Chương 5: Nếu Em Không Thoải Mái Anh Liền Dừng Lại
Cửa cuối cùng cũng bị đẩy ra.Thường Thanh thân trên trần trụi, thân dưới chỉ mặc một cái quần xà lỏn màu lam, đứng trước cửa không có tiến vào.“Em vừa đi ra ngoài tìm anh à.”“Không phải, khômg phải.”Thẩm Mạt rũ đầu vội vàng xua tay, nhìn cũng không dám nhìn, khuôn mặt trắng nõn lúc ban đầu nay đã đỏ bừng.“Em có cái gì muốn hỏi anh sao?”Thẩm Mạt dừng một chút, khuôn mặt vừa mới hạ nhiệt xoạt một cái lại bắt đầu ửng hồng.“Viện này có nhà xí hay không.”“Anh thế nào lại quên mất chuyện này.”Thường Thanh nhỏ giọng nói thầm, có chút buồn bực gãi gãi đầu.Lúc này hắn không có cố kị, bước vào nhà, từ phía Tây cầm lấy một cái giá treo đèn tránh gió, đoạn bảo Thẩm Mạt đuổi theo.Thẩm Mạt không có nhúc nhích, nhưng mà cô xem Thường Thanh không có mục đích khác, lại hơi chần chừ một chút hỏi anh ta xem nơi nào có giấy.Hắn lộn trở lại, từ gian phía Tây lấy ra một cái bao lớn.“Em xem dùng nhiều hay dùng ít tự mình lấy.”Thẩm Mạt cuối cùng không có để cho hắn lấy giấy cho mình, cô càng ngại nói với hắn mình dùng nhiều hay dùng ít, chỉ vội vàng đi qua tùy tay túm lấy một nắm giấy ở trong tay.Thường Thanh nhìn cô một cái, liền xách đèn đi ở phía trước.Ở sân phía Tây Nam quả thật có một cái nhà xí, chỉ là lúc Thẩm Mạt tới vội vàng nên không để ý.Tới trước nhà xí, hắn liền đem đèn tránh gió đưa cho cô. “Bên trong có chỗ ngồi, em đừng để bị vấp phải.”Thẩm Mạt tiếp nhận đèn, cẩn thận nhìn trên mặt đất, vào nhà xí.Nhà xí này xem ra thường xuyên được quét tước, không có mùi khó chịu, trên mặt đất con có phô đá phiến, dưới hầm cầu lại rải một mảng phân tro.Cái này làm cho Thẩm Mạt nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà thở ra một hồi liền nhấc lên.Thường Thanh còn ở bên ngoài chờ mình, khi mình đi tiểu sẽ có âm thanh, hắn ở bên ngoài chắc chắn sẽ nghe được.Cô không có kêu hắn đi chỗ khác, hơn nữa bẩm thân thật sự quá mót.Cắn chặt răng, Thẩm Mạt vẫn là cởi quần ra ngồi xổm trên hầm cầu, thật cẩn thận chịu đựng không phát ra âm thanh quá lớn.Hắn đợi trong chốc lát mới thấy Thẩm Mạt ra tới, hai người đều đã rửa mặt qua, nên đi nghỉ tạm.Thẩm Mạt có chút khẩn trương ngồi ở trên mép giường, không khỏi nghĩ tới một màn thủ dâm của Thường Thanh ở trong sân. Đồ vật kia của anh ta, so với Lý Chí Cao lớn hơn hai phần.Cô vẫn nhớ rõ đêm tân hôn cùng với Lý Chí Cao, hắn không quan tâm cô có đau đớn hay không mà dùng sức tiến vào trong, còn niết một bên vú của cô.Thường Thanh so với Lý Chí Cao càng cường tráng, đồ vật kia lại càng lớn, chính mình có thể hay không....Thấy hắn đóng cửa, hướng về phía phòng ngủ đi tới, Thẩm Mạt co rúm lại một chút.Hắn vẫn để trần thân trên như cũ, thân hình cân xứng, cơ bắp rắn chắc, ở dưới ánh nến sáng lấp lánh rực rỡ.Cái quần lót treo trên eo hắn có chút lỏng lẻo, Thẩm Mạt chỉ vội vàng nhìn qua, bên dưới rốn hắn dần dần xuống bụng dưới là một đám lông thưa thớt.“Thẩm Mạt.”Thường Thanh lên tiếng trước. “Em sợ sao.”Hắn tiến về phía trước hai bước, trực tiếp đứng ở trước mặt cô.Thẩm Mạt không cúi đầu, nhưng cũng chỉ có thể nhìn hai cái đùi cùng chân của hắn.“Anh sẽ không khi dễ em.”Thường Thanh ngồi xổm xuống đất, đôi mắt nhìn thẳng về phía Thẩm Mạt, cô có muốn tránh cũng không thể tránh, bị hắn nhìn cả người đều không tự nhiên, đôi tay bối rối mà nắm lại.“Em đừng sợ, nếu như cảm thấy đau hoặc không thoải mái, anh sẽ dừng lại, chỉ cần em nói là được.”Sau đó, hắn bổ sung một câu: “Anh không phải là tên vương bát đản Lý Chí Cao kia.”