Chương : 27
“Anh Thiểu Đình,cám ơn anh.” Dưới ánh trăng Liễu Uyển Nhi và Vu Thiểu Đình sóng vai ngồi trên ghế ngoài sân.
“Đồ ngốc,cám ơn gì chứ.” Vu Thiểu Đình yêu thương vuốt ve tóc Liễu Uyển Nhi .
“Anh Thiểu Đình,anh có thể đồng ý với em một chuyện?” Liễu Uyển Nhi trong mắt có chút khẩn trương.
“Chuyện gì? Em nói đi.”
“Đừng đem chuyện hôm nay anh giả làm bạn trai em nói cho chú nghe?” Liễu Uyển Nhi rất lo lắng Tô Lực Hằng sẽ biết.
“Tại sao?” Vu Thiểu Đình dĩ nhiên không để cho Tô Lực Hằng biết chuyện này,nhưng hắn muốn biết tại sao Liễu Uyển Nhi cũng không muốn cho anh ấy biết.
Liễu Uyển Nhi mấp máy môi: “Em sợ chú sẽ tức giận,lần trước chú ấy vì chuyện Thư Đằng mà phát hỏa.”
Thì ra như vậy.
“Yên tâm,anh sẽ không nói với Đại ca.”
Liễu Uyển Nhi cười vui vẻ.
“Anh Thiểu Đình tốt nhất.”
Ánh trăng vẩy vào trước gương mặt xinh đẹp của cô như uyển nhược nổi trên mặt nước Thanh Hà nhẹ nhàng tác động tim Vu Thiểu Đình .
“Anh hi vọng Tiểu Tiểu vĩnh viễn vui vẻ .” Giờ khắc này khó kìm lòng nổi.
“Anh Thiểu Đình.”
Liễu Uyển Nhi xấu hổ cúi đầu.
Vừa bắt đầu cô thích Vu Thiểu Đình bởi vì gương mặt hắn rất giống phụ thân,rồi sau đó được Vu Thiểu Đình bảo vệ cùng quan tâm làm cô cảm động.Liễu Uyển Nhi phát hiện hắn người đầu tiên đến thế giới này cô muốn lệ thuộc vào.
“Em cũng hi vọng Anh Thiểu Đình vĩnh viễn vui vẻ.” Giọng nói rất nhẹ khó nén ngượng ngùng.
Lời cô dịu dàng như giọt mật rơi vào trong lòng Vu Thiểu Đình hóa thành nồng đậm hạnh phúc,nắm lấy tay Liễu Uyển Nhi: “Chỉ cần có Tiểu Tiểu bên cạnh,Anh Thiểu Đình vĩnh viễn vui vẻ.”
Tình cảm chân thành tha thiết bộc lộ trong lời nói.
Khi ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm lòng của thiếu nữ như dây cung bị nhẹ nhàng kích thích.
Để mặc hắn ôm mình vào trong ngực,nhắm mắt lại cảm nhận ấm áp trên người hắn.
Giờ khắc nàyLiễu Uyển Nhi cảm giác an tâm trước nay chưa có,là hắn giúp cô không còn sợ thế giới xa lạ này.Nếu như có thể cô muốn tựa mãi vào lồng ngực này vĩnh viễn không rời đi.
Giờ khắc này Vu Thiểu Đình cảm giác rất hạnh phúc,là cô làm cho hắn thế giới lạnh lùng giết chóc có thêm luồng ấm áp.Nếu như có thể,hắn muốn đưa cô đi con đường không biết tương lai,chỉ cần có cô bất luận rơi vào nghịch cảnh cũng hạnh phúc.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại cắt đứt tất cả tốt đẹp,Vu Thiểu Đình có chút không tình nguyện buông ra Liễu Uyển Nhi, đón điện thoại di động.
“Yu, speaking.”
“I need the data, if you can’t provide to prove that, I will not believe it.”
“Waiting for your e-mail. Bye.”
Sau khi Vu Thiểu Đình cúp điện thoại liền nhìn thấy một đôi mắt sùng bái.
“Anh Thiểu Đình, Anh ngữ của anh tốt thật.”
Vu Thiểu Đình từ nhỏ sống ở Singapore Anh ngữ dĩ nhiên không thể xem thường,không nghĩ tới vì vậy được cô bé khen ngợi, hắn tương đối vui vẻ.
“Anh ngữ của anh. . . . . .” Liễu Uyển Nhi cảm giác thật khó mở miệng,nhìn thấy nụ cười khích lệ trên mặt Vu Thiểu Đình,cô rốt cục lất dũng khí nói ra chuyện mình.
” Em thi Anh ngữ bị trứng vịt.”
Vu Thiểu Đình chỉ đoán Anh ngữ Liễu Uyển Nhi có thể rất kém,không nghĩ tệ đến rơi xuống đáy cốc,sau khi kinh ngạc quyết định tự mình cứu vãn.
“Anh tới dạy,em trứng vịt.”
Lời vừa nói ra Vu Thiểu Đình lập tức đưa ra bàn tay.
“Ghét,không thể gọi em là trứng vịt !”
Gió nhẹ thổi qua đình viện thổi tan lạnh lẽo trong lòng mọi người.
Ban đêm ánh trăng thật là đẹp. . . . . .