Chương : 16
Trở lại gian phòng của mình ngọn lửa nóng rực trong người Tô Lực Hằng không cách nào dập tắt,đang lúc này, điện thoại di động vang lên.
“Đại ca,em đã đến.”
Thật vừa lúc.
Tử Quyên mới đến Tô gia đã bị gọi vào trong phòng Tô Lực Hằng.
Không nói bất cứ lời nào,Tô Lực Hằng đưa tay kéo Tử Quyên tới,dùng sức vứt cô lên trên giường,ngay sau đó loại dã thú xé rách va chạm lẫn nhau,bắt đầu cướp đoạt theo cách nguyên thủy nhất.
Không có bất kỳ vuốt ve,không mang theo một chút thương yêu,đối mặt cường thế xông vào Tử Quyên đau đớn nhíu chặt hai hàng lông mày,nhưng trong lòng cô vô cùng hạnh phúc,cô hi vọng đó là bù đắp tất cả nhớ nhung bao lâu của mình.
Lúc này trong mắt Tô Lực Hằng chỉ có hình ảnh Tiểu Tiểu thẹn thùng,làn da trắng như tuyết,gò ngực trơn mịn tròn trịa. . . . . .Thất khống làm cho hắn không rãnh bận tâm người phía dưới,chỉ còn gầm lên phát tiết,thống khổ rên rĩ,tràn đầy cả không gian. . . . . .
Sau khi Vu Thiểu Đình rời đi,Liễu Uyển Nhi phát hiện hắn làm rơi áo khoác trong phòng cô,nên quyết định đưa lại cho hắn.
Đi ngang qua phòng Tô Lực Hằng,trong phòng truyền đến tiếng rên rỉ hấp dẫn. Đẩy ra cửa phòng,chỉ thấy Tô Lực Hằng đang cùng một người phụ nữ xa lạ nằm trong chăn,giường bởi vì động tác bọn họ mà điên cuồng lay động.
Cuộc sống ở cổ đại Liễu Uyển Nhi chưa bao giờ nhìn thấy qua tình cảnh như vậy,cho nên căn bản không biết Tô Lực Hằng đang làm gì.
Bỗng nhiên cô phát hiện khuôn mặt thống khổ của Tô Lực Hằng cùng người phụ nữ xa lạ,Liễu Uyển Nhi nhất thời cảm giác không ổn,bọn họ không phải bị bệnh rồi chứ? Cô lập tức gấp gáp xông vào trong phòng.
“Chú,chú làm sao vậy?”
Đột nhiên xuất hiện Liễu Uyển Nhi làm hai người trên giường hoảng sợ.
“Sao cháu lại tới đây?” Tô Lực Hằng lập tức kéo chăn che lại thân thể của mình,mà Tử Quyên mắc cở hận không thể đào một cái hầm tự chôn mình.
Thấy Tô Lực Hằng hành động nhanh chóng,Liễu Uyển Nhi bắt đầu có chút hoài nghi phán đoán của mình,giọng nói lo lắng không hiểu hỏi: “Chú,chú không sao chứ?”
“Cháu ra ngoài cho ta!” Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Liễu Uyển Nhi,Tô Lực Hằng thất bại tới cực điểm,người dấy lên dục vọng của hắn là cô,cắt đứt chuyện tốt cũng là cô,Tô Lực Hằng thật hoài nghi có phải cô cố ý hay không.
Bị Tô Lực Hằng hét sợ hết hồn,Liễu Uyển Nhi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Bị Liễu Uyển Nhi ầm ĩ một trận,dục vọng trong người Tô Lực Hằng cũng bốc hơi hầu như không còn.
“Đại ca.” Giọng Tử Quyên tràn đầy mong đợi.
“Mặc quần áo lên.” Giọng nói nhu hòa lại nghe không ra một tia tình cảm,tất cả hy vọng trong lòng Tử Quyên đều bị phá vỡ, gương mặt hiện lên đau đớn rất nhanh bị cô giấu đi.
Từ khi vào Lưu Xuyên Đường ngày đầu tiên cô đã yêu người đàn ông có gương mặt anh tuấn này,khi hắn lấy đi lần đầu tiên của cô,cô còn vui vẻ cho rằng hắn yêu cô,sau mới phát hiện thì ra hắn chẳng qua xem cô như công cụ phát tiết dục vọng,nhưng chỉ cần hắn còn cần cô,tất cả của cô sẽ thuộc về hắn.
Mà lúc này Tô Lực Hằng trong đầu chỉ còn cảnh Liễu Uyển Nhi xông vào trên tay có cầm chiếc áo khoác,hắn nhận ra đó là của Vu Thiểu Đình,áo khoác của hắn tại sao ở trong tay cô,hắn rất không thích phát hiện này.
Ngoài cửa Liễu Uyển Nhi vào cũng không được,đi cũng không được,bị Tô Lực Hằng mắng thế,đánh chết cô cũng không dám vào,nhưng cô thật rất lo lắng thân thể của hắn.
Lúc này dì Trương vừa lúc từ trong phòng đi ra ngoài,nhìn thấy Liễu Uyển Nhi đảo quanh trước phòng Tô Lực Hằng liền quan tâm đi đến hỏi thăm. Liễu Uyển Nhi mới đem chuyện lo lắng vừa rồi nói cho dì Trương nghe,nghe xong cô kể lại dì Trương cười một tiếng,rỉ tai nói nhỏ với Liễu Uyển Nhi,nhất thời làm cho Liễu Uyển Nhi đỏ hai gò má,trời ạ, bọn ta đã làm gì? ! Mắc cở chết người.
Nhanh chóng chạy về phòng của mình,Liễu Uyển Nhi khóa chặt cửa lại,hy vọng có thể khóa đi tất cả xấu hổ.