Chương : 12
“Anh ta làm vậy là để trêu tức đó, em biết đấy,” Vanessa tức giận phàn nàn khi đang lau bụi trên mặt bằng khăn ướt. “Chúng ta đã đi qua thị trấn đó chưa tới ba hay bốn dặm, mà trời thì gần tối rồi. Chẳng có lý do gì để đi tiếp và cuối cùng phải cắm trại qua đêm ngoài trời, ngoại trừ anh ta muốn trả thù em vì chuyện hôm nay. Để ý lời chị nói xem, Jocelyn, anh chàng đó cố ý làm em phải hối hận vì ngáng trở anh ta đấy.”
“Em không chơi khăm anh ấy. Em chấp nhận những điều kiện của anh ấy thôi. ”
“Đừng chậm hiểu như thế, em yêu. Anh ta muốn những điều kiện đó sẽ không được chấp nhận và em biết mà. Em lẽ ra nên thấy mặt anh ta--”.
“Em thấy rồi.” Jocelyn khoái chí cười tươi khiến Vanessa bất giác cười theo. “Trước đây em không nghĩ tiền của Edward lại cho em quá nhiều sự thoải mái như vậy. Anh ấy muốn có mặt trăng, và em có thể đáp ứng. Lạy Chúa, thật là vui.”
“Chị mong em vẫn nghĩ như vậy khi chúng ta cuối cùng sẽ phải ngủ trong cái lều này trong vài tuần tới nữa.”
“Ồ, đừng phàn nàn vậy chứ, chị Vana. Cái này không hẳn là lều mà.” Nó khá to, có khoảng trống rộng, mặt đất được phủ lên bởi một tấm thảm Ba Tư mềm mại, có mấy cái gối lụa để dựa lưng và nệm lông thú để ngủ.
“Chúng mình có đầy đủ tiện nghi cần thiết mà.”
“Ngoại trừ một cái bồn tắm,” nữ Bá tước đốp lại, thể hiện sự bực dọc trong người.
“Chị biết là mình có thể tắm mà.”
“Sidney và Pearson đã vất vả xếp đồ lên xe chỉ cách đây vài giờ, chị không tính sẽ yêu cầu họ vác nước từ dưới sông lên tận đây. Chị nghĩ là chị biết điều hơn thế nhiều.”
“Đâu chỉ có những người hầu là có thể mang nước về, chị Vana. Chị đang gây khó khăn đó, và em muốn biết lý do tại sao chị lại thế.”
“Chị đâu có gây khó khăn. Đơn giản là không có lý do gì chúng ta phải sống thiếu thốn trong khi thị trấn chỉ cách đây có vài dặm. Tên dẫn đường kỳ quặc đắt giá của em mới chính là người gây ra khó khăn đấy.”
“Và nếu anh ấy có lý do chính đáng để tránh xa cái thị trấn kia thì sao?”
“Thì chị sẽ thiết tha muốn được nghe nó. Vậy, sao em không đi hỏi anh ta đi? Em còn chờ gì nữa chứ?”
“Anh ấy không có ở đây,” Jocelyn phải thừa nhận. “Em trai anh ấy nói anh ấy đang đi do thám khu vực xung quanh.”
“Hừm! Đúng hơn là anh ta đã trở lại Benson để nằm trên cái giường êm ái rồi và em sẽ thấy hắn vào buổi sáng, tươi khỏe và sẵn sàng đày ải chúng ta. Những cách trả thù đại loại như thế hợp với người như anh ta.”
“Chị nhầm rồi đó, Vana. Nếu anh ấy muốn trả thù, thì cái này quá lộ liễu, và việc trả thù là chống đối em, chứ không phải với mọi người.”
“Em cũng nhìn thấy điều đó trong mắt anh ta, phải không?” Vanessa nói nhỏ nhẹ hơn nhiều và đến quỳ giữa đống gối mà Jocelyn đang ngồi. Khi thấy cái gật đầu không vui của Jocelyn, cô ta nhẹ nhàng áp tay lên má nàng. “Cuối cùng thì em có nhận ra rằng anh ta không giống như bất cứ người đàn ông nào mà em đã từng gặp trước đây chưa? Anh ta cứng rắn và nguy hiểm và—”
“Em vẫn muốn anh ấy,” Jocelyn thì thầm ngắt lời. “Thậm chí khi anh ấy nhìn như muốn thiêu đốt em đi nữa, thì em vẫn chỉ cảm giác là lạ bên trong, như cảm giác lần đầu tiên em nhìn anh ấy.”
Vanessa thở dài. “Anh ta sẽ không dịu dàng với em đâu, em yêu của chị; em biết mà, đúng không? Và nếu em quyến rũ anh ta trong khi anh ta vẫn còn tức giận em, thì anh ta có thể làm em đau—cố tình đó.”
“Chị đâu biết được điều đó chứ,” Jocelyn phản đối, dù trong mắt nàng chứa đầy sự hoang mang. “Anh ấy không phải là người tàn bạo. Em sẽ cảm giác được nếu anh ấy là như vậy— đúng không nào?”
“Có thể,” Vanessa thừa nhận. “Nhưng chị không nghĩ trong con người anh ấy lại ẩn chứa sự dịu dàng. Anh ấy là người thuộc về cuộc sống và văn hóa mà chúng ta thậm chí không thể tưởng tượng ra được. Ít ra em sẽ ghi nhớ điều đó phải không?”
Jocelyn gật đầu, rồi thở dài khi ngã lưng vào mấy cái gối. “Em không biết chị lo lắng về cái gì nữa. Anh ấy rõ ràng là không tha thứ cho em vì tội đủ giàu để có thể đáp ứng được anh ấy.”
Vanessa mắc cười. “Điều đó mới chứng tỏ anh ta khác biệt làm sao. Có người đàn ông nào lại đi điên tiết lên vì biết rằng bản thân mình rơi vào hũ gạo như thế đâu chứ? Và tụi mình thậm chí còn chẳng bắt anh ta đi ngược đường. Để thuận tiện cho anh ta, chúng ta sẽ tới nơi mà anh ta tới. À này em, Wyoming là ở cái chỗ quái quỷ nào vậy?”
“Cái quái gì thế ?”
Billy cười khúc khích khi thấy cái Colt đang nhìn chằm chằm vào. “Chỗ ở của các quý cô đó. Họ có nó từ ông tộc trưởng trên sa mạc khi họ đi qua vùng Ả Rập bên Châu Phi. Anh sẽ không tin được là họ đã đến những đâu đâu, anh Colt. Chuyện mà họ đã trải qua có thể kể suốt cả chặng đường tới Wyoming đó.”
Colt trao cho Billy cái nhìn khó chịu trước khi tuột xuống ngựa. “Đầu óc mày lúc này đi đâu rồi, nhóc? Tao mong khi cưỡi ngựa về sẽ thấy bãi cắm trại, chứ không phải thứ chết tiệt trông như cái làng này. Mày có biết phải cần bao nhiêu người để bảo vệ khu vực rộng cỡ này không?”
Ngoài lều chính ra còn có những lều khác, không rộng bằng nhưng cũng đủ to, và nằm tràn lan khắp nơi, chiếc xe chở hàng cũng thế. Điều duy nhất được thực hiện hợp lý là mấy con thú được buộc chung một chỗ nơi xuôi theo chiều gió của bãi cắm trại.
“Sao anh không nghỉ ngơi đi, anh Colt, và ăn chút đồ ăn tối mà em đã chừa cho anh kìa? Họ có đầu bếp người Pháp, anh biết đấy, và em có thể nói chắc chắn rằng mình chưa bao giờ được ăn bất cứ thứ gì … quá …”
Lời của cậu trôi đi khi Colt quay phắt người đi để tháo yên ngựa, ánh mắt đầy nguy hiểm. “Mày thích thú chuyện này lắm, đúng không, nhóc?”
Billy nuốt khan. Cậu thà bị quát tháo còn hơn là bị mỉa cái giọng kiềm chế nhỏ nhẹ đó. Chết tiệt thật, không thể đoán được anh ấy sẽ sử xự như thế nào khi dòng máu da đỏ chiếm ưu thế. Billy cần nhanh chóng làm anh hạ hỏa.
“Họ biết mình đang làm gì mà, anh Colt. Họ có kinh nghiệm trong chuyện dựng trại ngoài trời đấy. Họ gỡ đồ và dựng trại trong vòng chưa đến hai mươi phút. Và anh quên là họ thực sự có bao nhiêu người rồi à. Họ đã cho người trông chừng xung quanh…”
Một lần nữa những từ ngữ của Billy lại trôi tuột đi. Colt đã quay người lại làm cho xong việc tháo yên ngựa, nhưng hành động quá cứng nhắc của anh đã minh chứng một cách hùng hồn. Anh quấn chặt dây hơn cần thiết, và cuối cùng Billy nhận ra rằng chuyện lều trại chẳng liên quan gì nhiều đến tâm trạng của anh cả, nó chỉ là cái để anh trút giận vào thay cho cái nguồn cơn thực sự. May thay “nguồn cơn” đó đã đi nghỉ rồi.
Billy có thể vẫn không tin được rằng Colt bây giờ đang làm việc cho nữ Công tước. Chỉ với năm từ ít ỏi đó, “có chấp nhận hay không”, đã khiến anh bị trói chân nhưng lại hay. Có thể phần lớn là anh nổi giận với mình vì đã đưa cho cô gái sự lựa chọn đó trong khi chuyện đó hoàn toàn không phải ý định của anh. Năm mươi ngàn đô la. Billy suýt nữa thì té ngựa khi nghe con số đó, nhưng chẳng có gì so sánh được với cú sốc của cậu và cả Colt nữa, khi nghe nữ Công tước đồng ý.
Bây giờ chuyện đó thật buồn cười, sau tất cả mọi việc; ít ra thì cậu cũng nghĩ vậy. Nhưng cậu biết Colt có lẽ không thấy chuyện này khôi hài tý nào—không đời nào.
Colt có lẽ có một tài sản nho nhỏ từ số vàng thô mà mẹ anh đưa cho, nhưng Billy gần như chắc rằng anh chẳng dùng tí nào. Giàu có không có nghĩa lý gì đối với người như Colt. Anh vẫn sống lai vảng đâu đó như trước. Jessie đã thất bại trong việc văn minh hóa anh ở chuyện này. Anh đôi lúc ngủ ngay tại chuồng gia súc lớn mà Chase đã dựng lại cho Jessie sau khi cái chuồng cũ đã bị cháy trụi, và thỉnh thoảng tại căn nhà gỗ nhỏ mà anh đã dựng trên đồi, nơi có thể ngắm toàn cảnh trang trại. Nhưng hầu hết mọi đêm có thể tìm thấy Colt nằm ngủ ở một nơi nào đó bên ngoài dưới vòm trời đầy sao, nhất là khi tiết trời ấm áp. Và anh chưa bao giờ làm việc cho ai trước đó cả, thậm chí cho Jessie.
Chị ấy đã cố gắng dạy cho anh cách quản lý trại chăn nuôi gia súc, nhưng nó lại không phải là thứ mà anh muốn làm, thế nên anh không để tâm vào việc học nó. Việc cuối cùng mà anh muốn làm và luôn có kỹ năng tốt nhất, đó chính là huấn luyện ngựa. Bây giờ anh đang cung cấp ngựa cho Thung Lũng Đá, và các trại chăn nuôi khác trong vùng. Trước đây họ phải nhập chúng từ Colorado hay những vùng xa hơn. Chú ngựa giống mà anh tặng cho Chase đã thắng giải đua ngựa hằng năm tại Cheyenne hai năm vừa rồi, vì thế những chú ngựa đua của anh bây giờ cũng được đặt hàng nhiều.
Nhưng tiền bạc vẫn không là gì đối với anh. Anh bắt và huấn luyện ngựa hoang bởi đó là thứ mà anh thích được làm, không phải vì những đồng tiền lời mà nó mang lại. Dù có thế, anh vẫn hiểu được tiền bạc và giá tiền của mọi thứ. Jessie đã giúp anh hiểu biết nhiều hơn về mặt đó. Anh đã đi cùng cô ấy và Chase trong chuyến mua hàng tới Denver và St. Louis. Và trong suốt khoảng thời gian ở Chicago, anh đã ở những nơi tốt nhất, được đưa tới những cửa hàng xa hoa hơn, thấy tận mắt cách mà dân giàu có sống, ăn chơi và tiêu tiền vào những thứ gì. Anh hoàn toàn chắc rằng số tiền thù lao mà anh đưa ra thật không chấp nhận nổi, chẳng ai có đầu óc bình thường lại xem nó là nghiêm túc cả, và đó là sai lầm của anh.
Ồ, anh đã biết nữ Công tước giàu có. Điều đó là rõ ràng. Những đồ dùng xung quanh, mấy con ngựa chiến, trang phục của nàng, và số lượng người phục vụ nàng, tất cả đều toát lên mùi giàu có. Cái khó hiểu, ngay cả đối với Billy, là cái loại giàu có xem năm mươi ngàn đô la như số tiền cỏn con không đáng chớp mắt. Billy thậm chí còn không biết người nào lại giàu đến thế.
Nhưng ngay cả người giàu cũng không bốc đồng phung phí tiền bạc của họ, và đó chính xác là cách mà nữ Công tước đang làm. Tại sao? Có thể nàng là người lập dị, nhưng nàng chẳng để lại ấn tượng gì cho Billy là ngu ngốc hay điên khùng cả. Hay có phải nàng quá được nuông chiều đến nỗi không thể chịu được khi bị từ chối thứ nàng muốn?
Điều đó thật vô lý. Cái nàng ta muốn là người dẫn đường—hay phải vậy không? Hình như nàng đặc biệt muốn Colt làm người dẫn đường cho nàng, mặc dù anh đã nói rõ mình không làm thuê. Anh có lẽ là sự lựa chọn tuyệt hảo để đưa nàng đến nơi an toàn, nhưng còn rất nhiều người khác cũng có thể làm được mà người ta lại muốn có việc làm. Colt không muốn nó và đã nói thẳng ra, nhưng chuyện đó dường như chẳng hề hấn gì với nữ Công tước cả. Như vậy thì phải có một lý do đặc biệt tại sao nàng phải buộc Colt làm việc cho mình, bất kể giá nào, chỉ là Billy không biết được thôi.
Colt cũng không thể hiểu được, và anh đã suy nghĩ về chuyện đó còn kỹ hơn Billy nhiều, và anh có nhiều dữ liệu hơn. Anh biết rằng đầu tiên nàng muốn anh theo sau kẻ thù của nàng. Làm người dẫn đường chỉ là đề nghị thứ hai của nàng mà thôi. Anh tự hỏi liệu nàng có lời đề nghị thứ ba hay không nếu anh đồng ý gặp nàng sớm hơn vào hôm nay. Có thể lắm. Có phải nàng cho rằng anh là cách giải quyết cho những vấn về của nàng? Nàng không biết là người ta không thể ép buộc người khác phải giúp đỡ mình sao? Nàng tự mua một người dẫn đường cho mình và đó là tất cả những gì nàng có.
Vậy tại sao chuyện chỗ cắm trại của nàng sơ hở, dễ bị tấn công lại khiến anh tức điên lên? Ả đàn bà chết tiệt sẽ bắt anh bảo vệ mình cho dù anh có muốn hay không. Nhưng anh sẽ không theo sau kẻ thù của nàng. Nếu nàng nghĩ mình có thể nói quanh để bắt anh làm, thì nàng quá sai lầm.
Và đó thực sự không thể là lý do cho cái tính cố chấp muốn có anh đi cùng trong chuyến hành trình. Nàng có thể thuê cả tá kẻ săn tiền thưởng với cái giá mà nàng sẵn sàng trả cho anh. Hoặc có thể nàng thật sự không sẵn sàng quẳng đi cả đống tiền như thế. Có thể nàng dùng nó như là mánh lới để đập lại anh mà thực chất chẳng có ý định trả tiền. Và có lẽ anh có thể thoát khỏi đống lôn xộn này bằng cách yêu cầu trả tiền trước một cách thẳng thừng—rồi trông giống một thằng ngu một lần nữa nếu nàng có sẵn số tiền đó đâu đây? Thật khốn kiếp nếu định làm thế. Một lần là quá nhiều cho hôm nay.
Colt thả yên ngựa của anh xuống đất, gần sát đống lửa mà Billy đang cời. Tàn lửa bay lên khiến cậu bé phải nhanh tay phủi khỏi quần áo mình. Colt không để ý. Anh đang nhìn chằm chằm vào cái vật kỳ quái khổng lồ có sọc-kem-trắng đang ở cách anh không tới bảy mét rưỡi, và thậm chí cái lều như vô hình với anh, khi tưởng tượng nàng đang ở bên trong. Không biết tóc nàng có xõa dài trên vai như lần đầu tiên anh gặp nàng? Không biết nàng có cởi hết những thứ quần áo đắt tiền kia và mặc lên người một cái gì đó—cái gì nhỉ? Nàng trông thế nào khi ngủ?
Colt nghiến răng và quay lại ngựa của mình. Anh sẽ thoải mái hơn nhiều nếu Billy không nhóm lửa gần ngay lều của nàng, nhưng mọi việc đã xong rồi. Dù sao đi nữa thì anh không nghĩ rằng mình ngủ được nhiều đêm nay, vì vậy chuyện anh ở gần nàng đến mức nào thực sự không quan trọng.
“Lát nữa tao sẽ quay lại, nhóc. Bỏ mấy thứ đồ ăn nước ngoài đi. Tao sẽ tự nấu.”
Billy định phản đối, nhưng lại khôn ngoan nghĩ kĩ hơn. Colt đã có quá nhiều căng thẳng hôm nay rồi. Thức ăn nàng để dành cho anh có lẽ sẽ khiến anh không thể nuốt trôi được, bất kể là nó ngon như thế nào.
Billy thở dài khi nhìn Colt dẫn con Appaloosa ra phía mấy con ngựa khác. Cậu không phải là người duy nhất đang quan sát anh. Suốt từ khi anh cưỡi ngựa vào, thì mọi cặp mắt trong trại đều đổ dồn về phía anh với nhiều mức độ tò mò, nghi ngờ, và thù địch. Những người này không biết anh là loại người gì, và họ chắc chắn không biết cư xử với anh như thế nào. Tất cả những gì họ biết là quý bà của họ đã muốn anh tham gia cùng đoàn với họ. Billy đã tiếp cận, cư xử thân mật, thậm chí còn thân thiện, đúng mực nữa, nhưng thái độ của Colt thì không như thế. Ngay cả khi anh không xúc phạm nữ Công tước trong phạm vi nghe ngóng được của mấy người trong đoàn, vốn đã đủ cho họ ghét anh thì cách xử xự của anh ta rõ ràng giống như la lên, “Đừng có đến gần tôi.” Và người phải ở cách xa nhất đó chính là nữ Công tước, nhưng ngay cả khi Billy nghĩ thế, thì nàng đã rời khỏi lều bước về đám ngựa theo sau Colt.
“Em không chơi khăm anh ấy. Em chấp nhận những điều kiện của anh ấy thôi. ”
“Đừng chậm hiểu như thế, em yêu. Anh ta muốn những điều kiện đó sẽ không được chấp nhận và em biết mà. Em lẽ ra nên thấy mặt anh ta--”.
“Em thấy rồi.” Jocelyn khoái chí cười tươi khiến Vanessa bất giác cười theo. “Trước đây em không nghĩ tiền của Edward lại cho em quá nhiều sự thoải mái như vậy. Anh ấy muốn có mặt trăng, và em có thể đáp ứng. Lạy Chúa, thật là vui.”
“Chị mong em vẫn nghĩ như vậy khi chúng ta cuối cùng sẽ phải ngủ trong cái lều này trong vài tuần tới nữa.”
“Ồ, đừng phàn nàn vậy chứ, chị Vana. Cái này không hẳn là lều mà.” Nó khá to, có khoảng trống rộng, mặt đất được phủ lên bởi một tấm thảm Ba Tư mềm mại, có mấy cái gối lụa để dựa lưng và nệm lông thú để ngủ.
“Chúng mình có đầy đủ tiện nghi cần thiết mà.”
“Ngoại trừ một cái bồn tắm,” nữ Bá tước đốp lại, thể hiện sự bực dọc trong người.
“Chị biết là mình có thể tắm mà.”
“Sidney và Pearson đã vất vả xếp đồ lên xe chỉ cách đây vài giờ, chị không tính sẽ yêu cầu họ vác nước từ dưới sông lên tận đây. Chị nghĩ là chị biết điều hơn thế nhiều.”
“Đâu chỉ có những người hầu là có thể mang nước về, chị Vana. Chị đang gây khó khăn đó, và em muốn biết lý do tại sao chị lại thế.”
“Chị đâu có gây khó khăn. Đơn giản là không có lý do gì chúng ta phải sống thiếu thốn trong khi thị trấn chỉ cách đây có vài dặm. Tên dẫn đường kỳ quặc đắt giá của em mới chính là người gây ra khó khăn đấy.”
“Và nếu anh ấy có lý do chính đáng để tránh xa cái thị trấn kia thì sao?”
“Thì chị sẽ thiết tha muốn được nghe nó. Vậy, sao em không đi hỏi anh ta đi? Em còn chờ gì nữa chứ?”
“Anh ấy không có ở đây,” Jocelyn phải thừa nhận. “Em trai anh ấy nói anh ấy đang đi do thám khu vực xung quanh.”
“Hừm! Đúng hơn là anh ta đã trở lại Benson để nằm trên cái giường êm ái rồi và em sẽ thấy hắn vào buổi sáng, tươi khỏe và sẵn sàng đày ải chúng ta. Những cách trả thù đại loại như thế hợp với người như anh ta.”
“Chị nhầm rồi đó, Vana. Nếu anh ấy muốn trả thù, thì cái này quá lộ liễu, và việc trả thù là chống đối em, chứ không phải với mọi người.”
“Em cũng nhìn thấy điều đó trong mắt anh ta, phải không?” Vanessa nói nhỏ nhẹ hơn nhiều và đến quỳ giữa đống gối mà Jocelyn đang ngồi. Khi thấy cái gật đầu không vui của Jocelyn, cô ta nhẹ nhàng áp tay lên má nàng. “Cuối cùng thì em có nhận ra rằng anh ta không giống như bất cứ người đàn ông nào mà em đã từng gặp trước đây chưa? Anh ta cứng rắn và nguy hiểm và—”
“Em vẫn muốn anh ấy,” Jocelyn thì thầm ngắt lời. “Thậm chí khi anh ấy nhìn như muốn thiêu đốt em đi nữa, thì em vẫn chỉ cảm giác là lạ bên trong, như cảm giác lần đầu tiên em nhìn anh ấy.”
Vanessa thở dài. “Anh ta sẽ không dịu dàng với em đâu, em yêu của chị; em biết mà, đúng không? Và nếu em quyến rũ anh ta trong khi anh ta vẫn còn tức giận em, thì anh ta có thể làm em đau—cố tình đó.”
“Chị đâu biết được điều đó chứ,” Jocelyn phản đối, dù trong mắt nàng chứa đầy sự hoang mang. “Anh ấy không phải là người tàn bạo. Em sẽ cảm giác được nếu anh ấy là như vậy— đúng không nào?”
“Có thể,” Vanessa thừa nhận. “Nhưng chị không nghĩ trong con người anh ấy lại ẩn chứa sự dịu dàng. Anh ấy là người thuộc về cuộc sống và văn hóa mà chúng ta thậm chí không thể tưởng tượng ra được. Ít ra em sẽ ghi nhớ điều đó phải không?”
Jocelyn gật đầu, rồi thở dài khi ngã lưng vào mấy cái gối. “Em không biết chị lo lắng về cái gì nữa. Anh ấy rõ ràng là không tha thứ cho em vì tội đủ giàu để có thể đáp ứng được anh ấy.”
Vanessa mắc cười. “Điều đó mới chứng tỏ anh ta khác biệt làm sao. Có người đàn ông nào lại đi điên tiết lên vì biết rằng bản thân mình rơi vào hũ gạo như thế đâu chứ? Và tụi mình thậm chí còn chẳng bắt anh ta đi ngược đường. Để thuận tiện cho anh ta, chúng ta sẽ tới nơi mà anh ta tới. À này em, Wyoming là ở cái chỗ quái quỷ nào vậy?”
“Cái quái gì thế ?”
Billy cười khúc khích khi thấy cái Colt đang nhìn chằm chằm vào. “Chỗ ở của các quý cô đó. Họ có nó từ ông tộc trưởng trên sa mạc khi họ đi qua vùng Ả Rập bên Châu Phi. Anh sẽ không tin được là họ đã đến những đâu đâu, anh Colt. Chuyện mà họ đã trải qua có thể kể suốt cả chặng đường tới Wyoming đó.”
Colt trao cho Billy cái nhìn khó chịu trước khi tuột xuống ngựa. “Đầu óc mày lúc này đi đâu rồi, nhóc? Tao mong khi cưỡi ngựa về sẽ thấy bãi cắm trại, chứ không phải thứ chết tiệt trông như cái làng này. Mày có biết phải cần bao nhiêu người để bảo vệ khu vực rộng cỡ này không?”
Ngoài lều chính ra còn có những lều khác, không rộng bằng nhưng cũng đủ to, và nằm tràn lan khắp nơi, chiếc xe chở hàng cũng thế. Điều duy nhất được thực hiện hợp lý là mấy con thú được buộc chung một chỗ nơi xuôi theo chiều gió của bãi cắm trại.
“Sao anh không nghỉ ngơi đi, anh Colt, và ăn chút đồ ăn tối mà em đã chừa cho anh kìa? Họ có đầu bếp người Pháp, anh biết đấy, và em có thể nói chắc chắn rằng mình chưa bao giờ được ăn bất cứ thứ gì … quá …”
Lời của cậu trôi đi khi Colt quay phắt người đi để tháo yên ngựa, ánh mắt đầy nguy hiểm. “Mày thích thú chuyện này lắm, đúng không, nhóc?”
Billy nuốt khan. Cậu thà bị quát tháo còn hơn là bị mỉa cái giọng kiềm chế nhỏ nhẹ đó. Chết tiệt thật, không thể đoán được anh ấy sẽ sử xự như thế nào khi dòng máu da đỏ chiếm ưu thế. Billy cần nhanh chóng làm anh hạ hỏa.
“Họ biết mình đang làm gì mà, anh Colt. Họ có kinh nghiệm trong chuyện dựng trại ngoài trời đấy. Họ gỡ đồ và dựng trại trong vòng chưa đến hai mươi phút. Và anh quên là họ thực sự có bao nhiêu người rồi à. Họ đã cho người trông chừng xung quanh…”
Một lần nữa những từ ngữ của Billy lại trôi tuột đi. Colt đã quay người lại làm cho xong việc tháo yên ngựa, nhưng hành động quá cứng nhắc của anh đã minh chứng một cách hùng hồn. Anh quấn chặt dây hơn cần thiết, và cuối cùng Billy nhận ra rằng chuyện lều trại chẳng liên quan gì nhiều đến tâm trạng của anh cả, nó chỉ là cái để anh trút giận vào thay cho cái nguồn cơn thực sự. May thay “nguồn cơn” đó đã đi nghỉ rồi.
Billy có thể vẫn không tin được rằng Colt bây giờ đang làm việc cho nữ Công tước. Chỉ với năm từ ít ỏi đó, “có chấp nhận hay không”, đã khiến anh bị trói chân nhưng lại hay. Có thể phần lớn là anh nổi giận với mình vì đã đưa cho cô gái sự lựa chọn đó trong khi chuyện đó hoàn toàn không phải ý định của anh. Năm mươi ngàn đô la. Billy suýt nữa thì té ngựa khi nghe con số đó, nhưng chẳng có gì so sánh được với cú sốc của cậu và cả Colt nữa, khi nghe nữ Công tước đồng ý.
Bây giờ chuyện đó thật buồn cười, sau tất cả mọi việc; ít ra thì cậu cũng nghĩ vậy. Nhưng cậu biết Colt có lẽ không thấy chuyện này khôi hài tý nào—không đời nào.
Colt có lẽ có một tài sản nho nhỏ từ số vàng thô mà mẹ anh đưa cho, nhưng Billy gần như chắc rằng anh chẳng dùng tí nào. Giàu có không có nghĩa lý gì đối với người như Colt. Anh vẫn sống lai vảng đâu đó như trước. Jessie đã thất bại trong việc văn minh hóa anh ở chuyện này. Anh đôi lúc ngủ ngay tại chuồng gia súc lớn mà Chase đã dựng lại cho Jessie sau khi cái chuồng cũ đã bị cháy trụi, và thỉnh thoảng tại căn nhà gỗ nhỏ mà anh đã dựng trên đồi, nơi có thể ngắm toàn cảnh trang trại. Nhưng hầu hết mọi đêm có thể tìm thấy Colt nằm ngủ ở một nơi nào đó bên ngoài dưới vòm trời đầy sao, nhất là khi tiết trời ấm áp. Và anh chưa bao giờ làm việc cho ai trước đó cả, thậm chí cho Jessie.
Chị ấy đã cố gắng dạy cho anh cách quản lý trại chăn nuôi gia súc, nhưng nó lại không phải là thứ mà anh muốn làm, thế nên anh không để tâm vào việc học nó. Việc cuối cùng mà anh muốn làm và luôn có kỹ năng tốt nhất, đó chính là huấn luyện ngựa. Bây giờ anh đang cung cấp ngựa cho Thung Lũng Đá, và các trại chăn nuôi khác trong vùng. Trước đây họ phải nhập chúng từ Colorado hay những vùng xa hơn. Chú ngựa giống mà anh tặng cho Chase đã thắng giải đua ngựa hằng năm tại Cheyenne hai năm vừa rồi, vì thế những chú ngựa đua của anh bây giờ cũng được đặt hàng nhiều.
Nhưng tiền bạc vẫn không là gì đối với anh. Anh bắt và huấn luyện ngựa hoang bởi đó là thứ mà anh thích được làm, không phải vì những đồng tiền lời mà nó mang lại. Dù có thế, anh vẫn hiểu được tiền bạc và giá tiền của mọi thứ. Jessie đã giúp anh hiểu biết nhiều hơn về mặt đó. Anh đã đi cùng cô ấy và Chase trong chuyến mua hàng tới Denver và St. Louis. Và trong suốt khoảng thời gian ở Chicago, anh đã ở những nơi tốt nhất, được đưa tới những cửa hàng xa hoa hơn, thấy tận mắt cách mà dân giàu có sống, ăn chơi và tiêu tiền vào những thứ gì. Anh hoàn toàn chắc rằng số tiền thù lao mà anh đưa ra thật không chấp nhận nổi, chẳng ai có đầu óc bình thường lại xem nó là nghiêm túc cả, và đó là sai lầm của anh.
Ồ, anh đã biết nữ Công tước giàu có. Điều đó là rõ ràng. Những đồ dùng xung quanh, mấy con ngựa chiến, trang phục của nàng, và số lượng người phục vụ nàng, tất cả đều toát lên mùi giàu có. Cái khó hiểu, ngay cả đối với Billy, là cái loại giàu có xem năm mươi ngàn đô la như số tiền cỏn con không đáng chớp mắt. Billy thậm chí còn không biết người nào lại giàu đến thế.
Nhưng ngay cả người giàu cũng không bốc đồng phung phí tiền bạc của họ, và đó chính xác là cách mà nữ Công tước đang làm. Tại sao? Có thể nàng là người lập dị, nhưng nàng chẳng để lại ấn tượng gì cho Billy là ngu ngốc hay điên khùng cả. Hay có phải nàng quá được nuông chiều đến nỗi không thể chịu được khi bị từ chối thứ nàng muốn?
Điều đó thật vô lý. Cái nàng ta muốn là người dẫn đường—hay phải vậy không? Hình như nàng đặc biệt muốn Colt làm người dẫn đường cho nàng, mặc dù anh đã nói rõ mình không làm thuê. Anh có lẽ là sự lựa chọn tuyệt hảo để đưa nàng đến nơi an toàn, nhưng còn rất nhiều người khác cũng có thể làm được mà người ta lại muốn có việc làm. Colt không muốn nó và đã nói thẳng ra, nhưng chuyện đó dường như chẳng hề hấn gì với nữ Công tước cả. Như vậy thì phải có một lý do đặc biệt tại sao nàng phải buộc Colt làm việc cho mình, bất kể giá nào, chỉ là Billy không biết được thôi.
Colt cũng không thể hiểu được, và anh đã suy nghĩ về chuyện đó còn kỹ hơn Billy nhiều, và anh có nhiều dữ liệu hơn. Anh biết rằng đầu tiên nàng muốn anh theo sau kẻ thù của nàng. Làm người dẫn đường chỉ là đề nghị thứ hai của nàng mà thôi. Anh tự hỏi liệu nàng có lời đề nghị thứ ba hay không nếu anh đồng ý gặp nàng sớm hơn vào hôm nay. Có thể lắm. Có phải nàng cho rằng anh là cách giải quyết cho những vấn về của nàng? Nàng không biết là người ta không thể ép buộc người khác phải giúp đỡ mình sao? Nàng tự mua một người dẫn đường cho mình và đó là tất cả những gì nàng có.
Vậy tại sao chuyện chỗ cắm trại của nàng sơ hở, dễ bị tấn công lại khiến anh tức điên lên? Ả đàn bà chết tiệt sẽ bắt anh bảo vệ mình cho dù anh có muốn hay không. Nhưng anh sẽ không theo sau kẻ thù của nàng. Nếu nàng nghĩ mình có thể nói quanh để bắt anh làm, thì nàng quá sai lầm.
Và đó thực sự không thể là lý do cho cái tính cố chấp muốn có anh đi cùng trong chuyến hành trình. Nàng có thể thuê cả tá kẻ săn tiền thưởng với cái giá mà nàng sẵn sàng trả cho anh. Hoặc có thể nàng thật sự không sẵn sàng quẳng đi cả đống tiền như thế. Có thể nàng dùng nó như là mánh lới để đập lại anh mà thực chất chẳng có ý định trả tiền. Và có lẽ anh có thể thoát khỏi đống lôn xộn này bằng cách yêu cầu trả tiền trước một cách thẳng thừng—rồi trông giống một thằng ngu một lần nữa nếu nàng có sẵn số tiền đó đâu đây? Thật khốn kiếp nếu định làm thế. Một lần là quá nhiều cho hôm nay.
Colt thả yên ngựa của anh xuống đất, gần sát đống lửa mà Billy đang cời. Tàn lửa bay lên khiến cậu bé phải nhanh tay phủi khỏi quần áo mình. Colt không để ý. Anh đang nhìn chằm chằm vào cái vật kỳ quái khổng lồ có sọc-kem-trắng đang ở cách anh không tới bảy mét rưỡi, và thậm chí cái lều như vô hình với anh, khi tưởng tượng nàng đang ở bên trong. Không biết tóc nàng có xõa dài trên vai như lần đầu tiên anh gặp nàng? Không biết nàng có cởi hết những thứ quần áo đắt tiền kia và mặc lên người một cái gì đó—cái gì nhỉ? Nàng trông thế nào khi ngủ?
Colt nghiến răng và quay lại ngựa của mình. Anh sẽ thoải mái hơn nhiều nếu Billy không nhóm lửa gần ngay lều của nàng, nhưng mọi việc đã xong rồi. Dù sao đi nữa thì anh không nghĩ rằng mình ngủ được nhiều đêm nay, vì vậy chuyện anh ở gần nàng đến mức nào thực sự không quan trọng.
“Lát nữa tao sẽ quay lại, nhóc. Bỏ mấy thứ đồ ăn nước ngoài đi. Tao sẽ tự nấu.”
Billy định phản đối, nhưng lại khôn ngoan nghĩ kĩ hơn. Colt đã có quá nhiều căng thẳng hôm nay rồi. Thức ăn nàng để dành cho anh có lẽ sẽ khiến anh không thể nuốt trôi được, bất kể là nó ngon như thế nào.
Billy thở dài khi nhìn Colt dẫn con Appaloosa ra phía mấy con ngựa khác. Cậu không phải là người duy nhất đang quan sát anh. Suốt từ khi anh cưỡi ngựa vào, thì mọi cặp mắt trong trại đều đổ dồn về phía anh với nhiều mức độ tò mò, nghi ngờ, và thù địch. Những người này không biết anh là loại người gì, và họ chắc chắn không biết cư xử với anh như thế nào. Tất cả những gì họ biết là quý bà của họ đã muốn anh tham gia cùng đoàn với họ. Billy đã tiếp cận, cư xử thân mật, thậm chí còn thân thiện, đúng mực nữa, nhưng thái độ của Colt thì không như thế. Ngay cả khi anh không xúc phạm nữ Công tước trong phạm vi nghe ngóng được của mấy người trong đoàn, vốn đã đủ cho họ ghét anh thì cách xử xự của anh ta rõ ràng giống như la lên, “Đừng có đến gần tôi.” Và người phải ở cách xa nhất đó chính là nữ Công tước, nhưng ngay cả khi Billy nghĩ thế, thì nàng đã rời khỏi lều bước về đám ngựa theo sau Colt.