Chương : 14
Dịch giả: Tà Si Vô Diện
Biên: khang_a_ca
Trên con đường mòn phủ đầy bụi gai, một thân ảnh gầy gò đang hốt hoảng chạy vội vả. Hắn thỉnh thoảng lại ngoảnh mặt quan sát phía sau, đến khi chắc chắn không còn người nào truy đuổi thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.
"Hô... Hô..."
Hắn há to miệng mà thở phì phò từng hơi lớn sau đó vịn lấy một gốc cây rồi chậm rãi ngồi xuống nghỉ ngơi nhằm giảm bớt đau đớn cùng mỏi mệt trong cơ thể.
Thiếu niên này chính là Khương Dịch Niên. Lúc trước, người áo đen đánh hắn bị thương không nhẹ, hắn vẫn luôn phải một mực cắn răng kiên trì thì mới có thể trụ vững được đến giờ phút này.
Khương Dịch Niên cố nhịn đau mà tập trung ngồi xếp bằng vận chuyển công pháp của Trì Giáo. Nhờ vậy, trong cơ thể hắn lúc này có một luồng linh lực ôn hòa di chuyển dọc theo kinh mạch giúp làm dịu cơn đau nhức đi một chút.
"May mà trong lúc chiến đấu ta lại đột phá đến Linh Luân cảnh."
Cảm nhận những thay đổi tích cực của linh lực trong cơ thể lúc này, trong lòng Khương Dịch Niên không khỏi vẫn còn sợ hãi mà tự nhủ.
Nếu như trận chiến lúc trước hắn không đột phá thì với thương thế hiện tại trên thân thể, hắn khẳng định không thể trốn được xa như vậy.
Vừa nghĩ tới đây, Khương Dịch Niên rốt cục cũng cảm thấy vui vẻ. Bởi vì từ trước đến giờ, việc tu luyện của hắn chẳng biết tại lí do gì mà luôn luôn tiến triển vô cùng chậm chạp, chậm đến mức hắn đã cố gắng tìm mọi cách mà vẫn không thể nào đột phá Linh Luân cảnh. Thế nhưng trong trận chiến ngày hôm nay, hắn cuối cùng đã đạt được điều mà mình vẫn hằng mong ước.
- Dường như việc tu luyện của ta trong thời gian gần đây so với trong quá khứ đã có hiệu suất cao hơn rất nhiều...
Khương Dịch Niên hơi cảm thấy nghi hoặc, sau đó hắn nhịn không được mà lại lần nữa nhìn thoáng qua cái tay trái đang bị băng vải quấn quanh của mình rồi thầm nghĩ:
"Hình như từ sau khi con mắt huyền bí trong lòng bàn tay trái thoát khỏi phong ấn thì tốc độ tu luyện của ta cũng bắt đầu tăng lên rất nhiều."
- Con mắt này rốt cuộc là cái gì?
Khương Dịch Niên vừa vuốt ve lòng bàn tay vừa tự lẩm bẩm một mình.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ lúc người áo đen bị hắn một chưởng giải quyết, Khương Dịch Niên không nhịn được liền rùng mình một cái. Mặc dù hắn không biết con mắt tím đen này rốt cuộc là cái gì, nhưng hắn vẫn nhạy bén cảm giác được, tốt nhất là không nên để cho người khác phát hiện ra thứ này, nếu không thì trong tương lai rất có thể phiền toái sẽ không ngừng tìm đến hắn.
"Lúc trước, những kẻ áo đen kia rốt cuộc là người phương nào? Tại sao lại muốn bắt chúng ta?"
Tâm tư Khương Dịch Niên xoay vòng một cái, một lần nữa tự nhủ. Nên nhớ Mục Trần chính là người âm thầm chống lưng cho Thương Khung cung, ở Đại Thiên thế giới này, còn có ai dám không nể mặt Thương Khung cung nữa chứ? Vậy mà người áo đen bí ẩn kia vẫn dám bất chấp nguy hiểm to lớn mà ra tay với người của Thương Khung cung.
"Trước mắt chỉ còn cách tìm một tòa thành, rồi tới phân bộ của Thương Khung cung, sau đó đem chuyện này báo lại cho bọn họ thôi.”
Trong đầu Khương Dịch Niên nhanh chóng lóe lên những suy nghĩ này. Thế là, hắn đợi thương thế khôi phục một chút liền không tiếp tục ở lại, một lần nữa đứng dậy, vận chuyển linh lực, để cho linh lực bao trùm hai chân mà chạy như bay.
Thế nhưng lần này hắn còn chưa chạy được bao lâu thì chợt nghe thấy tiếng hạc ngâm quen thuộc từ trên bầu trời truyền đến. Hắn vội vàng ngẩng đầu thì thấy một con hạc to lớn màu xanh đang bay tới từ đằng xa.
"Kia là Phong Linh Hạc của Triệu sư!"
Khương Dịch Niên nhìn thấy con hạc to lớn màu xanh kia thì lập tức hưng phấn vô cùng.
Phong Linh Hạc cuốn theo gió lớn từ trên trời giáng xuống, sau đó Khương Dịch Niên liền trông thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi trên lưng hạc, đúng là Triệu Thanh Dương. Chỉ có điều vẻ mặt của hắn lúc này lại vô cùng phờ phạc, trên người còn lưu lại vết máu, hiển nhiên là hắn đã bị trọng thương.
- Khương Dịch Niên?
Triệu Thanh Dương trông thấy là Khương Dịch Niên thì trên khuôn mặt tái nhợt cũng lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng hỏi:
- Những người khác đâu rồi?
Khương Dịch Niên sa sút mà nói:
- Ta cũng không biết nữa, chúng ta đều tách nhau ra mà chạy cả rồi.
Triệu Thanh Dương vừa nghe thấy vậy liền nện một quyền lên phía trên bộ lông cứng rắn con hạc, gương mặt ảo não tự trách. Thế nhưng ngay sau đó, hắn liền vung ống tay áo lên, đem linh lực hóa thành gió lốc, cuốn Khương Dịch Niên lên lưng hạc.
- Bây giờ ngươi đi theo ta đến tòa thành gần nhất, chúng ta phải đem việc này bẩm báo lên trên trước đã rồi mới tính tiếp.
Khương Dịch Niên gật gật đầu. Dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên, đi đường một mình quả thật quá mức nguy hiểm, nếu có Triệu Thanh Dương đi cùng thì an toàn của hắn cũng được đảm bảo hơn nhiều.
Đợi sau khi Phong Linh Hạc bay lên một lần nữa, Khương Dịch Niên mới cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Triệu sư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì chúng ta lại bị tập kích vậy?
Triệu Thanh Dương sắc mặt âm trầm, hắn nặng nề lắc đầu trả lời:
- Ta cũng không biết bọn hắn đến cùng là người phương nào. Lúc trước, ta vừa rơi xuống liền bị một nữ tử cực kỳ lợi hại cuốn lấy, cuối cùng nếu như không phải là Phong Linh Hạc liều mình chịu thương tổn đem ta cứu đi thì sợ rằng ngay cả ta cũng phải chết ở nơi đó.
Khương Dịch Niên âm thầm kinh hãi:
“Ngay cả Triệu sư cũng thiếu chút nữa phải bỏ mạng, vậy thì nữ tử thần bí kia phải mạnh đến mức nào a?”
- Những hắc y nhân kia toàn bộ đều là Thần Phách cảnh, ngươi làm thế nào có thể trốn thoát được vậy?
Triệu Thanh Dương nghi hoặc nhìn Khương Dịch Niên. Lúc trước, Khương Dịch Niên mới đến Linh Động cảnh, hắn ở trong mắt cao thủ Thần Phách cảnh cũng giống như một đứa trẻ vậy, hoàn toàn không có lực phản kháng.
Khương Dịch Niên đưa một tay lên gãi đầu, còn một tay thì vòng ra sau lưng lấy Cửu Uyên giản, còn con mắt tím đen trong lòng bàn tay tất nhiên là bị hắn che giấu đi.
Triệu Thanh Dương nhận lấy Cửu Uyên giản thì chợt hiểu ra vấn đề rồi gật gật đầu. Thanh Cửu Uyên giản này uy lực không tầm thường, nếu ra tay trong tình huống bất ngờ thì hoàn toàn có thể khiến cao thủ Thần Phách cảnh trở tay không kịp, thậm chí còn có thể gây ra thương tổn cho bọn họ, từ đó mà Khương Dịch Niên có thể tìm cơ hội chạy trốn.
- Đã có thể trốn tới đây, vậy cũng coi như ngươi mạng lớn. Chúng ta mau đi đến tòa thành gần nhất, tìm người của phân bộ Thương Khung cung để họ liên lạc với một số cao thủ, xem có thể tìm được cơ hội vây công đám người này hay không.
Đem Cửu Uyên giản trả lại cho Khương Dịch Niên, Triệu Thanh Dương liền không nói thêm lời nào, mà chỉ thúc giục Phong Linh Hạc tăng thêm tốc độ.
Ngay tại thời điểm Triệu Thanh Dương mang theo Khương Dịch Niên đi tìm giúp đỡ, ở sâu trong mảnh rừng này, có một bóng người xinh đẹp, yêu mị đang lười biếng dựa vào một gốc cây lớn. Phía sau lưng nàng, từng đạo bóng đen lần lượt từ trên trời hạ xuống, trong tay mỗi người bọn họ đều mang theo một tên thiếu niên đang bị hôn mê.
- Người đều bắt được cả rồi sao?
Nữ tử hơi hơi nghiêng đầu, sóng mắt như nước, lười biếng mà hỏi.
Phía sau, mấy tên áo đen liếc mắt nhìn nhau, thấp giọng trả lời:
-Lọt mất một thiếu niên, hơn nữa Ma Ngũ cũng chưa trở về, chúng ta đã thử tìm kiếm một lần, nhưng lại không hề phát hiện ra tung tích của hắn.
Nữ tử nghe vậy, ánh mắt nhu hòa lập tức trở nên lạnh lẽo, lạnh giọng quát:
-Phế vật, mỗi việc bắt một tên thiếu niên cỏn con mà cũng làm không xong!
Mấy tên áo đen thấy thế thì đều câm như hến, không dám phản bác.
Yêu mị nữ tử nhắm hai mắt lại suy nghĩ một chút, sau đó không chút do dự ra lệnh:
-Mặc kệ hắn, tất cả lập tức rút lui. Cái tên Triệu Thanh Dương trốn thoát kia chắc chắn sẽ thông tri cho Thương Khung cung. Với danh tiếng của Thương Khung cung thì bọn họ có thể dễ dàng tìm đến một lượng lớn cao thủ truy lùng chúng ta.
Nghe thấy nàng cứ như vậy dứt khoát vứt bỏ tên thủ hạ còn chưa rõ tin tức kia, trong lòng đám người áo đen không khỏi sinh ra cảm giác lạnh lẽo. Nhưng bọn hắn cũng không dám phản bác mà chỉ đồng thanh đáp một tiếng mà thôi.
Yêu mị nữ tử cũng không thèm để ý đến bọn hắn. Trước khi rời đi, nàng lại nhìn thoáng qua vị trí mà Khương Dịch Niên cùng người áo đen nọ giao thủ lúc trước, chân mày hơi hơi nhăn lại. Sau đó, nàng cúi đầu nhìn xem bàn tay nhỏ bé tinh tế như ngọc của mình, chỉ thấy trong lòng bàn tay nàng cũng có một đạo thụ văn nhàn nhạt, đạo thụ văn này khe khẽ nhúc nhích, dường như có một con mắt màu đen lờ mờ hiện ra.
Lúc trước, nàng mơ hồ cảm giác được "Linh Mục" của mình dường như vì sợ hãi mà rung động nhúc nhích một chút. Loại rung động này có điểm giống với cảm giác của nàng tại thời điểm nhìn thấy "Vương Chi Mục" của vương tộc.
Thế nhưng ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua trong đầu nàng mà thôi, bởi vì tại mười mấy năm trước, vương tộc huyết mạch đã hoàn toàn biến mất trong trận đại biến toàn tộc...
Hơn nữa, trước đó nàng cũng nhận được tin tức, Ma Côn đã tìm được kẻ phản bội mang theo hoàng tử chạy trốn năm đó. Tên tội nhân kia cùng hoàng tử, đều bị hắn hoàn toàn gạt bỏ.
Vừa nghĩ đến đây, nàng liền nhịn không được nắm chặt tay ngọc, con ngươi vốn dĩ đầy mị hoặc giờ phút này bỗng trở nên lạnh lẽo thấu xương.
-Ma Côn... Ngươi thật đáng chết!!!
Yêu mị nữ tử hít sâu một hơi, đè xuống tâm tình đang dậy sóng của mình. Thân thể nàng khẽ động, liền hóa thành một đạo hắc quang phóng lên trời.
Biên: khang_a_ca
Trên con đường mòn phủ đầy bụi gai, một thân ảnh gầy gò đang hốt hoảng chạy vội vả. Hắn thỉnh thoảng lại ngoảnh mặt quan sát phía sau, đến khi chắc chắn không còn người nào truy đuổi thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.
"Hô... Hô..."
Hắn há to miệng mà thở phì phò từng hơi lớn sau đó vịn lấy một gốc cây rồi chậm rãi ngồi xuống nghỉ ngơi nhằm giảm bớt đau đớn cùng mỏi mệt trong cơ thể.
Thiếu niên này chính là Khương Dịch Niên. Lúc trước, người áo đen đánh hắn bị thương không nhẹ, hắn vẫn luôn phải một mực cắn răng kiên trì thì mới có thể trụ vững được đến giờ phút này.
Khương Dịch Niên cố nhịn đau mà tập trung ngồi xếp bằng vận chuyển công pháp của Trì Giáo. Nhờ vậy, trong cơ thể hắn lúc này có một luồng linh lực ôn hòa di chuyển dọc theo kinh mạch giúp làm dịu cơn đau nhức đi một chút.
"May mà trong lúc chiến đấu ta lại đột phá đến Linh Luân cảnh."
Cảm nhận những thay đổi tích cực của linh lực trong cơ thể lúc này, trong lòng Khương Dịch Niên không khỏi vẫn còn sợ hãi mà tự nhủ.
Nếu như trận chiến lúc trước hắn không đột phá thì với thương thế hiện tại trên thân thể, hắn khẳng định không thể trốn được xa như vậy.
Vừa nghĩ tới đây, Khương Dịch Niên rốt cục cũng cảm thấy vui vẻ. Bởi vì từ trước đến giờ, việc tu luyện của hắn chẳng biết tại lí do gì mà luôn luôn tiến triển vô cùng chậm chạp, chậm đến mức hắn đã cố gắng tìm mọi cách mà vẫn không thể nào đột phá Linh Luân cảnh. Thế nhưng trong trận chiến ngày hôm nay, hắn cuối cùng đã đạt được điều mà mình vẫn hằng mong ước.
- Dường như việc tu luyện của ta trong thời gian gần đây so với trong quá khứ đã có hiệu suất cao hơn rất nhiều...
Khương Dịch Niên hơi cảm thấy nghi hoặc, sau đó hắn nhịn không được mà lại lần nữa nhìn thoáng qua cái tay trái đang bị băng vải quấn quanh của mình rồi thầm nghĩ:
"Hình như từ sau khi con mắt huyền bí trong lòng bàn tay trái thoát khỏi phong ấn thì tốc độ tu luyện của ta cũng bắt đầu tăng lên rất nhiều."
- Con mắt này rốt cuộc là cái gì?
Khương Dịch Niên vừa vuốt ve lòng bàn tay vừa tự lẩm bẩm một mình.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ lúc người áo đen bị hắn một chưởng giải quyết, Khương Dịch Niên không nhịn được liền rùng mình một cái. Mặc dù hắn không biết con mắt tím đen này rốt cuộc là cái gì, nhưng hắn vẫn nhạy bén cảm giác được, tốt nhất là không nên để cho người khác phát hiện ra thứ này, nếu không thì trong tương lai rất có thể phiền toái sẽ không ngừng tìm đến hắn.
"Lúc trước, những kẻ áo đen kia rốt cuộc là người phương nào? Tại sao lại muốn bắt chúng ta?"
Tâm tư Khương Dịch Niên xoay vòng một cái, một lần nữa tự nhủ. Nên nhớ Mục Trần chính là người âm thầm chống lưng cho Thương Khung cung, ở Đại Thiên thế giới này, còn có ai dám không nể mặt Thương Khung cung nữa chứ? Vậy mà người áo đen bí ẩn kia vẫn dám bất chấp nguy hiểm to lớn mà ra tay với người của Thương Khung cung.
"Trước mắt chỉ còn cách tìm một tòa thành, rồi tới phân bộ của Thương Khung cung, sau đó đem chuyện này báo lại cho bọn họ thôi.”
Trong đầu Khương Dịch Niên nhanh chóng lóe lên những suy nghĩ này. Thế là, hắn đợi thương thế khôi phục một chút liền không tiếp tục ở lại, một lần nữa đứng dậy, vận chuyển linh lực, để cho linh lực bao trùm hai chân mà chạy như bay.
Thế nhưng lần này hắn còn chưa chạy được bao lâu thì chợt nghe thấy tiếng hạc ngâm quen thuộc từ trên bầu trời truyền đến. Hắn vội vàng ngẩng đầu thì thấy một con hạc to lớn màu xanh đang bay tới từ đằng xa.
"Kia là Phong Linh Hạc của Triệu sư!"
Khương Dịch Niên nhìn thấy con hạc to lớn màu xanh kia thì lập tức hưng phấn vô cùng.
Phong Linh Hạc cuốn theo gió lớn từ trên trời giáng xuống, sau đó Khương Dịch Niên liền trông thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi trên lưng hạc, đúng là Triệu Thanh Dương. Chỉ có điều vẻ mặt của hắn lúc này lại vô cùng phờ phạc, trên người còn lưu lại vết máu, hiển nhiên là hắn đã bị trọng thương.
- Khương Dịch Niên?
Triệu Thanh Dương trông thấy là Khương Dịch Niên thì trên khuôn mặt tái nhợt cũng lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng hỏi:
- Những người khác đâu rồi?
Khương Dịch Niên sa sút mà nói:
- Ta cũng không biết nữa, chúng ta đều tách nhau ra mà chạy cả rồi.
Triệu Thanh Dương vừa nghe thấy vậy liền nện một quyền lên phía trên bộ lông cứng rắn con hạc, gương mặt ảo não tự trách. Thế nhưng ngay sau đó, hắn liền vung ống tay áo lên, đem linh lực hóa thành gió lốc, cuốn Khương Dịch Niên lên lưng hạc.
- Bây giờ ngươi đi theo ta đến tòa thành gần nhất, chúng ta phải đem việc này bẩm báo lên trên trước đã rồi mới tính tiếp.
Khương Dịch Niên gật gật đầu. Dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên, đi đường một mình quả thật quá mức nguy hiểm, nếu có Triệu Thanh Dương đi cùng thì an toàn của hắn cũng được đảm bảo hơn nhiều.
Đợi sau khi Phong Linh Hạc bay lên một lần nữa, Khương Dịch Niên mới cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Triệu sư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì chúng ta lại bị tập kích vậy?
Triệu Thanh Dương sắc mặt âm trầm, hắn nặng nề lắc đầu trả lời:
- Ta cũng không biết bọn hắn đến cùng là người phương nào. Lúc trước, ta vừa rơi xuống liền bị một nữ tử cực kỳ lợi hại cuốn lấy, cuối cùng nếu như không phải là Phong Linh Hạc liều mình chịu thương tổn đem ta cứu đi thì sợ rằng ngay cả ta cũng phải chết ở nơi đó.
Khương Dịch Niên âm thầm kinh hãi:
“Ngay cả Triệu sư cũng thiếu chút nữa phải bỏ mạng, vậy thì nữ tử thần bí kia phải mạnh đến mức nào a?”
- Những hắc y nhân kia toàn bộ đều là Thần Phách cảnh, ngươi làm thế nào có thể trốn thoát được vậy?
Triệu Thanh Dương nghi hoặc nhìn Khương Dịch Niên. Lúc trước, Khương Dịch Niên mới đến Linh Động cảnh, hắn ở trong mắt cao thủ Thần Phách cảnh cũng giống như một đứa trẻ vậy, hoàn toàn không có lực phản kháng.
Khương Dịch Niên đưa một tay lên gãi đầu, còn một tay thì vòng ra sau lưng lấy Cửu Uyên giản, còn con mắt tím đen trong lòng bàn tay tất nhiên là bị hắn che giấu đi.
Triệu Thanh Dương nhận lấy Cửu Uyên giản thì chợt hiểu ra vấn đề rồi gật gật đầu. Thanh Cửu Uyên giản này uy lực không tầm thường, nếu ra tay trong tình huống bất ngờ thì hoàn toàn có thể khiến cao thủ Thần Phách cảnh trở tay không kịp, thậm chí còn có thể gây ra thương tổn cho bọn họ, từ đó mà Khương Dịch Niên có thể tìm cơ hội chạy trốn.
- Đã có thể trốn tới đây, vậy cũng coi như ngươi mạng lớn. Chúng ta mau đi đến tòa thành gần nhất, tìm người của phân bộ Thương Khung cung để họ liên lạc với một số cao thủ, xem có thể tìm được cơ hội vây công đám người này hay không.
Đem Cửu Uyên giản trả lại cho Khương Dịch Niên, Triệu Thanh Dương liền không nói thêm lời nào, mà chỉ thúc giục Phong Linh Hạc tăng thêm tốc độ.
Ngay tại thời điểm Triệu Thanh Dương mang theo Khương Dịch Niên đi tìm giúp đỡ, ở sâu trong mảnh rừng này, có một bóng người xinh đẹp, yêu mị đang lười biếng dựa vào một gốc cây lớn. Phía sau lưng nàng, từng đạo bóng đen lần lượt từ trên trời hạ xuống, trong tay mỗi người bọn họ đều mang theo một tên thiếu niên đang bị hôn mê.
- Người đều bắt được cả rồi sao?
Nữ tử hơi hơi nghiêng đầu, sóng mắt như nước, lười biếng mà hỏi.
Phía sau, mấy tên áo đen liếc mắt nhìn nhau, thấp giọng trả lời:
-Lọt mất một thiếu niên, hơn nữa Ma Ngũ cũng chưa trở về, chúng ta đã thử tìm kiếm một lần, nhưng lại không hề phát hiện ra tung tích của hắn.
Nữ tử nghe vậy, ánh mắt nhu hòa lập tức trở nên lạnh lẽo, lạnh giọng quát:
-Phế vật, mỗi việc bắt một tên thiếu niên cỏn con mà cũng làm không xong!
Mấy tên áo đen thấy thế thì đều câm như hến, không dám phản bác.
Yêu mị nữ tử nhắm hai mắt lại suy nghĩ một chút, sau đó không chút do dự ra lệnh:
-Mặc kệ hắn, tất cả lập tức rút lui. Cái tên Triệu Thanh Dương trốn thoát kia chắc chắn sẽ thông tri cho Thương Khung cung. Với danh tiếng của Thương Khung cung thì bọn họ có thể dễ dàng tìm đến một lượng lớn cao thủ truy lùng chúng ta.
Nghe thấy nàng cứ như vậy dứt khoát vứt bỏ tên thủ hạ còn chưa rõ tin tức kia, trong lòng đám người áo đen không khỏi sinh ra cảm giác lạnh lẽo. Nhưng bọn hắn cũng không dám phản bác mà chỉ đồng thanh đáp một tiếng mà thôi.
Yêu mị nữ tử cũng không thèm để ý đến bọn hắn. Trước khi rời đi, nàng lại nhìn thoáng qua vị trí mà Khương Dịch Niên cùng người áo đen nọ giao thủ lúc trước, chân mày hơi hơi nhăn lại. Sau đó, nàng cúi đầu nhìn xem bàn tay nhỏ bé tinh tế như ngọc của mình, chỉ thấy trong lòng bàn tay nàng cũng có một đạo thụ văn nhàn nhạt, đạo thụ văn này khe khẽ nhúc nhích, dường như có một con mắt màu đen lờ mờ hiện ra.
Lúc trước, nàng mơ hồ cảm giác được "Linh Mục" của mình dường như vì sợ hãi mà rung động nhúc nhích một chút. Loại rung động này có điểm giống với cảm giác của nàng tại thời điểm nhìn thấy "Vương Chi Mục" của vương tộc.
Thế nhưng ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua trong đầu nàng mà thôi, bởi vì tại mười mấy năm trước, vương tộc huyết mạch đã hoàn toàn biến mất trong trận đại biến toàn tộc...
Hơn nữa, trước đó nàng cũng nhận được tin tức, Ma Côn đã tìm được kẻ phản bội mang theo hoàng tử chạy trốn năm đó. Tên tội nhân kia cùng hoàng tử, đều bị hắn hoàn toàn gạt bỏ.
Vừa nghĩ đến đây, nàng liền nhịn không được nắm chặt tay ngọc, con ngươi vốn dĩ đầy mị hoặc giờ phút này bỗng trở nên lạnh lẽo thấu xương.
-Ma Côn... Ngươi thật đáng chết!!!
Yêu mị nữ tử hít sâu một hơi, đè xuống tâm tình đang dậy sóng của mình. Thân thể nàng khẽ động, liền hóa thành một đạo hắc quang phóng lên trời.