Chương : 48
Chuyện là, vết thương do trúng tên của Mộ Dung Vũ mãi không lành không khỏi khiến Tứ ca Đinh Hiên hoài nghi, rốt cục cũng phát hiện ra việc Thôi thái y dụng độc với Tiểu Vũ. Đinh Hiên tuy muốn cứu Tiểu Vũ, nhưng nói cho cùng có câu “Quân xử thần tử thần không thể không tử “, nên cho dù có vạch trần được Thôi thái y thì ý Phi Dật muốn giết Tiểu Vũ cũng đã quá rõ ràng. Vì thế đơn giản hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, Đinh Hiên dùng “Mị hồn thang” tìm cơ hội cho Tiểu Vũ uống vào, để mọi người nghĩ rằng thương thế của hắn quá nặng không thể chữa khỏi, rồi sau đó đem Mộ Dung vũ “giả” an táng tại hoàng lăng. Đây là dùng chiêu “thâu lương hoán trụ” [tráo đổi] trước tìm cách thoát thân, sau sẽ tìm cơ hội mang Mộ Dung Nghi ra ngoài cùng Tiểu Vũ đoàn tụ. Không ngờ, Phi Dật quản quá chặt, hai năm nay ngay cả Đinh Hiên cũng không tìm được cách nào dẫn hắn ra ngoài, mãi đến tận bây giờ …
“Nhìn bên ngoài, điện hạ, chúng ta làm sao trốn được.” Tiểu Lam Tử chỉ chỉ ngoài cửa, quả thật, bên ngoài có đến chín ngự lâm quân đứng thẳng hàng. “Cho dù chúng ta trốn ra được, một khi Bệ hạ phát hiện ra, cho nhân mã đuổi bắt lại chúng ta không phải là việc khó.”
Mộ Dung Vũ vuốt cằm cười cười, có vài phần sâu cạn khó dò. “Vậy phải làm cho Bệ hạ không rảnh mà bận tâm đến chúng ta.”
“Ha?” Tiểu Lam Tử giương mắt, bộ dạng vô cùng ngốc nghếch.
Bỗng nhiên, ngoài trướng truyền đến tiếng động ầm ĩ. Cách doanh trại không xa có ánh lửa bùng lên, ngập trời toàn là khói đen.
“Sao lại thế này?” Mộ Dung Nghi đi ra ngoài trướng hỏi đầu lĩnh ngự lâm quân.
“Bẩm Vương gia, hình như là doanh trướng của Bệ hạ bị cháy!”
Mộ Dung Nghi trong lòng cả kinh, lập tức đã hiểu được năm, sáu phần kế sách của Đinh Hiên. Không tồi, hiện tại đại bộ phận nhân mã đều tụ tập đến chỗ Phi Dật dập lửa, nếu như mình thừa dịp đào tẩu, đợi đến lúc Phi Dật phát hiện, e rằng mình đã ra khỏi kinh thành. Vì thế hắn nghiêm giọng nói với đầu lĩnh kia: “Vậy các ngươi còn ở đây làm cái gì? Còn không nhanh đi cứu hoả!”
Đầu lĩnh lại ra một lễ, nói: “Hoàng Thượng phân phó, vô luận phát sinh sự tình gì chúng thần đều phải ở bên Vương gia bảo hộ người, một tấc cũng không rời, nếu không tuân mệnh đầu tất phải ở riêng.”
Mộ Dung Nghi khó thở, xem ra để bọn họ rời đi thật khó a. Quay đầu nhìn vào trong trướng, thoáng thấy ánh mắt của Tiểu Vũ, Mộ Dung Nghi hiểu ý, lại nói với đầu lĩnh: ” Doanh trướng của Hoàng thượng bị cháy, ở đây trông qua nhìn sang xem ra cũng không ổn, các ngươi theo ta đi xem xét sự tình!”
Đầu lĩnh kia tuân mệnh, lập tức dẫn theo tám người còn lại theo sau Mộ Dung Nghi sang trướng của Hoàng thượng.
Không đi được mấy bước, Tiểu Vũ kéo nhẹ ống tay áo Mộ Dung Nghi. Bỗng nhiên từ đâu một mảnh lưới rất lớn hạ xuống, vây lấy tất cả bọn họ, nhóm ngự lâm quân đều đồng loạt rút đao ra. “Các ngươi là ai?”
Trong rừng cây có người cầm đuốc đi tới, người đó vừa phất tay, liền có mấy người lại giúp Mộ Dung Nghi ra khỏi lưới, mặt khác gấp rút dắt đến ba con ngựa.
“Cửu vương gia, chủ nhân của chúng ta vì ngài hành sự, tài cán chỉ có thể dừng ở đây. Hy vọng ngài mọi sự cẩn thận.”
Mộ Dung Nghi gật đầu nói: “Thay ta cám tạ chủ nhân các ngươi, ân tình của hắn Mộ Dung Nghi này chỉ có kiếp sau báo đáp.”
“Cửu vương gia! Ngài theo bọn họ… Vì cái gì?” Nhóm ngự lâm quân hiện giờ đã bị trói chặt vào thân cây, hiển nhiên không thể hiểu được chuyện ở trước mắt.
“Không vì cái gì cả.” Mộ Dung Nghi cười cười phiên thân lên ngựa, còn có Tiểu Vũ cùng Tiểu Lam Tử theo sau.
Cành lá cây cối ở trong rừng theo gió lay động, vó ngựa phi như gió, Mộ Dung Nghi xoay đầu lại nhìn Tiểu Vũ. Việc bọn họ cần phải làm hiện nay chính là liều mạng chạy, một khắc cũng không được ngừng nghỉ.
Sau chừng một canh giờ, bọn họ thuận lợi ly khai khỏi phạm vi kinh thành, Tiểu Vũ một tay kéo lấy hắn ôm vào trong ***g ngực.
“Từ nay trở đi, chúng ta có thể sống những ngày tự do rồi!”
“Nhưng là, chúng ta cũng không còn là chúng ta nữa!”
Bôn tẩu gần một đêm, bọn họ không dám đi đường lớn để ra khỏi châu giới, đành phải đi vào một con đường mòn vắng vẻ trong núi.
Tiểu Vũ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Mộ Dung Nghi đang nằm trên chân mình đã ngủ say, không khỏi lộ ra vui mừng tươi cười ôn nhu. Cách đó không xa là có ánh lửa bập bùng, còn có Tiểu Lam Tử chốc chốc lại khui cho nó cháy thêm lên.
“Đã lâu rồi không được nhìn thấy chủ tử ngủ ngon như vậy …”
“Tiểu Lam Tử, dù Đinh Hiên muốn giấu ta, nhưng ta đã biết”, Tiểu Vũ rũ mắt xuống, mặt mày để lộ ra vài phần chua xót. “Khi hắn ngã ngựa hôn mê bất tỉnh, ta đã nghĩ ngay rằng, nếu hắn thật sự chết đi, ta nhất định cũng sẽ đi theo hắn.”
“Thập điện hạ!” Tiểu Lam Tử ngẩng mặt.
Tiểu Vũ bật cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm thâm u ở trên cao. “Khi ở trong cung ta chưa từng thấy những ngôi sao nào đẹp như thế này. Mỗi lần ở tiểu trúc lý mà Đinh Hiên an bài cho ta ngẩng đầu nhìn lên, ta đều cảm thấy rất cô độc… Hiện tại, thật sự tốt lắm.” [Tiểu Vũ, 2 năm qua thật sự vất vả cho em ah! Nhưng mà tỷ cũng không muốn Phi Dật ca phải đau khổ. 2 người đều yêu bằng cả chân tình của mình, nhưng Nghi nhi thì chỉ có 1. Gặp tỷ ta cũng thấy thật khó xử, huhu ]
“Tiểu Lam Tử cũng thấy là tốt lắm.” Tiểu Lam Tử ngây ngô sờ sờ lên đầu mình.
Mặt trời từ từ nổi lên từ đường chân trời phía xa, Tiểu Lam Tử khoan thai dụi tắt lửa, Tiểu Vũ cũng tỉnh lại.
Có tiếng chó sủa xa xa, còn có tiếng cây cối bị chặt đổ vang tới.
“Có chuyện gì thế?” Tiểu Vũ nhíu mày hỏi.
“Chắc là thợ săn!”
Tiểu Vũ gọi Mộ Dung Nghi tỉnh lại, sau đó lắng nghe trong chốc lát rồi nói: “Nếu là thợ săn, chắc chắn là nhân số rất đông!”
Mộ Dung Nghi còn buồn ngủ nhìn Tiểu Vũ nói: “Làm sao vậy? Phải đi rồi a?”
“Đúng! Hơn nữa phải mau lên!” Tiểu Vũ nhanh chóng vùi đống tro lại, kéo Mộ Dung Nghi chạy về phía trước. Lúc này Mộ Dung Nghi rốt cục đã vài phần tỉnh táo.
“Là có người đến truy chúng ta sao?” Mộ Dung Nghi nhìn bóng lưng của Tiểu Vũ ở phía trước, dồn dập mà bất an, cổ tay của mình bị kéo cũng nhanh chóng bắt đầu phát đau.
Ngay lúc ấy, ở trong đám cây cối ở phía trước có bóng người vút lên, Tiểu Vũ kéo Mộ Dung Nghi cùng Tiểu Lam Tử ngồi sụp xuống.
Mộ Dung Nghi nhìn qua khe hở giữa cây lá, không khỏi há hốc hít sâu một hơi. “Nhiều người như vậy…” Đúng vậy, toàn bộ núi đều bị ngự lâm quân vây kín. Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ sẽ sớm bị phát hiện ra.
Lúc này Mộ Dung Nghi chỉ có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập cuồng loạn, còn cảm giác được mồ hôi lạnh của Tiểu Vũ túa ra trong lòng bàn tay.
“Nhìn bên ngoài, điện hạ, chúng ta làm sao trốn được.” Tiểu Lam Tử chỉ chỉ ngoài cửa, quả thật, bên ngoài có đến chín ngự lâm quân đứng thẳng hàng. “Cho dù chúng ta trốn ra được, một khi Bệ hạ phát hiện ra, cho nhân mã đuổi bắt lại chúng ta không phải là việc khó.”
Mộ Dung Vũ vuốt cằm cười cười, có vài phần sâu cạn khó dò. “Vậy phải làm cho Bệ hạ không rảnh mà bận tâm đến chúng ta.”
“Ha?” Tiểu Lam Tử giương mắt, bộ dạng vô cùng ngốc nghếch.
Bỗng nhiên, ngoài trướng truyền đến tiếng động ầm ĩ. Cách doanh trại không xa có ánh lửa bùng lên, ngập trời toàn là khói đen.
“Sao lại thế này?” Mộ Dung Nghi đi ra ngoài trướng hỏi đầu lĩnh ngự lâm quân.
“Bẩm Vương gia, hình như là doanh trướng của Bệ hạ bị cháy!”
Mộ Dung Nghi trong lòng cả kinh, lập tức đã hiểu được năm, sáu phần kế sách của Đinh Hiên. Không tồi, hiện tại đại bộ phận nhân mã đều tụ tập đến chỗ Phi Dật dập lửa, nếu như mình thừa dịp đào tẩu, đợi đến lúc Phi Dật phát hiện, e rằng mình đã ra khỏi kinh thành. Vì thế hắn nghiêm giọng nói với đầu lĩnh kia: “Vậy các ngươi còn ở đây làm cái gì? Còn không nhanh đi cứu hoả!”
Đầu lĩnh lại ra một lễ, nói: “Hoàng Thượng phân phó, vô luận phát sinh sự tình gì chúng thần đều phải ở bên Vương gia bảo hộ người, một tấc cũng không rời, nếu không tuân mệnh đầu tất phải ở riêng.”
Mộ Dung Nghi khó thở, xem ra để bọn họ rời đi thật khó a. Quay đầu nhìn vào trong trướng, thoáng thấy ánh mắt của Tiểu Vũ, Mộ Dung Nghi hiểu ý, lại nói với đầu lĩnh: ” Doanh trướng của Hoàng thượng bị cháy, ở đây trông qua nhìn sang xem ra cũng không ổn, các ngươi theo ta đi xem xét sự tình!”
Đầu lĩnh kia tuân mệnh, lập tức dẫn theo tám người còn lại theo sau Mộ Dung Nghi sang trướng của Hoàng thượng.
Không đi được mấy bước, Tiểu Vũ kéo nhẹ ống tay áo Mộ Dung Nghi. Bỗng nhiên từ đâu một mảnh lưới rất lớn hạ xuống, vây lấy tất cả bọn họ, nhóm ngự lâm quân đều đồng loạt rút đao ra. “Các ngươi là ai?”
Trong rừng cây có người cầm đuốc đi tới, người đó vừa phất tay, liền có mấy người lại giúp Mộ Dung Nghi ra khỏi lưới, mặt khác gấp rút dắt đến ba con ngựa.
“Cửu vương gia, chủ nhân của chúng ta vì ngài hành sự, tài cán chỉ có thể dừng ở đây. Hy vọng ngài mọi sự cẩn thận.”
Mộ Dung Nghi gật đầu nói: “Thay ta cám tạ chủ nhân các ngươi, ân tình của hắn Mộ Dung Nghi này chỉ có kiếp sau báo đáp.”
“Cửu vương gia! Ngài theo bọn họ… Vì cái gì?” Nhóm ngự lâm quân hiện giờ đã bị trói chặt vào thân cây, hiển nhiên không thể hiểu được chuyện ở trước mắt.
“Không vì cái gì cả.” Mộ Dung Nghi cười cười phiên thân lên ngựa, còn có Tiểu Vũ cùng Tiểu Lam Tử theo sau.
Cành lá cây cối ở trong rừng theo gió lay động, vó ngựa phi như gió, Mộ Dung Nghi xoay đầu lại nhìn Tiểu Vũ. Việc bọn họ cần phải làm hiện nay chính là liều mạng chạy, một khắc cũng không được ngừng nghỉ.
Sau chừng một canh giờ, bọn họ thuận lợi ly khai khỏi phạm vi kinh thành, Tiểu Vũ một tay kéo lấy hắn ôm vào trong ***g ngực.
“Từ nay trở đi, chúng ta có thể sống những ngày tự do rồi!”
“Nhưng là, chúng ta cũng không còn là chúng ta nữa!”
Bôn tẩu gần một đêm, bọn họ không dám đi đường lớn để ra khỏi châu giới, đành phải đi vào một con đường mòn vắng vẻ trong núi.
Tiểu Vũ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Mộ Dung Nghi đang nằm trên chân mình đã ngủ say, không khỏi lộ ra vui mừng tươi cười ôn nhu. Cách đó không xa là có ánh lửa bập bùng, còn có Tiểu Lam Tử chốc chốc lại khui cho nó cháy thêm lên.
“Đã lâu rồi không được nhìn thấy chủ tử ngủ ngon như vậy …”
“Tiểu Lam Tử, dù Đinh Hiên muốn giấu ta, nhưng ta đã biết”, Tiểu Vũ rũ mắt xuống, mặt mày để lộ ra vài phần chua xót. “Khi hắn ngã ngựa hôn mê bất tỉnh, ta đã nghĩ ngay rằng, nếu hắn thật sự chết đi, ta nhất định cũng sẽ đi theo hắn.”
“Thập điện hạ!” Tiểu Lam Tử ngẩng mặt.
Tiểu Vũ bật cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm thâm u ở trên cao. “Khi ở trong cung ta chưa từng thấy những ngôi sao nào đẹp như thế này. Mỗi lần ở tiểu trúc lý mà Đinh Hiên an bài cho ta ngẩng đầu nhìn lên, ta đều cảm thấy rất cô độc… Hiện tại, thật sự tốt lắm.” [Tiểu Vũ, 2 năm qua thật sự vất vả cho em ah! Nhưng mà tỷ cũng không muốn Phi Dật ca phải đau khổ. 2 người đều yêu bằng cả chân tình của mình, nhưng Nghi nhi thì chỉ có 1. Gặp tỷ ta cũng thấy thật khó xử, huhu ]
“Tiểu Lam Tử cũng thấy là tốt lắm.” Tiểu Lam Tử ngây ngô sờ sờ lên đầu mình.
Mặt trời từ từ nổi lên từ đường chân trời phía xa, Tiểu Lam Tử khoan thai dụi tắt lửa, Tiểu Vũ cũng tỉnh lại.
Có tiếng chó sủa xa xa, còn có tiếng cây cối bị chặt đổ vang tới.
“Có chuyện gì thế?” Tiểu Vũ nhíu mày hỏi.
“Chắc là thợ săn!”
Tiểu Vũ gọi Mộ Dung Nghi tỉnh lại, sau đó lắng nghe trong chốc lát rồi nói: “Nếu là thợ săn, chắc chắn là nhân số rất đông!”
Mộ Dung Nghi còn buồn ngủ nhìn Tiểu Vũ nói: “Làm sao vậy? Phải đi rồi a?”
“Đúng! Hơn nữa phải mau lên!” Tiểu Vũ nhanh chóng vùi đống tro lại, kéo Mộ Dung Nghi chạy về phía trước. Lúc này Mộ Dung Nghi rốt cục đã vài phần tỉnh táo.
“Là có người đến truy chúng ta sao?” Mộ Dung Nghi nhìn bóng lưng của Tiểu Vũ ở phía trước, dồn dập mà bất an, cổ tay của mình bị kéo cũng nhanh chóng bắt đầu phát đau.
Ngay lúc ấy, ở trong đám cây cối ở phía trước có bóng người vút lên, Tiểu Vũ kéo Mộ Dung Nghi cùng Tiểu Lam Tử ngồi sụp xuống.
Mộ Dung Nghi nhìn qua khe hở giữa cây lá, không khỏi há hốc hít sâu một hơi. “Nhiều người như vậy…” Đúng vậy, toàn bộ núi đều bị ngự lâm quân vây kín. Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ sẽ sớm bị phát hiện ra.
Lúc này Mộ Dung Nghi chỉ có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập cuồng loạn, còn cảm giác được mồ hôi lạnh của Tiểu Vũ túa ra trong lòng bàn tay.