Chương : 175
Edit: Tuệ Tu nghi.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
"Hoàng thượng, thần thiếp sai rồi, chỗ này quá lạnh, đổi chỗ khác ngồi đi!" Đôi tay Thẩm Vũ ôm chặt lấy cổ hắn, miệng bắt đầu run run rẩy rẩy cầu xin khoan dung.
Hiện tại, đầu nàng đã bắt đầu bị đông lạnh đến mức thần trí hơi mơ hồ rồi, chỉ biết mở miệng thỏa hiệp theo bản năng, cũng không biết bản thân đang nói cái gì.
Tề Ngọc vươn một bàn tay ra đè bả vai nàng lại, bản thân lại từ từ rút khỏi lồng ngực nàng. Sao Thẩm Vũ có thể để hắn rời đi, đôi tay ôm hắn chặt vô cùng. Nhất thời Tề Ngọc tránh không khỏi nàng, không nhịn được mà nhẹ nhàng cười ra tiếng, bên trong rõ ràng mang theo vài phần vui thích.
"Bây giờ hối hận, muộn rồi! Trẫm nói ở đâu thì chính là ở đó, trên giường hàn ngọc này khá tốt, có thể để khoảng cách giữa A Vũ và trẫm càng gần!" Nam nhân vừa dứt lời, tay đã mò vào trong y phục của Thẩm Vũ.
Trên giường hàn ngọc tản ra từng trận khí lạnh, thậm chí chỉ dùng mắt thường cũng đã có thể nhìn thấy khói trắng lượn lờ quanh mình. Thẩm Vũ như bị thả vào một nơi lạnh vô cùng, bị đông lạnh đến khó chịu. Khi bàn tay của nam nhân vươn đến ngực nàng, liền khiến nàng cảm nhận được từng đợt ấm áp thật thoải mái, lập tức vô thức cọ cọ theo.
Đôi tay Thẩm Vũ đang ôm chặt cổ hắn dần buông lỏng, lúc này Tề Ngọc mới có thể thoát ra khỏi lồng ngực nàng, vừa ngẩng đầu, hắn liền nhìn thấy thần sắc thống khổ trên mặt Thẩm Vũ. Hắn lại tựa như chơi xấu, duỗi tay ra nắm lấy điểm hồng hồng trên ngực trái của nàng, sau đó dùng móng tay từ từ bóp nhẹ.
Môi Thẩm Vũ bị lạnh đến phát tím, bởi vì máu trong thân thể dần đông lại nên phản ứng cơ thể đều chậm đi rất nhiều. Cho nên, hiện tại bị hắn bóp như vậy nhưng lại không phát hiện ra điều gì. Tề Ngọc nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt đến muốn ngất xỉu này của nàng thì không nhịn được "hừ" một tiếng.
Hăn còn chưa bắt đầu mà, dáng vẻ này của Thẩm Vũ rõ ràng là không phối hợp. Hắn rút tay trong vạt áo nàng về rồi lập tức bóp lấy eo nàng, hai tay đồng thời dùng sức, kéo một cái khiến nàng ngồi lên đùi của chính mình.
Lưng hoàn toàn rời khỏi giường ngọc, toàn bộ khí lạnh giống như đã cách xa nàng, cũng không còn thông qua máu thịt mà truyền vào cơ thể nàng nữa, thân thể vốn cứng đờ đã giảm đi đôi chút.
Đôi tay Thẩm Vũ vô thức sờ sờ cổ Tề Ngọc, sau đó trực tiếp mò vào trong vạt áo hắn, cho dù Tề Ngọc chịu được lạnh nhưng khi bị đôi tay lạnh như băng của Thẩm Vũ chạm vào, hắn vẫn hít nhẹ một hơi.
Hắn nhìn đôi môi hơi mất đi màu máu kia của Thẩm Vũ, đôi mắt không nhịn được tối sầm lại, hắn ngẩng đầu lên nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi nàng. Môi Thẩm Vũ rõ ràng cũng lạnh như băng, được đầu lưỡi ấm áp của hắn liếm lên, nàng không khỏi phát ra tiếng thở dài khe khẽ.
Hàm răng Tề Ngọc không chút khách khí mà cắn xuống, day day từng chút từng chút một. Bởi vì rời xa giường hàn ngọc nên tri giác trên người Thẩm Vũ cũng từ từ hồi phục lại, hàm răng nam nhân vô cùng sắc bén nên nàng có thể cảm nhận được một chút đau đớn.
"Ưm ---" Nàng không nhịn được rên thành tiếng, vươn tay chống lên ngực nam nhân, Tề Ngọc cảm thấy không kém bao nhiêu mới chậm rãi rời miệng đi, buông tha đôi môi của nàng.
Thẩm Vũ khẽ nhíu mày, vươn đầu lưỡi ra tỉ mỉ liếm liếm đôi môi đỏ mọng. Ánh mắt của Tề Ngọc vẫn luôn dán chặt lên đầu lưỡi của nàng, chỗ khóe môi Thẩm Vũ có vương chút máu, rõ ràng là bị hắn cắn rách mà có. Hiện tại Thẩm Vũ tỉ mỉ liếm một vòng như vậy đã liếm đi hết toàn bộ vết máu và nước miếng của nam nhân, sau đó từ từ nuốt vào miệng. Động tác nuốt không nhanh không chậm kia lọt vào mắt nam nhân quả thực chính là sự mê hoặc đến cực điểm.
Hoàng thượng hơi nheo mắt lại, vẻ mặt càng thêm âm trầm, dục vọng cũng càng thêm rõ ràng. Tay hắn chậm rãi cởi bỏ đai lưng của Thẩm Vũ, y phục trượt từ trên vai nàng xuống, trượt thẳng xuống cổ tay. Tề Ngọc không hề cởi sạch toàn bộ y phục của nàng, ngược lại chỉ để chúng nửa che nửa lộ nằm trên bụng nhỏ của nàng, bộ ngực cao ngất và tấm lưng trần trụi đều lộ hết ra.
Bàn tay nam nhân chậm rãi vuốt ve trên da thịt lộ ra của nàng, cho dù là trước ngực hay sau lưng thì làn da của Thẩm Vũ đều cực kỳ trơn mềm, mà Hoàng thượng thì lại thường xuyên luyện tập cưỡi ngựa bắn tên cho nên da tay có chút thô ráp, có không ít vết chai, hiện tại từ từ lướt qua da thịt nàng khiến cho nàng có chút cảm giác tê dại.
Tề Ngọc cầm bàn tay mềm mại của nàng dẫn đến dưới eo mình, để nàng cầm lấy vật nóng đang từ từ ngẩng đầu kia. Bàn tay thô ráp kia nắm lấy mu bàn tay của Thẩm Vũ, cách lớp quần áo mà chậm rãi vuốt ve cây gậy nóng kia. Lòng bàn tay Thẩm Vũ bao lấy vật nóng bỏng kia, cách lớp vải dệt vuốt ve càng thêm nhanh, vải dệt ma sát khiến cho lòng bàn tay nàng sớm đã phát ngứa.
Mày Thẩm Vũ không nhịn được nhăn lại, cánh tay nàng vừa xót vừa tê, hơn nữa giúp Hoàng thượng vuốt ve nàng không có bất kỳ cảm giác gì, đây căn bản là một việc tốn công vô ích. Nàng rụt cánh tay về, tựa như muốn thoát ra. Bàn tay nam nhân lại càng dùng thêm sức mà bao vây lấy tay nàng, nàng căn bản là không rút lại được, chỉ có thể tuân theo con đường nam nhân đã định, từng chút từng chút vuốt ve.
Tiếng thở dốc của Tề Ngọc càng thêm thô nặng, một tay khác của hắn dán ở ngực Thẩm Vũ, vô thức xoa nắn một bên ngực sữa của Thẩm Vũ. Cho đến khi tay hắn đang nắm tay Thẩm Vũ dừng lại, cả người bỗng nhiên run lên hai cái mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra vẻ sảng khoái.
Thẩm Vũ vội vàng rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay hắn, toàn bộ cánh tay đều tê rần, thậm chí còn phát run nhè nhẹ, giống như đã không còn là của nàng. Nàng ngẩng đầu, hơi bất mãn mà trừng Tề Ngọc.
Hoàng thượng lập tức cởi toàn bộ áo trên của hắn ra, tiếp đó khoác lên đầu vai của Thẩm Vũ. Mạnh mẽ cởi bỏ đai lưng, vật hứng khởi nhiệt tình kia hoàn toàn lộ ra ngoài, Thẩm Vũ theo bản năng cúi đầu nhìn một cái, chỉ thấy vật kia vô cùng có tinh thần, nàng vội vàng quay mặt sang một bên, trên mặt còn có vài phần mất tự nhiên.
Tề Ngọc lại không quan tâm đến sự thay đổi biểu cảm của nàng rốt cuộc là thẹn thùng hay là gì khác, chỉ trực tiếp đẩy nàng một cái. Tuy sau lưng Thẩm Vũ lót y phục của Hoàng thượng, nhưng hiện tại nàng gần như ở trong trạng thái nửa trần trụi, hơi thở lạnh lẽo lập tức ập đến, giống như muốn xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của nàng vậy.
"Hoàng thượng, vẫn lạnh quá ---" Đôi tay nàng khua loạn theo bản năng, tựa như muốn mò đến cổ nam nhân, chỉ là còn chưa đợi nàng nói hết câu, nhiệt nóng của nam nhân đã chen vào giữa hai chân nàng.
"A." Tiếng oán giận vốn có đã biến mất, thay vào đó là tiếng ngâm khe khẽ.
Ngực Tề Ngọc dán chặt lên bộ ngực sữa của Thẩm Vũ, hai người mặt đối mặt, bụng dán bụng. Trước ngực được thân thể ấm áp của nam nhân bao trùm, cảm giác sợ lạnh vốn có cũng giảm đi một chút, nàng giơ cánh tay lên, ôm chặt lấy cổ nam nhân, giống như có được toàn thế giới, cảm giác hoảng loạn bất lực cũng yên ổn xuống theo.
"A Vũ tốt." Tề Ngọc cảm nhận được rõ ràng Thẩm Vũ vốn đang bài xích đã từ từ bình tĩnh lại. Tuy rằng nàng vẫn sợ lạnh, nhưng chỉ cần Hoàng thượng dán chặt với nàng như vậy, nàng lập tức không sợ nữa.
Tề Ngọc vừa dứt lời thì môi đã dán lên má Thẩm Vũ, khẽ hôn một cái. Hai tay hắn rời khỏi hai bên sườn của Thẩm Vũ, ngón tay mở ra, luồn vào bên trong mái tóc đen mượt mà của nàng, vòng eo cử động mạnh mẽ, vật nóng ra ra vào vào mật huyệt giữa hai chân nàng.
Thẩm Vũ hừ nhẹ vài tiếng, hai chân trắng nõn của nàng quấn lên vòng eo đang không ngừng cử động của nam nhân, đong đưa thân thể theo động tác của hắn. Bộ ngực sữa tròn trịa cũng không ngừng run rẩy theo, nàng khép hờ đôi mắt, gương mặt cũng hơi vặn vẹo, như là đang ở bên trong đau khổ nhưng cũng ẩn chứa vài phần hưởng thụ.
Phía trên, Hoàng thượng không ngừng chuyển động thân thể cực nóng, cho dù dưới thân là giường hàn ngọc cứng rắn cực lạnh. Cực nóng và cực lạnh va chạm khiến thân thể nàng trở nên mẫn cảm, hai tầng băng hỏa giày vò, khiến cho nàng cảm nhận rõ ràng hơn vật nóng của nam nhân đang vùi trong thân thể mình.
Hàm răng Thẩm Vũ nhẹ nhàng cắn môi dưới, nhưng tiếng rên rỉ vẫn không ngừng tuôn ra từ giữa môi nàng.
"Ư ư... a!" Âm thanh rên rỉ kết hợp với thân thể run rẩy của Thẩm Vũ khiến cho giọng nàng hơn run.
Tề Ngọc hơi cúi đầu nhìn khuôn mặt nàng, chỉ cảm thấy dục vọng trên người càng nhiều thêm, thân thể cũng càng cử động mạnh mẽ hơn, đôi tay chống trên giường hàn ngọc của hắn đã có chút đông cứng. Hắn nhẹ hít một hơi, động tác dần dừng lại, từ từ ngồi dậy rồi ôm Thẩm Vũ lên.
Hiện tại vòng eo Thẩm Vũ đã xụi lơ, nàng vừa được kéo lên thì lập tức dựa vào trong ngực nam nhân. Nơi hai người kết hợp cũng càng chặt hơn, Tề Ngọc thầm cắn chặt răng, duy trì ở tư thế này, dùng hai tay ôm lấy nàng mà bắt đầu chuyển động.
"Ư ư..... ưm!" Trong điện lại vang lên tiếng Thẩm Vũ ngâm khẽ lần nữa, cả phòng đều hoạt sắc sinh hương, ngọc thể ngang dọc (ý chỉ cảnh hoan ái tràn ngập, thân thể phô bày). Tề Ngọc chôn mặt ở cổ nàng, cảm nhận được máu trong động mạch chủ của nàng đang chảy. Thỉnh thoảng hắn nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi ra liếm chỗ đó, đôi tay Thẩm Vũ vẫn ôm chặt cổ hắn, ngửa cổ ra sau, để lộ ra yết hầu yếu ớt.
Lạnh lẽo trên thân thể hoàn toàn tiêu tan, hoàn toàn bị dục vọng nóng bỏng nhấn chìm. Cho dù nằm trên giường hàn ngọc này, hai người cũng không hề cảm thấy lạnh chút nào, chỉ đắm chìm trong cảm giác mà đối phương cho mình, giống như một trận lốc xoáy thật lớn, hấp dẫn nhau thật sâu, cuối cùng không thể rút ra được.
Sau khi Hoàng thượng bắn một lần, trực tiếp nằm lên giường hàn ngọc, ôm Thẩm Vũ ngồi lên eo hắn. Sau khi hắn hoàn toàn nằm yên, hàn khí sau lưng xâm nhập thẳng vào, cho dù là hắn cũng không nhịn được mà hơi rụt người lại một chút. Hiện tại lại đúng lúc thân thể đang mẫn cảm, đương nhiên khó chịu được cái lạnh như vậy.
"Nhanh một chút, trẫm sắp lạnh chết rồi!" Tề Ngọc nhẹ nhàng nâng tay lên, bấm một cái lên mông nàng, ý bảo nàng tự mình động, vẻ mặt chứa vài phần trêu đùa.
Khuôn mặt Thẩm Vũ hiện lên mấy phần ý cười lạnh lẽo, hai tay nàng chống về phía trước, lập tức đè hai vai nam nhân lại. Lúc này cả người Tề Ngọc càng dán chặt xuống giường hơn, không khỏi run lập cập, vật nóng vẫn chôn chặt trong cơ thể Thẩm Vũ suýt nữa thì trượt ra ngoài.
Thẩm Vũ cũng không cho hắn cơ hội mở miệng, từ từ vận động. Tề Ngọc vốn đang lạnh, bây giờ còn thấy nàng cử động chậm như vậy, cái nóng căn bản là không đủ dùng, hắn không nhịn được mà nâng hông mình lên, từng cái từng cái đâm sau vào trong mật huyệt của Thẩm Vũ.
"Hừ!" Rõ ràng là Thẩm Vũ có bất mãn với động tác của Tề Ngọc, nàng khẽ hừ lạnh một tiếng, mày cũng nhíu lại. Nàng đột nhiên ngồi xuống, kẹp chặt vật nóng của Tề Ngọc. Hông Tề Ngọc vốn đang cử động cứ như vậy mà bị nàng đè xuống, lại lập tức dán xuống giường ngọc, còn bị nàng dùng lực mạnh như vậy mà kẹp chặt, suýt chút nữa thì đã bắn ra.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
"Hoàng thượng, thần thiếp sai rồi, chỗ này quá lạnh, đổi chỗ khác ngồi đi!" Đôi tay Thẩm Vũ ôm chặt lấy cổ hắn, miệng bắt đầu run run rẩy rẩy cầu xin khoan dung.
Hiện tại, đầu nàng đã bắt đầu bị đông lạnh đến mức thần trí hơi mơ hồ rồi, chỉ biết mở miệng thỏa hiệp theo bản năng, cũng không biết bản thân đang nói cái gì.
Tề Ngọc vươn một bàn tay ra đè bả vai nàng lại, bản thân lại từ từ rút khỏi lồng ngực nàng. Sao Thẩm Vũ có thể để hắn rời đi, đôi tay ôm hắn chặt vô cùng. Nhất thời Tề Ngọc tránh không khỏi nàng, không nhịn được mà nhẹ nhàng cười ra tiếng, bên trong rõ ràng mang theo vài phần vui thích.
"Bây giờ hối hận, muộn rồi! Trẫm nói ở đâu thì chính là ở đó, trên giường hàn ngọc này khá tốt, có thể để khoảng cách giữa A Vũ và trẫm càng gần!" Nam nhân vừa dứt lời, tay đã mò vào trong y phục của Thẩm Vũ.
Trên giường hàn ngọc tản ra từng trận khí lạnh, thậm chí chỉ dùng mắt thường cũng đã có thể nhìn thấy khói trắng lượn lờ quanh mình. Thẩm Vũ như bị thả vào một nơi lạnh vô cùng, bị đông lạnh đến khó chịu. Khi bàn tay của nam nhân vươn đến ngực nàng, liền khiến nàng cảm nhận được từng đợt ấm áp thật thoải mái, lập tức vô thức cọ cọ theo.
Đôi tay Thẩm Vũ đang ôm chặt cổ hắn dần buông lỏng, lúc này Tề Ngọc mới có thể thoát ra khỏi lồng ngực nàng, vừa ngẩng đầu, hắn liền nhìn thấy thần sắc thống khổ trên mặt Thẩm Vũ. Hắn lại tựa như chơi xấu, duỗi tay ra nắm lấy điểm hồng hồng trên ngực trái của nàng, sau đó dùng móng tay từ từ bóp nhẹ.
Môi Thẩm Vũ bị lạnh đến phát tím, bởi vì máu trong thân thể dần đông lại nên phản ứng cơ thể đều chậm đi rất nhiều. Cho nên, hiện tại bị hắn bóp như vậy nhưng lại không phát hiện ra điều gì. Tề Ngọc nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt đến muốn ngất xỉu này của nàng thì không nhịn được "hừ" một tiếng.
Hăn còn chưa bắt đầu mà, dáng vẻ này của Thẩm Vũ rõ ràng là không phối hợp. Hắn rút tay trong vạt áo nàng về rồi lập tức bóp lấy eo nàng, hai tay đồng thời dùng sức, kéo một cái khiến nàng ngồi lên đùi của chính mình.
Lưng hoàn toàn rời khỏi giường ngọc, toàn bộ khí lạnh giống như đã cách xa nàng, cũng không còn thông qua máu thịt mà truyền vào cơ thể nàng nữa, thân thể vốn cứng đờ đã giảm đi đôi chút.
Đôi tay Thẩm Vũ vô thức sờ sờ cổ Tề Ngọc, sau đó trực tiếp mò vào trong vạt áo hắn, cho dù Tề Ngọc chịu được lạnh nhưng khi bị đôi tay lạnh như băng của Thẩm Vũ chạm vào, hắn vẫn hít nhẹ một hơi.
Hắn nhìn đôi môi hơi mất đi màu máu kia của Thẩm Vũ, đôi mắt không nhịn được tối sầm lại, hắn ngẩng đầu lên nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi nàng. Môi Thẩm Vũ rõ ràng cũng lạnh như băng, được đầu lưỡi ấm áp của hắn liếm lên, nàng không khỏi phát ra tiếng thở dài khe khẽ.
Hàm răng Tề Ngọc không chút khách khí mà cắn xuống, day day từng chút từng chút một. Bởi vì rời xa giường hàn ngọc nên tri giác trên người Thẩm Vũ cũng từ từ hồi phục lại, hàm răng nam nhân vô cùng sắc bén nên nàng có thể cảm nhận được một chút đau đớn.
"Ưm ---" Nàng không nhịn được rên thành tiếng, vươn tay chống lên ngực nam nhân, Tề Ngọc cảm thấy không kém bao nhiêu mới chậm rãi rời miệng đi, buông tha đôi môi của nàng.
Thẩm Vũ khẽ nhíu mày, vươn đầu lưỡi ra tỉ mỉ liếm liếm đôi môi đỏ mọng. Ánh mắt của Tề Ngọc vẫn luôn dán chặt lên đầu lưỡi của nàng, chỗ khóe môi Thẩm Vũ có vương chút máu, rõ ràng là bị hắn cắn rách mà có. Hiện tại Thẩm Vũ tỉ mỉ liếm một vòng như vậy đã liếm đi hết toàn bộ vết máu và nước miếng của nam nhân, sau đó từ từ nuốt vào miệng. Động tác nuốt không nhanh không chậm kia lọt vào mắt nam nhân quả thực chính là sự mê hoặc đến cực điểm.
Hoàng thượng hơi nheo mắt lại, vẻ mặt càng thêm âm trầm, dục vọng cũng càng thêm rõ ràng. Tay hắn chậm rãi cởi bỏ đai lưng của Thẩm Vũ, y phục trượt từ trên vai nàng xuống, trượt thẳng xuống cổ tay. Tề Ngọc không hề cởi sạch toàn bộ y phục của nàng, ngược lại chỉ để chúng nửa che nửa lộ nằm trên bụng nhỏ của nàng, bộ ngực cao ngất và tấm lưng trần trụi đều lộ hết ra.
Bàn tay nam nhân chậm rãi vuốt ve trên da thịt lộ ra của nàng, cho dù là trước ngực hay sau lưng thì làn da của Thẩm Vũ đều cực kỳ trơn mềm, mà Hoàng thượng thì lại thường xuyên luyện tập cưỡi ngựa bắn tên cho nên da tay có chút thô ráp, có không ít vết chai, hiện tại từ từ lướt qua da thịt nàng khiến cho nàng có chút cảm giác tê dại.
Tề Ngọc cầm bàn tay mềm mại của nàng dẫn đến dưới eo mình, để nàng cầm lấy vật nóng đang từ từ ngẩng đầu kia. Bàn tay thô ráp kia nắm lấy mu bàn tay của Thẩm Vũ, cách lớp quần áo mà chậm rãi vuốt ve cây gậy nóng kia. Lòng bàn tay Thẩm Vũ bao lấy vật nóng bỏng kia, cách lớp vải dệt vuốt ve càng thêm nhanh, vải dệt ma sát khiến cho lòng bàn tay nàng sớm đã phát ngứa.
Mày Thẩm Vũ không nhịn được nhăn lại, cánh tay nàng vừa xót vừa tê, hơn nữa giúp Hoàng thượng vuốt ve nàng không có bất kỳ cảm giác gì, đây căn bản là một việc tốn công vô ích. Nàng rụt cánh tay về, tựa như muốn thoát ra. Bàn tay nam nhân lại càng dùng thêm sức mà bao vây lấy tay nàng, nàng căn bản là không rút lại được, chỉ có thể tuân theo con đường nam nhân đã định, từng chút từng chút vuốt ve.
Tiếng thở dốc của Tề Ngọc càng thêm thô nặng, một tay khác của hắn dán ở ngực Thẩm Vũ, vô thức xoa nắn một bên ngực sữa của Thẩm Vũ. Cho đến khi tay hắn đang nắm tay Thẩm Vũ dừng lại, cả người bỗng nhiên run lên hai cái mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra vẻ sảng khoái.
Thẩm Vũ vội vàng rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay hắn, toàn bộ cánh tay đều tê rần, thậm chí còn phát run nhè nhẹ, giống như đã không còn là của nàng. Nàng ngẩng đầu, hơi bất mãn mà trừng Tề Ngọc.
Hoàng thượng lập tức cởi toàn bộ áo trên của hắn ra, tiếp đó khoác lên đầu vai của Thẩm Vũ. Mạnh mẽ cởi bỏ đai lưng, vật hứng khởi nhiệt tình kia hoàn toàn lộ ra ngoài, Thẩm Vũ theo bản năng cúi đầu nhìn một cái, chỉ thấy vật kia vô cùng có tinh thần, nàng vội vàng quay mặt sang một bên, trên mặt còn có vài phần mất tự nhiên.
Tề Ngọc lại không quan tâm đến sự thay đổi biểu cảm của nàng rốt cuộc là thẹn thùng hay là gì khác, chỉ trực tiếp đẩy nàng một cái. Tuy sau lưng Thẩm Vũ lót y phục của Hoàng thượng, nhưng hiện tại nàng gần như ở trong trạng thái nửa trần trụi, hơi thở lạnh lẽo lập tức ập đến, giống như muốn xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của nàng vậy.
"Hoàng thượng, vẫn lạnh quá ---" Đôi tay nàng khua loạn theo bản năng, tựa như muốn mò đến cổ nam nhân, chỉ là còn chưa đợi nàng nói hết câu, nhiệt nóng của nam nhân đã chen vào giữa hai chân nàng.
"A." Tiếng oán giận vốn có đã biến mất, thay vào đó là tiếng ngâm khe khẽ.
Ngực Tề Ngọc dán chặt lên bộ ngực sữa của Thẩm Vũ, hai người mặt đối mặt, bụng dán bụng. Trước ngực được thân thể ấm áp của nam nhân bao trùm, cảm giác sợ lạnh vốn có cũng giảm đi một chút, nàng giơ cánh tay lên, ôm chặt lấy cổ nam nhân, giống như có được toàn thế giới, cảm giác hoảng loạn bất lực cũng yên ổn xuống theo.
"A Vũ tốt." Tề Ngọc cảm nhận được rõ ràng Thẩm Vũ vốn đang bài xích đã từ từ bình tĩnh lại. Tuy rằng nàng vẫn sợ lạnh, nhưng chỉ cần Hoàng thượng dán chặt với nàng như vậy, nàng lập tức không sợ nữa.
Tề Ngọc vừa dứt lời thì môi đã dán lên má Thẩm Vũ, khẽ hôn một cái. Hai tay hắn rời khỏi hai bên sườn của Thẩm Vũ, ngón tay mở ra, luồn vào bên trong mái tóc đen mượt mà của nàng, vòng eo cử động mạnh mẽ, vật nóng ra ra vào vào mật huyệt giữa hai chân nàng.
Thẩm Vũ hừ nhẹ vài tiếng, hai chân trắng nõn của nàng quấn lên vòng eo đang không ngừng cử động của nam nhân, đong đưa thân thể theo động tác của hắn. Bộ ngực sữa tròn trịa cũng không ngừng run rẩy theo, nàng khép hờ đôi mắt, gương mặt cũng hơi vặn vẹo, như là đang ở bên trong đau khổ nhưng cũng ẩn chứa vài phần hưởng thụ.
Phía trên, Hoàng thượng không ngừng chuyển động thân thể cực nóng, cho dù dưới thân là giường hàn ngọc cứng rắn cực lạnh. Cực nóng và cực lạnh va chạm khiến thân thể nàng trở nên mẫn cảm, hai tầng băng hỏa giày vò, khiến cho nàng cảm nhận rõ ràng hơn vật nóng của nam nhân đang vùi trong thân thể mình.
Hàm răng Thẩm Vũ nhẹ nhàng cắn môi dưới, nhưng tiếng rên rỉ vẫn không ngừng tuôn ra từ giữa môi nàng.
"Ư ư... a!" Âm thanh rên rỉ kết hợp với thân thể run rẩy của Thẩm Vũ khiến cho giọng nàng hơn run.
Tề Ngọc hơi cúi đầu nhìn khuôn mặt nàng, chỉ cảm thấy dục vọng trên người càng nhiều thêm, thân thể cũng càng cử động mạnh mẽ hơn, đôi tay chống trên giường hàn ngọc của hắn đã có chút đông cứng. Hắn nhẹ hít một hơi, động tác dần dừng lại, từ từ ngồi dậy rồi ôm Thẩm Vũ lên.
Hiện tại vòng eo Thẩm Vũ đã xụi lơ, nàng vừa được kéo lên thì lập tức dựa vào trong ngực nam nhân. Nơi hai người kết hợp cũng càng chặt hơn, Tề Ngọc thầm cắn chặt răng, duy trì ở tư thế này, dùng hai tay ôm lấy nàng mà bắt đầu chuyển động.
"Ư ư..... ưm!" Trong điện lại vang lên tiếng Thẩm Vũ ngâm khẽ lần nữa, cả phòng đều hoạt sắc sinh hương, ngọc thể ngang dọc (ý chỉ cảnh hoan ái tràn ngập, thân thể phô bày). Tề Ngọc chôn mặt ở cổ nàng, cảm nhận được máu trong động mạch chủ của nàng đang chảy. Thỉnh thoảng hắn nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi ra liếm chỗ đó, đôi tay Thẩm Vũ vẫn ôm chặt cổ hắn, ngửa cổ ra sau, để lộ ra yết hầu yếu ớt.
Lạnh lẽo trên thân thể hoàn toàn tiêu tan, hoàn toàn bị dục vọng nóng bỏng nhấn chìm. Cho dù nằm trên giường hàn ngọc này, hai người cũng không hề cảm thấy lạnh chút nào, chỉ đắm chìm trong cảm giác mà đối phương cho mình, giống như một trận lốc xoáy thật lớn, hấp dẫn nhau thật sâu, cuối cùng không thể rút ra được.
Sau khi Hoàng thượng bắn một lần, trực tiếp nằm lên giường hàn ngọc, ôm Thẩm Vũ ngồi lên eo hắn. Sau khi hắn hoàn toàn nằm yên, hàn khí sau lưng xâm nhập thẳng vào, cho dù là hắn cũng không nhịn được mà hơi rụt người lại một chút. Hiện tại lại đúng lúc thân thể đang mẫn cảm, đương nhiên khó chịu được cái lạnh như vậy.
"Nhanh một chút, trẫm sắp lạnh chết rồi!" Tề Ngọc nhẹ nhàng nâng tay lên, bấm một cái lên mông nàng, ý bảo nàng tự mình động, vẻ mặt chứa vài phần trêu đùa.
Khuôn mặt Thẩm Vũ hiện lên mấy phần ý cười lạnh lẽo, hai tay nàng chống về phía trước, lập tức đè hai vai nam nhân lại. Lúc này cả người Tề Ngọc càng dán chặt xuống giường hơn, không khỏi run lập cập, vật nóng vẫn chôn chặt trong cơ thể Thẩm Vũ suýt nữa thì trượt ra ngoài.
Thẩm Vũ cũng không cho hắn cơ hội mở miệng, từ từ vận động. Tề Ngọc vốn đang lạnh, bây giờ còn thấy nàng cử động chậm như vậy, cái nóng căn bản là không đủ dùng, hắn không nhịn được mà nâng hông mình lên, từng cái từng cái đâm sau vào trong mật huyệt của Thẩm Vũ.
"Hừ!" Rõ ràng là Thẩm Vũ có bất mãn với động tác của Tề Ngọc, nàng khẽ hừ lạnh một tiếng, mày cũng nhíu lại. Nàng đột nhiên ngồi xuống, kẹp chặt vật nóng của Tề Ngọc. Hông Tề Ngọc vốn đang cử động cứ như vậy mà bị nàng đè xuống, lại lập tức dán xuống giường ngọc, còn bị nàng dùng lực mạnh như vậy mà kẹp chặt, suýt chút nữa thì đã bắn ra.