Chương 8: Cùng nhau về lục gia
Editor: Cà chua ngào đường ?
Giản Úc đổi xong quần áo, lần nữa đi xuống lầu.
Sau đó trong ánh mắt lo lắng của Tần Diễn, cùng Lục Chấp lên xe.
Tài xế ở phía trước lái xe, Giản Úc cùng Lục Chấp ngồi hàng ghế sau, khoảng cách giữa hai người không xa không gần.
Vì để lát nữa có thể ứng phó càng tốt hơn, Giản Úc quay đầu nhìn về phía Lục Chấp hỏi thăm: " Lục tiên sinh, buổi tối hôm nay chúng ta sẽ gặp rất nhiều người sao?"
Cậu biết Lục gia là đại gia tộc, từ ông nội Lục Chấp tính xuống, ước chừng có mấy chục nhân khẩu.
Thanh âm Lục Chấp nặng nề: " Không cần, chỉ gặp ba mẹ của tôi thôi."
" À, ra là vậy."
Giản Úc gật gật đầu, vậy chỉ là đi gặp người nhà Lục Chấp thôi. Gia đình của Lục Chấp có bốn người, trừ bỏ Lục Chấp, còn có ba mẹ hắn, cùng với một người anh trai cùng mẹ khác cha.
Lục Chấp quay đầu, trấn an nói: " Không cần khẩn trương, chỉ cần biểu hiện như ngày thường là được rồi."
Giản Úc cười nói: " Vâng, tôi không có khẩn trương."
Đều đã là người chết qua một lần, hơn nữa, đời này cũng chỉ sống được hai năm nữa thôi, Giản Úc đối với mọi thứ đều rất thoáng, căn bản là lười phí tâm tư cùng tinh lực.
Ánh sáng đèn đường bên ngoài thỉnh thoảng xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu vào, dừng ở trong đôi mắt to của Giản Úc, con ngươi của cậu sáng lấp lánh, sáng như sao trời.
Lục Chấp không khỏi cũng nhẹ nhàng khẽ cười một chút.
Đứa nhỏ này thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, giống như một trận gió cũng có thể thổi bay cậu luôn vậy, nhưng mà tâm thái thì lại rất tốt.
Không bao lâu, xe đến nhà cũ.
Giản Úc cùng Lục Chấp cùng nhau xuống xe.
Cũng chính lúc này, Giản Úc mới phát hiện ra, sắc mặt Lục Chấp trầm hơn hẳn so với lúc còn ở trên xe không ít.
Có thể nhìn ra được, quan hệ của hắn cùng người nhà đích xác là không tốt.
Giản Úc ý thức được điểm này, nhưng cũng không nói cái gì, chỉ là đi đến bên cạnh một bước, đến gần Lục Chấp, sau đó ngửa đầu hỏi: " Lục tiên sinh, tôi có thể khoác tay của anh đi vào được không?"
Cậu so với Lục Chấp thấp hơn nửa cái đầu, lúc ngửa đầu nhìn về phía Lục Chấp, có vẻ đặc biệt nhu thuận ngoan ngoãn.
Lục Chấp hơi suy tư, trả lời: " Có thể."
Tuy rằng hắn không để bụng đến cái nhìn của người khác, nhưng dù sao bên ngoài bọn họ vẫn là đối tượng kết hôn của nhau, tự nhiên cũng nên làm chút bộ dáng nên có.
Giản Úc thấy hắn đáp ứng, liền vươn tay ra, ôm lấy cánh tay của Lục Chấp.
Lực đạo của cậu không lớn, tựa như một con mèo con, lười biếng đến gần chủ nhân.
Lục Chấp vốn dĩ không có thói quen cùng người khác làm động tác thân mật, nhưng mà ngoài ý muốn, lúc Giản Úc ôm cánh tay hắn, hắn cũng không có bài xích.
Có lẽ bởi vì bộ dáng Giản Úc quá ngoan ngoãn, thoạt nhìn vô hại thật sự.
Kế tiếp, Giản Úc kéo Lục Chấp cùng nhau đi vào nhà cũ.
Cậu ở trong lòng cảm thán, chuyên nghiệp như cậu không có nhiều lắm đâu, thời thời khắc khắc nhớ kỹ thân phận đối tượng kết hôn hợp đồng của mình, nói phối hợp liền phối hợp.
Cùng lúc đó, Giản Úc cũng đang đánh giá nhà cũ cách đó không xa.
Lục gia không hổ danh là thế gia danh môn, nơi chốn đều lộ ra chút nội tình, nhà cũ chiếm diện tích vô cùng lớn, nhìn mãi cũng không thấy điểm cuối.
Giản Úc vừa ở trên xe tra xét một chút, nghe nói nhà cũ này còn có sân gôn, trường đua ngựa, hồ bơi linh tinh, tóm lại là một cái trang viên tư nhân siêu lớn.
Lục Chấp mang theo cậu đi tới tòa nhà trước mặt.
Ở cửa đứng hai hàng người giúp việc và vệ sĩ, mỗi người đều được huấn luyện rất tốt, đồng thời khom lưng hô: "Nhị thiếu gia, Giản tiên sinh."
Lục Chấp nhàn nhạt mà "Ừ." một tiếng, sau đó dẫn Giản Úc đi vào tòa nhà.
Mới đi được vài bước, bọn họ liền gặp được một người đàn ông đang nghiêng người dựa vào vách tường.
Người đàn ông này là đang cố ý chờ bọn họ, cong một chân dựa trên vách tường, trong tay đang thưởng thức một cái bật lửa, nhìn thoáng qua cái tay đang dính vào nhau của bọn họ, ngay sau đó cười nhạo một tiếng: " Thật đúng là ân ái nha."
Giản Úc nghe ngữ khí không có ý tốt của người này, mơ hồ đoán được người kia là ai, hắn chính là vị anh trai tiện nghi của Lục Chấp, con trai của mẹ Lục và chồng trước.
Chẳng qua, Giản Úc thấy Lục Chấp nhìn thẳng, tiếp tục đi về phía trước, cậu cũng liền ngoan ngoãn mà đi theo, không có để ý đến Cố Bắc.
Cố tình, Cố Bắc còn không muốn dễ dàng bỏ qua như vậy, ngữ khí mang theo chút ý hận: " Lục Chấp, mày vĩnh viễn đều như vậy, không thèm coi ai ra gì sao?"
Cố Bắc đi theo mẹ cùng nhau tới Lục gia, rõ ràng là thân phận con trai trưởng, vậy mà khắp nơi đều không bằng Lục Chấp, điều này làm cho trong lòng của hắn nghẹn một cơn lửa giận, thời thời khắc khắc đều tưởng tượng có thể đạp Lục Chấp dưới chân.
Nhưng mà, trước đó hắn dùng rất nhiều thủ đoạn, đều bị Lục Chấp dễ như trở bàn tay mà hóa giải.
Cái này càng làm cho hắn hận Lục Chấp sâu hơn.
Lúc này, Lục Chấp cuối cùng cũng dừng bước, giống như bố thí mà nhìn hắn một cái: " Có việc?"
Cố Bắc không dựa vào tường nữa, mà đứng thẳng lên, hướng về phía bọn họ đi tới hai bước, không có ý tốt mà cười cười: " Cũng không có việc gì, chỉ là muốn nhắc nhở em trai một chút. Vị trí tổng tài tập đoàn Lục thị, có phải em trai ngồi đã đủ lâu rồi không, có muốn thay đổi người ngồi lên hay không?"
Ngụ ý, hắn muốn tranh vị trí tổng tài.
" Phốc -----."
Giản Úc thật sự không nhịn được nữa, không chú ý một chút là cười ra tiếng, sau đó vì tỏ vẻ lễ phép, mà đưa tay lên che miệng, ho khụ khụ mấy tiếng.
Nhưng mà, xung quanh đây cực kỳ yên tĩnh, cậu vừa cười như vậy, đã truyền vào lỗ tai của ba người ở đây.
Tiếng cười này của cậu có thể nói là trào phúng mười phần.
Lục Chấp rũ mắt, ánh mắt thật sâu nhìn Giản Úc đứng bên cạnh một cái.
Cố Bắc bị vả mặt ngay tại chỗ, sắc mặt thay dổi trong nháy mắt, hung tợn mà nhìn về phía Giản Úc: " Mày cười cái gì mà cười?"
Giản Úc rất thích hợp mà tỏ vẻ mờ mịt một chút: " Tôi không có cười a."
Cố Bắc cũng thật sự không có ngốc đến mức không biết gì, không có bị lừa gạt dễ dàng như vậy: " Mày lừa ai vậy? Tao nghe rõ ràng là mày vừa mới cười!"
Nếu đã tránh không thoát, Giản Úc cũng liền không che giấu nữa, hữu nghị mà nhắc nhở: " Cố tiên sinh, không phải ai cũng có thể quản lý tốt được tập đoàn Lục thị đâu."
Không nói đến cậu là người xuyên sách, biết được Lục Chấp luôn ngồi vững vàng tại vị trí tổng tài, căn bản không bị Cố Bắc dao động qua vị trí một chút nào.
Chỉ cần nói đến trạng thái này của Cố Bắc, thật sự không giống như một tổng tài, đại khái quanh năm trà trộn vào chốn thanh sắc, cả người hắn đều lộ ra một cổ hư nhược như bị đào rỗng tinh khí, dưới bọng mắt còn có một tầng nhàn nhạt xanh đen.
Rõ ràng Cố Bắc và Lục Chấp có cùng một mẹ, bộ dáng cũng có phần tương tự, vậy mà một người là bầu trời, một người là cống ngầm, hoàn toàn không thể so sánh được.
Bên này, Cố Bắc nghe lời nói của Giản Úc, liền nổi giận ngay lập tức, một bước vọt qua: " Mày cho rằng mày là ai, cũng dám xoi mói chuyện của tao."
Nhưng mà hắn còn chưa bước đến gần Giản Úc, đã bị thanh âm lạnh lùng của Lục Chấp cắt ngang: " Cố Bắc, chú ý lời nói và việc làm của anh."
Thời điểm Lục Chấp lạnh mặt, đôi con ngươi đen trầm như hàn băng, chỉ cần liếc mắt nhìn người khác một cái, cũng làm cho khí thế của đối phương yếu đi rất nhiều.
Cố Bắc cũng như vậy, hắn tự khắc chế chính mình không tức giận, miễn cưỡng cười cười: " Nói cái gì đâu? Tốt xấu gì đêm nay cũng là lần đầu tiên hai người về cùng nhau, sao anh có thể làm cho mọi người không vui được chứ?"
Nói xong, còn hướng tay vào trong: " Đi thôi, ba mẹ đều đang chờ chúng ta đó, đồ ăn cũng sắp lạnh rồi,"
Giản Úc thưởng thức một người làm sao biến sắc mặt ngay tại chỗ, sau đó cùng Lục Chấp tiếp tục đi vào trong.
Hiện tai đã là 7 giờ tối, đã sớm qua thời gian dùng bữa rồi.
Giản Úc bọn họ lập tức đi tới nhà ăn.
Quả nhiên, ba Lục mẹ Lục đều đang chờ sẵn ở bàn ăn.
Nhìn ra được đôi vợ chồng này quan hệ không tốt, ngày cả ăn cơm cũng ngồi cách xa nhau.
Nhà ăn bố trí rất hoa lệ, trần nhà treo đèn thủy tinh lóa mắt, cơm cùng đồ ăn trên bàn vô cùng phong phú, sơn hào hải vị bày đầy một bàn, nhưng mà toàn bộ nhà ăn lại lạnh như băng, không có một chút nhân khí nào.
Giản Úc vì để quen thuộc hơn với tác phong của người nhà này, không chút dấu vết mà đánh giá hai người đang ngồi trước bàn ăn.
Thấy bọn họ đi vào, người ngồi ở chủ vị Lục Thiệu Hoa nói một tiếng: " Ngồi đi."
Thời điểm Lục Thiệu Hoa còn trẻ, cũng đảm nhiệm chức vị quan trọng trong tập đoàn Lục thị, bởi vậy dù bây giờ đã năm mươi mấy tuổi rồi, tư thế vẫn cực ổn trọng, có cổ khí thế không giận tự uy.
Chân chính mà nói, hắn là người duy nhất trong nhà này có chút quan tâm đến Lục Chấp, dù sao thì Lục Chấp cũng là con trai ruột của hắn.
Nhưng mà, chút quan tâm này cực kỳ nhỏ bé, hắn càng để ý chính là Lục Chấp có quản tốt được tập đoàn Lục thị hay không, có đủ áp đảo được những con cháu khác trong Lục gia hay không, đến nỗi bản thân Lục Chấp có vui vẻ hay không, hắn cũng không thèm để ý.
Triệu Mộ Nhã cũng ngước mắt lên nhìn Giản Úc và Lục Chấp một cái, sau đó rất nhanh thì dời tầm mắt.
Bà là một quý phu nhân ung dung hoa quý, mặc một thân sườn xám, trên vai khoác một áo choàng nhung, tóc được búi bằng một cây trâm ở sau đầu.
Bộ dáng của bà rất đẹp, nhưng bởi vì cả người không có bao nhiêu hứng thú, nên cái đẹp này nhìn cũng ít đi chút sức sống.
Lục Chấp mang theo Giản Úc đi tới bàn ăn, kéo ghế dựa ra giúp cậu: " Ngồi ở đây."
" Vâng." Giản Úc nghe lời ngồi xuống.
Lục Chấp ngồi ngay vị trí bên cạnh cậu.
Cố Bắc vẫn đang thưởng thức bật lửa, cà lơ phất phơ mà ngồi bên cạnh Triệu Mộ Nhã.
Thấy mọi người đều đã ngồi xuống, Lục Thiệu Hoa lần nữa nói: " Ăn cơm trước đi, chuyện khác, chút nữa ăn xong lại nói."
Giản Úc nhạy bén nhận ra, chuyện khác này, có lẽ liên quan đến cậu.
Chẳng qua cũng không phải là chuyện gì lớn, trước cứ ăn no bụng đã rồi nói.
Kế tiếp, mọi người cùng nhau ăn cơm.
Lục Thiệu Hoa thỉnh thoảng hỏi Lục Chấp một hai câu, đều có quan hệ đến chuyện của tập đoàn.
Cố Bắc tất nhiên cũng không cam lòng bị bỏ lại phía sau, cũng tích cực trả lời.
Triệu Mộ Nhã lại rũ mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chỉ có Giản Úc là đang chuyên chú ăn, một chút cũng không bị bầu không khí xung quanh ảnh hưởng đến.
Cậu phát hiện tay nghề của đầu bếp bên nhà cũ tốt vô cùng, mỗi một món ăn không chỉ nhìn đẹp mắt, mà hương vị cũng rất tuyệt.
Chỉ là có một khuyết điểm, phân lượng hơi ít.
Giống như món sushi này, một cái đĩa lớn như vậy, vậy mà tổng cộng chỉ có 4 cái, xem ra ý là mỗi người một cái.
Giản Úc ăn xong cái của chính mình, có chút tiếc nuối mà nhìn cái đĩa kia.
Sushi này ăn thật sự rất ngon, nhưng làm hơi nhỏ, cậu ăn một ngụm liền không còn.
Lúc này, Giản Úc bắt đầu thật lòng thật dạ mà nhớ dì Trương.
Dì Trương mỗi lần nấu cơm cho cậu, đều sợ cậu không đủ ăn, sẽ làm cho cậu rất nhiều.
Lúc Giản Úc đang miên man suy nghĩ, đột nhiên, trong chén của cậu nhiều thêm một cái sushi.
Đôi mắt của cậu sáng ngời, nhìn qua Lục Chấp bên cạnh.
Chỉ thấy Lục Chấp bỏ xuống đũa chung, nhàn nhạt nói: " Ăn luôn cả phần của anh* đây."
( * chỗ này vì đang ở trước mặt người khác, nên Lục Chấp xưng anh để không bị lộ)
Giản Úc có chút kinh ngạc mà nhìn Lục Chấp một cái, làm sao hắn biết được cậu thích ăn sushi? Chẳng lẽ ánh mắt vừa rồi của cậu nhìn sushi quá mức thèm thuồng?
Còn có chính là, Lục Chấp không phải đang cùng Lục Thiệu Hoa nói chuyện sao? Làm sao lại chú ý đến cậu ở bên này rồi?
Chẳng qua ở trường hợp này, Giản Úc tự nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều, ngoan ngoãn mà gắp sushi lên ăn.
Cậu nghĩ, rốt cuộc còn có ba người khác của Lục gia ở đây, Lục tiên sinh khẳng định là làm cho bọn họ xem.
Quả nhiên, Lục Thiệu Hoa thấy Lục Chấp gắp đồ ăn cho Giản Úc, có chút ngồi không yên.
Hắn vốn không đem Giản Úc để vào mắt, nhưng bởi vì hành động này của Lục Chấp, hắn không thể không nhìn thẳng vào Giản Úc lần nữa.
Phải biết rằng ngày thường Lục Chấp tính tình cực kỳ đạm mạc, căn bản sẽ không làm ra chuyện gắp thức ăn cho người khác như vậy.
Chẳng lẽ Lục Chấp thật sự thích Giản Úc này sao?
Kế tiếp, Lục Thiệu Hoa cuối cùng cũng hỏi ra câu đầu tiên: " Giản Úc đúng không?"
Giản Úc phát hiện đề tài đã chuyển tới trên người mình, vì thế dừng lại động tác ăn cơm, không kiêu ngạo, không siểm nịnh mà trả lời: " Vâng, là con."
Lục Thiệu Hoa đã sớm chọn được đối tượng kết hôn cho Lục Chấp rồi, bởi vậy nhìn Giản Úc chỗ nào cũng thấy không hài lòng, ngữ khí tự nhiên cũng không dễ nghe: " Nghe nói ba mẹ của cậu thích đánh bạc, đem tiền trong nhà đều thua hết, mà cậu cũng không có công việc?"
Giản Úc biết, Lục gia khẳng định đã điều tra mười tám đời tổ tông của cậu rồi, cậu phủ nhận cũng không có ý nghĩa gì, vì thế gật đầu thừa nhận: " Đúng vậy ạ."
Lục Thiệu Hoa nhăn mày càng sâu thêm: " Nói cách khác, cậu không thể mang lại cho Lục Chấp được cái gì cả?"
Vấn đề này quá mức sắc bén, Giản Úc lo lắng cậu nói sai cái gì, sẽ mang lại phiền phức cho Lục Chấp, vì thế làm bộ như không nghe thấy, không có trả lời.
Nhưng thật ra trong lòng đang yên lặng mà trả lời: " Đúng vậy, tôi không chỉ không thể mang lại cái gì cho con trai các người, còn sẽ lấy đi năm ngàn vạn của hắn, bất ngờ không, kinh hỉ không?"
Giản Úc đổi xong quần áo, lần nữa đi xuống lầu.
Sau đó trong ánh mắt lo lắng của Tần Diễn, cùng Lục Chấp lên xe.
Tài xế ở phía trước lái xe, Giản Úc cùng Lục Chấp ngồi hàng ghế sau, khoảng cách giữa hai người không xa không gần.
Vì để lát nữa có thể ứng phó càng tốt hơn, Giản Úc quay đầu nhìn về phía Lục Chấp hỏi thăm: " Lục tiên sinh, buổi tối hôm nay chúng ta sẽ gặp rất nhiều người sao?"
Cậu biết Lục gia là đại gia tộc, từ ông nội Lục Chấp tính xuống, ước chừng có mấy chục nhân khẩu.
Thanh âm Lục Chấp nặng nề: " Không cần, chỉ gặp ba mẹ của tôi thôi."
" À, ra là vậy."
Giản Úc gật gật đầu, vậy chỉ là đi gặp người nhà Lục Chấp thôi. Gia đình của Lục Chấp có bốn người, trừ bỏ Lục Chấp, còn có ba mẹ hắn, cùng với một người anh trai cùng mẹ khác cha.
Lục Chấp quay đầu, trấn an nói: " Không cần khẩn trương, chỉ cần biểu hiện như ngày thường là được rồi."
Giản Úc cười nói: " Vâng, tôi không có khẩn trương."
Đều đã là người chết qua một lần, hơn nữa, đời này cũng chỉ sống được hai năm nữa thôi, Giản Úc đối với mọi thứ đều rất thoáng, căn bản là lười phí tâm tư cùng tinh lực.
Ánh sáng đèn đường bên ngoài thỉnh thoảng xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu vào, dừng ở trong đôi mắt to của Giản Úc, con ngươi của cậu sáng lấp lánh, sáng như sao trời.
Lục Chấp không khỏi cũng nhẹ nhàng khẽ cười một chút.
Đứa nhỏ này thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, giống như một trận gió cũng có thể thổi bay cậu luôn vậy, nhưng mà tâm thái thì lại rất tốt.
Không bao lâu, xe đến nhà cũ.
Giản Úc cùng Lục Chấp cùng nhau xuống xe.
Cũng chính lúc này, Giản Úc mới phát hiện ra, sắc mặt Lục Chấp trầm hơn hẳn so với lúc còn ở trên xe không ít.
Có thể nhìn ra được, quan hệ của hắn cùng người nhà đích xác là không tốt.
Giản Úc ý thức được điểm này, nhưng cũng không nói cái gì, chỉ là đi đến bên cạnh một bước, đến gần Lục Chấp, sau đó ngửa đầu hỏi: " Lục tiên sinh, tôi có thể khoác tay của anh đi vào được không?"
Cậu so với Lục Chấp thấp hơn nửa cái đầu, lúc ngửa đầu nhìn về phía Lục Chấp, có vẻ đặc biệt nhu thuận ngoan ngoãn.
Lục Chấp hơi suy tư, trả lời: " Có thể."
Tuy rằng hắn không để bụng đến cái nhìn của người khác, nhưng dù sao bên ngoài bọn họ vẫn là đối tượng kết hôn của nhau, tự nhiên cũng nên làm chút bộ dáng nên có.
Giản Úc thấy hắn đáp ứng, liền vươn tay ra, ôm lấy cánh tay của Lục Chấp.
Lực đạo của cậu không lớn, tựa như một con mèo con, lười biếng đến gần chủ nhân.
Lục Chấp vốn dĩ không có thói quen cùng người khác làm động tác thân mật, nhưng mà ngoài ý muốn, lúc Giản Úc ôm cánh tay hắn, hắn cũng không có bài xích.
Có lẽ bởi vì bộ dáng Giản Úc quá ngoan ngoãn, thoạt nhìn vô hại thật sự.
Kế tiếp, Giản Úc kéo Lục Chấp cùng nhau đi vào nhà cũ.
Cậu ở trong lòng cảm thán, chuyên nghiệp như cậu không có nhiều lắm đâu, thời thời khắc khắc nhớ kỹ thân phận đối tượng kết hôn hợp đồng của mình, nói phối hợp liền phối hợp.
Cùng lúc đó, Giản Úc cũng đang đánh giá nhà cũ cách đó không xa.
Lục gia không hổ danh là thế gia danh môn, nơi chốn đều lộ ra chút nội tình, nhà cũ chiếm diện tích vô cùng lớn, nhìn mãi cũng không thấy điểm cuối.
Giản Úc vừa ở trên xe tra xét một chút, nghe nói nhà cũ này còn có sân gôn, trường đua ngựa, hồ bơi linh tinh, tóm lại là một cái trang viên tư nhân siêu lớn.
Lục Chấp mang theo cậu đi tới tòa nhà trước mặt.
Ở cửa đứng hai hàng người giúp việc và vệ sĩ, mỗi người đều được huấn luyện rất tốt, đồng thời khom lưng hô: "Nhị thiếu gia, Giản tiên sinh."
Lục Chấp nhàn nhạt mà "Ừ." một tiếng, sau đó dẫn Giản Úc đi vào tòa nhà.
Mới đi được vài bước, bọn họ liền gặp được một người đàn ông đang nghiêng người dựa vào vách tường.
Người đàn ông này là đang cố ý chờ bọn họ, cong một chân dựa trên vách tường, trong tay đang thưởng thức một cái bật lửa, nhìn thoáng qua cái tay đang dính vào nhau của bọn họ, ngay sau đó cười nhạo một tiếng: " Thật đúng là ân ái nha."
Giản Úc nghe ngữ khí không có ý tốt của người này, mơ hồ đoán được người kia là ai, hắn chính là vị anh trai tiện nghi của Lục Chấp, con trai của mẹ Lục và chồng trước.
Chẳng qua, Giản Úc thấy Lục Chấp nhìn thẳng, tiếp tục đi về phía trước, cậu cũng liền ngoan ngoãn mà đi theo, không có để ý đến Cố Bắc.
Cố tình, Cố Bắc còn không muốn dễ dàng bỏ qua như vậy, ngữ khí mang theo chút ý hận: " Lục Chấp, mày vĩnh viễn đều như vậy, không thèm coi ai ra gì sao?"
Cố Bắc đi theo mẹ cùng nhau tới Lục gia, rõ ràng là thân phận con trai trưởng, vậy mà khắp nơi đều không bằng Lục Chấp, điều này làm cho trong lòng của hắn nghẹn một cơn lửa giận, thời thời khắc khắc đều tưởng tượng có thể đạp Lục Chấp dưới chân.
Nhưng mà, trước đó hắn dùng rất nhiều thủ đoạn, đều bị Lục Chấp dễ như trở bàn tay mà hóa giải.
Cái này càng làm cho hắn hận Lục Chấp sâu hơn.
Lúc này, Lục Chấp cuối cùng cũng dừng bước, giống như bố thí mà nhìn hắn một cái: " Có việc?"
Cố Bắc không dựa vào tường nữa, mà đứng thẳng lên, hướng về phía bọn họ đi tới hai bước, không có ý tốt mà cười cười: " Cũng không có việc gì, chỉ là muốn nhắc nhở em trai một chút. Vị trí tổng tài tập đoàn Lục thị, có phải em trai ngồi đã đủ lâu rồi không, có muốn thay đổi người ngồi lên hay không?"
Ngụ ý, hắn muốn tranh vị trí tổng tài.
" Phốc -----."
Giản Úc thật sự không nhịn được nữa, không chú ý một chút là cười ra tiếng, sau đó vì tỏ vẻ lễ phép, mà đưa tay lên che miệng, ho khụ khụ mấy tiếng.
Nhưng mà, xung quanh đây cực kỳ yên tĩnh, cậu vừa cười như vậy, đã truyền vào lỗ tai của ba người ở đây.
Tiếng cười này của cậu có thể nói là trào phúng mười phần.
Lục Chấp rũ mắt, ánh mắt thật sâu nhìn Giản Úc đứng bên cạnh một cái.
Cố Bắc bị vả mặt ngay tại chỗ, sắc mặt thay dổi trong nháy mắt, hung tợn mà nhìn về phía Giản Úc: " Mày cười cái gì mà cười?"
Giản Úc rất thích hợp mà tỏ vẻ mờ mịt một chút: " Tôi không có cười a."
Cố Bắc cũng thật sự không có ngốc đến mức không biết gì, không có bị lừa gạt dễ dàng như vậy: " Mày lừa ai vậy? Tao nghe rõ ràng là mày vừa mới cười!"
Nếu đã tránh không thoát, Giản Úc cũng liền không che giấu nữa, hữu nghị mà nhắc nhở: " Cố tiên sinh, không phải ai cũng có thể quản lý tốt được tập đoàn Lục thị đâu."
Không nói đến cậu là người xuyên sách, biết được Lục Chấp luôn ngồi vững vàng tại vị trí tổng tài, căn bản không bị Cố Bắc dao động qua vị trí một chút nào.
Chỉ cần nói đến trạng thái này của Cố Bắc, thật sự không giống như một tổng tài, đại khái quanh năm trà trộn vào chốn thanh sắc, cả người hắn đều lộ ra một cổ hư nhược như bị đào rỗng tinh khí, dưới bọng mắt còn có một tầng nhàn nhạt xanh đen.
Rõ ràng Cố Bắc và Lục Chấp có cùng một mẹ, bộ dáng cũng có phần tương tự, vậy mà một người là bầu trời, một người là cống ngầm, hoàn toàn không thể so sánh được.
Bên này, Cố Bắc nghe lời nói của Giản Úc, liền nổi giận ngay lập tức, một bước vọt qua: " Mày cho rằng mày là ai, cũng dám xoi mói chuyện của tao."
Nhưng mà hắn còn chưa bước đến gần Giản Úc, đã bị thanh âm lạnh lùng của Lục Chấp cắt ngang: " Cố Bắc, chú ý lời nói và việc làm của anh."
Thời điểm Lục Chấp lạnh mặt, đôi con ngươi đen trầm như hàn băng, chỉ cần liếc mắt nhìn người khác một cái, cũng làm cho khí thế của đối phương yếu đi rất nhiều.
Cố Bắc cũng như vậy, hắn tự khắc chế chính mình không tức giận, miễn cưỡng cười cười: " Nói cái gì đâu? Tốt xấu gì đêm nay cũng là lần đầu tiên hai người về cùng nhau, sao anh có thể làm cho mọi người không vui được chứ?"
Nói xong, còn hướng tay vào trong: " Đi thôi, ba mẹ đều đang chờ chúng ta đó, đồ ăn cũng sắp lạnh rồi,"
Giản Úc thưởng thức một người làm sao biến sắc mặt ngay tại chỗ, sau đó cùng Lục Chấp tiếp tục đi vào trong.
Hiện tai đã là 7 giờ tối, đã sớm qua thời gian dùng bữa rồi.
Giản Úc bọn họ lập tức đi tới nhà ăn.
Quả nhiên, ba Lục mẹ Lục đều đang chờ sẵn ở bàn ăn.
Nhìn ra được đôi vợ chồng này quan hệ không tốt, ngày cả ăn cơm cũng ngồi cách xa nhau.
Nhà ăn bố trí rất hoa lệ, trần nhà treo đèn thủy tinh lóa mắt, cơm cùng đồ ăn trên bàn vô cùng phong phú, sơn hào hải vị bày đầy một bàn, nhưng mà toàn bộ nhà ăn lại lạnh như băng, không có một chút nhân khí nào.
Giản Úc vì để quen thuộc hơn với tác phong của người nhà này, không chút dấu vết mà đánh giá hai người đang ngồi trước bàn ăn.
Thấy bọn họ đi vào, người ngồi ở chủ vị Lục Thiệu Hoa nói một tiếng: " Ngồi đi."
Thời điểm Lục Thiệu Hoa còn trẻ, cũng đảm nhiệm chức vị quan trọng trong tập đoàn Lục thị, bởi vậy dù bây giờ đã năm mươi mấy tuổi rồi, tư thế vẫn cực ổn trọng, có cổ khí thế không giận tự uy.
Chân chính mà nói, hắn là người duy nhất trong nhà này có chút quan tâm đến Lục Chấp, dù sao thì Lục Chấp cũng là con trai ruột của hắn.
Nhưng mà, chút quan tâm này cực kỳ nhỏ bé, hắn càng để ý chính là Lục Chấp có quản tốt được tập đoàn Lục thị hay không, có đủ áp đảo được những con cháu khác trong Lục gia hay không, đến nỗi bản thân Lục Chấp có vui vẻ hay không, hắn cũng không thèm để ý.
Triệu Mộ Nhã cũng ngước mắt lên nhìn Giản Úc và Lục Chấp một cái, sau đó rất nhanh thì dời tầm mắt.
Bà là một quý phu nhân ung dung hoa quý, mặc một thân sườn xám, trên vai khoác một áo choàng nhung, tóc được búi bằng một cây trâm ở sau đầu.
Bộ dáng của bà rất đẹp, nhưng bởi vì cả người không có bao nhiêu hứng thú, nên cái đẹp này nhìn cũng ít đi chút sức sống.
Lục Chấp mang theo Giản Úc đi tới bàn ăn, kéo ghế dựa ra giúp cậu: " Ngồi ở đây."
" Vâng." Giản Úc nghe lời ngồi xuống.
Lục Chấp ngồi ngay vị trí bên cạnh cậu.
Cố Bắc vẫn đang thưởng thức bật lửa, cà lơ phất phơ mà ngồi bên cạnh Triệu Mộ Nhã.
Thấy mọi người đều đã ngồi xuống, Lục Thiệu Hoa lần nữa nói: " Ăn cơm trước đi, chuyện khác, chút nữa ăn xong lại nói."
Giản Úc nhạy bén nhận ra, chuyện khác này, có lẽ liên quan đến cậu.
Chẳng qua cũng không phải là chuyện gì lớn, trước cứ ăn no bụng đã rồi nói.
Kế tiếp, mọi người cùng nhau ăn cơm.
Lục Thiệu Hoa thỉnh thoảng hỏi Lục Chấp một hai câu, đều có quan hệ đến chuyện của tập đoàn.
Cố Bắc tất nhiên cũng không cam lòng bị bỏ lại phía sau, cũng tích cực trả lời.
Triệu Mộ Nhã lại rũ mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chỉ có Giản Úc là đang chuyên chú ăn, một chút cũng không bị bầu không khí xung quanh ảnh hưởng đến.
Cậu phát hiện tay nghề của đầu bếp bên nhà cũ tốt vô cùng, mỗi một món ăn không chỉ nhìn đẹp mắt, mà hương vị cũng rất tuyệt.
Chỉ là có một khuyết điểm, phân lượng hơi ít.
Giống như món sushi này, một cái đĩa lớn như vậy, vậy mà tổng cộng chỉ có 4 cái, xem ra ý là mỗi người một cái.
Giản Úc ăn xong cái của chính mình, có chút tiếc nuối mà nhìn cái đĩa kia.
Sushi này ăn thật sự rất ngon, nhưng làm hơi nhỏ, cậu ăn một ngụm liền không còn.
Lúc này, Giản Úc bắt đầu thật lòng thật dạ mà nhớ dì Trương.
Dì Trương mỗi lần nấu cơm cho cậu, đều sợ cậu không đủ ăn, sẽ làm cho cậu rất nhiều.
Lúc Giản Úc đang miên man suy nghĩ, đột nhiên, trong chén của cậu nhiều thêm một cái sushi.
Đôi mắt của cậu sáng ngời, nhìn qua Lục Chấp bên cạnh.
Chỉ thấy Lục Chấp bỏ xuống đũa chung, nhàn nhạt nói: " Ăn luôn cả phần của anh* đây."
( * chỗ này vì đang ở trước mặt người khác, nên Lục Chấp xưng anh để không bị lộ)
Giản Úc có chút kinh ngạc mà nhìn Lục Chấp một cái, làm sao hắn biết được cậu thích ăn sushi? Chẳng lẽ ánh mắt vừa rồi của cậu nhìn sushi quá mức thèm thuồng?
Còn có chính là, Lục Chấp không phải đang cùng Lục Thiệu Hoa nói chuyện sao? Làm sao lại chú ý đến cậu ở bên này rồi?
Chẳng qua ở trường hợp này, Giản Úc tự nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều, ngoan ngoãn mà gắp sushi lên ăn.
Cậu nghĩ, rốt cuộc còn có ba người khác của Lục gia ở đây, Lục tiên sinh khẳng định là làm cho bọn họ xem.
Quả nhiên, Lục Thiệu Hoa thấy Lục Chấp gắp đồ ăn cho Giản Úc, có chút ngồi không yên.
Hắn vốn không đem Giản Úc để vào mắt, nhưng bởi vì hành động này của Lục Chấp, hắn không thể không nhìn thẳng vào Giản Úc lần nữa.
Phải biết rằng ngày thường Lục Chấp tính tình cực kỳ đạm mạc, căn bản sẽ không làm ra chuyện gắp thức ăn cho người khác như vậy.
Chẳng lẽ Lục Chấp thật sự thích Giản Úc này sao?
Kế tiếp, Lục Thiệu Hoa cuối cùng cũng hỏi ra câu đầu tiên: " Giản Úc đúng không?"
Giản Úc phát hiện đề tài đã chuyển tới trên người mình, vì thế dừng lại động tác ăn cơm, không kiêu ngạo, không siểm nịnh mà trả lời: " Vâng, là con."
Lục Thiệu Hoa đã sớm chọn được đối tượng kết hôn cho Lục Chấp rồi, bởi vậy nhìn Giản Úc chỗ nào cũng thấy không hài lòng, ngữ khí tự nhiên cũng không dễ nghe: " Nghe nói ba mẹ của cậu thích đánh bạc, đem tiền trong nhà đều thua hết, mà cậu cũng không có công việc?"
Giản Úc biết, Lục gia khẳng định đã điều tra mười tám đời tổ tông của cậu rồi, cậu phủ nhận cũng không có ý nghĩa gì, vì thế gật đầu thừa nhận: " Đúng vậy ạ."
Lục Thiệu Hoa nhăn mày càng sâu thêm: " Nói cách khác, cậu không thể mang lại cho Lục Chấp được cái gì cả?"
Vấn đề này quá mức sắc bén, Giản Úc lo lắng cậu nói sai cái gì, sẽ mang lại phiền phức cho Lục Chấp, vì thế làm bộ như không nghe thấy, không có trả lời.
Nhưng thật ra trong lòng đang yên lặng mà trả lời: " Đúng vậy, tôi không chỉ không thể mang lại cái gì cho con trai các người, còn sẽ lấy đi năm ngàn vạn của hắn, bất ngờ không, kinh hỉ không?"