Chương : 187
Edit: Huyền Hiền viện.
Beta: Huệ Hoàng hậu.
“Như ai gia thấy, Thục phi chính là hồ ly tinh đầu thai, dụ dỗ mất ba hồn sáu phách của Hoàng thượng rồi.”
Thái hậu vừa giơ tay lên đập mạnh xuống bàn, khiến bàn phát ra tiếng “lách cách”, vừa tức giận muốn hộc máu mà chửi bậy. Đương nhiên đối với Thẩm Vũ, bà vô cùng thống hận, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, như là muốn ăn tươi nuốt sống Thẩm Vũ vậy.
Đáng tiếc, ly trà và điểm tâm trên bàn đều đã bị bà ném xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ, nên lúc này bà rống giận như thế, lại không thể tác động ra chút âm thanh nào biểu đạt cho tâm trạng của bà hiện tại.
Hứa ma ma với Xuân Phong đứng cách đó không xa, nhìn thấy từng mảnh nhỏ trên mặt đất, chỉ biết thở dài bất lực.
Quyết tâm muốn diệt trừ Thục phi nương nương của Thái hậu càng thêm rõ ràng, kế này không thành lại bày ra kế khác. Đáng tiếc, giống như số mệnh đã được định sẵn Thục phi nương nương sẽ luôn luôn được người trợ giúp, mỗi lần đều có thể hoá hiểm nguy thành bình an.
Cho dù bởi vì nhất thời hiểu lầm, cùng Hoàng thượng náo loạn đến trở mặt hoặc chiến tranh lạnh, nhưng không quá ba, năm ngày sau lại sẽ trở nên hòa thuận tốt đẹp. Hơn nữa, sau khi hai người hoà thuận với nhau, quan hệ càng ngày càng thêm mặn nồng, như muốn tức chết người khác.
Cũng khó trách Thái hậu tức giận, vốn là vừa đến bãi săn, ai cũng nhìn ra được Hoàng thượng và Thục phi đang có mâu thuẫn. Thái hậu cố tình ra tay vào lúc này, không ngờ trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo. Không những Thục phi nương nương không có việc gì bình an trở về, lại còn bởi vì nhờ chuyện này mà giải quyết được khúc mắc với Hoàng thượng. Cứ như là Thái hậu đang giúp Thục phi vậy, như thế thì sao Thái hậu có thể không nổi giận cho được.
“Nhưng cũng may hiện giờ nha đầu Khâm nhi ngốc nghếch kia đang ầm ĩ với Thục phi, Thục phi cũng chưa hoài nghi người khác, cũng chỉ trách cứ nhau thôi. Đợi đến khi trở về hậu cung, ai gia còn phải bàn bạc kỹ hơn, nhất định phải đuổi được kẻ hồng nhan họa thuỷ kia ra khỏi cung, hoặc là trực tiếp tiễn nàng ta về trời. Nếu không nữ nhân trong hậu cung này, cả đời cũng đừng nghĩ sẽ có cơ hội trở mình.”
Thái hậu càng nói càng tức giận, như là nhớ đến cảnh ngộ trước kia của chính mình, cũng giống như những nữ nhân khác, không có được sự sủng ái của Tiên hoàng, cả ngày chỉ có thể nhìn tư thái tươi cười xinh đẹp rạng rỡ của Lê phi, sau lưng âm thầm nghiến răng.
Tận đáy lòng Hứa ma ma khẽ thở dài một hơi, hiển nhiên Thái hậu đã mắc tâm bệnh, cho dù có ai khuyên cái gì, bà đều không tin, không nghe lọt tai. Chỉ muốn trừng trị Thẩm Vũ, nàng ta không chết, bà nhất quyết không ngừng.
Bà nhìn Thái hậu ngồi bên cạnh bàn nhỏ, những vết nhăn trên mặt càng thêm rõ ràng như vậy, đúng là năm tháng không hề bỏ qua cho ai. Chỉ trong nháy mắt, bà như nhìn thấy được dáng vẻ thất bại của Thái hậu.
Hoàng thượng nghỉ ngơi hai ngày xong thì ra lệnh cho đoàn người chuẩn bị hồi cung. Thẩm Vũ có chút không muốn trở về, hai ngày hôm nay được ngủ nướng đến khi tự tỉnh, rồi ôm Đại Hoàng tử nhàn nhã chơi đùa, thật ra lại cảm thấy thú vị vô cùng, không cần đúng hạn sớm tối thưa hầu, cũng không cần phải nhìn sắc mặt của Thái hậu mà làm việc.
Trên xe ngựa trở về, cuối cùng Hoàng thượng không cần Thẩm Vũ ca hát, bản thân ngồi dựa vào vách xe ngựa, nghiêm túc nhìn quyển sách trên tay, thỉnh thoảng còn có thể nhìn hai cánh môi của hắn lúc đóng lúc mở, giống như đang nói thầm cái gì, nhưng lại không phát ra chút thanh âm nào.
Thẩm Vũ cũng không có ý kiến gì, chỉ đơn giản nằm trên giường nghỉ ngơi dưỡng sức.
Cuối cùng cũng về đến hoàng cung, Thục phi ngồi trở lại kiệu của mình, ôm Đại Hoàng tử trở về Cẩm Nhan điện, không đi theo Hoàng thượng đến Long Càn cung. Bên trong hậu cung có không ít chủ tử sau khi nghe được tin tức này, không kìm nén được mà vui mừng ra mặt.
Tuy rằng Hoàng thượng và Thục phi không ở cùng với nhau chỉ một buổi tối mà thôi, nhưng khi mọi người nghe được thì vẫn lừa mình dối người mà vui vẻ một chút.
Hơn nửa ngày ngồi xe ngựa, Thẩm Vũ gần như bất động mà ngã vật ra giường nghỉ ngơi. Rõ ràng Đại Hoàng tử cũng vô cùng mệt mỏi, dựa vào ngực nàng chìm sâu vào giấc ngủ. Một lớn một nhỏ ngủ ngon lành, cho đến sáng sớm hôm sau vẫn còn mơ mơ màng màng, cho nên không hề có ý định muốn rời giường.
Bọn Minh Âm thương lượng một hồi xem nên đi vào đánh thức Thẩm Vũ hay là trực tiếp đi Thọ Khang cung xin vắng mặt, để Thẩm Vũ ngủ cho được thẳng giấc rồi tỉnh.
Chỉ là không đợi các nàng hết rối rắm, đã có người đến giải quyết vấn đề khó này.
Vẻ mặt Lý Hoài Ân còn buồn ngủ đi đến, nhìn thấy mấy người Lan Huỷ thì thi lễ với nhau, sau đó không chút khách khí mà nhìn mấy người Minh Âm ngáp một cái, hiển nhiên là thật sự khốn đốn.
Lần đi săn mùa thu này, quả thật hắn bị lăn lộn đến thảm hại, chỉ cần Hoàng thượng vào rừng săn thú, hắn - một người bị chứng say ngựa lại nhất định phải đuổi kịp. Mỗi khi kết thúc từ nơi đó đi ra, không phải là hắn kéo dài hơi tàn thì chỉ còn lại nửa cái mạng.
Thục phi nương nương bị sợ hãi, còn có Hoàng thượng cả ngày nghĩ cách để an ủi, mà hắn thì lại sống sờ sờ để chịu tội, đến cái rắm cũng không có. Cũng đều là người không có trứng, dựa vào cái gì lại có sự chênh lệch lớn như vậy. Đến tột cùng thì thiên hạ này làm sao vậy.
“Lý Tổng quản, đây là hôm qua không ngủ ngon sao? Mới sáng sớm ngài đã đến đây làm gì? Chủ tử của chúng ta còn chưa có dậy đâu.”
Minh Ngữ che miệng, cười hì hì lên tiếng, dùng giọng điệu quen thuộc hỏi hắn một câu.
Lý Hoài Ân không nhịn được liếc nhìn nàng xem thường, vẻ mặt rõ ràng biểu lộ hắn đây không muốn nhiều lời, cất giọng nói:
“Thánh chỉ tới, các vị tiểu cô nãi nãi còn không đi thông báo một chút. Cẩm Nhan điện của các người lại nhanh chóng thăng chức rồi đây.”
Giọng nói bén nhọn truyền đến, tuy rằng trong giọng nói của hắn vờ như có vài phần không tình nguyện, nhưng mà ý cười trên mặt lại không thể nào che giấu hết được.
Minh Ngữ vừa nghe đến bốn chữ “nhanh chóng thăng chức”, lập tức trở nên vui vẻ ra mặt.
Mấy người ở bên cạnh nhìn nhau trao đổi ánh mắt, trong lòng nhảy nhót. Không cần thăng vị thì địa vị của Thục phi ở hậu cung cũng đã là phi tần có phân vị cao. Hiện giờ thánh chỉ của Hoàng thượng lại đến nữa, đây là muốn nâng thân phận của Thẩm Vũ lên cao hơn.
Có vài người thất thần, trong lòng vô cùng kích động.
Lý Hoài Ân đặc biệt chờ cho các nàng vui mừng một lát, mới ho nhẹ một tiếng, giơ tay vỗ vỗ vào ống tay áo căng phồng, vẫn là giọng nói bén nhọn:
“Làm sao đây, mấy vị cô nãi nãi không muốn lãnh chỉ à?”
Mấy người Lan Huỷ liên tục nói không dám, xung phong dẫn đầu đi vào nội điện, hầu hạ Thẩm Vũ rửa mặt chải đầu.
Minh Âm ở lại tiếp chuyện với Lý Hoài Ân, ánh mắt của nàng vẫn luôn chăm chú nhìn vào ống tay áo của hắn, vẻ mặt có chút tò mò:
“Ai da, Lý Tổng quản, ở đây không có người khác, ngươi có thể nói thật cho ta biết, cuối cùng thì chủ tử của chúng ta được nâng lên phân vị gì? Không phải là nâng lên phân vị cùng cấp chứ? Vị trí Hiền phi kia thì cũng không hiếm lạ gì.”
Minh Âm bước đến bên người Lý Hoài Ân, giọng nói cố gắng vặn xuống mức nhỏ nhất, ý lấy lòng vô cùng rõ ràng, đương nhiên là muốn dụ dỗ để biết trước phân vị, bằng không trong lòng nàng hiện tại như có trăm bàn tay cào cấu vậy, rất là khó chịu.
Lý Hoài Ân liếc nhìn nàng một cái, phần lớn tròng trắng mắt nhìn nàng. Hắn hừ lạnh một tiếng bằng mũi, duỗi tay sờ sờ thánh chỉ trong tay áo, cũng bước đến gần Minh Âm hơn.
“Nhìn dáng vẻ tiểu nhân của ngươi, vị trí Hiền phi còn không thèm, ngươi chán sống rồi.” Vẻ mặt Lý Hoài Ân lộ rõ sự ghét bỏ, hai người đã vô cùng hiểu nhau, cho nên khi hai người nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều.
“Nếu nói về phân vị này, ngươi nhìn ta bị ngược đãi thành dáng vẻ của một con chó như thế này, Hoàng thượng còn cho ta thời gian để nhìn qua sao? Ngài ấy còn ước gì biến ta thành một con chim, trực tiếp bay đến Cẩm Nhan điện, bẩm báo tin vui với Thục phi nương nương nữa.” Lý Hoài Ân nhìn về phía nàng trợn trắng mắt, càng nói giọng điệu càng nặng nề, kết thúc câu chuyện còn kèm theo một tiếng thở dài.
Không muốn nói nữa, càng nói nước mắt rơi càng nhiều.
“Lý Tổng quản, nương nương đã rửa mặt chải đầu xong, truyền ngài tiến vào.” Minh Ngữ một mạch chạy vọt ra, niềm vui trên mặt có che cũng không thể che được.
Lý Hoài Ân vội vàng lấy lại vẻ mặt đoan chính, cúi đầu bước nhanh vào nội điện. Thẩm Vũ đã đứng dậy. Đợi đến khi hắn lấy ra thánh chỉ, Thẩm Vũ mặc chiếc váy dài chạm đất màu xanh lam, xinh đẹp thướt tha quỳ ở nơi đó.
“Thẩm thị A Vũ, vào cung đã một năm rưỡi, thường xuyên làm bạn bên cạnh trẫm. Tú ngoại tuệ trung, phong hoa tuyệt đại, có vị trí độc nhất vô nhị trong lòng trẫm, không ai có thể thay thế được. Đặc biệt thăng vị lên làm chính nhất phẩm Hoàng Quý phi, khâm thử.” Giọng nói the thé bén nhọn của Lý Hoài Ân quanh quẩn thật lâu trong đại điện.
“Thần thiếp tạ chủ long ân”. Giọng nói thanh thúy của Thẩm Vũ lập tức vang lên, nàng giơ hai tay cao qua đỉnh đầu, tiếp nhận thánh chỉ.
Các cung nhân trong điện nghe chỉ, vẻ mặt đều vô cùng vui sướng. Mỗi lần Hoàng thượng ban thánh chỉ cho chủ tử đều không giống người thường, tuy lời nói trắng trợn lộ liễu, lại làm cho người trong Cẩm Nhan điện nghe vào tinh thần đều vô cùng kích động.
Toàn bộ hậu cung cũng chỉ có một mình Thẩm Vũ có thể nhận được vinh sủng này.
“Quý phi nương nương, đợi lát nữa Tư Y ti sẽ mang xiêm y trang sức thuộc về phẩm vị Quý phi đưa đến đây. Hoàng thượng còn nói ngài thay xong y phục thì qua Thọ Khang cung thỉnh an, nghĩ đến chắc hẳn là Thái hậu nương nương cũng cực kỳ chờ mong có thể nhìn thấy xiêm y dành cho Quý phi kia.”
Lý Hoài Ân hành đại lễ với Thẩm Vũ, miệng lặp lại từng câu từng chữ những gì Hoàng thượng dặn dò hắn lúc gần đi.
Mày Thẩm Vũ nhíu chặt lại, dường như nhớ đến cái gì, trên mặt cũng mang theo vài phần ý cười bỡn cợt, nhẹ nhàng gật gật đầu. Cho người đưa Lý Hoài Ân đi ra ngoài, nàng quay trở vào nội thất. Đại Hoàng tử ngủ trên giường đã tỉnh. Trong lúc ngủ nước miếng chảy ướt một mảng chăn giường, nàng bèn ngồi xuống bên cạnh mép giường chơi đùa với nó.
Mọi người trong hậu cung đều biết, thời gian đương kim Thái hậu còn làm phi tử, khi bò đến được vị trí Hoàng Quý phi thì mãi vẫn không thể bò lên đến được vị trí Hoàng hậu cao nhất, ngồi vào vị trí Hoàng Quý phi bảy tám năm, cho đến khi Lê phi hấp hối, Thái hậu mới được lộ mặt ở trước mặt Hoàng thượng. Cho nên trong cung này, đối với tất cả chi phí dành cho Hoàng Quý phi, người nắm rõ nhất hẳn là Thái hậu.
Quả nhiên Thẩm Vũ dựa vào ý của Hoàng thượng, chờ tới khi Tư Y ti đưa y phục trang sức đến, bọn Minh Âm lập tức tiến lên giúp nàng thay đổi y phục và trang sức.
Một thân áo dài phết đất bằng lụa yên la màu vàng nhạt, váy lụa tố tuyết màu trắng thêu hình đám mây bồng bềnh như có ngàn cơn sóng nhấp nhô, búi tóc phù dung hàm yên. Nhìn quanh vô cùng rực rỡ, hoa dung nguyệt mạo[1], xuất thuỷ phù dung[2].
[1] Hoa dung nguyệt mạo: dung mạo như hoa, như trăng
[2] Xuất thủy phù dung: Hoa sen mới nở, chỉ vẻ đẹp xuân sắc.
Kiệu của nàng cũng đổi theo quy cách của chính nhất phẩm, từ đây không ai còn có thể đuổi kịp bóng lưng của nàng.
Một đường rêu rao đi đến cửa Thọ Khang cung, ngoài cửa đã không còn đội ngũ sắp hàng chỉnh tề, rõ ràng tất cả đều đã đi vào thỉnh an.
“Hoàng Quý phi đến …”
Giọng nói bén nhọn the thé của thái giám thông truyền vang lên, giống như có một thanh kiếm cắt ngay cổ họng của bọn họ vậy, mới vừa rồi âm thanh tranh luận còn cực kỳ náo nhiệt, lập tức tất cả đều ngừng lại.
Mọi người đều xoay đầu duỗi dài cổ, nhìn ra hướng cửa điện. Khi bóng dáng yểu điệu màu vàng nhạt lượn lờ xuất hiện trong tầm mắt, không ít người đều cảm thán ra tiếng.
Thẩm Vũ luôn luôn diễm lệ bức người, hiện giờ còn khoác thêm y phục của Hoàng Quý phi, ngược lại còn thêm vài phần cao quý đoan trang, hơn nữa phân vị của nàng ngày càng lên cao, một thân y phục mặc trên người nàng khiến nàng càng thêm xinh đẹp.
Vẻ mặt của Thẩm Vũ vẫn luôn tươi cười xinh đẹp, một cái nhăn mày, một nụ cười, đều là muôn ngàn dáng vẻ, hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Bao gồm cả Thái hậu đang ngồi ở chủ vị, cũng chỉ có thể cắn răng nhìn Thẩm Vũ đi đến gần.
Toàn bộ trang điểm trên người nàng, không một nét nào không kích thích thần kinh của Thái hậu bà, đặc biệt là nụ cười như có như không đang treo trên khoé miệng kia.
Lúc này đây, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, hiện tại Thẩm Vũ đã trở thành đệ nhất nhân nơi hậu cung, bất kể là dung mạo, thân phận, hay là địa vị trong lòng của Hoàng thượng.
Beta: Huệ Hoàng hậu.
“Như ai gia thấy, Thục phi chính là hồ ly tinh đầu thai, dụ dỗ mất ba hồn sáu phách của Hoàng thượng rồi.”
Thái hậu vừa giơ tay lên đập mạnh xuống bàn, khiến bàn phát ra tiếng “lách cách”, vừa tức giận muốn hộc máu mà chửi bậy. Đương nhiên đối với Thẩm Vũ, bà vô cùng thống hận, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, như là muốn ăn tươi nuốt sống Thẩm Vũ vậy.
Đáng tiếc, ly trà và điểm tâm trên bàn đều đã bị bà ném xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ, nên lúc này bà rống giận như thế, lại không thể tác động ra chút âm thanh nào biểu đạt cho tâm trạng của bà hiện tại.
Hứa ma ma với Xuân Phong đứng cách đó không xa, nhìn thấy từng mảnh nhỏ trên mặt đất, chỉ biết thở dài bất lực.
Quyết tâm muốn diệt trừ Thục phi nương nương của Thái hậu càng thêm rõ ràng, kế này không thành lại bày ra kế khác. Đáng tiếc, giống như số mệnh đã được định sẵn Thục phi nương nương sẽ luôn luôn được người trợ giúp, mỗi lần đều có thể hoá hiểm nguy thành bình an.
Cho dù bởi vì nhất thời hiểu lầm, cùng Hoàng thượng náo loạn đến trở mặt hoặc chiến tranh lạnh, nhưng không quá ba, năm ngày sau lại sẽ trở nên hòa thuận tốt đẹp. Hơn nữa, sau khi hai người hoà thuận với nhau, quan hệ càng ngày càng thêm mặn nồng, như muốn tức chết người khác.
Cũng khó trách Thái hậu tức giận, vốn là vừa đến bãi săn, ai cũng nhìn ra được Hoàng thượng và Thục phi đang có mâu thuẫn. Thái hậu cố tình ra tay vào lúc này, không ngờ trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo. Không những Thục phi nương nương không có việc gì bình an trở về, lại còn bởi vì nhờ chuyện này mà giải quyết được khúc mắc với Hoàng thượng. Cứ như là Thái hậu đang giúp Thục phi vậy, như thế thì sao Thái hậu có thể không nổi giận cho được.
“Nhưng cũng may hiện giờ nha đầu Khâm nhi ngốc nghếch kia đang ầm ĩ với Thục phi, Thục phi cũng chưa hoài nghi người khác, cũng chỉ trách cứ nhau thôi. Đợi đến khi trở về hậu cung, ai gia còn phải bàn bạc kỹ hơn, nhất định phải đuổi được kẻ hồng nhan họa thuỷ kia ra khỏi cung, hoặc là trực tiếp tiễn nàng ta về trời. Nếu không nữ nhân trong hậu cung này, cả đời cũng đừng nghĩ sẽ có cơ hội trở mình.”
Thái hậu càng nói càng tức giận, như là nhớ đến cảnh ngộ trước kia của chính mình, cũng giống như những nữ nhân khác, không có được sự sủng ái của Tiên hoàng, cả ngày chỉ có thể nhìn tư thái tươi cười xinh đẹp rạng rỡ của Lê phi, sau lưng âm thầm nghiến răng.
Tận đáy lòng Hứa ma ma khẽ thở dài một hơi, hiển nhiên Thái hậu đã mắc tâm bệnh, cho dù có ai khuyên cái gì, bà đều không tin, không nghe lọt tai. Chỉ muốn trừng trị Thẩm Vũ, nàng ta không chết, bà nhất quyết không ngừng.
Bà nhìn Thái hậu ngồi bên cạnh bàn nhỏ, những vết nhăn trên mặt càng thêm rõ ràng như vậy, đúng là năm tháng không hề bỏ qua cho ai. Chỉ trong nháy mắt, bà như nhìn thấy được dáng vẻ thất bại của Thái hậu.
Hoàng thượng nghỉ ngơi hai ngày xong thì ra lệnh cho đoàn người chuẩn bị hồi cung. Thẩm Vũ có chút không muốn trở về, hai ngày hôm nay được ngủ nướng đến khi tự tỉnh, rồi ôm Đại Hoàng tử nhàn nhã chơi đùa, thật ra lại cảm thấy thú vị vô cùng, không cần đúng hạn sớm tối thưa hầu, cũng không cần phải nhìn sắc mặt của Thái hậu mà làm việc.
Trên xe ngựa trở về, cuối cùng Hoàng thượng không cần Thẩm Vũ ca hát, bản thân ngồi dựa vào vách xe ngựa, nghiêm túc nhìn quyển sách trên tay, thỉnh thoảng còn có thể nhìn hai cánh môi của hắn lúc đóng lúc mở, giống như đang nói thầm cái gì, nhưng lại không phát ra chút thanh âm nào.
Thẩm Vũ cũng không có ý kiến gì, chỉ đơn giản nằm trên giường nghỉ ngơi dưỡng sức.
Cuối cùng cũng về đến hoàng cung, Thục phi ngồi trở lại kiệu của mình, ôm Đại Hoàng tử trở về Cẩm Nhan điện, không đi theo Hoàng thượng đến Long Càn cung. Bên trong hậu cung có không ít chủ tử sau khi nghe được tin tức này, không kìm nén được mà vui mừng ra mặt.
Tuy rằng Hoàng thượng và Thục phi không ở cùng với nhau chỉ một buổi tối mà thôi, nhưng khi mọi người nghe được thì vẫn lừa mình dối người mà vui vẻ một chút.
Hơn nửa ngày ngồi xe ngựa, Thẩm Vũ gần như bất động mà ngã vật ra giường nghỉ ngơi. Rõ ràng Đại Hoàng tử cũng vô cùng mệt mỏi, dựa vào ngực nàng chìm sâu vào giấc ngủ. Một lớn một nhỏ ngủ ngon lành, cho đến sáng sớm hôm sau vẫn còn mơ mơ màng màng, cho nên không hề có ý định muốn rời giường.
Bọn Minh Âm thương lượng một hồi xem nên đi vào đánh thức Thẩm Vũ hay là trực tiếp đi Thọ Khang cung xin vắng mặt, để Thẩm Vũ ngủ cho được thẳng giấc rồi tỉnh.
Chỉ là không đợi các nàng hết rối rắm, đã có người đến giải quyết vấn đề khó này.
Vẻ mặt Lý Hoài Ân còn buồn ngủ đi đến, nhìn thấy mấy người Lan Huỷ thì thi lễ với nhau, sau đó không chút khách khí mà nhìn mấy người Minh Âm ngáp một cái, hiển nhiên là thật sự khốn đốn.
Lần đi săn mùa thu này, quả thật hắn bị lăn lộn đến thảm hại, chỉ cần Hoàng thượng vào rừng săn thú, hắn - một người bị chứng say ngựa lại nhất định phải đuổi kịp. Mỗi khi kết thúc từ nơi đó đi ra, không phải là hắn kéo dài hơi tàn thì chỉ còn lại nửa cái mạng.
Thục phi nương nương bị sợ hãi, còn có Hoàng thượng cả ngày nghĩ cách để an ủi, mà hắn thì lại sống sờ sờ để chịu tội, đến cái rắm cũng không có. Cũng đều là người không có trứng, dựa vào cái gì lại có sự chênh lệch lớn như vậy. Đến tột cùng thì thiên hạ này làm sao vậy.
“Lý Tổng quản, đây là hôm qua không ngủ ngon sao? Mới sáng sớm ngài đã đến đây làm gì? Chủ tử của chúng ta còn chưa có dậy đâu.”
Minh Ngữ che miệng, cười hì hì lên tiếng, dùng giọng điệu quen thuộc hỏi hắn một câu.
Lý Hoài Ân không nhịn được liếc nhìn nàng xem thường, vẻ mặt rõ ràng biểu lộ hắn đây không muốn nhiều lời, cất giọng nói:
“Thánh chỉ tới, các vị tiểu cô nãi nãi còn không đi thông báo một chút. Cẩm Nhan điện của các người lại nhanh chóng thăng chức rồi đây.”
Giọng nói bén nhọn truyền đến, tuy rằng trong giọng nói của hắn vờ như có vài phần không tình nguyện, nhưng mà ý cười trên mặt lại không thể nào che giấu hết được.
Minh Ngữ vừa nghe đến bốn chữ “nhanh chóng thăng chức”, lập tức trở nên vui vẻ ra mặt.
Mấy người ở bên cạnh nhìn nhau trao đổi ánh mắt, trong lòng nhảy nhót. Không cần thăng vị thì địa vị của Thục phi ở hậu cung cũng đã là phi tần có phân vị cao. Hiện giờ thánh chỉ của Hoàng thượng lại đến nữa, đây là muốn nâng thân phận của Thẩm Vũ lên cao hơn.
Có vài người thất thần, trong lòng vô cùng kích động.
Lý Hoài Ân đặc biệt chờ cho các nàng vui mừng một lát, mới ho nhẹ một tiếng, giơ tay vỗ vỗ vào ống tay áo căng phồng, vẫn là giọng nói bén nhọn:
“Làm sao đây, mấy vị cô nãi nãi không muốn lãnh chỉ à?”
Mấy người Lan Huỷ liên tục nói không dám, xung phong dẫn đầu đi vào nội điện, hầu hạ Thẩm Vũ rửa mặt chải đầu.
Minh Âm ở lại tiếp chuyện với Lý Hoài Ân, ánh mắt của nàng vẫn luôn chăm chú nhìn vào ống tay áo của hắn, vẻ mặt có chút tò mò:
“Ai da, Lý Tổng quản, ở đây không có người khác, ngươi có thể nói thật cho ta biết, cuối cùng thì chủ tử của chúng ta được nâng lên phân vị gì? Không phải là nâng lên phân vị cùng cấp chứ? Vị trí Hiền phi kia thì cũng không hiếm lạ gì.”
Minh Âm bước đến bên người Lý Hoài Ân, giọng nói cố gắng vặn xuống mức nhỏ nhất, ý lấy lòng vô cùng rõ ràng, đương nhiên là muốn dụ dỗ để biết trước phân vị, bằng không trong lòng nàng hiện tại như có trăm bàn tay cào cấu vậy, rất là khó chịu.
Lý Hoài Ân liếc nhìn nàng một cái, phần lớn tròng trắng mắt nhìn nàng. Hắn hừ lạnh một tiếng bằng mũi, duỗi tay sờ sờ thánh chỉ trong tay áo, cũng bước đến gần Minh Âm hơn.
“Nhìn dáng vẻ tiểu nhân của ngươi, vị trí Hiền phi còn không thèm, ngươi chán sống rồi.” Vẻ mặt Lý Hoài Ân lộ rõ sự ghét bỏ, hai người đã vô cùng hiểu nhau, cho nên khi hai người nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều.
“Nếu nói về phân vị này, ngươi nhìn ta bị ngược đãi thành dáng vẻ của một con chó như thế này, Hoàng thượng còn cho ta thời gian để nhìn qua sao? Ngài ấy còn ước gì biến ta thành một con chim, trực tiếp bay đến Cẩm Nhan điện, bẩm báo tin vui với Thục phi nương nương nữa.” Lý Hoài Ân nhìn về phía nàng trợn trắng mắt, càng nói giọng điệu càng nặng nề, kết thúc câu chuyện còn kèm theo một tiếng thở dài.
Không muốn nói nữa, càng nói nước mắt rơi càng nhiều.
“Lý Tổng quản, nương nương đã rửa mặt chải đầu xong, truyền ngài tiến vào.” Minh Ngữ một mạch chạy vọt ra, niềm vui trên mặt có che cũng không thể che được.
Lý Hoài Ân vội vàng lấy lại vẻ mặt đoan chính, cúi đầu bước nhanh vào nội điện. Thẩm Vũ đã đứng dậy. Đợi đến khi hắn lấy ra thánh chỉ, Thẩm Vũ mặc chiếc váy dài chạm đất màu xanh lam, xinh đẹp thướt tha quỳ ở nơi đó.
“Thẩm thị A Vũ, vào cung đã một năm rưỡi, thường xuyên làm bạn bên cạnh trẫm. Tú ngoại tuệ trung, phong hoa tuyệt đại, có vị trí độc nhất vô nhị trong lòng trẫm, không ai có thể thay thế được. Đặc biệt thăng vị lên làm chính nhất phẩm Hoàng Quý phi, khâm thử.” Giọng nói the thé bén nhọn của Lý Hoài Ân quanh quẩn thật lâu trong đại điện.
“Thần thiếp tạ chủ long ân”. Giọng nói thanh thúy của Thẩm Vũ lập tức vang lên, nàng giơ hai tay cao qua đỉnh đầu, tiếp nhận thánh chỉ.
Các cung nhân trong điện nghe chỉ, vẻ mặt đều vô cùng vui sướng. Mỗi lần Hoàng thượng ban thánh chỉ cho chủ tử đều không giống người thường, tuy lời nói trắng trợn lộ liễu, lại làm cho người trong Cẩm Nhan điện nghe vào tinh thần đều vô cùng kích động.
Toàn bộ hậu cung cũng chỉ có một mình Thẩm Vũ có thể nhận được vinh sủng này.
“Quý phi nương nương, đợi lát nữa Tư Y ti sẽ mang xiêm y trang sức thuộc về phẩm vị Quý phi đưa đến đây. Hoàng thượng còn nói ngài thay xong y phục thì qua Thọ Khang cung thỉnh an, nghĩ đến chắc hẳn là Thái hậu nương nương cũng cực kỳ chờ mong có thể nhìn thấy xiêm y dành cho Quý phi kia.”
Lý Hoài Ân hành đại lễ với Thẩm Vũ, miệng lặp lại từng câu từng chữ những gì Hoàng thượng dặn dò hắn lúc gần đi.
Mày Thẩm Vũ nhíu chặt lại, dường như nhớ đến cái gì, trên mặt cũng mang theo vài phần ý cười bỡn cợt, nhẹ nhàng gật gật đầu. Cho người đưa Lý Hoài Ân đi ra ngoài, nàng quay trở vào nội thất. Đại Hoàng tử ngủ trên giường đã tỉnh. Trong lúc ngủ nước miếng chảy ướt một mảng chăn giường, nàng bèn ngồi xuống bên cạnh mép giường chơi đùa với nó.
Mọi người trong hậu cung đều biết, thời gian đương kim Thái hậu còn làm phi tử, khi bò đến được vị trí Hoàng Quý phi thì mãi vẫn không thể bò lên đến được vị trí Hoàng hậu cao nhất, ngồi vào vị trí Hoàng Quý phi bảy tám năm, cho đến khi Lê phi hấp hối, Thái hậu mới được lộ mặt ở trước mặt Hoàng thượng. Cho nên trong cung này, đối với tất cả chi phí dành cho Hoàng Quý phi, người nắm rõ nhất hẳn là Thái hậu.
Quả nhiên Thẩm Vũ dựa vào ý của Hoàng thượng, chờ tới khi Tư Y ti đưa y phục trang sức đến, bọn Minh Âm lập tức tiến lên giúp nàng thay đổi y phục và trang sức.
Một thân áo dài phết đất bằng lụa yên la màu vàng nhạt, váy lụa tố tuyết màu trắng thêu hình đám mây bồng bềnh như có ngàn cơn sóng nhấp nhô, búi tóc phù dung hàm yên. Nhìn quanh vô cùng rực rỡ, hoa dung nguyệt mạo[1], xuất thuỷ phù dung[2].
[1] Hoa dung nguyệt mạo: dung mạo như hoa, như trăng
[2] Xuất thủy phù dung: Hoa sen mới nở, chỉ vẻ đẹp xuân sắc.
Kiệu của nàng cũng đổi theo quy cách của chính nhất phẩm, từ đây không ai còn có thể đuổi kịp bóng lưng của nàng.
Một đường rêu rao đi đến cửa Thọ Khang cung, ngoài cửa đã không còn đội ngũ sắp hàng chỉnh tề, rõ ràng tất cả đều đã đi vào thỉnh an.
“Hoàng Quý phi đến …”
Giọng nói bén nhọn the thé của thái giám thông truyền vang lên, giống như có một thanh kiếm cắt ngay cổ họng của bọn họ vậy, mới vừa rồi âm thanh tranh luận còn cực kỳ náo nhiệt, lập tức tất cả đều ngừng lại.
Mọi người đều xoay đầu duỗi dài cổ, nhìn ra hướng cửa điện. Khi bóng dáng yểu điệu màu vàng nhạt lượn lờ xuất hiện trong tầm mắt, không ít người đều cảm thán ra tiếng.
Thẩm Vũ luôn luôn diễm lệ bức người, hiện giờ còn khoác thêm y phục của Hoàng Quý phi, ngược lại còn thêm vài phần cao quý đoan trang, hơn nữa phân vị của nàng ngày càng lên cao, một thân y phục mặc trên người nàng khiến nàng càng thêm xinh đẹp.
Vẻ mặt của Thẩm Vũ vẫn luôn tươi cười xinh đẹp, một cái nhăn mày, một nụ cười, đều là muôn ngàn dáng vẻ, hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Bao gồm cả Thái hậu đang ngồi ở chủ vị, cũng chỉ có thể cắn răng nhìn Thẩm Vũ đi đến gần.
Toàn bộ trang điểm trên người nàng, không một nét nào không kích thích thần kinh của Thái hậu bà, đặc biệt là nụ cười như có như không đang treo trên khoé miệng kia.
Lúc này đây, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, hiện tại Thẩm Vũ đã trở thành đệ nhất nhân nơi hậu cung, bất kể là dung mạo, thân phận, hay là địa vị trong lòng của Hoàng thượng.