Chương 5
Truyện này ngoài JJK và Naruto ra còn cả Conan và Hoàng tử tennis nữa nha
_______________________________________
Gojo Satoru nhìn người trên giường bệnh, con mắt lộ ra bên ngoài của đối phương không tự giác mở to, trên mặt lại mang theo chút hoảng hốt, thật sự giống như xuyên qua hắn mà nhìn thấy một người khác.
Sasuke ngơ ngác nhìn hai mắt dưới kính râm của đối phương.
Cặp mắt kia... giống như là...
Không, vẫn là không giống. Y thu hồi tầm mắt, đột nhiên mất đi tâm tình tiếp tục thử.
Từ lúc người này xuất hiện trước mặt y đã không ngừng nhắc y nhớ về quá khứ, nhưng dù hắn giống những người trong trí nhớ của y đến đâu, nơi này chung quy cũng là một thể giới mới.
Uchiha Sasuke đã chủ động lựa chọn cắt đứt mọi ràng buộc với quá khứ.
Giấc mơ của y chỉ tồn tại trong quá khứ. Hiện tại y muốn nhìn thấy tương lai.
"...Đôi mắt không tồi." Y nhẹ giọng, nhắm mắt nghiêng đầu.
Gojo Satoru kinh ngạc nhìn người trên giường bệnh. Đứa bẻ kia... đang khóc sao?
Hắn khó có được có chút luống cuống. Mình chỉ là cởi mắt kính, vậy mà người lúc trước còn giương nanh múa vuốt lại đột nhiên nản lòng thoái chí, thậm chí còn khóc.
Lục Nhãn của mình mạnh tới vậy à?
Hôm nay Gojo-sensei cũng lại vì mị lực của mình mà nghi hoặc.
——
"Cốc cốc ——"
"Mời vào ——"
Uchiha Sasuke mở bừng mắt, vừa lúc thấy người đẩy cửa tiến vào.
"Quấy rầy, Gojo-san," một người đàn ông trẻ tuổi có vẻ mặt khắc khổ bước vào, trong tay cầm một cái túi giấy. Ijichi vừa nhấc đầu liền đối diện tầm mắt Sasuke, khiến cho anh cả kinh đến thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
Khí thế của thiếu niên này thật mạnh, ở bên cạnh Gojo-san cũng không rơi xuống hạ phong!
"Ồ, Ijichi, có mua su kem không?" Gojo Satoru vui sướng lấy đi túi giấy Ijichi cầm trong tay, lấy ra su kem còn mang chút hơi ấm mà cắn một ngụm lớn.
"A, rốt cuộc sống lại, đúng rồi," Hắn quay đầu đưa túi cho Sasuke, "Ngươi muốn nếm một chút không? Su kem chỗ này siêu! Ngon!"
Sasuke gật gật đầu với người đàn ông tên là Ijichi kia: "Xin chào, Uchiha Sasuke."
"A, xin chào," đối phương hoang mang rối loạn mà cúi người một cái, "Tôi là trợ lý của trường Cao chuyên Chú thuật, Ijichi Kiyotaka, lần đầu gặp mặt mong chỉ giáo!"
"Ai, ta thật quá đau lòng. Ta hỏi tên Sasuke-kun đến nửa ngày, vì sao Ijichi còn chưa hỏi đã nói cho cậu ta a!"
"...Cái này, Gojo-san..."
Một người hai người thoạt nhìn đều không hề giống như có thể dạy học.
Lúc Gojo Satoru bám riết không tha mà đẩy mạnh tiêu thụ su kem 'tuyệt đỉnh mỹ vị' của Zakuzaku với Sasuke ("Ta nói không ăn"), Ijichi dẫn bác sĩ một lần nữa bước vào phòng bệnh.
"Vị tiên sinh này, người bệnh chưa thể ăn thức ăn dầu mỡ như vậy!" Trong khi bác sĩ đọc bệnh án, hộ sĩ đẩy xe mang các thiết bị y tế vào liền túm lấy vị tóc trắng nào đó mà lải nhải thuyết minh những lý do người bệnh không thể ăn loại thức ăn có lượng đường lớn thế này.
"Hai~ hai~, tôi biết rồi." Gojo Satoru giơ hai tay, cười tủm tỉm đáp ứng.
Sasuke nằm trên giường, tùy ý để hộ sĩ tháo băng gạc kiểm tra tình huống hồi phục của vết thương, sau đó lại bôi dược phẩm rồi băng bó.
"Gojo-kun thật mạnh mẽ," Nữ hộ sĩ trẻ đầy tiếc hận nhìn cánh tay Sasuke, "Rất nhiều người trưởng thành đều không thể chịu đau khi thay thuốc, muốn tụi chị chích thuốc giảm đau. Nếu thật sự đau thì nói cho chị, bác sĩ sẽ kê cho em ít thuốc giảm đau."
Gojo Satoru đứng bên cửa sổ nhìn người nằm trên giường. Rõ ràng đã đau đến trắng bệch cả mặt lại vẫn cố kìm nén không kêu rên lấy một tiếng, lại có thể nói cảm ơn hộ sĩ sau khi thay thuốc xong, đến giọng còn không run một chút.
Rất không giống một đứa bé ở tuổi này.
Sasuke cũng không nghĩ tới trị liệu ở thế giới này sẽ đau như vậy. Rất nhiều thuốc khi chạm đến miệng vết thương sẽ mang đến đau đớn vượt xa thảo dược của ninja trị thương, cái gọi là trị liệu cũng hoàn toàn không giống nhẫn thuật chữa bệnh có thể khiến vết thương nhanh chóng khép lại hay lập tức giảm bớt đau đớn, chỉ có thể dựa vào chính mình chậm rãi khôi phục.
Tố chất thân thế của y vốn rất tốt. Thương thế sau khi đánh với Naruto một trận tuy nói là rất nặng, nhưng nằm trên giường bốn năm ngày hẳn đã có thể xuống giường đi lại.
Nhưng sau khi Sasuke tỉnh lại, y dần dần cảm nhận được tốc độ khôi phục của mình tựa hồ chậm đi rất nhiều, thể lực cũng giảm đáng kể, chỉ nói với Gojo Satoru mấy câu đã cảm thấy mệt mỏi rõ rệt, thậm chí ngồi dậy cũng có chút khó khăn.
"Gojo-san, anh chắc chắn muốn cho Gojo Uchiwa-kun làm thủ tục xuất viện sao?"
Bác sĩ mặc áo blouse trắng đẩy đẩy mắt kính, đôi mắt nhìn Gojo Satoru tràn đầy vẻ không tán đồng, "Tình huống hồi phục các vết thương của cậu ấy không phải rất tốt, tuỳ tiện xuất viện rất dễ nhiễm trùng. Tôi kiến nghị ở lại bệnh viện quan sát mấy ngày."
Trên đầu Sasuke nổi lên vài cái gân xanh.
Gojo... Uchiwa?
"Ara, chủ yếu là đứa nhỏ này không muốn ở trong bệnh viện," Gojo Satoru bày ra dáng vẻ anh trai tốt lo lắng cho em trai, "Tỉnh lại liền làm mình làm mẩy muốn về nhà, cũng may trong nhà cũng có bác sĩ tư nhân, khám chữa bệnh và sát trùng đơn giản vẫn là không có vấn đề."
"Gojo Satoru, ngươi tốt nhất nên giải thích rõ ràng." Sau khi Ijichi và bác sĩ rời khỏi, Sasuke trừng một người khác trong phòng, kẻ kia lại vẫn đang hết sức chuyên chú mà ăn cái su kem thứ năm.
"Ta cũng không có cách nha, Sasuke-kun," Gojo Satoru rút một tờ giấy lau đi đường bột trên ngón tay, thấm thía nói, "Ta không biết tên của ngươi, trên người ngươi cũng không có bất kỳ giấy tờ gì. Nếu không phải nhà ta có chút quan hệ, ngươi đến bệnh viện cũng không vào được."
"Hơn nữa, Uchiwa cũng không phải khá tốt sao, không khác Uchiha lắm." Hắn móc điện thoại ra bấm bấm, sau đó để màn hình cho Sasuke xem. Trên màn hình là một chiếc áo quen thuộc có hình quạt tròn - tộc huy Uchiha - sau lưng.
"Ngươi xem, quần áo của chính ngươi cũng có hình quạt tròn, ta tạm thời đặt tên cho ngươi là Uchiwa cũng không sai chứ, Uchiwa-kun?"
"Không được gọi ta là Uchiwa!"
——
Khi Ijichi xử lý thủ tục xong xuôi đã là chiều. Vì Sasuke tỉnh lại, giữa trưa bệnh viện liền cung cấp cho y ít thức ăn lỏng.
Còn Gojo Satoru, hắn gọi một phần cơm cá chình xa hoa lại thêm một phần sữa lắc dâu tây ngọt muốn phát điên, diễn trò trước mặt Sasuke mà ăn từng miếng từng miếng đến sạch sẽ.
"Được rồi, đồ vật đều thu dọn xong chứ, chúng ta có thể đi rồi." Gojo Satoru vỗ tay, khom lưng nhìn thiếu niên trên giường bệnh.
Anh căn bản không cần thu dọn đồ gì a, tất cả đồ đều là của bệnh viện, vừa rồi đi thanh toán viện phí tôi còn thuận tiện mua luôn đồ bệnh nhân. Ijichi yên lặng nghĩ.
"Ngươi muốn đi như nào? Muốn ta bế ngươi kiểu công chúa không? Ijichi bế ngươi cũng được, nhưng ta cảm thấy Ijichi quá yếu, không thể bế được ra bãi đỗ xe." Gojo Satoru hứng thú bừng bừng mà chỉ mình, "Quả nhiên vẫn nên để ta ôm ngươi ra ngoài đi!"
Không, ta muốn tự mình đi ra ngoài.
"Không được ya~, hiện tại Sasuke-chan ngồi dậy đều phải cố sức nhỉ," Gojo Satoru giơ tay lắc lắc ngón trỏ với Sasuke, "Nếu không phải để tiện theo dõi, ta để ngươi nghỉ ngơi thêm mấy ngày. Ta không thể ở đây quá lâu, dù sao còn có rất nhiều việc phải giải quyết, chỉ có thể để người khác chăm sóc ngươi."
Ijichi yên lặng đẩy tới một chiếc xe lăn, thấy hai người đều quay đầu nhìn mình, căng thẳng mà đẩy mắt kính một chút.
"Đúng rồi, ta quên còn có xe lăn." Gojo Satoru làm vẻ bừng tỉnh đại ngộ, "Sao, ngươi muốn thử cũng không phải không thể, nhưng mà ta kiến nghị ngươi để cho ta bế ngươi xuống xe lăn."
"Không cần." Sasuke quyết đoán cự tuyệt hắn.
Tuy rằng người này nói không sai, hiện tại y đích xác ngồi dậy đều phải cố sức.
Ijichi giúp Sasuke ngồi lên xe lăn, còn săn sóc mà từ trong xe lấy khăn quàng cổ dày bằng lông dê quấn lên cổ Sasuke.
"Sasuke-kun, nếu bị thương thì lên giữ ấm cho tốt, dù sao sức đề kháng của cơ thể sẽ giảm xuống."
"Dưới gối còn có cái gì đó này, không cần mang theo sao?" Gojo Satoru cắt ngang hai người.
Sasuke sửng sốt nhìn Gojo Satoru duỗi tay dời gối đầu đi, lộ ra hai cái chuông dùng chỉ đỏ gắn bên nhau.
Y cho rằng thứ này không thể cùng y đến đây.
"Giữ cẩn thận," Gojo Satoru cầm chuông nhìn y, sau đó nhẹ nhàng đặt ở trong tay Sasuke, "Lần sau đừng quên."
——
Phòng bệnh của Sasuke ở lầu sáu, tầng này toàn là phòng một người. Phần lớn bệnh nhân đều thuộc bộ phận công - kiểm - pháp (tức là công an, người thi hành công vụ,...), cho nên nhìn chung tương đối yên tĩnh.
Hiện tại có thể là vừa đến lúc thăm bệnh, cửa phòng đối diện bọn họ mở ra, bên trong người lớn trẻ nhỏ đan xen nhau thành một khối.
"Đây không phải Gojo-san sao?" Một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục ngẩng đầu thấy Gojo Satoru, cười chào hỏi.
"Cảnh sát trưởng Oda," Lúc này ngữ khí của Gojo Satoru ngược lại nghe nghiêm túc hơn nhiều, "Đã lâu không gặp."
"Vị này là......" Tầm mắt đối phương ngắn ngủi mà dừng lại trên người Sasuke rồi nhanh chóng dời đi,
"A, đây là em trai tôi," Gojo Satoru nhẹ nhàng vỗ vỗ Sasuke bả vai, "Xảy ra chút ngoài ý muốn nên vào bệnh viện mấy ngày, hôm nay dẫn nó về nghỉ ngơi."
"Như vậy à..." Đối phương nghe vậy liền lộ ra biểu cảm đã hiểu, "Chúc cậu mau khoẻ." Ông cúi đầu nói với Sasuke.
"Cảm ơn lời của ông." Gojo Satoru trả lời thay y. "Chúng tôi đi trước."
Một đứa nhóc không biết khi nào chạy ra từ phòng bệnh kia, tò mò nhìn Sasuke.
"Anh trai này vì sao phải mang bịt mắt a?"
"Conan! Không được vô lễ như vậy." Một nữ sinh vội vã cắt ngang cậu.
"Bởi vì đôi mắt của anh trai bị thương, tạm thời không thể nhìn ánh sáng, cho nên mới phải mang bịt mắt~" Gojo Satoru khom lưng, cười tủm tỉm giải thích, "Được rồi, em trai nhỏ, tụi anh phải đi rồi ~" Hắn vẫy vẫy tay đứng dậy, "Đi thôi, Ijichi."
"Vâng." Ijichi đẩy xe lăn đi theo Gojo Satoru đang để tay trong túi quần, khoé miệng còn ngâm nga cười nhẹ.
"Nhưng mà..." Conan còn muốn hỏi gì đó.
"Được rồi, Conan, mau về thôi, thời gian thăm bệnh vốn dĩ rất ngắn." Mori Ran ôm Edogawa Conan chỉ mới cao hơn một mét lên, xoay người về trong phòng bệnh.
Nhưng thật sự rất kỳ quái a, người trên xe lăn kia rõ ràng chưa đạt tới tiêu chuẩn xuất viện, mọi lời nói đều là từ thanh niên tóc trắng phía sau. Hơn nữa, cậu luôn cảm thấy thái độ của cảnh sát trước Oda có hơi vi diệu...
Nhưng những việc này nhanh chóng xẹt qua trong đầu cậu. Thực mau, sự chú ý của cậu lại tập trung vào manh mối về việc cảnh sát viên Higurashi bị tấn công.
Xe lăn đi qua góc hành lang, âm thanh từ phòng bệnh kia đã không còn nghe được. Gojo Satoru duỗi người, quay đầu nói với Ijichi: "Được rồi, xe lăn để tôi đẩy đi. Cậu đi xuống lấy xe trước đi."
Ijichi nghi hoặc nhìn Gojo Satoru, "Kia cậu và Uchiha-kun thì sao?"
"Tôi dẫn Sasuke đi tìm con chú linh nhỏ chơi một hồi," Gojo Satoru cầm lấy tay đẩy xe lăn, khom lưng thấp giọng nói bên tai Sasuke, "Miễn phí tặng cho ngươi một phần tình báo, thấy thế nào?"
_______________________________________
Gojo Satoru nhìn người trên giường bệnh, con mắt lộ ra bên ngoài của đối phương không tự giác mở to, trên mặt lại mang theo chút hoảng hốt, thật sự giống như xuyên qua hắn mà nhìn thấy một người khác.
Sasuke ngơ ngác nhìn hai mắt dưới kính râm của đối phương.
Cặp mắt kia... giống như là...
Không, vẫn là không giống. Y thu hồi tầm mắt, đột nhiên mất đi tâm tình tiếp tục thử.
Từ lúc người này xuất hiện trước mặt y đã không ngừng nhắc y nhớ về quá khứ, nhưng dù hắn giống những người trong trí nhớ của y đến đâu, nơi này chung quy cũng là một thể giới mới.
Uchiha Sasuke đã chủ động lựa chọn cắt đứt mọi ràng buộc với quá khứ.
Giấc mơ của y chỉ tồn tại trong quá khứ. Hiện tại y muốn nhìn thấy tương lai.
"...Đôi mắt không tồi." Y nhẹ giọng, nhắm mắt nghiêng đầu.
Gojo Satoru kinh ngạc nhìn người trên giường bệnh. Đứa bẻ kia... đang khóc sao?
Hắn khó có được có chút luống cuống. Mình chỉ là cởi mắt kính, vậy mà người lúc trước còn giương nanh múa vuốt lại đột nhiên nản lòng thoái chí, thậm chí còn khóc.
Lục Nhãn của mình mạnh tới vậy à?
Hôm nay Gojo-sensei cũng lại vì mị lực của mình mà nghi hoặc.
——
"Cốc cốc ——"
"Mời vào ——"
Uchiha Sasuke mở bừng mắt, vừa lúc thấy người đẩy cửa tiến vào.
"Quấy rầy, Gojo-san," một người đàn ông trẻ tuổi có vẻ mặt khắc khổ bước vào, trong tay cầm một cái túi giấy. Ijichi vừa nhấc đầu liền đối diện tầm mắt Sasuke, khiến cho anh cả kinh đến thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
Khí thế của thiếu niên này thật mạnh, ở bên cạnh Gojo-san cũng không rơi xuống hạ phong!
"Ồ, Ijichi, có mua su kem không?" Gojo Satoru vui sướng lấy đi túi giấy Ijichi cầm trong tay, lấy ra su kem còn mang chút hơi ấm mà cắn một ngụm lớn.
"A, rốt cuộc sống lại, đúng rồi," Hắn quay đầu đưa túi cho Sasuke, "Ngươi muốn nếm một chút không? Su kem chỗ này siêu! Ngon!"
Sasuke gật gật đầu với người đàn ông tên là Ijichi kia: "Xin chào, Uchiha Sasuke."
"A, xin chào," đối phương hoang mang rối loạn mà cúi người một cái, "Tôi là trợ lý của trường Cao chuyên Chú thuật, Ijichi Kiyotaka, lần đầu gặp mặt mong chỉ giáo!"
"Ai, ta thật quá đau lòng. Ta hỏi tên Sasuke-kun đến nửa ngày, vì sao Ijichi còn chưa hỏi đã nói cho cậu ta a!"
"...Cái này, Gojo-san..."
Một người hai người thoạt nhìn đều không hề giống như có thể dạy học.
Lúc Gojo Satoru bám riết không tha mà đẩy mạnh tiêu thụ su kem 'tuyệt đỉnh mỹ vị' của Zakuzaku với Sasuke ("Ta nói không ăn"), Ijichi dẫn bác sĩ một lần nữa bước vào phòng bệnh.
"Vị tiên sinh này, người bệnh chưa thể ăn thức ăn dầu mỡ như vậy!" Trong khi bác sĩ đọc bệnh án, hộ sĩ đẩy xe mang các thiết bị y tế vào liền túm lấy vị tóc trắng nào đó mà lải nhải thuyết minh những lý do người bệnh không thể ăn loại thức ăn có lượng đường lớn thế này.
"Hai~ hai~, tôi biết rồi." Gojo Satoru giơ hai tay, cười tủm tỉm đáp ứng.
Sasuke nằm trên giường, tùy ý để hộ sĩ tháo băng gạc kiểm tra tình huống hồi phục của vết thương, sau đó lại bôi dược phẩm rồi băng bó.
"Gojo-kun thật mạnh mẽ," Nữ hộ sĩ trẻ đầy tiếc hận nhìn cánh tay Sasuke, "Rất nhiều người trưởng thành đều không thể chịu đau khi thay thuốc, muốn tụi chị chích thuốc giảm đau. Nếu thật sự đau thì nói cho chị, bác sĩ sẽ kê cho em ít thuốc giảm đau."
Gojo Satoru đứng bên cửa sổ nhìn người nằm trên giường. Rõ ràng đã đau đến trắng bệch cả mặt lại vẫn cố kìm nén không kêu rên lấy một tiếng, lại có thể nói cảm ơn hộ sĩ sau khi thay thuốc xong, đến giọng còn không run một chút.
Rất không giống một đứa bé ở tuổi này.
Sasuke cũng không nghĩ tới trị liệu ở thế giới này sẽ đau như vậy. Rất nhiều thuốc khi chạm đến miệng vết thương sẽ mang đến đau đớn vượt xa thảo dược của ninja trị thương, cái gọi là trị liệu cũng hoàn toàn không giống nhẫn thuật chữa bệnh có thể khiến vết thương nhanh chóng khép lại hay lập tức giảm bớt đau đớn, chỉ có thể dựa vào chính mình chậm rãi khôi phục.
Tố chất thân thế của y vốn rất tốt. Thương thế sau khi đánh với Naruto một trận tuy nói là rất nặng, nhưng nằm trên giường bốn năm ngày hẳn đã có thể xuống giường đi lại.
Nhưng sau khi Sasuke tỉnh lại, y dần dần cảm nhận được tốc độ khôi phục của mình tựa hồ chậm đi rất nhiều, thể lực cũng giảm đáng kể, chỉ nói với Gojo Satoru mấy câu đã cảm thấy mệt mỏi rõ rệt, thậm chí ngồi dậy cũng có chút khó khăn.
"Gojo-san, anh chắc chắn muốn cho Gojo Uchiwa-kun làm thủ tục xuất viện sao?"
Bác sĩ mặc áo blouse trắng đẩy đẩy mắt kính, đôi mắt nhìn Gojo Satoru tràn đầy vẻ không tán đồng, "Tình huống hồi phục các vết thương của cậu ấy không phải rất tốt, tuỳ tiện xuất viện rất dễ nhiễm trùng. Tôi kiến nghị ở lại bệnh viện quan sát mấy ngày."
Trên đầu Sasuke nổi lên vài cái gân xanh.
Gojo... Uchiwa?
"Ara, chủ yếu là đứa nhỏ này không muốn ở trong bệnh viện," Gojo Satoru bày ra dáng vẻ anh trai tốt lo lắng cho em trai, "Tỉnh lại liền làm mình làm mẩy muốn về nhà, cũng may trong nhà cũng có bác sĩ tư nhân, khám chữa bệnh và sát trùng đơn giản vẫn là không có vấn đề."
"Gojo Satoru, ngươi tốt nhất nên giải thích rõ ràng." Sau khi Ijichi và bác sĩ rời khỏi, Sasuke trừng một người khác trong phòng, kẻ kia lại vẫn đang hết sức chuyên chú mà ăn cái su kem thứ năm.
"Ta cũng không có cách nha, Sasuke-kun," Gojo Satoru rút một tờ giấy lau đi đường bột trên ngón tay, thấm thía nói, "Ta không biết tên của ngươi, trên người ngươi cũng không có bất kỳ giấy tờ gì. Nếu không phải nhà ta có chút quan hệ, ngươi đến bệnh viện cũng không vào được."
"Hơn nữa, Uchiwa cũng không phải khá tốt sao, không khác Uchiha lắm." Hắn móc điện thoại ra bấm bấm, sau đó để màn hình cho Sasuke xem. Trên màn hình là một chiếc áo quen thuộc có hình quạt tròn - tộc huy Uchiha - sau lưng.
"Ngươi xem, quần áo của chính ngươi cũng có hình quạt tròn, ta tạm thời đặt tên cho ngươi là Uchiwa cũng không sai chứ, Uchiwa-kun?"
"Không được gọi ta là Uchiwa!"
——
Khi Ijichi xử lý thủ tục xong xuôi đã là chiều. Vì Sasuke tỉnh lại, giữa trưa bệnh viện liền cung cấp cho y ít thức ăn lỏng.
Còn Gojo Satoru, hắn gọi một phần cơm cá chình xa hoa lại thêm một phần sữa lắc dâu tây ngọt muốn phát điên, diễn trò trước mặt Sasuke mà ăn từng miếng từng miếng đến sạch sẽ.
"Được rồi, đồ vật đều thu dọn xong chứ, chúng ta có thể đi rồi." Gojo Satoru vỗ tay, khom lưng nhìn thiếu niên trên giường bệnh.
Anh căn bản không cần thu dọn đồ gì a, tất cả đồ đều là của bệnh viện, vừa rồi đi thanh toán viện phí tôi còn thuận tiện mua luôn đồ bệnh nhân. Ijichi yên lặng nghĩ.
"Ngươi muốn đi như nào? Muốn ta bế ngươi kiểu công chúa không? Ijichi bế ngươi cũng được, nhưng ta cảm thấy Ijichi quá yếu, không thể bế được ra bãi đỗ xe." Gojo Satoru hứng thú bừng bừng mà chỉ mình, "Quả nhiên vẫn nên để ta ôm ngươi ra ngoài đi!"
Không, ta muốn tự mình đi ra ngoài.
"Không được ya~, hiện tại Sasuke-chan ngồi dậy đều phải cố sức nhỉ," Gojo Satoru giơ tay lắc lắc ngón trỏ với Sasuke, "Nếu không phải để tiện theo dõi, ta để ngươi nghỉ ngơi thêm mấy ngày. Ta không thể ở đây quá lâu, dù sao còn có rất nhiều việc phải giải quyết, chỉ có thể để người khác chăm sóc ngươi."
Ijichi yên lặng đẩy tới một chiếc xe lăn, thấy hai người đều quay đầu nhìn mình, căng thẳng mà đẩy mắt kính một chút.
"Đúng rồi, ta quên còn có xe lăn." Gojo Satoru làm vẻ bừng tỉnh đại ngộ, "Sao, ngươi muốn thử cũng không phải không thể, nhưng mà ta kiến nghị ngươi để cho ta bế ngươi xuống xe lăn."
"Không cần." Sasuke quyết đoán cự tuyệt hắn.
Tuy rằng người này nói không sai, hiện tại y đích xác ngồi dậy đều phải cố sức.
Ijichi giúp Sasuke ngồi lên xe lăn, còn săn sóc mà từ trong xe lấy khăn quàng cổ dày bằng lông dê quấn lên cổ Sasuke.
"Sasuke-kun, nếu bị thương thì lên giữ ấm cho tốt, dù sao sức đề kháng của cơ thể sẽ giảm xuống."
"Dưới gối còn có cái gì đó này, không cần mang theo sao?" Gojo Satoru cắt ngang hai người.
Sasuke sửng sốt nhìn Gojo Satoru duỗi tay dời gối đầu đi, lộ ra hai cái chuông dùng chỉ đỏ gắn bên nhau.
Y cho rằng thứ này không thể cùng y đến đây.
"Giữ cẩn thận," Gojo Satoru cầm chuông nhìn y, sau đó nhẹ nhàng đặt ở trong tay Sasuke, "Lần sau đừng quên."
——
Phòng bệnh của Sasuke ở lầu sáu, tầng này toàn là phòng một người. Phần lớn bệnh nhân đều thuộc bộ phận công - kiểm - pháp (tức là công an, người thi hành công vụ,...), cho nên nhìn chung tương đối yên tĩnh.
Hiện tại có thể là vừa đến lúc thăm bệnh, cửa phòng đối diện bọn họ mở ra, bên trong người lớn trẻ nhỏ đan xen nhau thành một khối.
"Đây không phải Gojo-san sao?" Một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục ngẩng đầu thấy Gojo Satoru, cười chào hỏi.
"Cảnh sát trưởng Oda," Lúc này ngữ khí của Gojo Satoru ngược lại nghe nghiêm túc hơn nhiều, "Đã lâu không gặp."
"Vị này là......" Tầm mắt đối phương ngắn ngủi mà dừng lại trên người Sasuke rồi nhanh chóng dời đi,
"A, đây là em trai tôi," Gojo Satoru nhẹ nhàng vỗ vỗ Sasuke bả vai, "Xảy ra chút ngoài ý muốn nên vào bệnh viện mấy ngày, hôm nay dẫn nó về nghỉ ngơi."
"Như vậy à..." Đối phương nghe vậy liền lộ ra biểu cảm đã hiểu, "Chúc cậu mau khoẻ." Ông cúi đầu nói với Sasuke.
"Cảm ơn lời của ông." Gojo Satoru trả lời thay y. "Chúng tôi đi trước."
Một đứa nhóc không biết khi nào chạy ra từ phòng bệnh kia, tò mò nhìn Sasuke.
"Anh trai này vì sao phải mang bịt mắt a?"
"Conan! Không được vô lễ như vậy." Một nữ sinh vội vã cắt ngang cậu.
"Bởi vì đôi mắt của anh trai bị thương, tạm thời không thể nhìn ánh sáng, cho nên mới phải mang bịt mắt~" Gojo Satoru khom lưng, cười tủm tỉm giải thích, "Được rồi, em trai nhỏ, tụi anh phải đi rồi ~" Hắn vẫy vẫy tay đứng dậy, "Đi thôi, Ijichi."
"Vâng." Ijichi đẩy xe lăn đi theo Gojo Satoru đang để tay trong túi quần, khoé miệng còn ngâm nga cười nhẹ.
"Nhưng mà..." Conan còn muốn hỏi gì đó.
"Được rồi, Conan, mau về thôi, thời gian thăm bệnh vốn dĩ rất ngắn." Mori Ran ôm Edogawa Conan chỉ mới cao hơn một mét lên, xoay người về trong phòng bệnh.
Nhưng thật sự rất kỳ quái a, người trên xe lăn kia rõ ràng chưa đạt tới tiêu chuẩn xuất viện, mọi lời nói đều là từ thanh niên tóc trắng phía sau. Hơn nữa, cậu luôn cảm thấy thái độ của cảnh sát trước Oda có hơi vi diệu...
Nhưng những việc này nhanh chóng xẹt qua trong đầu cậu. Thực mau, sự chú ý của cậu lại tập trung vào manh mối về việc cảnh sát viên Higurashi bị tấn công.
Xe lăn đi qua góc hành lang, âm thanh từ phòng bệnh kia đã không còn nghe được. Gojo Satoru duỗi người, quay đầu nói với Ijichi: "Được rồi, xe lăn để tôi đẩy đi. Cậu đi xuống lấy xe trước đi."
Ijichi nghi hoặc nhìn Gojo Satoru, "Kia cậu và Uchiha-kun thì sao?"
"Tôi dẫn Sasuke đi tìm con chú linh nhỏ chơi một hồi," Gojo Satoru cầm lấy tay đẩy xe lăn, khom lưng thấp giọng nói bên tai Sasuke, "Miễn phí tặng cho ngươi một phần tình báo, thấy thế nào?"