Chương : 130
Edit: Thảo Hoàng Quý phi.
Beta: Nga Quý tần.
“Những lời này chủ yếu nói đến kính già yêu trẻ, cha mẹ đều dạy trẻ con như vậy, có gì sai đâu?” Thẩm Vũ nhỏ giọng lầu bầu một câu, xem như đáp lại Hoàng thượng.
Đối với thái độ có lệ này của nàng, Hoàng thượng rõ ràng vô cùng không hài lòng, trực tiếp giơ sách trong tay lên, úp vào gương mặt non mềm của nàng. Thẩm Vũ lập tức bị chụp đến bừng tỉnh, buồn ngủ chậm rãi tan đi.
“Vậy Hoàng thượng nói xem sai ở nơi nào, tần thiếp chăm chú lắng nghe!” Thẩm Vũ lấy lại tinh thần, mở to hai mắt nhìn xem. Trên mặt nàng mang theo vài phần giận dữ, tựa như nếu Hoàng thượng nói không ra đạo lý gì, nàng sẽ xông lên cắn hắn.
Hoàng thượng quơ quơ quyển sách trong tay, thấp giọng nói: “Lúc trẫm bảy tuổi, mẫu phi mang thai Cửu đệ. Khi trẫm mười một tuổi, mẫu phi tạ thế. Sau đó trẫm mang theo Cửu đệ cùng nhau sinh tồn tại hậu cung, khi còn bé tính tình Cửu đệ tương đối quật cường. Theo như lời kia bốn tuổi đã biết nhường quả lê cho ca ca, nhưng nếu hắn không cho, chẳng lẽ trẫm còn phải đoạt với hắn sao?”
Vẻ mặt Tề Ngọc bất mãn, mày nhíu chặt tựa như đang nghiêm túc tự hỏi, đến tột cùng đoạt hay không đoạt.
Sau khi nghe hắn nói xong, Thẩm Vũ hoàn toàn tỉnh lại, nào còn ngủ được. Mệt hắn nghĩ ra, đến điểm này cũng phải nghi ngờ!
“Nếu Hoàng thượng cảm thấy sai, vậy đi đoạt lấy đi! Hậu cung, hẳn là không thiếu lê đâu nhỉ?” Thẩm Vũ lười dây dưa với hắn, chỉ là nàng hơi kinh ngạc mà truy hỏi một câu.
Tề Ngọc quay đầu lại, liếc mắt nhìn nàng một cái, vẻ mặt bất mãn, như là cảm thấy hôm nay Thẩm Vũ đáp hắn cho có lệ. Tức khắc cảm xúc dâng cao trong đáy lòng đã hơi hạ xuống, mày anh khí nhíu chặt, hắn âm thầm nghĩ: Mấy ngày trước đây không phải còn yên ổn sao? Tính xấu đã không còn rõ ràng, lại còn có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.
Lạnh nhạt với hắn như thế này là sau khi thương thế lành, định để hắn tiếp tục dùng năm ngón tay giải quyết nhu cầu sinh lý của vị huynh đệ kia ư? Tề Ngọc tưởng tượng đến đây liền cảm thấy cả người đều không ổn, cả người co rúm, hắn không bao giờ muốn bóp đau huynh đệ của chính mình nữa đâu!
“A Vũ, một khi nàng đã không thích xem 《Tam Tự Kinh》, vậy đổi thành hát đồng dao đi? Mấy lần trước hát khá tốt.” Hoàng thượng vừa nói vừa ngồi dậy bên hông nàng, tùy ý đi giày vào, tìm kiếm quyển 《Hai trăm câu đồng dao dân gian》trên giá sách.
Nhưng bi kịch đã xảy ra, quyển sách kia không cánh mà bay, Tề Ngọc lật tung mọi góc lớn nhỏ nhưng vẫn không thấy.
Thẩm Vũ nằm ở phía sau có chút chột dạ, mấy bài đồng dao kia nàng đã liên tục hát vài ngày, khẩn cầu Hoàng thượng đổi một quyển khác. Hoàng thượng như là trúng tà, chính là không đồng ý, vì thế nàng liền tự chủ trương vứt quyển sách kia đi.
“Sách đâu? Lý Hoài Ân!” Tề Ngọc tìm đến đầu đầy mồ hôi cũng chưa thấy quyển sách kia, tức giận đến sắc mặt đều trở nên trắng, hắn cực kỳ phẫn nộ mà cất cao giọng, hô một câu hướng về phía ngoài.
Lý Hoài Ân vừa nghe ngữ điệu này của hắn thì sợ tới mức chân mềm nhũn, té ngã lộn nhào mà đi vào, cũng không dám đến gần, chỉ lập tức hành lễ, thấp giọng nói: “Hoàng thượng có chuyện gì ạ?”
Tề Ngọc đột nhiên xoay người, lập tức ném quyển 《Tam Tự Kinh》 đang cầm trong tay tới bên chân Lý Hoài Ân, lạnh giọng hỏi: “Trẫm sai ngươi phái người cẩn thận thu thập chỗ sách này, vì sao không thấy quyển 《Hai trăm câu đồng dao dân gian》! Ngươi bảo lát nữa Xu Tu nghi lấy cái gì mà hát?”
Lý Hoài Ân vừa nghe thì ra là mất sách, trước tiên hít một hơi, đợi lúc nghe rất rõ ràng tên quyển sách kia, sắc mặt lại lập tức ảm đạm. Đúng rồi, quyển sách kia tương đương với sinh mạng của Hoàng thượng, có đôi khi một mình lật xem, sắc mặt cũng sẽ trở nên tốt hơn rất nhiều.
“Nô tài tội đáng chết vạn lần, lúc xếp sách lên, thật sự là một quyển cũng không thiếu. Nô tài tự mình kiểm kê, xin Hoàng thượng thứ tội!” Lý Hoài Ân vội vàng thấp giọng xin tha, vẻ mặt có khổ mà không nói được.
Hắn cũng không biết sách kia đến tột cùng đi nơi nào, Xu Tu nghi nằm ở chỗ này tĩnh dưỡng, chung quy hắn không thể phái người tiến vào, ngày đêm canh giữ không rời.
Lý Hoài Ân nghĩ đến đây, theo bản năng mà quay đầu liếc nhìn Thẩm Vũ một cái, không nhìn còn đỡ, vừa thấy trong lòng hắn liền vang lên hồi chuông cảnh báo. Nét mặt Xu Tu nghi mang mấy phần may mắn lẫn thương cảm, khi nàng đối tầm mắt với Lý Hoài Ân thì lập tức né tránh.
“Xu Tu nghi, ngài nói đỡ cho nô tài một câu đi! Bằng không Hoàng thượng thật sự sẽ giết chết nô tài!” Lý Hoài Ân trực tiếp quỳ xoay người, hai đầu gối khuỵu xuống quỳ về phương hướng Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ nhìn vẻ mặt như phụ mẫu chết của hắn, cuối cùng vẫn không đành lòng nhìn hắn chịu tội thay mình, nàng thở dài một hơi, khẽ nói với Hoàng thượng: “Hoàng thượng, tuy rằng toàn bộ do Lý tổng quản, nhưng ngày thường hắn luôn hầu hạ người chu toàn, chỉ một việc này không làm tốt, thôi bỏ đi. Nếu Hoàng thượng còn muốn nghe bài《 Đưa tiễn 》 kia, cũng không cần tìm sách, tần thiếp sẽ hát!”
Nghe Thẩm Vũ khuyên giải, sắc mặt giận dữ của Tề Ngọc rõ ràng đã dịu hơn một chút.
Lý Hoài Ân nghe Thẩm Vũ nói, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Hắn không ngờ Thẩm Vũ lại nói giùm cho hắn! Bây giờ cẩn thận cân nhắc, sách này tám phần chính là Xu Tu nghi thu hồi, lúc này lại đem toàn bộ tội trạng ăn vạ trên đầu hắn. Xu Tu nghi, người thật không trượng nghĩa!
“Được rồi được rồi, còn ngây ra ở chỗ này làm chi! Nếu Xu Tu nghi đã cầu tình cho ngươi, trẫm sẽ không truy cứu nữa, không có lần thứ hai!” Tề Ngọc lạnh giọng bắt đầu đuổi đi người, Lý Hoài Ân vô cùng bi phẫn
Hắn lập tức đứng dậy từ trên mặt đất, ai oán nhìn thoáng qua Thẩm Vũ, lại xoay người sang chỗ khác nhìn Tề Ngọc một chút, cuối cùng quay người chạy ra ngoài. Bộ dáng cấp tốc chạy như điên kia như là cũng không hề sợ Hoàng thượng trị tội.
Một đôi gian phu các ngươi, chờ đó! Đáy lòng Lý Hoài Ân vẫn luôn lầm bầm mãi những lời này, ra tới cửa lớn, thần sắc vẫn thật sự khó coi, hầm hừ đi ra.
Chỉ một lát sau, trong phòng liền truyền đến tiếng ngâm xướng mềm mại của nữ tử, khiến lòng người ta cảm thấy thoải mái. Khi tiếng ca quen thuộc này vang lên, mọi người liền biết lại đến lúc Hoàng thượng nghe tiểu khúc. Nói thật ra, đây vẫn là vị phi tần đầu tiên thể hiện giọng hát trước mặt Hoàng thượng, quan trọng nhất chính là hát đi hát lại một bài nhiều lần như vậy, Hoàng thượng còn nghe đến vui tươi hớn hở. Có thể thấy được, hắn yêu Xu Tu nghi sâu đến mức nào!
Nhìn thấy bộ dáng khổ sở căm hận của Lý Hoài Ân, Minh Âm liền đi đến, nhẹ giọng nói: “Lý Tổng quản, ngài lại làm sao vậy? Có muốn nói chuyện không vui của ngài ra cho ta vui vẻ một chút hay không?”
Đối mặt với câu hỏi của Minh Âm, sắc mặt Lý Hoài Ân càng thêm u ám. Đúng là chủ nào tớ ấy, nhìn dáng vẻ xảo quyệt này của Minh Âm, rõ rành rành chính là bị Xu Tu nghi dạy hư!
Lý Hoài Ân hừ lạnh một tiếng, giận dữ trừng mắt nhìn nàng rồi xoay đi không để ý tới. Cho dù đáy lòng có lửa cũng không nên phát tác vào Minh Âm.
Hiện tại Minh Âm cũng không phải tiểu cung nữ Long Càn cung, mà là đại hồng nhân bên người Xu Tu nghi, tất nhiên hắn không nên ỷ vào thân phận cao hơn mà áp chế nàng.
Minh Âm bị mất mặt, giơ tay sờ chóp mũi, đứng tại chỗ không nói lời nào.
Bên Thẩm Vũ là cảnh triền miên lâm li, còn chỗ Thẩm Kiều chính là nước sôi lửa bỏng. Cho đến tận khuya mới có thái y nhớ tới vị phi tần đã bị trục xuất này, mang theo hòm thuốc lại đây, chẩn trị cho nàng ta.
“Xương cốt bên trong bị gãy, cần phải tĩnh dưỡng, không thể lộn xộn. Cố gắng ăn chút thức ăn lỏng, uống ít nước, bằng không sẽ rất phiền toái.” Thái y tới bắt mạch còn coi như nhân đức, vẫn chẩn bệnh với thái độ ôn hòa, vội vàng kê một phương thuốc, sai tiểu cung nữ đưa đến Tư dược ti lấy thuốc.
Lời thái y nói chỉ mơ hồ, hắn cũng không cẩn thận nói rõ ràng. Ngay từ đầu Thẩm Kiều còn không cho là đúng, đêm đó thật sự là quá đói bụng, liền chịu đau ăn một cái màn thầu. Tuy chất lượng thức ăn giảm xuống, nhưng vẫn có thể no bụng. Nàng ta há miệng uống hai chén canh với vài lá rau cải xanh, lúc này mới xem như ăn no.
Nhưng tới buổi tối, nàng ta liền chịu tội. Đã sớm muốn đi ngoài, nhưng lúc này người gác đêm ở bên ngoài gần như đã ngủ như chết rồi, căn bản không để ý tới tiếng kêu gọi của nàng ta. Thật vất vả mới kêu lên được, nàng ta đến động cũng không dám động, chỉ trừng mắt.
Một đêm kia nàng ta cực kỳ gian nan, nhịn đến rạng sáng, nàng ta mới cắn răng để người nâng lên. Khó khăn giải quyết, nàng ta lại đau đến cả người đổ mồ hôi, hai mắt đẫm lệ.
Uống thuốc được vài ngày, đau đớn trên người không hề giảm bớt, trái lại trong đầu còn mơ mơ hồ hồ, thời gian tỉnh táo mỗi ngày không nhiều lắm. Thái y cũng không hề tới, vẫn luôn một mực làm theo lời Hoàng thượng, chỉ cần không chết là được. Các cung nhân hầu hạ bên người càng lười biếng, rất ít khi cho nàng ta uống nước, đồ ăn cũng chỉ phân cho rất ít.
Nhưng cung nữ Tư dược ti này lại cực kỳ tận chức trách, mỗi ngày nhất định đem bát thuốc được sắc xong đến trước mặt Thẩm Kiều, nhìn nàng ta uống xong rồi mới rời đi.
Đáng tiếc thời gian một chén thuốc như vậy cũng không cứu vớt được Thẩm Kiều. Lạnh nhạt mấy ngày như thế làm một Tu dung mấy ngày trước còn xinh đẹp như hoa như ngọc sống như tra tấn đến không ra hình người, nhìn rất là đáng thương.
Trải qua mấy ngày tịnh dưỡng, Thẩm Vũ ăn ngon, ngủ ngon, ngoại trừ bị Hoàng thượng áp bức, mỗi ngày 《Đưa tiễn》 không rời miệng, tất cả đều là vui vẻ bình yên.
Hôm nay, Hoàng thượng và Thẩm Vũ chơi cờ trên giường, trên bàn cờ hai bên trắng đen cắn chặt đối phương, hiển nhiên là lực lượng ngang nhau. Chân Thẩm Vũ đã có thể gập lên, chỉ cần không đụng tới cổ chân, nàng sẽ không kêu đau.
Hai người đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bàn cờ, thầm nghĩ phải như thế nào mới có thể bức đối phương vào ngõ cụt. Bỗng nhiên Lý Hoài Ân vội vội vàng vàng chạy vào, vẻ mặt chứa vài phần nôn nóng.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng.” Lý Hoài Ân vừa chạy vừa vội vàng kêu Hoàng thượng, sắc mặt có chút tái nhợt, như là bị cái gì dọa sợ.
Tề Ngọc rời khỏi trạng thái thiền định suy nghĩ, phục hồi lại tinh thần, hơi bất mãn mà nhìn về phía Lý Hoài Ân. Kêu to không quy củ như thế, Lý Hoài Ân lại không phải tiểu thái giám mới vào cung. Chỉ là hắn mới vừa liếc mắt nhìn Lý Hoài Ân một cái, vẻ không kiên nhẫn trên mặt cũng đã thu lại.
Sắc mặt Lý Hoài Ân vô cùng âm trầm, Tề Ngọc biết nhất định là xảy ra chuyện lớn.
“Hoàng thượng, Xu Tu nghi.” Lý Hoài Ân khó khăn mới dừng được bước chân, vừa nói vừa thở dốc, rõ ràng là đã vội vàng chạy đến, hắn dần bình ổn một chút, mới mở miệng nói lần nữa: “Trong cung mới vừa truyền đến tin tức, Thụy Phi nương nương mất rồi. Thời tiết mùa hè nóng bức, chỉ sợ di thể không để được mấy ngày, Thái hậu bảo người nhanh chóng hồi cung!”
Lý Hoài Ân vừa nói ra, toàn bộ gian phòng liền lâm vào yên lặng như chết. Thụy Phi mất rồi!
Beta: Nga Quý tần.
“Những lời này chủ yếu nói đến kính già yêu trẻ, cha mẹ đều dạy trẻ con như vậy, có gì sai đâu?” Thẩm Vũ nhỏ giọng lầu bầu một câu, xem như đáp lại Hoàng thượng.
Đối với thái độ có lệ này của nàng, Hoàng thượng rõ ràng vô cùng không hài lòng, trực tiếp giơ sách trong tay lên, úp vào gương mặt non mềm của nàng. Thẩm Vũ lập tức bị chụp đến bừng tỉnh, buồn ngủ chậm rãi tan đi.
“Vậy Hoàng thượng nói xem sai ở nơi nào, tần thiếp chăm chú lắng nghe!” Thẩm Vũ lấy lại tinh thần, mở to hai mắt nhìn xem. Trên mặt nàng mang theo vài phần giận dữ, tựa như nếu Hoàng thượng nói không ra đạo lý gì, nàng sẽ xông lên cắn hắn.
Hoàng thượng quơ quơ quyển sách trong tay, thấp giọng nói: “Lúc trẫm bảy tuổi, mẫu phi mang thai Cửu đệ. Khi trẫm mười một tuổi, mẫu phi tạ thế. Sau đó trẫm mang theo Cửu đệ cùng nhau sinh tồn tại hậu cung, khi còn bé tính tình Cửu đệ tương đối quật cường. Theo như lời kia bốn tuổi đã biết nhường quả lê cho ca ca, nhưng nếu hắn không cho, chẳng lẽ trẫm còn phải đoạt với hắn sao?”
Vẻ mặt Tề Ngọc bất mãn, mày nhíu chặt tựa như đang nghiêm túc tự hỏi, đến tột cùng đoạt hay không đoạt.
Sau khi nghe hắn nói xong, Thẩm Vũ hoàn toàn tỉnh lại, nào còn ngủ được. Mệt hắn nghĩ ra, đến điểm này cũng phải nghi ngờ!
“Nếu Hoàng thượng cảm thấy sai, vậy đi đoạt lấy đi! Hậu cung, hẳn là không thiếu lê đâu nhỉ?” Thẩm Vũ lười dây dưa với hắn, chỉ là nàng hơi kinh ngạc mà truy hỏi một câu.
Tề Ngọc quay đầu lại, liếc mắt nhìn nàng một cái, vẻ mặt bất mãn, như là cảm thấy hôm nay Thẩm Vũ đáp hắn cho có lệ. Tức khắc cảm xúc dâng cao trong đáy lòng đã hơi hạ xuống, mày anh khí nhíu chặt, hắn âm thầm nghĩ: Mấy ngày trước đây không phải còn yên ổn sao? Tính xấu đã không còn rõ ràng, lại còn có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.
Lạnh nhạt với hắn như thế này là sau khi thương thế lành, định để hắn tiếp tục dùng năm ngón tay giải quyết nhu cầu sinh lý của vị huynh đệ kia ư? Tề Ngọc tưởng tượng đến đây liền cảm thấy cả người đều không ổn, cả người co rúm, hắn không bao giờ muốn bóp đau huynh đệ của chính mình nữa đâu!
“A Vũ, một khi nàng đã không thích xem 《Tam Tự Kinh》, vậy đổi thành hát đồng dao đi? Mấy lần trước hát khá tốt.” Hoàng thượng vừa nói vừa ngồi dậy bên hông nàng, tùy ý đi giày vào, tìm kiếm quyển 《Hai trăm câu đồng dao dân gian》trên giá sách.
Nhưng bi kịch đã xảy ra, quyển sách kia không cánh mà bay, Tề Ngọc lật tung mọi góc lớn nhỏ nhưng vẫn không thấy.
Thẩm Vũ nằm ở phía sau có chút chột dạ, mấy bài đồng dao kia nàng đã liên tục hát vài ngày, khẩn cầu Hoàng thượng đổi một quyển khác. Hoàng thượng như là trúng tà, chính là không đồng ý, vì thế nàng liền tự chủ trương vứt quyển sách kia đi.
“Sách đâu? Lý Hoài Ân!” Tề Ngọc tìm đến đầu đầy mồ hôi cũng chưa thấy quyển sách kia, tức giận đến sắc mặt đều trở nên trắng, hắn cực kỳ phẫn nộ mà cất cao giọng, hô một câu hướng về phía ngoài.
Lý Hoài Ân vừa nghe ngữ điệu này của hắn thì sợ tới mức chân mềm nhũn, té ngã lộn nhào mà đi vào, cũng không dám đến gần, chỉ lập tức hành lễ, thấp giọng nói: “Hoàng thượng có chuyện gì ạ?”
Tề Ngọc đột nhiên xoay người, lập tức ném quyển 《Tam Tự Kinh》 đang cầm trong tay tới bên chân Lý Hoài Ân, lạnh giọng hỏi: “Trẫm sai ngươi phái người cẩn thận thu thập chỗ sách này, vì sao không thấy quyển 《Hai trăm câu đồng dao dân gian》! Ngươi bảo lát nữa Xu Tu nghi lấy cái gì mà hát?”
Lý Hoài Ân vừa nghe thì ra là mất sách, trước tiên hít một hơi, đợi lúc nghe rất rõ ràng tên quyển sách kia, sắc mặt lại lập tức ảm đạm. Đúng rồi, quyển sách kia tương đương với sinh mạng của Hoàng thượng, có đôi khi một mình lật xem, sắc mặt cũng sẽ trở nên tốt hơn rất nhiều.
“Nô tài tội đáng chết vạn lần, lúc xếp sách lên, thật sự là một quyển cũng không thiếu. Nô tài tự mình kiểm kê, xin Hoàng thượng thứ tội!” Lý Hoài Ân vội vàng thấp giọng xin tha, vẻ mặt có khổ mà không nói được.
Hắn cũng không biết sách kia đến tột cùng đi nơi nào, Xu Tu nghi nằm ở chỗ này tĩnh dưỡng, chung quy hắn không thể phái người tiến vào, ngày đêm canh giữ không rời.
Lý Hoài Ân nghĩ đến đây, theo bản năng mà quay đầu liếc nhìn Thẩm Vũ một cái, không nhìn còn đỡ, vừa thấy trong lòng hắn liền vang lên hồi chuông cảnh báo. Nét mặt Xu Tu nghi mang mấy phần may mắn lẫn thương cảm, khi nàng đối tầm mắt với Lý Hoài Ân thì lập tức né tránh.
“Xu Tu nghi, ngài nói đỡ cho nô tài một câu đi! Bằng không Hoàng thượng thật sự sẽ giết chết nô tài!” Lý Hoài Ân trực tiếp quỳ xoay người, hai đầu gối khuỵu xuống quỳ về phương hướng Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ nhìn vẻ mặt như phụ mẫu chết của hắn, cuối cùng vẫn không đành lòng nhìn hắn chịu tội thay mình, nàng thở dài một hơi, khẽ nói với Hoàng thượng: “Hoàng thượng, tuy rằng toàn bộ do Lý tổng quản, nhưng ngày thường hắn luôn hầu hạ người chu toàn, chỉ một việc này không làm tốt, thôi bỏ đi. Nếu Hoàng thượng còn muốn nghe bài《 Đưa tiễn 》 kia, cũng không cần tìm sách, tần thiếp sẽ hát!”
Nghe Thẩm Vũ khuyên giải, sắc mặt giận dữ của Tề Ngọc rõ ràng đã dịu hơn một chút.
Lý Hoài Ân nghe Thẩm Vũ nói, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Hắn không ngờ Thẩm Vũ lại nói giùm cho hắn! Bây giờ cẩn thận cân nhắc, sách này tám phần chính là Xu Tu nghi thu hồi, lúc này lại đem toàn bộ tội trạng ăn vạ trên đầu hắn. Xu Tu nghi, người thật không trượng nghĩa!
“Được rồi được rồi, còn ngây ra ở chỗ này làm chi! Nếu Xu Tu nghi đã cầu tình cho ngươi, trẫm sẽ không truy cứu nữa, không có lần thứ hai!” Tề Ngọc lạnh giọng bắt đầu đuổi đi người, Lý Hoài Ân vô cùng bi phẫn
Hắn lập tức đứng dậy từ trên mặt đất, ai oán nhìn thoáng qua Thẩm Vũ, lại xoay người sang chỗ khác nhìn Tề Ngọc một chút, cuối cùng quay người chạy ra ngoài. Bộ dáng cấp tốc chạy như điên kia như là cũng không hề sợ Hoàng thượng trị tội.
Một đôi gian phu các ngươi, chờ đó! Đáy lòng Lý Hoài Ân vẫn luôn lầm bầm mãi những lời này, ra tới cửa lớn, thần sắc vẫn thật sự khó coi, hầm hừ đi ra.
Chỉ một lát sau, trong phòng liền truyền đến tiếng ngâm xướng mềm mại của nữ tử, khiến lòng người ta cảm thấy thoải mái. Khi tiếng ca quen thuộc này vang lên, mọi người liền biết lại đến lúc Hoàng thượng nghe tiểu khúc. Nói thật ra, đây vẫn là vị phi tần đầu tiên thể hiện giọng hát trước mặt Hoàng thượng, quan trọng nhất chính là hát đi hát lại một bài nhiều lần như vậy, Hoàng thượng còn nghe đến vui tươi hớn hở. Có thể thấy được, hắn yêu Xu Tu nghi sâu đến mức nào!
Nhìn thấy bộ dáng khổ sở căm hận của Lý Hoài Ân, Minh Âm liền đi đến, nhẹ giọng nói: “Lý Tổng quản, ngài lại làm sao vậy? Có muốn nói chuyện không vui của ngài ra cho ta vui vẻ một chút hay không?”
Đối mặt với câu hỏi của Minh Âm, sắc mặt Lý Hoài Ân càng thêm u ám. Đúng là chủ nào tớ ấy, nhìn dáng vẻ xảo quyệt này của Minh Âm, rõ rành rành chính là bị Xu Tu nghi dạy hư!
Lý Hoài Ân hừ lạnh một tiếng, giận dữ trừng mắt nhìn nàng rồi xoay đi không để ý tới. Cho dù đáy lòng có lửa cũng không nên phát tác vào Minh Âm.
Hiện tại Minh Âm cũng không phải tiểu cung nữ Long Càn cung, mà là đại hồng nhân bên người Xu Tu nghi, tất nhiên hắn không nên ỷ vào thân phận cao hơn mà áp chế nàng.
Minh Âm bị mất mặt, giơ tay sờ chóp mũi, đứng tại chỗ không nói lời nào.
Bên Thẩm Vũ là cảnh triền miên lâm li, còn chỗ Thẩm Kiều chính là nước sôi lửa bỏng. Cho đến tận khuya mới có thái y nhớ tới vị phi tần đã bị trục xuất này, mang theo hòm thuốc lại đây, chẩn trị cho nàng ta.
“Xương cốt bên trong bị gãy, cần phải tĩnh dưỡng, không thể lộn xộn. Cố gắng ăn chút thức ăn lỏng, uống ít nước, bằng không sẽ rất phiền toái.” Thái y tới bắt mạch còn coi như nhân đức, vẫn chẩn bệnh với thái độ ôn hòa, vội vàng kê một phương thuốc, sai tiểu cung nữ đưa đến Tư dược ti lấy thuốc.
Lời thái y nói chỉ mơ hồ, hắn cũng không cẩn thận nói rõ ràng. Ngay từ đầu Thẩm Kiều còn không cho là đúng, đêm đó thật sự là quá đói bụng, liền chịu đau ăn một cái màn thầu. Tuy chất lượng thức ăn giảm xuống, nhưng vẫn có thể no bụng. Nàng ta há miệng uống hai chén canh với vài lá rau cải xanh, lúc này mới xem như ăn no.
Nhưng tới buổi tối, nàng ta liền chịu tội. Đã sớm muốn đi ngoài, nhưng lúc này người gác đêm ở bên ngoài gần như đã ngủ như chết rồi, căn bản không để ý tới tiếng kêu gọi của nàng ta. Thật vất vả mới kêu lên được, nàng ta đến động cũng không dám động, chỉ trừng mắt.
Một đêm kia nàng ta cực kỳ gian nan, nhịn đến rạng sáng, nàng ta mới cắn răng để người nâng lên. Khó khăn giải quyết, nàng ta lại đau đến cả người đổ mồ hôi, hai mắt đẫm lệ.
Uống thuốc được vài ngày, đau đớn trên người không hề giảm bớt, trái lại trong đầu còn mơ mơ hồ hồ, thời gian tỉnh táo mỗi ngày không nhiều lắm. Thái y cũng không hề tới, vẫn luôn một mực làm theo lời Hoàng thượng, chỉ cần không chết là được. Các cung nhân hầu hạ bên người càng lười biếng, rất ít khi cho nàng ta uống nước, đồ ăn cũng chỉ phân cho rất ít.
Nhưng cung nữ Tư dược ti này lại cực kỳ tận chức trách, mỗi ngày nhất định đem bát thuốc được sắc xong đến trước mặt Thẩm Kiều, nhìn nàng ta uống xong rồi mới rời đi.
Đáng tiếc thời gian một chén thuốc như vậy cũng không cứu vớt được Thẩm Kiều. Lạnh nhạt mấy ngày như thế làm một Tu dung mấy ngày trước còn xinh đẹp như hoa như ngọc sống như tra tấn đến không ra hình người, nhìn rất là đáng thương.
Trải qua mấy ngày tịnh dưỡng, Thẩm Vũ ăn ngon, ngủ ngon, ngoại trừ bị Hoàng thượng áp bức, mỗi ngày 《Đưa tiễn》 không rời miệng, tất cả đều là vui vẻ bình yên.
Hôm nay, Hoàng thượng và Thẩm Vũ chơi cờ trên giường, trên bàn cờ hai bên trắng đen cắn chặt đối phương, hiển nhiên là lực lượng ngang nhau. Chân Thẩm Vũ đã có thể gập lên, chỉ cần không đụng tới cổ chân, nàng sẽ không kêu đau.
Hai người đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bàn cờ, thầm nghĩ phải như thế nào mới có thể bức đối phương vào ngõ cụt. Bỗng nhiên Lý Hoài Ân vội vội vàng vàng chạy vào, vẻ mặt chứa vài phần nôn nóng.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng.” Lý Hoài Ân vừa chạy vừa vội vàng kêu Hoàng thượng, sắc mặt có chút tái nhợt, như là bị cái gì dọa sợ.
Tề Ngọc rời khỏi trạng thái thiền định suy nghĩ, phục hồi lại tinh thần, hơi bất mãn mà nhìn về phía Lý Hoài Ân. Kêu to không quy củ như thế, Lý Hoài Ân lại không phải tiểu thái giám mới vào cung. Chỉ là hắn mới vừa liếc mắt nhìn Lý Hoài Ân một cái, vẻ không kiên nhẫn trên mặt cũng đã thu lại.
Sắc mặt Lý Hoài Ân vô cùng âm trầm, Tề Ngọc biết nhất định là xảy ra chuyện lớn.
“Hoàng thượng, Xu Tu nghi.” Lý Hoài Ân khó khăn mới dừng được bước chân, vừa nói vừa thở dốc, rõ ràng là đã vội vàng chạy đến, hắn dần bình ổn một chút, mới mở miệng nói lần nữa: “Trong cung mới vừa truyền đến tin tức, Thụy Phi nương nương mất rồi. Thời tiết mùa hè nóng bức, chỉ sợ di thể không để được mấy ngày, Thái hậu bảo người nhanh chóng hồi cung!”
Lý Hoài Ân vừa nói ra, toàn bộ gian phòng liền lâm vào yên lặng như chết. Thụy Phi mất rồi!