Chương 2: Chuyến tàu thanh xuân sắp cập bến (1) - Bị bắt nạt
Vẫn như mọi khi Hạ Linh đến trường đi học, nhưng có lẽ hôm nay là một tuần học rất đặc biệt với cô - tuần học cuối cùng của ba năm cấp 3. Cô đến trường như mọi lần với chiếc xe buýt quen thuộc, cô bước lên xe và ngồi vào hàng đầu tiên. Cô nhìn mọi thứ xung quanh một loạt rồi bắt đầu có những suy nghĩ thật lạ. Hình ảnh thanh xuân cả một thời học sinh của cô bỗng ngưng đọng lại, cô suy nghĩ về mọi thứ mình có thể làm trong tuần học cuối cùng này. Thật ra cái suy nghĩ về cuộc đời của mình đã bắt đầu xuất hiện trong tâm trí cô từ rất lâu rồi và đặc biệt sau ngày tổng kết suy nghĩ ấy càng in sâu hơn trong cô. Hạ Linh cảm nhận được rằng thời gian này không phải lúc để cô để tâm vào thứ khác, tuần sau cô đã chính thức chiến đấu với bài thi tốt nghiệp tàn khốc. Nhưng trong đầu cô vẫn cứ xuất hiện những hình ảnh kì lạ, những suy nghĩ không thực tiễn. Cô tự hỏi rằng rốt cuộc mình nên chọn cái gì, theo cái gì và nên chọn cái gì cho phù hợp thật sự. Ước mơ của cô là trở thành họa sĩ nhưng gia đình lại chẳng đồng ý cho cô theo nên việc lựa chọn thật quá khó khăn. Bỗng vài tiếng " kít, kít,..." khiến cô trở về thực tại. Xe buýt đã đến trường. Cô tự lấy tay tát vào mặt mình và nói nhỏ:" Đừng suy nghĩ nữa, mình phải tập trung vào việc ôn thi ".
Cô bước trên sân trường thân quen của ngôi trường cấp 3 này, vẫn là tiếng những bạn nam hò reo ngoài sân bóng, vẫn là tiếng hò hét trong trận game đánh dở và vẫn là những con người luôn bắt nạt cô từ lúc trước đến giờ. Cô bị bắt nạt từ lúc mới lên lớp 10 nhưng chưa bao giờ mở miệng với bố mẹ và thầy cô. Hạ Linh từ từ tiến về chỗ những con người khốn nạn ấy rồi lướt qua. Một bàn tay nắm lấy vai cô rồi lôi về phía sau:
- Ê con kia, mày thấy tao mà liếc như vậy à, muốn chết hay gì?
Đó là giọng nói của cô gái cầm đầu lũ bắt nạt này - Trịnh Nhu Hoa.Thật ra cô chẳng hề sợ đám này nhưng cô sợ nếu liên quan đên việc đánh nhau sẽ liên lụy đến hạnh kiểm. Vì vậy cô coi như cơn gió thoảng ngoài tai rồi phất tay Trịnh Nhu Hoa và đi tiếp. Cô ta có vẻ rất tức giận, đây không phải lần đầu tiên cô ta cảm thấy xấu hổ như vậy và đã từng bị Hạ Linh làm vậy rất nhiều lần. Từ sau lần đầu tiên cô ta bắt nạt Hạ Linh và bị Hạ Linh chống đối lại thì cô ta luôn bị Hạ Linh làm xấu mặt trước đám đông. Trịnh Nhu Hoa tức giận chạy nhanh tới chỗ Hạ Linh rồi túm lấy đuôi tóc. Hạ Linh quay sang cầm lấy tay cô ta bẻ về đằng sau nhưng có vẻ như lần này Hạ Linh không thể đánh lại Trịnh Nhu Hoa được.
Bỗng dưng bụng cô đau nhói giống như có thứ gì đó cứa vào bụng vậy. Cô lấy tay ôm bụng còn Trịnh Nhu Hoa thì vẫn tát cô. Mặc dù Hạ Linh đã cố gắng chống cự nhưng cơn đau đã ngăn cản cô lại. Bỗng một người con trai thân hình cao ráo đứng đằng sau cô, cậu ta hất tay Trịnh Nhu Hoa sang một bên rồi nói lớn:
- Cậu không cảm thấy xấu hổ khi làm như vậy ở nơi đông người hả?
Nghe giọng nói này Hạ Linh đoán ngay ra là Hà Thiên. Vốn dĩ Trịnh Nhu Hoa cũng thích Hà Thiên nên cô ta rất nghe lời Hà Thiên và ngừng đánh, sau đó cô ta nói một câu với thái độ khinh bỉ Hạ Linh:
- Hôm nay tao sẽ tha cho mày vì Hà Thiên nhưng lần sau tao gặp mày tao sẽ đánh lần đấy, nhớ nhé bạn học Hạ Linh!
Thứ Hạ Linh suy nghĩ bây giờ không phải là lời nói của Trịnh Nhu Hoa mà là câu nói trước kia của Hà Thiên. Vốn dĩ cậu ta nói xấu hổ với việc làm nơi đông người tức là cậu ta nói rằng Trịnh Nhu Hoa có thể đánh cô nơi khác sao. Câu nói của cậu ta làm Hạ Linh bật khóc. Có tiếng bước chân chạy từ xa đến. Hóa ra là Lý Mẫn, cô chạy đến và đỡ Hạ Linh đứng dậy:
- Ai đã làm cậu bị như vậy hả, có phải là con khốn Trịnh Nhu Hoa không?
Hạ Linh vẫn đang còn sụt sịt rồi nói nhỏ:
- Tớ không sao đâu, chẳng qua bỗng nhiên đau bụng nên không đánh lại cô ta được thôi, không cần phải làm lớn chuyện đâu.
- Cái gì mà không làm lớn chuyện. Hết lần này lần khác cô ta làm khó cậu, bao nhiêu lần bị cậu làm xấu mặt trước nơi đông người mà vẫn nhu nhược vậy, tớ phải làm ra lẽ chuyện này - Lý Mẫn tức giận nói lớn.
Hạ Linh đặt tay lên vai Lý Mẫn rồi nói:
- Thôi được rồi kệ cô ta đi. Cậu đưa tớ xuống phòng ý tế với.
- Haizz, nể tình cậu giờ đang đau bụng nên tớ sẽ không đi dạy dỗ cô ta.
Lý Mẫn dìu Hạ Linh xuống phòng ý tế, đến cầu thang thứ hai họ lại đụng mặt với Hà Thiên. Hạ Linh cố ý cúi mặt xuống như không quen biết. Một chiếc túi giữ ấm bụng đưa ra trước mặt cô:
- Cái bộ dạng của cậu rất đáng thương đấy nên hãy cầm lấy cái này đi.
Hạ Linh đoán rằng cậu ta làm vậy chỉ vì thương hại cô nên cô đã từ chối nhận:
- Tôi không cần đâu, cậu đem cho người khác đi.
Lý Mẫn nói lớn:
- Không nghe thấy à, cậu ấy bảo không cần kìa!
Có vẻ như lời nói của Hạ Linh đã kích động Hà Thiên, cậu ta bỗng nói ra nhưng lời chế giễu:
- Hình như cậu rất thích để bắt nạt để nhận lấy sự thương hại của người khác nhỉ?
Cậu ta nói xong liền cười một cách khinh bỉ rồi vứt chiếc túi giữ ấm vào thùng rác. Lý Mẫn hét lớn:
- Cậu đừng để tôi gặp lại cậu lần nào nữa.
Hạ Linh lúc này thật sự rất muốn chạy lên và tát cậu ta một cái nhưng tay chân lại run lẩy bẩy, miệng không nói nên lời. Lý Mẫn thấy vậy liền nhanh chóng ổn định tâm trạng cho cô:
- Cậu đừng để ý lời nói của cậu ta, bình tĩnh lại nha. Giờ đi xuống phòng ý tế với tớ.
Lý Mẫn nhanh chóng dìu Hạ Linh xuống phòng ý tế. Thầy Lâm nói cô ấy bị đau thắt dạ dày và bảo Ha Linh nên nghỉ ngơi một lát. Lý Mẫn nói với cô:
- Cậu cứ nghỉ ngơi tiết đầu đi, lát nữa vào tiết tớ sẽ xin giáo viên cho cậu.
Hạ Linh gật đầu đồng ý và thả lỏng cơ thể, cô đã chìm vào giấc ngủ.
Cô bước trên sân trường thân quen của ngôi trường cấp 3 này, vẫn là tiếng những bạn nam hò reo ngoài sân bóng, vẫn là tiếng hò hét trong trận game đánh dở và vẫn là những con người luôn bắt nạt cô từ lúc trước đến giờ. Cô bị bắt nạt từ lúc mới lên lớp 10 nhưng chưa bao giờ mở miệng với bố mẹ và thầy cô. Hạ Linh từ từ tiến về chỗ những con người khốn nạn ấy rồi lướt qua. Một bàn tay nắm lấy vai cô rồi lôi về phía sau:
- Ê con kia, mày thấy tao mà liếc như vậy à, muốn chết hay gì?
Đó là giọng nói của cô gái cầm đầu lũ bắt nạt này - Trịnh Nhu Hoa.Thật ra cô chẳng hề sợ đám này nhưng cô sợ nếu liên quan đên việc đánh nhau sẽ liên lụy đến hạnh kiểm. Vì vậy cô coi như cơn gió thoảng ngoài tai rồi phất tay Trịnh Nhu Hoa và đi tiếp. Cô ta có vẻ rất tức giận, đây không phải lần đầu tiên cô ta cảm thấy xấu hổ như vậy và đã từng bị Hạ Linh làm vậy rất nhiều lần. Từ sau lần đầu tiên cô ta bắt nạt Hạ Linh và bị Hạ Linh chống đối lại thì cô ta luôn bị Hạ Linh làm xấu mặt trước đám đông. Trịnh Nhu Hoa tức giận chạy nhanh tới chỗ Hạ Linh rồi túm lấy đuôi tóc. Hạ Linh quay sang cầm lấy tay cô ta bẻ về đằng sau nhưng có vẻ như lần này Hạ Linh không thể đánh lại Trịnh Nhu Hoa được.
Bỗng dưng bụng cô đau nhói giống như có thứ gì đó cứa vào bụng vậy. Cô lấy tay ôm bụng còn Trịnh Nhu Hoa thì vẫn tát cô. Mặc dù Hạ Linh đã cố gắng chống cự nhưng cơn đau đã ngăn cản cô lại. Bỗng một người con trai thân hình cao ráo đứng đằng sau cô, cậu ta hất tay Trịnh Nhu Hoa sang một bên rồi nói lớn:
- Cậu không cảm thấy xấu hổ khi làm như vậy ở nơi đông người hả?
Nghe giọng nói này Hạ Linh đoán ngay ra là Hà Thiên. Vốn dĩ Trịnh Nhu Hoa cũng thích Hà Thiên nên cô ta rất nghe lời Hà Thiên và ngừng đánh, sau đó cô ta nói một câu với thái độ khinh bỉ Hạ Linh:
- Hôm nay tao sẽ tha cho mày vì Hà Thiên nhưng lần sau tao gặp mày tao sẽ đánh lần đấy, nhớ nhé bạn học Hạ Linh!
Thứ Hạ Linh suy nghĩ bây giờ không phải là lời nói của Trịnh Nhu Hoa mà là câu nói trước kia của Hà Thiên. Vốn dĩ cậu ta nói xấu hổ với việc làm nơi đông người tức là cậu ta nói rằng Trịnh Nhu Hoa có thể đánh cô nơi khác sao. Câu nói của cậu ta làm Hạ Linh bật khóc. Có tiếng bước chân chạy từ xa đến. Hóa ra là Lý Mẫn, cô chạy đến và đỡ Hạ Linh đứng dậy:
- Ai đã làm cậu bị như vậy hả, có phải là con khốn Trịnh Nhu Hoa không?
Hạ Linh vẫn đang còn sụt sịt rồi nói nhỏ:
- Tớ không sao đâu, chẳng qua bỗng nhiên đau bụng nên không đánh lại cô ta được thôi, không cần phải làm lớn chuyện đâu.
- Cái gì mà không làm lớn chuyện. Hết lần này lần khác cô ta làm khó cậu, bao nhiêu lần bị cậu làm xấu mặt trước nơi đông người mà vẫn nhu nhược vậy, tớ phải làm ra lẽ chuyện này - Lý Mẫn tức giận nói lớn.
Hạ Linh đặt tay lên vai Lý Mẫn rồi nói:
- Thôi được rồi kệ cô ta đi. Cậu đưa tớ xuống phòng ý tế với.
- Haizz, nể tình cậu giờ đang đau bụng nên tớ sẽ không đi dạy dỗ cô ta.
Lý Mẫn dìu Hạ Linh xuống phòng ý tế, đến cầu thang thứ hai họ lại đụng mặt với Hà Thiên. Hạ Linh cố ý cúi mặt xuống như không quen biết. Một chiếc túi giữ ấm bụng đưa ra trước mặt cô:
- Cái bộ dạng của cậu rất đáng thương đấy nên hãy cầm lấy cái này đi.
Hạ Linh đoán rằng cậu ta làm vậy chỉ vì thương hại cô nên cô đã từ chối nhận:
- Tôi không cần đâu, cậu đem cho người khác đi.
Lý Mẫn nói lớn:
- Không nghe thấy à, cậu ấy bảo không cần kìa!
Có vẻ như lời nói của Hạ Linh đã kích động Hà Thiên, cậu ta bỗng nói ra nhưng lời chế giễu:
- Hình như cậu rất thích để bắt nạt để nhận lấy sự thương hại của người khác nhỉ?
Cậu ta nói xong liền cười một cách khinh bỉ rồi vứt chiếc túi giữ ấm vào thùng rác. Lý Mẫn hét lớn:
- Cậu đừng để tôi gặp lại cậu lần nào nữa.
Hạ Linh lúc này thật sự rất muốn chạy lên và tát cậu ta một cái nhưng tay chân lại run lẩy bẩy, miệng không nói nên lời. Lý Mẫn thấy vậy liền nhanh chóng ổn định tâm trạng cho cô:
- Cậu đừng để ý lời nói của cậu ta, bình tĩnh lại nha. Giờ đi xuống phòng ý tế với tớ.
Lý Mẫn nhanh chóng dìu Hạ Linh xuống phòng ý tế. Thầy Lâm nói cô ấy bị đau thắt dạ dày và bảo Ha Linh nên nghỉ ngơi một lát. Lý Mẫn nói với cô:
- Cậu cứ nghỉ ngơi tiết đầu đi, lát nữa vào tiết tớ sẽ xin giáo viên cho cậu.
Hạ Linh gật đầu đồng ý và thả lỏng cơ thể, cô đã chìm vào giấc ngủ.