Chương : 152
Liễu Uyển Nhi phát hiện người đàn ông trước mắt lộ ra một tia tà ác.
Còn chưa kịp phản ứng người đã bị hắn đẩy ngã trên giường.
“Anh đừng làm loạn.” Liễu Uyển Nhi hạ giọng cảm giác hắn cố ý thổi hơi vào cổ mình,cảm giác tê dại ngứa ngáy làm cô nén không được run rẩy.
Cố gắng muốn đẩy hắn ra,lại căn bản không chống lại được trọng lượng của hắn.
“Tiểu Tiểu,cháu đã ngủ chưa?”Giọng Lâm Cẩm Quyền lần nữa truyền đến.
Liễu Uyển Nhi thật khẩn trương,rất sợ để ông thấy tình trạng trong phòng.
“Ông ~” Mới nói ra một chữ,người đàn ông tà ác trên người bỗng nhiên ngậm vành tai cô còn nhẹ nhàng cắn.
Cố gắng đè nén phản ứng của mình,cố gắng để cho giọng của mình không khác gì bình thường.
“Ông ngoại,cháu…cháu ngủ.” Một câu nói phải dùng hết sức.
Mà Tô Lực Hằng thì đắc ý nhìn phản ứng của cô,thân thể của cô còn thành thật hơn miệng cô nhiều.
Càng thêm càn rỡ tiến vào đồ ngủ của cô,nhẹ gặm nụ hoa trước ngực cô.
“A ~” Liễu Uyển Nhi không nhịn được A lên tiếng.
Lâm Cẩm Quyền vừa muốn rời đi lại nghe được tiếng thét của cô,vội quay trở lại: “Tiểu Tiểu,cháu làm sao vậy?”
“Không có,không có gì ông ngoại.” Liễu Uyển Nhi vội vàng trả lời hắn,hai tay thì cố gắng đẩy người đàn ông đang chui vào trong áo ngủ cô ra.
“Cháu thật không có chuyện gì sao?” giọng nói của cháu ông có chút kỳ quái.
“Không có,không có chuyện gì,đã muộn lắm rồi ông hãy nghỉ ngơi sớm.” Liễu Uyển Nhi cắn răng cố nén rên rỉ muốn bật khỏi miệng,mà hai tay cô đã bị người đàn ông trên người khống chế được,chỉ có thể để mặt hắn làm xằng làm bậy với mình.
Nhóc con này lại có chuyện gì? Lâm Cẩm Quyền hết sức nghi ngờ.
Có phải ngày mai lập gia đình cho nên tối nay tương đối khẩn trương,nghĩ tới đây ông cười xoay người rời đi.
Tiếng động ngoài cửa rốt cục biến mất,Liễu Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chỉ mới nghĩ một chút lập tức co rút.
Người đàn ông phía trên đột nhiên tiến vào khiến cô cảm thấy đau đớn.
Cô biểu hiện khác thường làm Tô Lực Hằng ngừng lại.
Cô đang làm gì,còn giả bộ trúc trắc với hắn sao? Hay năm năm qua Vu Thiểu Đình chưa chạm qua cô? Nghĩ đến đây Tô Lực Hằng không khỏi dùng sức động eo.
“Đau ~” Liễu Uyển Nhi rốt cục không nhịn được đau đớn hô thành tiếng.
Tô Lực Hằng căn bản không để ý tới phản ứng của cô động tác càng thêm thô lỗ,nghĩ đến cô năm năm qua cùng người đàn ông khác mây mưa,trong lòng hắn liền dấm hải sôi trào.
Đau đớn cùng ủy khuất khiến Liễu Uyển Nhi không nhịn được rớt nước mắt.
“Bị anh chạm vào em ghét vậy sao? !” Nước mắt cô nhìn vào trong mắt Tô Lực Hằng hoàn toàn thay đổi thành ý khác, “Vậy thì em đã quen Vu Thiểu Đình rồi?”
Liễu Uyển Nhi nước mắt rơi nhiều hơn,anh Thiểu Đình căn bản không có chạm qua cô,mỗi lần hắn muốn xâm nhập cô đều không tự chủ tránh ra,cô cũng không biết tại sao.
Cô rơi nước mắt càng nhiều càng khẳng định suy đoán của Tô Lực Hằng,toàn bộ không có yêu thương chỉ còn lại máy móc phát tiết.