Chương : 165
Edit: Dương Thục nghi.
Beta: Vân Chiêu nghi.
Sau khi chơi hai lần, Thẩm Vũ không những không cảm thấy sợ hãi mà còn cảm thấy rất thú vị. Mãi cho đến khi nắng chiều khuất núi, sắc trời cũng tối dần, bên ngoài ngày càng lạnh hơn. Cuối cùng hai người không thể chịu được, hơn nữa lại sắp đến giờ bắt đầu yến tiệc.
Xiêm y để Thẩm Vũ mặc trong yến tiệc đã được đưa tới, chờ hai người thay xong xiêm y đã thấy Lý Hoài Ân đứng trong đội ngũ cung nhân. Sắc mặt của hắn đã hoà hoãn hơn, rõ ràng là đã qua một khoảng thời gian dưỡng sức.
Hoàng thượng cùng Thẩm Vũ mỗi người một ngả, một người đến tiền điện, người còn lại đến hậu điện. Lúc Thẩm Vũ đến đã hơi muộn. Bởi vì là đêm giao thừa nên tất cả đều phải tiến cung, tất cả đều đến rất sớm, đang trò chuyện với các mệnh phụ quen biết.
Thẩm Vũ vẫn đang khoác áo lông cừu khổng tước, nàng vừa mới bước vào cửa điện, tiếng trò chuyện trong điện liền nhỏ xuống. Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người nàng, khi nhìn thấy chiếc áo khoác lông cừu khổng tước chói loá kia, không ít người phát ra âm thanh kinh ngạc.
Tuy rằng các chủ tử trong hậu cung cũng có nghe nói Hoàng thượng tặng bảo bối này cho Thục phi nhưng dù sao cũng chẳng có mấy người tận mắt nhìn thấy. Như vậy đương nhiên các mệnh phụ phu nhân lại càng không có cơ hội nhìn thấy. Hiện giờ nhìn một cái lại càng cảm thấy chiếc áo đó xứng với khuôn mặt yêu kiều của Thẩm Vũ, quả thật kinh động lòng người. Đáy lòng cũng dâng lên vài phần cảm khái, báu vật như thế, chẳng trách có thể trị được Hoàng thượng, thánh sủng không suy.
Hiền phi đang tươi cười chào hỏi mệnh phụ bên cạnh. Lúc thấy bóng dáng của Thẩm Vũ, nét mặt nàng ta liền cứng đờ.
Hoàng thượng chơi đùa cùng Thục phi ở cửa Long Càn cung, cảnh tượng này đương nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của mọi người, thậm chí tiếng cười của hai người còn truyền vào tận trong cung.
Chuyện này đối với Hiền phi chính là mối uy hiếp lớn. Hoàng thượng càng ngày càng sủng ái Thẩm Vũ rồi.
Nếu chỉ ban thưởng vô hạn và thị tẩm thì có lẽ còn có thể lừa mình dối người mà cho rằng Hoàng thượng chỉ coi Thục phi như món đồ chơi thôi.
Nhưng càng ngày Hoàng thượng càng gần gũi Thục phi hơn, kéo nàng đi thả diều, thậm chí còn chơi đùa với nàng trước cửa Long Càn cung. Đây cũng chỉ là những gì mà Hiền phi biết, còn những chuyện mà nàng ta không biết, không chừng hai người đó còn thân mật hơn thế. Đây chẳng phải vượt quá giới hạn sủng ái rồi sao, Hoàng thượng hành động như thể muốn khảm Thẩm Vũ vào sinh mệnh của mình, vĩnh viễn không rời khỏi nàng.
Trong đầu Hiền phi bỗng toát ra ý nghĩ này, nàng ta bị chính suy nghĩ miên man trong đầu mình dọa sợ. Đế vương từ xưa vốn bạc tình, làm sao Hoàng thượng có thể thật lòng động chân tình với một nữ nhân kiêu ngạo chỉ có mỗi khuôn mặt như thế được. Hiền phi lập tức thay đổi suy nghĩ ban đầu rồi cười tự giễu.
Thẩm Vũ cũng mặc kệ sự kinh ngạc trên mặt bọn họ, nàng đi tới vị trí của mình rồi cởi áo lông cừu khổng tước ra đưa cho Minh Âm ở phía sau.
Nàng vừa mới ổn định chỗ ngồi liền nhìn thấy một thiếu nữ nho nhỏ đi về phía mình. Thẩm Vũ nhìn chăm chú, đúng là Lục muội muội Thẩm Linh. Nàng nhìn ra phía sau Thẩm Linh, quả nhiên cách đó không xa là Thẩm Vương phi đã lâu không gặp.
Bên chỗ Thẩm Vũ là vị trí cung phi, Thẩm Linh đương nhiên không dám lỗ mãng, nàng cẩn thận đi tới, thấp người hành lễ với Thẩm Vũ.
“Đứng lên đi, tỷ muội một nhà cần gì phải câu nệ như vậy?” Thẩm Vũ vừa nói vừa phất phất tay, Minh Âm đứng phía sau hiểu ý, lập tức phái người lấy thêm ghế đẩu đặt bên cạnh Thẩm Vũ.
Thẩm Linh không dám ngồi, nàng thật cẩn thận quan sát biểu tình của Thẩm Vũ, thấy Thẩm Vũ khẽ cười gật đầu với mình mới dám ngồi xuống nửa ghế.
“Nương nương, Vương phi muốn mời người qua trò chuyện.” Thanh âm của Thẩm Linh ép thấp xuống, nàng mười một tuổi, đang ở độ tuổi không lớn cũng không nhỏ, lần đầu tiên dự yến tiệc, cho dù ngày thường học được không ít quy củ do ma ma giáo dưỡng dạy nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng nghiêng đầu, quan sát kỹ vị muội muội nhỏ nhất này. Hôm nay Thẩm Linh mặc đồ rất đúng mực, không hề vượt quá quy củ, nhưng chỗ vạt áo và cổ tay áo được thêu rất tinh xảo, mỗi một chi tiết đều để lộ ra mức độ dụng tâm.
“Muội muội cứ gọi ta một tiếng tỷ tỷ là được, nương nương cũng chỉ là để cho người ngoài xưng hô thôi.” Nét cười trên mặt Thẩm Vũ càng sâu hơn, dường như lơ đãng mà lên tiếng.
Thẩm Linh nghe xong bèn lắc đầu liên tục, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, thấp giọng nói: “Đây là hậu cung, bên trong đều là các chủ tử nương nương. Thần nữ chỉ là một kẻ bình dân, cho dù nương nương là thân tỷ tỷ của thần nữ, thần nữ cũng không thể trèo cao được.”
Thẩm Vũ không khỏi nhấc mày, lúc nàng nhìn về phía Thẩm Linh, đôi mắt nàng thêm phần bất ngờ. Lời nói vừa rồi của nàng quả thật mang theo mấy phần thăm dò. Dù sao sau này Thẩm vương phủ cũng sẽ đưa cô nương được yêu thương nhất này vào cung, vị muội muội nhỏ nhất này tuy còn nhỏ nhưng sau hai đợt tuyển tú nữa có lẽ cũng sẽ bị Thẩm vương phủ đưa vào cung thôi. Có điều Thẩm Linh trả lời cẩn trọng như vậy, có thể do chủ ý của nàng không đặt tại hậu cung, hoặc là tâm kế của nàng quá sâu, muốn mê hoặc Thẩm Vũ.
“Đi thôi, đi đến chỗ Vương phi nào.” Thẩm Vũ chậm rãi đứng lên, nàng giơ tay lên vén tóc mai rồi nâng chân lên đi đến chỗ Thẩm Vương phi.
Lúc Thẩm Vũ đứng lên có không ít người quan sát nàng, đặc biệt là khi nhìn thấy Thẩm Linh phía sau đang đi cùng nàng, trong ánh mắt mọi người lập tức toát lên vẻ thăm dò.
Thẩm Vũ đi đến trước mặt Thẩm Vương phi, các mệnh phụ bên cạnh đều đứng lên hướng về phía nàng hành lễ. Thục phi nương nương tự mình giá lâm, đương nhiên bọn họ không dám chậm trễ, ngay cả Thẩm Vương phi cũng phải vội vã đứng dậy hành lễ. Thẩm Vũ đứng ở đó cười mỉm, đợi Thẩm Vương phi hành lễ xong nàng mới làm bộ làm tịch chạm vào tay của Thẩm Vương phi, người khác nhìn vào lại thấy nàng đang nâng tay của Thẩm Vương phi lên.
“Mời các vị ngồi, bổn cung chỉ lâu rồi không thấy Vương phi nên muốn cùng Vương phi nói mấy câu mà thôi.” Thẩm Vũ nhẹ nhàng nâng tay làm động tác “Mời”.
Những người khác đều mỉm cười với Thẩm Vũ sau đó quay về vị trí ngồi của mình. Thẩm Vương phi nhường vị trí chính giữa cho Thẩm Vũ, còn mình thì ngồi xuống ghế đẩu, vẻ mặt cứng đờ. Có điều bình thường bà ta chăm sóc khuôn mặt mình rất kỹ nên giờ phút này cũng không nhìn ra biểu hiện gì.
Cũng chỉ có Thẩm Vũ ngồi gần mới phát hiện ra Thẩm Vương phi đang rất bất mãn.
“Vương phi dạo này có khoẻ không?” Thẩm Vũ cười lãnh đạm, vẫn là dáng vẻ tự đắc đó, thật sự khiến Thẩm Vương phi đang ngồi bên cạnh hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Vương phi âm thầm kìm nén lửa giận trong lòng, đầu tiên là Thẩm Kiều bị biếm lãnh cung, sau đó lại chết không rõ ràng, Thẩm Vũ chưa hề ra mặt lấy một lần, vẫn là nhờ Thẩm Uyển giúp đỡ một chút. Đợi sau khi Thẩm Uyển sinh xong, bà ta liên tục đưa cung bài vào cung hai lần nhưng đều bị Thẩm Vũ lấy các loại lý do bác bỏ, cuối cùng đương nhiên chẳng có cách nào để vào cung.
Thẩm Vương phi nghĩ đến đây, cơn tức trong lòng càng lớn hơn nhưng vẫn phải nhịn xuống. Nhưng dù sao đích trưởng nữ của mình đã qua đời, có thế nào cũng phải tìm người để trả thù. Thẩm Vũ cũng không phải không có vướng bận ở Thẩm vương phủ, Thẩm Vương phi lập tức trở nên vô cùng tự tin.
“Nói chung cũng không tệ, chỉ là Nguyên Trắc phi không được khoẻ lắm, ăn không ngon ngủ cũng không yên.” Thẩm Vương phi trả lời, trên mặt tỏ vẻ khiêu khích.
Nụ cười như gió xuân của Thẩm Vũ lập tức tiêu tan.
“Trước khi tìm được người từ Thẩm gia có thể đối đầu cùng bổn cung, tốt nhất đừng nên manh động, nếu không cái danh Thục phi của ta cũng không phải là để không.” Thẩm Vũ lạnh lùng buông một câu rồi đứng lên trở về, không hề cho Thẩm Vương phi cơ hội mở miệng.
Sắc mặt của nàng không được tốt, hiển nhiên là nói chuyện với Thẩm Vương phi không hề vui vẻ, không ít mệnh phụ đều nhìn ra. Hiền phi lại mừng thầm trong lòng, thầm nghĩ nói không chừng còn có thể lôi kéo vị đích mẫu của Thục phi về phe mình.
Sau khi Thái hậu đến thì bắt đầu khai tiệc. Sau khi bị Thẩm Vương phi uy hiếp, Thẩm Vũ chẳng còn tâm trạng ăn uống, tâm tình vui vẻ do chơi đùa với Hoàng thượng cũng hoàn toàn biến mất, cả người đều mang vẻ sầu não uất ức. Đương nhiên Thẩm Vương phi cũng chẳng khá hơn chút nào, Thẩm Vũ nói đúng, Vương phi gặp Thục phi thì phải hành lễ, từ điểm này có thể nhìn ra địa vị của Thẩm Vũ. Nàng đã không còn là tiểu nha đầu dễ dàng để người ta xoay vặn từ lâu rồi.
Tân niên trôi qua rất nhanh, từ sau ngày yến hội kết thúc, Thẩm Vũ vô cùng chú ý quan sát động thái của Thẩm Vương phi. Nhưng rốt cuộc nàng cũng ở trong hậu cung, không thể hoàn toàn khống chế được. Với thân phận của Nguyên Trắc phi, nếu như không có Thẩm Vương phi dẫn dắt thì bà cũng không thể vào cung, vì vậy mọi chuyện liền rơi vào thế bí.
Hoàng thượng ở Cẩm Nhan điện hai tối rồi trở về Long Càn cung. Tuy tân niên chỉ vừa qua nhưng hắn đã bắt đầu bận rộn. Năm nay kỳ thi mùa xuân được định vào đầu tháng ba, Tề Ngọc rất coi trọng kỳ thi này. Mấy lão thần trong triều càng ngày càng không an phận nên hắn muốn nhanh chóng thay máu, chém giết uy phong của mấy tên thần tử cổ hủ đó.
Đại Hoàng tử lớn theo từng ngày, mỗi ngày Thẩm Vũ đều bỏ ra một chút thời gian chơi đùa với nó, nhất thời cảm khái trong lòng. Ôm đứa bé ngày càng lớn hơn vào lòng, đúng là mỗi ngày một khác, nhìn thằng bé liền cảm thấy buồn cười, tiếng cười của trẻ con có thể khiến tâm tình đang tăm tối của nàng trở nên tươi sáng hơn nhiều.
Hiện tại Đại Hoàng tử đã được bốn tháng tuổi, Thẩm Vũ đã hỏi qua bà vú, bà vú nói trẻ con ba bốn tháng tuổi sẽ biết lật. Vì thế mấy ngày nay, trong điện Thẩm Vũ đều đốt nhiều than hơn một chút, cởi bớt áo choàng dày trên người Đại Hoàng tử, chỉ để nó mặc đồ lót nằm trên giường tập lật.
Có điều Đại Hoàng tử đáng thương có một chân bị tật, gần như không thể dùng sức được, mỗi lần Đỗ Viện phán nhắc tới việc này cũng đều không ngừng thở dài. Nhưng Thẩm Vũ lại không tin ông ấy, thiếu một chân cũng không phải không thể lẫy. Mỗi ngày nàng đều cho Đại Hoàng tử nằm trên giường, dùng bàn tay nâng phía sau lưng nó, thật cẩn thận dùng lực để Đại Hoàng tử quen với động tác lật.
Mỗi lần Thẩm Vũ đều chảy đầy mồ hôi nhưng cũng không muốn người khác trợ giúp.
“Nương nương, tuy nói ba lật, sáu ngồi, chín bò, nhưng Đại Hoàng tử vẫn còn yếu, người cũng không cần phải vội vàng như thế, bây giờ mới chỉ là lật thôi, sau này còn ngồi rồi lại bò, đây đều chuyện hao tâm tổn lực. Người cứ từ từ thôi!” Minh Tâm nhìn dáng vẻ này của nàng, không khỏi lo lắng mà khuyên vài câu.
Đại Hoàng tử vốn dĩ không giống với những đứa trẻ khác, Thái y cũng không chắc rằng sau này nó có thể đi lại được, nhưng Thẩm Vũ chưa từng buông tay, vẫn luôn cắn răng, hết lần này đến lần khác dùng bàn tay đỡ phía sau lưng đứa trẻ, lặp đi lặp lại động tác xoay người, không hề cảm thấy phiền.
Ngay cả Minh Âm cũng không nhịn được mà thở dài, có đôi khi nàng không thể hiểu nổi Thẩm Vũ đang suy nghĩ gì. Vì sao nàng phải mất công khổ cực vì một đứa trẻ không phải do mình sinh ra như vậy.
Beta: Vân Chiêu nghi.
Sau khi chơi hai lần, Thẩm Vũ không những không cảm thấy sợ hãi mà còn cảm thấy rất thú vị. Mãi cho đến khi nắng chiều khuất núi, sắc trời cũng tối dần, bên ngoài ngày càng lạnh hơn. Cuối cùng hai người không thể chịu được, hơn nữa lại sắp đến giờ bắt đầu yến tiệc.
Xiêm y để Thẩm Vũ mặc trong yến tiệc đã được đưa tới, chờ hai người thay xong xiêm y đã thấy Lý Hoài Ân đứng trong đội ngũ cung nhân. Sắc mặt của hắn đã hoà hoãn hơn, rõ ràng là đã qua một khoảng thời gian dưỡng sức.
Hoàng thượng cùng Thẩm Vũ mỗi người một ngả, một người đến tiền điện, người còn lại đến hậu điện. Lúc Thẩm Vũ đến đã hơi muộn. Bởi vì là đêm giao thừa nên tất cả đều phải tiến cung, tất cả đều đến rất sớm, đang trò chuyện với các mệnh phụ quen biết.
Thẩm Vũ vẫn đang khoác áo lông cừu khổng tước, nàng vừa mới bước vào cửa điện, tiếng trò chuyện trong điện liền nhỏ xuống. Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người nàng, khi nhìn thấy chiếc áo khoác lông cừu khổng tước chói loá kia, không ít người phát ra âm thanh kinh ngạc.
Tuy rằng các chủ tử trong hậu cung cũng có nghe nói Hoàng thượng tặng bảo bối này cho Thục phi nhưng dù sao cũng chẳng có mấy người tận mắt nhìn thấy. Như vậy đương nhiên các mệnh phụ phu nhân lại càng không có cơ hội nhìn thấy. Hiện giờ nhìn một cái lại càng cảm thấy chiếc áo đó xứng với khuôn mặt yêu kiều của Thẩm Vũ, quả thật kinh động lòng người. Đáy lòng cũng dâng lên vài phần cảm khái, báu vật như thế, chẳng trách có thể trị được Hoàng thượng, thánh sủng không suy.
Hiền phi đang tươi cười chào hỏi mệnh phụ bên cạnh. Lúc thấy bóng dáng của Thẩm Vũ, nét mặt nàng ta liền cứng đờ.
Hoàng thượng chơi đùa cùng Thục phi ở cửa Long Càn cung, cảnh tượng này đương nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của mọi người, thậm chí tiếng cười của hai người còn truyền vào tận trong cung.
Chuyện này đối với Hiền phi chính là mối uy hiếp lớn. Hoàng thượng càng ngày càng sủng ái Thẩm Vũ rồi.
Nếu chỉ ban thưởng vô hạn và thị tẩm thì có lẽ còn có thể lừa mình dối người mà cho rằng Hoàng thượng chỉ coi Thục phi như món đồ chơi thôi.
Nhưng càng ngày Hoàng thượng càng gần gũi Thục phi hơn, kéo nàng đi thả diều, thậm chí còn chơi đùa với nàng trước cửa Long Càn cung. Đây cũng chỉ là những gì mà Hiền phi biết, còn những chuyện mà nàng ta không biết, không chừng hai người đó còn thân mật hơn thế. Đây chẳng phải vượt quá giới hạn sủng ái rồi sao, Hoàng thượng hành động như thể muốn khảm Thẩm Vũ vào sinh mệnh của mình, vĩnh viễn không rời khỏi nàng.
Trong đầu Hiền phi bỗng toát ra ý nghĩ này, nàng ta bị chính suy nghĩ miên man trong đầu mình dọa sợ. Đế vương từ xưa vốn bạc tình, làm sao Hoàng thượng có thể thật lòng động chân tình với một nữ nhân kiêu ngạo chỉ có mỗi khuôn mặt như thế được. Hiền phi lập tức thay đổi suy nghĩ ban đầu rồi cười tự giễu.
Thẩm Vũ cũng mặc kệ sự kinh ngạc trên mặt bọn họ, nàng đi tới vị trí của mình rồi cởi áo lông cừu khổng tước ra đưa cho Minh Âm ở phía sau.
Nàng vừa mới ổn định chỗ ngồi liền nhìn thấy một thiếu nữ nho nhỏ đi về phía mình. Thẩm Vũ nhìn chăm chú, đúng là Lục muội muội Thẩm Linh. Nàng nhìn ra phía sau Thẩm Linh, quả nhiên cách đó không xa là Thẩm Vương phi đã lâu không gặp.
Bên chỗ Thẩm Vũ là vị trí cung phi, Thẩm Linh đương nhiên không dám lỗ mãng, nàng cẩn thận đi tới, thấp người hành lễ với Thẩm Vũ.
“Đứng lên đi, tỷ muội một nhà cần gì phải câu nệ như vậy?” Thẩm Vũ vừa nói vừa phất phất tay, Minh Âm đứng phía sau hiểu ý, lập tức phái người lấy thêm ghế đẩu đặt bên cạnh Thẩm Vũ.
Thẩm Linh không dám ngồi, nàng thật cẩn thận quan sát biểu tình của Thẩm Vũ, thấy Thẩm Vũ khẽ cười gật đầu với mình mới dám ngồi xuống nửa ghế.
“Nương nương, Vương phi muốn mời người qua trò chuyện.” Thanh âm của Thẩm Linh ép thấp xuống, nàng mười một tuổi, đang ở độ tuổi không lớn cũng không nhỏ, lần đầu tiên dự yến tiệc, cho dù ngày thường học được không ít quy củ do ma ma giáo dưỡng dạy nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng nghiêng đầu, quan sát kỹ vị muội muội nhỏ nhất này. Hôm nay Thẩm Linh mặc đồ rất đúng mực, không hề vượt quá quy củ, nhưng chỗ vạt áo và cổ tay áo được thêu rất tinh xảo, mỗi một chi tiết đều để lộ ra mức độ dụng tâm.
“Muội muội cứ gọi ta một tiếng tỷ tỷ là được, nương nương cũng chỉ là để cho người ngoài xưng hô thôi.” Nét cười trên mặt Thẩm Vũ càng sâu hơn, dường như lơ đãng mà lên tiếng.
Thẩm Linh nghe xong bèn lắc đầu liên tục, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, thấp giọng nói: “Đây là hậu cung, bên trong đều là các chủ tử nương nương. Thần nữ chỉ là một kẻ bình dân, cho dù nương nương là thân tỷ tỷ của thần nữ, thần nữ cũng không thể trèo cao được.”
Thẩm Vũ không khỏi nhấc mày, lúc nàng nhìn về phía Thẩm Linh, đôi mắt nàng thêm phần bất ngờ. Lời nói vừa rồi của nàng quả thật mang theo mấy phần thăm dò. Dù sao sau này Thẩm vương phủ cũng sẽ đưa cô nương được yêu thương nhất này vào cung, vị muội muội nhỏ nhất này tuy còn nhỏ nhưng sau hai đợt tuyển tú nữa có lẽ cũng sẽ bị Thẩm vương phủ đưa vào cung thôi. Có điều Thẩm Linh trả lời cẩn trọng như vậy, có thể do chủ ý của nàng không đặt tại hậu cung, hoặc là tâm kế của nàng quá sâu, muốn mê hoặc Thẩm Vũ.
“Đi thôi, đi đến chỗ Vương phi nào.” Thẩm Vũ chậm rãi đứng lên, nàng giơ tay lên vén tóc mai rồi nâng chân lên đi đến chỗ Thẩm Vương phi.
Lúc Thẩm Vũ đứng lên có không ít người quan sát nàng, đặc biệt là khi nhìn thấy Thẩm Linh phía sau đang đi cùng nàng, trong ánh mắt mọi người lập tức toát lên vẻ thăm dò.
Thẩm Vũ đi đến trước mặt Thẩm Vương phi, các mệnh phụ bên cạnh đều đứng lên hướng về phía nàng hành lễ. Thục phi nương nương tự mình giá lâm, đương nhiên bọn họ không dám chậm trễ, ngay cả Thẩm Vương phi cũng phải vội vã đứng dậy hành lễ. Thẩm Vũ đứng ở đó cười mỉm, đợi Thẩm Vương phi hành lễ xong nàng mới làm bộ làm tịch chạm vào tay của Thẩm Vương phi, người khác nhìn vào lại thấy nàng đang nâng tay của Thẩm Vương phi lên.
“Mời các vị ngồi, bổn cung chỉ lâu rồi không thấy Vương phi nên muốn cùng Vương phi nói mấy câu mà thôi.” Thẩm Vũ nhẹ nhàng nâng tay làm động tác “Mời”.
Những người khác đều mỉm cười với Thẩm Vũ sau đó quay về vị trí ngồi của mình. Thẩm Vương phi nhường vị trí chính giữa cho Thẩm Vũ, còn mình thì ngồi xuống ghế đẩu, vẻ mặt cứng đờ. Có điều bình thường bà ta chăm sóc khuôn mặt mình rất kỹ nên giờ phút này cũng không nhìn ra biểu hiện gì.
Cũng chỉ có Thẩm Vũ ngồi gần mới phát hiện ra Thẩm Vương phi đang rất bất mãn.
“Vương phi dạo này có khoẻ không?” Thẩm Vũ cười lãnh đạm, vẫn là dáng vẻ tự đắc đó, thật sự khiến Thẩm Vương phi đang ngồi bên cạnh hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Vương phi âm thầm kìm nén lửa giận trong lòng, đầu tiên là Thẩm Kiều bị biếm lãnh cung, sau đó lại chết không rõ ràng, Thẩm Vũ chưa hề ra mặt lấy một lần, vẫn là nhờ Thẩm Uyển giúp đỡ một chút. Đợi sau khi Thẩm Uyển sinh xong, bà ta liên tục đưa cung bài vào cung hai lần nhưng đều bị Thẩm Vũ lấy các loại lý do bác bỏ, cuối cùng đương nhiên chẳng có cách nào để vào cung.
Thẩm Vương phi nghĩ đến đây, cơn tức trong lòng càng lớn hơn nhưng vẫn phải nhịn xuống. Nhưng dù sao đích trưởng nữ của mình đã qua đời, có thế nào cũng phải tìm người để trả thù. Thẩm Vũ cũng không phải không có vướng bận ở Thẩm vương phủ, Thẩm Vương phi lập tức trở nên vô cùng tự tin.
“Nói chung cũng không tệ, chỉ là Nguyên Trắc phi không được khoẻ lắm, ăn không ngon ngủ cũng không yên.” Thẩm Vương phi trả lời, trên mặt tỏ vẻ khiêu khích.
Nụ cười như gió xuân của Thẩm Vũ lập tức tiêu tan.
“Trước khi tìm được người từ Thẩm gia có thể đối đầu cùng bổn cung, tốt nhất đừng nên manh động, nếu không cái danh Thục phi của ta cũng không phải là để không.” Thẩm Vũ lạnh lùng buông một câu rồi đứng lên trở về, không hề cho Thẩm Vương phi cơ hội mở miệng.
Sắc mặt của nàng không được tốt, hiển nhiên là nói chuyện với Thẩm Vương phi không hề vui vẻ, không ít mệnh phụ đều nhìn ra. Hiền phi lại mừng thầm trong lòng, thầm nghĩ nói không chừng còn có thể lôi kéo vị đích mẫu của Thục phi về phe mình.
Sau khi Thái hậu đến thì bắt đầu khai tiệc. Sau khi bị Thẩm Vương phi uy hiếp, Thẩm Vũ chẳng còn tâm trạng ăn uống, tâm tình vui vẻ do chơi đùa với Hoàng thượng cũng hoàn toàn biến mất, cả người đều mang vẻ sầu não uất ức. Đương nhiên Thẩm Vương phi cũng chẳng khá hơn chút nào, Thẩm Vũ nói đúng, Vương phi gặp Thục phi thì phải hành lễ, từ điểm này có thể nhìn ra địa vị của Thẩm Vũ. Nàng đã không còn là tiểu nha đầu dễ dàng để người ta xoay vặn từ lâu rồi.
Tân niên trôi qua rất nhanh, từ sau ngày yến hội kết thúc, Thẩm Vũ vô cùng chú ý quan sát động thái của Thẩm Vương phi. Nhưng rốt cuộc nàng cũng ở trong hậu cung, không thể hoàn toàn khống chế được. Với thân phận của Nguyên Trắc phi, nếu như không có Thẩm Vương phi dẫn dắt thì bà cũng không thể vào cung, vì vậy mọi chuyện liền rơi vào thế bí.
Hoàng thượng ở Cẩm Nhan điện hai tối rồi trở về Long Càn cung. Tuy tân niên chỉ vừa qua nhưng hắn đã bắt đầu bận rộn. Năm nay kỳ thi mùa xuân được định vào đầu tháng ba, Tề Ngọc rất coi trọng kỳ thi này. Mấy lão thần trong triều càng ngày càng không an phận nên hắn muốn nhanh chóng thay máu, chém giết uy phong của mấy tên thần tử cổ hủ đó.
Đại Hoàng tử lớn theo từng ngày, mỗi ngày Thẩm Vũ đều bỏ ra một chút thời gian chơi đùa với nó, nhất thời cảm khái trong lòng. Ôm đứa bé ngày càng lớn hơn vào lòng, đúng là mỗi ngày một khác, nhìn thằng bé liền cảm thấy buồn cười, tiếng cười của trẻ con có thể khiến tâm tình đang tăm tối của nàng trở nên tươi sáng hơn nhiều.
Hiện tại Đại Hoàng tử đã được bốn tháng tuổi, Thẩm Vũ đã hỏi qua bà vú, bà vú nói trẻ con ba bốn tháng tuổi sẽ biết lật. Vì thế mấy ngày nay, trong điện Thẩm Vũ đều đốt nhiều than hơn một chút, cởi bớt áo choàng dày trên người Đại Hoàng tử, chỉ để nó mặc đồ lót nằm trên giường tập lật.
Có điều Đại Hoàng tử đáng thương có một chân bị tật, gần như không thể dùng sức được, mỗi lần Đỗ Viện phán nhắc tới việc này cũng đều không ngừng thở dài. Nhưng Thẩm Vũ lại không tin ông ấy, thiếu một chân cũng không phải không thể lẫy. Mỗi ngày nàng đều cho Đại Hoàng tử nằm trên giường, dùng bàn tay nâng phía sau lưng nó, thật cẩn thận dùng lực để Đại Hoàng tử quen với động tác lật.
Mỗi lần Thẩm Vũ đều chảy đầy mồ hôi nhưng cũng không muốn người khác trợ giúp.
“Nương nương, tuy nói ba lật, sáu ngồi, chín bò, nhưng Đại Hoàng tử vẫn còn yếu, người cũng không cần phải vội vàng như thế, bây giờ mới chỉ là lật thôi, sau này còn ngồi rồi lại bò, đây đều chuyện hao tâm tổn lực. Người cứ từ từ thôi!” Minh Tâm nhìn dáng vẻ này của nàng, không khỏi lo lắng mà khuyên vài câu.
Đại Hoàng tử vốn dĩ không giống với những đứa trẻ khác, Thái y cũng không chắc rằng sau này nó có thể đi lại được, nhưng Thẩm Vũ chưa từng buông tay, vẫn luôn cắn răng, hết lần này đến lần khác dùng bàn tay đỡ phía sau lưng đứa trẻ, lặp đi lặp lại động tác xoay người, không hề cảm thấy phiền.
Ngay cả Minh Âm cũng không nhịn được mà thở dài, có đôi khi nàng không thể hiểu nổi Thẩm Vũ đang suy nghĩ gì. Vì sao nàng phải mất công khổ cực vì một đứa trẻ không phải do mình sinh ra như vậy.