Chương 50: Biến Cố [Cứu - Nguy Hiểm]
Mọi người kiên nhẫn nán lại chờ Hạ Y Nguyệt bình tĩnh, chỉ khoảng vài chục giây cô hết run rẩy, trở lại đầy khí thế như ban đầu.
“Làm ảnh hưởng đến mọi người rồi…cháu xin lỗi”
“Không sao đâu…chúng ta mau chóng tiến hành theo kế hoạch đã bàn thôi”
Nhiếp Cảnh Bình điều khiển, mọi người vừa cất bước đi liền khựng lại bởi lời nói của Hạ Y Nguyệt.
“Khoan đã, chúng ta không cần phải tách ra, nơi này không có ai canh giữ hết…chúng đều tập trung người trong ngôi nhà giam giữ Cảnh Thiên rồi…”
Cả nhóm người đều kinh ngạc, liếc nhìn cô.
“Sao cô biết?”_Lăng Khải Minh nhíu mày, hỏi Hạ Y Nguyệt.
“Chuyện này…không quan trọng, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, mọi người cứ đi theo cháu…”
Không để ai thêm thắc mắc, vừa nói xong cô liền bước nhanh về phía trước.
Mọi người tuy không hiểu sự kiện gì đang diễn ra nhưng cũng nhanh chóng nối tiếp theo sau…tin tưởng người con gái này.
Hạ Y Nguyệt đi theo trí nhớ, đi theo cảm tính.
Càng đi sâu vào trong càng nhiều hình ảnh xuất hiện trong đầu cô, tích tực có, tiêu cực cũng thừa.
Như có một cuộn phim ngắn về khu rừng này chạy lướt qua trí não Hạ Y Nguyệt, dẫn đường dẫn lối cho cô…
Khoảng hơn mười phút, mọi người liền thấy một căn nhà có phần trông hơi cũ kĩ nằm giữa rừng. Ngôi nhà bị những cây xanh xung quanh vươn tán lá to lớn của mình che phủ mất.
Nhưng sao nhìn vào ngôi nhà và những cây lớn bao quanh, Hạ Y Nguyệt lại thấy có gì đó không đúng nhỉ?
“Đúng thật là bà ta…”
Tất cả đều nhìn theo ánh mắt Lý Hoài Diễm, điểm đến chính là một người phụ nữ đứng trên ban công tầng hai của ngôi nhà.
Vì trời còn tối nên bà ta không thể nhìn thấy mọi người, còn bảy người lại nhìn thấy rất rõ bà ta, nhìn rõ mọi thứ nhờ vào một món đồ đặc biệt của Trịnh Bác Văn.
“Đó chắc là…Vu Giai Giai?”_Hàn Gia Tường hỏi.
“Đúng vậy…Vu Giai Giai chính là bà ta”
Lý Hoài Diễm nhìn người đàn bà kia với đôi mắt đầy sát khí, không còn sự ôn nhu, hiền dịu như mọi khi.
“Thiên chắc chắn ở trong đây rồi, nhưng làm sao ta có thể tìm được anh ấy…?”_Hạ Y Nguyệt luôn chỉ nghĩ đến Nhiếp Cảnh Thiên.
“Chúng ta hãy đi xung quanh kiểm tra trước đã”
Ai cũng đồng tình với Nhiếp Cảnh Bình, đi theo sau lưng ông.
“Đó là bác sĩ phải không?”
Trịnh Bác Văn phát hiện một người đàn ông mặc đồ trắng, mang bao tay y tế và đang cầm một ống tiêm đứng cạnh cửa sổ tầng một.
“Ông ta là bác sĩ riêng của Vu Giai Giai”_Nhiếp Cảnh Bình quan sát kĩ người đàn ông kia, trả lời.
“Khả năng Thiên nằm trong căn phòng đó rất cao…”
Hoàng Chí Quân vừa nói xong, Nhiếp Cảnh Bình liền leo lên cây quan sát tình hình bên trong.
Hai mắt ông sáng lên khi thấy cậu trai nằm trên giường.
Khi Nhiếp Cảnh Bình leo xuống, nhìn đuôi mắt ông ửng đỏ mọi người đều hiểu rõ, ai cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn chưa buông xuống được lo lắng.
“Chúng ta làm cách nào để đưa cậu ấy ra ngoài đây?”
Câu hỏi của Hoàng Chí Quân cũng là đều mọi người đang suy nghĩ.
“Này cháu sao thế?”
Lý Hoài Diễm thấy Hạ Y Nguyệt đứng không vững liền đưa tay ra đỡ.
“Đầu…cháu hơi đau”_Hạ Y Nguyệt tay ôm đầu, dựa nhẹ vào người Lý Hoài Diễm.
“Cháu ra kia nghỉ ngơi chút đi”
Hạ Y Nguyệt nghe lời Nhiếp Cảnh Bình, đến một gốc cây gần đó ngồi nghỉ, Lý Hoài Diễm cũng đi theo cô còn những người khác thì đi xung quanh tìm cách đưa Nhiếp Cảnh Thiên ra ngoài.
…
Khoảng hơn năm phút thì đầu Hạ Y Nguyệt hết đau, cô cũng tìm được cách cứu Nhiếp Cảnh Thiên ra. Cô thì thầm với Lý Hoài Diễm, rồi đứng dậy bước nhanh đến cạnh Nhiếp Cảnh Bình, thì thầm vào tai ông.
“Cách này thật sự có hiệu quả sao?”
Ông nghi hoặc nhìn cô.
“Bác cứ tin cháu…”
Thấy được sự tự tin, kiên định trong mắt Hạ Y Nguyệt, Nhiếp Cảnh Bình muốn nói lại thôi. Ông bước đến cạnh bốn người kia, thuật lại lời cô vừa nói.
Tuy ai cũng không có niềm tin với phương án giải cứu này nhưng lại có niềm tin với Hạ Y Nguyệt, chưa kể việc cô đã dẫn mọi người đi thẳng đến đây mà không gặp khó khăn nào nên mọi người lại càng tin cô…dù kế sách cô đưa ra có phần hơi lạ…
Rất may là có sẵn một cành cây mọc dài về phía cửa sổ nơi căn phòng Nhiếp Cảnh Thiên nằm nên mọi việc thuận lợi hơn rất nhiều.
Nhiếp Cảnh Bình và Trịnh Bác Văn canh lúc vị bác sĩ không chú ý liền bước lên cành cây và nhảy vào phòng.
“Này cháu làm gì thế, mau xuống đây coi chừng té”_Lý Hoài Diễm hốt hoảng khi thấy Hạ Y Nguyệt cũng trèo lên.
“Không sao đâu, bác đừng lo, mấy cái này với cháu chỉ là chuyện nhỏ thôi”
Hạ Y Nguyệt nói xong liền nhanh tay nhanh chân trèo lên và nhảy vào phòng.
Nhiếp Cảnh Bình và Trịnh Bác Văn cũng ngạc nhiên khi thấy Hạ Y Nguyệt nhảy vào cùng, cô ra hiệu cho hai người nhanh chóng đưa Nhiếp Cảnh Thiên đi còn mình thì ở lại đối phó với tên bác sĩ.
Trịnh Bác Văn để Nhiếp Cảnh Bình ôm Nhiếp Cảnh Thiên đi còn mình ở đằng sau hỗ trợ.
Hạ Y Nguyệt không lập tức rời đi, cô muốn nán lại làm gì đó.
Sau khi thành công đưa Nhiếp Cảnh Thiên xuống thì mọi người lần nữa thở phào nhẹ nhõm. Chưa nhẹ người được bao lâu thì trên phòng lại xuất hiện tiếng kêu lớn khiến tất cả trở nên bất an.
“Cô là ai, sao vào được đây? Còn…người đâu có kẻ lạ…”
“Làm ảnh hưởng đến mọi người rồi…cháu xin lỗi”
“Không sao đâu…chúng ta mau chóng tiến hành theo kế hoạch đã bàn thôi”
Nhiếp Cảnh Bình điều khiển, mọi người vừa cất bước đi liền khựng lại bởi lời nói của Hạ Y Nguyệt.
“Khoan đã, chúng ta không cần phải tách ra, nơi này không có ai canh giữ hết…chúng đều tập trung người trong ngôi nhà giam giữ Cảnh Thiên rồi…”
Cả nhóm người đều kinh ngạc, liếc nhìn cô.
“Sao cô biết?”_Lăng Khải Minh nhíu mày, hỏi Hạ Y Nguyệt.
“Chuyện này…không quan trọng, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, mọi người cứ đi theo cháu…”
Không để ai thêm thắc mắc, vừa nói xong cô liền bước nhanh về phía trước.
Mọi người tuy không hiểu sự kiện gì đang diễn ra nhưng cũng nhanh chóng nối tiếp theo sau…tin tưởng người con gái này.
Hạ Y Nguyệt đi theo trí nhớ, đi theo cảm tính.
Càng đi sâu vào trong càng nhiều hình ảnh xuất hiện trong đầu cô, tích tực có, tiêu cực cũng thừa.
Như có một cuộn phim ngắn về khu rừng này chạy lướt qua trí não Hạ Y Nguyệt, dẫn đường dẫn lối cho cô…
Khoảng hơn mười phút, mọi người liền thấy một căn nhà có phần trông hơi cũ kĩ nằm giữa rừng. Ngôi nhà bị những cây xanh xung quanh vươn tán lá to lớn của mình che phủ mất.
Nhưng sao nhìn vào ngôi nhà và những cây lớn bao quanh, Hạ Y Nguyệt lại thấy có gì đó không đúng nhỉ?
“Đúng thật là bà ta…”
Tất cả đều nhìn theo ánh mắt Lý Hoài Diễm, điểm đến chính là một người phụ nữ đứng trên ban công tầng hai của ngôi nhà.
Vì trời còn tối nên bà ta không thể nhìn thấy mọi người, còn bảy người lại nhìn thấy rất rõ bà ta, nhìn rõ mọi thứ nhờ vào một món đồ đặc biệt của Trịnh Bác Văn.
“Đó chắc là…Vu Giai Giai?”_Hàn Gia Tường hỏi.
“Đúng vậy…Vu Giai Giai chính là bà ta”
Lý Hoài Diễm nhìn người đàn bà kia với đôi mắt đầy sát khí, không còn sự ôn nhu, hiền dịu như mọi khi.
“Thiên chắc chắn ở trong đây rồi, nhưng làm sao ta có thể tìm được anh ấy…?”_Hạ Y Nguyệt luôn chỉ nghĩ đến Nhiếp Cảnh Thiên.
“Chúng ta hãy đi xung quanh kiểm tra trước đã”
Ai cũng đồng tình với Nhiếp Cảnh Bình, đi theo sau lưng ông.
“Đó là bác sĩ phải không?”
Trịnh Bác Văn phát hiện một người đàn ông mặc đồ trắng, mang bao tay y tế và đang cầm một ống tiêm đứng cạnh cửa sổ tầng một.
“Ông ta là bác sĩ riêng của Vu Giai Giai”_Nhiếp Cảnh Bình quan sát kĩ người đàn ông kia, trả lời.
“Khả năng Thiên nằm trong căn phòng đó rất cao…”
Hoàng Chí Quân vừa nói xong, Nhiếp Cảnh Bình liền leo lên cây quan sát tình hình bên trong.
Hai mắt ông sáng lên khi thấy cậu trai nằm trên giường.
Khi Nhiếp Cảnh Bình leo xuống, nhìn đuôi mắt ông ửng đỏ mọi người đều hiểu rõ, ai cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn chưa buông xuống được lo lắng.
“Chúng ta làm cách nào để đưa cậu ấy ra ngoài đây?”
Câu hỏi của Hoàng Chí Quân cũng là đều mọi người đang suy nghĩ.
“Này cháu sao thế?”
Lý Hoài Diễm thấy Hạ Y Nguyệt đứng không vững liền đưa tay ra đỡ.
“Đầu…cháu hơi đau”_Hạ Y Nguyệt tay ôm đầu, dựa nhẹ vào người Lý Hoài Diễm.
“Cháu ra kia nghỉ ngơi chút đi”
Hạ Y Nguyệt nghe lời Nhiếp Cảnh Bình, đến một gốc cây gần đó ngồi nghỉ, Lý Hoài Diễm cũng đi theo cô còn những người khác thì đi xung quanh tìm cách đưa Nhiếp Cảnh Thiên ra ngoài.
…
Khoảng hơn năm phút thì đầu Hạ Y Nguyệt hết đau, cô cũng tìm được cách cứu Nhiếp Cảnh Thiên ra. Cô thì thầm với Lý Hoài Diễm, rồi đứng dậy bước nhanh đến cạnh Nhiếp Cảnh Bình, thì thầm vào tai ông.
“Cách này thật sự có hiệu quả sao?”
Ông nghi hoặc nhìn cô.
“Bác cứ tin cháu…”
Thấy được sự tự tin, kiên định trong mắt Hạ Y Nguyệt, Nhiếp Cảnh Bình muốn nói lại thôi. Ông bước đến cạnh bốn người kia, thuật lại lời cô vừa nói.
Tuy ai cũng không có niềm tin với phương án giải cứu này nhưng lại có niềm tin với Hạ Y Nguyệt, chưa kể việc cô đã dẫn mọi người đi thẳng đến đây mà không gặp khó khăn nào nên mọi người lại càng tin cô…dù kế sách cô đưa ra có phần hơi lạ…
Rất may là có sẵn một cành cây mọc dài về phía cửa sổ nơi căn phòng Nhiếp Cảnh Thiên nằm nên mọi việc thuận lợi hơn rất nhiều.
Nhiếp Cảnh Bình và Trịnh Bác Văn canh lúc vị bác sĩ không chú ý liền bước lên cành cây và nhảy vào phòng.
“Này cháu làm gì thế, mau xuống đây coi chừng té”_Lý Hoài Diễm hốt hoảng khi thấy Hạ Y Nguyệt cũng trèo lên.
“Không sao đâu, bác đừng lo, mấy cái này với cháu chỉ là chuyện nhỏ thôi”
Hạ Y Nguyệt nói xong liền nhanh tay nhanh chân trèo lên và nhảy vào phòng.
Nhiếp Cảnh Bình và Trịnh Bác Văn cũng ngạc nhiên khi thấy Hạ Y Nguyệt nhảy vào cùng, cô ra hiệu cho hai người nhanh chóng đưa Nhiếp Cảnh Thiên đi còn mình thì ở lại đối phó với tên bác sĩ.
Trịnh Bác Văn để Nhiếp Cảnh Bình ôm Nhiếp Cảnh Thiên đi còn mình ở đằng sau hỗ trợ.
Hạ Y Nguyệt không lập tức rời đi, cô muốn nán lại làm gì đó.
Sau khi thành công đưa Nhiếp Cảnh Thiên xuống thì mọi người lần nữa thở phào nhẹ nhõm. Chưa nhẹ người được bao lâu thì trên phòng lại xuất hiện tiếng kêu lớn khiến tất cả trở nên bất an.
“Cô là ai, sao vào được đây? Còn…người đâu có kẻ lạ…”