Chương 5 : Thiên Uyên Sơn Mạch
Nhất Trung Thiên chính là tầng thấp nhất của Tiên Giới cửu trọng thiên, ngoài ra nó cũng là nơi chèo chống cho căn cơ của cả Tiên Giới.
"Trung" có nghĩa là trung ương, là nền móng xây dựng trời đất và xây dựng căn cơ mười phương. Mỗi một vị tu tiên giả tại hạ giới sau khi độ kiếp phi thăng liền ở tại giới này và bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.
Bên trên giới này là ngân hà mênh mông mờ mịt, vô biên vô hạn, không có ban ngày cũng chẳng có ban đêm, vô số tiên dân trải rộng trên mười châu ba đảo, trong đó có các tiên phái to to nhỏ nhỏ san sát nhau, có thể nói là phồn vinh hưng thịnh.
Phượng Lân Châu nằm ở vị trí cuối cùng trong mười châu, tại phía Tây của Nhất Trung Thiên, bốn phía có nhược thủy chảy quanh, đến lông ngỗng cũng không nổi được, dù là Tiên Sĩ cũng khó có thể vượt qua. Tại giữa lục địa có một đạo rãnh trời xuyên qua hai cực Nam Bắc chia Phượng Lân Châu thành hai phần, bởi vậy Phượng Lân Châu lại chia ra thành Đông Phượng Lân và Tây Phượng Lân.
Nhắc tới đạo rãnh trời thì nó đã được hình thành ngay từ thuở ban đầu của Tiên Giới, hàng năm bị sương mù màu đen bao phủ và lúc nào cũng có không gian gió lốc hỗn loạn thổi vào. Rãnh này sâu không lường được, được người ở Tiên Giới gọi là "Thiên Uyên sơn mạch" với ngụ ý là một vực sâu vô tận giữa trời đất.
Có điều Thiên Uyên sơn mạch hung hiểm vô cùng nhưng bên trong vách núi hai bên lại ẩn chứa quặng tinh vô cùng khổng lồ làm cho các đại tiên môn trên Phượng Lân Châu đều thèm muốn và liều lĩnh tiến vào khai thác. Dù sao, tại Tiên Giới này thì việc tranh đoạt tài nguyên còn kịch liệt hơn nhiều so với hạ giới, có khi còn gặp cảnh tàn khốc như hủy tông diệt môn.
Tiên Giới đến nay đã trải qua hàng vạn vạn năm và chuyện phân tranh như vậy chưa bao giờ gián đoạn, chắc chắn rằng sau này cũng sẽ không kết thúc.
...
————————————
Ở chỗ sâu trong Thiên Uyên rét lạnh vô cùng hình thành một cái chắn do thiên nhiên tạo thành.
Đây là một sơn động hẹp dài tối om không có chút ánh sáng nào và trong không khí thì tràn ngập mùi mục nát.
Ở chỗ sâu trong sơn động truyền đến từng tiếng vang chói tai, hóa ra là do một bóng người cô độc đang lặng lẽ đào móc tại cuối tường đá.
Tóc tai người này rối tung, được buộc một cách cẩu thả và thả ra sau lưng, trên người mặc một bộ quần áo bằng vải bố màu xanh, mặt mũi thì nhem nhuốc, cổ tay áo vô cùng bẩn thỉu, nhìn qua rất là lôi thôi... Hắn chính là Tán Tiên Bạch Mộc Trần.
Rất khó tưởng tượng một vị Tán Tiên lại phải chịu một tình cảnh chật vật không thể chịu nổi như thế.
Phải biết rằng Tán Tiên mặc dù kém nhưng dù sao cũng là thân thể tiên nhân có thọ nguyên rất cao, có được thần thông phi thiên độn địa, cho dù không có ích gì nhiều nhưng ít nhất cũng có thể miễn đi nỗi khổ chịu cảnh cơ hàn. Mà hình dáng Bạch Mộc Trần lúc này so với thằng ăn mày nơi thế tục hạ giới còn chẳng bằng.
Trên thực tế, nếu là có thể thì ai mà không muốn mình ăn mặc sạch sẽ thoải mái một chút chứ?
Cũng không phải Bạch Mộc Trần ra vẻ nghèo túng mà là bất đắc dĩ. Không chỉ là hắn, các Tán Tiên bị nô dịch tại sơn mạch này cơ hồ mỗi người đều có hình dáng như thế và không có ngoại lệ.
Bởi vì ở trong này không ai có thể không cẩn thận quan sát hoàn cảnh khắc nghiệt xung quanh. Muốn sống sót thì cho dù là một tia tiên nguyên cũng trân quý phi thường, việc sử dụng tiên nguyên tẩy trừ vết bẩn và biến ảo áo khoác cũng như các thủ đoạn khác đều là một hành vi vô cùng xa xỉ, vô cùng lãng phí. Quan trọng hơn là không có tiên nguyên cũng có nghĩa là lúc nào cũng có thể mất đi sinh mệnh. Tiên nô bọn họ căn bản là không có tư cách, cũng không có tiên nguyên dư thừa đi làm các chuyện khác.
Vì khai thác tiên thạch, các đại tiên môn trên Phượng Lân Châu đều đưa Tiên nô trong môn phái mình đến nơi đây làm việc, hàng năm đều có vài tên Tán Tiên chết ở chỗ này là chuyện bình thường, mà nếu như gặp tai hoạ thì số người chết càng lớn.
Có thể nói không chút khoa trương nào là trong này chính là nơi chôn xác của vô số Tán Tiên.
...
"Đinh —— đinh —— đinh —— "
Tường đá cứng như sắt thép và chắc chắn dị thường, dùng hết sức đục cái dùi vào tường cũng chỉ thỉnh thoảng móc ra được vài khối đá nhỏ.
Bạch Mộc Trần chính là đục tường như thế này, trên khuôn mặt chết lặng mang theo vài phần chuyên chú.
Thời gian ba mươi năm đối với Tiên Sĩ bế quan hơn trăm năm mà nói chỉ là ngắn ngủi trong khoảnh khắc, đối với Tiên Giới năm tháng vô tận mà nói là bé nhỏ không đáng kể. Nhưng mà đối với Bạch Mộc Trần mà nói thì đây không chỉ vẻn vẹn là con số mà thôi. Hắn đi vào Tiên Giới đã ba mươi năm, mỗi ngày cũng sinh hoạt tại trong hoàn cảnh như vậy, hắn tận mắt thấy từng đồng bạn bên cạnh mình bị chết, cuối cùng cũng không có lưu lại cái gì.
Từ phẫn nộ đến đấu tranh, từ tuyệt vọng đến chết lặng, mỗi một bước này đều nặng nề như vậy.
Ba mươi năm qua, Bạch Mộc Trần dụng tâm nhớ kỹ tên của mỗi đồng bạn, hắn cho rằng mình nên làm như vậy, nếu ngay tên cũng không nhớ rõ thì ai có thể chứng minh những người như bọn họ đã từng tồn tại? Nhưng là đợi sau khi hắn chết thì liệu có ai sẽ nhớ đến hắn đã từng tới thế giới này không?
Khán phá sinh tử mới có thể siêu thoát thế giới.
Đây là một câu cửa miệng lúc nào cũng được nghe ở tu tiên giới, nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy mà Bạch Mộc Trần vẫn không thể buông bỏ. Không phải không dám mà là không thể. Hắn đem từng phong bế trí nhớ tại nơi sâu nhất trong óc và không dễ dàng chạm đến, bởi vì hiện tại hắn chỉ là một gã Tán Tiên quặng mỏ nô không có tôn nghiêm mà thôi.
...
"Đương!"
Một tiếng tiếng vang lên giống như kim loại đánh thức Bạch Mộc Trần tỉnh lại từ trong chết lặng.
Hòn đá rơi xuống lộ ra một khối quáng chất lớn lóe ra ánh sáng như ngôi sao khiến trong trong không gian tối tăm chợt chói mắt vô cùng, đây là khoáng thạch kết tinh ẩn chứa Tiên Linh Chi Khí gọi là "tiên thạch".
Tại Tiên Giới, một gã Tiên Sĩ có thể không ăn cơm, cũng có thể không nghỉ ngơi, nhưng trên người tuyệt đối không thể không có tiên thạch. Vật ấy chẳng những có thể dùng để tu luyện, bố trí trận pháp, luyện đan đoán khí mà còn có thể coi như tiền tệ để lưu thông, có thể nói đó là vật phổ biến và có có tác dụng nhất trong Tiên Giới.
"Lại thêm một khối, vận khí cũng khá."
Bạch Mộc Trần nở nụ cười theo thói quen, nhưng trong nụ cười không có nửa điểm kích động cùng cao hứng mà chỉ vấn vương vẻ u buồn.
Kỳ thật, Thiên Uyên sơn mạch trải qua nhiều năm khai thác như vậy, mấy tinh mạch cỡ lớn đã bị tìm tòi và đào móc không còn, mà tinh mạch loại nhỏ như này cũng còn thừa không nhiều. Chỉ có điều với ý nghĩ "thịt kiến muỗi dù nhỏ cũng là thịt" nên các đại tiên môn cũng không buông tha cho nơi đây. Có đôi khi, vì tranh đoạt một cái tinh mạch nhỏ xíu mà các đại tiên phái còn có thể đánh nhau to, nếu không phải phía trên có người trung gian trấn áp thì không biết Phượng Lân Châu này sẽ loạn thành bộ dáng gì.
Mặc dù là như vậy, sự cạnh tranh trong việc khai thác Tiên Thạch vẫn vô cùng kịch liệt.
Cách một khoảng thời gian ngắn thì Tiên nô nơi đây phải cống nạp một khoản tiên thạch cho tiên môn, nếu ai mà không thể hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn thì chờ đợi bọn họ chính là tra tấn vô tận. Nếu ai chưa tự mình nếm thử qua thì ai cũng không thể hiểu cảm giác thống khổ khi linh hồn bị chân hoả thiêu đốt, trải qua một lần tuyệt đối không ai muốn lại có lần thứ hai, mà Bạch Mộc Trần chính là một trong số đó.
"Phồn Tinh Quyết • Phá —— "
Hai tay Bạch Mộc Trần chuyển động, đầu ngón tay chợt ngưng tụ ra một đạo ấn quyết rồi truyền vào trong cái dùi... Lập tức cái dùi tỏa ra hòa quang sáng chói và dễ dàng phá vỡ tường đá, khác biệt hoàn toàn so với tình huống vừa rồi.
Tiếp theo, cả khối tiên thạch được bóc ra và được thu vào trong túi chứa đựng bên hông.
Làm xong hết thảy, Bạch Mộc Trần ngồi xếp bằng trên mặt đất nhắm mắt điều tức... Trong tay lại ngưng ra một đạo ấn quyết, Tiên Linh Chi Khí lơ lửng trong không gian bị hắn hút vào trong cơ thể một chút một chút một để bổ túc tiên nguyên vừa bị tiêu hao.
Tán Tiên chính là Nguyên anh ngưng tụ mà thành bán linh chi thân, tuy nói có một chút tính chất đặc biệt của Tiên Sĩ nhưng cũng không thể tu luyện như bình thường mà chỉ có thể dựa vào thời gian mà tích lũy từng chút tiên nguyên. Ba mươi năm nay, Bạch Mộc Trần thử mọi biện pháp, thí nghiệm vô số lần nhưng vẫn không có cách nào luyện hóa Tiên Linh Chi Khí giữa trời đất, mà tiên nguyên trong cơ thể hắn cũng chỉ có vẻn vẹn ba trăm ba mươi vòng, sau mỗi lần tiêu hao hết đều phải ngưng tụ ấn quyết mới có thể hồi phục.
Đương nhiên, so với những Tán Tiên khác thì tình huống của Bạch Mộc Trần tốt hơn rất nhiều, bởi vì phần lớn Tán Tiên cũng không có biện pháp chủ động hấp thu Tiên Linh Chi Khí bổ sung tiên nguyên mà chỉ có thể đợi tiên nguyên trong cơ thể tự động hồi phục, đây cũng là lý do chủ yếu vì sao mà Tán Tiên lại quý trọng tiên nguyên.
"Phồn Tinh Quyết" vốn là pháp quyết do sư môn Bạch Mộc Trần truyền thừa, chỉ có nửa bộ không trọn vẹn nên cũng không có nhiều uy lực. Lúc trước khi Bạch Mộc Trần tu hành chỉ dùng để phụ trợ việc tu luyện nên vẫn không cảm thấy nửa bộ pháp quyết này quan trọng như thế nào, nhưng làm hắn không ngờ là nửa bộ pháp quyết nơi hạ giới này không ngờ cũng có thể sử dụng tại Tiên Giới. Cho dù không thể tăng trưởng tiên nguyên trong cơ thể nhưng lại có thể hồi phục tiên nguyên rất nhanh. Đúng là dựa vào nửa bộ "Phồn Tinh Quyết" này nên Bạch Mộc Trần mới có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi mà sống đến hôm nay.
Đáng ra thì số trời không thể cho phép việc này xảy ra.
...
Một lát sau, Bạch Mộc Trần hồi phục tiên nguyên và mở hai mắt ra một cách chậm rãi.
Hắn theo thói quen sờ sờ mi tâm của mình, cái Tiên Ấn kia giống như lúc nào cũng nhắc nhở đến thân phận bây giờ của mình là nô lệ .
"Lại mười năm... Không biết hiện tại nàng ra sao, với tư chất cùng thực lực của nàng chắc hiện tại đã phi thăng Tiên Giới và trở thành tiên nhân chân chính rồi!"
Bạch Mộc Trần cười nhạt, trong mắt hiện lên một vẻ ưu thương cùng bất đắc dĩ. Lúc trước mình khư khư cố chấp vì báo sư cừu mà không tiếc dùng cấm thuật đề thăng tu vi một cách mạnh mẽ, lúc đó hắn đã biết mình sẽ không có kết cục tốt nên làm sao hắn có thể làm liên lụy người khác chứ, có lẽ như bây giờ là kết cục tốt đối với tất cả mọi người.
Một người tại thời điểm cô đơn luôn nhịn không được mà nhớ về quá khứ. Chỉ tiếc, hiện tại hắn không có tư cách để hy vọng mà chỉ có thể cắt đứt một tia mong nhớ không có khả năng trong lòng kia.
Đứng lên, Bạch Mộc Trần phủi đi bụi bặm trên người và đi ra ngoài cửa động.
Bóng người cô độc dần dần bị bóng tối bao phủ
----oOo----