Chương 1: Bàn Tay To
Ôm cái tay nải không lớn, Thẩm Mạt nhìn chiếc xe bò tới đón cô.Tren xe bò còn ngồi vài người, nhìn qua đều là nông dân, bốn nam một nữ, quần áo đều bị giặt đến bạc màu, còn có vài mụn vá. . Truyện Nữ PhụĐúng vậy, người nghèo đều ở bên nhau ngồi trên xe bò, người giàu có đều ngồi xe ngựa không thì sẽ gọi ô tô. Cũng chỉ có người nghèo mới đem vợ của mình cho người khác thuê, cũng chỉ có người nghèo mới đi thuê vợ. Thẩm Mạt giả cho Lý Chí Cao hai năm, mà Lý Chí Cao đã ở trên giường nằm ba năm. Chỉ có ngày thành hôn hôm đó hắn ở cùng phòng với cô, hắn đi vào được một hồi, động động vài cái liền không nhúc nhích, nháo tới ngày mai hắn liền không xuống nổi gường. Sau khi dưỡng bệnh nửa năm hắn liền muốn cùng phòng với cô. Nhưng cái đồ vật nềm nhũn của hắn không đủ cứng, như thế nào cũng không đi vào được. Sau lần đó, hắn cũng từ bỏ, cũng vừa lúc mẹ của hắn mất, không còn ai quản chuyện con cái nữa, hai người liền trở thành người lạ trong một ngôi nhà. Thẩm Mạt không phải là mỹ nhân, nhưng trời sinh mi thanh mục tú ôn nhu như nước, đặc biệt là thân mình thành thục, eo nhỏ mông lớn, ngực cũng đầy đặn, mẹ của Lý Chí Cao nói nói, cô vừa nhìn chính là người sinh dưỡng tốt, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Thẩm Mạt bị mua về làm vợ cho con ma ốm Lý Chí Cao kia. Chỉ tiếc bà làm lụng vất vả quá độ, cũng mang một thân bệnh nên chưa đợi được con trai có hậu đã buông tay nhân gian. Làm tang sự xong trong nhà liền không còn tiền, bên cạnh Lý Chí Cao chỉ còn lại một tùy tùng già. Sau này không biết bị ai xúi dục, hắn liền đem Thẩm Mạt cho anh nông dân cách năm mươi dặm ngoại thành thuê. Nghe nói anh ta cha mẹ mất từ sớm, không có ai thu xếp chuyện hôn sự, đến nay đã sắp 30 tuổi. Thẩm Mạt một chữ cũng chưa phản đối, mặc dù đối với phụ nữ đây là một chuyện rất nhục nhã. Nhà cô gia đạo sa sút, cha bị người khác hãm hại bỏ tù chết thảm, mẹ thì bệnh chết, ăn nhờ ở đậu ba năm, cuối cùng vẫn bị bán cho Lý gia. Hiện tại Lý gia đem cô cho thuê,chẳng qua chỉ là nhảy từ phần mộ này sang phần mộ khác mà thôi. Vài người trên xe bò đều nhìn Thẩm Mạt, bởi vì bản thân cô quá trắng trẻo, cùng với bản thân họ không giống nhau. Mấy người kia nói chuyện đồng ruộng vặt vãnh với nhau, không có ai quan tâm tới Thẩm Mạt. Mặt trời sắp xuống núi, cuối cùng nàng cũng đã tới nơi. Mấy người nông phu kia ở cùng một thôn nên đã sớm xuống xe,tới thôn bên này chỉ còn một mình cô. Xa phu nói tiền đã trả rồi, sẽ có người tới đón. Bọn họ đối với loại chuyện này đã thấy nhiều nên không trách. Thẩm Mạt trầm mặc xuống xe bò, liền đứng ở bức tường bị gãy ngay cửa thôn đợi người. Nhìn trời dần tối, nàng có chút nôn nóng. Hơn nữa xóc nảy cả một ngày, cô rất muốn kiếm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng xung quanh chỗ này toàn là đất, không có chỗ nào thích hợp để ngồi. Xem xong vị trí, Thẩm Mạt lui ra phía sau một bước, vừa muốn dựa lên bức tường, phía sau lưng liền có một bàn tay to vững vàng đem nàng chống đỡ. “Tường này không rắn chắc.” Thẩm Mạt hoảng sợ, vội vàng xoay người lại, lai không ngờ bàn tay phía sau lưng cô không có thu lại, thế nhưng trực tiếp từ hai vú no đủ cọ qua. Thân mình khẽ run, Thẩm Mạt trực tiếp lui ra phía sau hai bước, đem tay nải gắt gao ôm ở trong ngực, lại cảm thấy như vậy quá khiếp nhược, vội đem tay nải buông xuống, ngẩng đầu ưỡn ngực mặt hướng về phiá người đàn ông ở đối diện. Hắn rất cao, thực cường tráng, làn da hắn cũng thực đen, lớn lên lại không có chút khó coi, đặc biệt nhất là đôi mắt của hắn, đưa lưng về phía mặt trời cũng sáng như vậy, tựa như có thể nhìn thấu tâm người vậy.