Chương 13: Cậu đối với Giản Úc không giống người khác
Một bên Giản Úc không chút để ý mà nói chuyện với Tần Diễn, một bên đánh giá cảnh tượng chung quanh.
Quả nhiên, trại nuôi ngựa ở đây rất không tồi, diện tích rộng lớn, hoàn cảnh sạch sẽ, làm người ta cảm thấy rất thoải mái.
Bên cạnh trại nuôi ngựa có vài cái đình hóng gió.
Bốn người bọn họ đi tới một cái trong đó.
Lúc này, trong đình đã có vài người đang chờ, có cả trai lẫn gái, mỗi người đều ăn mặc rất thời thượng.
Những người này đều do Tần Diễn gọi đến, hắn luôn thích chơi đùa linh tinh, cảm thấy nhiều người thì náo nhiệt, vì thế đem mấy đứa bạn hay chơi chung cũng gọi tới.
Người trong đình thấy bốn người bọn họ tới, tức khắc đều đứng lên chào hỏi.
Chẳng qua đại đa số đều là tiếp đón Lục Chấp.
Lục Chấp trong lứa tuổi bọn họ là người đứng ở đỉnh kim tự tháp, cùng hắn nói chuyện mấy câu, kéo gần quan hệ, nói không chừng sẽ có được vô tận chỗ tốt.
" Anh Lục, đến, ngồi chỗ này."
" Anh Lục, ăn chút trái cây đi, thịt nướng còn chưa có được đưa tới đâu."
Lục Chấp đối mặt với một đám người nịnh nọt, vẫn như cũ đưa ra khuôn mặt lãnh đạm ngày thường, thuận miệng đáp vài câu, xoay người lại, đối với Giản Úc nói: " Lại đây."
Giản Úc ngoan ngoãn mà đi qua, sau đó ngồi bên cạnh Lục Chấp.
Vốn dĩ ngay từ đầu, bọn họ nhìn thấy một gương mặt mới, cũng không quá để ý tới. Nhưng mà hiện tại xem thái độ của Lục Chấp, bọn họ mới phản ứng lại, chẳng lẽ đây chính là đối tượng kết hôn của Lục Chấp?
Có người đầu óc nhanh nhạy, đã bắt chuyện với Giản Úc: " Vị tiên sinh này, có muốn ăn nho hay không, nho này vừa mới hái xuống, rất tươi ngon."
Sau đó còn thuận lợi ngồi bên cạnh Giản Úc, một bộ tư thế chuẩn bị lấy chút tin tức.
Giản Úc lễ phép mà cười một cái, còn chưa kịp nói chuyện, Tần Diễn liền xông tới, đánh gãy nhóm người này: " Được rồi được rồi, hôm nay là tới cưỡi ngựa, không phải tới kéo quan hệ, một đám người đây là làm cái gì vậy?"
Tần Diễn có danh thẳng thắn, phần lớn thời điểm đều có cái gì là nói cái đó.
Tính tình này của hắn tự nhiên cũng có người không thích xem, nhưng mà ngại hắn là tam thiếu gia Tần gia, phía trên còn có hai người anh có năng lực vượt trội, bởi vậy dù không thích, cũng không ai dám nói gì.
Những người này hôm nay được Tần Diễn gọi đến, cho nên cũng phải xem mặt mũi của hắn.
Lập tức có người nói: " Được, vậy tôi đi xem nguyên liệu nướng thịt đã chuẩn bị như thế nào rồi."
Những người còn lại cũng lục tục đứng lên, một số người ngồi xa một chút, còn một số người thì trực tiếp đi ra cưỡi ngựa.
Vì thế, xung quanh bỗng chốc không còn lại ai, chỉ còn có bốn người bọn họ.
Lâm Bác Vũ trêu chọc Tần Diễn một câu: " Có ai như cậu không? Cậu đắc tội mọi người hết rồi."
Tần Diễn ngồi xuống bên cạnh Giản Úc, không thèm để ý nói: " Đắc tội liền đắc tội, tôi còn sợ bọn họ à? Vốn dĩ ngay từ đầu đã nói tốt rồi, hôm nay chỉ tới chơi, bọn họ cũng đáp ứng rồi, ai biết vừa đến liền lôi kéo quan hệ, coi nơi này là buổi tụ hội thương nghiệp chắc."
Mấy người tùy tiện nói vài câu, liền có nhân viên công tác đưa vỉ nướng thịt cùng nguyên liệu nấu nướng tới.
Lục Chấp tùy tay lật lật những nguyên liệu nấu ăn kia.
Khí chất của hắn trầm ổn, ngón tay thon dài, dù chỉ là động tác đơn giản, cũng làm ra được cảm giác thành thạo.
Giản Úc liền sinh ra ảo giác, hiếu kỳ hỏi: "Lục tiên sinh, anh còn biết nướng thịt sao?"
Lục Chấp dừng động tác, nhíu mày: "Không biết, sao cậu lại nghĩ như vậy?"
Giản Úc nói đúng sự thật: " Bởi vì ngày thường anh đều có bộ dáng không gì không làm được á."
Lục Chấp đi tới nơi này, hiển nhiên so với ngày thường thì thoải mái hơn một ít, nhếch môi nói: " Cũng không phải."
Giản Úc lập tức cảm thấy hứng thú, khó có khi bát quái nói: " Ví dụ như? Anh có cái gì không làm được?
Lục Chấp không nói.
Tần Diễn một bên nghe được tích cực nhấc tay: " Cái này em biết."
Lục Chấp nhìn hắn một cái, không nói chuyện, đây là ngầm đồng ý hắn có thể nói ra.
Tần Diễn lập tức cười hì hì lôi kéo Giản Úc phổ cập kiến thức: " Anh Lục của em sợ con thỏ, trước nay đều không tới gần con thỏ một chút nào."
Giản Úc sợ ngây người chớp mắt một cái: " Hả? Sợ thỏ?"
Không thể tưởng tượng được một người lạnh lùng như Lục Chấp sẽ sợ một con thỏ mềm mại như vậy.
Điểm này vừa vặn tương phản với Giản Úc.
Giản Úc đặc biệt thích con thỏ, còn đang nghĩ mùa xuân tới này, đi mua mấy con thỏ về nuôi ở biệt thự, xem ra là không có hy vọng rồi.
Tần Diễn giải thích: " Hình như là hồi năm nhất tiểu học, ở trường tổ chức đi vườn bách thú, anh Lục cầm một cây cà rốt cho thỏ ăn, kết quả bị con thỏ cắn cho một cái, còn chảy máu. Không phải đều nói bóng ma thời thơ ấu sẽ đi theo đến cuối đời sao, làm cho anh Lục bây giờ nhìn đến con thỏ, đều sẽ theo bản năng mà né tránh hai bước."
Giản Úc nhịn rồi nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, liền cười ra tiếng.
Cậu tưởng tượng cảnh lúc đó một chút, khi ấy Lục Chấp đại khái mới sáu, bảy tuổi, mang theo một khuôn mặt lạnh, cầm cà rốt cho thỏ ăn, kết quả bị cắn cho một cái.
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy quá thú vị.
Hình tượng tuổi thơ của Lục Chấp lập tức trở nên sống động.
Giản Úc càng nghĩ càng buồn cười, cười đến lộ ra hàm răng trắng tinh xinh đẹp.
Cậu rất ít khi cười thế này, ngày thường đa số thời điểm cũng chỉ là cười mỉm, vì đôi mắt như biết cười, nên thoạt nhìn trông rất vui vẻ mà thôi.
Lục Chấp liếc nhìn Giản Úc một cái, trong giọng có chút bất đắc dĩ mà chính hắn cũng không biết: " Cười vui vẻ như vậy?"
Đôi mắt Giản Úc sáng lấp lánh, vui sướng gật đầu: " Đúng vậy."
"......"
Lục Chấp thỏa hiệp.
Thôi, muốn cười liền cười đi.
Lâm Bác Vũ thấy Lục Chấp hỏi một câu như vậy, còn tưởng rằng hắn muốn ngăn cản Giản Úc, kết quả cứ như vậy lên cao rồi lại nhẹ nhàng buông xuống.
Hắn nhìn Lục Chấp, không khỏi chậc chậc hai tiếng.
Tần Diễn phát hiện ra thêm điểm này, thuận tiện nói với Giản Úc: " Còn có còn có, trước kia chúng ta đều nghĩ rằng anh Lục sẽ không thích ai cả, cảm thấy có lẽ anh ấy bị khuyết thiếu tế bào lãng mạn nào đó, kết quả thì sao, còn không phải là muốn cùng anh kết hôn."
Giản Úc: "....."
Điểm này thì khẳng định là không tính.
Chẳng qua cậu cũng không thể nói cái gì, chỉ đành phải cam chịu.
Trùng hợp lúc này Lục Chấp nhìn về phía Giản Úc, hai người liếc nhìn nhau một cái, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra sau đó dời đi tầm mắt.
Trong bốn người bọn họ, cũng chỉ có Giản Úc và Lâm Bác Vũ có chút tay nghề, cho nên cuối cùng hai người họ đi nướng thịt.
Ăn xong tiệc nướng BBQ, bọn họ đi đến trại nuôi ngựa.
Người phụ trách trại nuôi ngựa từ sớm đã đứng chờ một bên, thấy bọn họ xuất hiện, lập tức liền đi đón: " Mọi người đi theo tôi."
Người phụ trách vẫn luôn giảng giải, bao gồm chủng loại ngựa, cùng với vị trí xa nhất có thể cưỡi ngựa.
Chờ sau khi hắn giảng giải xong, Lục Chấp nhàn nhạt nói: " Tìm cho cậu ấy một con ngựa nhỏ dịu ngoan."
Cái này Lục Chấp tự nhiên là nói Giản Úc.
Giản Úc ngẩn ra.
Ở đây nhiều người như vậy, ai cũng cưỡi ngựa lớn, chỉ có mình cậu cưỡi ngựa nhỏ, cảm giác cứ quái quái.
Ngựa nhỏ không phải để cho các bạn nhỏ cưỡi sao?
Cậu ngước mắt nhìn Lục Chấp, ý đồ thương lượng một chút: " Lục tiên sinh, tôi cưỡi ngựa lớn cũng được, ngay từ đầu đều là nhân viên công tác dẫn ngựa, sẽ không có việc gì đâu."
Lục Chấp nhíu mày: " Vậy nếu không có nhân viên công tác dẫn ngựa thì sao, cậu xác định có thể cưỡi được? Đừng quên tình huống thân thể của cậu."
Ngày thường Giản Úc đã đủ ốm yếu rồi, còn bị hen suyễn, lỡ ngựa không khống chế được, khẳng định sẽ xảy ra vấn đề.
Giản Úc: "......Vâng.".
||||| Truyện đề cử: Thần Vương Lệnh |||||
Trừ bỏ ngoan ngoãn đáp ứng, cậu giống như cũng không thể làm được gì.
Chẳng qua cũng không thể không nói, Lục Chấp suy xét thật sự chu đáo, chính cậu mém chút cũng xem nhẹ điểm này.
Tần Diễn cùng Lâm Bác Vũ thấy một màn này, ở bên cạnh nháy mắt với Lục Chấp.
Đáng tiếc, Lục Chấp chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, mặt không đổi sắc mà dời đi tầm mắt: " Đi thôi, trước làm quen sân một vòng."
Nói xong, hắn xoay người lên con ngựa bên cạnh, động tác sạch sẽ lưu loát.
Chờ hắn ngồi ổn trên lưng ngựa, lãnh mắt nhìn xuống người phía dưới.
Khí tràng của hắn quá cường đại, giống như giây tiếp theo sẽ ra mệnh lệnh vậy.
Giản Úc còn chưa có cưỡi qua ngựa, nhờ nhân viên công tác hướng dẫn, chậm rãi trèo lên lưng ngựa.
Trong quá trình lên ngựa, cậu mới ý thức được cưỡi ngựa cũng không phải là việc đơn giản.
Cũng may Lục Chấp bảo cậu cưỡi một con ngựa nhỏ, nếu không có khi ngay cả lưng ngựa cậu cũng không lên được, chẳng phải là đặc biệt mất mặt sao?
Chờ cậu lên được rồi, nhân viên công tác nắm dây cương, nhắc nhở nói: " Tiên sinh, trước tiên tôi dẫn ngựa mang ngài đi hai vòng sân, chờ ngài thích ứng rồi liền có thể tự mình cưỡi."
Giản Úc lễ phép gật đầu: " Được, làm phiền anh rồi."
Nói xong, cậu quay qua nói với Lục Chấp bọn họ: " Lục tiên sinh, mọi người cưỡi ngựa đi, không cần phải để ý đến tôi đâu."
Lục Chấp bọn họ đều biết cưỡi ngựa, không giống với tay mới như cậu.
Lục Chấp gật đầu một cái, nhưng vẫn không có lập tức rời đi, mà là nhìn nhân viên công tác nắm dây ngựa của Giản Úc kéo đi vài bước.
Thoạt nhìn bộ dáng Giản Úc nhu nhu nhược nhược, nhưng năng lực cân bằng cũng không tệ lắm, ngồi trên lưng ngựa, trừ bỏ lúc đầu người có chút căng thẳng, hiện tại đã chậm rãi thả lòng xuống.
Hôm nay cậu mặc một cái áo khoác lông màu trắng, tươi cười sáng ngời, dưới ánh nắng chiếu rọi, phá lệ lóa mắt.
Lục Chấp xác định không có vấn đề gì, mới cưỡi ngựa đi về phía trước.
Phía trước.
Tần Diễn lên ngựa, liền bắt đầu thả bay bản thân, phi nhanh không thấy thân ảnh nữa.
Lâm Bác Vũ thì lại không nhanh không chậm mà cưỡi, rõ ràng là đang đợi Lục Chấp đuổi theo.
Lục Chấp kỵ tới bên cạnh hắn, thấy bộ dáng thần bì hề hề của hắn, nhàn nhạt nói: " Có gì liền nói."
Lâm Bác Vũ làm như bắt được nhược điểm của Lục Chấp, nhướng mày: " Cậu xác định không thích Giản Úc sao?"
Lục Chấp lạnh lùng mà liếc hắn một cái: "Tôi nhớ rõ đã nói qua với cậu về vấn đề này rồi."
Lần trước ở bệnh viện, Lâm Bác Vũ cũng có hỏi qua một lần, lúc ấy Lục Chấp đã minh xác biểu đạt thái độ của bản thân.
Lâm Bác Vũ vội vàng nói: " Được được được, dù cậu là bởi vì ích lợi nào đó mới kết hôn với Giản Úc, nhưng tóm lại cũng đối với cậu ấy có chút khác biệt đi. Cái khác không nói, như điệu bộ vừa nãy cẩn thận an bài mọi việc của cậu, có giống như việc cậu có thể làm không?"
Lục Chấp thật sự lười nói nhảm với hắn.
Lâm Bác Vũ lại thay đổi cách khác: " Vậy cậu nghĩ thế nào, nếu Giản Úc không phải là đối tượng kết hôn hợp đồng với cậu, mà tùy tiện là một người khác, cậu vẫn có thể chiếu cố đối phương như vậy được không?"
Lục Chấp lãnh đạm nói: " Cậu suy nghĩ nhiều quá. Trong thời gian hợp đồng kết hôn này còn hiệu lực, tôi có thể cung cấp cho cậu ấy một ít chiếu cố cơ bản, chỉ thế mà thôi."
Lâm Bác Vũ còn muốn nói thêm gì đó, Lục Chấp đã đánh gãy hắn: " Lâm Bác Vũ, cậu là bác sĩ khoa nội, không phải bác sĩ tâm lý."
Lâm Bác Vũ: "......"
Được rồi, người này còn không thừa nhận.
Ngày thường hắn nói chuyện với Giản Úc cũng không phải là loại thái độ này.
Quả nhiên, trại nuôi ngựa ở đây rất không tồi, diện tích rộng lớn, hoàn cảnh sạch sẽ, làm người ta cảm thấy rất thoải mái.
Bên cạnh trại nuôi ngựa có vài cái đình hóng gió.
Bốn người bọn họ đi tới một cái trong đó.
Lúc này, trong đình đã có vài người đang chờ, có cả trai lẫn gái, mỗi người đều ăn mặc rất thời thượng.
Những người này đều do Tần Diễn gọi đến, hắn luôn thích chơi đùa linh tinh, cảm thấy nhiều người thì náo nhiệt, vì thế đem mấy đứa bạn hay chơi chung cũng gọi tới.
Người trong đình thấy bốn người bọn họ tới, tức khắc đều đứng lên chào hỏi.
Chẳng qua đại đa số đều là tiếp đón Lục Chấp.
Lục Chấp trong lứa tuổi bọn họ là người đứng ở đỉnh kim tự tháp, cùng hắn nói chuyện mấy câu, kéo gần quan hệ, nói không chừng sẽ có được vô tận chỗ tốt.
" Anh Lục, đến, ngồi chỗ này."
" Anh Lục, ăn chút trái cây đi, thịt nướng còn chưa có được đưa tới đâu."
Lục Chấp đối mặt với một đám người nịnh nọt, vẫn như cũ đưa ra khuôn mặt lãnh đạm ngày thường, thuận miệng đáp vài câu, xoay người lại, đối với Giản Úc nói: " Lại đây."
Giản Úc ngoan ngoãn mà đi qua, sau đó ngồi bên cạnh Lục Chấp.
Vốn dĩ ngay từ đầu, bọn họ nhìn thấy một gương mặt mới, cũng không quá để ý tới. Nhưng mà hiện tại xem thái độ của Lục Chấp, bọn họ mới phản ứng lại, chẳng lẽ đây chính là đối tượng kết hôn của Lục Chấp?
Có người đầu óc nhanh nhạy, đã bắt chuyện với Giản Úc: " Vị tiên sinh này, có muốn ăn nho hay không, nho này vừa mới hái xuống, rất tươi ngon."
Sau đó còn thuận lợi ngồi bên cạnh Giản Úc, một bộ tư thế chuẩn bị lấy chút tin tức.
Giản Úc lễ phép mà cười một cái, còn chưa kịp nói chuyện, Tần Diễn liền xông tới, đánh gãy nhóm người này: " Được rồi được rồi, hôm nay là tới cưỡi ngựa, không phải tới kéo quan hệ, một đám người đây là làm cái gì vậy?"
Tần Diễn có danh thẳng thắn, phần lớn thời điểm đều có cái gì là nói cái đó.
Tính tình này của hắn tự nhiên cũng có người không thích xem, nhưng mà ngại hắn là tam thiếu gia Tần gia, phía trên còn có hai người anh có năng lực vượt trội, bởi vậy dù không thích, cũng không ai dám nói gì.
Những người này hôm nay được Tần Diễn gọi đến, cho nên cũng phải xem mặt mũi của hắn.
Lập tức có người nói: " Được, vậy tôi đi xem nguyên liệu nướng thịt đã chuẩn bị như thế nào rồi."
Những người còn lại cũng lục tục đứng lên, một số người ngồi xa một chút, còn một số người thì trực tiếp đi ra cưỡi ngựa.
Vì thế, xung quanh bỗng chốc không còn lại ai, chỉ còn có bốn người bọn họ.
Lâm Bác Vũ trêu chọc Tần Diễn một câu: " Có ai như cậu không? Cậu đắc tội mọi người hết rồi."
Tần Diễn ngồi xuống bên cạnh Giản Úc, không thèm để ý nói: " Đắc tội liền đắc tội, tôi còn sợ bọn họ à? Vốn dĩ ngay từ đầu đã nói tốt rồi, hôm nay chỉ tới chơi, bọn họ cũng đáp ứng rồi, ai biết vừa đến liền lôi kéo quan hệ, coi nơi này là buổi tụ hội thương nghiệp chắc."
Mấy người tùy tiện nói vài câu, liền có nhân viên công tác đưa vỉ nướng thịt cùng nguyên liệu nấu nướng tới.
Lục Chấp tùy tay lật lật những nguyên liệu nấu ăn kia.
Khí chất của hắn trầm ổn, ngón tay thon dài, dù chỉ là động tác đơn giản, cũng làm ra được cảm giác thành thạo.
Giản Úc liền sinh ra ảo giác, hiếu kỳ hỏi: "Lục tiên sinh, anh còn biết nướng thịt sao?"
Lục Chấp dừng động tác, nhíu mày: "Không biết, sao cậu lại nghĩ như vậy?"
Giản Úc nói đúng sự thật: " Bởi vì ngày thường anh đều có bộ dáng không gì không làm được á."
Lục Chấp đi tới nơi này, hiển nhiên so với ngày thường thì thoải mái hơn một ít, nhếch môi nói: " Cũng không phải."
Giản Úc lập tức cảm thấy hứng thú, khó có khi bát quái nói: " Ví dụ như? Anh có cái gì không làm được?
Lục Chấp không nói.
Tần Diễn một bên nghe được tích cực nhấc tay: " Cái này em biết."
Lục Chấp nhìn hắn một cái, không nói chuyện, đây là ngầm đồng ý hắn có thể nói ra.
Tần Diễn lập tức cười hì hì lôi kéo Giản Úc phổ cập kiến thức: " Anh Lục của em sợ con thỏ, trước nay đều không tới gần con thỏ một chút nào."
Giản Úc sợ ngây người chớp mắt một cái: " Hả? Sợ thỏ?"
Không thể tưởng tượng được một người lạnh lùng như Lục Chấp sẽ sợ một con thỏ mềm mại như vậy.
Điểm này vừa vặn tương phản với Giản Úc.
Giản Úc đặc biệt thích con thỏ, còn đang nghĩ mùa xuân tới này, đi mua mấy con thỏ về nuôi ở biệt thự, xem ra là không có hy vọng rồi.
Tần Diễn giải thích: " Hình như là hồi năm nhất tiểu học, ở trường tổ chức đi vườn bách thú, anh Lục cầm một cây cà rốt cho thỏ ăn, kết quả bị con thỏ cắn cho một cái, còn chảy máu. Không phải đều nói bóng ma thời thơ ấu sẽ đi theo đến cuối đời sao, làm cho anh Lục bây giờ nhìn đến con thỏ, đều sẽ theo bản năng mà né tránh hai bước."
Giản Úc nhịn rồi nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, liền cười ra tiếng.
Cậu tưởng tượng cảnh lúc đó một chút, khi ấy Lục Chấp đại khái mới sáu, bảy tuổi, mang theo một khuôn mặt lạnh, cầm cà rốt cho thỏ ăn, kết quả bị cắn cho một cái.
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy quá thú vị.
Hình tượng tuổi thơ của Lục Chấp lập tức trở nên sống động.
Giản Úc càng nghĩ càng buồn cười, cười đến lộ ra hàm răng trắng tinh xinh đẹp.
Cậu rất ít khi cười thế này, ngày thường đa số thời điểm cũng chỉ là cười mỉm, vì đôi mắt như biết cười, nên thoạt nhìn trông rất vui vẻ mà thôi.
Lục Chấp liếc nhìn Giản Úc một cái, trong giọng có chút bất đắc dĩ mà chính hắn cũng không biết: " Cười vui vẻ như vậy?"
Đôi mắt Giản Úc sáng lấp lánh, vui sướng gật đầu: " Đúng vậy."
"......"
Lục Chấp thỏa hiệp.
Thôi, muốn cười liền cười đi.
Lâm Bác Vũ thấy Lục Chấp hỏi một câu như vậy, còn tưởng rằng hắn muốn ngăn cản Giản Úc, kết quả cứ như vậy lên cao rồi lại nhẹ nhàng buông xuống.
Hắn nhìn Lục Chấp, không khỏi chậc chậc hai tiếng.
Tần Diễn phát hiện ra thêm điểm này, thuận tiện nói với Giản Úc: " Còn có còn có, trước kia chúng ta đều nghĩ rằng anh Lục sẽ không thích ai cả, cảm thấy có lẽ anh ấy bị khuyết thiếu tế bào lãng mạn nào đó, kết quả thì sao, còn không phải là muốn cùng anh kết hôn."
Giản Úc: "....."
Điểm này thì khẳng định là không tính.
Chẳng qua cậu cũng không thể nói cái gì, chỉ đành phải cam chịu.
Trùng hợp lúc này Lục Chấp nhìn về phía Giản Úc, hai người liếc nhìn nhau một cái, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra sau đó dời đi tầm mắt.
Trong bốn người bọn họ, cũng chỉ có Giản Úc và Lâm Bác Vũ có chút tay nghề, cho nên cuối cùng hai người họ đi nướng thịt.
Ăn xong tiệc nướng BBQ, bọn họ đi đến trại nuôi ngựa.
Người phụ trách trại nuôi ngựa từ sớm đã đứng chờ một bên, thấy bọn họ xuất hiện, lập tức liền đi đón: " Mọi người đi theo tôi."
Người phụ trách vẫn luôn giảng giải, bao gồm chủng loại ngựa, cùng với vị trí xa nhất có thể cưỡi ngựa.
Chờ sau khi hắn giảng giải xong, Lục Chấp nhàn nhạt nói: " Tìm cho cậu ấy một con ngựa nhỏ dịu ngoan."
Cái này Lục Chấp tự nhiên là nói Giản Úc.
Giản Úc ngẩn ra.
Ở đây nhiều người như vậy, ai cũng cưỡi ngựa lớn, chỉ có mình cậu cưỡi ngựa nhỏ, cảm giác cứ quái quái.
Ngựa nhỏ không phải để cho các bạn nhỏ cưỡi sao?
Cậu ngước mắt nhìn Lục Chấp, ý đồ thương lượng một chút: " Lục tiên sinh, tôi cưỡi ngựa lớn cũng được, ngay từ đầu đều là nhân viên công tác dẫn ngựa, sẽ không có việc gì đâu."
Lục Chấp nhíu mày: " Vậy nếu không có nhân viên công tác dẫn ngựa thì sao, cậu xác định có thể cưỡi được? Đừng quên tình huống thân thể của cậu."
Ngày thường Giản Úc đã đủ ốm yếu rồi, còn bị hen suyễn, lỡ ngựa không khống chế được, khẳng định sẽ xảy ra vấn đề.
Giản Úc: "......Vâng.".
||||| Truyện đề cử: Thần Vương Lệnh |||||
Trừ bỏ ngoan ngoãn đáp ứng, cậu giống như cũng không thể làm được gì.
Chẳng qua cũng không thể không nói, Lục Chấp suy xét thật sự chu đáo, chính cậu mém chút cũng xem nhẹ điểm này.
Tần Diễn cùng Lâm Bác Vũ thấy một màn này, ở bên cạnh nháy mắt với Lục Chấp.
Đáng tiếc, Lục Chấp chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, mặt không đổi sắc mà dời đi tầm mắt: " Đi thôi, trước làm quen sân một vòng."
Nói xong, hắn xoay người lên con ngựa bên cạnh, động tác sạch sẽ lưu loát.
Chờ hắn ngồi ổn trên lưng ngựa, lãnh mắt nhìn xuống người phía dưới.
Khí tràng của hắn quá cường đại, giống như giây tiếp theo sẽ ra mệnh lệnh vậy.
Giản Úc còn chưa có cưỡi qua ngựa, nhờ nhân viên công tác hướng dẫn, chậm rãi trèo lên lưng ngựa.
Trong quá trình lên ngựa, cậu mới ý thức được cưỡi ngựa cũng không phải là việc đơn giản.
Cũng may Lục Chấp bảo cậu cưỡi một con ngựa nhỏ, nếu không có khi ngay cả lưng ngựa cậu cũng không lên được, chẳng phải là đặc biệt mất mặt sao?
Chờ cậu lên được rồi, nhân viên công tác nắm dây cương, nhắc nhở nói: " Tiên sinh, trước tiên tôi dẫn ngựa mang ngài đi hai vòng sân, chờ ngài thích ứng rồi liền có thể tự mình cưỡi."
Giản Úc lễ phép gật đầu: " Được, làm phiền anh rồi."
Nói xong, cậu quay qua nói với Lục Chấp bọn họ: " Lục tiên sinh, mọi người cưỡi ngựa đi, không cần phải để ý đến tôi đâu."
Lục Chấp bọn họ đều biết cưỡi ngựa, không giống với tay mới như cậu.
Lục Chấp gật đầu một cái, nhưng vẫn không có lập tức rời đi, mà là nhìn nhân viên công tác nắm dây ngựa của Giản Úc kéo đi vài bước.
Thoạt nhìn bộ dáng Giản Úc nhu nhu nhược nhược, nhưng năng lực cân bằng cũng không tệ lắm, ngồi trên lưng ngựa, trừ bỏ lúc đầu người có chút căng thẳng, hiện tại đã chậm rãi thả lòng xuống.
Hôm nay cậu mặc một cái áo khoác lông màu trắng, tươi cười sáng ngời, dưới ánh nắng chiếu rọi, phá lệ lóa mắt.
Lục Chấp xác định không có vấn đề gì, mới cưỡi ngựa đi về phía trước.
Phía trước.
Tần Diễn lên ngựa, liền bắt đầu thả bay bản thân, phi nhanh không thấy thân ảnh nữa.
Lâm Bác Vũ thì lại không nhanh không chậm mà cưỡi, rõ ràng là đang đợi Lục Chấp đuổi theo.
Lục Chấp kỵ tới bên cạnh hắn, thấy bộ dáng thần bì hề hề của hắn, nhàn nhạt nói: " Có gì liền nói."
Lâm Bác Vũ làm như bắt được nhược điểm của Lục Chấp, nhướng mày: " Cậu xác định không thích Giản Úc sao?"
Lục Chấp lạnh lùng mà liếc hắn một cái: "Tôi nhớ rõ đã nói qua với cậu về vấn đề này rồi."
Lần trước ở bệnh viện, Lâm Bác Vũ cũng có hỏi qua một lần, lúc ấy Lục Chấp đã minh xác biểu đạt thái độ của bản thân.
Lâm Bác Vũ vội vàng nói: " Được được được, dù cậu là bởi vì ích lợi nào đó mới kết hôn với Giản Úc, nhưng tóm lại cũng đối với cậu ấy có chút khác biệt đi. Cái khác không nói, như điệu bộ vừa nãy cẩn thận an bài mọi việc của cậu, có giống như việc cậu có thể làm không?"
Lục Chấp thật sự lười nói nhảm với hắn.
Lâm Bác Vũ lại thay đổi cách khác: " Vậy cậu nghĩ thế nào, nếu Giản Úc không phải là đối tượng kết hôn hợp đồng với cậu, mà tùy tiện là một người khác, cậu vẫn có thể chiếu cố đối phương như vậy được không?"
Lục Chấp lãnh đạm nói: " Cậu suy nghĩ nhiều quá. Trong thời gian hợp đồng kết hôn này còn hiệu lực, tôi có thể cung cấp cho cậu ấy một ít chiếu cố cơ bản, chỉ thế mà thôi."
Lâm Bác Vũ còn muốn nói thêm gì đó, Lục Chấp đã đánh gãy hắn: " Lâm Bác Vũ, cậu là bác sĩ khoa nội, không phải bác sĩ tâm lý."
Lâm Bác Vũ: "......"
Được rồi, người này còn không thừa nhận.
Ngày thường hắn nói chuyện với Giản Úc cũng không phải là loại thái độ này.