Chương : 149
<!-- -->
"Cái này có quan hệ gì đến anh chứ?" Mạc Tiểu Hàn lạnh nhạt nói, cố tình tránh ánh mắt của Sở Thiên Ngạo.
"Cha! Cô giáo Mạc chưa có kết hôn! Chú của Vi Vi lớp con muốn theo đuổi cô giáo Mạc! Vi Vi nói cho con biết!" Tiểu Tư Hàn rất nghịch ngợm, bộ dáng ra vẻ rất hiểu nội tình.
"Đứa bé nghịch ngợm!" Mạc Tiểu Hàn bị Tư Hàn chọc cho nở nụ cười, đưa tay siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
Sau khi biết Lu¬cas chính là Tư Hàn, ánh mắt Mạc Tiểu Hàn nhìn cậu bé không giống trước nữa, dù sao năm đó đã bú sữa cô, bất luận như thế nào cũng sẽ có chút yêu mến. Khó trách ban đầu vừa vào lớp liền thích cậu bé nghịch ngợm này rồi.
"Tiểu Hàn, tôi có thể mời em ăn cơm không?" Sở Thiên Ngạo giơ cổ tay nhìn đồng hồ một chút, vừa đúng đến giờ ăn bữa trưa.
"Thật xin lỗi, tôi không có thời gian." Mạc Tiểu Hàn lễ phép khước từ.
Sở Tư Hàn từ trên người Sở Thiên Ngạo trượt xuống, giống như kẹo kéo ôm lấy chân Mạc Tiểu Hàn, ngửa cái đầu nhỏ lên, nhìn Mạc Tiểu Hàn ra sức làm nũng: "Cô giáo Mạc, đi đi, đi đi! Ba con có rất nhiều tiền! Chúng ta có thể ăn Tôm hùm rất lớn!" Cậu bé giang hai cánh tay, ra sức khoa tay múa chân tả một con tôm hùm dài hơn 20cm.
Biểu hiện của con trẻ khiến Mạc Tiểu Hàn không khỏi cười ra tiếng: "Được rồi, để cha mang Tư Hàn đi ăn có được hay không? Hôm nay cô thật không có rảnh!"
Thấy biểu hiện của Sở Tư hàn, trong lòng Sở Thiên Ngạo quả thật muốn giơ ngón cái khen thưởng con trai: quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, đứa con trai này, quá thông minh! Còn nhỏ tuổi như thế mà cũng biết giúp cha lo lắng rồi!
"Tiểu Hàn, đi đi. Hôm nay là sinh nhật Tư Hàn." Sở Thiên Ngạo nhìn Mạc Tiểu Hàn mong đợi.
Mạc Tiểu Hàn trừng lớn mắt, a, đúng là như vậy, trước kia Sở Thiên Ngạo có nói qua với cô, Tư Hàn ra đời vào tháng chín.
"Phải ha! Cô giáo Mạc, hôm nay là sinh nhật con, Cô đi ăn sinh nhật cùng con có được hay không? Trước kia đều là cha và Ông nội đi với con. Con thật sự chỉ muốn mẹ đi cùng a, nhưng mẹ con luôn không có ở đây......" Giọng nói càng ngày càng nhỏ, sau khi nói xong, trên hàng mi dài đã ứa nước mắt.
Lỗ mũi Mạc Tiểu Hàn đau xót, lòng lập tức mềm nhũn.
Không biết vì sao, đối với đứa bé này, cô đặc biệt rất mềm lòng, cứ nhìn đến cậu bé, là trong lòng lại thương yêu.
"Được rồi. Tói nay cô giáo Mạc xin nghỉ việc để cùng Tư Hàn và cha ăn cơm có được hay không? Ăn mừng sinh nhật của Tiểu Tư Hàn của chúng ta. Được không?" Mạc Tiểu Hàn sờ sờ đầu Tư Hàn, nụ cười trên mặt dịu dàng giống như thiên sứ.
Sở Thiên Ngạo nhìn thấy cảnh này, trong lòng vừa chua xót vừa cảm động.
Bên cạnh hắn tới tới lui lui nhiều người phụ nữ như vậy, chỉ có một Mạc Tiểu Hàn, là người duy nhất thật lòng thương yêu Tư Hàn. Hắn cảm nhận rất rõ ràng c.
"Buổi chiều nay tan giờ học tôi tới đón em và Tư Hàn." Sở Thiên Ngạo sâu sắc nhìn Mạc Tiểu Hàn. Giọng nói có chút khẩn trương.
"Nha...... Được rồi. Buổi tối gặp." Mạc Tiểu Hàn nhìn Sở Thiên Ngạo khẽ mỉm cười. Sảng khoái đáp ứng.
Lúc này Sở Thiên Ngạo mới phát hiện, trong lòng bàn tay của mình, tất cả đều là mồ hôi.
"Thật vui quá, thật vui quá! Con và cô giáo Mạc, còn có cha cùng đi ăn sinh nhật rồi!" Tiểu Tư Hàn vui vẻ nhảytới nhảy lui. Lại khiến cho hai người đang đứng nhìn ánh mắt càng sâu hơn.
Đứa bé đáng thương, không có mẹ bên người, bất luận như thế nào cũng có chút thiếu sót......
Buổi chiều Tư Hàn tan học tương đối sớm, Sở Thiên Ngạo đã sớm tới đây đón cậu bé và Mạc Tiểu Hàn.
Xe chạy cách trung tâm càng ngày càng xa, Mạc Tiểu Hàn có chút kỳ quái nâng mi: "Không phải đi ăn cơm sao? Đường này là ra vùng ngoại ô mà."
Từ trong kính chiếu hậu Sở Thiên Ngạo liếc nhìn cô một cái: "Bây giờ ăn cơm tối còn quá sớm, tôi muốn mang Tư Hàn đi khu vui chơi một chút."
Thời gian vẫn còn sớm ý là, Sở Thiên Ngạo muốn ở bên cạnh Mạc Tiểu Hàn thời gian dài hơn.
Nghe nói được đi khu vui chơi, Tiểu Tư Hàn đang ngồi phía sau đọc truyện tranh với Mạc Tiểu Hàn lập tức cao hứng vô cùng: "Thật tốt quá thật tốt quá! Con muốn ngồi ngựa gỗ xoay tròn! Con còn muốn lái xe hơi nhỏ!"
Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn cùng ở trong kính chiếu hậu trao đổi một ánh mắt mỉm cười. Trẻ con, luôn dễ dàng như vậy thỏa mãn.
Chơi một vòng ở khu vui chơi, Tiểu Tư Hàn rốt cuộc mệt mỏi. Mới vừa lên xe Sở Thiên Ngạo, liền dựa vào người Mạc Tiểu Hàn ngủ thiếp đi.
Mạc Tiểu Hàn ôm cơ thể nhỏ bé của cậu vào trong lòng mình, dùng cánh tay nâng đầu của cậu, cố gắng để cho cậu ngủ thoải mái một chút.
Từ trong kính chiếu hậu, Sở Thiên Ngạo yên lặng nhìn động tác Mạc Tiểu Hàn, trong lòng xông lên một tình cảm dịu dàng.
Đến quán ăn, đã có phục vụ tới dẫn vào chỗ ngồi, Sở Thiên Ngạo đã bao một phòng ăn yên tĩnh.
Hai người đi vào. Phục vụ thấy trong ngực Mạc Tiểu Hàn còn ôm một đứa bé, liền đẩy tới cho bọn họ một cái nôi.
Sở Thiên Ngạo vừa định đánh thức Tư Hàn, bị Mạc Tiểu Hàn khoát khoát tay ngăn lại: "Còn phải chờ mang thức ăn lên, để cho cậu bé ngủ thêm một lát. Vừa rồi chơi quá mệt mỏi đi."
Sở Thiên Ngạo chăm chú nhìn Mạc Tiểu Hàn. Ngàn vạn dịu dàng.
Mạc Tiểu Hàn bị ánh mắt nóng bỏng của Sở Thiên Ngạo nhìn có chút không được tự nhiên. Tư Hàn đang ngủ thiếp đi, không có ai nói chuyện ríu rít giữa cô và Sở Thiên Ngạo, chỉ còn cô và Sở Thiên Ngạo đối diện nhau, thật đúng là cảm thấy có chút lúng túng.
Chợt nhớ tới gì đó, Mạc Tiểu Hàn lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra. Điện thoại di động thông, Mạc Tiểu Hàn rất ngắn gọn báo địa chỉ nhà hàng, sau đó liền cúp điện thoại.
"Em có bạn trai rồi sao?" Sở Thiên Ngạo che giấu lo lắng và đố kỵ trong lòng.
"Tôi còn độc thân." Mạc Tiểu Hàn đơn giản nói. Vừa rồi Tư Hàn đã nói cô chưa kết hôn, cần gì giấu giếm nữa.
Cô và Sở Thiên Ngạo, đã trải qua rất nhiều chuyện, bây giờ muốn quay đầu lại, thật sự đã quá muộn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say sưa của Tư Hàn, Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn đều không nhẫn tâm đánh thức cậu bé. Nên để cậu tiếp tục ngủ thêm một láti. Sáng nay đánh nhau với người ta, lại bị dùng cách xử phạt về thể xác, buổi chiều lại đi khu vui chơi, chơi điên cuồng mấy giờ đồng hồ, nhất định Tư Hàn mệt muốn chết rồi.
Một lát sau, cửa phòng bị gõ. Người hầu bàn dùng xe đẩy một chiếc bánh sinh nhật lớn vào.
Sở Thiên Ngạo chợt quay đầu nhìn Mạc Tiểu Hàn, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Tiểu Hàn, em đặt?"
"Ừ. Có thể thấy Tư Hàn rất tò mò đợi sinh nhật này."
"Tiểu Hàn, cám ơn em!" Sở Thiên Ngạo nhỏ giọng nói, trong giọng nói có sự áy náy kềm nén: "Cám ơn em đã không hận tôi, cám ơn em đã chăm sóc tốt cho Tư Hàn, cám ơn em đã thương yêu Tư Hàn."
Mạc Tiểu Hàn ngẩng đầu mỉm cười: "Mọi chuyện đều đã qua rồi. Tương lai nhất định sẽ tốt đẹp hơn so với quá khứ."
Sở Thiên Ngạo cảm động nhìn cô, phát hiện cô gái bướng bỉnh, quật năm đó rốt cuộc trưởng thành, Mạc Tiểu Hàn bây giờ, thành thục, hiểu biết, càng có thêm nhiều nét quyến rũ hơn.
Hai người yên lặng đốt ba cây nến con phía trên bánh sinh nhật.
Vừa đốt tới cây cuối cùng, Tiểu Tư Hàn ngủ say sưa rốt cuộc cũng tỉnh!
Vừa mở mắt thấy bánh sinh nhật lớn như vậy, nhất thời mừng rỡ.
Mạc Tiểu Hàn ôm cậu từ trên nôi xuống, ngồi bên cạnh bàn. Tiểu Tư Hàn kéo tay áo Mạc Tiểu Hàn: "Cô giáo Mạc, là cô mua cho con có đúng không?"
Mạc Tiểu Hàn có chút kinh ngạc: "Làm sao con biết là cô mua? Lỡ ban con mua thì sao!"
Tư Hàn cong miệng lên bất mãn nhìn Sở Thiên Ngạo một cái: "Cha con mới không mua bánh sinh nhật! Cha nói sinh nhật con gái mới ăn bánh sinh nhật! Con là một người đàn ông, không thể giống con gái được!"
Tim Mạc Tiểu Hàn cứng lại, đây là lời giải thích sao, Tiểu Tư Hàn chưa bao giờ ăn bánh sinh nhật! Sở Thiên Ngạo này rốt cuộc làm cha như thế nào? Thật sự quá mất mặt!
Nhìn Sở Thiên Ngạo vẻ trách cứ, rồi nhỏ giọng hỏi:"Anh thậm chí ngay cả bánh sinh nhật cũng không mua cho Tư Hàn? Sở thị không có nghèo tới mức này đi!"
Sở Thiên mỉm cười, con nhím nhỏ măn đó đã quay về rồi!
Nhàn nhạt nói: "Còn nhỏ ăn quá nhiều đồ ngọt sẽ không tốt. Cho nên bình thường đều không mua."
Mạc Tiểu Hàn lườm hắn một cái, cái gì mà còn nhỏ ăn đồ ngọt không tốt, một đứa bé chưa từng ăn kẹo, chưa từng ăn bánh ngọt, tuổi thơ không hạnh phúc tới cỡ nào, không hạnh phúc a!
Hung hăng xúc một muỗng bơ lớn, đút vào miệng Tư Hàn: "Tư Hàn, sinh nhật vui vẻ!" Tư Hàn nhìn Sở Thiên Ngạo một cái, phát hiện Sở Thiên Ngạo không có lộ ra biểu tình không vui, nên há miệng rất cao hứng, ô a một miệng lớn ăn hết bánh ngọt!
Ăn đến chóp mũi, khóe miệng đều là bơ, dáng vẻ vô cùng tức cười, giống như một chú gấu mèo nhỏ bé đáng yêu.
Mạc Tiểu Hàn cười híp mắt cầm khăn ăn lau miệng cho Tiểu Tư Hàn: "Ăn có ngon không?"
"Ăn ngon! Cô giáo Mạc, con thích cô! Cô dẫn con về nhà đi! Buổi tối con ngủ cùng với cô. Cô kể cho con nghe chuyện con Hồ Ly và con ếch, được không?"
Nghe Tư Hàn nói, Sở Thiên Ngạo vừa bực mình vừa buồn cười. Đây chính là con trai tốt mà hắn nuôi sao, một miếng bánh ngọt đã lừa gạt được cậu!
Mạc Tiểu Hàn bị Tư Hàn trêu chọc nên cười to, nhanh kéo cậu vào trong ngực, hôn mạnh lên trán cậu một cái: "Cô Mạc không dám dẫn con đi a, nếu không cha con sẽ rất nhớ con, buổi tối sẽ khóc!"
Tư Hàn ngẩng đầu, mắt to đảo nhanh nhìn Sở Thiên Ngạo: "Cha, không phải cha nói trẻ con hay khóc là không là tốt sao? Sao cha cũng thích khóc?"
"Sao cha lại thích khóc chứ, cha chưa bao giờ khóc!" Sở Thiên Ngạo lời lẽ đanh thép nói.
Mạc Tiểu Hàn cười cười nhìn hắn một cái, Sở Thiên Ngạo nhất thời chột dạ.
Lần hắn kêu tên côn đồ giày xéo Mạc Tiểu Hàn, khi chứng kiến Mạc Tiểu Hàn thương tích khắp người, hắn đã từng nhiều lần gào khóc.
Nhớ tới chuyện cũ, sắc mặt hai người có chút ảm đạm.
Tư Hàn lại hoàn toàn không nhận thức được những thay đổi này, hưng phấn dùng dao cắt bánh sinh nhật, muốn cho Mạc Tiểu Hàn một miếng lớn nhất.
Người phục vụ bàn đẩy xe thức ăn bằng bạc đi tới, bắt đầu dọn thức ăn lên.
Tiểu Tư Hàn chia xong bánh ngọt, trèo lên đầu gối Mạc Tiểu Hàn: "Cô Mạc, con muốn ngồi với cô."
Mạc Tiểu Hàn gật đầu một cái, ôm hắn ngồi lên đầu gối mình xong. Thân hình bé nhỏ, mềm mại non nớt dựa vào trong ngực cô, lại khiến cho lòng cô không khỏi cảm thấy yên ổn, hạnh phúc như thế.
"Cô Mạc, cô làm mẹ con có được hay không?" Tiểu Tư Hàn dán miệng vào lỗ tai Mạc Tiểu Hàn nhẹ giọng nói.
"Ách......" Nhìn ánh mắt cậu bé mong đợi, Mạc Tiểu Hàn không biết nên nói cái gì cho đúng.
Sở Thiên Ngạo cũng đã nghe thấy lời nói của Tiểu Tư Hàn, không những không ngăn trở, ngược lại còn dùng ánh mắt nhìn Tư Hàn khích lệ.
Hiện tại hắn chỉ có thể trông cậy vào con trai giúp hắn đoạt Tiểu Hàn về thôi. Tiểu Hàn thật lòng thương yêu Tư Hàn, nên Tư Hàn chính là xương sườn mềm của cô. Để Tư Hàn cầu xin cô, thật là chính xác.
"Cô giáo Mạc, van cầu cô! Làm mẹ con có được hay không?" Tiểu Tư Hàn tiếp tục làm nũng, nhìn Mạc Tiểu Hàn rồi lại nhìn Sở Thiên Ngạo một cái, sau đó giải thích với Mạc Tiểu Hàn: "Cha con nhìn rất hung dữ, nhưng thật ra cha con rất tốt! Cha con quyên tiền cho cho viện dưỡng lão! Ông nội cũng rất yêu cha! Cha con là người tốt, cha sẽ không khi dễ cô. Cô giáo Mạc, cô làm mẹ con đi!"
"Cái này có quan hệ gì đến anh chứ?" Mạc Tiểu Hàn lạnh nhạt nói, cố tình tránh ánh mắt của Sở Thiên Ngạo.
"Cha! Cô giáo Mạc chưa có kết hôn! Chú của Vi Vi lớp con muốn theo đuổi cô giáo Mạc! Vi Vi nói cho con biết!" Tiểu Tư Hàn rất nghịch ngợm, bộ dáng ra vẻ rất hiểu nội tình.
"Đứa bé nghịch ngợm!" Mạc Tiểu Hàn bị Tư Hàn chọc cho nở nụ cười, đưa tay siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
Sau khi biết Lu¬cas chính là Tư Hàn, ánh mắt Mạc Tiểu Hàn nhìn cậu bé không giống trước nữa, dù sao năm đó đã bú sữa cô, bất luận như thế nào cũng sẽ có chút yêu mến. Khó trách ban đầu vừa vào lớp liền thích cậu bé nghịch ngợm này rồi.
"Tiểu Hàn, tôi có thể mời em ăn cơm không?" Sở Thiên Ngạo giơ cổ tay nhìn đồng hồ một chút, vừa đúng đến giờ ăn bữa trưa.
"Thật xin lỗi, tôi không có thời gian." Mạc Tiểu Hàn lễ phép khước từ.
Sở Tư Hàn từ trên người Sở Thiên Ngạo trượt xuống, giống như kẹo kéo ôm lấy chân Mạc Tiểu Hàn, ngửa cái đầu nhỏ lên, nhìn Mạc Tiểu Hàn ra sức làm nũng: "Cô giáo Mạc, đi đi, đi đi! Ba con có rất nhiều tiền! Chúng ta có thể ăn Tôm hùm rất lớn!" Cậu bé giang hai cánh tay, ra sức khoa tay múa chân tả một con tôm hùm dài hơn 20cm.
Biểu hiện của con trẻ khiến Mạc Tiểu Hàn không khỏi cười ra tiếng: "Được rồi, để cha mang Tư Hàn đi ăn có được hay không? Hôm nay cô thật không có rảnh!"
Thấy biểu hiện của Sở Tư hàn, trong lòng Sở Thiên Ngạo quả thật muốn giơ ngón cái khen thưởng con trai: quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, đứa con trai này, quá thông minh! Còn nhỏ tuổi như thế mà cũng biết giúp cha lo lắng rồi!
"Tiểu Hàn, đi đi. Hôm nay là sinh nhật Tư Hàn." Sở Thiên Ngạo nhìn Mạc Tiểu Hàn mong đợi.
Mạc Tiểu Hàn trừng lớn mắt, a, đúng là như vậy, trước kia Sở Thiên Ngạo có nói qua với cô, Tư Hàn ra đời vào tháng chín.
"Phải ha! Cô giáo Mạc, hôm nay là sinh nhật con, Cô đi ăn sinh nhật cùng con có được hay không? Trước kia đều là cha và Ông nội đi với con. Con thật sự chỉ muốn mẹ đi cùng a, nhưng mẹ con luôn không có ở đây......" Giọng nói càng ngày càng nhỏ, sau khi nói xong, trên hàng mi dài đã ứa nước mắt.
Lỗ mũi Mạc Tiểu Hàn đau xót, lòng lập tức mềm nhũn.
Không biết vì sao, đối với đứa bé này, cô đặc biệt rất mềm lòng, cứ nhìn đến cậu bé, là trong lòng lại thương yêu.
"Được rồi. Tói nay cô giáo Mạc xin nghỉ việc để cùng Tư Hàn và cha ăn cơm có được hay không? Ăn mừng sinh nhật của Tiểu Tư Hàn của chúng ta. Được không?" Mạc Tiểu Hàn sờ sờ đầu Tư Hàn, nụ cười trên mặt dịu dàng giống như thiên sứ.
Sở Thiên Ngạo nhìn thấy cảnh này, trong lòng vừa chua xót vừa cảm động.
Bên cạnh hắn tới tới lui lui nhiều người phụ nữ như vậy, chỉ có một Mạc Tiểu Hàn, là người duy nhất thật lòng thương yêu Tư Hàn. Hắn cảm nhận rất rõ ràng c.
"Buổi chiều nay tan giờ học tôi tới đón em và Tư Hàn." Sở Thiên Ngạo sâu sắc nhìn Mạc Tiểu Hàn. Giọng nói có chút khẩn trương.
"Nha...... Được rồi. Buổi tối gặp." Mạc Tiểu Hàn nhìn Sở Thiên Ngạo khẽ mỉm cười. Sảng khoái đáp ứng.
Lúc này Sở Thiên Ngạo mới phát hiện, trong lòng bàn tay của mình, tất cả đều là mồ hôi.
"Thật vui quá, thật vui quá! Con và cô giáo Mạc, còn có cha cùng đi ăn sinh nhật rồi!" Tiểu Tư Hàn vui vẻ nhảytới nhảy lui. Lại khiến cho hai người đang đứng nhìn ánh mắt càng sâu hơn.
Đứa bé đáng thương, không có mẹ bên người, bất luận như thế nào cũng có chút thiếu sót......
Buổi chiều Tư Hàn tan học tương đối sớm, Sở Thiên Ngạo đã sớm tới đây đón cậu bé và Mạc Tiểu Hàn.
Xe chạy cách trung tâm càng ngày càng xa, Mạc Tiểu Hàn có chút kỳ quái nâng mi: "Không phải đi ăn cơm sao? Đường này là ra vùng ngoại ô mà."
Từ trong kính chiếu hậu Sở Thiên Ngạo liếc nhìn cô một cái: "Bây giờ ăn cơm tối còn quá sớm, tôi muốn mang Tư Hàn đi khu vui chơi một chút."
Thời gian vẫn còn sớm ý là, Sở Thiên Ngạo muốn ở bên cạnh Mạc Tiểu Hàn thời gian dài hơn.
Nghe nói được đi khu vui chơi, Tiểu Tư Hàn đang ngồi phía sau đọc truyện tranh với Mạc Tiểu Hàn lập tức cao hứng vô cùng: "Thật tốt quá thật tốt quá! Con muốn ngồi ngựa gỗ xoay tròn! Con còn muốn lái xe hơi nhỏ!"
Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn cùng ở trong kính chiếu hậu trao đổi một ánh mắt mỉm cười. Trẻ con, luôn dễ dàng như vậy thỏa mãn.
Chơi một vòng ở khu vui chơi, Tiểu Tư Hàn rốt cuộc mệt mỏi. Mới vừa lên xe Sở Thiên Ngạo, liền dựa vào người Mạc Tiểu Hàn ngủ thiếp đi.
Mạc Tiểu Hàn ôm cơ thể nhỏ bé của cậu vào trong lòng mình, dùng cánh tay nâng đầu của cậu, cố gắng để cho cậu ngủ thoải mái một chút.
Từ trong kính chiếu hậu, Sở Thiên Ngạo yên lặng nhìn động tác Mạc Tiểu Hàn, trong lòng xông lên một tình cảm dịu dàng.
Đến quán ăn, đã có phục vụ tới dẫn vào chỗ ngồi, Sở Thiên Ngạo đã bao một phòng ăn yên tĩnh.
Hai người đi vào. Phục vụ thấy trong ngực Mạc Tiểu Hàn còn ôm một đứa bé, liền đẩy tới cho bọn họ một cái nôi.
Sở Thiên Ngạo vừa định đánh thức Tư Hàn, bị Mạc Tiểu Hàn khoát khoát tay ngăn lại: "Còn phải chờ mang thức ăn lên, để cho cậu bé ngủ thêm một lát. Vừa rồi chơi quá mệt mỏi đi."
Sở Thiên Ngạo chăm chú nhìn Mạc Tiểu Hàn. Ngàn vạn dịu dàng.
Mạc Tiểu Hàn bị ánh mắt nóng bỏng của Sở Thiên Ngạo nhìn có chút không được tự nhiên. Tư Hàn đang ngủ thiếp đi, không có ai nói chuyện ríu rít giữa cô và Sở Thiên Ngạo, chỉ còn cô và Sở Thiên Ngạo đối diện nhau, thật đúng là cảm thấy có chút lúng túng.
Chợt nhớ tới gì đó, Mạc Tiểu Hàn lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra. Điện thoại di động thông, Mạc Tiểu Hàn rất ngắn gọn báo địa chỉ nhà hàng, sau đó liền cúp điện thoại.
"Em có bạn trai rồi sao?" Sở Thiên Ngạo che giấu lo lắng và đố kỵ trong lòng.
"Tôi còn độc thân." Mạc Tiểu Hàn đơn giản nói. Vừa rồi Tư Hàn đã nói cô chưa kết hôn, cần gì giấu giếm nữa.
Cô và Sở Thiên Ngạo, đã trải qua rất nhiều chuyện, bây giờ muốn quay đầu lại, thật sự đã quá muộn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say sưa của Tư Hàn, Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn đều không nhẫn tâm đánh thức cậu bé. Nên để cậu tiếp tục ngủ thêm một láti. Sáng nay đánh nhau với người ta, lại bị dùng cách xử phạt về thể xác, buổi chiều lại đi khu vui chơi, chơi điên cuồng mấy giờ đồng hồ, nhất định Tư Hàn mệt muốn chết rồi.
Một lát sau, cửa phòng bị gõ. Người hầu bàn dùng xe đẩy một chiếc bánh sinh nhật lớn vào.
Sở Thiên Ngạo chợt quay đầu nhìn Mạc Tiểu Hàn, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Tiểu Hàn, em đặt?"
"Ừ. Có thể thấy Tư Hàn rất tò mò đợi sinh nhật này."
"Tiểu Hàn, cám ơn em!" Sở Thiên Ngạo nhỏ giọng nói, trong giọng nói có sự áy náy kềm nén: "Cám ơn em đã không hận tôi, cám ơn em đã chăm sóc tốt cho Tư Hàn, cám ơn em đã thương yêu Tư Hàn."
Mạc Tiểu Hàn ngẩng đầu mỉm cười: "Mọi chuyện đều đã qua rồi. Tương lai nhất định sẽ tốt đẹp hơn so với quá khứ."
Sở Thiên Ngạo cảm động nhìn cô, phát hiện cô gái bướng bỉnh, quật năm đó rốt cuộc trưởng thành, Mạc Tiểu Hàn bây giờ, thành thục, hiểu biết, càng có thêm nhiều nét quyến rũ hơn.
Hai người yên lặng đốt ba cây nến con phía trên bánh sinh nhật.
Vừa đốt tới cây cuối cùng, Tiểu Tư Hàn ngủ say sưa rốt cuộc cũng tỉnh!
Vừa mở mắt thấy bánh sinh nhật lớn như vậy, nhất thời mừng rỡ.
Mạc Tiểu Hàn ôm cậu từ trên nôi xuống, ngồi bên cạnh bàn. Tiểu Tư Hàn kéo tay áo Mạc Tiểu Hàn: "Cô giáo Mạc, là cô mua cho con có đúng không?"
Mạc Tiểu Hàn có chút kinh ngạc: "Làm sao con biết là cô mua? Lỡ ban con mua thì sao!"
Tư Hàn cong miệng lên bất mãn nhìn Sở Thiên Ngạo một cái: "Cha con mới không mua bánh sinh nhật! Cha nói sinh nhật con gái mới ăn bánh sinh nhật! Con là một người đàn ông, không thể giống con gái được!"
Tim Mạc Tiểu Hàn cứng lại, đây là lời giải thích sao, Tiểu Tư Hàn chưa bao giờ ăn bánh sinh nhật! Sở Thiên Ngạo này rốt cuộc làm cha như thế nào? Thật sự quá mất mặt!
Nhìn Sở Thiên Ngạo vẻ trách cứ, rồi nhỏ giọng hỏi:"Anh thậm chí ngay cả bánh sinh nhật cũng không mua cho Tư Hàn? Sở thị không có nghèo tới mức này đi!"
Sở Thiên mỉm cười, con nhím nhỏ măn đó đã quay về rồi!
Nhàn nhạt nói: "Còn nhỏ ăn quá nhiều đồ ngọt sẽ không tốt. Cho nên bình thường đều không mua."
Mạc Tiểu Hàn lườm hắn một cái, cái gì mà còn nhỏ ăn đồ ngọt không tốt, một đứa bé chưa từng ăn kẹo, chưa từng ăn bánh ngọt, tuổi thơ không hạnh phúc tới cỡ nào, không hạnh phúc a!
Hung hăng xúc một muỗng bơ lớn, đút vào miệng Tư Hàn: "Tư Hàn, sinh nhật vui vẻ!" Tư Hàn nhìn Sở Thiên Ngạo một cái, phát hiện Sở Thiên Ngạo không có lộ ra biểu tình không vui, nên há miệng rất cao hứng, ô a một miệng lớn ăn hết bánh ngọt!
Ăn đến chóp mũi, khóe miệng đều là bơ, dáng vẻ vô cùng tức cười, giống như một chú gấu mèo nhỏ bé đáng yêu.
Mạc Tiểu Hàn cười híp mắt cầm khăn ăn lau miệng cho Tiểu Tư Hàn: "Ăn có ngon không?"
"Ăn ngon! Cô giáo Mạc, con thích cô! Cô dẫn con về nhà đi! Buổi tối con ngủ cùng với cô. Cô kể cho con nghe chuyện con Hồ Ly và con ếch, được không?"
Nghe Tư Hàn nói, Sở Thiên Ngạo vừa bực mình vừa buồn cười. Đây chính là con trai tốt mà hắn nuôi sao, một miếng bánh ngọt đã lừa gạt được cậu!
Mạc Tiểu Hàn bị Tư Hàn trêu chọc nên cười to, nhanh kéo cậu vào trong ngực, hôn mạnh lên trán cậu một cái: "Cô Mạc không dám dẫn con đi a, nếu không cha con sẽ rất nhớ con, buổi tối sẽ khóc!"
Tư Hàn ngẩng đầu, mắt to đảo nhanh nhìn Sở Thiên Ngạo: "Cha, không phải cha nói trẻ con hay khóc là không là tốt sao? Sao cha cũng thích khóc?"
"Sao cha lại thích khóc chứ, cha chưa bao giờ khóc!" Sở Thiên Ngạo lời lẽ đanh thép nói.
Mạc Tiểu Hàn cười cười nhìn hắn một cái, Sở Thiên Ngạo nhất thời chột dạ.
Lần hắn kêu tên côn đồ giày xéo Mạc Tiểu Hàn, khi chứng kiến Mạc Tiểu Hàn thương tích khắp người, hắn đã từng nhiều lần gào khóc.
Nhớ tới chuyện cũ, sắc mặt hai người có chút ảm đạm.
Tư Hàn lại hoàn toàn không nhận thức được những thay đổi này, hưng phấn dùng dao cắt bánh sinh nhật, muốn cho Mạc Tiểu Hàn một miếng lớn nhất.
Người phục vụ bàn đẩy xe thức ăn bằng bạc đi tới, bắt đầu dọn thức ăn lên.
Tiểu Tư Hàn chia xong bánh ngọt, trèo lên đầu gối Mạc Tiểu Hàn: "Cô Mạc, con muốn ngồi với cô."
Mạc Tiểu Hàn gật đầu một cái, ôm hắn ngồi lên đầu gối mình xong. Thân hình bé nhỏ, mềm mại non nớt dựa vào trong ngực cô, lại khiến cho lòng cô không khỏi cảm thấy yên ổn, hạnh phúc như thế.
"Cô Mạc, cô làm mẹ con có được hay không?" Tiểu Tư Hàn dán miệng vào lỗ tai Mạc Tiểu Hàn nhẹ giọng nói.
"Ách......" Nhìn ánh mắt cậu bé mong đợi, Mạc Tiểu Hàn không biết nên nói cái gì cho đúng.
Sở Thiên Ngạo cũng đã nghe thấy lời nói của Tiểu Tư Hàn, không những không ngăn trở, ngược lại còn dùng ánh mắt nhìn Tư Hàn khích lệ.
Hiện tại hắn chỉ có thể trông cậy vào con trai giúp hắn đoạt Tiểu Hàn về thôi. Tiểu Hàn thật lòng thương yêu Tư Hàn, nên Tư Hàn chính là xương sườn mềm của cô. Để Tư Hàn cầu xin cô, thật là chính xác.
"Cô giáo Mạc, van cầu cô! Làm mẹ con có được hay không?" Tiểu Tư Hàn tiếp tục làm nũng, nhìn Mạc Tiểu Hàn rồi lại nhìn Sở Thiên Ngạo một cái, sau đó giải thích với Mạc Tiểu Hàn: "Cha con nhìn rất hung dữ, nhưng thật ra cha con rất tốt! Cha con quyên tiền cho cho viện dưỡng lão! Ông nội cũng rất yêu cha! Cha con là người tốt, cha sẽ không khi dễ cô. Cô giáo Mạc, cô làm mẹ con đi!"