Chương : 7
Ở lại Lí gia Bình thành nửa tháng, Lí gia an trí hai nha đầu và hai ma ma, đi theo Lí Vị Ường từ Bình thành về Kinh. Xe ngựa là phủ Thừa tướng đem đến, rèm xe được kết bằng từng chuỗi ngọc lưu ly nhiều màu, gấm màu đỏ thẫm càng tôn thêm đoá hoa mẫu đơn tinh xảo lộng lẫy thêu bên trên, toàn bộ đồ trang trí trong xe rất tinh xảo, hoa lệ, mà vẻ bên ngoài thoạt nhìn như một xe ngựa giản dị không trang trí, không hề xa xỉ.
Lí Vị Ương chỉ liếc mắt rồi không nhìn nữa. Bởi vì nàng biết, đây là thứ Đại phu nhân dùng để doạ nàng mà thôi. Dù sao, đây mới chỉ là bắt đầu.
Bạch Chỉ cẩn thận đặt một ly trà nóng lên bàn trà nhỏ bằng gỗ cây tử đàn trên xe ngựa, nhìn thoáng qua Lí Vị Ương vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, băn khoăn mình có nên tán gẫu giải buồn với nàng ấy không, cảm thấy bộ dáng của Tam tiểu thư, không giống bộ dáng của người tịch mịch khi đi đường. Nàng nhìn thoáng qua Tử Yên ngồi đối diện, thấy đối phương cũng có vẻ mặt kỳ quái, trong lòng càng bất an. Các nàng đều là nha đầu được Lí gia ở Bình thành phái tới hầu hạ Tam tiểu thư, nhưng tính cách vị Tam tiểu thư này, các nàng vẫn chưa thăm dò rõ ràng, cho nên không dám vội vàng mở miệng…
Lí Vị Ương nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trí nhớ trở về lúc hồi phủ năm đó. Bản thân dè dặt bước vào phủ Thừa tướng, Đại phu nhân đánh giá mình từ trên xuống dưới, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười rất hoà ái, khẽ “Ồ” một tiếng, nói: “Đứa nhỏ này nhìn qua đúng là có phúc khí, đưa con bé đi đổi xiêm y đi.”
Lúc đó nàng luôn sợ hãi rụt rè, bất an không yên, nghe được lời như thế trong lòng tất nhiên tràn ngập sự cảm kích, một thứ nữ nho nhỏ, lại sinh vào tháng hai, nếu không phải Đại phu nhân khai ân, phụ thân sao có thể đột nhiên nhớ đến nàng chứ? Đáng tiếc nàng năm đó, nhìn không hết sự khinh miệt cùng cười lạnh trong đáy mắt Đại phu nhân.
Lúc đến phủ, thậm chí, Lí Vị Ương không biết một chữ nào, là một nha đầu thôn dã điển hình.
Một thiên kim phủ Thừa tướng, lại không biết chữ, truyền ra ngoài quả thật làm người khác cười đến rụng răng. Hiện giờ Lí Vị Ương ngẫm lại, năm đó Thác Bạt Chân là một Hoàng tử không có tiếng tăm gì, không hề có khả năng đăng cơ làm Hoàng đế, phụ thân cùng Đại phu nhân sao có thể gả tỷ tỷ Lí Trường Nhạc xinh đẹp như thiên tiên cho hắn chứ? Nhưng mà dù sao hắn cũng có dưỡng mẫu là Võ Hiền phi thân phận cao quý, cho nên không dễ cự tuyệt. Chỉ có điều bọn họ không ngờ, sau này Thác Bạt Chân lại lên làm Hoàng đế, mà nha đầu thôn dã năm đó đến tên mình cũng không biết viết, lại lên làm Hoàng hậu ——
Năm đó lúc nàng gặp Đại phu nhân xong, đi theo nha đầu rời đi, lúc đi qua thư phòng, trong phòng truyền ra tiếng đọc bài.
Lí Vị Ương nghe thấy giọng nói của một nữ tử truyền đến: “”Đào chi yểu yểu, chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia.”
(Đây là bài Đào yêu 1, bài thơ xuất xứ từ “ Kinh thi ”, một tập thơ cổ điển nhất Trung Quốc. Đây là bài thơ thứ 6 trong Chu Nam, thuộc phần Phong
Cây đào tơ 1 (Người dịch: Tạ Quang Phát)
Đào tơ mơn mởn xinh tươi,
Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.
Hôm nay nàng đã theo chồng,
Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui.)
Năm đó Lí Vị Ương không biết chữ, chỉ cảm thấy những lời người này đọc thật dễ nghe, đang định tiếp tục nghe, lại bị một tiếng hét doạ sợ: “Ơ, ngươi ở đây làm gì?”
Lí Vị Ương kinh ngạc ngước mắt lên, thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang trợn tròn mắt nhìn nàng.
Nữ tiên sinh đang đọc sách cũng nhìn qua, Lí Vị Ương nghe thấy nàng ấy hỏi: “Đây là nha đầu trong phủ sao?”
Chỉ một câu nói như vậy, Lí Vị Ương mặt đỏ tai hồng nói không nên lời.
Thiếu nữ xinh đẹp kia nhìn nàng, hiểu nhiên đã đoán ra thân phận của nàng, nhưng vẫn che miệng cười, nói: “Nha đầu! Phủ chúng ta làm gì có nha đầu thô bỉ như vậy!” Trong lời nói của nàng, chứa đầy sự châm chọc.
Lí Vị Ương cúi đầu, nhìn lại mình, so với tiểu thư trong thư phòng đúng là cách nhau một trời một vực. Nàng nắm chặt nắm tay, trong lòng không phục.
Thiếu nữ kia nhất quyết không buông tha: “Còn đứng ở đây làm cái gì? Không nhìn thấy ngươi đang quấy rầy chúng ta nghe tiên sinh giảng bài sao? Còn không đi!”
“Tam tiểu thư, chúng ta đi thôi.” Nha đầu bên cạnh nhỏ giọng nói.
Lí Vị Ương chỉ ước trên đất có hố để nàng có thể chui xuống! Đúng lúc này, đột nhiên có giọng nói dịu dàng từ đâu bay đến – “Thường Hỉ, nàng ấy là Tam tỷ của muội, Vị Ương đấy! Sao muội có thể vô lý như thế!”
Giọng nói này lúc đó đã giải vây cho nàng, giống như tiếng nói từ trên trời vọng xuống.
Sau này nàng mới biết, thiếu nữ đã giải vây cho nàng, chính là Lí Trường Nhạc. Đứng ngây ra thật lâu, Lí Vị Ương gần như sững sờ tại chỗ, nàng chưa bao giờ gặp được thiếu nữ xuất chúng như vậy, chưa bao giờ nghe qua giọng nói đẹp đẽ như vậy, lúc đó nàng lén lút nghĩ, dù có là tiên nữ, cũng chẳng hơn thế này là bao…
“Tam tiểu thư! Tam tiểu thư!” Tử Yên nhẹ giọng gọi tên nàng.
Lí Vị Ương từ từ mở mắt, ngồi thẳng dậy, nở nụ cười, một nụ cười mỉm như vậy cũng khiến sắc mắt nàng bỗng chốc trở nên sinh động đáng yêu, “Sao vậy?”
Tử Yên cười nói: “Tam tiểu thư, chúng ta sắp đến rồi.”
Lí Vị Ương kéo màn che nhìn ra bên ngoài, xe ngựa vừa đi qua Chính An môn, chỉ chớp mắt sẽ đến phủ Thừa tướng ở đường Xương Môn. Phủ Thừa tướng không toạ lạc ở nơi náo nhiệt, cũng không kề cận những phủ đệ hiển quý khác, lúc trước khi xây phủ từng có một vị Thân vương nhìn trúng chỗ đó, đặc biệt đến xin Hoàng đế, nhưng về sau lại thấy vị trí đó hơi lệch, cho nên không ở nữa, sau này vị Thân vương kia tham dự vào chuyện mưu phản thất bại thì uống thuốc độc tự sát, gia sản sung công, biệt viện này cũng bị phủ nội vụ thu về, cuối cùng ban cho Lí gia, cứ như thế, truyền qua mấy đời. Phủ đệ này được vị Thân vương kia xây dựng để tuổi già tĩnh dưỡng, trong hoa viên từng hàng núi giả đón gió, thấp thoáng dãy tử đằng, cực kỳ tao nhã lịch sự. Nếu nói đến độ rộng lớn, thì không tính là gì so với phủ các công khanh ở Kinh đô, nhưng nói đến cảnh trí, cũng phải số một số hai.
Đi một đoạn ngắn ngủi, tiếng vó ngựa đơn điệu mà lạnh băng làm thời gian như kéo dài hơn.
Chẳng biết qua bao lâu, xe ngựa rốt cuộc cũng ngừng lại.
Ngoài rèm xe vang lên giọng nói nhã nhặn của bà tử (ma ma làm việc nặng): “Tam tiểu thư, đến rồi!” Rồi đặt ghế nhỏ xuống bên xe ngựa, Bạch Chỉ và Tử Yên đặt chân lên ghế nhỏ xuống xe, sau đó xoay người hầu hạ Lí Vị Ương xuống xe.
Vào phủ, đi qua hành lang, hai bên hành lang treo vô số lồng chim bằng trúc ở trên cao, có Hoạ Mi, Bách Linh, Hồng Tử, Hoàng Tước, còn có cả chim Hồng Bột, Lam Bột, Hổ Bì, Thái Bình, Chu Đỉnh Hồng gì đó sống cách đây cả ngàn dặm, đúng là trăm điểu cùng hót, rất dễ nghe rất êm tai, Lí Vị ương nhìn thoáng qua Diều Hâu được đặt trên bao tay bằng da mắt lộ ra sự sắc bén, thản nhiên chuyển dời ánh mắt.
Dọc đường đi, chỗ nào cũng có nha hoàn mặc áo màu lục trang sức màu lam, im lặng cung kính đứng đó. Nhìn thấy Lí Vị Ương, toàn bộ nha hoàn ngay ngắn cúi người hành lễ. Cảnh tưởng so với kiếp trước, giống như đúc.
Lúc đó bản thân nhìn thấy các nàng, chân tay luống cuống. Hiện giờ nhớ lại, Đại phu nhân vốn có thể sai người đến dạy lễ nghi cho mình, hoặc Lí gia ở Bình thành cũng nên có người nói qua với mình, mà không hề có một người nào, tuỳ ý để nàng mất hết thể diện trước mặt hạ nhân, bị người khác nghị luận nha đầu thôn dã đúng là nha đầu thôn dã, căn bản không hiểu quy củ! Lí Vị Ương nhớ lại trước kia, mỉm cười, không dừng lại nhìn bọn nha đầu đứng hành lễ với nàng xung quanh, đi theo nha đầu dẫn đường đi về phía trước. Bạch Chỉ cùng Tử Yên thấy tình hình này, đều nhanh chóng bước theo.
“Có nhìn thấy không! Người đó chính là Tam tiểu thư!”
“Bộ dạng rất xinh đẹp, dáng vẻ cũng tốt lắm! Không phải có người nói nàng lớn lên ở thôn quê sao?”
“Đúng thế, tiểu thư đúng là tiểu thư, không vì lớn lên ở nơi thôn quê mà nhát gan cái gì cũng sợ đâu!”
Lí Vị Ương không chút hứng thú với những nghị luận đó, đi thẳng đến cửa lớn Hà Hương viện, tiểu nha hoàn đứng bên ân cần kéo mành lên, thấy các nàng đến gần, tươi cười nói “Tam tiểu thư”.
Lí Vị Ương khẽ cười gật đầu với tiểu nha hoàn kia, bước vào phòng lớn.
Bạch Chỉ cùng Tử Yên đi vào theo, nhìn thấy sàn nhà khảm vàng thỏi bóng loáng như gương, trên đầu treo đèn cung đình hình bát giác đẹp đẽ, trong phòng các cột trụ làm bằng gỗ Tử Đàn khảm hoa văn ngà voi toả sáng rạng rỡ, các loại vật dụng còn lại đều được tạo bởi gỗ Hoa Lê hoặc gỗ Toan Chi, hết sức xa hoa, chạm trổ phồn hoa, làm người nhìn không thể dời mắt.
Hai nha đầu từ Bình thành đến gần như ngừng thở.
Đúng là rất… xa hoa!
Nhưng mà Lí Vị Ương người vốn nên bị cảnh tượng phú quý này làm kinh sợ, lại không thèm liếc mắt nhìn những thứ xinh đẹp đó một lần, chỉ nhẹ nhàng đi lên phía trước, tươi cười cúi người thi lễ với lão phụ nhân ngồi chính giữa trên cao: “Vị Ương bái kiến tổ mẫu, mẫu thân cùng nhị vị thẩm thẩm.”
Lí Vị Ương chỉ liếc mắt rồi không nhìn nữa. Bởi vì nàng biết, đây là thứ Đại phu nhân dùng để doạ nàng mà thôi. Dù sao, đây mới chỉ là bắt đầu.
Bạch Chỉ cẩn thận đặt một ly trà nóng lên bàn trà nhỏ bằng gỗ cây tử đàn trên xe ngựa, nhìn thoáng qua Lí Vị Ương vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, băn khoăn mình có nên tán gẫu giải buồn với nàng ấy không, cảm thấy bộ dáng của Tam tiểu thư, không giống bộ dáng của người tịch mịch khi đi đường. Nàng nhìn thoáng qua Tử Yên ngồi đối diện, thấy đối phương cũng có vẻ mặt kỳ quái, trong lòng càng bất an. Các nàng đều là nha đầu được Lí gia ở Bình thành phái tới hầu hạ Tam tiểu thư, nhưng tính cách vị Tam tiểu thư này, các nàng vẫn chưa thăm dò rõ ràng, cho nên không dám vội vàng mở miệng…
Lí Vị Ương nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trí nhớ trở về lúc hồi phủ năm đó. Bản thân dè dặt bước vào phủ Thừa tướng, Đại phu nhân đánh giá mình từ trên xuống dưới, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười rất hoà ái, khẽ “Ồ” một tiếng, nói: “Đứa nhỏ này nhìn qua đúng là có phúc khí, đưa con bé đi đổi xiêm y đi.”
Lúc đó nàng luôn sợ hãi rụt rè, bất an không yên, nghe được lời như thế trong lòng tất nhiên tràn ngập sự cảm kích, một thứ nữ nho nhỏ, lại sinh vào tháng hai, nếu không phải Đại phu nhân khai ân, phụ thân sao có thể đột nhiên nhớ đến nàng chứ? Đáng tiếc nàng năm đó, nhìn không hết sự khinh miệt cùng cười lạnh trong đáy mắt Đại phu nhân.
Lúc đến phủ, thậm chí, Lí Vị Ương không biết một chữ nào, là một nha đầu thôn dã điển hình.
Một thiên kim phủ Thừa tướng, lại không biết chữ, truyền ra ngoài quả thật làm người khác cười đến rụng răng. Hiện giờ Lí Vị Ương ngẫm lại, năm đó Thác Bạt Chân là một Hoàng tử không có tiếng tăm gì, không hề có khả năng đăng cơ làm Hoàng đế, phụ thân cùng Đại phu nhân sao có thể gả tỷ tỷ Lí Trường Nhạc xinh đẹp như thiên tiên cho hắn chứ? Nhưng mà dù sao hắn cũng có dưỡng mẫu là Võ Hiền phi thân phận cao quý, cho nên không dễ cự tuyệt. Chỉ có điều bọn họ không ngờ, sau này Thác Bạt Chân lại lên làm Hoàng đế, mà nha đầu thôn dã năm đó đến tên mình cũng không biết viết, lại lên làm Hoàng hậu ——
Năm đó lúc nàng gặp Đại phu nhân xong, đi theo nha đầu rời đi, lúc đi qua thư phòng, trong phòng truyền ra tiếng đọc bài.
Lí Vị Ương nghe thấy giọng nói của một nữ tử truyền đến: “”Đào chi yểu yểu, chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia.”
(Đây là bài Đào yêu 1, bài thơ xuất xứ từ “ Kinh thi ”, một tập thơ cổ điển nhất Trung Quốc. Đây là bài thơ thứ 6 trong Chu Nam, thuộc phần Phong
Cây đào tơ 1 (Người dịch: Tạ Quang Phát)
Đào tơ mơn mởn xinh tươi,
Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.
Hôm nay nàng đã theo chồng,
Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui.)
Năm đó Lí Vị Ương không biết chữ, chỉ cảm thấy những lời người này đọc thật dễ nghe, đang định tiếp tục nghe, lại bị một tiếng hét doạ sợ: “Ơ, ngươi ở đây làm gì?”
Lí Vị Ương kinh ngạc ngước mắt lên, thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang trợn tròn mắt nhìn nàng.
Nữ tiên sinh đang đọc sách cũng nhìn qua, Lí Vị Ương nghe thấy nàng ấy hỏi: “Đây là nha đầu trong phủ sao?”
Chỉ một câu nói như vậy, Lí Vị Ương mặt đỏ tai hồng nói không nên lời.
Thiếu nữ xinh đẹp kia nhìn nàng, hiểu nhiên đã đoán ra thân phận của nàng, nhưng vẫn che miệng cười, nói: “Nha đầu! Phủ chúng ta làm gì có nha đầu thô bỉ như vậy!” Trong lời nói của nàng, chứa đầy sự châm chọc.
Lí Vị Ương cúi đầu, nhìn lại mình, so với tiểu thư trong thư phòng đúng là cách nhau một trời một vực. Nàng nắm chặt nắm tay, trong lòng không phục.
Thiếu nữ kia nhất quyết không buông tha: “Còn đứng ở đây làm cái gì? Không nhìn thấy ngươi đang quấy rầy chúng ta nghe tiên sinh giảng bài sao? Còn không đi!”
“Tam tiểu thư, chúng ta đi thôi.” Nha đầu bên cạnh nhỏ giọng nói.
Lí Vị Ương chỉ ước trên đất có hố để nàng có thể chui xuống! Đúng lúc này, đột nhiên có giọng nói dịu dàng từ đâu bay đến – “Thường Hỉ, nàng ấy là Tam tỷ của muội, Vị Ương đấy! Sao muội có thể vô lý như thế!”
Giọng nói này lúc đó đã giải vây cho nàng, giống như tiếng nói từ trên trời vọng xuống.
Sau này nàng mới biết, thiếu nữ đã giải vây cho nàng, chính là Lí Trường Nhạc. Đứng ngây ra thật lâu, Lí Vị Ương gần như sững sờ tại chỗ, nàng chưa bao giờ gặp được thiếu nữ xuất chúng như vậy, chưa bao giờ nghe qua giọng nói đẹp đẽ như vậy, lúc đó nàng lén lút nghĩ, dù có là tiên nữ, cũng chẳng hơn thế này là bao…
“Tam tiểu thư! Tam tiểu thư!” Tử Yên nhẹ giọng gọi tên nàng.
Lí Vị Ương từ từ mở mắt, ngồi thẳng dậy, nở nụ cười, một nụ cười mỉm như vậy cũng khiến sắc mắt nàng bỗng chốc trở nên sinh động đáng yêu, “Sao vậy?”
Tử Yên cười nói: “Tam tiểu thư, chúng ta sắp đến rồi.”
Lí Vị Ương kéo màn che nhìn ra bên ngoài, xe ngựa vừa đi qua Chính An môn, chỉ chớp mắt sẽ đến phủ Thừa tướng ở đường Xương Môn. Phủ Thừa tướng không toạ lạc ở nơi náo nhiệt, cũng không kề cận những phủ đệ hiển quý khác, lúc trước khi xây phủ từng có một vị Thân vương nhìn trúng chỗ đó, đặc biệt đến xin Hoàng đế, nhưng về sau lại thấy vị trí đó hơi lệch, cho nên không ở nữa, sau này vị Thân vương kia tham dự vào chuyện mưu phản thất bại thì uống thuốc độc tự sát, gia sản sung công, biệt viện này cũng bị phủ nội vụ thu về, cuối cùng ban cho Lí gia, cứ như thế, truyền qua mấy đời. Phủ đệ này được vị Thân vương kia xây dựng để tuổi già tĩnh dưỡng, trong hoa viên từng hàng núi giả đón gió, thấp thoáng dãy tử đằng, cực kỳ tao nhã lịch sự. Nếu nói đến độ rộng lớn, thì không tính là gì so với phủ các công khanh ở Kinh đô, nhưng nói đến cảnh trí, cũng phải số một số hai.
Đi một đoạn ngắn ngủi, tiếng vó ngựa đơn điệu mà lạnh băng làm thời gian như kéo dài hơn.
Chẳng biết qua bao lâu, xe ngựa rốt cuộc cũng ngừng lại.
Ngoài rèm xe vang lên giọng nói nhã nhặn của bà tử (ma ma làm việc nặng): “Tam tiểu thư, đến rồi!” Rồi đặt ghế nhỏ xuống bên xe ngựa, Bạch Chỉ và Tử Yên đặt chân lên ghế nhỏ xuống xe, sau đó xoay người hầu hạ Lí Vị Ương xuống xe.
Vào phủ, đi qua hành lang, hai bên hành lang treo vô số lồng chim bằng trúc ở trên cao, có Hoạ Mi, Bách Linh, Hồng Tử, Hoàng Tước, còn có cả chim Hồng Bột, Lam Bột, Hổ Bì, Thái Bình, Chu Đỉnh Hồng gì đó sống cách đây cả ngàn dặm, đúng là trăm điểu cùng hót, rất dễ nghe rất êm tai, Lí Vị ương nhìn thoáng qua Diều Hâu được đặt trên bao tay bằng da mắt lộ ra sự sắc bén, thản nhiên chuyển dời ánh mắt.
Dọc đường đi, chỗ nào cũng có nha hoàn mặc áo màu lục trang sức màu lam, im lặng cung kính đứng đó. Nhìn thấy Lí Vị Ương, toàn bộ nha hoàn ngay ngắn cúi người hành lễ. Cảnh tưởng so với kiếp trước, giống như đúc.
Lúc đó bản thân nhìn thấy các nàng, chân tay luống cuống. Hiện giờ nhớ lại, Đại phu nhân vốn có thể sai người đến dạy lễ nghi cho mình, hoặc Lí gia ở Bình thành cũng nên có người nói qua với mình, mà không hề có một người nào, tuỳ ý để nàng mất hết thể diện trước mặt hạ nhân, bị người khác nghị luận nha đầu thôn dã đúng là nha đầu thôn dã, căn bản không hiểu quy củ! Lí Vị Ương nhớ lại trước kia, mỉm cười, không dừng lại nhìn bọn nha đầu đứng hành lễ với nàng xung quanh, đi theo nha đầu dẫn đường đi về phía trước. Bạch Chỉ cùng Tử Yên thấy tình hình này, đều nhanh chóng bước theo.
“Có nhìn thấy không! Người đó chính là Tam tiểu thư!”
“Bộ dạng rất xinh đẹp, dáng vẻ cũng tốt lắm! Không phải có người nói nàng lớn lên ở thôn quê sao?”
“Đúng thế, tiểu thư đúng là tiểu thư, không vì lớn lên ở nơi thôn quê mà nhát gan cái gì cũng sợ đâu!”
Lí Vị Ương không chút hứng thú với những nghị luận đó, đi thẳng đến cửa lớn Hà Hương viện, tiểu nha hoàn đứng bên ân cần kéo mành lên, thấy các nàng đến gần, tươi cười nói “Tam tiểu thư”.
Lí Vị Ương khẽ cười gật đầu với tiểu nha hoàn kia, bước vào phòng lớn.
Bạch Chỉ cùng Tử Yên đi vào theo, nhìn thấy sàn nhà khảm vàng thỏi bóng loáng như gương, trên đầu treo đèn cung đình hình bát giác đẹp đẽ, trong phòng các cột trụ làm bằng gỗ Tử Đàn khảm hoa văn ngà voi toả sáng rạng rỡ, các loại vật dụng còn lại đều được tạo bởi gỗ Hoa Lê hoặc gỗ Toan Chi, hết sức xa hoa, chạm trổ phồn hoa, làm người nhìn không thể dời mắt.
Hai nha đầu từ Bình thành đến gần như ngừng thở.
Đúng là rất… xa hoa!
Nhưng mà Lí Vị Ương người vốn nên bị cảnh tượng phú quý này làm kinh sợ, lại không thèm liếc mắt nhìn những thứ xinh đẹp đó một lần, chỉ nhẹ nhàng đi lên phía trước, tươi cười cúi người thi lễ với lão phụ nhân ngồi chính giữa trên cao: “Vị Ương bái kiến tổ mẫu, mẫu thân cùng nhị vị thẩm thẩm.”