Chương 9 : Nô Thị
Ở gần Thiên Uyên Sơn Mạch có một nơi khá đặc biệt gọi là Nô Thị.
Nơi này là nơi trung lập của Phượng Lân Châu, là nơi mà các thế lực đều có tầm ảnh hưởng nên có thể nói đó là nơi rồng rắn lẫn lộn.
Lúc ban đầu nơi đây mở ra để tiện cho giao dịch vật phẩm, mua bán Tiên Nô, nhưng về sau nơi đây dần dần phát triển mạnh, rất nhiều Tiên Sĩ thấy có thể buôn bán hốt bạc nên mở ra rất nhiều phường thị. Dù nơi này chỉ chiếm chưa quá một trăm mẫu nhưng thôi thì đủ cả khí hành, đan hành, giao dịch hành. Ai muốn vật phẩm gì cũng đều có cả, cần người ngành nghề gì cũng có. Hơn nữa nơi này không chỉ phục vụ Tiên Sĩ mà Tiên Nô ra vào cũng không cần kiêng kị gì, chỉ cần trả tiền đủ là có thể lấy được vật phẩm như ý muốn: về đan dược, pháp quyết, trang bị, thậm chí đến những thứ quý hiếm như là hoa hồn.
Do đó, Tiên Nô tới Nô Thị càng ngày càng nhiều. Sau này Tiên Sĩ chính thống tự cho mình là cao cao tại thượng nên giữ thân phận ít khi lui tới nơi đây, dần dà lâu ngày nơi đây thành thiên đường của Tiên Nô.
Đúng phải gọi là thiên đường.
Trong lòng phần lớn Tiên Nô đều coi Nô Thị mới là nơi cực lạc. Nơi này không có nhiều ước thúc, hiểu theo cách khác là bọn họ được tự do, họ có thể làm những gì mình muốn làm, mua những gì mình muốn mua, điều này làm cho bọn họ có cảm giác mình vẫn tồn tại, cảm giác mình không phải là cái xác không hồn, cảm giác mình còn có được một chút tôn nghiêm.
Chỉ tiếc rằng khái niệm tôn nghiêm của Tiên Nô như thế khiến phần lớn Tiên Sĩ thấy rất buồn cười. Bởi vì hàng hóa bán ở Nô Thị cơ bản đều không phải là loại hàng hóa tốt, nhiều khi còn là các tàn phẩm hoặc chỉ là đồ vứt đi không dùng được, mà giá thành của những đồ này đắt hơn từ mấy lần tới mấy chục lần so với chính nó ở phường thị chính quy. Thông thường phần lớn Tiên Nô chỉ có thể mua một vài vật phẩm cấp thấp nhất.
Không thể không nói thủ đoạn của các Tiên tông quả thật lợi hại, bọn họ dùng hết mọi biện pháp vắt kiệt hết khả năng của Tiên Nô nhưng vẫn trá ngụy để một chút hy vọng le lói. Kể từ đó, bọn họ chẳng những có thể bóc lột đến tận xương tủy để kiếm được đầy lợi ích mà còn có thể khống chế tinh thần, thân thể để họ trở thành nô lệ vĩnh viễn của mình.
Đương nhiên, vì phòng ngừa “mỏ vàng” xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, các tiên tông đều cố gắng phối hợp ăn ý để duy trì cân bằng và trật tự nơi này.
Nô Thị chính là nơi sầm uất nhất vùng Thiên Uyên Sơn Mạch, những Tiên Nô ở xung quanh ghé qua rất đông, khi ít nhất cũng phải hai ba vạn người.
......
------------
“Đến đi, đến đi, cùng đến mà xem lô linh khí thượng phẩm mới ra, toàn là loại ít tổn hao, tài liệu tốt, hơn nữa giá cả rất hời......”
“Linh khí thượng phẩm Phong Linh Bảo Giáp, được luyện chế bởi Hàn Tàm Ti nghìn năm do Vạn Bảo Các xuất ra. Món này chính là tinh phẩm, mọi người qua mà xem, không nên bỏ qua.”
“Tiên thuật tàn cuốn đại hạ giá chỉ đổi bằng cống hiến hoặc bằng trang bị, mau tới xem qua đi.”
“Độc Long Đan, Định Hồn Đan, Dưỡng Tâm Đan, Bổ Thần Đan...... chính là những thứ cần chuẩn bị khi ra ngoài giết người cướp của hay chạy trốn bảo mệnh!”
“Thiết bài thần bí chưa rõ lai lịch, không rõ tác dụng, có vị đạo hữu nào muốn đến thử thời vận hay không ?”
“Ba tấc Mộc Tâm ngàn năm chỉ cần ba trăm điểm cống hiến đây, muốn mua mau tới a!”
“Ô Linh Thảo, giá rẻ mà công hiệu thần kỳ......”
“Hàn Băng Dịch......”
......
Hai bên đường liên tiếp vang lên những tiếng rao mồi chài người mua.
Bạch Mộc Trần bước chậm trên đường cái Nô Thị, hắn không tự chủ được nên phì cười.
Mỗi tháng hắn ra ngoài một lần đều tới nơi này đi dạo để ngoài việc giải sầu còn xem có mua được vật gì hữu dụng hay không. Cảnh tượng huyên náo xung quanh cũng làm cho Bạch Mộc Trần cảm thấy ấm áp trong lòng, trên mặt từng Tiên Nô không còn lưu lại khí tức trầm lắng mà hiện ra cái vẻ tràn đầy hy vọng và sinh cơ, hắn vô cùng khoan khoái hưởng thụ cảm giác như vậy.
Nhưng dù Bạch Mộc Trần vẫn đang cười, trên người hắn vẫn mang khí tức cô độc không hòa vào cảnh tượng xung quanh. Ba mươi năm đối với Tiên Giới chẳng qua chỉ là nháy mắt thôi nhưng hắn căn bản là không thể quen được với cuộc sống như thế.
......
Chẳng mấy chốc Bạch Mộc Trần đã đi tới trung tâm Nô Thị. Hắn đưa mắt nhìn quanh. Xung quanh là cảnh tượng người ra người vào tấp nập.
Nơi này là chỗ sầm uất nhất của Nô Thị, ở giữa có một khoảng trống hình tròn được gọi là “Đấu Nô Trường”.
Cái tên đã nói lên hoạt động của nó, “Đấu Nô Trường” là nơi Tiên Nô đánh nhau để xác định thắng thua, chỗ này rất tàn khốc máu lạnh, hai Tiên Nô đi vào chỉ có thể có một người đi ra, các Tiên Nô bên ngoài có thể lựa chọn một người để đặt cược.
Đấu Nô Trường thực chất không khác gì Đấu Thú Trường nơi hạ giới, chẳng qua chuyển từ dã thú không có tình cảm thành Tiên Nô không có tự do.
Bạch Mộc Trần cực kỳ chán ghét sự tồn tại của “Đấu Nô Trường”. Tính chất đánh cuộc như thế đã vượt qua ranh giới của tính người, những Tiên Nô bám xung quanh hò hét trợ uy lại làm cho trong lòng hắn sinh ra cảm giác đau khổ bi ai.
Tự tôn mới có thể tự cường, nếu ngay cả tôn nghiêm cũng mất đi thì cuộc sống kia còn có cái gì có thể quý trọng ?
Trên mặt Bạch Mộc Trần mất đi vẻ tươi cười mà chỉ thở dài một tiếng rồi sau đó rời đi.
......
Hắn rẽ sang con đường khác thì trước mặt hiện ra một tòa nhà rất to mang phong cách cổ xưa.
Bạch Mộc Trần dừng chân và ngẩng đầu nhìn bảng hiệu phía trên. Trên bảng hiệu có khắc ba tiên văn chỉnh tề vuông vắn “Tiên Thảo Đường”.
Bởi vì hạ giới có ba ngàn thế giới mà văn tự mỗi một nơi đều khác biệt với nhau nên để tiện việc trao đổi, vị Tiên Đế đời đầu sau khi lên ngôi bèn thống nhất văn tự Tiên Giới gọi là “Tiên Văn”.
Nhìn ba chữ tiên văn cổ quái, Bạch Mộc Trần chua xót sờ sờ dấu Tiên Ấn ở mi tâm. Ở mi tâm cũng là Tiên văn đề chữ “Nô” để nhắc nhở thân phận của hắn. Ngẫm lại xem ra thật là buồn cười, tại hạ giới hắn từng làm thầy giáo thế mà trên Tiên Giới lại là kẻ mù chữ, ngoài mấy chữ Tiên Văn đơn giản có thể phán đoán ra thì các tiên văn còn lại hắn không biết gì cả. Mà càng làm cho hắn buồn bực vì thân là Tiên Nô nên căn bản không có tư cách học tập tiên văn .
Lắc lắc đầu để không suy nghĩ vớ vẩn nữa rồi Bạch Mộc Trần bước vào trong Tiên Thảo Đường.
“Đạo hữu cần mua cái gì?”
Nhìn thấy khách hàng vào cửa, một gã môn nô vội vàng tiến lên tiếp đón, gã thao thao bất tuyệt giới thiệu đan dược Tiên Thảo Đường:“Bách Thảo Đường chúng ta có bất kỳ loại đan dược gì. Đan dược chữa thương, dưỡng thần, giải độc, bổ sung nguyên khí... đều là mặt hàng chính tông, phẩm chất bảo đảm so với những thứ hàng rong thì tốt hơn nhiều...”
Thấy đối phương không có phản ứng, gã môn nô đang nói bỗng chuyển hướng:“Nếu đạo hữu muốn mua Thăng Tiên Đan thì phải đứng xếp hàng chờ ở đằng kia mới được.”
Nghe hắn nói thế, Bạch Mộc Trần không khỏi nhíu mày rồi ngoái đầu sang phải nhìn một hàng dài đang xếp hàng để chờ mua Thăng Tiên Đan.
“Thăng Tiên Đan” là loại đan dược rất đặc thù mà sau khi nuốt vào thì sinh ra một loại khoái cảm cực hưng phấn khiến cho người ta sẽ mãi trầm mê trong đó. Bởi vì bị áp bức rất lâu nên rất nhiều Tiên Nô thích dùng cách này đến phát tiết cảm xúc của mình, vì thế Thăng Tiên Đan được xem như là một vật phẩm hàng đầu.
Bạch Mộc Trần cũng từng thử loại đan dược này, đúng là hiệu quả không ngoa. Nhưng nếu ăn nhiều loại đan dược này rồi thì tâm tình rất hay dao động, tâm tính không yên. Nếu ăn một thời gian dài mà ngừng thì thần hồn suy yếu, tinh thần xáo trộn.
Khi biết sẽ xảy ra tình trạng như vậy, Bạch Mộc Trần lập tức ngừng sử dụng loại đan dược này. Hơn nữa hắn mất một thời gian và tốn nhiều công phu mới bỏ được thói quen dùng loại đan dược này, hắn không muốn sau này mình trở thành một cái xác không hồn.
Bạch Mộc Trần liếc gã nô môn kia rồi không để ý đến đối phương mà đi thẳng đến phía quầy.
----oOo----