Chương 39: Kế Hoạch Hoàn Thành - Kết Thúc!
May là Hạ Y Nguyệt vẫn chưa mua bánh không lại mang đi vứt, tốn tiền rồi..
Cô liền ngồi vào xe, về thẳng nhà..mà nói đúng hơn là về biệt thự của Nhiếp Cảnh Thiên thu dọn hành lí rời đi thôi, nơi đó dù sao cũng không phải nhà cô.
Hai người vốn dĩ chỉ là hợp tác cùng nha, kế hoạch hoàn thành..coi như hai người cũng kết thúc, ai về nhà nấy thôi.
[...]
Về đến nhà, sau khi sắp xếp xong đồ đạc thì Hạ Y Nguyệt không vội rời đi liền mà nén lại, dù bực tức Nhiếp Cảnh Thiên không đàng hoàng nhưng cô cũng chưa thể đi vội được.
Kế hoạch hoàn thành ở đây toàn là cô nghe từ miệng anh, Hạ Y Nguyệt chưa bao giờ kiểm chứng.
Lần này, cô sẽ tự kiểm tra xem kế hoạch có thật sự hoàn thành chưa và con mồi đã rơi vào trạng thái như thế nào...?
Mãi suy nghĩ về việc mình cần thực hiện nên cô không phát hiện được sự có mặt của Nhiếp Cảnh Thiên trong phòng.
"Em lại đang suy nghĩ gì đấy? Anh có tin tốt này..". Truyện hay luôn có ?ại ﹍ TrùmTru yện.?n ﹍
Nhiếp Cảnh Thiên vui vẻ ngồi lên giường định bụng sẽ kể cô nghe điều gì đó nhưng khi thấy sắc mặt Hạ Y Nguyệt, anh liền lập tức thay đổi.
"Sao thế? Có chuyện gì sao?"
"..."
Hạ Y Nguyệt chẳng nói năng gì, vì cô biết nếu bây giờ mình mở miệng thì sẽ mắng chết tên khốn này mất.
Ra ngoài được người đẹp ôm ấp bảo sao tâm trạng lại thoải mái như thế..càng nhìn bộ đồ anh đang mặc, cô càng nhớ lại hình lại đau đớn lúc nãy, tức không chịu được mà...
"Anh nhanh cút ra khỏi phòng này cho tôi, đừng để tôi phải nhìn thấy mặt anh"
Lo lắng vì tâm trạng không vui của Hạ Y Nguyệt, Nhiếp Cảnh Thiên muốn lại xoa dịu nhưng chưa gì lại bị cô nạt xối xả vào mặt như thế, anh liền ngơ ngác.
"Anh nghe không hiểu tiếng tôi nói sao, nếu anh không muốn đi tôi sẽ đi.."
Vừa dứt lời, Hạ Y Nguyệt quay người rời đi, Nhiếp Cảnh Thiên thấy thế liền rối rít ngăn lại.
"Anh đi..anh đi là được"
Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Nhiếp Cảnh Thiên vẫn nhanh chóng rời khỏi phòng.
[...]
Sau hơn nửa ngày trôi qua, Hạ Y Nguyệt cũng nói chuyện với Nhiếp Cảnh Thiên nhưng nội dung khiến anh chết lặng..đây là điều anh không mong muốn.
"Tôi muốn biết tình trạng của Nhiếp Hạo Phong, ông ta bây giờ như nào rồi?"
"À..ông ta đang rất khốn đốn với tác dụng của thuốc...thảm hại vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra mình ổn.."
"Bên phía các anh?"
"Các cậu ấy đang cùng nhau đánh vào tài chính của công ty ông ta...có lẽ chỉ một thời gian nữa ông ta sẽ không chống đỡ nổi.."
"Nhiệm vụ của tôi hết rồi đúng không?"
"Ừm..em không cần phải làm gì nữa, chuyện còn lại..."
"Vậy tôi sẽ tranh thủ dọn đi, trả lại không gian riêng cho anh và gia đình nhỏ của mình.."
"Em...đang nói gì thế?"
"Tôi nói gì không phải anh rõ nhất sao, giả bộ làm gì?"
"Anh không giả bộ..anh thật sự không hiểu em đang nói gì cả?"_Nhiếp Cảnh Thiên thật sự ngu ngơ trước những lời nói của Hạ Y Nguyệt.
"Thế anh nói xem đây là gì?"
Hạ Y Nguyệt đưa điện thoại mình đến trước mặt Nhiếp Cảnh Thiên, hiện rõ trong mắt anh là những bức ảnh anh cùng người phụ nữ khác ôm ấp..
"Đây là...anh...mọi thứ không như em nghĩ đâu, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi"
Nhiếp Cảnh Thiên liền hóa đá trước những bằng chứng khó giải thích kia.
"Hiểu lầm? Anh xem tôi là một đứa con nít à? Hay anh muốn người phụ nữ kia ôm con đến đánh tôi, chửi rủa tôi là người thứ ba thì anh mới vừa lòng..?"
"Không phải đâu...em đừng nghĩ linh tinh mà.."
"Tại sao tôi phải nghĩ linh tinh? Chúng ta đâu là gì của nhau?"
"Chúng ta..."_Nhiếp Cảnh Thiên liền cứng họng, không nói được gì.
Đúng vậy...hai người đã là gì của nhau đâu chứ?
"Nhưng chúng ta đã..."
"Đó chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lí thôi..ăn bánh trả tiền, thời đại nào rồi mà anh còn có suy nghĩ cổ hủ như thế?"_Hạ Y Nguyệt cười giễu cợt, nói với anh.
Nhiếp Cảnh Thiên như chết lặng trước lời nói của Hạ Y Nguyệt, con ngươi anh khẽ run...sâu tận trong lòng ngực khẽ nhói đau.
"Xin em...xin em đừng đi có được không? Đừng bỏ anh lại một mình.."
Nhiếp Cảnh Thiên hèn mọn, mở lời xin Hạ Y Nguyệt đừng rời đi, hai tay anh nắm chặt tay cô..run nhẹ.
Cô muốn tiếp tục nặng lời với anh nhưng không thể...
Khi nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Cảnh Thiên như có thứ gì đó níu cô lại...nó xin cô đừng nặng lời với người con trai này.
Nhìn Nhiếp Cảnh Thiên lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ đáng thương, ngồi dưới trời đông giá rét..mở to đôi mắt ngây ngơ của mình xin cô đừng lướt qua nó, đừng bỏ mặc nó...
Nhưng thế thì sao chứ? Bọn đàn ông này giỏi nhất là diễn trò, sáng trông tội nghiệp như thế nhưng đến tối thì lại như một nhân cách khác xuất hiện.
Nghĩ thế, Hạ Y Nguyệt lại càng quyết tâm tránh xa tên đàn ông một mặt nhiều lòng này.
"Tôi không dư thời gian để nói chuyện với anh đâu"_Hạ Y Nguyệt hất tay Nhiếp Cảnh Thiên ra, quay người tuyệt tình rời đi.
Cô dọn hết đồ đạc mình đi, chẳng chừa lại một món nào dù là nhỏ nhất.
Nhiếp Cảnh Thiên chỉ đành lặng lẽ nhìn cô rời đi.
Sâu trong lòng ngực Nhiếp Cảnh Thiên lúc này không còn là nhói đau mà là sự đau đớn khôn nguôi.
Hạ Y Nguyệt rời đi như kéo đi hết mọi ấm áp trong ngôi nhà này.
Nơi này giờ đây...lạnh lẽo vô cùng.
Cô liền ngồi vào xe, về thẳng nhà..mà nói đúng hơn là về biệt thự của Nhiếp Cảnh Thiên thu dọn hành lí rời đi thôi, nơi đó dù sao cũng không phải nhà cô.
Hai người vốn dĩ chỉ là hợp tác cùng nha, kế hoạch hoàn thành..coi như hai người cũng kết thúc, ai về nhà nấy thôi.
[...]
Về đến nhà, sau khi sắp xếp xong đồ đạc thì Hạ Y Nguyệt không vội rời đi liền mà nén lại, dù bực tức Nhiếp Cảnh Thiên không đàng hoàng nhưng cô cũng chưa thể đi vội được.
Kế hoạch hoàn thành ở đây toàn là cô nghe từ miệng anh, Hạ Y Nguyệt chưa bao giờ kiểm chứng.
Lần này, cô sẽ tự kiểm tra xem kế hoạch có thật sự hoàn thành chưa và con mồi đã rơi vào trạng thái như thế nào...?
Mãi suy nghĩ về việc mình cần thực hiện nên cô không phát hiện được sự có mặt của Nhiếp Cảnh Thiên trong phòng.
"Em lại đang suy nghĩ gì đấy? Anh có tin tốt này..". Truyện hay luôn có ?ại ﹍ TrùmTru yện.?n ﹍
Nhiếp Cảnh Thiên vui vẻ ngồi lên giường định bụng sẽ kể cô nghe điều gì đó nhưng khi thấy sắc mặt Hạ Y Nguyệt, anh liền lập tức thay đổi.
"Sao thế? Có chuyện gì sao?"
"..."
Hạ Y Nguyệt chẳng nói năng gì, vì cô biết nếu bây giờ mình mở miệng thì sẽ mắng chết tên khốn này mất.
Ra ngoài được người đẹp ôm ấp bảo sao tâm trạng lại thoải mái như thế..càng nhìn bộ đồ anh đang mặc, cô càng nhớ lại hình lại đau đớn lúc nãy, tức không chịu được mà...
"Anh nhanh cút ra khỏi phòng này cho tôi, đừng để tôi phải nhìn thấy mặt anh"
Lo lắng vì tâm trạng không vui của Hạ Y Nguyệt, Nhiếp Cảnh Thiên muốn lại xoa dịu nhưng chưa gì lại bị cô nạt xối xả vào mặt như thế, anh liền ngơ ngác.
"Anh nghe không hiểu tiếng tôi nói sao, nếu anh không muốn đi tôi sẽ đi.."
Vừa dứt lời, Hạ Y Nguyệt quay người rời đi, Nhiếp Cảnh Thiên thấy thế liền rối rít ngăn lại.
"Anh đi..anh đi là được"
Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Nhiếp Cảnh Thiên vẫn nhanh chóng rời khỏi phòng.
[...]
Sau hơn nửa ngày trôi qua, Hạ Y Nguyệt cũng nói chuyện với Nhiếp Cảnh Thiên nhưng nội dung khiến anh chết lặng..đây là điều anh không mong muốn.
"Tôi muốn biết tình trạng của Nhiếp Hạo Phong, ông ta bây giờ như nào rồi?"
"À..ông ta đang rất khốn đốn với tác dụng của thuốc...thảm hại vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra mình ổn.."
"Bên phía các anh?"
"Các cậu ấy đang cùng nhau đánh vào tài chính của công ty ông ta...có lẽ chỉ một thời gian nữa ông ta sẽ không chống đỡ nổi.."
"Nhiệm vụ của tôi hết rồi đúng không?"
"Ừm..em không cần phải làm gì nữa, chuyện còn lại..."
"Vậy tôi sẽ tranh thủ dọn đi, trả lại không gian riêng cho anh và gia đình nhỏ của mình.."
"Em...đang nói gì thế?"
"Tôi nói gì không phải anh rõ nhất sao, giả bộ làm gì?"
"Anh không giả bộ..anh thật sự không hiểu em đang nói gì cả?"_Nhiếp Cảnh Thiên thật sự ngu ngơ trước những lời nói của Hạ Y Nguyệt.
"Thế anh nói xem đây là gì?"
Hạ Y Nguyệt đưa điện thoại mình đến trước mặt Nhiếp Cảnh Thiên, hiện rõ trong mắt anh là những bức ảnh anh cùng người phụ nữ khác ôm ấp..
"Đây là...anh...mọi thứ không như em nghĩ đâu, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi"
Nhiếp Cảnh Thiên liền hóa đá trước những bằng chứng khó giải thích kia.
"Hiểu lầm? Anh xem tôi là một đứa con nít à? Hay anh muốn người phụ nữ kia ôm con đến đánh tôi, chửi rủa tôi là người thứ ba thì anh mới vừa lòng..?"
"Không phải đâu...em đừng nghĩ linh tinh mà.."
"Tại sao tôi phải nghĩ linh tinh? Chúng ta đâu là gì của nhau?"
"Chúng ta..."_Nhiếp Cảnh Thiên liền cứng họng, không nói được gì.
Đúng vậy...hai người đã là gì của nhau đâu chứ?
"Nhưng chúng ta đã..."
"Đó chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lí thôi..ăn bánh trả tiền, thời đại nào rồi mà anh còn có suy nghĩ cổ hủ như thế?"_Hạ Y Nguyệt cười giễu cợt, nói với anh.
Nhiếp Cảnh Thiên như chết lặng trước lời nói của Hạ Y Nguyệt, con ngươi anh khẽ run...sâu tận trong lòng ngực khẽ nhói đau.
"Xin em...xin em đừng đi có được không? Đừng bỏ anh lại một mình.."
Nhiếp Cảnh Thiên hèn mọn, mở lời xin Hạ Y Nguyệt đừng rời đi, hai tay anh nắm chặt tay cô..run nhẹ.
Cô muốn tiếp tục nặng lời với anh nhưng không thể...
Khi nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Cảnh Thiên như có thứ gì đó níu cô lại...nó xin cô đừng nặng lời với người con trai này.
Nhìn Nhiếp Cảnh Thiên lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ đáng thương, ngồi dưới trời đông giá rét..mở to đôi mắt ngây ngơ của mình xin cô đừng lướt qua nó, đừng bỏ mặc nó...
Nhưng thế thì sao chứ? Bọn đàn ông này giỏi nhất là diễn trò, sáng trông tội nghiệp như thế nhưng đến tối thì lại như một nhân cách khác xuất hiện.
Nghĩ thế, Hạ Y Nguyệt lại càng quyết tâm tránh xa tên đàn ông một mặt nhiều lòng này.
"Tôi không dư thời gian để nói chuyện với anh đâu"_Hạ Y Nguyệt hất tay Nhiếp Cảnh Thiên ra, quay người tuyệt tình rời đi.
Cô dọn hết đồ đạc mình đi, chẳng chừa lại một món nào dù là nhỏ nhất.
Nhiếp Cảnh Thiên chỉ đành lặng lẽ nhìn cô rời đi.
Sâu trong lòng ngực Nhiếp Cảnh Thiên lúc này không còn là nhói đau mà là sự đau đớn khôn nguôi.
Hạ Y Nguyệt rời đi như kéo đi hết mọi ấm áp trong ngôi nhà này.
Nơi này giờ đây...lạnh lẽo vô cùng.