Chương : 144
Edit: Phương Hiền dung.
Beta: Rine Hiền phi.
Vừa nghe thấy giọng nói thì bóng dáng mặc long bào màu đen của nam nhân đã xuất hiện trước mắt. Minh Ngữ vốn muốn đưa tay lấy khoai lang liền lập tức rụt về, nét mặt không cam lòng, chỉ có thể cúi đầu hành lễ cùng với nhóm người Minh Âm.
Thẩm Vũ đã ngồi dậy, chậm rãi đặt hai chân xuống đất, chuẩn bị mang giày thỉnh an. Tề Ngọc đang đứng cách đó không xa, khẽ cười nhìn nàng. Rõ ràng là Thẩm Vũ không muốn xuống giường thỉnh an, thời tiết lạnh lẽo này làm nàng càng thêm mệt mỏi.
Nhưng Tề Ngọc lại chờ nàng hành lễ xong mới bước đến, vừa liếc mắt đã nhìn thấy khoai lang trên bàn nhỏ.
"Trẫm còn đang tự hỏi đây là mùi gì, thì ra chính là thứ này! Thục phi cũng thích ăn sao?" Tề Ngọc vừa nói vừa cởi giày, trực tiếp ngồi xuống.
Thẩm Vũ phất tay, Minh Tâm liền bưng mâm khoai lang tiến đến. Lý Hoài Ân nhìn bộ dáng muốn ăn của Hoàng thượng, lập tức cho người chuẩn bị nước ấm để hắn rửa tay. Thẩm Vũ tự mình lột lớp vỏ bên ngoài ra, đặt lên đũa bạc cho hắn.
Hai người ngồi đối mặt nhau. Tề Ngọc vừa bước vào phòng nên vẫn còn lạnh, chậm rãi hà hơi, sau đó mới dùng đũa gắp một miếng nhỏ. Cẩm Nhan điện phái người đi lấy khoai lang từ Ngự Thiện phòng, tất nhiên là chọn loại tốt nhất.
Ăn được hai đũa, Tề Ngọc mới cầm chén trà uống một ngụm, vị ngọt ở đầu lưỡi lan ra, nét mặt vô cùng hài lòng.
"Thứ này ngon hơn bánh táo!" Hoàng thượng vươn ngón trỏ chỉ khoai lang trên bàn, nét mặt vô cùng thỏa mãn.
Lý Hoài Ân đứng bên cạnh âm thầm nuốt nước miếng. Hoàng thượng, người thật không có tiền đồ! Nhưng mà mùi khoai lang này đúng là rất thơm, hắn chỉ có thể đứng nhìn mà không được ăn, còn đâu là tình người nữa.
Thẩm Vũ nghe Hoàng thượng nói như vậy, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, nét mặt vô cùng kinh ngạc. Bánh táo vẫn luôn có chỗ đứng vững chắc bất di bất dịch trong lòng Hoàng thượng về các loại điểm tâm ngọt, vậy mà bây giờ chỉ vài củ khoai lang nướng đã có thể đánh bại bánh táo rồi. Loại điểm tâm cao cấp như bánh táo, nay lại bại trước khoai lang, hoàn toàn không phục!
Tề Ngọc có vẻ như đã nhận ra ánh mắt nóng rực của Thẩm Vũ, chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt của nàng. Sau đó trên mặt hắn mới lộ ý cười, dường như hiểu được ý nghĩ của đối phương, liền nhẹ giọng nói: "Đương nhiên, loại khoai lang này ngon cách mấy cũng không thể nào vượt qua bánh táo nàng làm được."
Thẩm Vũ nghe hắn trêu chọc, trên mặt liền lộ ra ý cười. Tuy hai người đều cảm thấy khoai lang rất ngon, nhưng thường ngày đều được ăn sơn hào hải vị, động thêm mấy đũa nữa rồi ngừng, sau đó nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Minh Ngữ trừng hai mắt như chuông đồng nhìn mâm khoai lang, cả người cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, chỉ muốn xông lên đoạt lấy. Các người không ăn thì mau đi ra cho người khác ăn, nếu để lạnh thì làm sao mà ăn được nữa! Nàng nhìn vẻ mặt dịu dàng đầy ý cười của Thẩm Vũ khi nói chuyện với Hoàng thượng mà trong lòng gấp như kiến đang bò trên chảo nóng.
Thục phi, chúng ta muốn được phát khoai lang! Có Hoàng thượng, chẳng lẽ người liền quên mấy cung nữ ngày đêm hầu hạ người sao?
"Khụ khụ!" Minh Ngữ khẽ ho một tiếng, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái mâm. Tuy vô cùng thèm ăn, nhưng Hoàng thượng đang ở đây, nên tuyến nước bọt của nàng liền tự động rơi vào trạng thái đình trệ. Nàng căn bản không dám nuốt nước miếng để tránh thu hút sự chú ý của Hoàng thượng, nói không chừng nàng sẽ trở thành cung nữ đầu tiên bị xử tử vì muốn ăn ngon.
Tiếng ho khan này của nàng tuy vẫn không hấp dẫn được sự chú ý của hai vị chủ tử, nhưng lại thành công hấp dẫn được ánh mắt của nhóm người Lý Hoài Ân. Những người ở đây đều hiểu tính tình của Minh Ngữ, biết rằng nàng đang dùng chính sinh mệnh của mình để nói với Thục phi rằng nàng muốn ăn khoai lang.
Cuối cùng, mãi đến khi Minh Ngữ liên tục ho khan ba tiếng, Thẩm Vũ mới phát hiện tên quỷ thèm ăn chuyển kiếp thành người này. Khóe miệng Thẩm Vũ cong lên, ý cười trên mặt bỗng nhiên nở rộ.
"Mau lấy xuống chia ra đi." Thẩm Vũ phất tay. Vừa dứt lời, Minh Ngữ đã chạy lại, cẩn thận bưng mâm lên.
Hoàng thượng và Thẩm Vũ đang nói chuyện sinh nở của Thẩm Uyển, không biết vì sao Thẩm Vũ lại bật cười, hắn kinh ngạc nhìn lướt qua Thẩm Vũ, lại thấy Minh Ngữ đang xông lên mới hiểu ra.
"Ồ, tật ham ăn của tiểu cung nữ này vẫn chưa chịu sửa sao? Xem ra trước kia ở Long Càn cung bị phạt quá ít, hay là mấy ngày nữa lại quay về để mấy vị cô cô dạy dỗ một chút nhỉ?" Tuy Tề Ngọc không nhớ rõ tên Minh Ngữ, nhưng đối với tính ham ăn của Minh Ngữ vẫn có đôi chút ấn tượng.
Minh Ngữ nghe Hoàng thượng nói thì tay run đến nỗi suýt làm đổ mâm khoai lang. Chuyện bị Hoàng thượng tra tấn, chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy hoảng sợ rồi. Nàng lập tức giật thót trong lòng. Nàng vốn là một nha đầu ham ăn, lần đầu nàng được tiến vào Long Càn cung, khi ấy vẫn chỉ là một cung nữ thô sử, chuyên làm chuyện vụn vặt.
Một ngày nọ, khi đưa xiêm y của Hoàng thượng đến Hoán Tẩy phòng, một vị cô cô thấy nàng nhanh nhẹn nên đã thưởng điểm tâm do chủ tử ban xuống cho nàng. Một tay ôm xiêm y, một tay cầm điểm tâm, nàng vừa đi vừa nhìn điểm tâm, thật sự nhịn không được, liền đưa lên miệng cắn một miếng.
Cảnh tượng ấy vậy mà lại xui xẻo để Hoàng thượng đang ngồi trong long liễn nhìn thấy. Hình ảnh thiếu nữ hoạt bát, hồn nhiên và tràn đầy sức sống như thế mà không lọt vào mắt Hoàng thượng. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào bộ trường bào màu đen đang được Minh Ngữ ôm trong lòng. Mỗi khi Minh Ngữ cắn một miếng thì lại có thêm vài mảnh vụn rơi trên đó.
Tề Ngọc thấy vậy nổi giận tại chỗ, trực tiếp bảo Lý Hoài Ân phân phó một người khác lấy xiêm y đi, rồi cho một cô cô thật nghiêm khắc đến dạy dỗ Minh Ngữ. Từ đó, một Minh Ngữ ham ăn làm lỡ chuyện hoàn toàn biến mất, trở thành một nha đầu ngoan ngoãn biết nghe lời. Thậm chí mỗi khi nhìn thấy Hoàng thượng, bất kể là đồ ăn ngon thế nào, nàng đều có thể tự kiềm chế.
"Nô... nô tỳ không dám, nô... nô tỳ cầu xin Hoàng thượng đồng ý để nô tỳ ăn món này." Minh Ngữ bưng mâm, gương mặt khóc không ra nước mắt. Nàng lập tức quỳ rạp xuống đất, nhưng ý định ăn khoai lang vẫn không chịu từ bỏ.
Hầu hạ Hoàng thượng lâu như vậy, cho dù Minh Ngữ ngốc cũng biết được tính cách của hắn. Nếu nói chuyện khách khí với Hoàng thượng, ví dụ như "Người không cho ăn, nô tỳ nhất định không ăn", như vậy Hoàng thượng sẽ không cho nàng ăn. Cũng giống như lần thượng triều trước, Thẩm Vương gia hiên ngang lẫm liệt bảo Hoàng thượng cứ phạt hắn, cuối cùng đúng là bị phạt thật!
Tề Ngọc thấy bộ dáng của nàng, không tiện nói gì nữa, phất tay cho lui xuống.
"Hoàng thượng, lúc nãy người nói chuyện sinh nở của Uyển Tu viện sẽ giao cho ai chuẩn bị?" Thẩm Vũ nhẹ nhàng mở miệng, trở về với đề tài ban đầu.
Tề Ngọc nghe Thẩm Vũ hỏi, ý cười trên mặt mới dịu xuống, nghiêm túc nói: "Cứ giao cho Hiền phi đi. Dù sao nàng cũng là muội muội của Uyển Tu viện, sinh nở luôn là chuyện lớn trong cung. Đây cũng không phải là chuyện tốt, nàng nên tránh hẳn đi, miễn cho đến lúc đó lại xảy ra chuyện gì không hay."
Suy nghĩ này của Hoàng thượng vốn là chuyện thường tình, dù sao chuyện sinh nở lần này của Thẩm Uyển phải có người chuẩn bị bà đỡ, và những thứ khác nữa, tất cả đều không thể chậm trễ. Lần sinh nở này của Thẩm Uyển liên quan đến thế lực của thế gia, thân phận Thẩm Vũ có chút không thích hợp, vậy nên chỉ có thể dùng Hiền phi mà thôi.
Thẩm Vũ vừa nghe thấy Hiền phi sẽ phụ trách chuyện kia thì liền nhíu đôi mày thanh tú lại. Nếu là trước đây, khi các nàng còn chưa có xích mích, nói không chừng nàng sẽ yên tâm giao cho Hiền phi. Nhưng bây giờ Hiền phi không hề có chút hảo cảm với người Thẩm gia, nếu xảy ra chuyện gì, thì thật đúng là khó nói.
"Tục ngữ có nói đề cử người hiền thì không tránh thân thích, mấy ngày trước thần thiếp và Uyển tỷ tỷ đã nói chuyện, chuyện này vẫn nên để người một nhà chuẩn bị thì tốt hơn. Tỷ ấy là tỷ tỷ ruột của thần thiếp, cũng chưa từng hại thần thiếp, đương nhiên thần thiếp cũng sẽ không hại tỷ ấy. Cầu Hoàng thượng thành toàn!" Nét mặt Thẩm Vũ dần trở nên nghiêm túc, trong giọng nói còn mang theo sự thận trọng và kiên trì.
Tề Ngọc ngẩng đầu đối diện với ánh mắt nghiêm túc của nàng, hơi chau mày, dường như đang chìm trong suy nghĩ. Cuối cùng hắn vẫn đồng ý, nhẹ giọng nói: "Nếu ái phi đã khăng khăng như vậy, trẫm sẽ không ngăn cản nữa. Nhưng trẫm nói trước, những ngày này nàng tuyệt đối phải cẩn thận, không được để phạm sai sót. Nếu thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn, thì đừng trách trẫm trở mặt!"
Trong giọng nói của Hoàng thượng rõ ràng mang theo sự cảnh cáo. Chuyện Thẩm Uyển ra máu lần trước đã làm cho Hoàng thượng nổi giận lôi đình một lần rồi, cho nên lần sinh nở này hắn vô cùng coi trọng.
Đối với khẩu khí hùng hổ dọa người như vậy của Hoàng thượng, Thẩm Vũ không khỏi "a" một tiếng.
"Hoàng thượng, nữ nhân sinh con vốn là chuyện đi vòng qua Quỷ môn quan một chuyến." Rõ ràng Thẩm Vũ muốn giải thích trước với hắn rằng không ai có thể biết được chuyện ngoài ý muốn gì sẽ xảy ra trong việc sinh nở của Thẩm Uyển. Nàng chủ động nhận chuyện này chẳng qua là sợ Hiền phi sẽ mắt nhắm mắt mở mà dung túng cho thủ đoạn của những người kia mà thôi.
Tề Ngọc phất tay, thấp giọng nói: "Vậy nàng quản lý đi, lúc đó hãy để Đỗ Viện phán đích thân trông coi."
Có Hoàng thượng cho phép, Thẩm Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau khi Hoàng thượng rời đi thì có mấy ma ma phụ trách việc về sinh nở tìm tới cửa, đợi Thẩm Vũ phân phó.
Trong cung, chuyện phi tần sinh con vô cùng gây chú ý, những thứ cần chuẩn bị cũng rất nhiều. Phòng sinh, bà đỡ ắt không thể thiếu, thậm chí ngay cả bà vú cũng phải chuẩn bị tốt. Vì muốn sinh nở thuận lợi, nên nhiều ngày nay Thẩm Uyển đều ra ngoài tản bộ. Nhưng mà người có thai thường chưa đi được vài bước thì đã cảm thấy mệt mỏi.
Đương nhiên Thẩm Vũ sẽ không làm phiền đến Thẩm Uyển, chỉ khi nào đã chọn lựa kỹ càng thì mới đưa đến để Thẩm Uyển xem qua. Đến khi Thẩm Uyển gật đầu thì mới dùng những người đó.
Bận rộn nửa tháng, mọi chuyện đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Mấy bà đỡ có kinh nghiệm mỗi ngày đều phải đến chỗ Thẩm Uyển, xem thử bao lâu nữa thì sẽ sinh, mỗi lần như vậy Thẩm Vũ cũng đi theo nhìn một chút.
Lần đầu tiên Thẩm Uyển sinh con nên tất nhiên là vô cùng khẩn trương. Có một bà đỡ lá gan lớn, nhẹ giọng an ủi nàng: "Nô tỳ đã từng đỡ đẻ rất nhiều lần, tình huống nào cũng gặp qua. Ngày sinh của Tu viện vẫn chưa tới, đừng vội! Thai vị cũng thuận, thuộc loại dễ sinh."
Có lời bảo đảm này, cảm xúc lo lắng đề phòng của Thẩm Uyển mới vơi đi một chút. Mỗi ngày Thẩm Uyển đều tản bộ trong cung của mình, nếu hứng thú thì thỉnh thoảng nàng sẽ đi đến ngoại điện.
Hôm nay, Thẩm Vũ đang xem thoại bản do Hoàng thượng nhờ người tìm, đang đến đoạn gay cấn thì thấy Minh Âm kinh hoảng chạy vào.
"Nương nương, bên kia truyền tin tức đến, Uyển Tu viện sắp sinh rồi." Ngữ khí Minh Âm vô cùng vội vàng, hiển nhiên là vì chuyện quá khẩn cấp.
Beta: Rine Hiền phi.
Vừa nghe thấy giọng nói thì bóng dáng mặc long bào màu đen của nam nhân đã xuất hiện trước mắt. Minh Ngữ vốn muốn đưa tay lấy khoai lang liền lập tức rụt về, nét mặt không cam lòng, chỉ có thể cúi đầu hành lễ cùng với nhóm người Minh Âm.
Thẩm Vũ đã ngồi dậy, chậm rãi đặt hai chân xuống đất, chuẩn bị mang giày thỉnh an. Tề Ngọc đang đứng cách đó không xa, khẽ cười nhìn nàng. Rõ ràng là Thẩm Vũ không muốn xuống giường thỉnh an, thời tiết lạnh lẽo này làm nàng càng thêm mệt mỏi.
Nhưng Tề Ngọc lại chờ nàng hành lễ xong mới bước đến, vừa liếc mắt đã nhìn thấy khoai lang trên bàn nhỏ.
"Trẫm còn đang tự hỏi đây là mùi gì, thì ra chính là thứ này! Thục phi cũng thích ăn sao?" Tề Ngọc vừa nói vừa cởi giày, trực tiếp ngồi xuống.
Thẩm Vũ phất tay, Minh Tâm liền bưng mâm khoai lang tiến đến. Lý Hoài Ân nhìn bộ dáng muốn ăn của Hoàng thượng, lập tức cho người chuẩn bị nước ấm để hắn rửa tay. Thẩm Vũ tự mình lột lớp vỏ bên ngoài ra, đặt lên đũa bạc cho hắn.
Hai người ngồi đối mặt nhau. Tề Ngọc vừa bước vào phòng nên vẫn còn lạnh, chậm rãi hà hơi, sau đó mới dùng đũa gắp một miếng nhỏ. Cẩm Nhan điện phái người đi lấy khoai lang từ Ngự Thiện phòng, tất nhiên là chọn loại tốt nhất.
Ăn được hai đũa, Tề Ngọc mới cầm chén trà uống một ngụm, vị ngọt ở đầu lưỡi lan ra, nét mặt vô cùng hài lòng.
"Thứ này ngon hơn bánh táo!" Hoàng thượng vươn ngón trỏ chỉ khoai lang trên bàn, nét mặt vô cùng thỏa mãn.
Lý Hoài Ân đứng bên cạnh âm thầm nuốt nước miếng. Hoàng thượng, người thật không có tiền đồ! Nhưng mà mùi khoai lang này đúng là rất thơm, hắn chỉ có thể đứng nhìn mà không được ăn, còn đâu là tình người nữa.
Thẩm Vũ nghe Hoàng thượng nói như vậy, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, nét mặt vô cùng kinh ngạc. Bánh táo vẫn luôn có chỗ đứng vững chắc bất di bất dịch trong lòng Hoàng thượng về các loại điểm tâm ngọt, vậy mà bây giờ chỉ vài củ khoai lang nướng đã có thể đánh bại bánh táo rồi. Loại điểm tâm cao cấp như bánh táo, nay lại bại trước khoai lang, hoàn toàn không phục!
Tề Ngọc có vẻ như đã nhận ra ánh mắt nóng rực của Thẩm Vũ, chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt của nàng. Sau đó trên mặt hắn mới lộ ý cười, dường như hiểu được ý nghĩ của đối phương, liền nhẹ giọng nói: "Đương nhiên, loại khoai lang này ngon cách mấy cũng không thể nào vượt qua bánh táo nàng làm được."
Thẩm Vũ nghe hắn trêu chọc, trên mặt liền lộ ra ý cười. Tuy hai người đều cảm thấy khoai lang rất ngon, nhưng thường ngày đều được ăn sơn hào hải vị, động thêm mấy đũa nữa rồi ngừng, sau đó nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Minh Ngữ trừng hai mắt như chuông đồng nhìn mâm khoai lang, cả người cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, chỉ muốn xông lên đoạt lấy. Các người không ăn thì mau đi ra cho người khác ăn, nếu để lạnh thì làm sao mà ăn được nữa! Nàng nhìn vẻ mặt dịu dàng đầy ý cười của Thẩm Vũ khi nói chuyện với Hoàng thượng mà trong lòng gấp như kiến đang bò trên chảo nóng.
Thục phi, chúng ta muốn được phát khoai lang! Có Hoàng thượng, chẳng lẽ người liền quên mấy cung nữ ngày đêm hầu hạ người sao?
"Khụ khụ!" Minh Ngữ khẽ ho một tiếng, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái mâm. Tuy vô cùng thèm ăn, nhưng Hoàng thượng đang ở đây, nên tuyến nước bọt của nàng liền tự động rơi vào trạng thái đình trệ. Nàng căn bản không dám nuốt nước miếng để tránh thu hút sự chú ý của Hoàng thượng, nói không chừng nàng sẽ trở thành cung nữ đầu tiên bị xử tử vì muốn ăn ngon.
Tiếng ho khan này của nàng tuy vẫn không hấp dẫn được sự chú ý của hai vị chủ tử, nhưng lại thành công hấp dẫn được ánh mắt của nhóm người Lý Hoài Ân. Những người ở đây đều hiểu tính tình của Minh Ngữ, biết rằng nàng đang dùng chính sinh mệnh của mình để nói với Thục phi rằng nàng muốn ăn khoai lang.
Cuối cùng, mãi đến khi Minh Ngữ liên tục ho khan ba tiếng, Thẩm Vũ mới phát hiện tên quỷ thèm ăn chuyển kiếp thành người này. Khóe miệng Thẩm Vũ cong lên, ý cười trên mặt bỗng nhiên nở rộ.
"Mau lấy xuống chia ra đi." Thẩm Vũ phất tay. Vừa dứt lời, Minh Ngữ đã chạy lại, cẩn thận bưng mâm lên.
Hoàng thượng và Thẩm Vũ đang nói chuyện sinh nở của Thẩm Uyển, không biết vì sao Thẩm Vũ lại bật cười, hắn kinh ngạc nhìn lướt qua Thẩm Vũ, lại thấy Minh Ngữ đang xông lên mới hiểu ra.
"Ồ, tật ham ăn của tiểu cung nữ này vẫn chưa chịu sửa sao? Xem ra trước kia ở Long Càn cung bị phạt quá ít, hay là mấy ngày nữa lại quay về để mấy vị cô cô dạy dỗ một chút nhỉ?" Tuy Tề Ngọc không nhớ rõ tên Minh Ngữ, nhưng đối với tính ham ăn của Minh Ngữ vẫn có đôi chút ấn tượng.
Minh Ngữ nghe Hoàng thượng nói thì tay run đến nỗi suýt làm đổ mâm khoai lang. Chuyện bị Hoàng thượng tra tấn, chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy hoảng sợ rồi. Nàng lập tức giật thót trong lòng. Nàng vốn là một nha đầu ham ăn, lần đầu nàng được tiến vào Long Càn cung, khi ấy vẫn chỉ là một cung nữ thô sử, chuyên làm chuyện vụn vặt.
Một ngày nọ, khi đưa xiêm y của Hoàng thượng đến Hoán Tẩy phòng, một vị cô cô thấy nàng nhanh nhẹn nên đã thưởng điểm tâm do chủ tử ban xuống cho nàng. Một tay ôm xiêm y, một tay cầm điểm tâm, nàng vừa đi vừa nhìn điểm tâm, thật sự nhịn không được, liền đưa lên miệng cắn một miếng.
Cảnh tượng ấy vậy mà lại xui xẻo để Hoàng thượng đang ngồi trong long liễn nhìn thấy. Hình ảnh thiếu nữ hoạt bát, hồn nhiên và tràn đầy sức sống như thế mà không lọt vào mắt Hoàng thượng. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào bộ trường bào màu đen đang được Minh Ngữ ôm trong lòng. Mỗi khi Minh Ngữ cắn một miếng thì lại có thêm vài mảnh vụn rơi trên đó.
Tề Ngọc thấy vậy nổi giận tại chỗ, trực tiếp bảo Lý Hoài Ân phân phó một người khác lấy xiêm y đi, rồi cho một cô cô thật nghiêm khắc đến dạy dỗ Minh Ngữ. Từ đó, một Minh Ngữ ham ăn làm lỡ chuyện hoàn toàn biến mất, trở thành một nha đầu ngoan ngoãn biết nghe lời. Thậm chí mỗi khi nhìn thấy Hoàng thượng, bất kể là đồ ăn ngon thế nào, nàng đều có thể tự kiềm chế.
"Nô... nô tỳ không dám, nô... nô tỳ cầu xin Hoàng thượng đồng ý để nô tỳ ăn món này." Minh Ngữ bưng mâm, gương mặt khóc không ra nước mắt. Nàng lập tức quỳ rạp xuống đất, nhưng ý định ăn khoai lang vẫn không chịu từ bỏ.
Hầu hạ Hoàng thượng lâu như vậy, cho dù Minh Ngữ ngốc cũng biết được tính cách của hắn. Nếu nói chuyện khách khí với Hoàng thượng, ví dụ như "Người không cho ăn, nô tỳ nhất định không ăn", như vậy Hoàng thượng sẽ không cho nàng ăn. Cũng giống như lần thượng triều trước, Thẩm Vương gia hiên ngang lẫm liệt bảo Hoàng thượng cứ phạt hắn, cuối cùng đúng là bị phạt thật!
Tề Ngọc thấy bộ dáng của nàng, không tiện nói gì nữa, phất tay cho lui xuống.
"Hoàng thượng, lúc nãy người nói chuyện sinh nở của Uyển Tu viện sẽ giao cho ai chuẩn bị?" Thẩm Vũ nhẹ nhàng mở miệng, trở về với đề tài ban đầu.
Tề Ngọc nghe Thẩm Vũ hỏi, ý cười trên mặt mới dịu xuống, nghiêm túc nói: "Cứ giao cho Hiền phi đi. Dù sao nàng cũng là muội muội của Uyển Tu viện, sinh nở luôn là chuyện lớn trong cung. Đây cũng không phải là chuyện tốt, nàng nên tránh hẳn đi, miễn cho đến lúc đó lại xảy ra chuyện gì không hay."
Suy nghĩ này của Hoàng thượng vốn là chuyện thường tình, dù sao chuyện sinh nở lần này của Thẩm Uyển phải có người chuẩn bị bà đỡ, và những thứ khác nữa, tất cả đều không thể chậm trễ. Lần sinh nở này của Thẩm Uyển liên quan đến thế lực của thế gia, thân phận Thẩm Vũ có chút không thích hợp, vậy nên chỉ có thể dùng Hiền phi mà thôi.
Thẩm Vũ vừa nghe thấy Hiền phi sẽ phụ trách chuyện kia thì liền nhíu đôi mày thanh tú lại. Nếu là trước đây, khi các nàng còn chưa có xích mích, nói không chừng nàng sẽ yên tâm giao cho Hiền phi. Nhưng bây giờ Hiền phi không hề có chút hảo cảm với người Thẩm gia, nếu xảy ra chuyện gì, thì thật đúng là khó nói.
"Tục ngữ có nói đề cử người hiền thì không tránh thân thích, mấy ngày trước thần thiếp và Uyển tỷ tỷ đã nói chuyện, chuyện này vẫn nên để người một nhà chuẩn bị thì tốt hơn. Tỷ ấy là tỷ tỷ ruột của thần thiếp, cũng chưa từng hại thần thiếp, đương nhiên thần thiếp cũng sẽ không hại tỷ ấy. Cầu Hoàng thượng thành toàn!" Nét mặt Thẩm Vũ dần trở nên nghiêm túc, trong giọng nói còn mang theo sự thận trọng và kiên trì.
Tề Ngọc ngẩng đầu đối diện với ánh mắt nghiêm túc của nàng, hơi chau mày, dường như đang chìm trong suy nghĩ. Cuối cùng hắn vẫn đồng ý, nhẹ giọng nói: "Nếu ái phi đã khăng khăng như vậy, trẫm sẽ không ngăn cản nữa. Nhưng trẫm nói trước, những ngày này nàng tuyệt đối phải cẩn thận, không được để phạm sai sót. Nếu thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn, thì đừng trách trẫm trở mặt!"
Trong giọng nói của Hoàng thượng rõ ràng mang theo sự cảnh cáo. Chuyện Thẩm Uyển ra máu lần trước đã làm cho Hoàng thượng nổi giận lôi đình một lần rồi, cho nên lần sinh nở này hắn vô cùng coi trọng.
Đối với khẩu khí hùng hổ dọa người như vậy của Hoàng thượng, Thẩm Vũ không khỏi "a" một tiếng.
"Hoàng thượng, nữ nhân sinh con vốn là chuyện đi vòng qua Quỷ môn quan một chuyến." Rõ ràng Thẩm Vũ muốn giải thích trước với hắn rằng không ai có thể biết được chuyện ngoài ý muốn gì sẽ xảy ra trong việc sinh nở của Thẩm Uyển. Nàng chủ động nhận chuyện này chẳng qua là sợ Hiền phi sẽ mắt nhắm mắt mở mà dung túng cho thủ đoạn của những người kia mà thôi.
Tề Ngọc phất tay, thấp giọng nói: "Vậy nàng quản lý đi, lúc đó hãy để Đỗ Viện phán đích thân trông coi."
Có Hoàng thượng cho phép, Thẩm Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau khi Hoàng thượng rời đi thì có mấy ma ma phụ trách việc về sinh nở tìm tới cửa, đợi Thẩm Vũ phân phó.
Trong cung, chuyện phi tần sinh con vô cùng gây chú ý, những thứ cần chuẩn bị cũng rất nhiều. Phòng sinh, bà đỡ ắt không thể thiếu, thậm chí ngay cả bà vú cũng phải chuẩn bị tốt. Vì muốn sinh nở thuận lợi, nên nhiều ngày nay Thẩm Uyển đều ra ngoài tản bộ. Nhưng mà người có thai thường chưa đi được vài bước thì đã cảm thấy mệt mỏi.
Đương nhiên Thẩm Vũ sẽ không làm phiền đến Thẩm Uyển, chỉ khi nào đã chọn lựa kỹ càng thì mới đưa đến để Thẩm Uyển xem qua. Đến khi Thẩm Uyển gật đầu thì mới dùng những người đó.
Bận rộn nửa tháng, mọi chuyện đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Mấy bà đỡ có kinh nghiệm mỗi ngày đều phải đến chỗ Thẩm Uyển, xem thử bao lâu nữa thì sẽ sinh, mỗi lần như vậy Thẩm Vũ cũng đi theo nhìn một chút.
Lần đầu tiên Thẩm Uyển sinh con nên tất nhiên là vô cùng khẩn trương. Có một bà đỡ lá gan lớn, nhẹ giọng an ủi nàng: "Nô tỳ đã từng đỡ đẻ rất nhiều lần, tình huống nào cũng gặp qua. Ngày sinh của Tu viện vẫn chưa tới, đừng vội! Thai vị cũng thuận, thuộc loại dễ sinh."
Có lời bảo đảm này, cảm xúc lo lắng đề phòng của Thẩm Uyển mới vơi đi một chút. Mỗi ngày Thẩm Uyển đều tản bộ trong cung của mình, nếu hứng thú thì thỉnh thoảng nàng sẽ đi đến ngoại điện.
Hôm nay, Thẩm Vũ đang xem thoại bản do Hoàng thượng nhờ người tìm, đang đến đoạn gay cấn thì thấy Minh Âm kinh hoảng chạy vào.
"Nương nương, bên kia truyền tin tức đến, Uyển Tu viện sắp sinh rồi." Ngữ khí Minh Âm vô cùng vội vàng, hiển nhiên là vì chuyện quá khẩn cấp.