!” Vừa rồi Lí Mẫn Đức không có nhìn con thỏ kia, vì sao có thể nhận ra phương hướng, Hòa Sướng nghĩ, nếu không phải hắn có nội công cực kì cao, thì chính là thính giác hơn hẳn người thường.
Lí Mẫn Đức thản nhiên nói: “Chỉ may mắn mà thôi.” Dáng vẻ không muốn nói nhiều.
Hòa Sướng nhíu mày, nàng trước giờ chưa từng bị coi nhẹ như vậy, đến ngay cả phò mã Thụy Niên Tam tỷ phu của nàng rõ ràng chung tình với Tam tỷ như vậy lại không nhịn được bị nàng mê hoặc, nam nhân ư, đều là kẻ ăn trong chén ngó trong nồi, huống chi, tâm cơ của Lí Vị Ương có lẽ cũng tầm tầm nàng, nhưng dung mạo tuyệt đối không hơn, theo lý cho dù Lí Mẫn Đức có đối tượng chung tình cũng sẽ không cự tuyệt diễm phúc như nàng mới đúng. Có lẽ nhận thức từ trước đã sai lầm, nàng nhìn nửa khuôn mặt tuấn mĩ bức người của Lí Mẫn Đức có chút mê mẩn.
Bốn người không chú ý dưới chân khẽ rung, rất nhanh toàn bộ mặt đất rung chuyển kịch liệt, ngựa bị dọa sợ, chân trước giơ cao, thân mình toàn bộ vọt về phía trước, ngựa phát cuồng! Lí Nguyên Hành phản ứng trong nháy mắt, để bảo vệ mình dứt khoát lao người xuống ngựa, lăn mấy vòng trên mặt đất. Lúc này hắn căn bản không bận tâm đến Lí Vị Ương ở chỗ đó thế nào, thậm chí không liếc mắt nhìn một lần, hồn nhiên quên luôn dáng vẻ thâm tình của mình vừa rồi.
Lí Mẫn Đức lập tức liều mạng kéo dây cương, cấp tốc phi về phía nàng. Lí Vị Ương là người đầu tiên cảm thấy địa chấn, chỉ có điều động tác của nàng chậm hơn Lí Nguyên Hành nửa nhịp, còn chưa kịp xuống con ngựa đã lao nhanh về phía trước, chưa kịp kêu lên, phía sau có tiếng vó ngựa rầm rầm, cả người bỗng chốc bay lên không trung, được người khác ôm xuống ngựa.
“Nàng có sao không?” Lí Mẫn Đức ngã nhào trên mặt đất lại chỉ đau lòng ôm nàng.
“Không sao.” Thân mình Lí Vị Ương hơi lung lay, ý thức vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, choáng váng khó chịu, bởi vì mặt đất vẫn đang rung động. Lúc này nghe thấy Hòa Sướng hét lên một tiếng, đám người hầu xa xa cũng không khống chế được ngựa của mình, làm sao có thể phân biệt đông tây nam bắc? Mọi người tựa như ruồi nhặng không có người dẫn đầu, chạy trốn khắp xung quanh.
Vốn tưởng rằng toàn bộ hỗn loạn chỉ cần địa chấn ngừng sẽ trôi qua, nhưng không đợi Lí Mẫn Đức đỡ Lí Vị Ương đứng lên, đột nhiên một trận trời đất ngả nghiêng mãnh liệt rung động làm cho người ngã ngựa đổ. Lí Nguyên Hành té ngã, chưa kịp đứng lên đã nghe thấy tiếng ầm ầm rung động nặng nề, hắn thầm kêu một tiếng “Không tốt rồi.”, bất chấp những người khác, lăn mình sang một bên. Gần như ngay tại giây tiếp theo, một tiếng kinh thiên động địa phụ họa, vô số cây đại thụ trong rừng cây đổ xuống, trong nhất thời, bụi bay mù mịt bao phủ hết tất cả mọi thứ!
Giữa quang cảnh khói bụi, Lí Mẫn Đức không nhìn thấy gì cả, nhưng vẫn ôm chặt Lí Vị Ương bảo vệ nàng. Lí Nguyên Hành rốt cuộc nhớ tới gì đó, quay đầu tìm Lí Vị Ương, nhưng một cây đại thụ đột nhiên đổ xuống, ngăn cản tầm mắt hắn. Lúc này, hắn nghe thấy tiếng thét chói tai của Hòa Sướng, còn có những người hầu lúc hỗn loạn chưa kịp chạy trốn bị cây cối hoặc là vó ngựa dẫm lên phát ra tiếng thét thảm thiết. Hòa Sướng còn có chỗ cần dùng đến, hiện tại không thể chết, Lí Nguyên Hành quyết định quay đầu cứu Hòa Sướng.
Lí Vị Ương nghe thấy tiếng nổ thật lớn, phảng phất như toàn bộ đất trời đều đang chấn động, nàng thậm chí không thể phân biệt phương hướng, chỉ cảm thấy chỗ mình đang ngồi dường như đang phân liệt. Động vật trong rừng ào ào chạy trốn, những con không kịp trốn lập tức rơi vào khe nứt, loại cảm nhận này thật là đáng sợ.
Lí Mẫn Đức luôn ôm chặt nàng, che chở cho nàng –– hiện tại Lí Vị Ương đã không kịp suy nghĩ vì sao phát sinh địa chấn lớn như vậy, nàng cũng nắm lấy tay Lí Mẫn Đức, nàng chỉ hy vọng hắn đừng bị thương, không hơn. Cho nên khi hòn đá bén nhón cắt quá mắt cá chân trái nàng, nàng cắn chặt răng không kêu một tiếng, nàng không muốn để đối phương lo lắng, cũng không muốn tại thời khắc sống còn thế này lại bắt hắn phân tâm.
___________________________
TM: Có typer đỡ hẳn ~≧◡≦~
___________________________
Không biết qua bao lâu, toàn bộ địa chấn mới dần dần chấm dứt, cho dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng trong mắt Lí Vị Ương thậm chí còn dài hơn cả một cuộc đời. Tuy rằng cảm giác đất nứt rốt cuộc dừng lại. Hai tai nàng vẫn lùng bùng, choáng váng, miễn cưỡng trấn định, phát hiện xung quanh chỗ nào cũng hỗn độn, thậm chí những người vừa rồi không biết đã chạy trốn nơi đâu.
Lí Mẫn Đức trầm ngâm lắng nghe một lúc, rốt cuộc xác định địa chấn đã ngừng lại, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng cúi đầu kiểm tra Lí Vị Ương.
“Ta không sao.” Lí Vị Ương vội vàng nói, tuy rằng lúc này cả khuôn mặt nàng lấm lem bụi đất, nhưng ít nhất vẫn còn sống.
“Không ngờ lại phát sinh địa chấn.” Lí Mẫn Đức tin rằng nàng không sao, mới quay đầu nhìn bốn phía, hiện tại bọn họ tránh trong khe đá thật lớn, hòn đá này hẳn là lăn từ trên núi xuống, ngọn núi chỉ là một gò đất tương đối cao vốn đứng sừng sững bên cạnh rừng cây, hiện tại đã bị san thành bình địa. Thoáng nghỉ ngơi lấy lại sức lực, Lí Mẫn Đức đứng lên sau đó kéo Lí Vị Ương cùng đứng dậy.
Lí Vị Ương thật vất vả đứng vững, khó chịu đến không thở ra hơi, cố nín thở thấp giọng khụ hai tiếng, ngực như bị tảng đá đè nặng, khó thở. Lí Mẫn Đức vội quay đầu giúp nàng thuận khí, còn chưa thuận xong đã thấy nàng ánh mắt kì quái nhìn bàn tay hắn, hắn sửng sốt phát hiện cảm xúc dưới tay mình thật mềm mại, lúc ấy mới ý thức được hình như mình đã sờ nơi không nên sờ, đỏ mặt ngượng ngùng, rút tay về: “Những người vừa rồi đi cùng chúng ta chẳng biết đã chạy đi đâu.”
Lí Vị Ương vốn định trừng hắn, nhưng lại chẳng có sức lực, chỉ nói: “Người ta đương nhiên đều tự mình chạy trối chết, ai giống ngươi lúc nguy cấp lại còn nhào tới, ra vẻ không sợ chết sao?” Nói tới đây thấy hắn vẻ mặt chẳng có gì đáng kể, nàng thở dài ngược lại nhìn về nơi khác, “Mọi người trong thành không biết có xảy ra chuyện gì không.”
Lí Vị Ương nói tất nhiên là Lí Mẫn Chi cùng Thất di nương còn cả lão phu nhân, Lí Mẫn Đức gật đầu: “Mọi người ở trong phòng, cảm thấy địa chấn tất nhiên sẽ chạy ra bên ngoài, hẳn không có việc gì.” Nói thì nói vậy, nhưng hẳn cảm thấy chưa chắc, nhưng hiện tại bọn họ ốc không mang nổi mình ốc, hắn không thể nói sự lo lắng của mình với Lí Vị Ương.
“Lí Nguyên Hành hẳn còn ở gần đây.” Lí Vị Ương nhìn thấy thi thể hươu sao cách đó không xa, hiển nhiên trong lúc vô ý nó đã lăn từ trên sườn núi xuống cùng bọn họ, hiện tại, trên mặt đất ngoại trừ thi thể động vật, bọn họ không nhìn thấy những người khác ở đâu.
“Huynh đệ Triệu Nam hẳn cũng không việc gì, bọn họ luôn đi theo phía sau chắc sắp tìm được chúng ta.” Hiện tại biện pháp tốt nhất là ngồi tại chỗ không di chuyển, chờ người khác tới cứu viện. Nhưng chỗ này hoàn toàn khác với vị trí lúc trước, ngay cả Lí Mẫn Đức cũng không dám khẳng định, rốt cục bọn họ đang ở đâu. Có lẽ vừa rồi địa chấn đáng sợ đã làm lệch đường đi, đẩy bọn họ vào sơn cốc xa lạ.
Lí Vị Ương bình tĩnh trở lại, lúc này mới cảm thấy mắt cá chân đau nhức, nàng muốn nói chuyện, lại cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, cả người bất giác mềm nhũn, mất đi ý thức.
Lí Mẫn Đức thấy nàng đột nhiên té xỉu, biết vừa rồi nhất định nàng bị thương, lại không thấy vết thương nàng ở nơi nào, trong lòng căng thẳng, thật vất vả mới cõng được nàng lên, đi tìm một nơi tránh gió. Đợi nửa canh giờ, Lí Vị Ương mới chậm rãi mở mắt, ho khan hai tiếng, liếc nhìn hắn, thấy chưa có ai tìm thấy bọn họ, miễn cưỡng cười nói: “Ta cho rằng thân thể mình tốt lắm ai ngờ yếu như vậy!”
Lí Mẫn Đức trừng mắt với nàng, mà trong mắt tràn đầy đau lòng: “Nàng không nên đáp ứng người khác đi ra ngoài cưỡi ngựa bắn tên!”
Lí Vị Ương bật cười: “Ở trong thành thì sẽ không bị địa chấn sao? Đây là giận chó đánh mèo. Ai da!” Nàng đột nhiên kêu một tiếng nhíu mày, “Ngươi nhẹ tay chút.”
Lí Mẫn Đức vội vàng buông tay: “Ai bảo chân nàng bị thương cũng không nói.” Đáy mắt hắn ửng đỏ, tóc tán loạn, trên mặt còn vương bùn đất, nhìn qua vô cùng chật vật.
Lí Vị Ương bất giác cười, lấy tay lau mặt cho Lí Mẫn Đức: “Nhìn ngươi chật vật như vậy, phải để cho những cô nương thích ngươi nhìn thấy, thật tình nhìn rất buồn cười.”
Hẳn sửng sốt, lập tức rời mắt nói: “Cứ ra vẻ tỷ tỷ, nàng biết rõ ta không nhỏ tuổi hơn nàng. Cho dù đến tình trạng này vẫn còn giễu cợt ta, bằng không nàng sẽ thấy bất an có phải không?”
Tâm tư của Lí Vị Ương cứ thế bị hắn nhìn thấu, nhất thời không nói ra lời. Đúng vậy, đây là lần đầu ở riêng cùng hắn, nàng không biết nói gì, cho nên mới cố ý ra vẻ thoải mái trêu đùa: “Ta chỉ…”
“Nàng chỉ không biết nên đối mặt với ta như thế nào, nhưng ta biết mặc kệ nàng đối xử với ta ra sao, tâm tư của ta vẫn sẽ không thay đổi.”
“Sẽ không thay đổi ư?” Lí Vị Ương sửng sốt, sau đó lẩm bẩm, dường như nhớ tới điều gì, thở dài nặng nề một hơi, trên đời này, có gì vĩnh viễn không thay đổi đâu, nàng không tin, cho tới bây giờ đều không tin, người tin câu đó toàn bộ đều là kẻ ngốc.
Lí Mẫn Đức không nói gì, lạnh mặt cởi đôi giày dính máu của nàng: “Phải bôi thuốc, chịu đau một chút.”
Lí Vị Ương lại chú ý tới miệng vết thương trên vai hắn, nàng đột nhiên nhớ tới, sau khi địa chấn đột nhiên phát sinh, lúc nàng mở mắt ra hắn vẫn ôm nàng gắt gao, dưới mái tóc tán loạn thấp thoáng ánh mắt lo âu khẩn trương của hắn, trái tim đập thình thịch cũng giống như nàng vậy, hiện giờ áo trên vai hắn đã rách nát, lộ ra vết máu ghê người, miệng vết thương dữ tợn, hóa ra lúc ngã ngựa hắn đã bị thương. Một lúc lâu sau nàng mới cất tiếng nói: “…Vì sao không bôi thuốc?”
Lí Mẫn Đức liền đáp: “Chút vết thương nhỏ không đáng để ý, vết thương trên chân nàng nặng hơn.” Hắn chỉ mang theo một lọ dược, không thể tùy tiện lãng phí.
Lí Vị Ương trong lòng đau xót: “Là lỗi của ta, không nên bảo ngươi đi cùng.”
Lí Mẫn Đức nhíu mày: “Không dẫn ta theo, nàng định một mình mạo hiểm?”
Lí Vị Ương kinh ngạc nhìn, cho đến khi hắn băng bó xong, ngẩng đầu lên, thấy nàng vẫn còn đang nhìn mình, hắn kinh ngạc, cũng không đứng dậy, chị hạ giọng hỏi: “Vậy nàng…cùng Thác Bạt Ngọc…là thế nào?”
Đây là cái gai đâm sâu trong lòng hắn mấy ngày nay không thể nhổ ra.
Lí Vị Ương ngẩn người, định tùy tiện bịa lời để nói cho có lệ, cuối cùng vẫn thành thật: “Ta không thích hắn, cho tới giờ vẫn chưa từng thích hắn, hơn nữa ta cũng không định giúp hắn, cho dù ngươi nhìn qua cảm thấy ta đang trợ giúp hắn.” Ngẩng đầu thấy Lí Mẫn Đức vẻ mặt tươi cười, lại cảm thấy những lời mình nói theo bản năng thật chẳng có ý nghĩa, đẩy đẩy người hắn, “Còn không mau đứng dậy”, lúc này mới chú ý miệng vết thương trên vai hắn vỡ ra càng thêm nghiêm trọng, kinh hoảng hô một tiếng, vội vàng cẩn thận xem xét, Lí Mẫn Đức lại thuận tay cầm lấy tay nàng, nắm thật chặt, lòng bàn tay đều bao phủ bởi mồ hôi, dường như đã hạ quyết tâm, mở miệng: “Ta…”
“Ngươi cũng phải bôi thuốc, nhỡ bị viêm nhiễm thì làm thế nào!” Lí Vị Ương không đợi hắn nói xong, vội vàng rút tay ra, Lí Mẫn Đức sửng sốt lập tức ngậm miệng.
Cũng may Lí Mẫn Đức chỉ bị thương ngoài da, Lí Vị Ương xem xét qua, thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên mới phát hiện hắn chăm chút nhìn nàng, chưa từng ngừng một giây, như thế, trái tim nàng không có lý do đập nhanh hơn, những lời đang định nói càng không nói nên lời.
Thiếu niên này hình như nàng luôn không có biện pháp ứng đối hắn.
Hắn không phải là Thác Bạt Chân cho nên không phải kẻ thù, không phải là Thác Bạt Ngọc cho nên không phải minh hữu, cũng không phải Tưởng Hoa cho nên không phải là tử địch, như vậy hắn là gì? Người thân sao? Tình nguyện đánh cược tính mạng của mình cũng muốn bảo vệ nàng? Có người thân như vậy ư? Lúc này mới chú ý hơi thở hắn gần quá mức, nóng bỏng không giống trước đây, làm nàng hoảng hốt, trái tim đập thật nhanh, mặt bắt đầu nóng lên, ánh mắt đen láy chuyển sang chỗ khác không nhìn tới mặt hắn.
Haizzz, nàng nên làm gì bây giờ, lần đầu tiên chủ động tránh ánh mắt hắn, Lí Vị Ương cảm thấy tình cảnh này vô cùng hỏng bét.
“Ta thích nàng, không liên quan đến bất cứ kẻ nào trong thiên hạ, ngay cả chính nàng cũng không thể ngăn cản.” Lí Mẫn Đức phảng phất như đang lẩm bẩm.
“Ta thích nàng, chỉ cần nghĩ đến nàng ta sẽ bất chấp tất cả, ta thích nàng, dù khó khăn cũng muốn để nàng vui vẻ.”
Lí Vị Ương ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn. Lúc này, khuôn mặt anh tuấn như điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, hàng mi nhướng lên, bên dưới hàng mi cong cong là một đôi mắt trầm tĩnh, ổn trọng làm người khác động tâm, lúc này đang nhìn chằm chằm nàng lúc chớp lúc không, như thể trong nháy mắt, người trước mặt sẽ biến mất vậy.
“Ta có thể bị thương vì nàng, chịu đau vì nàng, chết vì nàng, vì nàng có thể phụ hết mọi người trong thiên hạ, ta không cần gì cả. Ta chỉ muốn nàng cười với ta, nhớ được sự tồn tại của ta, nhớ được rằng ta yêu nàng. Cho nên ta không hối hận đi cùng nàng đến nơi này, cho dù chết ở đây ta cũng sẽ không hối hận.”
Lí Vị Ương sửng sốt, hắn nói nghiêm túc như vậy, giống như lời thề, hại tim nàng đập nhanh mất đi cả bình tĩnh. Nàng đặt tay lên ngực, cảnh cáo bản thân, đừng bị thuyết phục chỉ vì hai ba câu nói. Hắn trẻ tuổi như vậy, tuấn mĩ như vậy, có vô số nữ hài tử thần hồn điên đảo vì hắn, thiếu nàng cũng chẳng sao. Nàng không phải là tiểu cô nương mười bảy mười tám vì thiếu niên xinh đẹp đã liều lĩnh đâm đầu vào. Nàng ý chí kiên cường, sẽ không bị bất cứ sự tình gì dao động, nàng là người tồn tại vì báo thù, tình yêu nghe vào tai là đủ rồi, trăm ngàn lần đừng coi là thật.
“Mẫn Đức, ta nói rồi.” thật lâu sau nàng mới kìm nén rung động trong lòng, mở miệng nói rõ ràng từng chữ.
Lí Mẫn Đức đột nhiên cười, vứt lọ thuốc rỗng kia đi, đứng lên, phủ định toàn bộ những lời vừa rồi như đang đùa giỡn: “Những lời này ta rất ghét nói, cho nên ta chỉ nói một lần, nàng nghe qua là được rồi, ta tuyệt đối sẽ không nói lại làm nàng phiền não. Nàng cứ coi như… ta chưa nói gì!” Nói xong, hắn đi đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, không quay đầu lại nói, “Sắc trời sắp tối, mặc dù bọn họ không tìm đến, chúng ta cũng phải đi về hướng nam, chắc sẽ tìm được đường về. Đi thôi.”
Hắn định cõng nàng!? Lí Vị Ương sửng sốt, sau đó ý thức được đây là biện pháp tốt nhất. Chân nàng chưa thể đi được, nếu cứ chậm rãi đi bộ, đến hừng đông vẫn chưa tìm được người nào. Bất đắc dĩ, nàng khoác tay lên bờ vai hắn, hắn cõng nàng đứng dậy, để thân hình nàng mềm mại dựa vào tấm lừng dày rộng của hắn.
Cũng may không phải mặt đối mặt, Lí Vị Ương thở phào, hơi thở thổi qua bên tai, làm hắn run run khác thường. Lí Mẫn Đức bỗng dưng đứng lên: “Chúng ta đi thôi.”
Hắn cõng nàng, nhanh chóng đi về phía trước. Đùa giỡn cũng được, thổ lộ cũng tốt, đều là kìm lòng không được, bất giác nói ra, hắn sao có thể nỡ làm nàng khó xử, lại không có người thân thiết với nàng hơn, một đường này, hắn muốn đi cùng với nàng, muốn cứ cõng nàng như vậy, để nàng toàn tâm toàn ý ỷ lại hắn! Cho dù phải trả giá bao nhiêu hắn đều chấp nhận!
Suốt nửa canh giờ, Lí Mẫn Đức không nói câu nào, Lí Vị Ương thở dài trong lòng, nàng cảm thấy hình như mình quá thẳng thắn, làm tổn thương trái tim đối phương, dù sao tuy rằng hắn nói chỉ thổ lộ nỗi lòng nhưng trái tim không phải làm bằng tảng đá, không biết đau thương. Có lẽ nàng hẳn nên dùng giọng điệu uyển chuyển hơn, dù sao hắn cũng toàn tâm toàn ý tốt cho nàng.
Lí Mẫn Đức không biết bản thân mình đã bị gắn cho mác bi thương, nguyên nhân hắn trầm mặc hoàn toàn là đang tự hỏi biểu hiện vừa rồi có phải mãnh liệt quá mức không, tuy rằng hắn nói đều là lời trong lòng, nhưng mọi việc phải tiến hành theo trình tự, lần sau loại phương thức thổ lộ dọa đến người khác này cần phải cải tiến. Đương nhiên, lần tiếp theo phải chuẩn bị cho tốt, dáng vẻ hiện giờ không đủ ngọc thụ lâm phong, rất khó làm người trong lòng động tâm.
_______________________
Candace: Chết cười với anh này, cách mạng chưa thành công đồng chí cần cố gắng nhiều hơn ))))
TM: Điệp khúc lười a lười~
_______________________
Hai người nghĩ những vấn đề không liên quan đến nhau, đều trầm mặc.
Lí Vị Ương hít sâu vài lần, rốt cuộc nghe thấy có người gọi tên nàng, nàng vội vã nói: “Buông ta xuống.”
Lí Mẫn Đức làm theo, vừa mới hạ người xuống, đã nhìn thấy Lí Nguyên Hành mang theo một đám người sốt ruột chạy lại.
“Huyện chủ! Nàng không có việc gì thật tốt quá!” Lí Nguyên Hành áy náy đầy mặt nhìn Lí Vị Ương, “Lúc địa chấn phát sinh ta thấy Lí công tử đuổi qua, nên cứu Hòa Sướng trước.”
Lí Vị Ương gật đầu, “Ta không sao, không biết Hòa Sướng công chúa có sao không?”
“Muội muội ta ngã từ trên ngựa xuống, không cẩn thận bị nứt xương sườn, ta đã sai người nhanh chóng đưa muội ấy trở về.” Lí Nguyên Hành lập tức trả lời, “Huynh muội Huyện chủ mang đến tìm hai người khắp nơi, cuối cùng vẫn là nhờ phúc bọn họ chúng ta mới có thể tìm đúng hướng.”
Lí Vị Ương cũng nhìn huynh muội Triệu Nguyệt toàn thân chật vật, thấy bọn họ không bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Tiểu thư có phải bị thương ở chỗ nào không?” Triệu Nguyệt chạy nhanh tới.
Lí Vị Ương nhẹ giọng: “Không quan trọng, mắt cá chân bị thương, đi lại không tiện.”
Lí Nguyên Hành vừa nghe nhất thời sốt ruột, vội vàng nói: “Ta bị thương khi đi săn trên thảo nguyên đều tự mình băng bó vết thương, để ta xem.” Nói xong định đi qua xốc váy Lí Vị Ương.
Lí Mẫn Đức biến sắc, chắn trước mặt hắn: “Không cần, không hợp cấp bậc lễ nghĩa.”
Lí Nguyên Hành sửng sốt, ngượng ngùng cười, lại nói thêm: “Xin lỗi, ta nhất thời cấp bách, quay về tìm đại phu là được. Giờ nên nhanh chóng về thành, vừa rồi địa chấn rất lớn, sợ các nhà đều có tổn thất.
Lí Vị Ương gật đầu, không nói thêm gì nữa, đoàn người vội vàng chạy về thành.
Dọc đường đi Lí Vị Ương nghe thấy rất nhiều tin tức, ví như cửa chùa Phổ Tế lớn nhất ngoài thành tụ tập mấy trăm người toàn bộ đều là dân chạy nạn. Ví như không ít phòng ở Vương phủ bị sập, ví như hơn mười tiệm gạo cùng ngân hàng ở kinh thành đều bị người ta cướp đoạt, ví như có một số người nhân lúc cháy nhà đi hôi của lao vào đống đổ nát… Cũng may Kinh Triệu Doãn khẩn cấp tiến cung bẩm báo, điều động cấm quân, tạm thời khống chế được tình thế. Nhưng theo Lí Vị Ương thấy tình hình tệ nhất hiển nhiên chưa phát sinh.
Ban đầu nàng cho rằng địa chấn chỉ phát sinh ở gần kinh đô, nhưng vào thành Lí Nguyên Hành nói: “Nghe nói tai họa lần này trải rộng hơn phân nửa Đại Lịch, rất nghiêm trọng!”
“Ồ, Mạc Bắc thì sao?” Lí Vị Ương đột nhiên hỏi một câu.
Lí Nguyên Hành lắc đầu: “Theo ta được biết, phương Bắc không có chuyện gì.”
“Ồ.” Lí Vị Ương nhàn nhạt gật đầu, “Vậy… Phía nam?”
Lí Nguyên Hành nhíu mày, không biết một cô nương như Lí Vị Ương sao lại nghĩ nhiều như vậy, hắn trầm ngâm: “Phía nam tạm thời chưa có tin tức truyền đến.” Rốt cuộc Lí Vị Ương không mở miệng nữa, nàng trầm mặc.
Cuối cùng cũng đến Lí gia, Lí Vị Ương nhìn thấy gần cửa phủ đông nghịt người, lúc này mới thoáng yên tâm
“Huyện chủ vừa về nhà, lúc này chắc khá bận rộn, ta đi trước, qua mấy ngày sẽ đến bái phỏng.” Lí Nguyên Hành rõ ràng dứt khoát nói
Lí Vị Ương gật đầu, thấy hắn lên ngựa nhanh chóng rời đi. Lí Mẫn Đức ở phía sau hừ một tiếng, hoàn toàn không kiên nhẫn.
Lí Vị Ương không nói thêm gì nữa, đỡ tay Triệu Nguyệt, chịu đựng đau đớn ở mắt cá chân bước vào Lí gia, đứng trước cửa lớn nhà mình, nhìn vào bên trong, mới biết được hóa ra không phải không có tổn thất. Gia đinh giữ cửa kinh sợ đi ra nghênh đón, Lí Vị Ương cũng rất bình tĩnh, nhưng hai tay bất giác nắm chặt: “Lão phu nhân, Thất di cùng Tứ thiếu gia đâu?”
“Bẩm tiểu thư, Lão phu nhân lúc đó đang trông Tứ thiếu gia chơi ở trong hoa viên, đình hóng mát đột nhiên sụp xuống một góc, Lão phu nhân lấy cánh tay mình che chở cho Tứ thiếu gia, bản thân bị trầy gia, nhưng không có vấn đề gì. Thất di nương đã ôm Tứ thiếu gia về phòng, Tứ thiếu gia bị dọa, khóc suốt. Cũng may phu nhân lúc đó ở đây, phu nhân là người đầu tiên phát hiện có điều không đúng, liều mạng kêu lên, còn lao vào đình hóng mát, nếu không phải phu nhân đẩy Lão phu nhân, cứu Tứ thiếu gia, thì khẳng định đã xảy ra chuyện xấu.” Quản gia kể lại mọi chuyện đâu vào đấy.
Trên mặt Lí Vị Ương không có biểu cảm gì, chỉ lặng lặng nghe. Người không có việc gì là tốt rồi, nhưng không ngờ rằng Tưởng Nguyệt Lan lại cứu Lí Mẫn Chi, đây là điều nàng không ngờ. “Tổn thất trong nhà thế nào?” Lí Vị Ương đi về phía Hà Hương viện, trước tiên nàng phải đi thăm Lão phu nhân mà không phải đến chỗ Thất di nương, bởi vì đây là nghĩa vụ của người làm cháu gái.
“Đồ cổ đồ sứ cùng thơ họa của Lão gia tổn thất nhiều nhất.” Quản gia lắp bắp nói, “Còn mọi thứ khác không vấn đề gì.”
Cho dù phòng ở không sập, nhưng những món đồ trân quý thì không cần phải nói, tất cả đều trực tiếp tan nát, đồ trang trí trong mỗi phòng đều lộn xộn lung tung, làm người khác nhìn vào cảm thấy da đầu run lên. Quản gia vừa nghĩ đến khuôn mặt đáng sợ của Lí Tiêu Nhiên, bất giác cả người rét lạnh.
Lí Vị Ương gật đầu, cùng Lí Mẫn Đức bước vào viện của Lão phu nhân, vừa bước vào cửa thì nghe tiếng khóc ầm ĩ, trong lòng căng thẳng, nhanh chóng vén rèm bước vào.
Vừa vào cửa, liền nghe thấy Lão phu nhân nghiêm khắc trách cứ: “Khóc cái gì! Ngậm miệng lại cho ta!” Tiếng khóc im bặt, biến thành nhỏ giọng nức nở.
Lí Vị Ương thấy bà giọng nói khỏe mạnh mười phần mới yên lòng, cất cao giọng nói: “Lão phu nhân, người không có việc gì chứ?”
Lí lão phu nhân ngẩng đầu lên thấy là Lí Vị Ương, hơn nữa nàng còn toàn vẹn trở về, lúc này mới buông xuống tâm tư: “Người thì không có việc gì, nhưng tổn thất một chút tài vật, con xem nàng ta khóc thành thế này đây.” Nói xong, Lão phu nhân hung dữ trừng mắt với Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân ngồi ở ghế tựa, cẩn thận dùng khăn lau hốc mắt: “Lão phu nhân, con không nghĩ như vậy, mà là phòng ngủ của con đã sụp mất một nửa.”
Lúc này, Tưởng Nguyệt Lan lại nói: “Để ta chia viện của mình cho đệ muội. Chỗ ta ít người, không dùng viện lớn như vậy.”
Người trong phòng đều nhìn về phía nàng, Tưởng Nguyệt Lan vốn luôn bị nhốt ở trong viện, sau này khách đến nhà nhiều, cứ bị nhốt cũng chẳng ra thể thống gì, cuối cùng Lí Tiêu Nhiên vẫn thả ra, chỉ có điều không quan tâm đến, người trong nhà cũng đối xử với nàng ấy không ra gì. Lúc này nghe thấy nàng ấy đột nhiên nói chuyện, tiếng khóc của Nhị phu nhân bất giác ngừng lại, hai mặt nhìn nhau với Nhị tiểu thư bên cạnh, đều lộ vẻ khó hiểu. Sau khi Tưởng Nguyệt Lan bị xui xẻo, hai người bắt nạt nàng ấy không ít, sao đột nhiên lại tốt bụng như vậy, chẳng lẽ có mục đích gì?
Nhìn thấy Nhị phu nhân lộ ra ánh mắt nghi ngờ, Tưởng Nguyệt Lan lại thảnh nhiên nói: “Còn nữa, Nhị tiểu thư sắp xuất giá, cần một căn phòng sạch sẽ, ta có thể dọn sương phòng phía Đông cho Nhị tiểu thư.” Nàng không phải muốn kể công, nhưng mà làm như thế sẽ có lợi cho việc cải thiện tình cảnh của mình. Hiện giờ tình cảnh nàng gian nan, tuyệt đối không thể làm chuyện ngu xuẩn!
Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Tưởng Nguyệt Lan, “Chuyện hôm nay con đã nghe quản gia nói, cũng phải đa tạ mẫu thân cứu Lão phu nhân và Tứ đệ.” Thật ra nếu Tưởng Nguyệt Lan là người thông minh, hẳn nên hi vọng Lão phu nhân chết sớm, Lí Mẫn Chi cũng vậy.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Tưởng Nguyệt Lan hiện lên nụ cười: “Ta ít nhiều đã chăm sóc Tứ thiếu gia mấy ngày, không thể trơ mắt nhìn.” Lại nói chính bản thân nàng không biết mình vì sao lại xông lên, đúng là khó hiểu. Nhưng khi nhìn thấy tươi cười sáng bừng cả khuôn mặt của Lí Mẫn Chi, nàng bất giác hành động.
Lí Vị Ương cười, không nhiều lời nữa, quay đầu hỏi Lão phu nhân: “Phụ thân đâu?”
Sắc mặt Lão phu nhân trầm xuống: “Lần này Kinh đô đột nhiên phát sinh địa chấn, sập rất nhiều phòng ở, ngay cả cung điện của bệ hạ cũng không may mắn thoát khỏi, tổn thất rất lớn, nghe nói bệ hạ bị kinh sợ, lập tức xây dựng pháp đàn, thông báo cho tất cả các vương công đại thần cùng đến quỳ lạy.”
Lí Vị Ương nhướng mày, tuy rằng thiên tai không thể tránh khỏi, nhưng mọi người cứ cố chấp nhận rằng bản thân Hoàng đế phạm sai lầm, cho nên trời cao giáng tội. Tối hôm đó một trận hỏa hoạn đã hù dọa Hoàng đế, đột nhiên lại thêm địa chấn, lần này, chỉ sợ Hoàng đế cảm thấy ông trời đang trừng phạt mình.
“Bệ hạ đương nhiên không nghĩ lần này là tại sai lầm của mình, mà là chịu lỗi thay đám công thần.” Lão phu nhân sầu lo đầy mặt, “Bệ hạ gọi hết các hoàng tử, Vương gia, thừa tướng, Thượng thư lục bộ, còn không ít các đại thần tiến cung, toàn bộ cùng quỳ với bệ hạ. Hiện giờ đã quỳ một hai canh giờ, chỉ sợ phụ thân con không chịu nổi!”
Lí Vị Ương kìm nén ý cười trong lòng, nghĩ thầm nên để cho Lí Tiêu Nhiên quỳ đến tám ngày mười ngày mới đúng, tốt nhất quỳ què cả hai đùi không thể đứng lên, mới là hết giận. Nhưng trên mặt nàng lại lộ ra sầu lo: “Đúng vậy, nên sớm chuẩn bị canh gừng.” Nàng liếc nhìn Tưởng Nguyệt Lan, thấy nàng ấy vẻ mặt không cho là đúng, bất giác nở nụ cười, hiện giờ người hận Lí Tiêu Nhiên nhất không phải là mình, mà là vị Lí phu nhân này. Chậm trễ thanh xuân của nàng ấy không nói, Lí Tiêu Nhiên còn hoàn toàn từ bỏ nàng ấy ngay tại thời khắc mấu chốt, hai người kết thù hận lớn.
Lí Vị Ương đi thăm Lí Lão phu nhân xong, lại đến chỗ Thất di nương, cố chịu đựng đau đớn ở mắt cá nhân an ủi hai mẹ con đang bị kinh sợ, lúc này mới trở lại viện của mình, nhìn thấy Bạch Chỉ, Mạc Trúc đều nước mắt lưng tròng chờ mình, bất giác phát hoảng.
Lí Mẫn Đức không còn gì để nói: “Các ngươi làm sao vậy?”
Bạch Chỉ bật khóc: “Nô tỳ… Nô tỳ sợ tiểu thư…”
Sợ nàng không về được? Lí Vị Ương nghĩ thầm mạng mình rất dài, làm sao có thể chết ở bên ngoài như vậy? Trên mặt nàng mang theo tươi cười an ủi: “Không sao, các người nhìn ta không phải đã bình an trở lại đấy sao?”
Bạch Chỉ cùng Mạc Trúc gật đầu, lại vẫn không khống chế được nước mắt rơi ào ào. Lí Vị Ương không nhiều lời nữa, gắng gượng trở lại phòng, mắt cá chân đã sưng thật lớn. Lí Mẫn Đức không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Bạch Chỉ, cởi giày cho nàng, đau lòng xoa ấn: “Ta đã nói với nàng về nghỉ ngơi trước, lại muốn chạy qua bên kia xem. Đã nói không có việc gì, ta đi là được rồi.”
Rơi vào đáy mắt của Lí Vị Ương, là ánh nhìn ấm áp sâu xa của hắn, sự quan tâm cùng không nỡ viết thật rõ ràng. Biết hắn đối xử tốt với mình, cũng thật nghiêm túc nhìn hắn, mà vẫn làm nàng mềm lòng. Nhưng nàng không thể đón nhận!
Mày Lí Vị Ương nhíu thật chặt, hiện tại mới thấy đau, nàng cắn chặt môi, mồ hôi nhỏ từ trên trán xuống: “Ngươi không thạo băng bó, để Bạch Chỉ làm.” Thật sự đau chết nàng, chỉ có mỗi sắc đẹp thì không thể đỡ đau, trong lòng Lí Vị Ương bổ sung thêm.
Hắn đúng là tay chân vụng về, có khả năng làm nàng càng đau hơn, Lí Mẫn Đức đỏ mặt, lúc này mới buông tay, Lí Vị Ương vội đẩy hắn: “Cả ngươi cũng bị thương, còn không mau trở về gọi đại phu khám.”
Ánh mắt hắn kia của hắn, không thể nhìn tiếp, nhìn tiếp sẽ làm ý chí của nàng sụp đổ.
Lí Mẫn Đức đứng lên, lui qua một bên: “Ta không sao.” Bạch Chỉ tiếp nhận công việc của hắn, cẩn thận nói: “Tiểu thư, người mới cần tìm đại phu đến xem, mắt cá chân này sưng thật đáng sợ.”
Lí Vị Ương nghĩ thầm, còn chẳng phải do Lí Mẫn Đức không biết băng bó còn dám động tay, còn chẳng bằng tự nàng làm ––
Lí Mẫn Đức ngồi bên cạnh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nàng: “Hiện tại nàng có thể nói kế hoạch của nàng với ta rồi chứ?”
Lí Vị Ương thấy hắn nhất định không chịu rời đi, không khuyên nữa, mà cười đáp: “Phát sinh chuyện lớn như vậy, kế hoạch ban đầu của chúng ta cần phải điều chỉnh.”
Lí Mẫn Đức nhíu mày: “Nàng nói là địa chấn lần này sẽ phát sinh biến hóa với thế cục hiện tại?”
Bạch Chỉ động tác mềm nhẹ có hiệu quả, Lí Vị Ương thở phào một hơi, “Đương nhiên, nếu chỉ Đại Lịch gặp tai họa mà Mạc Bắc cùng Nam Cương không có chuyện gì, khó đảm bảo không xảy ra chiến sự. Cho dù không phải chiến tranh quy mô lớn, nhưng nhân lúc cháy nhà đi hôi của khẳng định không ít. Còn có người làm náo loạn khắp nơi ––”
Lí Mẫn Đức lập tức nói đến chỗ mấu chốt: “Nàng sợ Tưởng gia xoay người?”
Bên môi Lí Vị Ương hiện lên một tia cười lạnh: “Chuyện ngươi và ta đều nghĩ đến, bọn họ không nghĩ đến sao? Chỉ sợ Tưởng Quốc Công sẽ không về, hơn nữa, những người khác của Tưởng gia cũng chờ khôi phục quan chức, dù sao phát sinh đại sự như vậy, Hoàng đế sẽ suy nghĩ lại chuyện đại tang, tại thời điểm đặc biệt xử lý đặc biệt lúc trước cũng từng có qua.”
Trong mắt Lí Mẫn Đức lướt qua ý cười: “Nàng nói chúng ta diễn trò cùng Tứ hoàng tử Mạc Bắc mấy ngày nay, có phải đến lúc nên có tác dụng rồi không?”
Tươi cười của Lí Vị Ương tràn đầy trào phúng: “Đúng vậy, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, gọi ta đi săn bắn cùng hắn sao, sẽ phải đáp lễ cho ta một chút, sợ hắn sẽ đau lòng đến nhỏ máu.”
Bạch Chỉ cùng Mạc Trúc liếc lẫn nhau, càng không rõ Lí Vị Ương đang suy nghĩ gì. Muốn để cho Tứ hoàng tử Mạc Bắc đau lòng nhỏ máu đâu dễ dàng như vậy!
—— Lời tác giả ——
Biên tập: Ngươi định làm gì tiếp theo?
Tiểu Tần: Xử lí Lí Nguyên Hành! Xử lí Tưởng Hoa! Xử lí Tưởng gia! Rống rống rống rống rống rống rống rống rống rống rống
Biên tập: Thật đáng sợ (⊙o⊙)