Chương 7
3.11.2021
Editor: Autumnnolove
---
Văn Kiên thấy Lý Đán đi rồi mới mở mắt ra, trong lòng phiền thật sự. Hôm nay bị đánh trước mặt nhiều người như vậy, hắn đường đường là con của vợ cả Tây Bá Hầu, sau này hắn còn mặt mũi nào nhìn mọi người?
Cố tình tên Tần Tu Viễn kia còn phạt hỗn đản Tần Dũng hai mươi quân côn, bây giờ muốn đi tìm Tần Dũng gây phiền toái cũng không có cớ. Nhưng mà món nợ này, sớm hay muộn hắn cũng muốn tính trên đầu Tần Tu Viễn!
- -Editor: Autumnnolove--
Hôm sau,
Đường Nguyễn Nguyễn sáng sớm đã dậy. Hôm nay nàng còn bồi Tần lão phu nhân đi Xướng âm viên xem kịch, nàng muốn làm chút thức ăn mang theo. Dựa theo thói quen của nàng, xem phim là phải chuẩn bị bắp rang, xem kịch cũng không sai biệt lắm. Vì thế sáng sớm liền làm một nồi bắp rang bơ thơm ngào ngạt. Lúc này hẳn đã nguội, nàng mang để vào trong hộp đồ ăn. Nhưng Đường Nguyễn Nguyễn còn ngại không đủ, rốt cuộc ăn nhiều bắp rang dễ khát nước. Đúng rồi! Làm chút trà trái cây mang đi. Lúc trước nàng đã từng nghiêm túc học qua cách làm trà trái cây trên mạng, còn tự cải tiến một chút, so với trà trái cây mua bên ngoài càng ngon và bổ hơn.
Chờ Thải Bình lấy nguyên liệu nấu ăn từ phòng bếp lớn tới, nàng liền vén tay áo lên, bắt đầu khởi động tay. Sau khi rửa sạch quýt, nàng cẩn thận lột vỏ...
Thư phòng Phi Diêm Các nằm xéo phòng bếp nhỏ. Tần Tu Viễn muốn đi ra ngoài, phải đi ngang qua cửa phòng bếp nhỏ, hắn dừng chân một chút.
Hắn hơi nhướng mày: Lại đang làm cái gì?
Chỉ thấy Đường Nguyễn Nguyễn cắt quýt thành từng khối nhỏ, nước quýt chua chua ngọt ngọt thấm ra, có một giọt nghịch ngợm bắn lên khóe miệng của nàng, mắt hạnh cong cong, vươn cái đầu lưỡi nhỏ liếm một cái, vừa ngọt vừa chua làm nàng cười đến nheo mắt.
Tần Tu Viễn hơi sửng sốt, khuôn mặt vốn lạnh lùng lúc này cũng có vài phần cảm xúc, khóe môi bất động thanh sắc mà nhếch lên.
"Tướng quân! Nếu còn chậm trễ sẽ không kịp!". Tần Trung thúc giục.
Đường Nguyễn Nguyễn nghe tiếng nhìn qua, phát hiện Tần Tu Viễn đứng cách đó không xa, nàng có chút kinh ngạc, chớp chớp mắt. Tần Tu Viễn thu lại thần sắc, sải bước ra khỏi Phi Diêm Các.
Đường Nguyễn Nguyễn cũng không để bụng, tiếp tục làm trà trái cây của mình. Nàng đem dâu tây, táo cùng quýt đã cắt thành khối nhỏ đổ vào nồi, lại thêm đường phèn và nước, đun trên lửa nhỏ. Chờ đến khi trong nồi vang lên thanh âm "lộc cộc lộc cộc", nàng mới mở nắp ra, mùi thơm ngọt của trái cây liền xông vào hai bên mũi.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy thời gian không sai biệt lắm*, liền nhấc nồi khỏi bếp, tắt lửa.
(*) - 差不多了: xong rồi, tương đương.
Tinh túy của trà trái cây nằm ở chỗ quýt cùng chanh dây, nhưng nàng không có tìm được chanh dây, vì thế liền dùng chút sơn tra thay thế.
Còn có nguyên liệu quan trọng nhất, trà.
Trà để nấu trà trái cây thích hợp nhất chính là hồng trà*, loại mà Minh Sương tìm tới chính là Chính Sơn Tiểu Chủng hồng trà** thích hợp nhất. Bởi vì không có túi trà, nàng liền tìm một miếng vải gạt sạch sẽ, gói lá trà bên trong.
(*) - 红茶: còn được gọi là trà đen, tên gọi hồng trà bắt nguồn từ màu sắc của nước pha trà. Phương tây gọi là trà đen, Trung Quốc gọi là Hồng trà.
(**) - 正山小种茶: Tiểu Chủng Hồng trà là đặc sản của tỉnh Phúc Kiến (TQ), được chia thành hai loại: Chính Sơn Tiểu Chủng và Ngoại Sơn Tiểu Chủng, chỉ nơi sản xuất khác nhau.
Đặt bao trà bằng vải gạt trắng tinh vào bên trong trà trái cây còn nóng, không đến mười lăm phút liền lấy bao trà ra, đem trà trái cây đổ vào ống trúc.
"Phu nhân, lão phu nhân bên kia cho người tới thúc giục, nói là lập tức xuất phát". Minh Sương đứng ở cửa phòng bếp nhỏ nói.
"Được, bây giờ ta liền qua đó". Đường Nguyễn Nguyễn sửa sửa búi tóc, sai Thải Bình cầm lấy hộp đồ ăn cùng ống trúc ra cửa.
- -Editor: Autumnnolove--
Lần đầu tiên cùng mẹ chồng ra ngoài, Đường Nguyễn Nguyễn cố ý trang điểm đơn giản một chút, một thân váy áo hồng nhạt, trên đầu là cây trâm hoa mỏng bằng bạc, khoác áo cánh màu trắng như trăng, vạt áo còn có một vòng lông tơ ấm áp, khiến cho làn da của nàng càng trở nên tinh tế. Cho dù nàng có muốn khiêm tốn một chút thì bộ dáng này cũng không cho phép.
Tần lão phu nhân cùng Đường Nguyễn Nguyễn đang ngồi ở trong xe ngựa, lão phu nhân yên lặng đánh giá người con dâu mới này.
Tần lão phu nhân hơi nheo mắt, tưởng tượng đến những phụ nhân đó ngày thường ở trước mặt bà khoe khoang tức phụ cùng tôn tử khiến bà rất khó chịu. Hôm nay mang theo đệ nhất mỹ nhân đế đô đi xem diễn xướng, xem ai còn dám cưỡi trên đầu bà!
Nghĩ vậy, bà rất đắc ý cười cười, liếc mắt nhìn thấy hộp đồ ăn bên cạnh, nói: "Nguyễn Nguyễn, ngươi mang cái gì trong hộp thức ăn đó?"
Đường Nguyễn Nguyễn nhu thuận cười: "Mẫu thân, là bắp rang con dâu làm."
Tần lão phu nhân nghi hoặc nói: "Bạo mễ hoa là hoa gì?*". Sống đến từng tuổi này, chưa từng nghe nói qua loại hoa này.
(*) Âm hán việt của bắp rang bơ là bạo mễ hoa -爆米花- mà chữ "花" này có nghĩa là hoa, nên Tần lão phu nhân hiểu nhầm thành bắp rang bơ là một loại hoa.
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Là một loại đồ ăn vặt, dùng bắp làm thành, rất thích hợp ăn lúc xem diễn xướng."
Tần lão phu nhân cái hiểu cái không gật gật đầu, lại chuyển đề tài: "A Viễn ngày thường rất bận, nếu hắn không có quá nhiều thời gian dành cho ngươi, ngươi phải chủ động tiền cơ hội nói chuyện với nó."
Vừa nảy ở cửa, nàng nhìn thấy Tần Tu Viễn vội vội vàng vàng ra khỏi phủ. Đường Nguyễn Nguyễn cuối đầu ừ một tiếng.
Tần lão phu nhân lại sợ nàng nghe không hiểu, liền nói thêm: "Đứa nhỏ A Viễn này, cũng không dễ dàng gì, ba năm trước đây Trấn Quốc Công phủ lung lay sắp đổ, hoàn toàn dựa vào một mình nó dốc hết sức lực chống đỡ. Phụ thân nó cùng đại ca chết trận, trước sau đã trở thành một vết dao khảm sâu vào tim nó, vẫn luôn có khúc mắc trong lòng với các văn thần. Nhưng chúng ta biết Đường các lão cùng những người khác không giống nhau, mấy việc triều đình này cùng ngươi không quan hệ..."
Đường Nguyễn Nguyễn nghe hiểu lời phải, không có lên tiếng.
Tần lão phu nhân thấy nàng không nói lời nào, tận tình khuyên bảo: "A Viễn chấp nhận ngươi, chỉ là vấn đề thời gian, nhưng ngươi chớ có buồn lòng nản chí, giữa hai người, vẫn phải có một người chủ động."
Đường Nguyễn Nguyễn đã sớm biết Tần Tu Viễn bị bắt cưới nàng, nàng vốn dĩ cũng không muốn dính líu quá nhiều tới hắn. Ở thời đại này, một cô nương gia có nơi an ổn để nương náo, còn có thể làm chút chuyện bản thân yêu thích, đã phi thường không dễ.
Nếu là Tần gia tương lai gặp nạn, nàng có thể giúp nhất định sẽ tận lực, chỉ là trước mắt lão phu nhân muốn nàng cùng Tần Tu Viễn bồi dưỡng tình cảm, nàng ngược lại có chút không biết phải làm sao.
Nhưng vẫn mở miệng đáp lời: "Dạ, mẫu thân."
"Lão phu nhân, tới rồi!". Đại nha hoàn Minh Hỉ bên người lão phu nhân vươn tay tới, vén mành lên.
Hai người theo thứ tự xuống xe, Đường Nguyễn Nguyễn còn chưa đứng vững, liền nghe được một giọng nữ yêu kiều: "Ôi, Tần lão phu nhân, tới sớm như vậy?"
Tần lão phu nhân không cần quay đầu lại cũng biết, Trương phu nhân tới.
Trương phu nhân là phu nhân của Binh Bộ thượng thư. Binh Bộ thượng thư là người không giỏi ăn nói giao tiếp, mà phu nhân thì hoàn toàn tương phản, miệng quả thực không thể có một khắc ngừng nghỉ.
"Tần lão phu nhân hôm nay ăn mặc thật là đẹp mắt nha! À, đúng rồi! Còn chưa kịp chúc mừng lão phu nhân ngươi, A Viễn nhà ngươi không phải mới cưới tiểu thư nhà Đường các lão sao?". Trương phu nhân cũng không để ý sắc mặt Tần lão phu nhân như thế nào, chỉ lo chính mình nói: "Nghe nói Đường tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân đế đô! Ta còn tự hỏi, các vị tiểu thư này bình thường đều là cửa chính không ra cửa phụ không tới, cái danh hiệu đệ nhất mỹ nhân này như thế nào bình ra được? Chẳng lẽ bịa chuyện..."
Còn chưa nói xong, bà liền nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn đứng sau lưng Tần lão phu nhân.
Mày lá liễu cong như trăng non, một đôi mắt hạnh sinh động, môi anh đào phấn nộn, giống như một đóa hoa mỏng manh đầu xuân.
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thấy bà liền hành lễ, khẽ cười một cái, Trương phu nhân nhìn đến sửng sốt.
Tần lão phu nhân mặt không chút biểu tình nói: "Ngươi vừa mới nói ai bịa chuyện?"
Trương phu nhân thu liễm thần sắc: "A! Ta cũng chưa có nói cái gì a! Chúng ta nhanh đi vào thôi...". Dứt lời, liền lôi kéo lão phu nhân đi vào, còn không quên quay đầu lại chào Đường Nguyễn Nguyễn một cái: "Tiểu Tần phu nhân, mau cùng vào đi!"
Đường Nguyễn Nguyễn yên lặng cúi đầu đi theo.
"Tần lão phu nhân, ngươi có biết hôm nay có ai tới không?". Trương phu nhân nở một nụ cười khó diễn tả trên môi.
Tần lão phu nhân nói: "Làm sao ta biết?". Này không phải là hoạt động do Lý phu nhân tổ chức sao? Tất nhiên đều mời tới người quen của Lý phu nhân rồi.
Trương phu nhân nói: "Lý phu nhân tất nhiên là không cần phải nói, ta nghe nói, Ngôn phu nhân cũng tới."
Tần lão phu nhân hơi khẩn trương.
Đường Nguyễn Nguyễn ở một nhìn thấy cũng cảm thấy biểu tình mẹ chồng có chút kỳ quái, giống như có chút khẩn trương?
Tần lão phu nhân ra vẻ trấn định nói: "Bà ấy tới liền tới đi, cố ý nói cho ta biết làm cái gì?"
Editor: Autumnnolove
---
Văn Kiên thấy Lý Đán đi rồi mới mở mắt ra, trong lòng phiền thật sự. Hôm nay bị đánh trước mặt nhiều người như vậy, hắn đường đường là con của vợ cả Tây Bá Hầu, sau này hắn còn mặt mũi nào nhìn mọi người?
Cố tình tên Tần Tu Viễn kia còn phạt hỗn đản Tần Dũng hai mươi quân côn, bây giờ muốn đi tìm Tần Dũng gây phiền toái cũng không có cớ. Nhưng mà món nợ này, sớm hay muộn hắn cũng muốn tính trên đầu Tần Tu Viễn!
- -Editor: Autumnnolove--
Hôm sau,
Đường Nguyễn Nguyễn sáng sớm đã dậy. Hôm nay nàng còn bồi Tần lão phu nhân đi Xướng âm viên xem kịch, nàng muốn làm chút thức ăn mang theo. Dựa theo thói quen của nàng, xem phim là phải chuẩn bị bắp rang, xem kịch cũng không sai biệt lắm. Vì thế sáng sớm liền làm một nồi bắp rang bơ thơm ngào ngạt. Lúc này hẳn đã nguội, nàng mang để vào trong hộp đồ ăn. Nhưng Đường Nguyễn Nguyễn còn ngại không đủ, rốt cuộc ăn nhiều bắp rang dễ khát nước. Đúng rồi! Làm chút trà trái cây mang đi. Lúc trước nàng đã từng nghiêm túc học qua cách làm trà trái cây trên mạng, còn tự cải tiến một chút, so với trà trái cây mua bên ngoài càng ngon và bổ hơn.
Chờ Thải Bình lấy nguyên liệu nấu ăn từ phòng bếp lớn tới, nàng liền vén tay áo lên, bắt đầu khởi động tay. Sau khi rửa sạch quýt, nàng cẩn thận lột vỏ...
Thư phòng Phi Diêm Các nằm xéo phòng bếp nhỏ. Tần Tu Viễn muốn đi ra ngoài, phải đi ngang qua cửa phòng bếp nhỏ, hắn dừng chân một chút.
Hắn hơi nhướng mày: Lại đang làm cái gì?
Chỉ thấy Đường Nguyễn Nguyễn cắt quýt thành từng khối nhỏ, nước quýt chua chua ngọt ngọt thấm ra, có một giọt nghịch ngợm bắn lên khóe miệng của nàng, mắt hạnh cong cong, vươn cái đầu lưỡi nhỏ liếm một cái, vừa ngọt vừa chua làm nàng cười đến nheo mắt.
Tần Tu Viễn hơi sửng sốt, khuôn mặt vốn lạnh lùng lúc này cũng có vài phần cảm xúc, khóe môi bất động thanh sắc mà nhếch lên.
"Tướng quân! Nếu còn chậm trễ sẽ không kịp!". Tần Trung thúc giục.
Đường Nguyễn Nguyễn nghe tiếng nhìn qua, phát hiện Tần Tu Viễn đứng cách đó không xa, nàng có chút kinh ngạc, chớp chớp mắt. Tần Tu Viễn thu lại thần sắc, sải bước ra khỏi Phi Diêm Các.
Đường Nguyễn Nguyễn cũng không để bụng, tiếp tục làm trà trái cây của mình. Nàng đem dâu tây, táo cùng quýt đã cắt thành khối nhỏ đổ vào nồi, lại thêm đường phèn và nước, đun trên lửa nhỏ. Chờ đến khi trong nồi vang lên thanh âm "lộc cộc lộc cộc", nàng mới mở nắp ra, mùi thơm ngọt của trái cây liền xông vào hai bên mũi.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy thời gian không sai biệt lắm*, liền nhấc nồi khỏi bếp, tắt lửa.
(*) - 差不多了: xong rồi, tương đương.
Tinh túy của trà trái cây nằm ở chỗ quýt cùng chanh dây, nhưng nàng không có tìm được chanh dây, vì thế liền dùng chút sơn tra thay thế.
Còn có nguyên liệu quan trọng nhất, trà.
Trà để nấu trà trái cây thích hợp nhất chính là hồng trà*, loại mà Minh Sương tìm tới chính là Chính Sơn Tiểu Chủng hồng trà** thích hợp nhất. Bởi vì không có túi trà, nàng liền tìm một miếng vải gạt sạch sẽ, gói lá trà bên trong.
(*) - 红茶: còn được gọi là trà đen, tên gọi hồng trà bắt nguồn từ màu sắc của nước pha trà. Phương tây gọi là trà đen, Trung Quốc gọi là Hồng trà.
(**) - 正山小种茶: Tiểu Chủng Hồng trà là đặc sản của tỉnh Phúc Kiến (TQ), được chia thành hai loại: Chính Sơn Tiểu Chủng và Ngoại Sơn Tiểu Chủng, chỉ nơi sản xuất khác nhau.
Đặt bao trà bằng vải gạt trắng tinh vào bên trong trà trái cây còn nóng, không đến mười lăm phút liền lấy bao trà ra, đem trà trái cây đổ vào ống trúc.
"Phu nhân, lão phu nhân bên kia cho người tới thúc giục, nói là lập tức xuất phát". Minh Sương đứng ở cửa phòng bếp nhỏ nói.
"Được, bây giờ ta liền qua đó". Đường Nguyễn Nguyễn sửa sửa búi tóc, sai Thải Bình cầm lấy hộp đồ ăn cùng ống trúc ra cửa.
- -Editor: Autumnnolove--
Lần đầu tiên cùng mẹ chồng ra ngoài, Đường Nguyễn Nguyễn cố ý trang điểm đơn giản một chút, một thân váy áo hồng nhạt, trên đầu là cây trâm hoa mỏng bằng bạc, khoác áo cánh màu trắng như trăng, vạt áo còn có một vòng lông tơ ấm áp, khiến cho làn da của nàng càng trở nên tinh tế. Cho dù nàng có muốn khiêm tốn một chút thì bộ dáng này cũng không cho phép.
Tần lão phu nhân cùng Đường Nguyễn Nguyễn đang ngồi ở trong xe ngựa, lão phu nhân yên lặng đánh giá người con dâu mới này.
Tần lão phu nhân hơi nheo mắt, tưởng tượng đến những phụ nhân đó ngày thường ở trước mặt bà khoe khoang tức phụ cùng tôn tử khiến bà rất khó chịu. Hôm nay mang theo đệ nhất mỹ nhân đế đô đi xem diễn xướng, xem ai còn dám cưỡi trên đầu bà!
Nghĩ vậy, bà rất đắc ý cười cười, liếc mắt nhìn thấy hộp đồ ăn bên cạnh, nói: "Nguyễn Nguyễn, ngươi mang cái gì trong hộp thức ăn đó?"
Đường Nguyễn Nguyễn nhu thuận cười: "Mẫu thân, là bắp rang con dâu làm."
Tần lão phu nhân nghi hoặc nói: "Bạo mễ hoa là hoa gì?*". Sống đến từng tuổi này, chưa từng nghe nói qua loại hoa này.
(*) Âm hán việt của bắp rang bơ là bạo mễ hoa -爆米花- mà chữ "花" này có nghĩa là hoa, nên Tần lão phu nhân hiểu nhầm thành bắp rang bơ là một loại hoa.
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Là một loại đồ ăn vặt, dùng bắp làm thành, rất thích hợp ăn lúc xem diễn xướng."
Tần lão phu nhân cái hiểu cái không gật gật đầu, lại chuyển đề tài: "A Viễn ngày thường rất bận, nếu hắn không có quá nhiều thời gian dành cho ngươi, ngươi phải chủ động tiền cơ hội nói chuyện với nó."
Vừa nảy ở cửa, nàng nhìn thấy Tần Tu Viễn vội vội vàng vàng ra khỏi phủ. Đường Nguyễn Nguyễn cuối đầu ừ một tiếng.
Tần lão phu nhân lại sợ nàng nghe không hiểu, liền nói thêm: "Đứa nhỏ A Viễn này, cũng không dễ dàng gì, ba năm trước đây Trấn Quốc Công phủ lung lay sắp đổ, hoàn toàn dựa vào một mình nó dốc hết sức lực chống đỡ. Phụ thân nó cùng đại ca chết trận, trước sau đã trở thành một vết dao khảm sâu vào tim nó, vẫn luôn có khúc mắc trong lòng với các văn thần. Nhưng chúng ta biết Đường các lão cùng những người khác không giống nhau, mấy việc triều đình này cùng ngươi không quan hệ..."
Đường Nguyễn Nguyễn nghe hiểu lời phải, không có lên tiếng.
Tần lão phu nhân thấy nàng không nói lời nào, tận tình khuyên bảo: "A Viễn chấp nhận ngươi, chỉ là vấn đề thời gian, nhưng ngươi chớ có buồn lòng nản chí, giữa hai người, vẫn phải có một người chủ động."
Đường Nguyễn Nguyễn đã sớm biết Tần Tu Viễn bị bắt cưới nàng, nàng vốn dĩ cũng không muốn dính líu quá nhiều tới hắn. Ở thời đại này, một cô nương gia có nơi an ổn để nương náo, còn có thể làm chút chuyện bản thân yêu thích, đã phi thường không dễ.
Nếu là Tần gia tương lai gặp nạn, nàng có thể giúp nhất định sẽ tận lực, chỉ là trước mắt lão phu nhân muốn nàng cùng Tần Tu Viễn bồi dưỡng tình cảm, nàng ngược lại có chút không biết phải làm sao.
Nhưng vẫn mở miệng đáp lời: "Dạ, mẫu thân."
"Lão phu nhân, tới rồi!". Đại nha hoàn Minh Hỉ bên người lão phu nhân vươn tay tới, vén mành lên.
Hai người theo thứ tự xuống xe, Đường Nguyễn Nguyễn còn chưa đứng vững, liền nghe được một giọng nữ yêu kiều: "Ôi, Tần lão phu nhân, tới sớm như vậy?"
Tần lão phu nhân không cần quay đầu lại cũng biết, Trương phu nhân tới.
Trương phu nhân là phu nhân của Binh Bộ thượng thư. Binh Bộ thượng thư là người không giỏi ăn nói giao tiếp, mà phu nhân thì hoàn toàn tương phản, miệng quả thực không thể có một khắc ngừng nghỉ.
"Tần lão phu nhân hôm nay ăn mặc thật là đẹp mắt nha! À, đúng rồi! Còn chưa kịp chúc mừng lão phu nhân ngươi, A Viễn nhà ngươi không phải mới cưới tiểu thư nhà Đường các lão sao?". Trương phu nhân cũng không để ý sắc mặt Tần lão phu nhân như thế nào, chỉ lo chính mình nói: "Nghe nói Đường tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân đế đô! Ta còn tự hỏi, các vị tiểu thư này bình thường đều là cửa chính không ra cửa phụ không tới, cái danh hiệu đệ nhất mỹ nhân này như thế nào bình ra được? Chẳng lẽ bịa chuyện..."
Còn chưa nói xong, bà liền nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn đứng sau lưng Tần lão phu nhân.
Mày lá liễu cong như trăng non, một đôi mắt hạnh sinh động, môi anh đào phấn nộn, giống như một đóa hoa mỏng manh đầu xuân.
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thấy bà liền hành lễ, khẽ cười một cái, Trương phu nhân nhìn đến sửng sốt.
Tần lão phu nhân mặt không chút biểu tình nói: "Ngươi vừa mới nói ai bịa chuyện?"
Trương phu nhân thu liễm thần sắc: "A! Ta cũng chưa có nói cái gì a! Chúng ta nhanh đi vào thôi...". Dứt lời, liền lôi kéo lão phu nhân đi vào, còn không quên quay đầu lại chào Đường Nguyễn Nguyễn một cái: "Tiểu Tần phu nhân, mau cùng vào đi!"
Đường Nguyễn Nguyễn yên lặng cúi đầu đi theo.
"Tần lão phu nhân, ngươi có biết hôm nay có ai tới không?". Trương phu nhân nở một nụ cười khó diễn tả trên môi.
Tần lão phu nhân nói: "Làm sao ta biết?". Này không phải là hoạt động do Lý phu nhân tổ chức sao? Tất nhiên đều mời tới người quen của Lý phu nhân rồi.
Trương phu nhân nói: "Lý phu nhân tất nhiên là không cần phải nói, ta nghe nói, Ngôn phu nhân cũng tới."
Tần lão phu nhân hơi khẩn trương.
Đường Nguyễn Nguyễn ở một nhìn thấy cũng cảm thấy biểu tình mẹ chồng có chút kỳ quái, giống như có chút khẩn trương?
Tần lão phu nhân ra vẻ trấn định nói: "Bà ấy tới liền tới đi, cố ý nói cho ta biết làm cái gì?"