Chương : 13
“Vậy cô nương xem… Phải làm sao đây?” Mộ Dung Vũ chớp mắt, tỏ vẻ vô tội.
“Cái… Cái này…” Vị hồng y cô nương vẫn luôn thong dong bấy giờ đã bắt đầu ấp úng, nhìn khắp nơi, khách khứa lần lượt rời đi, lỡ như hai huynh đệ này thật sự mời Trần đại nhân tới lục soát, chẳng khác nào đuổi hết khách đi rồi.
“Hai vị công tử xem thử, đây có phải là khối ngọc bội đó không?” Bỗng một giọng nói thanh nhuận cất lên, dường như có thể khiến người ta cảm thấy bản thân mình được cứu rỗi, sau đó, một mảnh ngọc bội điêu mài tinh tế nhẹ nhàng đung đưa trước mặt ba người.
Hồng y cô nương mắt sáng rực lên: “Trời, chưa bao giờ ta nhìn thấy khối ngọc nào quý tới vậy.”
Mộ Dung Nghi cùng Mộ Dung Vũ nở nụ cười méo xệch, muốn xấu bao nhiêu có bấy nhiêu: “Đa tạ công tử.”
“Hai vị đây vất vả mời tìm lại được ngọc bội, không bằng về nhà sớm đi, đỡ mất công tí nữa tìm lại không thấy.” Vị công tử kia nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt giấy, dáng cười toại ý, giữa Tụ Tiên Các này, chỉ người ấy là thật sự thoát tục.
“Công tử nói phải.” Sau đó Mộ Dung Nghi kéo Tiểu Vũ ra ngoài, một chiếc xe ngựa đã chờ sẵn ở đấy.
Vị công tử phong nhã này không ai khác chính là Tứ ca của nhà Mộ Dung – Mộ Dung Đinh Hiên, đương nhiên, điều này cũng đồng nghĩa với việc hành vi lẻn ra ngoài của hai đứa đã bại lộ.
Đinh Hiên cùng vị hồng y cô nương kia hàn huyên vài câu liền lên xe, nửa cười nửa không nhìn hai tên đang rụt cổ lại.
“Đủ lông đủ cánh rồi, muốn bay sao?”
“Hì hì…” Mộ Dung Nghi gãi đầu cười.
“Chỉ ‘hì hì’ thôi?” Đinh Hiên dùng quạt nhẹ nhàng gõ gõ đầu hai đứa, “Hẳn là nên cảm ơn huynh đã đến lôi hai đệ về chứ không phải là Thường công công, bằng không phụ hoàng cho các ngươi ra quỳ ở Thái Miếu, lúc đó hai đệ hẳn là thoải mái lắm.”
Lại quỳ? Hết cái gì để phạt rồi hay sao vậy?
Đang mải buồn phiền thì bên ngoài xe ngựa có tiếng cãi nhau ầm ĩ.
“Tên tiểu tử thối này! Ông bỏ tiền mua mày thì mày là của ông!” Tiếng chửi thô tục này chính là của một tên cường hào.
“Ta bán mình làm thư đồng chứ không phải làm luyến đồng!” Tiếng la trong vắt vang lên, không hề kiêu ngạo cũng không hề tự ti, nhưng lại trẻ con.
“Đều như nhau thôi! Ông coi mày là gì thì mày là cái đó! Nếu dám cãi, ông *làm* mày ngay giữa đường!”
Mộ Dung Nghi nghe câu này liền bảo dừng xe, hai tay nắm chặt lại, ngoái nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
“Hừ, ở đâu đâu cũng có mấy chuyện này, ngay cả phụ hoàng của chúng ta cũng mến chuộng nam phong, chúng ta được sinh ra trên đời này cũng coi như là nhờ ân đức tổ tiên!”
“Thập đệ.” Giọng Đinh Hiên nhu hoà, đã có ý nhắc nhở.
“Tiểu Vũ ghét hai người đồng tính yêu nhau sao?”
“Không, nếu Mộ Dung Vũ ta đã thích ai, bất luận người ấy là nam hay nữ, thân phận địa vị, hoặc giả là huynh đệ ruột thịt đi chăng nữa, chỉ cần là người ta yêu, thì nhất định sẽ không bao giờ quay đầu lại. Thế nhưng, ta tuyệt đối ghê tởm cái hành vi dùng quyền thế bức ép kẻ khác phải trao thân cho mình!” Tiểu Vũ nói vô cùng nghiêm túc, từng câu từng chữ rõ ràng, Mộ Dung Nghi thoáng có cảm giác rằng Tiểu Vũ ở trước mặt này đã không còn là cậu bé con suốt ngày tò tò chạy theo đuôi nó nữa rồi.
“Tứ ca, trên người huynh có ngân phiếu không?” Mộ Dung Nghi tinh quái ngoắc ngoắc tay với Đinh Hiên, Đinh Hiên cam chịu số phận cười cười, đem vài tấm ngân phiếu đưa cho đệ đệ. Mộ Dung Nghi cầm ngân phiếu nhảy xuống xe, luồn vào đám người.
Vị đại hán kia đang định kéo y phục của thiếu niên xuống, Mộ Dung Nghi lên tiếng “Khoan đã!”
Đại hán ngừng tay lại, nhìn tới chỗ phát ra âm thanh, nhìn Mộ Dung Nghi một lát, cười lạnh nói: “Tiểu tử, lông tóc chưa mọc, đi học đòi người ta gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ à?”
“Ngài hiểu lầm rồi, tại hạ đây chỉ là muốn thương lượng một chút về việc chuộc thân cho vị huynh đệ này mà thôi.” Mộ Dung Nghi mỉm cười.
“Chuộc thân? Tiểu đệ đệ này,” Đại hán kia sờ sờ mũi, trêu chọc mà rằng, “Tên này chính là do ta đem năm mươi lượng bạc mua về, ngươi mua lại rồi, ta đến thanh lâu nào tìm được một món hàng vừa mắt giá hời thế này?” Dứt lời, còn dùng tay trêu đùa gương mặt của tên nhóc.
“Được, đây là ba nghìn lượng.” Mộ Dung Nghi chìa ngân lượng ra trước mặt đại hán, “Một tay giao tiền một tay giao người.”
“Được! Bán!” Đại hán kia giọng sang sảng, cầm tiền, đẩy thiếu niên qua cho Mộ Dung Nghi.
Mộ Dung Nghi lảo đảo đỡ lấy tên nhóc con trong ngực mình: “Này, ngươi không sao chứ?”
Tên kia giống như mèo bị đạp đuôi, nhảy dựng lên tránh khỏi vòng tay Mộ Dung Nghi: “Ngươi không cần vờ vĩnh! Được thôi, ta chỉ theo ngươi làm thư đồng, cùng lắm là làm tôi tớ, gánh nước chẻ củi đều được tất, nhưng mà tuyệt đối không….”
“Không làm luyến đồng chứ gì!” Mộ Dung Nghi cười lưu manh, “Nhưng mà ta lại không cần ngươi làm thư đồng.”
“Cái gì?” Tên nhóc hung hăng trừng lại, “Ngươi đừng nên khinh người quá đáng! Không phải có tiền thì muốn làm gì thì làm đâu! Ngươi mua được thân xác ta, nhưng đừng hòng mua được lòng ta!”
“Ngươi biết chữ?” Mộ Dung Nghi không thèm đáp trả lại sự giận dữ của hắn, ngược lại còn bắt chước Tứ Ca nó, mỉm cười như gió xuân tháng Ba.
“Biết thì sao?”
“Tốt lắm, ở đây còn ba nghìn lượng, ngươi cầm đi học, trong vòng mười năm thì thi đậu trạng nguyên, bảng nhãn hay gì đó đi.”
Tên nhóc im lặng một hồi, thấp giọng nói: “Ta không cần ngươi thương hại.”
“Ha ha,” Mộ Dung Nghi ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với tên nhóc kia nói: “Ngươi có biết tại sao người nghèo lại có khí chất hơn so với kẻ giàu không? Bởi vì người nghèo nghèo đến nỗi chỉ còn trơ lại khí chất mà thôi.”
“Ngươi!” Thiếu niên kia trợn trừng nhìn vào đôi mắt kia, thẹn quá hoá giận.
“Ngươi nếu muốn tiếp tục giữ lại khí chất của mình, hãy nhẫn nhục một thời gian đi, ngày sau công thành danh toại rồi tới tìm ta diễu võ dương oai.”
Thiếu niên nhìn thẳng vào Mộ Dung Nghi một hồi lâu, nói: “Sau này nếu ta muốn thì làm sao tìm được ngươi?”
Mộ Dung Nghi chân thành cười, pháo hoa rộ nở nơi phía chân trời, tuỳ tiện chiếu rọi trên gương mặt năm nào, thế nhưng trong mắt thiếu niên lại đẹp rạng ngời.
Nó chỉ về nơi xa xăm, thiếu niên ngây ngốc nhìn về hướng ấy, sau đó ngỡ ngàng nhìn chiếc xe ngựa kia chạy khỏi tầm mắt.
Nó cho rằng y chỉ về chân trời, “Thì ra là vậy, ngươi chính là thần tiên trên trời…”
Mãi đến nhiều năm sau này, nó mới hiểu ra, hướng ấy, chính là chỉ hoàng thành.
“Cái… Cái này…” Vị hồng y cô nương vẫn luôn thong dong bấy giờ đã bắt đầu ấp úng, nhìn khắp nơi, khách khứa lần lượt rời đi, lỡ như hai huynh đệ này thật sự mời Trần đại nhân tới lục soát, chẳng khác nào đuổi hết khách đi rồi.
“Hai vị công tử xem thử, đây có phải là khối ngọc bội đó không?” Bỗng một giọng nói thanh nhuận cất lên, dường như có thể khiến người ta cảm thấy bản thân mình được cứu rỗi, sau đó, một mảnh ngọc bội điêu mài tinh tế nhẹ nhàng đung đưa trước mặt ba người.
Hồng y cô nương mắt sáng rực lên: “Trời, chưa bao giờ ta nhìn thấy khối ngọc nào quý tới vậy.”
Mộ Dung Nghi cùng Mộ Dung Vũ nở nụ cười méo xệch, muốn xấu bao nhiêu có bấy nhiêu: “Đa tạ công tử.”
“Hai vị đây vất vả mời tìm lại được ngọc bội, không bằng về nhà sớm đi, đỡ mất công tí nữa tìm lại không thấy.” Vị công tử kia nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt giấy, dáng cười toại ý, giữa Tụ Tiên Các này, chỉ người ấy là thật sự thoát tục.
“Công tử nói phải.” Sau đó Mộ Dung Nghi kéo Tiểu Vũ ra ngoài, một chiếc xe ngựa đã chờ sẵn ở đấy.
Vị công tử phong nhã này không ai khác chính là Tứ ca của nhà Mộ Dung – Mộ Dung Đinh Hiên, đương nhiên, điều này cũng đồng nghĩa với việc hành vi lẻn ra ngoài của hai đứa đã bại lộ.
Đinh Hiên cùng vị hồng y cô nương kia hàn huyên vài câu liền lên xe, nửa cười nửa không nhìn hai tên đang rụt cổ lại.
“Đủ lông đủ cánh rồi, muốn bay sao?”
“Hì hì…” Mộ Dung Nghi gãi đầu cười.
“Chỉ ‘hì hì’ thôi?” Đinh Hiên dùng quạt nhẹ nhàng gõ gõ đầu hai đứa, “Hẳn là nên cảm ơn huynh đã đến lôi hai đệ về chứ không phải là Thường công công, bằng không phụ hoàng cho các ngươi ra quỳ ở Thái Miếu, lúc đó hai đệ hẳn là thoải mái lắm.”
Lại quỳ? Hết cái gì để phạt rồi hay sao vậy?
Đang mải buồn phiền thì bên ngoài xe ngựa có tiếng cãi nhau ầm ĩ.
“Tên tiểu tử thối này! Ông bỏ tiền mua mày thì mày là của ông!” Tiếng chửi thô tục này chính là của một tên cường hào.
“Ta bán mình làm thư đồng chứ không phải làm luyến đồng!” Tiếng la trong vắt vang lên, không hề kiêu ngạo cũng không hề tự ti, nhưng lại trẻ con.
“Đều như nhau thôi! Ông coi mày là gì thì mày là cái đó! Nếu dám cãi, ông *làm* mày ngay giữa đường!”
Mộ Dung Nghi nghe câu này liền bảo dừng xe, hai tay nắm chặt lại, ngoái nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
“Hừ, ở đâu đâu cũng có mấy chuyện này, ngay cả phụ hoàng của chúng ta cũng mến chuộng nam phong, chúng ta được sinh ra trên đời này cũng coi như là nhờ ân đức tổ tiên!”
“Thập đệ.” Giọng Đinh Hiên nhu hoà, đã có ý nhắc nhở.
“Tiểu Vũ ghét hai người đồng tính yêu nhau sao?”
“Không, nếu Mộ Dung Vũ ta đã thích ai, bất luận người ấy là nam hay nữ, thân phận địa vị, hoặc giả là huynh đệ ruột thịt đi chăng nữa, chỉ cần là người ta yêu, thì nhất định sẽ không bao giờ quay đầu lại. Thế nhưng, ta tuyệt đối ghê tởm cái hành vi dùng quyền thế bức ép kẻ khác phải trao thân cho mình!” Tiểu Vũ nói vô cùng nghiêm túc, từng câu từng chữ rõ ràng, Mộ Dung Nghi thoáng có cảm giác rằng Tiểu Vũ ở trước mặt này đã không còn là cậu bé con suốt ngày tò tò chạy theo đuôi nó nữa rồi.
“Tứ ca, trên người huynh có ngân phiếu không?” Mộ Dung Nghi tinh quái ngoắc ngoắc tay với Đinh Hiên, Đinh Hiên cam chịu số phận cười cười, đem vài tấm ngân phiếu đưa cho đệ đệ. Mộ Dung Nghi cầm ngân phiếu nhảy xuống xe, luồn vào đám người.
Vị đại hán kia đang định kéo y phục của thiếu niên xuống, Mộ Dung Nghi lên tiếng “Khoan đã!”
Đại hán ngừng tay lại, nhìn tới chỗ phát ra âm thanh, nhìn Mộ Dung Nghi một lát, cười lạnh nói: “Tiểu tử, lông tóc chưa mọc, đi học đòi người ta gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ à?”
“Ngài hiểu lầm rồi, tại hạ đây chỉ là muốn thương lượng một chút về việc chuộc thân cho vị huynh đệ này mà thôi.” Mộ Dung Nghi mỉm cười.
“Chuộc thân? Tiểu đệ đệ này,” Đại hán kia sờ sờ mũi, trêu chọc mà rằng, “Tên này chính là do ta đem năm mươi lượng bạc mua về, ngươi mua lại rồi, ta đến thanh lâu nào tìm được một món hàng vừa mắt giá hời thế này?” Dứt lời, còn dùng tay trêu đùa gương mặt của tên nhóc.
“Được, đây là ba nghìn lượng.” Mộ Dung Nghi chìa ngân lượng ra trước mặt đại hán, “Một tay giao tiền một tay giao người.”
“Được! Bán!” Đại hán kia giọng sang sảng, cầm tiền, đẩy thiếu niên qua cho Mộ Dung Nghi.
Mộ Dung Nghi lảo đảo đỡ lấy tên nhóc con trong ngực mình: “Này, ngươi không sao chứ?”
Tên kia giống như mèo bị đạp đuôi, nhảy dựng lên tránh khỏi vòng tay Mộ Dung Nghi: “Ngươi không cần vờ vĩnh! Được thôi, ta chỉ theo ngươi làm thư đồng, cùng lắm là làm tôi tớ, gánh nước chẻ củi đều được tất, nhưng mà tuyệt đối không….”
“Không làm luyến đồng chứ gì!” Mộ Dung Nghi cười lưu manh, “Nhưng mà ta lại không cần ngươi làm thư đồng.”
“Cái gì?” Tên nhóc hung hăng trừng lại, “Ngươi đừng nên khinh người quá đáng! Không phải có tiền thì muốn làm gì thì làm đâu! Ngươi mua được thân xác ta, nhưng đừng hòng mua được lòng ta!”
“Ngươi biết chữ?” Mộ Dung Nghi không thèm đáp trả lại sự giận dữ của hắn, ngược lại còn bắt chước Tứ Ca nó, mỉm cười như gió xuân tháng Ba.
“Biết thì sao?”
“Tốt lắm, ở đây còn ba nghìn lượng, ngươi cầm đi học, trong vòng mười năm thì thi đậu trạng nguyên, bảng nhãn hay gì đó đi.”
Tên nhóc im lặng một hồi, thấp giọng nói: “Ta không cần ngươi thương hại.”
“Ha ha,” Mộ Dung Nghi ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với tên nhóc kia nói: “Ngươi có biết tại sao người nghèo lại có khí chất hơn so với kẻ giàu không? Bởi vì người nghèo nghèo đến nỗi chỉ còn trơ lại khí chất mà thôi.”
“Ngươi!” Thiếu niên kia trợn trừng nhìn vào đôi mắt kia, thẹn quá hoá giận.
“Ngươi nếu muốn tiếp tục giữ lại khí chất của mình, hãy nhẫn nhục một thời gian đi, ngày sau công thành danh toại rồi tới tìm ta diễu võ dương oai.”
Thiếu niên nhìn thẳng vào Mộ Dung Nghi một hồi lâu, nói: “Sau này nếu ta muốn thì làm sao tìm được ngươi?”
Mộ Dung Nghi chân thành cười, pháo hoa rộ nở nơi phía chân trời, tuỳ tiện chiếu rọi trên gương mặt năm nào, thế nhưng trong mắt thiếu niên lại đẹp rạng ngời.
Nó chỉ về nơi xa xăm, thiếu niên ngây ngốc nhìn về hướng ấy, sau đó ngỡ ngàng nhìn chiếc xe ngựa kia chạy khỏi tầm mắt.
Nó cho rằng y chỉ về chân trời, “Thì ra là vậy, ngươi chính là thần tiên trên trời…”
Mãi đến nhiều năm sau này, nó mới hiểu ra, hướng ấy, chính là chỉ hoàng thành.