Chương : 1
Chân Nguyên Giới lấy võ giả làm trọng, dùng Nguyên lực vi tôn, từ bao lâu nay luôn tôn sùng kẻ mạnh.
Mỗi đứa trẻ khi lên mười tuổi sẽ được tiến hành trắc nghiệm Nguyên lực, dựa vào hệ Nguyên lực và độ mạnh yếu mà quyết định tương lai sau này. Vào ngày trắc nghiệm Nguyên lực, có người một bước lên mây, cũng có kẻ bắt đầu một đời ảm đạm.
Trấn Thanh Hà.
Vùng đất rộng ở trung tâm Trấn Thanh Hà đang diễn ra cuộc trắc nghiệm Nguyên lực. Một ông lão tóc trắng bạc trên tay cầm chiếc gậy, đôi mắt sáng tinh tường chăm chú quan sát đứa bé đang đặt tay lên quả cầu. Trong ánh mắt căng thẳng của những người xung quanh, mặt trên quả cầu bắt đầu phát ra ánh sáng trắng rực rỡ. Bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, ánh sáng trắng từ từ chuyển đỏ.
Cuối cùng, quả cầu dừng lại ở ánh đỏ không quá gay mắt.
Gương mặt nghiêm nghị của lão giả trở nên nhu hòa hơn, gật đầu có vẻ hài lòng.
"Tần Lâm, Hỏa hệ Nguyên lực, Trung cấp."
Đứa bé tên Tần Lâm vui mừng đến mức cười híp mắt lại. Hỏa hệ Nguyên lực! Không ngờ Nguyên lực của hắn lại là Hỏa hệ.
Hỏa hệ, một trong những hệ Tấn công đỉnh cao, sức chiến đấu tuyệt đối xếp vào hàng đầu.
Trắc nghiệm Nguyên lực không chỉ trắc nghiệm ra hệ Nguyên lực mà còn trắc nghiệm tư chất của mỗi người. Tại một trấn nhỏ bé như Trấn Thanh Hà, Tần Lâm mới là người thứ hai có được tư chất Trung cấp.
Kết quả này vừa công bố, mọi người xung quanh lập tức ồ lên. Cha mẹ Tần Lâm hạnh phúc không nói lên lời, liên tục đưa tay xoa đầu Tần Lâm, gương mặt đầy tự hào. Mà những đứa bé đứng quanh đấy đều đỏ mắt ghen tỵ.
Tiểu tử này không chỉ có hệ Nguyên lực mạnh mà tư chất cũng rất khá. Chắc chắn tương lai nó sẽ trở thành người nổi bật.
"Còn ai nữa không?" Lão giả đập cây gậy xuống đất, uy nghiêm hỏi.
"Hình như hết rồi."
"Tần Lâm là người cuối cùng."
"Năm nay trấn ta chỉ có hơn hai chục đứa thôi, đã xong hết rồi."
Mọi người xôn xao bàn tán, mồm năm miệng mười.
Lão giả đưa mắt nhìn quanh nơi đám trẻ đang đứng, đưa tay đập gậy xuống lần nữa. Lão là người trắc nghiệm Nguyên lực trong trấn, xét về mặt nào đó còn tôn quý hơn chủ trấn, uy nghiêm có thừa. Mọi người đều biết lão ghét nhất là ồn ào, nghe tiếng đập gậy liền im lặng.
"Trắc nghiệm Nguyên lực năm nay kết thúc."
Tuyên bố một câu, lão giả sai người thu quả cầu trắc nghiệm lại, từ tốn bước đi.
Đợi cho lão giả đi xa rồi, lúc này tiếng bàn tán mới nổi lên lần nữa.
"Năm nay trấn ta có nhiều nhân tài thật đó, không ngờ lại xuất hiện tới bảy người mang Hỏa hệ Nguyên lực."
"Còn có hai người mang tư chất Trung cấp, sau này Trấn Thanh Hà phải dựa vào lớp trẻ tài giỏi này rồi."
Tiếng cười nói vang lên không ngớt, rồi lại bất chợt có tiếng trẻ con.
"Sao không thấy Long Tiêu đâu nhỉ?" Một cô bé nghiêng đầu kỳ quái hỏi, âm thanh trong veo. Tuy còn nhỏ nhưng gương mặt đã xuất hiện những đường nét xinh đẹp. Bé tên Lộ Thanh Uyển.
"Ha ha, sợ là tên đó không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt mọi người nữa. Lần trắc nghiệm Nguyên lực này, ngoại trừ Mộc Vi thì hắn chính là kẻ yếu nhất."
Cô nhóc tên Mộc Vi khá bình thản khi có người nhắc đến nàng. Tầm mắt hướng về phía bé nam kia, vốn là ánh mắt không cảm xúc nhưng lại khiến người đối diện lạnh toát.
"Nhưng tiểu Vi là Quang hệ Nguyên lực, dù yếu nhưng nếu cố gắng tu luyện, tiểu Vi có thể trở thành một Linh Sư tài ba." Lộ Thanh Uyển lên tiếng, tranh luận giúp Mộc Vi.
"Được rồi, được rồi, chung quy lại thì Long Tiêu vẫn là người yếu nhất. Đường đường là một nam tử mà lại ra Thủy hệ Nguyên lực, sau này hắn có thể làm gì chứ?"
Vài đứa bé không kiêng nể bật cười. Vốn chúng cảm thấy tương lai sau này không quá sáng sủa, nhưng khi nghe thấy Long Tiêu, tâm trạng cân bằng hơn rất nhiều.
Thủy hệ Nguyên lực rất hiếm khi xuất hiện, là một trong những hệ Nguyên lực yếu nhất của Chân Nguyên Giới. Sức tấn công vô cùng thấp, phòng thủ thì chẳng đâu vào đâu, trị liệu cũng không bằng Quang hệ. Một khi rơi vào Thủy hệ, đứa trẻ đó xác định sẽ có một tương lai tăm tối.
Đích thực Long Tiêu cũng cảm thấy tương lai tăm tối thật. Trong lúc mọi người đang chăm chú xem trắc nghiệm Nguyên lực, hắn thẫn thờ bước ra bờ hồ sau Trấn.
Thủy hệ Nguyên lực vô dụng của hắn rốt cuộc có thể làm được gì đây? Không những hệ Nguyên lực yếu, mà ngay cả tư chất cũng kém cỏi. Vừa trắc nghiệm xong, ánh mắt của mọi người nhìn hắn lập tức thay đổi, có người không nhịn được còn trực tiếp châm chọc. Long Tiêu sẽ không bao giờ quên những ánh mắt khinh thường đó.
Long Tiêu từ nhỏ đã mồ coi cha mẹ, tâm tính vốn lầm lì ít nói, đả kích lần này khiến hắn cảm thấy không còn hi vọng gì vào cuộc đời. Hắn còn nhỏ tuổi đã chịu loại khinh thường trắng trợn như vậy, sau này sống thế nào đây?
Nhìn bóng mình phản chiếu dưới nước, Long Tiêu bỗng hốt hoảng. Bắt đầu từ nước thì nên kết thúc bằng nước đi, cuộc đời này...
Ùm!
Long Tiêu không nghĩ rằng mình sẽ trượt chân ngã xuống hồ. Nước từ bốn phía ập đến, lao vào miệng hắn, xộc thẳng vào mũi, tầm mắt cay xè. Long Tiêu vội vã đạp nước, cố gắng ngoi lên bờ.
Nhưng hắn càng cố vươn người lên, dòng nước càng xoáy sâu đẩy hắn xuống. Đại não bị nước vào bắt đầu trở nên mơ hồ, chân tay vì chống lại áp lực của nước mà uể oải rã rời.
Không! Không thể! Không thể chết!!!
Một đời còn chưa bắt đầu, sao có thể dễ dàng kết thúc? Hắn vẫn chưa cho đám người khinh bỉ mình biết rõ năng lực, tuyệt đối không thể chết! Thủy hệ phải trong tay hắn, chịu sự điều khiển của hắn chứ không phải bất lực nhấn chìm hắn thế này.
Long Tiêu nghiến răng, lấy hết sức bình sinh mà vươn lên mặt nước. Hắn cố trấn định, bình tĩnh đưa tay rẽ nước. Hắn từng nghe người lớn nói rằng chỉ cần không hoảng loạn, dòng nước sẽ đẩy người lên. Khi rơi xuống nước, con người sẽ không bao giờ chìm xuống.
Bình tĩnh, tuyệt đối phải bình tĩnh.
Thứ xung quanh là bằng hữu, là đồng đội, là vũ khí kề bên sát cánh chiến đấu với hắn trong tương lai. Đây chỉ là cuộc làm quen giữa đôi bên mà thôi, nếu hắn không làm chủ được nó, hắn không thể điều khiển nó.
Thủy hệ Nguyên lực trên người hắn phải để hắn toàn quyền chi phối.
Giây phút ngoi đầu lên mặt nước, khóe miệng Long Tiêu khẽ nhếch lên.
Hắn cảm thấy dường như mình đã hiểu Thủy hệ phần nào. Nhẹ nhàng đưa tay rẽ nước lên bờ, Long Tiêu càng khẳng định hơn suy nghĩ của mình.
Bài học về Thuỷ hệ đầu tiên, nhu đối nhu, cương đối cương.
Với một thứ không hình dạng như nước, nếu nhẹ nhàng ôn hòa với nó, nó tất sẽ dịu dàng đáp trả. Ngược lại, càng hung hăng cuồng bạo bao nhiêu, nó càng dữ dội bấy nhiêu. Nước không khác nào một tấm gương, phản chiếu toàn bộ hành động của hắn.
Long Tiêu thành công tự cứu mình khỏi cửa tử, cũng ngộ ra đạo lý quan trọng nhất trong việc dùng Thủy hệ.
Ngã gục lên bờ, Long Tiêu ngước mắt nhìn trời. Xuyên qua tán cây rậm rạp, tầm mắt hắn dừng lại ở tầng không. Suy nghĩ quay cuồng trong chốc lát tĩnh lại.
Không tin được vừa rồi hắn đã có suy nghĩ kết thúc đời mình. Nhưng thời khắc ngã xuống nước, cảm xúc mạnh nhất trong đầu Long Tiêu là không cam lòng.
Đúng vậy, không cam lòng.
Không cam lòng khi kết thúc cuộc đời. Không cam lòng sống một đời thầm lặng u ám. Không cam lòng nhìn thấy những ánh mắt khinh thường.
Người khác nghĩ Thủy hệ vô dụng, chẳng lẽ đến hắn cũng cho rằng mình không thể làm gì ư? Nếu hắn còn giữ suy nghĩ này, vậy thì một đời tiếp theo xác định chỉ sống một cách u ám bình lặng, chỉ có thể ngước lên ngắm nhìn hào quang của người khác mà ao ước.
Vận mệnh của mình nhất định phải do mình nắm giữ. Nhất định phải cho những người khinh bỉ mình sáng mắt ra.
Một đời này cố gắng vươn lên cũng là sống, mà e dè nhụt chí cũng là sống. Đã sống một đời sao không thể kiên quyết? Sao không thể ngông cuồng?
Thủy hệ nhất định phải toàn quyền do Long Tiêu hắn sai khiến!
Khi hạ quyết tâm, Long Tiêu nhíu mày suy tính xem tương lai nên làm gì. Khi nãy vật lộn dưới nước khiến thể lực hắn tiêu hao sạch sẽ, giờ muốn cũng không thể về nhà, không bằng ở đây cân nhắc xem có thể làm gì tiếp theo.
Đầu tiên, nhất định phải nâng cao thể lực. Thể lực hiện giờ của hắn quá yếu, mà muốn nắm chắc số mệnh mình, vững bước tiến tới thì nhất định phải có thể lực. Trong thế giới cường giả vi tôn này, kẻ yếu chỉ chết nhanh hơn mà thôi.
Thứ hai, phải tu luyện Thủy hệ Nguyên lực thật tốt. Hệ Nguyên lực của hắn vốn không bằng người ta, tư chất cũng kém hơn, không còn cách nào khác là phải lấy chăm chỉ và nỗ lực đền bù lại. Ngồi than trách số trời mình không có hệ Nguyên lực tốt không bằng dành thời gian đó tu luyện.
Cần thiết thì nhất định phải đi đường tắt, dùng kỳ trân dị bảo tự bồi dưỡng mình.
Sau khi trắc nghiệm Nguyên lực một tháng, các học viện sẽ tổ chức chiêu sinh. Long Tiêu cảm thấy khả năng hắn vào được học viện không cao, không thể học cách tu luyện trong học viện được.
Không vào được học viện, không có người giúp đỡ, vậy chỉ có thể tự học.
Nhưng tự học bằng cách nào?
Tròng mắt Long Tiêu xoay chuyển. Đọc sách! Sách là kết tinh học vấn tri thức của ngàn đời, là đúc kết tài học của trăm ngàn tiền bối đi trước. Nếu quyết định tự mình mò mẫm tự học, vậy thì lựa chọn đầu tiên của hắn phải là sách.
Xuất phát điểm của hắn thấp hơn mọi người rất nhiều, giờ chỉ còn cách dùng nỗ lực để bước tới. Hắn không những muốn ngang bằng mọi người, mà hắn còn muốn mọi người phải ngước lên!
Cảm thấy sức lực hồi phục phần nào, Long Tiêu chống người đứng dậy, trong mắt là quyết tâm kiên định. Hắn muốn Thủy hệ Nguyên lực của hắn trở nên toàn năng, không gì không làm được, siêu phàm tới mức mọi người phải ngước mắt nhìn lên!
Mỗi đứa trẻ khi lên mười tuổi sẽ được tiến hành trắc nghiệm Nguyên lực, dựa vào hệ Nguyên lực và độ mạnh yếu mà quyết định tương lai sau này. Vào ngày trắc nghiệm Nguyên lực, có người một bước lên mây, cũng có kẻ bắt đầu một đời ảm đạm.
Trấn Thanh Hà.
Vùng đất rộng ở trung tâm Trấn Thanh Hà đang diễn ra cuộc trắc nghiệm Nguyên lực. Một ông lão tóc trắng bạc trên tay cầm chiếc gậy, đôi mắt sáng tinh tường chăm chú quan sát đứa bé đang đặt tay lên quả cầu. Trong ánh mắt căng thẳng của những người xung quanh, mặt trên quả cầu bắt đầu phát ra ánh sáng trắng rực rỡ. Bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, ánh sáng trắng từ từ chuyển đỏ.
Cuối cùng, quả cầu dừng lại ở ánh đỏ không quá gay mắt.
Gương mặt nghiêm nghị của lão giả trở nên nhu hòa hơn, gật đầu có vẻ hài lòng.
"Tần Lâm, Hỏa hệ Nguyên lực, Trung cấp."
Đứa bé tên Tần Lâm vui mừng đến mức cười híp mắt lại. Hỏa hệ Nguyên lực! Không ngờ Nguyên lực của hắn lại là Hỏa hệ.
Hỏa hệ, một trong những hệ Tấn công đỉnh cao, sức chiến đấu tuyệt đối xếp vào hàng đầu.
Trắc nghiệm Nguyên lực không chỉ trắc nghiệm ra hệ Nguyên lực mà còn trắc nghiệm tư chất của mỗi người. Tại một trấn nhỏ bé như Trấn Thanh Hà, Tần Lâm mới là người thứ hai có được tư chất Trung cấp.
Kết quả này vừa công bố, mọi người xung quanh lập tức ồ lên. Cha mẹ Tần Lâm hạnh phúc không nói lên lời, liên tục đưa tay xoa đầu Tần Lâm, gương mặt đầy tự hào. Mà những đứa bé đứng quanh đấy đều đỏ mắt ghen tỵ.
Tiểu tử này không chỉ có hệ Nguyên lực mạnh mà tư chất cũng rất khá. Chắc chắn tương lai nó sẽ trở thành người nổi bật.
"Còn ai nữa không?" Lão giả đập cây gậy xuống đất, uy nghiêm hỏi.
"Hình như hết rồi."
"Tần Lâm là người cuối cùng."
"Năm nay trấn ta chỉ có hơn hai chục đứa thôi, đã xong hết rồi."
Mọi người xôn xao bàn tán, mồm năm miệng mười.
Lão giả đưa mắt nhìn quanh nơi đám trẻ đang đứng, đưa tay đập gậy xuống lần nữa. Lão là người trắc nghiệm Nguyên lực trong trấn, xét về mặt nào đó còn tôn quý hơn chủ trấn, uy nghiêm có thừa. Mọi người đều biết lão ghét nhất là ồn ào, nghe tiếng đập gậy liền im lặng.
"Trắc nghiệm Nguyên lực năm nay kết thúc."
Tuyên bố một câu, lão giả sai người thu quả cầu trắc nghiệm lại, từ tốn bước đi.
Đợi cho lão giả đi xa rồi, lúc này tiếng bàn tán mới nổi lên lần nữa.
"Năm nay trấn ta có nhiều nhân tài thật đó, không ngờ lại xuất hiện tới bảy người mang Hỏa hệ Nguyên lực."
"Còn có hai người mang tư chất Trung cấp, sau này Trấn Thanh Hà phải dựa vào lớp trẻ tài giỏi này rồi."
Tiếng cười nói vang lên không ngớt, rồi lại bất chợt có tiếng trẻ con.
"Sao không thấy Long Tiêu đâu nhỉ?" Một cô bé nghiêng đầu kỳ quái hỏi, âm thanh trong veo. Tuy còn nhỏ nhưng gương mặt đã xuất hiện những đường nét xinh đẹp. Bé tên Lộ Thanh Uyển.
"Ha ha, sợ là tên đó không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt mọi người nữa. Lần trắc nghiệm Nguyên lực này, ngoại trừ Mộc Vi thì hắn chính là kẻ yếu nhất."
Cô nhóc tên Mộc Vi khá bình thản khi có người nhắc đến nàng. Tầm mắt hướng về phía bé nam kia, vốn là ánh mắt không cảm xúc nhưng lại khiến người đối diện lạnh toát.
"Nhưng tiểu Vi là Quang hệ Nguyên lực, dù yếu nhưng nếu cố gắng tu luyện, tiểu Vi có thể trở thành một Linh Sư tài ba." Lộ Thanh Uyển lên tiếng, tranh luận giúp Mộc Vi.
"Được rồi, được rồi, chung quy lại thì Long Tiêu vẫn là người yếu nhất. Đường đường là một nam tử mà lại ra Thủy hệ Nguyên lực, sau này hắn có thể làm gì chứ?"
Vài đứa bé không kiêng nể bật cười. Vốn chúng cảm thấy tương lai sau này không quá sáng sủa, nhưng khi nghe thấy Long Tiêu, tâm trạng cân bằng hơn rất nhiều.
Thủy hệ Nguyên lực rất hiếm khi xuất hiện, là một trong những hệ Nguyên lực yếu nhất của Chân Nguyên Giới. Sức tấn công vô cùng thấp, phòng thủ thì chẳng đâu vào đâu, trị liệu cũng không bằng Quang hệ. Một khi rơi vào Thủy hệ, đứa trẻ đó xác định sẽ có một tương lai tăm tối.
Đích thực Long Tiêu cũng cảm thấy tương lai tăm tối thật. Trong lúc mọi người đang chăm chú xem trắc nghiệm Nguyên lực, hắn thẫn thờ bước ra bờ hồ sau Trấn.
Thủy hệ Nguyên lực vô dụng của hắn rốt cuộc có thể làm được gì đây? Không những hệ Nguyên lực yếu, mà ngay cả tư chất cũng kém cỏi. Vừa trắc nghiệm xong, ánh mắt của mọi người nhìn hắn lập tức thay đổi, có người không nhịn được còn trực tiếp châm chọc. Long Tiêu sẽ không bao giờ quên những ánh mắt khinh thường đó.
Long Tiêu từ nhỏ đã mồ coi cha mẹ, tâm tính vốn lầm lì ít nói, đả kích lần này khiến hắn cảm thấy không còn hi vọng gì vào cuộc đời. Hắn còn nhỏ tuổi đã chịu loại khinh thường trắng trợn như vậy, sau này sống thế nào đây?
Nhìn bóng mình phản chiếu dưới nước, Long Tiêu bỗng hốt hoảng. Bắt đầu từ nước thì nên kết thúc bằng nước đi, cuộc đời này...
Ùm!
Long Tiêu không nghĩ rằng mình sẽ trượt chân ngã xuống hồ. Nước từ bốn phía ập đến, lao vào miệng hắn, xộc thẳng vào mũi, tầm mắt cay xè. Long Tiêu vội vã đạp nước, cố gắng ngoi lên bờ.
Nhưng hắn càng cố vươn người lên, dòng nước càng xoáy sâu đẩy hắn xuống. Đại não bị nước vào bắt đầu trở nên mơ hồ, chân tay vì chống lại áp lực của nước mà uể oải rã rời.
Không! Không thể! Không thể chết!!!
Một đời còn chưa bắt đầu, sao có thể dễ dàng kết thúc? Hắn vẫn chưa cho đám người khinh bỉ mình biết rõ năng lực, tuyệt đối không thể chết! Thủy hệ phải trong tay hắn, chịu sự điều khiển của hắn chứ không phải bất lực nhấn chìm hắn thế này.
Long Tiêu nghiến răng, lấy hết sức bình sinh mà vươn lên mặt nước. Hắn cố trấn định, bình tĩnh đưa tay rẽ nước. Hắn từng nghe người lớn nói rằng chỉ cần không hoảng loạn, dòng nước sẽ đẩy người lên. Khi rơi xuống nước, con người sẽ không bao giờ chìm xuống.
Bình tĩnh, tuyệt đối phải bình tĩnh.
Thứ xung quanh là bằng hữu, là đồng đội, là vũ khí kề bên sát cánh chiến đấu với hắn trong tương lai. Đây chỉ là cuộc làm quen giữa đôi bên mà thôi, nếu hắn không làm chủ được nó, hắn không thể điều khiển nó.
Thủy hệ Nguyên lực trên người hắn phải để hắn toàn quyền chi phối.
Giây phút ngoi đầu lên mặt nước, khóe miệng Long Tiêu khẽ nhếch lên.
Hắn cảm thấy dường như mình đã hiểu Thủy hệ phần nào. Nhẹ nhàng đưa tay rẽ nước lên bờ, Long Tiêu càng khẳng định hơn suy nghĩ của mình.
Bài học về Thuỷ hệ đầu tiên, nhu đối nhu, cương đối cương.
Với một thứ không hình dạng như nước, nếu nhẹ nhàng ôn hòa với nó, nó tất sẽ dịu dàng đáp trả. Ngược lại, càng hung hăng cuồng bạo bao nhiêu, nó càng dữ dội bấy nhiêu. Nước không khác nào một tấm gương, phản chiếu toàn bộ hành động của hắn.
Long Tiêu thành công tự cứu mình khỏi cửa tử, cũng ngộ ra đạo lý quan trọng nhất trong việc dùng Thủy hệ.
Ngã gục lên bờ, Long Tiêu ngước mắt nhìn trời. Xuyên qua tán cây rậm rạp, tầm mắt hắn dừng lại ở tầng không. Suy nghĩ quay cuồng trong chốc lát tĩnh lại.
Không tin được vừa rồi hắn đã có suy nghĩ kết thúc đời mình. Nhưng thời khắc ngã xuống nước, cảm xúc mạnh nhất trong đầu Long Tiêu là không cam lòng.
Đúng vậy, không cam lòng.
Không cam lòng khi kết thúc cuộc đời. Không cam lòng sống một đời thầm lặng u ám. Không cam lòng nhìn thấy những ánh mắt khinh thường.
Người khác nghĩ Thủy hệ vô dụng, chẳng lẽ đến hắn cũng cho rằng mình không thể làm gì ư? Nếu hắn còn giữ suy nghĩ này, vậy thì một đời tiếp theo xác định chỉ sống một cách u ám bình lặng, chỉ có thể ngước lên ngắm nhìn hào quang của người khác mà ao ước.
Vận mệnh của mình nhất định phải do mình nắm giữ. Nhất định phải cho những người khinh bỉ mình sáng mắt ra.
Một đời này cố gắng vươn lên cũng là sống, mà e dè nhụt chí cũng là sống. Đã sống một đời sao không thể kiên quyết? Sao không thể ngông cuồng?
Thủy hệ nhất định phải toàn quyền do Long Tiêu hắn sai khiến!
Khi hạ quyết tâm, Long Tiêu nhíu mày suy tính xem tương lai nên làm gì. Khi nãy vật lộn dưới nước khiến thể lực hắn tiêu hao sạch sẽ, giờ muốn cũng không thể về nhà, không bằng ở đây cân nhắc xem có thể làm gì tiếp theo.
Đầu tiên, nhất định phải nâng cao thể lực. Thể lực hiện giờ của hắn quá yếu, mà muốn nắm chắc số mệnh mình, vững bước tiến tới thì nhất định phải có thể lực. Trong thế giới cường giả vi tôn này, kẻ yếu chỉ chết nhanh hơn mà thôi.
Thứ hai, phải tu luyện Thủy hệ Nguyên lực thật tốt. Hệ Nguyên lực của hắn vốn không bằng người ta, tư chất cũng kém hơn, không còn cách nào khác là phải lấy chăm chỉ và nỗ lực đền bù lại. Ngồi than trách số trời mình không có hệ Nguyên lực tốt không bằng dành thời gian đó tu luyện.
Cần thiết thì nhất định phải đi đường tắt, dùng kỳ trân dị bảo tự bồi dưỡng mình.
Sau khi trắc nghiệm Nguyên lực một tháng, các học viện sẽ tổ chức chiêu sinh. Long Tiêu cảm thấy khả năng hắn vào được học viện không cao, không thể học cách tu luyện trong học viện được.
Không vào được học viện, không có người giúp đỡ, vậy chỉ có thể tự học.
Nhưng tự học bằng cách nào?
Tròng mắt Long Tiêu xoay chuyển. Đọc sách! Sách là kết tinh học vấn tri thức của ngàn đời, là đúc kết tài học của trăm ngàn tiền bối đi trước. Nếu quyết định tự mình mò mẫm tự học, vậy thì lựa chọn đầu tiên của hắn phải là sách.
Xuất phát điểm của hắn thấp hơn mọi người rất nhiều, giờ chỉ còn cách dùng nỗ lực để bước tới. Hắn không những muốn ngang bằng mọi người, mà hắn còn muốn mọi người phải ngước lên!
Cảm thấy sức lực hồi phục phần nào, Long Tiêu chống người đứng dậy, trong mắt là quyết tâm kiên định. Hắn muốn Thủy hệ Nguyên lực của hắn trở nên toàn năng, không gì không làm được, siêu phàm tới mức mọi người phải ngước mắt nhìn lên!