Chương 2
3.
Tôi còn nhớ hai năm trước, khi anh ta đưa tôi đến Cục Dân Chính để lấy giấy chứng nhận, anh ta nói:
“Chị ơi, từ giờ trở đi, tiền kiếm em kiếm được đều là tài sản chung của chúng ta.”
“Đường Dung, kể từ lúc mười tám tuổi em đã rất mong chờ nhanh đến ngày này.”
Khi đó, Chu Chú giống như một chú cún con bám víu vào tôi và anh ta thậm chí còn đưa tôi đi cùng ở mỗi lễ hội âm nhạc khi anh ấy đi biểu diễn.
Nhưng hóa ra một ngày nào đó, con cún con ấy sẽ quay lại và cắn lại tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ta và khẽ nói:
“Tôi muốn 60 triệu”.
Anh ta nổi tiếng trong một thời gian ngắn, đây gần như là toàn bộ số tiền mà anh ta đã kiếm được từ lúc đó cho đến nay.
Nếu anh ta đưa nó cho tôi, tất cả các khoản chi tiêu sau này chắc chắn sẽ khó mà xoay vòng được.
“Không thể được.”
Anh ta buông tay tôi ra, lạnh lùng nhìn tôi:
“Nếu cô thật lòng thật dạ nghĩ muốn đoạn tuyệt như thế thì hãy ra giá hợp lý đi, rồi chúng ta nói sau. Đường Dung, bản thân của cô không đáng giá như cô nghĩ đâu.”
Chúng tôi đã ở bên nhau suốt mười một năm từ khi còn thơ ấu cho đến hiện tại.
Bây giờ đoạn đường mà chúng tôi đã cùng nhau trải qua chỉ được gói gọn trong một câu nói của anh ta.
….Đường Dung, bản thân của cô không đáng giá như cô nghĩ đâu.
Chu Chú đóng sầm cửa lại mà rời đi, tôi đi đến cạnh cửa vừa đúng lúc nhìn thấy La Thu nhào vào lòng anh ta, dùng những lời dịu dàng để xoa dịu cảm xúc của anh ta.
Cô ấy chỉ nói vài câu, vẻ mặt của Chu Chú đột nhiên liền trở nên dịu dàng.
Anh kéo La Thu đến và ôm cô ấy vào lòng.
Khoảnh khắc nhìn lên, bọn họ thấy rõ tôi đứng bên cửa nhưng cũng không vì vậy mà e dè, nụ hôn cứ như thế mà không có chút do dự nào rơi xuống.
La Thu nhỏ giọng nũng nịu nói:
“Anh ơi, nhẹ một chút.”
Tôi đứng trong phòng, mùi thơm xung quanh chầm chậm mà bao trùm lấy tôi, giống như thủy triều dâng lên mang đến cảm giác ngột ngạt muốn chết.
Thật ra, bây giờ tôi chỉ có một mình và căn bản không cần dùng đến số tiền đó.
Chỉ là... tôi quá khó chịu, quá khó để tiếp nhận nỗi đau này.
Ngoài việc lấy tiền, tôi thực sự không nghĩ ra cách nào để làm cho anh ta khốn khổ như tôi mà lại không làm ảnh hưởng đến bản thân.
4.
Toàn bộ hoạt động buổi tối hôm đó đều được phát sóng trực tiếp.
Chu Chú cùng với La Thu sánh bước bên nhau đi trên thảm đỏ, mỉm cười đối mặt với câu hỏi của phóng viên:
“Hai người hiện tại đang ở cùng một công ty, lại là đàn anh, đàn em với nhau, chẳng lẽ sắp tới sẽ có tin vui?”
La Thu ngượng ngùng cười mà không nói gì, trong khi Chu Chú bình tĩnh nói:
“Tất cả đều thuận theo tự nhiên.”
“Tôi nghe nói người quản lý cũ của Chu tiên sinh đã bị sa thải bởi vì năng lực kém cỏi, lại còn lấy tiền bỏ vào túi riêng.”
“Mọi chuyện đã trôi qua rồi cứ để nó qua đi, hiện tại tôi cũng không muốn truy cứu.”
Tôi đứng trước cửa sổ, bàn tay run rẩy mà tắt chương trình phát sóng trực tiếp.
Ánh trăng ảm đạm chiếu vào phòng.
Đêm hôm đó tôi lại mơ về quá khứ.
Chu Chú và tôi đã sống ở đây, mỗi khi anh ta viết bài hát mới, anh ấy sẽ dựa vào cửa sổ và đàn bài hát đó cho tôi nghe.
Bên ngoài khung cửa sổ sau lưng tôi, hàng ngàn ngôi nhà đang sáng đèn và những bài hát được truyền lại cho hàng ngàn người khác hát, nhưng vào thời điểm này chỉ có mình tôi được nghe.
Chu Chú nói: “Chị ơi, khi nào em trở nên nổi tiếng và tổ chức buổi biểu diễn đầu tiên với 100.000 người, em sẽ cầu hôn chị trước toàn thế giới.”
Sau đó, anh ta thực sự trở nên nổi tiếng.
Nhưng người đầu tiên anh ta muốn vứt đi…… lại chính là tôi.
...
Khi tôi tỉnh dậy, cơn đau dữ dội từ dạ dày ập đến tra tấn tôi khiến tôi suýt chút nữa thì ngất đi.
Ánh nắng mặt trời nóng như lửa đốt nhưng cũng không xua đi được cái lạnh của tôi lúc này.
Căn phòng trống rỗng.
Nhiều năm như vậy, bên người tôi vẫn luôn chỉ có Chu Chú.
Người bạn thân duy nhất của tôi cũng ra nước ngoài học cao học sau khi tốt nghiệp đại học, sau đó cô ấy quyết định định cư ở đó luôn.
Cô ấy không thích Chu Chú cho lắm.
Chúng tôi rất ít khi liên lạc với nhau.
Tôi ngã xuống giường và cuộn tròn người lại ở mép giường, đau đến mức khắp người ra đầy mồ hôi lạnh, một mùi ngọt lại tanh bốc lên từ cổ họng chẳng mấy chốc tràn ngập trong miệng tôi.
Đúng vào lúc này, Chu Chú gọi điện thoại tới.
“Cô suy nghĩ xong chưa?”
Trong giọng điệu của anh ta chỉ có sự thờ ơ và thiếu kiên nhẫn nhưng anh ta vẫn cố gắng miễn cưỡng mà thuyết phục tôi.
“Nếu như cô muốn ít tiền hơn một chút, tôi có thể sẽ sảng khoái mà đưa nó cho cô, chuyện này có thể kết thúc sớm, cô thích làm cái gì liền làm cái đó. Cứ như thế này thì quá mệt mỏi đi, đối với cô cũng không có lợi ích gì?”
“Đường Dung, cô nói đi.”
Một lúc sau cơn đau mới giảm bớt, tôi mới có thể từ từ ngồi dậy và sau đó dựa vào khung giường, giọng nói có chút gấp gáp:
“Được rồi, vậy thì một nửa đi.”
Anh ta cũng không ngờ tới tôi sẽ dễ nói chuyện như vậy, anh ta sững người một lúc hỏi:
“Thật sao?”
“Ừ, nhưng anh phải về nhà một chuyến, sau đó lấy cây đàn ghi-ta lúc đầu và hát cho em nghe một bài đi.”
Tôi cũng không biết mình còn nhung nhớ điều gì nữa, có thể là khi người ta sắp chết đi, họ sẽ luôn nhớ về một số chuyện khiến bản thân khó mà buông bỏ trong cuộc sống này.
Lúc Chu Chú trở về, đúng lúc đó tôi đang ở dưới lầu.
Anh ta bước xuống xe, đi theo bên cạnh anh ấy là La Thu.
Tôi không nhịn được mà chế giễu:
“Tình cảm tốt như vậy à, một khắc cũng không thể xa nhau sao?”
La Thu ôm cánh tay anh ta, cười toe toét và ra vẻ bất đắc dĩ nói:
“Chị Đường có lẽ là già rồi nên có thể sẽ không hiểu tình thú của người trẻ tuổi chúng em, thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt vốn dĩ chính là như vậy nha.”
Tôi làm thế nào có thể không hiểu được chứ.
Chu Chú và tôi vốn dĩ cũng đã trải qua một khoảng thời gian rất dài, rất dài yêu đương cuồng nhiệt kia mà.
Lâu đến mức tôi đã từng nghĩ đó sẽ là vĩnh viễn.
Tôi còn nhớ hai năm trước, khi anh ta đưa tôi đến Cục Dân Chính để lấy giấy chứng nhận, anh ta nói:
“Chị ơi, từ giờ trở đi, tiền kiếm em kiếm được đều là tài sản chung của chúng ta.”
“Đường Dung, kể từ lúc mười tám tuổi em đã rất mong chờ nhanh đến ngày này.”
Khi đó, Chu Chú giống như một chú cún con bám víu vào tôi và anh ta thậm chí còn đưa tôi đi cùng ở mỗi lễ hội âm nhạc khi anh ấy đi biểu diễn.
Nhưng hóa ra một ngày nào đó, con cún con ấy sẽ quay lại và cắn lại tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ta và khẽ nói:
“Tôi muốn 60 triệu”.
Anh ta nổi tiếng trong một thời gian ngắn, đây gần như là toàn bộ số tiền mà anh ta đã kiếm được từ lúc đó cho đến nay.
Nếu anh ta đưa nó cho tôi, tất cả các khoản chi tiêu sau này chắc chắn sẽ khó mà xoay vòng được.
“Không thể được.”
Anh ta buông tay tôi ra, lạnh lùng nhìn tôi:
“Nếu cô thật lòng thật dạ nghĩ muốn đoạn tuyệt như thế thì hãy ra giá hợp lý đi, rồi chúng ta nói sau. Đường Dung, bản thân của cô không đáng giá như cô nghĩ đâu.”
Chúng tôi đã ở bên nhau suốt mười một năm từ khi còn thơ ấu cho đến hiện tại.
Bây giờ đoạn đường mà chúng tôi đã cùng nhau trải qua chỉ được gói gọn trong một câu nói của anh ta.
….Đường Dung, bản thân của cô không đáng giá như cô nghĩ đâu.
Chu Chú đóng sầm cửa lại mà rời đi, tôi đi đến cạnh cửa vừa đúng lúc nhìn thấy La Thu nhào vào lòng anh ta, dùng những lời dịu dàng để xoa dịu cảm xúc của anh ta.
Cô ấy chỉ nói vài câu, vẻ mặt của Chu Chú đột nhiên liền trở nên dịu dàng.
Anh kéo La Thu đến và ôm cô ấy vào lòng.
Khoảnh khắc nhìn lên, bọn họ thấy rõ tôi đứng bên cửa nhưng cũng không vì vậy mà e dè, nụ hôn cứ như thế mà không có chút do dự nào rơi xuống.
La Thu nhỏ giọng nũng nịu nói:
“Anh ơi, nhẹ một chút.”
Tôi đứng trong phòng, mùi thơm xung quanh chầm chậm mà bao trùm lấy tôi, giống như thủy triều dâng lên mang đến cảm giác ngột ngạt muốn chết.
Thật ra, bây giờ tôi chỉ có một mình và căn bản không cần dùng đến số tiền đó.
Chỉ là... tôi quá khó chịu, quá khó để tiếp nhận nỗi đau này.
Ngoài việc lấy tiền, tôi thực sự không nghĩ ra cách nào để làm cho anh ta khốn khổ như tôi mà lại không làm ảnh hưởng đến bản thân.
4.
Toàn bộ hoạt động buổi tối hôm đó đều được phát sóng trực tiếp.
Chu Chú cùng với La Thu sánh bước bên nhau đi trên thảm đỏ, mỉm cười đối mặt với câu hỏi của phóng viên:
“Hai người hiện tại đang ở cùng một công ty, lại là đàn anh, đàn em với nhau, chẳng lẽ sắp tới sẽ có tin vui?”
La Thu ngượng ngùng cười mà không nói gì, trong khi Chu Chú bình tĩnh nói:
“Tất cả đều thuận theo tự nhiên.”
“Tôi nghe nói người quản lý cũ của Chu tiên sinh đã bị sa thải bởi vì năng lực kém cỏi, lại còn lấy tiền bỏ vào túi riêng.”
“Mọi chuyện đã trôi qua rồi cứ để nó qua đi, hiện tại tôi cũng không muốn truy cứu.”
Tôi đứng trước cửa sổ, bàn tay run rẩy mà tắt chương trình phát sóng trực tiếp.
Ánh trăng ảm đạm chiếu vào phòng.
Đêm hôm đó tôi lại mơ về quá khứ.
Chu Chú và tôi đã sống ở đây, mỗi khi anh ta viết bài hát mới, anh ấy sẽ dựa vào cửa sổ và đàn bài hát đó cho tôi nghe.
Bên ngoài khung cửa sổ sau lưng tôi, hàng ngàn ngôi nhà đang sáng đèn và những bài hát được truyền lại cho hàng ngàn người khác hát, nhưng vào thời điểm này chỉ có mình tôi được nghe.
Chu Chú nói: “Chị ơi, khi nào em trở nên nổi tiếng và tổ chức buổi biểu diễn đầu tiên với 100.000 người, em sẽ cầu hôn chị trước toàn thế giới.”
Sau đó, anh ta thực sự trở nên nổi tiếng.
Nhưng người đầu tiên anh ta muốn vứt đi…… lại chính là tôi.
...
Khi tôi tỉnh dậy, cơn đau dữ dội từ dạ dày ập đến tra tấn tôi khiến tôi suýt chút nữa thì ngất đi.
Ánh nắng mặt trời nóng như lửa đốt nhưng cũng không xua đi được cái lạnh của tôi lúc này.
Căn phòng trống rỗng.
Nhiều năm như vậy, bên người tôi vẫn luôn chỉ có Chu Chú.
Người bạn thân duy nhất của tôi cũng ra nước ngoài học cao học sau khi tốt nghiệp đại học, sau đó cô ấy quyết định định cư ở đó luôn.
Cô ấy không thích Chu Chú cho lắm.
Chúng tôi rất ít khi liên lạc với nhau.
Tôi ngã xuống giường và cuộn tròn người lại ở mép giường, đau đến mức khắp người ra đầy mồ hôi lạnh, một mùi ngọt lại tanh bốc lên từ cổ họng chẳng mấy chốc tràn ngập trong miệng tôi.
Đúng vào lúc này, Chu Chú gọi điện thoại tới.
“Cô suy nghĩ xong chưa?”
Trong giọng điệu của anh ta chỉ có sự thờ ơ và thiếu kiên nhẫn nhưng anh ta vẫn cố gắng miễn cưỡng mà thuyết phục tôi.
“Nếu như cô muốn ít tiền hơn một chút, tôi có thể sẽ sảng khoái mà đưa nó cho cô, chuyện này có thể kết thúc sớm, cô thích làm cái gì liền làm cái đó. Cứ như thế này thì quá mệt mỏi đi, đối với cô cũng không có lợi ích gì?”
“Đường Dung, cô nói đi.”
Một lúc sau cơn đau mới giảm bớt, tôi mới có thể từ từ ngồi dậy và sau đó dựa vào khung giường, giọng nói có chút gấp gáp:
“Được rồi, vậy thì một nửa đi.”
Anh ta cũng không ngờ tới tôi sẽ dễ nói chuyện như vậy, anh ta sững người một lúc hỏi:
“Thật sao?”
“Ừ, nhưng anh phải về nhà một chuyến, sau đó lấy cây đàn ghi-ta lúc đầu và hát cho em nghe một bài đi.”
Tôi cũng không biết mình còn nhung nhớ điều gì nữa, có thể là khi người ta sắp chết đi, họ sẽ luôn nhớ về một số chuyện khiến bản thân khó mà buông bỏ trong cuộc sống này.
Lúc Chu Chú trở về, đúng lúc đó tôi đang ở dưới lầu.
Anh ta bước xuống xe, đi theo bên cạnh anh ấy là La Thu.
Tôi không nhịn được mà chế giễu:
“Tình cảm tốt như vậy à, một khắc cũng không thể xa nhau sao?”
La Thu ôm cánh tay anh ta, cười toe toét và ra vẻ bất đắc dĩ nói:
“Chị Đường có lẽ là già rồi nên có thể sẽ không hiểu tình thú của người trẻ tuổi chúng em, thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt vốn dĩ chính là như vậy nha.”
Tôi làm thế nào có thể không hiểu được chứ.
Chu Chú và tôi vốn dĩ cũng đã trải qua một khoảng thời gian rất dài, rất dài yêu đương cuồng nhiệt kia mà.
Lâu đến mức tôi đã từng nghĩ đó sẽ là vĩnh viễn.