Chương : 3
Trong Lưỡng Nghi điện, Vĩnh Húc hoàng đế Vũ Văn Hi đang phê duyệt xong tấu chương trên ngự án (bàn làm việc của hoàng đế), một gã tiểu thái giám nâng một cái mâm bằng gỗ lim tiến vào, mặt trên bày đầy thẻ bài bằng gỗ của phi tần trong hậu cung, muốn hoàng thượng chọn thẻ bài tuyên gọi phi tần thị tẩm.
Vũ Văn Hi nhìn thoáng qua, tùy tay chọn thẻ bài của Tưởng lệ nghi gần nhất khá được sủng ái, nói: “Bữa tối hôm nay sẽ đến Cẩm Hoa lâu.”
“Vâng” Tiểu thái giám tuân lệnh, vội vàng cúi người hành lễ, nhanh như chớp đi truyền lời cho Tưởng lệ nghi, nhắc nàng chuẩn bị tiếp giá.
Giang Hỉ nghĩ rằng vị Tưởng lệ nghi này được hoàng thượng chọn thẻ bài năm ngày liền, có thể thấy là rất được sủng ái, ngày mai hậu cung sợ là sẽ có chút phong ba. Nửa tháng nay, một vài chủ tử đã vào cung nhưng còn chưa thấy được hoàng thượng một lần. Đáng tiếc vị Thục phi nương nương kia còn chưa có tiến cung, hoàng thượng cũng chỉ hỏi vài câu sau khi hắn tuyên chỉ ở Thẩm gia về, sau đó không nhắc tới nữa.
“Giang Hỉ, Trường Nhạc cung sửa sang thế nào rồi?” Vũ Văn Hi uống một ngụm canh hạt sen, đột nhiên hỏi tình hình của Trường Nhạc cung.
“Bẩm báo hoàng thượng, hôm qua Thượng Cung cục đến đây, nói Trường Nhạc cung đã được sửa sang lại tốt lắm rồi.” Giang Hỉ tinh thần chấn động, vội vàng cúi đầu trả lời.
Vũ Văn Hi “Ừ” một tiếng, nói: “Ngươi đi nói với hoàng hậu một chút, nếuTrường Nhạc cung đã được chuẩn bị đầy đủ thì chọn ngày tốt cho người ta vào cung đi. Hơn một tháng chưa vào cung, không chừng lại gặp phải chuyện phiền phức gì.”
“Vâng, nô tài đi gặp hoàng hậu nương nương ngay.” Giang Hỉ nói xong, hành lễ, cẩn thận lui ra ngoài. Chờ rời khỏi Lưỡng Nghi điện, hắn mới lấy khăn ra lau mồ hôi trên trán, sau đó nheo lại nhìn ánh nắng mặt trời chói chang bên ngoài, sắp tới tháng sáu, hôm nay càng ngày càng nóng.
Ngày Thẩm Mạt Vân nhận chỉ vào cung cách ngày tiếp thánh chỉ lúc đầu vừa vặn một tháng. Nhìn cô cô chưởng sự tiến đến nhắn lại ý tứ của hoàng hậu, Thẩm Mạt Vân mỉm cười, nói: “Cô cô vất vả rồi, Cẩm Sắc, mời cô cô ở lại uống trà.”
Cẩm Sắc đáp lời một chút, tiến lên hơi cúi người với cô cô chưởng sự, dẫn người đi xuống.
“Tiêu hoàng hậu...” Thẩm Mạt Vân cầm lên một chiếc vòng ngọc xanh biếc, không nhiều không ít, vừa vặn một tháng, đây là do hoàng hậu ngáng chân hay vẫn là ý tứ của hoàng đế? Ý tứ của ai đều tốt cả. Xem ra một hai năm này, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại Trường Nhạc cung sống cuộc sống của mình.
“Cô nương, hôm nay ánh nắng rất độc, rất khô nóng, uống một chút nước ô mai cho đỡ nóng đi.” Tố Nguyệt bưng một chén nước ô mai tới, chén sứ đựng nước ô mai màu xanh lá mạ nhìn qua ngay lập tức cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
“Ừ.” Thẩm Mạt Vân không chút để ý đáp lại, trong lòng còn đang suy nghĩ sau khi vào cung nên làm như thế nào. Hoàng đế là vua của một nước, gặp qua vô số mỹ nữ, muốn câu dẫn hắn đến cung của nàng nhiều một chút, để tránh bị những người khác nghĩ nàng bị thất sủng, nên làm, nên nghĩ, nửa điểm cũng không thể thiếu.
Thẩm Mạt Vân nhận chén sứ uống một ngụm nước ô mai mát lạnh, dặn dò Tố Nguyệt: “Ngày vào cung, ta muốn mặc kiện cung trang (trang phục của con gái thời xưa) màu xanh nhạt thêu hoa lan kia.”
Tố Nguyệt chần chờ nói: “Cô nương, có phải hơi đơn giản không? Phu nhân đã thay người chuẩn bị tốt...”
Thẩm Mạt Vân nói: “Ta sẽ nói với mẫu thân, ngươi chỉ cần làm theo lời ta là được.”
“Vâng” lúc này Tố Nguyệt mới lui xuống, Trình thị là chủ mẫu (vợ của người đứng đầu gia tộc) không sai, nhưng chủ tử của nàng là Thẩm Mạt Vân, tất nhiên nàng sẽ ưu tiên làm theo mệnh lệnh của Thẩm Mạt Vân.
Thẩm Mạt Vân tiếp tục uống nước ô mai chua ngọt vừa phải, nghĩ hoa mẫu đơn ung dung đẹp đẽ quý giá đã nổi bật nhất hậu cung, nàng sẽ không tham dự vào màn náo nhiệt này. Hình dáng bên ngoài của mình đời này quả thật không tồi, tuy rằng không có khí thế của người đẹp nhất trong hậu cung, nhưng cũng có một loại ý nhị khác điềm đạm đáng yêu, dựa theo cách nói của thế kỷ hai mươi mốt, chính là bạch liên hoa* mảnh mai làm cho người khác yêu thương, là loại hình thật có thể làm cho nam nhân sinh ra ý muốn bảo vệ. Trước kia nàng không thích loại nữ nhân có bộ dạng mảnh mai yếu đuối này, hiện tại lại phải sử dụng bộ dáng mảnh mai này đi câu dẫn nam nhân, thật sự là không thể nói trước được!
*Bạch liên hoa: nghĩa đen là bông hoa sen trắng nhưng ở đây lại có ý chỉ những cô gái giả vờ đáng yêu trong sáng để được đàn ông yêu mến.
Ba ngày sau, trong cung có người đưa kiệu tới ngoài cửa lớn Thẩm gia. Sau khi Thẩm Mạt Vân dựa theo quy củ lần lượt từ biệt cha mẹ anh trai và chị dâu, dưới sự làm bạn của Tố Nguyệt cùng Cẩm Sắc, rời khỏi gia đình.
Kiệu vừa vào cung, đi tới Trường Nhạc cung, Thẩm Mạt Vân liền gặp cung nữ đến truyền lời, nói là hoàng hậu thông cảm hôm nay nàng vừa vào cung nhất định rất mệt nhọc, bảo nàng không cần đi Chiêu Minh cung thỉnh an mấy ngày nay, mong nàng nghỉ ngơi thật tốt.
“Xin Ngọc Đào cô nương về báo lại với hoàng hậu nương nương, hôm nay thật sự mệt mỏi, chờ ta dọn xong đồ đạc, sáng sớm ngày mai ta sẽ đi Chiêu Minh cung thỉnh an hoàng hậu nương nương.” Thẩm Mạt Vân cười nói, cho Tố Nguyệt một ánh mắt, Tố Nguyệt bước lên phía trước đưa cho Ngọc Đào một hầu bao nặng trịch.
Ngọc Đào là một trong những đại cung nữ hầu hạ bên người hoàng hậu, cũng là đối tượng mà không ít phi tần cố gắng nịnh bợ lấy lòng, bởi vậy liền cười cười nhận lấy hầu bao, hành lễ với Thẩm Mạt Vân nói: “Nô tì chỉ là giúp hoàng hậu nương nương truyền lời, hiện tại đã xong việc, nô tì sẽ không quấy rầy Thục phi nương nương nghỉ ngơi, nô tì cáo lui.”
Thẩm Mạt Vân cũng không ngăn đón, chỉ nói: “Cẩm Sắc, tiễn Ngọc Đào cô nương đi.”
Ngọc Đào lại cúi người, liền đi cùng Cẩm Sắc lui ra ngoài.
Thẩm Mạt Vân đuổi người hoàng hậu phái tới rồi, mới bước vào chủ điện trước sự nghênh đón của tất cả các cung nữ, thái giám (cung điện chính) của Trường Nhạc cung. Trường Nhạc cung là một trong những cung điện chính của triều đại trước, sau này bởi vì cách Kiến Chương cung của hoàng đế khá xa, cho nên bị để không một thời gian dài. Đến khi tân hoàng đế kế vị, cho người sửa chữa lại hậu cung, Trường Nhạc cung chính là một trong những cung điện được tu sửa toàn diện. Một tháng trước Giang Hỉ nói sửa chữa Trường Nhạc cung cũng chỉ là trang trí thêm một chút và mua thêm hoa cỏ linh tinh, đều là những công việc không cần động thổ.
Cung điện mới được tu sửa lại, lầu các tinh xảo, lịch sự tao nhã nhìn thế nào cũng thấy vài phần huy hoàng huyễn lệ. Cái gọi là xa xôi, chẳng qua là tương đối với tẩm cung của hoàng đế, ở trong hậu cung, cung này cũng không tính là hẻo lánh, hơn nữa lại cực kỳ thanh nhã. Thẩm Mạt Vân liền đi xungquanh nhìn một lượt, trong lòng lại vui mừng và vừa lòng thêm vài phần, cuối cùng là mấy phần chờ mong với những ngày trong tương lai. Dù sao cũng phải ở thật lâu, có thể hợp với tâm ý của nàng thì không còn gì tốt hơn. Chẳng qua, nàng vừa vào cung, lại là nhất phẩm Thục phi, được ban thưởng ở trong Trường Nhạc cung, không ở cùng các phi tần khác trước khi thị tẩm trong Vĩnh Hạng cung (chỗ ở của các tú nữ khi vào cung), ân sủng như vậy, cũng khó trách hoàng hậu sẽ ra tay đè xuống.
“Chủ tử, hôm nay người cũng mệt mỏi rồi, bây giờ nghỉ ngơi một lát đi. Nô tì đã nhìn qua các phòng, đều được chuẩn bị rất tốt, hay là người vào nằm nghỉ một chút?” Tố Nguyệt quan tâm nói.
“Không cần, cũng không mệt lắm.” Thẩm Mạt Vân xoay người đi về phía đại sảnh, ngồi xuống ghế chủ vị trải đệm bằng châu ngọc, “Gọi những người đó vào đi, dù sao cũng phải gặp mặt một chút.”
“Vâng” Tố Nguyệt hành lễ, sau đó liền đi ra ngoài gọi người.
Không bao lâu, cung nữ cùng thái giám nối đuôi nhau đi vào, một vị nữ tử đoan trang quần áo mộc mạc tiến lên hành lễ: “Nô tì là Tiễn Dung, là chưởng sự cô cô của Trường Nhạc cung, thỉnh an Thục phi nương nương, nương nương thiên tuế!”
Một người thái giám khác cũng tiến lên hành lễ nói: “Nô tài gọi là Đỗ An, là chưởng sự thái giám của Trường Nhạc cung, thỉnh an Thục phi nương nương, nương nương thiên tuế.”
Một hàng cung nữ thái giám ở phía sau lập tức quỳ xuống, giọng nói chỉnh tề thỉnh an chủ tử mới của Trường Nhạc cung.
“Đứng lên đi.” Thẩm Mạt Vân chậm rì rì uống một ngụm trà, sau đó cho Cẩm Sắc vừa về đến bên cạnh, giọng điệu bình thản baoe cung nữ và thái giám trong phòng đứng dậy, nhìn qua cực kỳ dịu dàng dễ gần.
“Tiễn Dung, ngươi đã là chưởng sự cô cô trong cung, trước hết nói một chút chuyện ở trong cung cho ta đi.”
Tiễn Dung vững vàng thi lễ, trong lòng hơi bồn chồn, mỗi lần đi hầu hạ một chủ tử mới, lần đầu tiên gặp mặt sẽ lên mặt một phen, vậy mà vị Thục phi nương nương mới được sắc phong này lại có thái độ rất khác thường, tính tình rất tốt. Chẳng qua ở trong hậu cung, càng là nữ nhân vô hại, càng không thể coi nhẹ. Nàng trả lời: “Nương nương, năm trước Trường Nhạc cung đã được sửa chữa qua một lần, trang trí cùng đồ dùng trong cung cũng đều là do Thượng Tẩm cục liên tục đẩy nhanh tốc độ làm ra, người nếu có chỗ nào chưa vừa lòng, cũng có thể đổi một lần nữa.”
“Ừ.” Thẩm Mạt Vân từ chối cho ý kiến, gật đầu, trên mặt vẫn là vẻ nhu hòa, không nói vừa lòng, cũng chưa nói không vừa lòng.
Tiễn Dung tiếp tục nói: “Dựa theo quy củ trong cung, nơi này của người có sáu đại cung nữ, bốn tiểu cung nữ trong phòng hầu hạ, ngoài ra còn có bốn vị thái giám, còn lại cung nữ, thái giám làm việc nặng không ở trong danh sách này, nhưng đều có số lượng nhất định. Nương nương dẫn theo hai nha hoàn tiến cung, nô tì nghĩ cũng không thể khiến cho hai vị cô nương tủi thân, liền tự ý để lại hai vị trí đại cung nữ, chỉ chọn lựa bốn cung nữ, nương nương có muốn gặp qua một lần?”
Thấy nữ tử ngồi trên ghế hơi vuốt cằm, Tiễn Dung lại hành lễ hơi xoay người lần lượt điểm danh: “Hồng Tịch, Lục Tinh, Tử Ngọc, Tranh Vũ.” Mỗi khi gọi đến tên là một cung nữ tiến lên hành lễ.
Thẩm Mạt Vân nhìn mấy người cung nữ kia, nhìn bên ngoài rất nhu thuận lanh lợi, cũng không biết sau lưng có người khác hay không. Thôi, ngày còn dài, nếu thực sự không ổn, tìm cớ đưa đi chỗ khác là được, vì thế nói: “Ta đã là chủ tử của Trường Nhạc cung, các ngươi vào Trường Nhạc cung làm nô tì, Cẩm Sắc, thưởng cho mỗi người hai mươi lượng bạc, cứ cho là lễ gặp mặt của ta đi, về sau chỉ cần các ngươi làm việc theo quy củ là được.”
Tiễn Dung tiếp tục hành lễ như trước, vững vàng tạ ơn, mà thủ lĩnh thái giám Đỗ An cũng bất an vòng vo đảo đưa tròng mắt, ánh mắt hơi mơ hồ. Thẩm Mạt Vân cũng không có phản ứng gì, tiếp tục uống trà.
Người hầu hạ ở trong cung cũng không ngu ngốc, vì thế đều quỳ xuống tạ thưởng. Vị Thục phi nương nương này nhìn qua rất hiền lành, trong lời nói cũng là trong bông có kim. Giống như chủ tử mới đã nói, đã vào Trường Nhạc cung, là tốt là xấu đều là người của nàng, nếu Trường Nhạc cung gặp chuyện không may, làm chủ tử không nhất định sẽ gặp chuyện xui xẻo, nhưng phải chịu tội tuyệt đối là người hầu như bọn họ. Không muốn làm con gà bị giết để dọa khỉ kia, nên an phận một chút.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của thái giám truyền lời.
“Hoàng thượng giá lâm ——”
Vũ Văn Hi nhìn thoáng qua, tùy tay chọn thẻ bài của Tưởng lệ nghi gần nhất khá được sủng ái, nói: “Bữa tối hôm nay sẽ đến Cẩm Hoa lâu.”
“Vâng” Tiểu thái giám tuân lệnh, vội vàng cúi người hành lễ, nhanh như chớp đi truyền lời cho Tưởng lệ nghi, nhắc nàng chuẩn bị tiếp giá.
Giang Hỉ nghĩ rằng vị Tưởng lệ nghi này được hoàng thượng chọn thẻ bài năm ngày liền, có thể thấy là rất được sủng ái, ngày mai hậu cung sợ là sẽ có chút phong ba. Nửa tháng nay, một vài chủ tử đã vào cung nhưng còn chưa thấy được hoàng thượng một lần. Đáng tiếc vị Thục phi nương nương kia còn chưa có tiến cung, hoàng thượng cũng chỉ hỏi vài câu sau khi hắn tuyên chỉ ở Thẩm gia về, sau đó không nhắc tới nữa.
“Giang Hỉ, Trường Nhạc cung sửa sang thế nào rồi?” Vũ Văn Hi uống một ngụm canh hạt sen, đột nhiên hỏi tình hình của Trường Nhạc cung.
“Bẩm báo hoàng thượng, hôm qua Thượng Cung cục đến đây, nói Trường Nhạc cung đã được sửa sang lại tốt lắm rồi.” Giang Hỉ tinh thần chấn động, vội vàng cúi đầu trả lời.
Vũ Văn Hi “Ừ” một tiếng, nói: “Ngươi đi nói với hoàng hậu một chút, nếuTrường Nhạc cung đã được chuẩn bị đầy đủ thì chọn ngày tốt cho người ta vào cung đi. Hơn một tháng chưa vào cung, không chừng lại gặp phải chuyện phiền phức gì.”
“Vâng, nô tài đi gặp hoàng hậu nương nương ngay.” Giang Hỉ nói xong, hành lễ, cẩn thận lui ra ngoài. Chờ rời khỏi Lưỡng Nghi điện, hắn mới lấy khăn ra lau mồ hôi trên trán, sau đó nheo lại nhìn ánh nắng mặt trời chói chang bên ngoài, sắp tới tháng sáu, hôm nay càng ngày càng nóng.
Ngày Thẩm Mạt Vân nhận chỉ vào cung cách ngày tiếp thánh chỉ lúc đầu vừa vặn một tháng. Nhìn cô cô chưởng sự tiến đến nhắn lại ý tứ của hoàng hậu, Thẩm Mạt Vân mỉm cười, nói: “Cô cô vất vả rồi, Cẩm Sắc, mời cô cô ở lại uống trà.”
Cẩm Sắc đáp lời một chút, tiến lên hơi cúi người với cô cô chưởng sự, dẫn người đi xuống.
“Tiêu hoàng hậu...” Thẩm Mạt Vân cầm lên một chiếc vòng ngọc xanh biếc, không nhiều không ít, vừa vặn một tháng, đây là do hoàng hậu ngáng chân hay vẫn là ý tứ của hoàng đế? Ý tứ của ai đều tốt cả. Xem ra một hai năm này, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại Trường Nhạc cung sống cuộc sống của mình.
“Cô nương, hôm nay ánh nắng rất độc, rất khô nóng, uống một chút nước ô mai cho đỡ nóng đi.” Tố Nguyệt bưng một chén nước ô mai tới, chén sứ đựng nước ô mai màu xanh lá mạ nhìn qua ngay lập tức cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
“Ừ.” Thẩm Mạt Vân không chút để ý đáp lại, trong lòng còn đang suy nghĩ sau khi vào cung nên làm như thế nào. Hoàng đế là vua của một nước, gặp qua vô số mỹ nữ, muốn câu dẫn hắn đến cung của nàng nhiều một chút, để tránh bị những người khác nghĩ nàng bị thất sủng, nên làm, nên nghĩ, nửa điểm cũng không thể thiếu.
Thẩm Mạt Vân nhận chén sứ uống một ngụm nước ô mai mát lạnh, dặn dò Tố Nguyệt: “Ngày vào cung, ta muốn mặc kiện cung trang (trang phục của con gái thời xưa) màu xanh nhạt thêu hoa lan kia.”
Tố Nguyệt chần chờ nói: “Cô nương, có phải hơi đơn giản không? Phu nhân đã thay người chuẩn bị tốt...”
Thẩm Mạt Vân nói: “Ta sẽ nói với mẫu thân, ngươi chỉ cần làm theo lời ta là được.”
“Vâng” lúc này Tố Nguyệt mới lui xuống, Trình thị là chủ mẫu (vợ của người đứng đầu gia tộc) không sai, nhưng chủ tử của nàng là Thẩm Mạt Vân, tất nhiên nàng sẽ ưu tiên làm theo mệnh lệnh của Thẩm Mạt Vân.
Thẩm Mạt Vân tiếp tục uống nước ô mai chua ngọt vừa phải, nghĩ hoa mẫu đơn ung dung đẹp đẽ quý giá đã nổi bật nhất hậu cung, nàng sẽ không tham dự vào màn náo nhiệt này. Hình dáng bên ngoài của mình đời này quả thật không tồi, tuy rằng không có khí thế của người đẹp nhất trong hậu cung, nhưng cũng có một loại ý nhị khác điềm đạm đáng yêu, dựa theo cách nói của thế kỷ hai mươi mốt, chính là bạch liên hoa* mảnh mai làm cho người khác yêu thương, là loại hình thật có thể làm cho nam nhân sinh ra ý muốn bảo vệ. Trước kia nàng không thích loại nữ nhân có bộ dạng mảnh mai yếu đuối này, hiện tại lại phải sử dụng bộ dáng mảnh mai này đi câu dẫn nam nhân, thật sự là không thể nói trước được!
*Bạch liên hoa: nghĩa đen là bông hoa sen trắng nhưng ở đây lại có ý chỉ những cô gái giả vờ đáng yêu trong sáng để được đàn ông yêu mến.
Ba ngày sau, trong cung có người đưa kiệu tới ngoài cửa lớn Thẩm gia. Sau khi Thẩm Mạt Vân dựa theo quy củ lần lượt từ biệt cha mẹ anh trai và chị dâu, dưới sự làm bạn của Tố Nguyệt cùng Cẩm Sắc, rời khỏi gia đình.
Kiệu vừa vào cung, đi tới Trường Nhạc cung, Thẩm Mạt Vân liền gặp cung nữ đến truyền lời, nói là hoàng hậu thông cảm hôm nay nàng vừa vào cung nhất định rất mệt nhọc, bảo nàng không cần đi Chiêu Minh cung thỉnh an mấy ngày nay, mong nàng nghỉ ngơi thật tốt.
“Xin Ngọc Đào cô nương về báo lại với hoàng hậu nương nương, hôm nay thật sự mệt mỏi, chờ ta dọn xong đồ đạc, sáng sớm ngày mai ta sẽ đi Chiêu Minh cung thỉnh an hoàng hậu nương nương.” Thẩm Mạt Vân cười nói, cho Tố Nguyệt một ánh mắt, Tố Nguyệt bước lên phía trước đưa cho Ngọc Đào một hầu bao nặng trịch.
Ngọc Đào là một trong những đại cung nữ hầu hạ bên người hoàng hậu, cũng là đối tượng mà không ít phi tần cố gắng nịnh bợ lấy lòng, bởi vậy liền cười cười nhận lấy hầu bao, hành lễ với Thẩm Mạt Vân nói: “Nô tì chỉ là giúp hoàng hậu nương nương truyền lời, hiện tại đã xong việc, nô tì sẽ không quấy rầy Thục phi nương nương nghỉ ngơi, nô tì cáo lui.”
Thẩm Mạt Vân cũng không ngăn đón, chỉ nói: “Cẩm Sắc, tiễn Ngọc Đào cô nương đi.”
Ngọc Đào lại cúi người, liền đi cùng Cẩm Sắc lui ra ngoài.
Thẩm Mạt Vân đuổi người hoàng hậu phái tới rồi, mới bước vào chủ điện trước sự nghênh đón của tất cả các cung nữ, thái giám (cung điện chính) của Trường Nhạc cung. Trường Nhạc cung là một trong những cung điện chính của triều đại trước, sau này bởi vì cách Kiến Chương cung của hoàng đế khá xa, cho nên bị để không một thời gian dài. Đến khi tân hoàng đế kế vị, cho người sửa chữa lại hậu cung, Trường Nhạc cung chính là một trong những cung điện được tu sửa toàn diện. Một tháng trước Giang Hỉ nói sửa chữa Trường Nhạc cung cũng chỉ là trang trí thêm một chút và mua thêm hoa cỏ linh tinh, đều là những công việc không cần động thổ.
Cung điện mới được tu sửa lại, lầu các tinh xảo, lịch sự tao nhã nhìn thế nào cũng thấy vài phần huy hoàng huyễn lệ. Cái gọi là xa xôi, chẳng qua là tương đối với tẩm cung của hoàng đế, ở trong hậu cung, cung này cũng không tính là hẻo lánh, hơn nữa lại cực kỳ thanh nhã. Thẩm Mạt Vân liền đi xungquanh nhìn một lượt, trong lòng lại vui mừng và vừa lòng thêm vài phần, cuối cùng là mấy phần chờ mong với những ngày trong tương lai. Dù sao cũng phải ở thật lâu, có thể hợp với tâm ý của nàng thì không còn gì tốt hơn. Chẳng qua, nàng vừa vào cung, lại là nhất phẩm Thục phi, được ban thưởng ở trong Trường Nhạc cung, không ở cùng các phi tần khác trước khi thị tẩm trong Vĩnh Hạng cung (chỗ ở của các tú nữ khi vào cung), ân sủng như vậy, cũng khó trách hoàng hậu sẽ ra tay đè xuống.
“Chủ tử, hôm nay người cũng mệt mỏi rồi, bây giờ nghỉ ngơi một lát đi. Nô tì đã nhìn qua các phòng, đều được chuẩn bị rất tốt, hay là người vào nằm nghỉ một chút?” Tố Nguyệt quan tâm nói.
“Không cần, cũng không mệt lắm.” Thẩm Mạt Vân xoay người đi về phía đại sảnh, ngồi xuống ghế chủ vị trải đệm bằng châu ngọc, “Gọi những người đó vào đi, dù sao cũng phải gặp mặt một chút.”
“Vâng” Tố Nguyệt hành lễ, sau đó liền đi ra ngoài gọi người.
Không bao lâu, cung nữ cùng thái giám nối đuôi nhau đi vào, một vị nữ tử đoan trang quần áo mộc mạc tiến lên hành lễ: “Nô tì là Tiễn Dung, là chưởng sự cô cô của Trường Nhạc cung, thỉnh an Thục phi nương nương, nương nương thiên tuế!”
Một người thái giám khác cũng tiến lên hành lễ nói: “Nô tài gọi là Đỗ An, là chưởng sự thái giám của Trường Nhạc cung, thỉnh an Thục phi nương nương, nương nương thiên tuế.”
Một hàng cung nữ thái giám ở phía sau lập tức quỳ xuống, giọng nói chỉnh tề thỉnh an chủ tử mới của Trường Nhạc cung.
“Đứng lên đi.” Thẩm Mạt Vân chậm rì rì uống một ngụm trà, sau đó cho Cẩm Sắc vừa về đến bên cạnh, giọng điệu bình thản baoe cung nữ và thái giám trong phòng đứng dậy, nhìn qua cực kỳ dịu dàng dễ gần.
“Tiễn Dung, ngươi đã là chưởng sự cô cô trong cung, trước hết nói một chút chuyện ở trong cung cho ta đi.”
Tiễn Dung vững vàng thi lễ, trong lòng hơi bồn chồn, mỗi lần đi hầu hạ một chủ tử mới, lần đầu tiên gặp mặt sẽ lên mặt một phen, vậy mà vị Thục phi nương nương mới được sắc phong này lại có thái độ rất khác thường, tính tình rất tốt. Chẳng qua ở trong hậu cung, càng là nữ nhân vô hại, càng không thể coi nhẹ. Nàng trả lời: “Nương nương, năm trước Trường Nhạc cung đã được sửa chữa qua một lần, trang trí cùng đồ dùng trong cung cũng đều là do Thượng Tẩm cục liên tục đẩy nhanh tốc độ làm ra, người nếu có chỗ nào chưa vừa lòng, cũng có thể đổi một lần nữa.”
“Ừ.” Thẩm Mạt Vân từ chối cho ý kiến, gật đầu, trên mặt vẫn là vẻ nhu hòa, không nói vừa lòng, cũng chưa nói không vừa lòng.
Tiễn Dung tiếp tục nói: “Dựa theo quy củ trong cung, nơi này của người có sáu đại cung nữ, bốn tiểu cung nữ trong phòng hầu hạ, ngoài ra còn có bốn vị thái giám, còn lại cung nữ, thái giám làm việc nặng không ở trong danh sách này, nhưng đều có số lượng nhất định. Nương nương dẫn theo hai nha hoàn tiến cung, nô tì nghĩ cũng không thể khiến cho hai vị cô nương tủi thân, liền tự ý để lại hai vị trí đại cung nữ, chỉ chọn lựa bốn cung nữ, nương nương có muốn gặp qua một lần?”
Thấy nữ tử ngồi trên ghế hơi vuốt cằm, Tiễn Dung lại hành lễ hơi xoay người lần lượt điểm danh: “Hồng Tịch, Lục Tinh, Tử Ngọc, Tranh Vũ.” Mỗi khi gọi đến tên là một cung nữ tiến lên hành lễ.
Thẩm Mạt Vân nhìn mấy người cung nữ kia, nhìn bên ngoài rất nhu thuận lanh lợi, cũng không biết sau lưng có người khác hay không. Thôi, ngày còn dài, nếu thực sự không ổn, tìm cớ đưa đi chỗ khác là được, vì thế nói: “Ta đã là chủ tử của Trường Nhạc cung, các ngươi vào Trường Nhạc cung làm nô tì, Cẩm Sắc, thưởng cho mỗi người hai mươi lượng bạc, cứ cho là lễ gặp mặt của ta đi, về sau chỉ cần các ngươi làm việc theo quy củ là được.”
Tiễn Dung tiếp tục hành lễ như trước, vững vàng tạ ơn, mà thủ lĩnh thái giám Đỗ An cũng bất an vòng vo đảo đưa tròng mắt, ánh mắt hơi mơ hồ. Thẩm Mạt Vân cũng không có phản ứng gì, tiếp tục uống trà.
Người hầu hạ ở trong cung cũng không ngu ngốc, vì thế đều quỳ xuống tạ thưởng. Vị Thục phi nương nương này nhìn qua rất hiền lành, trong lời nói cũng là trong bông có kim. Giống như chủ tử mới đã nói, đã vào Trường Nhạc cung, là tốt là xấu đều là người của nàng, nếu Trường Nhạc cung gặp chuyện không may, làm chủ tử không nhất định sẽ gặp chuyện xui xẻo, nhưng phải chịu tội tuyệt đối là người hầu như bọn họ. Không muốn làm con gà bị giết để dọa khỉ kia, nên an phận một chút.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của thái giám truyền lời.
“Hoàng thượng giá lâm ——”