Chương 9
4.11.2021
Editor: Autumnnolove
---
Ngôn phu nhân gật đầu, ngữ khí có phần mềm mại: "Là một đứa trẻ tốt......Tam lang nhà ngươi quả là có phúc!"
Tần lão phu nhân thấy cảm xúc của bà ấy có chút tốt lên, liền dứt khoát nói: "Muội muội, kỳ thật chuyện của A Dật cùng Chi Tâm tuy rằng đã qua lâu rồi, nhưng trong lòng ta luôn cảm thấy áy náy với nhà các ngươi. Ta thân là mẫu thân, không thể thúc ép A Dật thực hiện lời hứa, là ta vô năng. Nếu như Chi Tâm có thể tìm được người trong sạch mà gả, cả nhà chúng ta thật tâm chúc phúc cho nó..."
Ngôn phu nhân lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Nha đầu ngốc nhà ta chính là một đứa cứng đầu!"
Ngôn phu nhân cùng Tần lão phu nhân tương giao* nhiều năm, trong lòng cũng rõ ràng việc này không thể hoàn toàn trách Tần lão phu nhân.
(*): có quan hệ bạn bè.
Tần lão phu nhân thấp giọng thở dài: "A Dật từ ba năm trước tới bây giờ, đều ở trong nhà không muốn ra cửa, trên mặt dường như không có việc gì, nhưng trong lòng chỉ sợ đến nay còn chưa buông được cái chết của phụ huynh cùng thương thế của chính mình. Hắn không chịu cùng Chi Tâm thành thân, là sợ làm liên lụy Chi Tâm."
Ngôn phu nhân im lặng không lên tiếng, hồi tưởng từng chút một về đám hài tử của bọn họ.
Đại công tử của Trấn Quốc tướng quân phủ là Tần Tu Thệ, hắn làm trưởng tử. Vẫn luôn bị yêu cầu nghiêm khắc, tuổi còn nhỏ nhưng đã có một bộ dáng lão thành, nữ nhi đối với vị đại ca này có chút kính sợ.
Mà lão tam từ nhỏ thông minh tuyệt đỉnh, sáu tuổi đã lộ ra thiên phú quân sự, còn ở trước mặt Thánh Thượng được khen ngợi, lại lãnh khốc ít nói, không dễ thân cận.
Chỉ có nhị công tử Tần Tu Dật tính cách rộng rãi, đối nhân xử thế ấm áp thân thiện, từ nhỏ luôn mang nữ nhi đi chơi, cho nên cảm tình của hai người cực tốt.
Lúc ấy thấy Tần Tu Dật bị thương từ chiến trường trở về, trong lòng bà cũng thập phần tiếc hận. Một vị võ tướng, mất đi cánh tay, tiền đồ cơ bản đã bị chặt đứt.
Sau đó Tần Tu Dật từ hôn, bà thậm chí thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy nữ nhi có cơ hội gả đến chỗ tốt hơn...Nhưng bà lại xem nhẹ cảm tình của nữ nhi đối với hắn. Ngôn Chi Tâm chẳng những chủ động đi Trấn Quốc tướng quân phủ chờ hết một ngày, còn công khai thề: không đúng người không gả. Trong khoảng thời gian ngắn nháo đến ồn ào huyên náo, trở thành đề tài trà dư tửu lậu trong vòng quan quyến đế đô.
Ban đầu, Ngôn phu nhân cũng tận tình khuyên bảo nữ nhi, nhưng mà Ngôn tiểu thư lại là người cương liệt, nói nếu còn bức nàng gả chồng, nàng liền xuất gia làm ni cô. Ngôn đại nhân cùng Ngôn phu nhân cũng vô pháp, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở tùy ý nàng.
Dần dà, Ngôn phu nhân đem toàn bộ đau lòng cùng bất đắc dĩ chuyển thành hận ý đối với phủ Trấn Quốc tướng quân, mỗi lần gặp mặt đều phải cố ý khiêu khích vài câu. Nhưng vừa rồi thành thật với nhau đối thoại, chợt làm cho bà thanh tỉnh.
Con rể hụt bị thương, vốn dĩ đã thực bất hạnh. Nếu đổi thành nhà khác, gia tộc gặp nạn, ai không muốn tìm một cọng rơm cứu mạng? Ngôn gia bọn họ nhiều đời làm quan, Ngôn đại nhân làm tới chức Chỉ huy sứ tuần phòng doanh đế đô, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.
Ba năm trước đây, Tần gia vừa vặn gặp đại nạn, Tần Tu Dật hoàn toàn có thể tiếp tục thực hiện hôn ước, đường đường chính chính cưới Ngôn tiểu thư vào cửa. Ngôn đại nhân lúc đó tự nhiên cũng sẽ đứng cùng một phe với Tần gia, bảo vệ Trấn Quốc tướng quân phủ bình an vô sự. Nhưng hắn không có làm như vậy, còn chủ động từ hôn, để cho Ngôn tiểu thưa được quyền lựa chọn...
Giờ phút này, bà nhìn vẻ mặt chân thành của Tần lão phu nhân, lại cúi đầu xem mấy viên bắp rang trong tay mình, mỗi viên đều tròn tròn ngọt ngọt, là món mà trước giờ bà chưa bao giờ ăn qua...Tần lão phu nhân vẫn giống như trước đây, có thứ gì tốt đều không tiếc chia sẻ với bà. Trong lòng bà đột nhiên sinh ra không ít áy náy.
Bà khẽ nói: "Tỷ tỷ, ta cũng là sốt ruột cho ái nữ, đôi lúc nói năng có chút quá đáng, ngươi đừng để ở trong lòng."
Tần lão phu nhân nhìn Ngôn phu nhân, ngạc nhiên thái độ của đối phương chuyển biến, nhưng cũng không có nghi ngờ gì, lập tức vui mừng nói: "Ngươi đừng trách ta mới phải, chuyện của A Dật cùng Chi Tâm, còn cháu đều có phúc của con cháu...Ta hiện giờ, cái gì cũng không cầu, chỉ hy vọng bọn nhỏ được bình an."
Tần lão phu nhân cũng là thật tâm mà nói. Một năm sau khi trượng phu cùng con trai cả qua đời, tâm bà như tro tàn, cho đến khi nhận ra một cái Tần gia to như vậy, chỉ có đứa con út dốc hết sức chống đỡ, bà mới chấn chỉnh lại tâm thần, phải biết quý trọng những thứ có được hiện tại.
Ngôn phu nhân cũng tán đồng: "Đúng vậy...Cần gì quan tâm người khác nói thế nào."
Hiện giờ Ngôn tiểu thư cũng đã mười chín, nếu nói lại tìm một người mà nàng thích, sau đó người ta cũng giống như Tần Tu Dật thiệt tình đối đãi với nàng, cơ hồ là không có khả năng. Nghĩ vậy, Ngôn phu nhân không khỏi nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái, hòa nhã nói: "Bắp rang này của tức phụ Tam lang nhà ngươi ăn quá ngon, nếu như Chi Tâm nhà ta cùng có thể hiền tuệ như vậy thì tốt rồi."
Đường Nguyễn Nguyễn vội khiêm tốn nói: "Phu nhân quá khen, đây đều là chút tài mọn, nơi nào so được với Ngôn tiểu thư..."
Tần lão phu nhân niềm nở nói: "Nếu ngươi thích, thường xuyên tới phủ của ta ăn là được."
"Nếu Chi Tâm có thể tới học tập Nguyễn Nguyễn làm vài thứ cũng là chuyện tốt". Bà chớp chớp mắt nhìn Tần lão phu nhân.
Tần lão phu nhân bỗng nhiên tỉnh ngộ, hiểu ý nói: "Cũng đúng, Chi Tâm băng tuyết thông minh*, khẳng định vừa học sẽ biết...A, không đúng, vẫn là nên từ từ học mới tốt, tới nhiều một chút làm bạn với chúng ta."
(*) - 冰雪聪明: rất thông minh.
Hai người ăn nhịp với nhau, sáng tỏ thông suốt.
Đường Nguyễn Nguyễn cũng không biết trong hồ lô của hai người chứa cái gì, đành phải cười theo.
"Ngôn phu nhân, mẫu thân, đây là trà trái cây con nấu, hai vị tới nếm thử đi". Đường Nguyễn Nguyễn dứt lời, Thải Bình liền dâng lên hai chén trà trái cây.
Hai người vừa mới hàn huyên một hồi, lại ăn bắp rang, lúc này có hơi khô miệng, nhìn thấy trà trái cây trong chén ngọc, rất là cao hứng.
Đường phèn đã sớm chảy ra hòa quyện cùng các loại trái cây, nhìn không ra là dùng loại trái cây gì, nhưng ngửi mùi liền có cảm giác tươi mới ngọt ngào. Ngôn phu nhân bưng một cái chén ngọc lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trà trái cây vừa ngọt vừa ấm liền thấm vào trong cổ họng, thời tiết tháng ba se se lạnh nhưng trong lòng giống như có một con đường đầy hoa nở ấm áp.
Ngôn phu nhân nhắm hai mắt thưởng thức một lúc, nói với Tần lão phu nhân: "Cái này....Cũng muốn kêu Chi Tâm học làm!"
Tần lão phu nhân bưng chén ngọc lên, nhẹ nhàng chạm vào chén ngọc của Ngôn phu nhân một chút, lộ ra nụ cười đã biết.
"Ôi chao, hai vị tỷ tỷ ở đây uống cái gì? Thơm như vậy?". Lý phu nhân cùng Trương phu nhân thấy tâm tư của hai người bên cạnh không còn đặt ở vở diễn, cũng quay đầu ra xem. Vì thế Đường Nguyễn Nguyễn lại đem trà trái cây rót ra cho Trương phu nhân cùng Lý phu nhân.
Trương phu nhân nếm một ngụm nói: "Ôi! Cho dù là rượu quý trong yến hội trong cung cũng không so được với cái này!"
Tần lão phu nhân che miệng cười nói: "Nào có khoa trương như vậy, Nguyễn Nguyễn chỉ tùy tiện làm thôi!". Kỳ thật trong lòng bà biết rõ, Trương phu nhân đã biết chuyện gì, đồng nghĩa với việc cả nửa cái kinh thành đều sẽ biết, tiếp tục như vậy, e rằng đức hạnh tài năng của con dâu sẽ được truyền ra ngoài.
Lý phu nhân cũng uống một ngụm, trà trái cây lúc này đã không còn nóng như lúc nãy nữa, ngược lại có vị giống như trái cây ướp lạnh, quấn lấy lòng người, bà chưa từng uống qua loại trà nào ngon như vậy!
Tần lão phu nhân hỏi: "Lý phu nhân, cảm thấy như thế nào?"
Lý phu nhân trước giờ thích khoe khoang con trai cùng con dâu, lúc còn chưa uống đã nghĩ nên xoi mói như thế nào, nhưng một chén này vừa đi xuống, hơn nửa ngày mới thốt ra đường hai chữ: "Bình thường!"
Tần lão phu nhân liền thu liễm* tươi cười: "Thải Bình, tới thêm trà cho Trương phu nhân cùng Ngôn phu nhân, Lý phu nhân uống không quen, không cần thêm."
(*): giảm bớt, ít lại.
Lý phu nhân: "Ai nha...Đừng..."
- -Editor: Autumnnolove--
"Đa tạ Lý phu nhân hôm nay chiêu đãi, chờ thời tiết ấm áp chút, mọi người cùng đến phủ của ta tụ họp, chúng ta làm một cái yến tiệc ngày xuân". Trương phu nhân đứng ở trước xe ngựa, cáo từ với ba vị phu nhân khác.
Lý phu nhân cười như không cười nói: "Trương phu nhân khách khí, trong phủ ngươi có tứ ty lục cục* quả thực không tồi". Dừng một chút, giọng điệu của bà lại mang theo ý tứ khiêu khích: "Bất quá, ta càng muốn đi phủ Trấn Quốc tướng quân nếm thử mấy món mới mẻ, hiện giờ Tần lão phu nhân cưới được tức phụ tài giỏi như vậy, cũng không thể cất giấu, ngươi nói đúng không?"
(*): nhà Tống lập ra bốn ty sáu cục để phục vụ đại tiệc. Bốn ty bao gồm: kế toán, nấu nướng, trà và rượu, đồ dùng. Sáu cục bao gồm: hoa quả, mứt bánh, rau, dầu nến, dầu thơm, sắp xếp.
Editor: Autumnnolove
---
Ngôn phu nhân gật đầu, ngữ khí có phần mềm mại: "Là một đứa trẻ tốt......Tam lang nhà ngươi quả là có phúc!"
Tần lão phu nhân thấy cảm xúc của bà ấy có chút tốt lên, liền dứt khoát nói: "Muội muội, kỳ thật chuyện của A Dật cùng Chi Tâm tuy rằng đã qua lâu rồi, nhưng trong lòng ta luôn cảm thấy áy náy với nhà các ngươi. Ta thân là mẫu thân, không thể thúc ép A Dật thực hiện lời hứa, là ta vô năng. Nếu như Chi Tâm có thể tìm được người trong sạch mà gả, cả nhà chúng ta thật tâm chúc phúc cho nó..."
Ngôn phu nhân lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Nha đầu ngốc nhà ta chính là một đứa cứng đầu!"
Ngôn phu nhân cùng Tần lão phu nhân tương giao* nhiều năm, trong lòng cũng rõ ràng việc này không thể hoàn toàn trách Tần lão phu nhân.
(*): có quan hệ bạn bè.
Tần lão phu nhân thấp giọng thở dài: "A Dật từ ba năm trước tới bây giờ, đều ở trong nhà không muốn ra cửa, trên mặt dường như không có việc gì, nhưng trong lòng chỉ sợ đến nay còn chưa buông được cái chết của phụ huynh cùng thương thế của chính mình. Hắn không chịu cùng Chi Tâm thành thân, là sợ làm liên lụy Chi Tâm."
Ngôn phu nhân im lặng không lên tiếng, hồi tưởng từng chút một về đám hài tử của bọn họ.
Đại công tử của Trấn Quốc tướng quân phủ là Tần Tu Thệ, hắn làm trưởng tử. Vẫn luôn bị yêu cầu nghiêm khắc, tuổi còn nhỏ nhưng đã có một bộ dáng lão thành, nữ nhi đối với vị đại ca này có chút kính sợ.
Mà lão tam từ nhỏ thông minh tuyệt đỉnh, sáu tuổi đã lộ ra thiên phú quân sự, còn ở trước mặt Thánh Thượng được khen ngợi, lại lãnh khốc ít nói, không dễ thân cận.
Chỉ có nhị công tử Tần Tu Dật tính cách rộng rãi, đối nhân xử thế ấm áp thân thiện, từ nhỏ luôn mang nữ nhi đi chơi, cho nên cảm tình của hai người cực tốt.
Lúc ấy thấy Tần Tu Dật bị thương từ chiến trường trở về, trong lòng bà cũng thập phần tiếc hận. Một vị võ tướng, mất đi cánh tay, tiền đồ cơ bản đã bị chặt đứt.
Sau đó Tần Tu Dật từ hôn, bà thậm chí thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy nữ nhi có cơ hội gả đến chỗ tốt hơn...Nhưng bà lại xem nhẹ cảm tình của nữ nhi đối với hắn. Ngôn Chi Tâm chẳng những chủ động đi Trấn Quốc tướng quân phủ chờ hết một ngày, còn công khai thề: không đúng người không gả. Trong khoảng thời gian ngắn nháo đến ồn ào huyên náo, trở thành đề tài trà dư tửu lậu trong vòng quan quyến đế đô.
Ban đầu, Ngôn phu nhân cũng tận tình khuyên bảo nữ nhi, nhưng mà Ngôn tiểu thư lại là người cương liệt, nói nếu còn bức nàng gả chồng, nàng liền xuất gia làm ni cô. Ngôn đại nhân cùng Ngôn phu nhân cũng vô pháp, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở tùy ý nàng.
Dần dà, Ngôn phu nhân đem toàn bộ đau lòng cùng bất đắc dĩ chuyển thành hận ý đối với phủ Trấn Quốc tướng quân, mỗi lần gặp mặt đều phải cố ý khiêu khích vài câu. Nhưng vừa rồi thành thật với nhau đối thoại, chợt làm cho bà thanh tỉnh.
Con rể hụt bị thương, vốn dĩ đã thực bất hạnh. Nếu đổi thành nhà khác, gia tộc gặp nạn, ai không muốn tìm một cọng rơm cứu mạng? Ngôn gia bọn họ nhiều đời làm quan, Ngôn đại nhân làm tới chức Chỉ huy sứ tuần phòng doanh đế đô, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.
Ba năm trước đây, Tần gia vừa vặn gặp đại nạn, Tần Tu Dật hoàn toàn có thể tiếp tục thực hiện hôn ước, đường đường chính chính cưới Ngôn tiểu thư vào cửa. Ngôn đại nhân lúc đó tự nhiên cũng sẽ đứng cùng một phe với Tần gia, bảo vệ Trấn Quốc tướng quân phủ bình an vô sự. Nhưng hắn không có làm như vậy, còn chủ động từ hôn, để cho Ngôn tiểu thưa được quyền lựa chọn...
Giờ phút này, bà nhìn vẻ mặt chân thành của Tần lão phu nhân, lại cúi đầu xem mấy viên bắp rang trong tay mình, mỗi viên đều tròn tròn ngọt ngọt, là món mà trước giờ bà chưa bao giờ ăn qua...Tần lão phu nhân vẫn giống như trước đây, có thứ gì tốt đều không tiếc chia sẻ với bà. Trong lòng bà đột nhiên sinh ra không ít áy náy.
Bà khẽ nói: "Tỷ tỷ, ta cũng là sốt ruột cho ái nữ, đôi lúc nói năng có chút quá đáng, ngươi đừng để ở trong lòng."
Tần lão phu nhân nhìn Ngôn phu nhân, ngạc nhiên thái độ của đối phương chuyển biến, nhưng cũng không có nghi ngờ gì, lập tức vui mừng nói: "Ngươi đừng trách ta mới phải, chuyện của A Dật cùng Chi Tâm, còn cháu đều có phúc của con cháu...Ta hiện giờ, cái gì cũng không cầu, chỉ hy vọng bọn nhỏ được bình an."
Tần lão phu nhân cũng là thật tâm mà nói. Một năm sau khi trượng phu cùng con trai cả qua đời, tâm bà như tro tàn, cho đến khi nhận ra một cái Tần gia to như vậy, chỉ có đứa con út dốc hết sức chống đỡ, bà mới chấn chỉnh lại tâm thần, phải biết quý trọng những thứ có được hiện tại.
Ngôn phu nhân cũng tán đồng: "Đúng vậy...Cần gì quan tâm người khác nói thế nào."
Hiện giờ Ngôn tiểu thư cũng đã mười chín, nếu nói lại tìm một người mà nàng thích, sau đó người ta cũng giống như Tần Tu Dật thiệt tình đối đãi với nàng, cơ hồ là không có khả năng. Nghĩ vậy, Ngôn phu nhân không khỏi nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái, hòa nhã nói: "Bắp rang này của tức phụ Tam lang nhà ngươi ăn quá ngon, nếu như Chi Tâm nhà ta cùng có thể hiền tuệ như vậy thì tốt rồi."
Đường Nguyễn Nguyễn vội khiêm tốn nói: "Phu nhân quá khen, đây đều là chút tài mọn, nơi nào so được với Ngôn tiểu thư..."
Tần lão phu nhân niềm nở nói: "Nếu ngươi thích, thường xuyên tới phủ của ta ăn là được."
"Nếu Chi Tâm có thể tới học tập Nguyễn Nguyễn làm vài thứ cũng là chuyện tốt". Bà chớp chớp mắt nhìn Tần lão phu nhân.
Tần lão phu nhân bỗng nhiên tỉnh ngộ, hiểu ý nói: "Cũng đúng, Chi Tâm băng tuyết thông minh*, khẳng định vừa học sẽ biết...A, không đúng, vẫn là nên từ từ học mới tốt, tới nhiều một chút làm bạn với chúng ta."
(*) - 冰雪聪明: rất thông minh.
Hai người ăn nhịp với nhau, sáng tỏ thông suốt.
Đường Nguyễn Nguyễn cũng không biết trong hồ lô của hai người chứa cái gì, đành phải cười theo.
"Ngôn phu nhân, mẫu thân, đây là trà trái cây con nấu, hai vị tới nếm thử đi". Đường Nguyễn Nguyễn dứt lời, Thải Bình liền dâng lên hai chén trà trái cây.
Hai người vừa mới hàn huyên một hồi, lại ăn bắp rang, lúc này có hơi khô miệng, nhìn thấy trà trái cây trong chén ngọc, rất là cao hứng.
Đường phèn đã sớm chảy ra hòa quyện cùng các loại trái cây, nhìn không ra là dùng loại trái cây gì, nhưng ngửi mùi liền có cảm giác tươi mới ngọt ngào. Ngôn phu nhân bưng một cái chén ngọc lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trà trái cây vừa ngọt vừa ấm liền thấm vào trong cổ họng, thời tiết tháng ba se se lạnh nhưng trong lòng giống như có một con đường đầy hoa nở ấm áp.
Ngôn phu nhân nhắm hai mắt thưởng thức một lúc, nói với Tần lão phu nhân: "Cái này....Cũng muốn kêu Chi Tâm học làm!"
Tần lão phu nhân bưng chén ngọc lên, nhẹ nhàng chạm vào chén ngọc của Ngôn phu nhân một chút, lộ ra nụ cười đã biết.
"Ôi chao, hai vị tỷ tỷ ở đây uống cái gì? Thơm như vậy?". Lý phu nhân cùng Trương phu nhân thấy tâm tư của hai người bên cạnh không còn đặt ở vở diễn, cũng quay đầu ra xem. Vì thế Đường Nguyễn Nguyễn lại đem trà trái cây rót ra cho Trương phu nhân cùng Lý phu nhân.
Trương phu nhân nếm một ngụm nói: "Ôi! Cho dù là rượu quý trong yến hội trong cung cũng không so được với cái này!"
Tần lão phu nhân che miệng cười nói: "Nào có khoa trương như vậy, Nguyễn Nguyễn chỉ tùy tiện làm thôi!". Kỳ thật trong lòng bà biết rõ, Trương phu nhân đã biết chuyện gì, đồng nghĩa với việc cả nửa cái kinh thành đều sẽ biết, tiếp tục như vậy, e rằng đức hạnh tài năng của con dâu sẽ được truyền ra ngoài.
Lý phu nhân cũng uống một ngụm, trà trái cây lúc này đã không còn nóng như lúc nãy nữa, ngược lại có vị giống như trái cây ướp lạnh, quấn lấy lòng người, bà chưa từng uống qua loại trà nào ngon như vậy!
Tần lão phu nhân hỏi: "Lý phu nhân, cảm thấy như thế nào?"
Lý phu nhân trước giờ thích khoe khoang con trai cùng con dâu, lúc còn chưa uống đã nghĩ nên xoi mói như thế nào, nhưng một chén này vừa đi xuống, hơn nửa ngày mới thốt ra đường hai chữ: "Bình thường!"
Tần lão phu nhân liền thu liễm* tươi cười: "Thải Bình, tới thêm trà cho Trương phu nhân cùng Ngôn phu nhân, Lý phu nhân uống không quen, không cần thêm."
(*): giảm bớt, ít lại.
Lý phu nhân: "Ai nha...Đừng..."
- -Editor: Autumnnolove--
"Đa tạ Lý phu nhân hôm nay chiêu đãi, chờ thời tiết ấm áp chút, mọi người cùng đến phủ của ta tụ họp, chúng ta làm một cái yến tiệc ngày xuân". Trương phu nhân đứng ở trước xe ngựa, cáo từ với ba vị phu nhân khác.
Lý phu nhân cười như không cười nói: "Trương phu nhân khách khí, trong phủ ngươi có tứ ty lục cục* quả thực không tồi". Dừng một chút, giọng điệu của bà lại mang theo ý tứ khiêu khích: "Bất quá, ta càng muốn đi phủ Trấn Quốc tướng quân nếm thử mấy món mới mẻ, hiện giờ Tần lão phu nhân cưới được tức phụ tài giỏi như vậy, cũng không thể cất giấu, ngươi nói đúng không?"
(*): nhà Tống lập ra bốn ty sáu cục để phục vụ đại tiệc. Bốn ty bao gồm: kế toán, nấu nướng, trà và rượu, đồ dùng. Sáu cục bao gồm: hoa quả, mứt bánh, rau, dầu nến, dầu thơm, sắp xếp.