Chương 10: Ngủ mơ
"Bài hát karaoke ở nông thôn này là làm sao? Chủ đề bài hát mới lần này là tình yêu nông thôn trung niên? Hả? Ai giải thích tôi nghe."
Một giây trước còn ở phòng thu âm mắng chửi người, một giây sau liền biến thành Alpha đắp chăn cho Omega trong phòng nghỉ.
Ha, Alpha. ——nhân viên trong phòng thu âm.
Mục Trụ Thâm nổi giận bình thường không phải kiểu cáu bẳn, so với tức giận mắng, hắn thích tỉnh táo châm chọc hơn, có đôi khi thậm chí dùng vẻ mặt hiền lành nói lời quá đáng.
Trong lúc nhất thời bầu không khí cả phòng thu âm quả thực lạnh đến độ rơi được băng.
"Anh ơi, đây là bài hát phòng âm nhạc bên kia gửi, có thể chưa quen với tác phong bài hát của anh nên mới xuất hiện vấn đề, để em đi tìm phòng âm nhạc bên kia soạn lại." Trợ lý tiểu Bách giải vây.
"Không cần phiền phức như thế," Mục Trụ Thâm ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nhìn trợ lý Bách Dịch, "Nếu không làm được việc thì không cần đi làm nữa."
"Này..." Ngay cả người quản lý Trương Quyết nhận được tin tức chạy đến cũng do dự. "Hiện tại không có thời gian quan tâm rốt cuộc là trách nhiệm của ai, trình độ soạn nhạc này quả thật có chút chênh lệch với tưởng tượng, chỉ đành soạn nhạc lại một lần nữa." (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Mục Trụ Thâm ngồi trên ghế không lên tiếng, ngay cả người đại diện cũng ra mặt, Mục Trụ Thâm vẫn là thái độ đó, nhân viên trong phòng thu âm đều biết hắn giận thật.
Đúng thời khắc căng thẳng này đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, trợ lý Tiểu Bạch gần cửa nhất, cô vội vàng ra mở cửa, nhìn thấy người ở cửa mà ngây ngẩn cả người, một lúc lâu mới chần chừ xoay người, gọi Mục Trụ Thâm đang nổi giận một tiếng: "Anh ơi, dịch vụ giao hàng Omega anh đặt đã đến rồi."
Cô nói xong chậm rãi nhích người, để lộ bóng dáng của vị khách phía sau.
Người đến là chàng trai đeo balo còn ôm hộp giấy, vóc dáng không cao, nhưng tỉ lệ người rất đẹp, trông không hề lùn. Chàng trai trắng nõn, người đẹp, có ngũ quan siêu phàm thoát tục xinh đẹp, nếu không có bụng hơi nhô lên, mới nhìn còn tưởng là thần tượng công ty mới đào tạo.
Cả đám người trong phòng thu âm đều ngẩn người, bên trong có mấy trợ lý từng gặp Hạ Miểu, nhiều hơn là nhìn thấy Omega mơ hồ trong hot search hôm nay.
"Miểu Miểu, sao em lại đến đây?" Mục Trụ Thâm cũng sững sờ, hắn không ngờ Hạ Miểu lại không liên hệ với hắn mà đến, hắn đứng dậy đi đến cửa phòng, quen cửa quen nẻo cầm hộp trong tay Hạ Miểu, lại cởi balo trên lưng Omega —— thuần thục quả thực như là ở nhà.
Một đám quần chúng ngốc tại chỗ hít drama, mắt thấy một hồi "thay đổi sắc mặt" như sử thi, Alpha vốn đang nổi giận đùng đùng trong nháy mắt nhìn thấy Omega nhà mình, gương mặt anh tuấn kia nháy mắt có thể thấy được tan băng, thậm chí trở nên hiền hòa.
Cứu binh trời giáng!!
"Xin lỗi, quấy rầy mọi người, tôi đến tặng bánh ngọt."
Hạ Miểu nói, nhìn thấy một đám nhân viên khiếp sợ đến độ không phản ứng chút nào, còn tưởng mình nói sai, vội vàng ngượng ngùng giải thích: "Hôm nay ở nhà làm bánh ngọt, nhưng không cẩn thận làm nhiều chút, qua đêm sẽ không tươi nữa nên tôi đem đến đây."
"Em ngồi tàu điện ngầm đến à?" Mục Trụ Thâm hỏi.
"Vâng, buổi chiều tàu điện ngầm ít người, tiện hơn lái xe."
Hạ Miểu được Mục Trụ Thâm nửa ôm cả bả vai đi vào bên trong, một đám nhân viên đang dại ra thi nhau cung kính vấn an: "Chào anh dâu."
Anh dâu đến đây mang theo bánh ngọt thơm ngon. Trợ lý Bách Dịch sáng mắt, cô là người đầu tiên biết Hạ Miểu trong phòng này, đã hoan hô lên trong lòng.
Hạ Miểu không ngờ sẽ chịu loại đãi ngộ này, xấu hổ đỏ tai, nói: "Mọi người đừng đứng nữa, nghỉ ngơi một lúc uống trà chiều đi."
Hạ Miểu nói xong, cầm hộp trong tay Mục Trụ Thâm đặt lên bàn mở ra, bánh ngọt đã được cô Trương chia đều, hơn mười miếng bánh ngọt tam giác, vừa vặn mỗi người một miếng.
Mục Trụ Thâm nhận bánh ngọt trong tay Hạ Miểu, thấy cậu uể oải ôm balo nhỏ của mình, lén la lén lút nhìn phòng nghỉ riêng của hắn.
"Làm sao thế? Mệt à em?" Mục Trụ Thâm bén nhạy phát hiện Hạ Miểu chớp mí mắt —— đây là hành động nhỏ lúc Omega nhà hắn buồn ngủ.
"Hôm nay chưa ngủ trưa." Hạ Miểu ngẩng đầu nhìn hắn, thật thà trả lời.
Tuy rằng Miểu Miểu nói chuyện luôn nhàn nhạt nghe không ra cảm xúc gì, nhưng Mục Trụ Thâm ở bên cậu nhiều năm như vậy, sao không nghe ra chờ mong trong giọng Hạ Miểu, sao không rõ ý tứ của cậu chứ. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Chắc Omega ngốc nhà hắn ở nhà ngủ trưa không thoải mái nên bắt đầu mượn phòng nghỉ của hắn.
"Ồ," Mục Trụ Thâm theo ý tứ của cậu, "Hay là em ngủ trưa ở đây đi?"
"Không, không cần." Hạ Miểu khẩu thị tâm phi, để biểu đạt mình không ham phòng nghỉ của Mục Trụ Thâm, cậu còn nhấn mạnh giải thích: "Em chỉ đến tặng bánh ngọt thôi."
"Ồ," Mục Trụ Thâm ý vị sâu xa ồ một tiếng, sờ được cái chăn phồng lên trong balo của Miểu Miểu, nghiên cứu sờ sờ cằm, hứng thú hỏi: "Đây là lần đầu tiên anh thấy người đến tặng bánh ngọt còn phải đeo thêm chăn, vất vả quá."
Mục Trụ Thâm nhịn cười, thấy Hạ Miểu rõ ràng đã thẹn quá thành giận nhưng giận mà không dám nói gì, vẫn không nhẫn tâm bắt nạt nhóc ngốc nhà mình, vui vẻ phóng khoáng nói: "Đi ngủ một lát đi, lúc ăn cơm tối anh gọi em, hôm nay chúng ta cùng mọi người đi ăn lẩu."
Quần chúng giống như không nhìn thấy nhìn hai bên hưởng thụ mỹ thực, thật ra đều ở đây nhìn lén tình huống bên này.
Minh tinh nhà họ ở trước mặt vợ lại là như vậy, ôn tồn nhưng vẫn xấu xa trêu vợ.
Có vài người thật sự là tò mò, anh dâu sống ở trong truyền thuyết kia, Omega sáng nay còn nhìn thấy trong hot search, nháy mắt rõ ràng xuất hiện ở trong phòng thu âm.
Người âm thầm quan sát ở đây đều khôn khéo, nghe Mục Trụ Thâm nói muốn đưa mọi người đi ăn lẩu, vội thi nhau ồn ào nói: "Tạ chủ long ân."
Mục Trụ Thâm đang ôm người vào phòng nghỉ, nghe thấy đám người ầm ĩ hoan hô đằng sau, giội nước lã quay đầu bỏ lại một câu, "Nhanh làm việc đi, nếu hôm nay tôi không hài lòng bài hát, đêm nay chỉ có anh dâu và tôi đi ăn lẩu."
Một chậu nước lạnh dội vào đầu, mọi người tan đi giống như chim.
Phòng nghỉ của Mục Trụ Thâm giống tưởng tượng của Hạ Miểu, trang trí rất giản lược, lấy màu xám và sắc điệu gỗ thô làm chủ đạo.
Lúc cậu đến cũng có chút mệt mỏi, bởi vậy vừa thấy cái giường còn lưu lại pheromone Alpha kia là không chút do dự, đàng hoàng leo lên, còn không quên đắp kín chăn cho mình.
Mục Trụ Thâm nhìn Omega bởi vì chứng ỷ lại pheromone mà trở nên quấn người, hắn sinh ra cảm xúc bất đắc dĩ mà đau lòng.
Hạ Miểu trước giờ không hề quấn hắn, bởi vì không muốn bại lộ tình cảm yêu đương, cậu sẽ để ý không tiếp xúc trước mặt người ngoài, cậu cũng rất ít khi đến công ty gặp hắn, chớ nói chi là sẽ tùy tiện tìm đến trong thời gian làm việc như vậy, hôm nay hắn thấy Hạ Miểu mệt mỏi đứng ở cửa phòng thu âm, không biết nên khổ sở hay là vui vẻ. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhìn Omega dính đầu gối liền ngủ, Mục Trụ Thâm cảm thấy thế giới đều bình tĩnh lại, như thể tất cả chuyện không hài lòng gặp phải trong công việc đều không còn nữa.
Hắn ngồi ở trước giường một lát, bỗng nhiên nghe thấy Omega ngủ say bỗng nhiên lầm bầm nói mớ, Mục Trụ Thâm nhẹ nhàng cúi người nghe, mới nghe nhóc tham ăn tham ngủ cũng phải giải thích với hắn.
"Bánh ngọt... Là lậu lậu muốn ăn... Không... Không phải... Không phải em muốn ăn..."
Mục Trụ Thâm nghe mà bật cười, lòng hắn mềm nhũn, cúi đầu hôn cái trán trơn bóng của Omega mới đứng dậy đi ra ngoài làm việc.
Mẩu chuyện nhỏ:
Con chó Shiba nhà lão Giang tên là Tài Tài, mèo béo tên là Tụ Tụ. Mặc dù Tụ Tụ không béo như Tài Tài, nhưng ở nhà trên cơ bản đều là nó khi dễ Tài Tài.
Bởi vì Tài Tài là một con chó béo nhát gan, ra ngoài đi dạo cũng bị trẻ con bắt nạt (cũng có nguyên nhân là đi đường chậm không chạy kịp).
Nhưng Tài Tài nhát gan sẽ để cho bạn nhỏ Lậu Lậu gối lên cái bụng béo. Tuy rằng cả hai đều béo nhưng Tài Tài là một con chó, dù đi đường chậm rì rì nhưng Tài Tài vẫn rất thích ra ngoài.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, lão Giang bị hàng xóm thấy chó Shiba mập mạp tố cáo [đồng cảm] nói hắn ngược đãi động vật, nuôi động vật quá béo. Bà cô trưởng ban khu phố nhiệt tình đặt ra chỉ tiêu giảm béo cho Tài Tài, từng tháng kiểm tra. Từ nay về sau lão Giang bắt đầu hành trình giảm béo gian khổ cho Tài Tài.
Bởi vậy thời gian ra ngoài hẹn hò thay đổi ít đi, có một lần đám bạn tình cho rằng anh có đối tượng sắp kết hôn rồi [đồng cảm]
Omega xinh đẹp: Anh tan làm chưa? Buổi tối đi quán bar không? Em mua tai thỏ!
Lão Giang nghiêm túc từ chối: Không được, thỏ con. Hôm nay anh phải về nhà chăm chó, hôm khác đi.
Omega thỏ con:??? Đây là cái cớ qua loa gì chứ, nhất định là yêu rồi. [rơi nước mắt]
Một giây trước còn ở phòng thu âm mắng chửi người, một giây sau liền biến thành Alpha đắp chăn cho Omega trong phòng nghỉ.
Ha, Alpha. ——nhân viên trong phòng thu âm.
Mục Trụ Thâm nổi giận bình thường không phải kiểu cáu bẳn, so với tức giận mắng, hắn thích tỉnh táo châm chọc hơn, có đôi khi thậm chí dùng vẻ mặt hiền lành nói lời quá đáng.
Trong lúc nhất thời bầu không khí cả phòng thu âm quả thực lạnh đến độ rơi được băng.
"Anh ơi, đây là bài hát phòng âm nhạc bên kia gửi, có thể chưa quen với tác phong bài hát của anh nên mới xuất hiện vấn đề, để em đi tìm phòng âm nhạc bên kia soạn lại." Trợ lý tiểu Bách giải vây.
"Không cần phiền phức như thế," Mục Trụ Thâm ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nhìn trợ lý Bách Dịch, "Nếu không làm được việc thì không cần đi làm nữa."
"Này..." Ngay cả người quản lý Trương Quyết nhận được tin tức chạy đến cũng do dự. "Hiện tại không có thời gian quan tâm rốt cuộc là trách nhiệm của ai, trình độ soạn nhạc này quả thật có chút chênh lệch với tưởng tượng, chỉ đành soạn nhạc lại một lần nữa." (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Mục Trụ Thâm ngồi trên ghế không lên tiếng, ngay cả người đại diện cũng ra mặt, Mục Trụ Thâm vẫn là thái độ đó, nhân viên trong phòng thu âm đều biết hắn giận thật.
Đúng thời khắc căng thẳng này đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, trợ lý Tiểu Bạch gần cửa nhất, cô vội vàng ra mở cửa, nhìn thấy người ở cửa mà ngây ngẩn cả người, một lúc lâu mới chần chừ xoay người, gọi Mục Trụ Thâm đang nổi giận một tiếng: "Anh ơi, dịch vụ giao hàng Omega anh đặt đã đến rồi."
Cô nói xong chậm rãi nhích người, để lộ bóng dáng của vị khách phía sau.
Người đến là chàng trai đeo balo còn ôm hộp giấy, vóc dáng không cao, nhưng tỉ lệ người rất đẹp, trông không hề lùn. Chàng trai trắng nõn, người đẹp, có ngũ quan siêu phàm thoát tục xinh đẹp, nếu không có bụng hơi nhô lên, mới nhìn còn tưởng là thần tượng công ty mới đào tạo.
Cả đám người trong phòng thu âm đều ngẩn người, bên trong có mấy trợ lý từng gặp Hạ Miểu, nhiều hơn là nhìn thấy Omega mơ hồ trong hot search hôm nay.
"Miểu Miểu, sao em lại đến đây?" Mục Trụ Thâm cũng sững sờ, hắn không ngờ Hạ Miểu lại không liên hệ với hắn mà đến, hắn đứng dậy đi đến cửa phòng, quen cửa quen nẻo cầm hộp trong tay Hạ Miểu, lại cởi balo trên lưng Omega —— thuần thục quả thực như là ở nhà.
Một đám quần chúng ngốc tại chỗ hít drama, mắt thấy một hồi "thay đổi sắc mặt" như sử thi, Alpha vốn đang nổi giận đùng đùng trong nháy mắt nhìn thấy Omega nhà mình, gương mặt anh tuấn kia nháy mắt có thể thấy được tan băng, thậm chí trở nên hiền hòa.
Cứu binh trời giáng!!
"Xin lỗi, quấy rầy mọi người, tôi đến tặng bánh ngọt."
Hạ Miểu nói, nhìn thấy một đám nhân viên khiếp sợ đến độ không phản ứng chút nào, còn tưởng mình nói sai, vội vàng ngượng ngùng giải thích: "Hôm nay ở nhà làm bánh ngọt, nhưng không cẩn thận làm nhiều chút, qua đêm sẽ không tươi nữa nên tôi đem đến đây."
"Em ngồi tàu điện ngầm đến à?" Mục Trụ Thâm hỏi.
"Vâng, buổi chiều tàu điện ngầm ít người, tiện hơn lái xe."
Hạ Miểu được Mục Trụ Thâm nửa ôm cả bả vai đi vào bên trong, một đám nhân viên đang dại ra thi nhau cung kính vấn an: "Chào anh dâu."
Anh dâu đến đây mang theo bánh ngọt thơm ngon. Trợ lý Bách Dịch sáng mắt, cô là người đầu tiên biết Hạ Miểu trong phòng này, đã hoan hô lên trong lòng.
Hạ Miểu không ngờ sẽ chịu loại đãi ngộ này, xấu hổ đỏ tai, nói: "Mọi người đừng đứng nữa, nghỉ ngơi một lúc uống trà chiều đi."
Hạ Miểu nói xong, cầm hộp trong tay Mục Trụ Thâm đặt lên bàn mở ra, bánh ngọt đã được cô Trương chia đều, hơn mười miếng bánh ngọt tam giác, vừa vặn mỗi người một miếng.
Mục Trụ Thâm nhận bánh ngọt trong tay Hạ Miểu, thấy cậu uể oải ôm balo nhỏ của mình, lén la lén lút nhìn phòng nghỉ riêng của hắn.
"Làm sao thế? Mệt à em?" Mục Trụ Thâm bén nhạy phát hiện Hạ Miểu chớp mí mắt —— đây là hành động nhỏ lúc Omega nhà hắn buồn ngủ.
"Hôm nay chưa ngủ trưa." Hạ Miểu ngẩng đầu nhìn hắn, thật thà trả lời.
Tuy rằng Miểu Miểu nói chuyện luôn nhàn nhạt nghe không ra cảm xúc gì, nhưng Mục Trụ Thâm ở bên cậu nhiều năm như vậy, sao không nghe ra chờ mong trong giọng Hạ Miểu, sao không rõ ý tứ của cậu chứ. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Chắc Omega ngốc nhà hắn ở nhà ngủ trưa không thoải mái nên bắt đầu mượn phòng nghỉ của hắn.
"Ồ," Mục Trụ Thâm theo ý tứ của cậu, "Hay là em ngủ trưa ở đây đi?"
"Không, không cần." Hạ Miểu khẩu thị tâm phi, để biểu đạt mình không ham phòng nghỉ của Mục Trụ Thâm, cậu còn nhấn mạnh giải thích: "Em chỉ đến tặng bánh ngọt thôi."
"Ồ," Mục Trụ Thâm ý vị sâu xa ồ một tiếng, sờ được cái chăn phồng lên trong balo của Miểu Miểu, nghiên cứu sờ sờ cằm, hứng thú hỏi: "Đây là lần đầu tiên anh thấy người đến tặng bánh ngọt còn phải đeo thêm chăn, vất vả quá."
Mục Trụ Thâm nhịn cười, thấy Hạ Miểu rõ ràng đã thẹn quá thành giận nhưng giận mà không dám nói gì, vẫn không nhẫn tâm bắt nạt nhóc ngốc nhà mình, vui vẻ phóng khoáng nói: "Đi ngủ một lát đi, lúc ăn cơm tối anh gọi em, hôm nay chúng ta cùng mọi người đi ăn lẩu."
Quần chúng giống như không nhìn thấy nhìn hai bên hưởng thụ mỹ thực, thật ra đều ở đây nhìn lén tình huống bên này.
Minh tinh nhà họ ở trước mặt vợ lại là như vậy, ôn tồn nhưng vẫn xấu xa trêu vợ.
Có vài người thật sự là tò mò, anh dâu sống ở trong truyền thuyết kia, Omega sáng nay còn nhìn thấy trong hot search, nháy mắt rõ ràng xuất hiện ở trong phòng thu âm.
Người âm thầm quan sát ở đây đều khôn khéo, nghe Mục Trụ Thâm nói muốn đưa mọi người đi ăn lẩu, vội thi nhau ồn ào nói: "Tạ chủ long ân."
Mục Trụ Thâm đang ôm người vào phòng nghỉ, nghe thấy đám người ầm ĩ hoan hô đằng sau, giội nước lã quay đầu bỏ lại một câu, "Nhanh làm việc đi, nếu hôm nay tôi không hài lòng bài hát, đêm nay chỉ có anh dâu và tôi đi ăn lẩu."
Một chậu nước lạnh dội vào đầu, mọi người tan đi giống như chim.
Phòng nghỉ của Mục Trụ Thâm giống tưởng tượng của Hạ Miểu, trang trí rất giản lược, lấy màu xám và sắc điệu gỗ thô làm chủ đạo.
Lúc cậu đến cũng có chút mệt mỏi, bởi vậy vừa thấy cái giường còn lưu lại pheromone Alpha kia là không chút do dự, đàng hoàng leo lên, còn không quên đắp kín chăn cho mình.
Mục Trụ Thâm nhìn Omega bởi vì chứng ỷ lại pheromone mà trở nên quấn người, hắn sinh ra cảm xúc bất đắc dĩ mà đau lòng.
Hạ Miểu trước giờ không hề quấn hắn, bởi vì không muốn bại lộ tình cảm yêu đương, cậu sẽ để ý không tiếp xúc trước mặt người ngoài, cậu cũng rất ít khi đến công ty gặp hắn, chớ nói chi là sẽ tùy tiện tìm đến trong thời gian làm việc như vậy, hôm nay hắn thấy Hạ Miểu mệt mỏi đứng ở cửa phòng thu âm, không biết nên khổ sở hay là vui vẻ. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhìn Omega dính đầu gối liền ngủ, Mục Trụ Thâm cảm thấy thế giới đều bình tĩnh lại, như thể tất cả chuyện không hài lòng gặp phải trong công việc đều không còn nữa.
Hắn ngồi ở trước giường một lát, bỗng nhiên nghe thấy Omega ngủ say bỗng nhiên lầm bầm nói mớ, Mục Trụ Thâm nhẹ nhàng cúi người nghe, mới nghe nhóc tham ăn tham ngủ cũng phải giải thích với hắn.
"Bánh ngọt... Là lậu lậu muốn ăn... Không... Không phải... Không phải em muốn ăn..."
Mục Trụ Thâm nghe mà bật cười, lòng hắn mềm nhũn, cúi đầu hôn cái trán trơn bóng của Omega mới đứng dậy đi ra ngoài làm việc.
Mẩu chuyện nhỏ:
Con chó Shiba nhà lão Giang tên là Tài Tài, mèo béo tên là Tụ Tụ. Mặc dù Tụ Tụ không béo như Tài Tài, nhưng ở nhà trên cơ bản đều là nó khi dễ Tài Tài.
Bởi vì Tài Tài là một con chó béo nhát gan, ra ngoài đi dạo cũng bị trẻ con bắt nạt (cũng có nguyên nhân là đi đường chậm không chạy kịp).
Nhưng Tài Tài nhát gan sẽ để cho bạn nhỏ Lậu Lậu gối lên cái bụng béo. Tuy rằng cả hai đều béo nhưng Tài Tài là một con chó, dù đi đường chậm rì rì nhưng Tài Tài vẫn rất thích ra ngoài.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, lão Giang bị hàng xóm thấy chó Shiba mập mạp tố cáo [đồng cảm] nói hắn ngược đãi động vật, nuôi động vật quá béo. Bà cô trưởng ban khu phố nhiệt tình đặt ra chỉ tiêu giảm béo cho Tài Tài, từng tháng kiểm tra. Từ nay về sau lão Giang bắt đầu hành trình giảm béo gian khổ cho Tài Tài.
Bởi vậy thời gian ra ngoài hẹn hò thay đổi ít đi, có một lần đám bạn tình cho rằng anh có đối tượng sắp kết hôn rồi [đồng cảm]
Omega xinh đẹp: Anh tan làm chưa? Buổi tối đi quán bar không? Em mua tai thỏ!
Lão Giang nghiêm túc từ chối: Không được, thỏ con. Hôm nay anh phải về nhà chăm chó, hôm khác đi.
Omega thỏ con:??? Đây là cái cớ qua loa gì chứ, nhất định là yêu rồi. [rơi nước mắt]