Chương : 43
"Mẹ kiếp, gia quy cái xx gì?" Thất Dạ bị lời lẽ của Gia Mậu chọc cho nổi đóa, tức giận chất vấn: "Người nào lập ra? Lập ra lúc nào? Tôi muốn kháng nghị!"
Không những trước đó chưa từng nói rõ với cô, ngược lại trong lúc cô nỗ lực lâu như vậy, thời điểm sắp có thể ăn được chút gì đó, dội cho cô một gáo nước lạnh, quả thật không phải là người!
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần của cô gái, bởi vì tức giận mà phủ lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, lộng lẫy như áng mây hồng, quả nhiên là mùi thơm quyến rũ, chói lọi như hoa xuân.
"Tôi!" mặt mày Gia Mậu nhàn nhạt giương lên, không có mùi vị gì cả nhìn cô ở trước mặt: "Mới vừa lập đấy!"
Đây không phải rõ ràng là muốn nhằm vào cô sao? !
Đôi bàn tay Thất Dạ nắm thật chặt thành quyền, cắn răng nghiện lợi trợn trừng mắt nhìn người đàn ông, tựa như tướng sĩ chuẩn bị lao vào trận chiến đấu, cả người cũng tràn đầy nộ khí.
Cô bày ra hơi thở lạnh lùng, ở trong mắt Gia Mậu, cũng chỉ là không chịu nổi một kích!
Thân thể cao lớn của anh tiến tới gần, trên cao nhìn xuống đánh giá cô, con mắt mênh mông, một tia ánh sáng giễu cợt xông ra, ngôn ngữ đạm bạc từ cánh môi khêu gợi khạc ra: "Dung Thiên Đại!"
Ba chữ này, đủ để cho cả người Thất Dạ cũng xẹp xuống!
Sắp tới hoàng hôn rồi, nếu cô không đi được Thành Tây theo cái hẹn với Dung Thiên Đại, như vậy thì phải tới cái chỗ gọi là biệt thự của Tư Á • Kiều • Ngõa La Luân tìm cô ấy, nếu không, Dung Thiên Đại nhất định sẽ lo lắng cho cô!
Cô nhịn ——
"Thượng tướng đại nhân, anh chừng nào thì dẫn tôi đến đó?" Cố gắng hít sâu đem cảm xúc của bản thân đè xuống, khóe miệng Thất Dạ thậm chí còn nhìn về phía người đàn ông chìa ra vẻ mỉm cười, nói: "Tối hôm nay sao?"
"Ừ."
Một âm tiết nhàn nhạt từ hai cánh môi mỏng khêu gợi của Gia Mậu khạc ra, giống như là gió nhẹ lướt qua, làm cho người ta nghe liền cảm thấy êm tai thư thái.
Thất Dạ lại giống như đang trong mộng!
Cô thế nào cũng không nghĩ đến, Gia Mậu cư nhiên trả lời sảng khoái như vậy. Có phải có bẫy hay không?
Ánh mắt của cô nhẹ nhàng híp lại, giương mắt, nghi ngờ nhìn người đàn ông, ánh sáng trong con ngươi tụ lại tràn đầy không tin tưởng.
"Không tin tưởng tôi, có thể không cần đi theo!"
Gia Mậu nhìn một cái liền xem thấu tâm tư của cô, mặt mày anh tĩnh mịch, con ngươi mang theo ánh sáng lạnh lùng như mũi tên nhọn chọc thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Dạ, trong lúc cô còn kinh ngạc co rúc bả vai sắp lui về phía sau nửa bước, tay xinh đẹp sạch sẽ đã cắm vào trong túi quần, xoay người đi ra bên ngoài.
Thất Dạ sửng sốt, vội vàng cất bước đi theo: "Thượng tướng đại nhân, anh chừng nào thì đi?"
"Hiện tại!"
"Hù dọa?"
Gia Mậu không để ý đến cô, đưa tay tiếp nhận áo khoác quân trang do Mã quản gia đưa cho, bước chân đi hướng ra cửa chính.
Thất Dạ chỉ dùng nửa giây để suy nghĩ lời của anh ta là thật hay giả, ở thời điểm đầu óc có chút ý thức tỉnh táo, phát giác mình cũng đã đi theo người đàn ông kia ra cửa.
Đã sớm có binh lính lái xe tới, chờ ở một bên, cung kính cúi người xuống, mở cửa xe cho bọn họ.
Gia Mậu nghiêng người chếch sang bên, nhàn nhạt liếc Thất Dạ một cái.
Ý anh ta là đang bảo cô lên xe?
Rũ mắt xuống, đầu ngón tay Thất Dạ dọc theo vạt áo của mình nhẹ nhàng nhéo một cái, nội tâm giãy giụa.
"Ba giây!" thanh âm hờ hững của Gia Mậu chợt vang lên trong không khí: "Ba, hai, một. . . . . ."
"Chờ tôi!" Thất Dạ làm sao còn dám nghĩ quá nhiều, vội vàng xông lên một bước, chui vào trong xe.
Nhìn thân thể nhỏ nhắn kia của cô chưa có vào hết trong xe, cặp mắt u ám của Gia Mậu, có xẹt qua chút ánh sáng.
Cái đồ ngốc này, thật đúng là không phải kích động bình thường.
Khóe miệng anh tà tà khẽ nhếch lên, thân thể cao lớn ưu nhã ngồi vào trong xe.
Bởi vì anh ta tiến vào, không gian bên trong xe trong nháy mắt truyền đến cỗ cảm giác bị áp bức, khiến tâm của Thất Dạ, nhanh chóng sít chặt.