Chương : 72
Con vật đó có cái đầu tròn tròn, dài dài hình trứng, thân thể to dài, vảy cứng màu nâu bao trùm toàn bộ thân thể, cả người đen thui, kéo dài ra phía sau là một cái đuôi thật dài, đang vung vung đập đập trên mặt nước làm bọt nước bắn tung tóe, như là một cánh tay dài vậy, đây là Xuyên Sơn Giáp (*)
* Xuyên sơn giáp: Là con tê tê hay còn gọi là con trút.
Vân Khinh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào con Xuyên Sơn Giáp, phát hiện thấy bên cạnh bờ ao có một cái hang nhỏ, lúc trước chưa từng thấy, thế mà giờ đột nhiên lại xuất hiện, nhất định là nhóc con này mới chui ra từ cái hang kia, tiếng cọt kẹt mà cô nghe được chính là lúc nó đào đường hầm để chui vào đây.
Vân Khinh nhìn Xuyên Sơn Giáp, chưa khi nào cảm thấy nó đáng yêu đến vậy. Xuyên Sơn Giáp, cái tên đã nói lên ý nghĩa, núi đá đều có thể xuyên qua, còn e ngại gì tòa hoàng lăng nho nhỏ này.
Khóe miệng chậm rãi cong lên, hé ra một nụ cười vui sướng, tinh thần của Vân Khinh khá tốt, hai tay liền phủ lên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, Thanh Tâm khúc du dương lại bắt đầu vang lên, quanh quẩn bên ao sen.
Như từng cơn gió nhẹ thổi qua bên người, như mùa xuân về trong đất trời, một cảm giác yên bình hòa vào trong không trung, rất mềm dịu, rất nhẹ nhàng.
Xuyên Sơn Giáp vốn đang điên cuồng vẫy nước vui đùa, chợt khựng lại khi tiếng đàn vang lên, chớp chớp đôi mắt nhỏ, ngẩng cái đầu tròn tròn lên, nhìn thẳng vào Vân Khinh.
Vân Khinh nhìn vào hai tròng mắt nho nhỏ ngập vẻ cảnh giác của nó, khẽ mỉm cười, tiếng đàn càng thêm mềm mại, giống như gió xuân phe phẩy, mang theo cảm giác gần gũi vô biên.
Vẻ cảnh giác từ từ biến mất, tên nhóc kia khẽ cử động cái thân hình dài thuột của mình, nhìn Vân Khinh thật lâu, đột nhiên duỗi hai chân trước ra khua nước, bơi về phía Vân Khinh. Vân Khinh thấy vậy không khỏi nhíu mày.
Xuyên Sơn Giáp thường sống tại những gò cỏ, lăng mộ, bụi gai, thích nơi ẩm ướt. Cô và bà bà lúc đi nước Triệu đã thấy qua một lần, nhưng mà cô chưa từng thấy Xuyên Sơn Giáp bơi lội, nước trong ao sen này không sâu, nhóc con này bơi chút xíu là tới được thôi.
Tiếng đàn du dương, nhóc con kia cứ thế chạy lại đây, tuyệt nhiên không hề sợ người lạ, duỗi thẳng hai chân trước ra, ôm chặt lấy chân Vân Khinh, nhắm mắt lại, giống như mệt mỏi lắm vậy. Cũng không biết là đang nghe đàn hay là đã thiếp ngủ đi rồi.
Vân Khinh hơi ngạc nhiên, cô thực sự không biết tính tình Xuyên Sơn Giáp lại chân chất đến thế. Cảm nhận được người khác đối với mình hoàn toàn không có ý thù địch, thì sẵn sàng thân cận ngay.
Vân Khinh nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng tiểu tử kia một chút. Đã nghe dân bản xứ ở nước Triệu nói qua, Xuyên Sơn Giáp sau khi thành niên sẽ khá lớn. Còn tiểu tử này cái đuôi mới chỉ như một cánh tay dài dài. Tuy rằng còn rất nhỏ, thế mà đã đào xuyên hoàng lăng luôn rồi, quá lợi hại.
Cũng có thể con Xuyên Sơn Giáp này không chỉ có một mình, có lẽ nó vốn ngụ ở nơi này, nhưng vì xây dựng hoàng lăng nên đã chặn mất sông ngòi của chúng, lấp luôn nhà của chúng lại, buộc cả họ hàng nhà chúng nó phải chuyển nhà đi nơi khác. Còn tên nhóc này tính tình đến là cứng đầu, ngươi đuổi ta đi thì ta cứ thoải mái bước đi, đi chán ta lại muốn trở về nhà của mình. Kết quả là đào ra được một hố nhỏ để lấy đường đi, tốn bao nhiêu là thời gian công sức, cuối cùng hôm nay cũng tạo ra một đường hầm thông qua lăng mộ, đụng ngay trước mặt Vân Khinh.
Cảm nhận được tiếng đàn ngừng lại, tên nhóc kia có vẻ rất không hài lòng, xoay người một cái, mở đôi mắt nhỏ ra trừng Vân Khinh, Vân Khinh thấy vậy không khỏi mỉm cười, không vuốt ve nó nữa, hai tay lại phủ lên dây đàn, tiếp tục đánh đàn cho tên nhóc ấy nghe.
Một người một động vật, ngồi ở trong ao sen, trên đóa sen làm bằng bạch ngọc lớn nhất, từ xa xa nhìn lại thực sự có cảm giác như siêu phàm thoát tục.
Lúc Độc Cô Tuyệt trở về uống nước thấy hình ảnh như vậy, vốn nghĩ hôm nay Vân Khinh tâm tình tốt lắm, tự nhiên lại còn đánh đàn nữa, lon ton chạy lại gần. Không ngờ thấy một tên nhóc toàn thân nâu bóng một màu kia đang ôm ôm ấp ấp Vân Khinh, hành động mà chỉ hắn mới được làm mà thôi.
Lập tức mặt nặng cả tấn, giận dữ quát: “Thứ gì vậy, không được phép ôm.”
Mặc Chi đi theo phía sau Độc Cô Tuyệt ngẩn người, bên trong hoàng lăng này làm sao có thể có vật còn sống?
Vân Khinh không ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng thấp giọng nói: “Nhỏ giọng chút, tên nhóc này mệt quá rồi, đang ngủ.”
Độc Cô Tuyệt vừa nghe Vân Khinh tự nhiên lại bảo hắn nhỏ giọng, chỉ vì một con vật xấu xí như thế mà lại bảo hắn nhỏ giọng ư. Mặt mày liền đen thui, trừng mắt nhìn Vân Khinh đang ôm con vật kia trong lòng. Tuy rằng hơn một tháng nay không có bất cứ thứ gì để ăn, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén đến mức có thể giết người như thường, tức đến nghiến răng: “Mệt, vừa đúng lúc, giết nó ăn thịt.” Mặc Chi nghe vậy hai mắt sáng rực như đèn pha. Vậy là có thứ để có thể cầm cự được rồi, quả thực là rất đúng lúc.
Vân Khinh nghe Độc Cô Tuyệt nói như thế, tức giận ngẩng đầu trừng mắt nhìn Độc Cô Tuyệt, thấy sắc mặt Độc Cô Tuyệt đen thui, hiển nhiên chẳng hề biết tên nhóc này là cái gì.
“Ăn thịt, cũng tốt, không muốn thoát ra ngoài thì cứ ăn đi.” Vân Khinh bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi nói.
Độc Cô Tuyệt và Mặc Chi vừa nghe không khỏi đồng loạt ngẩn người, Vân Khinh có ý gì?
Vân Khinh thấy Độc Cô Tuyệt chỉ nhíu mày nhìn vào Xuyên Sơn Giáp, cô cũng không nói gì, chỉ khẽ hếch hếch cằm chỉ vào cái hang động, ý bảo tên nhóc này chui từ đó ra.
Độc Cô Tuyệt cùng Mặc Chi mờ mịt đi lên phía trước, khi vừa nhìn thấy cái động nhỏ trên mặt đá nham thạch phẳng lỳ kia, mặt hai người đồng loạt biến sắc. Trong nháy mắt sắc mặt trắng hồng luân phiên đổi cho nhau, kinh ngạc, vui sướng, đủ loại vẻ mặt thay đổi cực nhanh, cuối cùng lưu lại trên mặt là một sự vui sướng đến không thể tin được.
“Nó làm?” Đáy mắt Độc Cô Tuyệt sáng ngời nhìn tên nhóc mà vừa rồi còn bị hắn coi là đồ ăn.
Vân Khinh mỉm cười gật gật đầu: “Nó tên là Xuyên Sơn Giáp, thích nhất là khóet núi đào hang. Có thể xuất hiện ở trong này, tất nhiên là nó đào hang chui vào trong hoàng lăng rồi.
“Tốt, tốt.” Độc Cô Tuyệt nghe thấy vậy vô cùng mừng rỡ.
“Thuộc hạ đi nói cho Mặc Ngân, Mặc Ly.” Mặc Chi mừng rỡ, xoay người nghiêng ngả lảo đảo liền hướng phía tây bắc hoàng lăng chạy đi. Tiểu tử này có thể từ bên ngoài tiến vào, thì chắc chắn cũng có thể từ nơi này đi ra ngoài, bọn họ không cần vất vả phá khối nham thạch dày ba mươi trượng kia nữa rồi.
Vân Khinh thấy vậy khóe miệng nở nụ cười, cười rất là vui thích, bọn họ có thể thoát ra ngoài rồi.
“Mau đánh thức nó dậy.” Độc Cô Tuyệt chờ không nổi.
Vân Khinh nghe vậy liếc Độc Cô Tuyệt một cái, khẽ cười: “Cũng không biết vừa rồi ai muốn ăn nó.”
Độc Cô Tuyệt lúc này tâm tình rất tốt, vèo một cái nhảy đến bên cạnh Vân Khinh, liền đứng ở trong nước, vừa quàng tay qua ôm bả vai của Vân Khinh, cười to, nói: “Không phải là vì ta không biết nó là cái gì sao?” Hắn đối động vật thật sự là không nghiên cứu tìm hiểu gì, chỉ có thể nhận biết được mấy loài như Hổ, Báo mà thôi.
Tên nhóc kia đang ngủ trong lòng Vân Khinh, bị Độc Cô Tuyệt cười to đánh thức, ngẩng đầu mở đôi mắt nho nhỏ ra, oán hận trừng mắt Độc Cô Tuyệt.
Độc Cô Tuyệt cảm nhận được sự giận dữ của tên nhóc này, hiếm có lúc lại không phát hỏa, chỉ trừng ngược lại nó, rồi khẽ siết bả vai Vân Khinh, ý bảo cô nói chuyện với nó.
Vân Khinh thấy vậy khẽ khàng cười cười, mười ngón lướt trên phím đàn. Tiếng đàn biến đổi, hàm chứa tâm trạng và những điều cô muốn nói, truyền đạt lại tâm tình của cô. Kể từ khi cô dùng tiếng đàn để kết nối với đàn thú tại dãy núi Phỉ Thúy ngày ấy, Vân Khinh càng lưu loát hơn khi sử dụng lại phương thức này.
Tiếng đàn, tiếng đàn thực giản dị, cũng không biết là Vân Khinh đàn như thế nào, nhưng ngay cả Độc Cô Tuyệt giống như cũng hiểu, bên trong tiếng đàn bao hàm hết mọi nội dung, bị nhốt như thế, không đồ ăn, mong muốn được rời đi, tất cả mọi thứ, giống như có người ở bên tai kể rõ sự tình, quả nhiên nghe liền lĩnh ngộ được ngay.
Mang theo cả sự kích động, Mặc Ly và Mặc Ngân trở về cùng Mặc Chi, nghe tiếng đàn của Vân Khinh, chỉ biết ngơ ngẩn đứng ở một bên, có thể đàn tấu như vậy, còn có cảnh giới này nữa sao?
Trong không gian trống vắng, tiểu Xuyên Sơn Giáp giống như nghe hiểu được tiếng đàn của Vân Khinh, bàn chân nhỏ cầm lấy quần áo của Vân Khinh, liền hướng bên cạnh kéo đi.
Vân Khinh thấy vậy cũng liền dừng lại, ôm lấy tiểu tử kia, không ngờ rằng đã lâu không có gì ăn, thân thể sớm đã suy kiệt, bất động tại chỗ không thể di chuyển, Độc Cô Tuyệt thấy vậy giơ tay ra, đỡ cô đứng dậy rồi ẳm cô lên, liền hướng về phía tiểu tử kia khẽ bước đi.
Bên cạnh đài sen có một cái động nho nhỏ, tiểu Suyên Sơn Giáp vừa thấy lập tức nhảy xuống, túm lấy vạt áo của Vân Khinh, kéo vào trong động.
Vân Khinh thấy vậy cười lắc đầu, vừa so độ lớn nhỏ của cái động vừa nói: “Ta quá lớn, nơi này quá nhỏ, ta chui không lọt.” Vừa nói vừa đặt chân vào, cái cửa động nho nhỏ kia chỉ có thể vừa một chân của cô.
Tiểu Xuyên Sơn giáp thấy vậy ngẩng đầu nhìn nhìn Vân Khinh, rồi lại ngó ngó cái động, đôi mắt chứa con ngươi nho nhỏ chớp chớp vài cái, đột nhiên cúi đầu hướng Vân Khinh kêu nhỏ vài tiếng, thổi phù một tiếng liền tiến vào trong động, nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa, tốc độ kia ngay cả Độc Cô Tuyệt đứng ở một bên chăm chú nhìn, trong khoảnh khắc cũng chưa kịp thấy rõ ràng tình thế là như thế nào đã mất tăm mất tích, không còn thấy bóng dáng. “Chạy rồi?”
“Nó nói cái gì?” Mặc Ly cùng Độc Cô Tuyệt đồng thời mở miệng hỏi.
Vân Khinh bật cười: “Ta làm sao mà biết.” Cô cũng không phải đồng loại của chúng nó, sao có thể biết nó đang nói cái gì.
“Nó sẽ quay lại.” Trước khi đi tiểu tử kia có kêu lên hai tiếng, tuy rằng không rõ nó rốt cuộc đang nói cái gì, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt kia cũng có thể đoán, nó rất vội, rất thiện ý.
Mặc Ngân gật gật đầu nói: “Chỉ cần nó thích Vân cô nương, nó nhất định sẽ trở về.” Giống như việc y đã biết ở dãy núi Phỉ Thúy, nếu đã gặp qua Vân Khinh và chỉ cần thích cô, như vậy khẳng định sẽ không bỏ rơi cô.
Mặc Ly tiếp lời: “Mang đồ ăn đến là tốt nhất, chúng ta ở đây hoàn toàn có thể chống đỡ đến lúc Sở Vân phá lăng xong.”
“Hôm nay nghỉ.” Độc Cô Tuyệt không nói gì khác, chỉ trầm giọng ném một câu, Vân Khinh nhà hắn trời sinh có thể được động vật yêu thích, hiện đã có hy vọng, bọn họ có thể nghỉ ngơi một chút để bảo tồn thể lực.
Lập tức mấy người đồng loạt ngồi ngay tại chỗ để nghỉ ngơi.
Bên trong lăng mộ, Độc Cô Tuyệt thấy có một tia hy vọng. Còn ở ngoài lăng mộ, đám người Sở Vân, Độc Cô Hành tóc đều trắng đến mấy phần.
Sở Vân mặt mày xanh xao, miệng mấp máy liên tục, cổ họng khàn đặc: “Nhanh chút cho ta, mau, dùng nước.”
Trên tảng đá bị đào thật sâu vào trong, lửa đuốc đang thiêu đốt trên mặt đá, chung quanh binh lính vừa nghe mệnh lệnh Sở Vân, đồng loạt bưng nước lên chuẩn bị phá tiếp, lửa rồi nước luân phiên nhau, có thể làm nham thạch vỡ rất nhanh, so với việc lấy cứng đối cứng nhanh hơn nhiều.
“Còn dày không?” Độc Cô Hành mặt mày xanh mét, nhìn chằm chằm bản vẽ trước mặt, nhanh chóng tính toán còn bao nhiêu khoảng cách.
“Bẩm bệ hạ, chắc là còn khoảng ba bốn trượng nữa.” Công Bộ Thượng đại phu mang theo đội nhân công bí mật được triệu tập từ kinh thành đến, run giọng nhè nhẹ nói.
Bị Tần vương bí mật điều đến, còn mang theo đội nhân công đào móc tốt nhất ngày đêm miệt mài chạy gấp rút. Vốn tưởng rằng Tần vương muốn tu kiến gì đó, không ngờ lại là phá hoàng lăng. Nghĩ đến việc Dực vương Độc Cô Tuyệt còn mắc kẹt bên trong, Công Bộ Thượng đại phu rùng mình một cái, đã một tháng qua đi, còn lại những bốn trượng đá nham thạch, người ở bên trong còn chờ được nữa hay không …. Ông thật sự không dám nắm chắc.
“Bất tài, vô dụng.” Độc Cô Hành mặt mày xanh mét, hung hăng nện một phát trên mặt tảng đá đang dùng làm bàn tạm, tiếng động chát chúa vang lên khắp mọi ngõ ngách.
Công Bộ Thượng đại phu run run, Tần vương càng ngày càng trở nên giận dữ. Nếu phá lăng mộ ra, Dực vương lỡ đã xảy ra chuyện gì không hay rồi, thì e là cả nhà ông cũng đành chịu cảnh chôn cùng Dực vương thôi.
“Bệ hạ, ăn một chút gì…… A……” Thị vệ vừa bưng đồ ăn tới, Tần vương đã ba ngày chưa ăn gì, nếu long thể ko chịu nổi mà ngã xuống ở nơi đây thì bọn họ ai có thể đảm đương nổi, không ngờ rằng vừa mới bưng tới đã bị Độc Cô Hành một cước đá văng hết.
“Cút.” Gầm lên giận dữ, râu ria đã mọc tràn lan khắp mặt, nhìn qua chỉ thấy cực kỳ hung bạo, Độc Cô Hành và Độc Cô Tuyệt là anh em ruột thịt, thì tính tình liệu có thể tốt được sao.
“Sở đại phu, Sở đại phu.” Đúng lúc này, trong núi đột nhiên truyền đến một loạt tiếng kêu sợ hãi, ngay sau đó có hai người nâng Sở Vân thần trí hơi mê muội vội chạy ra.
Độc Cô Hành nhìn Sở Vân, người này vẫn luôn túc trực tại nơi này, cơ bản một tháng qua không hề chợp mắt, ăn uống qua loa, xem ra là mệt nhọc và khẩn trương quá độ.
“Cho y …..”
“Ưmmm.” Mệnh lệnh còn chưa dứt, Sở Vân đột nhiên ưm một tiếng tỉnh lại, hiển nhiên ép bản thân gắng gượng hết mức.
Với tay vơ lấy thùng nước, Sở Vân rót thẳng vào miệng vài ngụm, phần còn lại dội thẳng lên đỉnh đầu. Cả thân người ướt đẫm, rồi lại lắc lư đi thẳng về chỗ hang đang đào bới, vừa bước vừa giận dữ quát tháo: “Nhìn ta làm cái gì, còn không mau đi phá lăng cho ta.”
Độc Cô Hành thấy vậy cũng không ngăn cản, y hiện tại cũng đang ruột nóng như lửa đốt.
“Bệ hạ, phía sau núi có rất nhiều quái thú tụ tập.”Vào đúng lúc này, đội trưởng phụ trách tuần tra đột nhiên phi ngựa lại báo. “Quái thú có cái gì lạ mà phải báo, giết.” Độc Cô Hành nghe báo cáo, trực tiếp hạ lệnh giết chết.
“Rõ.”
“Chờ một chút.” Sở Vân mới đi vài bước, chợt nghe thấy chuyện như vậy, đột nhiên dừng chân lại, quay đầu nhìn phó tướng, đáy mắt chuyển động: “Quái thú? Hình dáng như thế nào? Có bao nhiêu con? Có gì khác thường không?”
“Đầu nhỏ thân to, có đuôi dài, có vảy cứng bao trùm cả người, dài khoảng nửa trượng. Hạ quan không biết đó là loại vật gì, sơ sơ khoảng hơn trăm con.” Phó tướng cũng không dám rề rà, trả lời ngay lập tức.
“Trên người có vảy, đó là Xuyên Sơn Giáp.” Sở Vân cau mày, trong khoảnh khắc đáy mắt lóe sáng. Y đọc đủ thứ sách, thông hiểu không ít về loại thú chuyên đào núi này, vừa nghe lời kể, mặc dù chưa từng thấy qua nhưng vẫn có thể nhận ra ngay.
Trong phút chốc Sở Vân mừng như điên, nói: “Tập tập ở ngoài hoàng lăng ư? Chỗ nào đâu? Nhanh, dẫn ta đến đó.” Vừa nói vừa kích động xoay người túm lấy phó tướng nọ nhảy phắt lên ngựa phóng đi.
Độc Cô Hành thấy Sở Vân hành động bất thường. Có chuyện gì có thể làm cho y mừng phát điên như vậy? Lập tức không chút nghĩ ngợi, tóm lấy một con ngựa, vọt lên phóng theo. Đám người của Công Bộ Thượng đại phu thấy vậy, cũng vội vàng lũ lượt đuổi theo.
Phía sau núi, cách hướng chính nam của lăng mộ khoảng hơn trăm trượng, một đám Xuyên Sơn Giáp đang chậm rãi tiến lại gần lăng mộ. Dẫn đầu là một con Xuyên Sơn Giáp nhỏ, đang chạy có vẻ rất vội, xem ra là đang dẫn đường.
Sở Vân dừng ngựa đứng ở xa xa, đồng thời ra hiệu cho binh lính xung quanh đều lui lại, nhìn chằm chằm vào đàn thú đào núi đông đúc này.
Càng lúc đoàn thú càng tới gần hoàng lăng, đã sắp tới góc chính nam bên ngòai lăng mộ rồi.
Độc Cô Hành đuổi theo tới nơi, thấy cảnh tượng này không khỏi nhíu mày: “Vậy là sao?”
Sở Vân nhìn không chớp mắt, thấp giọng nói: “Nhìn đi.”
Nhìn, nhìn cái gì? Độc Cô Hành không giữ được bình tĩnh, mặt hiện lên tia tức giận. Không ngờ lời còn chưa thoát ra khỏi miệng, đột nhiên thấy tiểu Xuyên Sơn Giáp dẫn đầu nhanh chóng dùng hai chân đào đào, rồi nháy mắt đã không thấy tăm hơi. Độc Cô Hành ngẩn người, lời nói trong miệng bị nuốt xuống. Biến mất rồi?
“Làm sao có thể biến mất như vậy?” Công Bộ Thượng đại phu đuổi sát theo sau đó, mặt đầy kinh ngạc nhìn tiểu Xuyên Sơn Giáp biến mất như không khí, thì thà thì thào.
“Không phải biến mất, mà chỗ đó có hang động, có hang động, là Vân cô nương. Trời ơi, thật tốt quá, Vương gia nhà ta còn sống, được cứu rồi, được cứu rồi.” Sở Vân nháy mắt kích động điên cuồng, nói năng lộn xộn hết cả.
Độc Cô Hành nghe Sở Vân nói năng ngôn từ loạn xạ cả lên, không hiểu là đang nói cái gì, chợt nghe thấy Sở Vân nói câu Vương gia còn sống, được cứu rồi, không khỏi tinh thần chấn động, cầm chặt cánh tay Sở Vân, quát: “Làm sao ngươi biết?”
Sở Vân không nói nên lên, chỉ thẳng vào đàn Xuyên Sơn Giáp phía trước.
Chỉ thấy trong khoảnh khắc, đám Xuyên Sơn Giáp kia đột nhiên điên cuồng đào bới, bụi đất bay lên tứ tung, mấy trăm móng vuốt sắc nhọn dũng mãnh đào bới, cả không gian ngay lập tức tràn ngập bụi đất và nham thạch, chốc lát đã đào thành một cái hố to.
Độc Cô Hành nhìn ngẩn cả người, loai vật gì thế này, sao miệng và móng vuốt lại cứng đến thế, đào nham thạch mà giống như đào đậu hủ.
Cái hố to nhanh chóng uốn lượn xuống phía dưới, mặt đất kiên cố lẫn với bùn đất và nham thạch nhanh chóng bị đào xới lên. Kế bên miệng hố chẳng mấy chốc đã chất đầy những đống bùn đất bị đẩy ra ngoài.
Hơn trăm Xuyên Sơn Giáp phân công làm việc, một nửa đào móc, một nửa đem bùn đất nham thạch đào lên tống ra ngoài, tốc độ phối hợp với cường độ, quả thực là nhanh đến mức khiến người ta không kịp suy nghĩ hay bàn luận được gì, thoạt nhìn không thể nghĩ ra cái thân hình vừa nặng nề lại vừa có vẻ ngốc ngếch ấy lại có thể làm được.
Những binh sĩ vây xung quanh xem đồng loạt há hốc miệng, quả nhiên là quái thú, thật là lợi hại.
“Chúng nó đang phá hoàng lăng?” Công Bộ Thượng đại phu rốt cục cũng thốt nên lời hỏi lại, khuôn mặt vặn vẹo, nhìn vào đàn thú không thấy thân hình ở đâu, chỉ thấy nơi đó bụi đất bay lên mịt mù, hơn trăm Xuyên Sơn Giáp đã muốn tiến sâu vào lòng đất.
Độc Cô Hành cau chặt mày, chính y còn chưa phá lăng xong, mà đàn Xuyên Sơn Giáp này đã đến phá rồi, còn điềm nhiên bình thản như vậy nữa, rốt cuộc có còn để y vào trong mắt hay không?
“Chúng nó đang cứu Vương gia.” Sở Vân khóe miệng tươi cười, thở dài một hơi thật nhẹ nhõm.
“Là sao?” Độc Cô Hành vô cùng kinh ngạc, vương đệ của hắn từ khi nào mà có khả năng thông linh với thú vật như vậy?
Sở Vân lúc này tâm trạng rất tốt, hơn nữa xem ra tình hình này cũng không thể giấu diếm Độc Cô Hành được nữa rồi, lập tức cười nói: “Vân cô nương có thể chế ngự vạn thú, tất nhiên là cô nương ấy đã triệu hồi chúng nó đến.” Tuy rằng không biết là triệu hồi như thế nào, nhưng Vân Khinh dũng mãnh phi thường, nếu không phải là Vân Khinh triệu hồi đến, y không nghĩ ra được vì sao đàn Xuyên Sơn Giáp này vào lúc này lại chạy tới phá lăng.
Một câu nói ra, Độc Cô Hành, Công Bộ Thượng đại phu đều biến sắc, không thể tin lại có phần khiếp sợ.
Sở Vân thấy vậy cười cười, cũng không nói gì nữa, y muốn đi theo hỗ trợ, cùng Xuyên Sơn Giáp phá lăng, tốc độ sẽ nhanh hơn.
Ngày trôi qua đêm buông xuống, ngày qua đi trăng đã lên, đảo mắt qua phía tây nơi mặt trời lặn xuống, vầng trăng nhô lên cao tỏa ra ánh sáng trong trẻo, nhưng lại lạnh lùng chiếu rọi trên mặt đất. Một ngày nữa đã trôi qua.
Bên trong hoàng lăng, bên cạnh đài sen, Mặc Chi cau mày nói: “Có phải chúng ta tính lầm rồi không?” Đợi lâu vậy rồi mà tên nhóc Xuyên Sơn Giáp kia mãi cũng không thấy quay lại, chẳng lẽ hy vọng vào nó là sai lầm?
“Cứ đợi.” Độc Cô Tuyệt trầm giọng nói.
Mặc Ngân, Mặc Ly nghe vậy không nói gì, chỉ khẽ liếc nhìn nhau, trong mắt cũng hiện lên một tia không chắc chắn.
Vân Khinh nhìn mọi việc trước mắt, quay đầu nhìn Độc Cô Tuyệt, Độc Cô Tuyệt thấy vậy vòng tay qua nắm chặt tay Vân Khinh, nhẹ nhàng vỗ vỗ, trong đáy mắt chưa từng có một chút dao động, chỉ có niềm tin tưởng vững chắc, làm cho Vân Khinh mỉm cười. Độc Cô Tuyệt của cô hoàn toàn tin tưởng cô.
“Sẽ đến thôi.” Nhẹ nhàng thốt ra ba chữ, Vân Khinh tràn ngập hy vọng.
“Nhưng mà……”
“Mặc Chi.” Lời nói không tin chắc của Mặc Chi vừa thốt ra, Độc Cô Tuyệt sắc mặt nặng nề, liếc qua một cái, Mặc Chi lập tức ngậm miệng.
“Ồ, có động tĩnh, nhìn kìa.” Đúng lúc này, trong đáy mắt Mặc Ly đột nhiên lóe lên một tia sáng, nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm vào hang động nơi tiểu Xuyên Sơn Giáp kia rời đi.
Khoảnh khắc, ánh mắt từ bốn phía đều nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Mặt đá trên miệng cái động đang nhẹ nhàng rung chuyển, rồi dần dần phát ra thanh âm ràn rạt. Độc Cô Tuyệt ôm Vân Khinh đứng ở trên hoa sen, nhìn chăm chú vào chỗ hang động đó không rời.
Mặt đá rung động. Mặc Ngân, Mặc Ly liếc nhìn nhau, trong đáy mắt đều hiện lên một tia kinh ngạc, bề mặt này là nham thạch, làm sao có thể động đậy được? Phía dưới có cái gì?
Mặc Ly lúc này đang nằm úp tai xuống đất, lắng tai nghe động tĩnh.
Mặc Chi và Mặc Ngân tay cầm trường kiếm, dùng thân mình song song che trước người Độc Cô Tuyệt, đầy cảnh giác nhìn vào bề mặt kia.
Trong mắt Độc Cô Tuyệt chợt lóe lên một tia sáng, đột nhiên đẩy Mặc Chi, Mặc Ngân đang đứng che ở phía trước ra, thấp giọng nói: “Là chúng nó đến.”
Độc Cô Tuyệt vừa dứt lời, Mặc Ly với vẻ mặt đầy thận trọng vẫn đang nằm úp xuống đất, bỗng chốc mừng như điên ngẩng phắt đầu lên nói: “Phía dưới có tiếng đào xới, là chúng nó.”
Mặc Ngân, Mặc Chi nghe vậy vô cùng mừng rỡ, vội vàng thu kiếm, trừng mắt nhìn vách tường trước mặt càng lúc càng rung động mạnh.
Độc Cô Tuyệt cúi đầu nhìn Vân Khinh đang ở trong lòng, Vân Khinh ngẩng đầu đối diện với Độc Cô Tuyệt mỉm cười, hết thảy ngôn ngữ đều ở bên trong nụ cười này.
Ầm! chỉ trong chốc lát, mặt tường đột nhiên phát ra một tiếng ầm vang dội rồi sụp xuống, bụi đất tràn ngập.
Soạt, soạt, một bóng đen từ trong động vọt ra, mặt xám mày tro, toàn thân đầy bùn đất hướng Vân Khinh chạy tới, nhảy bổ nhào vào lòng Vân Khinh, kẻ dẫn đầu bé nhỏ, không phải tiểu Xuyên Sơn Giáp kia thì là ai.
Vân Khinh ôm chặt tiểu Xuyên Sơn Giáp, nhìn cái đầu nho nhỏ kia, cực kỳ vui sướng cúi đầu hôn lên cái đầu bám đầy bùn đất của nó, tuy rằng bẩn đến mức nhìn không ra tướng mạo sẵn có, nhưng lúc này ở trong mắt cô lại đáng yêu hết sức.
Độc Cô Tuyệt nhìn động tác của Vân Khinh, khẽ nhếch miệng, lần đầu tiên không hề ra tay túm lấy tên nhóc đang chiếm cứ lấy Vân Khinh của hắn kia ném thẳng ra ngoài.
“Tiểu tử này thật có bản lãnh mà.” Mặc Ngân lúc này mừng như điên hét to lên, hang động lớn như vậy, bọn họ có thể ra ngoài rồi.
Cùng với tiếng kêu của y, một đàn Xuyên Sơn Giáp lớn toàn thân màu nâu sậm, từng con từng con một từ hang động kia bò ra, xúm lại ở bên người Vân Khinh, giương đầu nhìn cô.
Vân Khinh thấy vậy, liền đặt tiểu Xuyên Sơn Giáp vào trong lòng, mười ngón tay lướt nhanh trên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, sự cảm kích tột cùng, sự vui sướng hết mực, tất cả mọi tình cảm đều từ tiếng đàn biểu đạt hết ra.
Trong tiếng đàn, một mảnh không gian dường như không tồn tại ở thế gian này.
Độc Cô Hành, Sở Vân, mặt xám mày tro từ hang động bước ra.
Lọt vào trong tầm mắt là hình ảnh Độc Cô Tuyệt ôm Vân Khinh ngồi trên đóa sen lớn trong ao sen, chung quanh hơn trăm con Xuyên Sơn Giáp lẳng lặng ngồi xổm quây quanh hai người, khẽ khàng lay động cái đuôi. Độc Cô Tuyệt dung nhan tiều tụy, thân hình gầy guộc, nhưng nét kiêu ngạo vẫn như trước.
Độc Cô Hành liếc mắt nhìn hết một lượt qua Độc Cô Tuyệt, hai mắt trong khoảnh khắc ửng đỏ Biết bao nhiêu ngày lo lắng, biết bao nhiêu ngày nóng rột đốt gan. Cuối cùng cũng có thể yên tâm được rồi. Em trai của y không sao cả, thực sự là không sao cả.
Từng bước một bước lên.
Độc Cô Tuyệt nhìn Độc Cô Hành đang tiến về phía mình, thần sắc hết sức tiều tụy, nhưng nét mặt thoáng chốc mừng phát điên, hai mắt đỏ ngầu. Không biết đã bao nhiêu năm rồi không còn được thấy anh trai mình biểu hiện ra cảm xúc như vậy. Độc Cô Tuyệt không ngăn được, vươn tay ra với Độc Cô Hành, hét lên: “Ca ca.”
Không biết bao nhiêu năm rồi Độc Cô Tuyệt không còn kêu y như vậy nữa. Trước đây, khi Tuyệt mới hai ba tuổi, ngày nào cũng lẽo đẽo bám theo sau y, luôn miệng gọi ca ca, lớn hơn một chút nữa thì gọi là vương huynh. Nhưng cái cảm giác giữa hai cách gọi này làm sao giống nhau được.
Đáy mắt Độc Cô Hành nóng lên, từng bước bước lại, nắm chặt tay Độc Cô Tuyệt, thật chặt, hít sâu một hơi, cố hết sức giữ bình tĩnh, run giọng nói: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
Độc Cô Tuyệt siết chặt tay Độc Cô Hành, cười ngạo nghễ: “Độc Cô Tuyệt ta sao chết dễ dàng vậy được.”
“Thằng nhóc này …”
Vân Khinh ngồi trong lòng Độc Cô Tuyệt, nhìn hai người huynh đệ tình thâm, không khỏi mỉm cười. Rồi đưa mắt nhìn ra cách đó không xa, thấy Sở Vân cũng đang nhìn bọn họ, khuôn mặt tràn ngập ý cười, nhưng dường như không gượng nỗi nữa, lăn đùng ra ngất. Xung quanh Vân Khinh, các sắc thái tình cảm chân thành, tha thiết tràn ngập, khiến trái tim cô vô cùng rung động. Quay đầu lại nhìn đàn Xuyên Sơn Giáp trước mặt cô, lại càng tươi cười dịu dàng hơn.
Tiếng đàn như nước, vây quanh trong không gian này, vô cùng chân tình.