Chương : 34
“Tiểu Tiểu,anh Thiểu Đình có thể phải đi một khoảng thời gian.”
“Anh muốn đi đâu?” Liễu Uyển Nhi nhìn thẳng vào hắn.
“Anh phải đi đến phía nam.”
“Làm gì?” Liễu Uyển Nhi hỏi .
“Nơi có công ty làm việc anh phải đi xem.” Vu Thiểu Đình nói rất thản nhiên.
Nhưng Liễu Uyển Nhi cảm giác chuyện không đơn giản như vậy,bằng không hắn tại sao đêm khuya còn chạy đến nói với cô.
“Anh Thiểu Đình,anh thật chỉ qua đó làm việc sao?”
“Anh Thiểu Đình đã gạt em bao giờ chưa.”
“Vậy anh lúc nào trở lại?” Liễu Uyển Nhi tình nguyện tin tưởng hắn đang nói thật.
“Hẳn là rất nhanh.” Vu Thiểu Đình cũng không biết chuyến đi này kết quả như thế nào làm sao dám hứa hẹn với cô
Sau một lát trầm mặt
“Không đi không được sao?” Cô thật không muốn hắn đi.
Thân tại giang hồ thân bất do kỷ Vu Thiểu Đình cảm giác không thích cuộc sống như vậy,đặc biệt sau khi gặp được cô,yêu thương làm cho hắn không cách nào giống như trước xem nhẹ sống chết,xem nhẹ tất cả.
Giờ khắc này không thể nói càng không thể hứa hẹn chỉ có vòng ôm thật chặt truyền đạt tình cảm trong lòng hắn.
Lần đầu tiên có bàn tay vòng qua eo làm cho cô yên tĩnh,thật giống như sắp có chuyện không hay xảy ra,không,cô không muốn.
“Đừng đi,em không muốn anh đi.” Nước mắt không thể khống chế chảy xuống giống như trước kia phụ thân rời mẫu thân ra chiến trường,cô không muốn trải qua một lần nữa đau khổ chờ đợi.
“Tiểu Tiểu,nghe lời,anh chỉ đi mấy ngày thôi sẽ rất nhanh trở lại.” Sau khi nói xong lời an ủi Vu Thiểu Đình cũng có chút vô lực.
“Là chú bảo anh đi sao? Em sẽ đi nói với chú đừng cho anh đi.” Dứt lời Liễu Uyển Nhi liền đứng dậy muốn đi tìm Tô Lực Hằng.
Tay bị kéo lại.
“Tiểu Tiểu,đây là công việc,sao có thể nói không đi là không đi. Đại ca là người quyết sách,càng không thể vì em nói mà thay đổi kế hoạch,cho dù hắn sẽ vì em mà thay đổi,anh cũng sẽ không đồng ý.” Dù sao cũng phải có người đi Vu Thiểu Đình cũng không muốn vì mình để người khác đi mạo hiểm.
Kể từ ngày đầu tiên vào Lưu Xuyên Đường,hắn đã biết cuộc sống tương lai liên quan đến tử thần.
Xông vào trong ngực hắn,hy vọng cuối cùng cũng bị chặt đứt,đôi bàn tay trắng như phấn như mưa rơi rơi vào trên ngực hắn, Liễu Uyển Nhi thất thanh khóc rống.
Ôm chặt người trong ngực,Vu Thiểu Đình để cô tùy ý đánh vào ngực mình.
Đánh đi,nếu như có thể đánh tới mất đi tri giác có lẽ sẽ không còn cảm giác đau đớn.